Cầm thư của Đông Lăng, Thiếu Hoa thấy như muốn sụp đổ. Y cảm thấy bản thân khác thường là chuyện bình thường nhưng đến Đông Lăng cũng hành sự bất quy tắc như vậy thì thiên giới e là sắp tiêu rồi.
Ba vị đế quân nhìn nhau một hồi. Văn Xương thở dài: “Ôi, con cái lớn rồi không giữ được.”
“Không giữ được cũng phải giữ!”
Thiếu Hoa suy sụp lên tiếng, cầm tờ thư, ngẩng đầu lên: “Không được. Chúng ta không thể cứ đứng nhìn Đông Lăng tiếp tục phóng túng như vậy. Chúng ta phải mang bằng được Đông Lăng về!”
Trong lúc nhóm ba người bắt đầu tìm kiếm tung tích của Đông Lăng, Diệp Trần đã thành công dẫn Đông Lăng lẻn xuống trần gian.
Nàng biết Văn Xương muốn tìm mình thì đầu tiên nhất định sẽ tới Ông Sơn vậy nên không dám đưa Đông Lăng về đó, bèn trốn xuống trần.
Diệp Trần rất thích nhân gian, hễ có thời gian là lại chạy xuống chơi, rất quen thuộc cuộc sống ở trần thế. Nàng và Đông Lăng hóa thành người phàm, đóng giả một cặp vợ chồng làm thương nhân, đi vào thành. Diệp Trần lấy túi trân châu đi đổi bạc ở hiệu cầm đồ rồi vào trong trấn mua một căn nhà nhỏ lấy làm chỗ ở cho Đông Lăng.
Đông Lăng đâu đã sống ở nhân gian bao giờ. Chàng cứ thế đi theo Diệp Trần, nhìn nàng lủi qua lủi lại giữa đám đông, hưởng thụ mùi vị thế gian.
Chàng cứ nhìn mãi rồi bất giác bật cười.
Chàng bỗng nghĩ, thực ra cho dù Diệp Trần không phải cây cầm của chàng, có lẽ chàng cũng vẫn sẽ thích nàng. Một cô nương độc nhất vô nhị, hoạt bát, rạng rỡ như thế dù là ở đâu cũng đều tỏa sáng giữa đám đông.
Những người tỏa sáng chói lọi như thế thường làm người ta có cảm giác sắc sảo nhưng ánh sáng của Diệp Trần thì khác. Ánh sáng của nàng như xuân quang, như thu thủy, dịu dàng khiến lòng người cảm thấy yên bình, vô cùng dễ chịu.
*xuân quang, thu thủy: nắng mùa xuân, nước mùa thu
Không phải nàng ép bạn không thể không nhìn nàng mà là bạn sẽ bất giác muốn nhìn nàng thật nhiều.
Muốn thấy nàng cười như một đứa trẻ, muốn thấy vẻ mặt ngây thơ, trong trẻo của nàng.
Đông Lăng nhìn Diệp Trần quét dọn quanh nhà, đứng khoanh hay tay trước ngực, dựa lưng vào cây cột ngoài hành lang: “Sao không làm phép?”
Đối với thần tiên bọn họ, dọn dẹp sạch sẽ là chuyện quá dễ dàng.
Diệp Trần cầm chổi, trịnh trọng đáp: “Mọi việc nếu quá dễ dàng sẽ không cảm nhận được niềm vui. Trần gian có phép tắc của trần gian. Ở đâu theo đó. Đã xuống phàm thì cũng phải sống như một người phàm.”
Diệp Trần nói rồi lại cúi xuống chăm chỉ quét tước. Đông Lăng nghĩ rồi cũng đi vắt khô một chiếc khăn, xắn tay lau bàn.
Diệp Trần thấy Đông Lăng động tay vào liền ngăn chàng lại: “Đế quân đừng!”
“Ồ?” Đông Lăng liếc nhìn nàng, “Sao đừng?”
“Chàng… chàng là đế quân mà.” Diệp Trần ngượng ngùng, “Loại việc này cứ để ta làm là được.”
“Ta không phải đế quân.” Đông Lăng nhìn Diệp Trần, mỉm cười rạng rỡ, “Ta là trượng phu của nàng.”
Lời này là lời Diệp Trần đã nói lúc vào thành. Để tiện che giấu thân phận của hai người, trai đơn gái chiếc, nếu dùng thân phận khác sẽ dễ bị người đàm tiếu.
Tất nhiên, bản thân Diệp Trần hiểu rõ mình quả thực cũng có chút lòng riêng. Vậy nên, giờ Đông Lăng nói vậy, nàng liền đỏ mặt.
“Ta… ta… đó chỉ là kế tạm thời, đế quân đừng cho là thật.”
Nói xong, trong lòng nàng cũng lặng lại.
Người này trêu ghẹo nàng quá dễ dàng, nàng thì như thiêu thân lao vào lửa, lại thấy bất an trong lòng.
Đông Lăng thấy nàng lúng túng bèn không trêu nữa: “Nàng nói phải, xuống trần thì phải tôn trọng phép tắc của trần gian. Ông Sơn tiên chủ còn phải quét rác, sao ta không thể lau bàn? Đây vốn cũng là tu hành.”
Nghe Đông Lăng nói nghiêm túc như vậy, Diệp Trần cũng yên lòng, cảm thấy việc này quả thực không có liên quan gì với mình.
Hai người cùng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi đi chợ, Diệp Trần nấu chính, Đông Lăng đứng phụ giúp làm bữa cơm chiều.
Hai người đã tịch cốc nhiều năm, thực ra cũng không cần phải ăn gì nhưng lúc ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, chàng bỗng lại thấy đói bụng. Diệp Trần gọi chàng vào bàn, xới cơm cho chàng. Trong lúc hai người im lặng ngồi ăn cơm, Đông Lăng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trần.
Đồ ăn không phải là ngon hạng nhất, rất bình thường thôi nhưng Diệp Trần vẫn ăn vui vẻ như là đại tiệc, trông rất vui vẻ. Đông Lăng lẳng lặng nhìn rồi bỗng nói: “Hay là chúng ta thành thân đi?”
Đôi đũa đang gắp đùi gà của Diệp Trần rơi lạch cạch. Đông Lăng cũng nhận ra sự đường đột của mình, chàng bèn cười: “Xem nàng sợ tới mức nào kìa, ta nói đùa thôi.”
Diệp Trần hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói: “Không được đùa, loại chuyện này, đế quân không được đem ra đùa.”
“Ồ?”
Đông Lăng gắp thức ăn cho nàng: “Sao lại không được đùa?”
“Đế quân không định thành thân.” Diệp Trần nói rất nghiêm túc, “Nhưng ta vẫn còn định lập gia đình.”
Đông Lăng khựng người, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhã nhặn: “Thế đã có đối tượng chưa?”
“Vẫn… Vẫn chưa.”
Diệp Trần thấy rất chột dạ.
Trong lòng nàng nghĩ, nếu như nàng và Đông Lăng môn đăng hộ đối thì Đông Lăng tất nhiên là đối tượng không thể tốt hơn được. Thế nhưng, nàng và Đông Lăng, trước hết là môn không đăng, hộ không đối, nhì là Đông Lăng thực ra có lẽ chỉ là thử cho biết mùi mà thôi. Hơn nữa, cho dù Đông Lăng không phải thử cho biết mùi thì cũng rất có khả năng là chỉ vì nàng là nữ tiên cùng chàng lần đầu tiên.
Nghe nói nam tử luôn có tình cảm đặc biệt với nữ tử đầu tiên của mình nhưng đó chẳng phải là tình yêu.
Diệp Trần thấy bản thân vẫn có những yêu cầu nhất định với tình yêu. Ít nhất đối phương cũng phải có tâm ý giống nàng thì mới hợp.
Diệp Trần thấy đầu mình rối bòng bong, trước nay đầu óc đã chẳng nhanh nhạy gì rồi nên không nghĩ sâu thêm nữa. Đông Lăng thì lại rất hứng thú, tiếp tục hỏi: “Trong lòng có kỳ vọng gì không?”
“Bình thường, không có kỳ vọng gì đặc biệt.” Diệp Trần đáp chiếu lệ. Đông Lăng vặn hỏi: “Ít nhất cũng nên có chút yêu cầu chứ, tỷ như diện mạo ra sao, thân phận thế nào, có điểm gì thì nàng thích?”
Diệp Trần im lặng ăn một miếng chân gà, chống cằm nghĩ ngợi: “Diện mạo thì không cần đẹp quá… Ít ra thì cũng đừng đẹp hơn ta, nếu không sẽ không có cảm giác an toàn.”
Vừa nghe bảo vậy, Đông Lăng liền cứng người rồi vội hỏi: “Không phải nàng vẫn luôn thích người có ngoại hình ưa nhìn hay sao?”
“Chuyện này khác.” Diệp Trần lắc đầu, “Người có ngoại hình đẹp là dùng để ngắm, để thưởng thức. Cho dù có tiếp xúc thì chẳng qua cũng chỉ để làm tình nhân thôi. Nếu muốn kết hôn thì vẫn nên tìm người bình thường một chút, không thì ngày nào cũng phải lo đối phó với ong bướm, mệt lắm.”
Diệp Trần nhăn nhó ra mặt. Đông Lăng không nói được gì, gật gù mấy cái rồi cũng im lặng.
Diệp Trần bỗng nổi hứng, bật máy nói bắn liên thanh: “Còn nữa, thân phận cũng đừng có cao quá, ngang ngửa ta là được rồi. Làm Long Vương sông nhỏ nào đó hay tiên chủ của núi nào đó hoặc là tiên quân, nguyên quân gì đó đều ổn cả. Có vậy, trong lòng ta mới đỡ thấy áp lực.”
“À, với cả, tuổi đừng lớn quá. Tốt nhất là sinh sau tiên ma đại chiến. Trước tiên ma đại chiến, người ta sống thế nào ngươi cũng biết rồi đấy, thần tiên từ thời đó tâm tính phần đa không lành mạnh. Thần tiên sinh ra sau tiên ma đại chiến, một mặt là tuổi trẻ lại đã chức vị ngang ngửa ta, chứng tỏ là năng lực cũng không tổi. Mặt khác, người sinh ra trong thời thái bình thịnh thế thì cũng vô tư, đơn thuần hơn. Ta ấy mà, vẫn luôn thích kiểu người rạng rỡ như ánh dương, nhìn thôi đã thấy tâm trạng vui hẳn lên rồi.”
Diệp Trần vừa nói vừa uống rượu, vô cùng vui vẻ.
Đông Lăng rót rượu cho nàng, không nói tiếng nào. Diệp Trần uống say, thấy chàng chỉ rót rượu cho mình liền cũng rót lại cho chàng, cười bảo: “Sao ngươi không uống? Cũng uống đi chứ.”
Đông Lăng không đáp, đưa tay đón chén rượu nàng đưa. Diệp Trần chống cằm, mắt lờ đờ say nhìn Đông Lăng: “Đẹp. Thật là đẹp.”
“Thế,” Đông Lăng nhấp chén rượu, “nếu có một thần tiên sinh ra trước nàng, đẹp hơn nàng, địa vị cao hơn nàng, năng lực mạnh hơn nàng, biết trân trọng nàng, bầu bạn với nàng, thật lòng thật dạ muốn ở bên nàng cả đời, một thần tiên như vậy…”
“Có phải hắn có chỗ nào khiếm khuyết không?”
Diệp Trần ngắt ngang lời Đông Lăng, hấp tấp hỏi: “Vị thần tiên đó không phải bại não thì chắc chắn là mắt mù rồi! Vừa ý ta hả, lạc đường rồi, mau mau quay đầu là bờ đi!”
Đông Lăng: “…”
Chàng bắt đầu hoài nghi bản thân có phải thực sự là bại não, mắt mù hay không.
Diệp Trần thở dài, uống rượu, ngắm trăng, than thở: “Ôi, ta là hạng thế nào ta hiểu chứ. Nếu thực sự có một thần tiên như vậy,” nàng đã ngà ngà say, mơ mơ màng màng tưởng mình đang nói chuyện với Nguyệt Hà, vỗ vỗ vai đối phương, choàng vai bá cổ bảo, “chắc chắn là duyên một mai sớm tối. Được thoải mái ngủ với người như thế một lần, có chết cũng không hối tiếc!”
Vừa dứt lời, Đông Lăng liền bóp nát chiếc cốc trong tay. Diệp Trần lờ đờ ngẩng đầu nhìn: “Nguyệt Hà à, sao trông muội giống nam tử thế?”
Đông Lăng không nói tiếng nào, bế ngang người nàng lên, đi vào trong nhà, thả xuống giường.
“Duyên một mai sớm tối à?” Chàng véo mũi Diệp Trần, “Nghĩ đến là hay!”
Sáng hôm sau, lúc Diệp Trần dậy, mặt trời đã lên cao.
Nàng cảm thấy toàn thân như bị người ta dùng chày cán bột nghiền qua nghiền lại, mỏi nhừ.
Nàng nhìn vết bầm xanh tím trên người rồi lại nhìn tên đàn ông đang nằm sấp ngủ ngon lành ở bên, suýt thì tung cước đạp người rơi khỏi giường.
Thế nhưng, vừa mới nghĩ như vậy nàng đã thấy mấy chỗ xương gãy ngày trước ngâm ngẩm đau. Nàng nhịn, đẩy nhẹ Đông Lăng một cái.
Đông Lăng mơ màng hé mắt nhìn, hậm hực vùi mặt lại vào trong gối như một đứa trẻ con: “Làm gì thế, ta đang muốn ngủ.”
Diệp Trần thấy điệu bộ Đông Lăng như vậy thì không nhịn được cười, ghé vào tai chàng gọi khẽ: “Đông Lăng ơi, Đông Lăng à, dậy thôi.”
Đông Lăng bịt tai. Diệp Trần hà hơi vào tai chàng: “Đế quân à, dậy thôi.”
Đông Lăng cuộn mình trong chăn, lật người lại, cuốn cả chăn đè lên người nàng, mắt sáng rực.
“Ta sẵn sàng dậy rồi đây.”
Diệp Trần nuốt nuốt nước bọt: “Hay là đế quân ngủ thêm lát nữa đi.”
Đông Lăng tất nhiên sẽ không ngủ tiếp. Hai người rời giường đi rửa mặt. Sau đó, Diệp Trần dẫn Đông Lăng đi mua thêm gia cụ.
Lần đầu đi dạo phố, Đông Lăng nhìn gì cũng thấy hiếu kỳ, mắt dán vào những pho tượng đất, những chỗ có bày gánh xiếc. Diệp Trần dẫn chàng đi mua hết những món thiết yếu xong, thấy chàng có vẻ thích những thứ kia bèn hỏi thử: “Ta dẫn chàng đi xem thử nhé?”
Đông Lăng tỉnh bơ đáp: “Ta không thấy hứng thú.”
Vừa nãy chàng đã để ý rồi, những chỗ đó chỉ có trẻ con mới lại xem. Đông Lăng nghĩ, mình thân là một đế quân lại đi làm chuyện như vậy thì quá là mất mặt.
Diệp Trần nhìn thấu tâm tư của chàng, cứ thế kéo chàng qua: “Đừng khó tính thế, ta cũng muốn xem.”
“Thế thì,” Đông Lăng gật đầu, “ta đành miễn cưỡng đi cùng với nàng vậy.”
Nói xong, hai người liền hào hứng đi thẳng một mạch tới chỗ có gánh xiếc ảo thuật.
Trời tối dần, trong thành lại càng thêm náo nhiệt. Đông Lăng và Diệp Trần đi dạo chơi rất vui vẻ. Diệp Trần cầm pho tượng đất trong tay, phấn khích nhảy nhót, không may va phải vào người ta.
Nàng ngẩng đầu nhìn, là một nữ tử áo đỏ mặc đồ cưới, trang điểm kiểu tân nương, trông đẹp vô cùng.
Diệp Trần ngẩn ngơ, đối phương hơi hơi khom người, một làn hơi lạnh xộc thẳng tới cùng với tiếng nói yếu mềm của nàng ta: “Thất lễ.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy, chầm chậm đi về phía lầu cổng thành.
Nàng ta đi đứng lả lướt như thể hoàn toàn không biết mình mặc đồ cưới như thế sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Diệp Trần dõi mắt nhìn theo nàng ta. Đông Lăng nhíu mày.
“Làm liều.”
*** Xin lỗi, vì tên ngốc này đã lỡ tay nhấn nút dán hai lần, Tấn Giang lại không cho số từ của chương sau khi sửa ngắn hơn trước đó nên tôi đành phải thay thế bằng nội dung của chương tiếp. Thực sự xin lỗi. ***
Diệp Trần hiểu ý của Đông Lăng.
Nữ tử này rõ ràng không phải là người, chẳng qua Đông Lăng và Diệp Trần đã giấu diếm hơi thở, nàng ta mới không phát giác ra ở đây có hai tiên nhân đang đứng.
Nàng ta lả lướt đi xa dần. Những người xung quanh hình như không một ai nhìn thấy. Nàng ta rút trâm phượng cài trên đầu xuống, nâng trong tay, ánh mắt như chất chứa niềm thở than.
“Dường như đều bạc tình. Con người…”
Nói đến đó thì lắc đầu, đi xuyên qua bức tường thành.
*trâm phượng 凤钗:
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn Đông Lăng, lo lắng hỏi: “Mặc kệ à?”
“Nàng ta chưa gây chuyện, biết làm gì được?”
Đông Lăng bình thản đáp vậy nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm chỗ nàng ta biến mất, trông chẳng có vẻ gì là định mặc kệ cả.
Hai người cụt hứng, đang định về nhà, trên đường đi ngang qua một hộ có hỉ sự. Hộ này hồi ban ngày còn mới tấu nhạc linh đình, rước tân nương vào cửa, hai người họ còn đi theo xem một lúc, thế mà lúc này, cửa có rất đông người xúm quanh xem, trong nhà có tiếng khóc vật vã. Diệp Trần vội lại xem thử, nghe thấy mấy người đàn bà nói với nhau: “Nghe nói tân nương chỉ ngồi một mình trong phòng, không có ai vào hết, nha hoàn chạy ra đi xem tân lang một lát, quay về thì thấy người đã chết mất rồi.”
“Đâu chỉ là chết thôi đâu!” Một người khác nói, “Người bị lột hết sạch da! Máu chảy đầm đìa. Nghe nói cô nương như hoa như ngọc giờ chỉ còn lại một đống máu thịt bầy nhầy thôi.”
Mọi người ồ lên. Diệp Trần quay đầu nhìn Đông Lăng, Đông Lăng gật đầu, hai người dùng thuật ẩn thận, đi thẳng vào trong nhà.
Ai nấy đều đang khóc. Có một người đàn bà dường như bị kinh hãi, ngồi run rẩy trong lòng một người đàn ông.
Diệp Trần và Đông Lăng đi thẳng vào trong hậu viện. Cửa hậu viện mở rộng, quan phủ nha dịch đang khám xét ở trong. Một thi thể phụ nữ nằm dưới đất, y phục đỏ thắm, giống y cô nương áo đỏ mới rồi.
Diệp Trần đang định lại gần xem thì Đông Lăng giữ tay nàng lại, bình tĩnh dặn: “Yên tâm, chớ nóng.”
Nói xong, Đông Lăng lại gần, đứng ở phía đầu thi thể, đưa tay lên điểm một cái, một luồng khí đen nhẹ nhàng bay ra từ trong thi thể. Làn khói đen này người thường không thể nhìn thấy được, chỉ có Đông Lăng và Diệp Trần mới thấy.
Đông Lăng kéo luồng khí đen lại, giữ trong tay.
“Đó là gì vậy?”
Diệp Trần nhìn đám khí đen ấy, thấy hơi lành lạnh. Đông Lăng nghiêm mặt: “Là âm khí dưới sông Vong Xuyên.”
Diệp Trần giật mình. Đông Lăng nói tiếp: “Nàng có biết tại sao Thái Sơn phủ quân vốn luôn do phàm nhân đảm nhiệm nay ta lại làm không?”
Diệp Trần không biết, lắc lắc đầu. Đông Lăng bỏ luồng khí đen vào trong một bình ngọc, đậy nắp lại: “Vì một ngàn năm trước, Thập Phương Trấn Tà kính bỗng nhiên hiển linh, hiện ra cảnh tượng Vong Xuyên oan hồn tứ phía, trong Minh phủ có diệt thế yêu tà hiện thế. Thiên Đế lo lắng, sai ta làm Thái Sơn phủ quân để đề phòng chuyện này.”
Diệp Trần gật đầu: “Thế chuyện hôm nay…”
“Dưới sông Vong Xuyên trấn áp mười vạn oan hồn, ba ngàn ác quỷ. Có một loại ác quỷ, do sinh tiền xấu xí, ghen tị với những nữ tử bình thường có thể kết hôn, có được hạnh phúc, sau khi chết, chấp niệm quá sâu, hóa thành ác quỷ, chuyên đi lột da ngoài của tân nương, nuốt hồn phách của nạn nhân, biến thành nữ tử xinh đẹp giống như tân nương rồi đi tìm trượng phu của tân nương để ái ân. Nếu trượng phu của nạn nhân thuận theo thì không sao. Nếu vị trượng phu đó không chịu…”
“Không chịu thì sao?”
Diệp Trần vừa hỏi xong liền nghe thấy một tiếng hét thất thanh, một tên người hầu chạy vọt vào: “Tân lang… tân lang cũng chết rồi!”
Mọi người vội vàng đi theo tên hầu để xem. Lúc Diệp Trần tới, nàng nhìn thấy tân lang bị treo trên cây, người đầy vết cào cấu, nửa người dưới chảy máu, rõ ràng đã bị cắt mất bộ phận quan trọng kia của đàn ông.
Diệp Trần hít sâu một hơi: “Ác quỷ này… đúng là ép người làm đĩ mà!”
Đông Lăng hờ hững liếc sang: “Nàng dùng không nhầm thành ngữ đấy chứ?”
“Ý đại khái thế là được rồi.”
*ép người làm đĩ: gốc là “bức lương vi xướng” 逼良为娼, “lương” trong lương thiện, “xướng” trong xướng ca vô loài, nghĩa là kỹ nữ, gái điếm. Nghĩa gốc là ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ, mở rộng ra là ép người tốt phải làm chuyện xấu.
Đông Lăng quay đầu lại cau mày: “Quỷ này gọi là Xú Nữ, đáng ra phải sống dưới đáy Vong Xuyên, sao lại ra đây được?”
*xú nữ 丑女: xú trong xú uế, nghĩa là xấu
“Bắt tới đây hỏi một cái chẳng phải là biết ngay sao?”
Lối tư duy của Diệp Trần luôn khá đơn giản. Đông Lăng nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: “Xú Nữ rất giỏi ẩn nấp, nếu dễ bắt như vậy, sao có thể trở thành ác quỷ bị giam dưới đáy Vong Xuyên?”
“Thế giờ làm sao được?”
Diệp Trần vò đầu bức tóc: “Hay là chúng ta gọi thổ địa ra hỏi?”
“Trấn này chắc sẽ sớm có thêm người khác thành thân nhỉ?”
Đông Lăng nhìn những thôn dân đang run rẩy. Diệp Trần hiểu ý: “Ý chàng là chúng ta giả vờ là phu thê tân hôn, dụ nó ra?”
“Nếu giờ bỗng nhiên thành thân sẽ khiến nó nghi ngờ, phải mượn một thân phận mới được.”
Đông Lăng nói có vẻ đúng. Diệp Trần nghĩ ngợi: “Chúng ta đi hỏi thăm đi, đóng vai đạo sĩ từ phương xa tới hỏi chuyện, nói là nhà họ có họa đổ máu, chúng ta tới giải nạn cho họ, chắc là họ sẽ chịu nghe lời.”
Hai người nói xong liền bắt tay vào làm ngay. Diệp Trần đi loanh quanh một hồi, nhanh chóng nghe ngóng được trong thành có một nhà phú hộ họ Hoàng có cậu con trai sắp cưới thanh mai trúc mã của y tên là Tiền Xảo Phượng. Diệp Trần và Đông Lăng cải trang tìm tới nhà họ Hoàng, nhìn thấy cửa sau, Đông Lăng lại gần, cung kính thưa: “Bọn ta…”
“Đạo sĩ phải không?” Tên canh cửa hỏi ngay, “Đừng hòng lừa người. Lão gia nhà bọn ta một ngày phải gặp tới ba tên đạo sĩ, năm nào cũng bảo nhà họ Hoàng bọn ta có họa đổ máu, nói suốt mười năm rồi. Các người đổi cái cớ khác đi, mới đi lừa lần đầu hả?”
Diệp Trần nuốt hết những lời đang định nói vào trong bụng. Đông Lăng đủng đỉnh ngoái đầu lại nhìn, tỏ ý nàng lừa người. Diệp Trần không chịu được cảnh mất mặt, bèn bước tới bảo: “Lừa cái gì mà lừa, là vàng mười hay đồng thau chẳng phải thử là biết sao?!”
Nói xong, Diệp Trần lật bàn tay, hóa ra một ngọn lửa. Đám người xung quanh xúm lại nhìn. Diệp Trần kiêu ngạo nói: “Đừng có hợm hĩnh, khinh người. Bổn quân đi ngang nơi này, thấy nhà họ Hoàng các người hữu duyên với bổn quân…”
Còn chưa kịp nói cho hết, tay canh cửa chọc chọc thử vào ngọn lửa trong tay Diệp Trần. Diệp Trần quát: “Ngươi làm gì đấy?”
“Cũng thật ra phết.”
Tên canh cửa thử thử rồi ngẩng đầu hỏi: “Lửa thật đấy à? Ngươi có biến ra tiền được không?”
Diệp Trần: “…”
Đám người xung quanh vỗ tay rầm rầm, ném tiền cho Diệp Trần, hò hét: “Làm tiếp đi, làm tiếp đi!”
Diệp Trần: “…”
Đông Lăng lồng hai tay vào trong tay áo, lại đủng đỉnh nhìn sang.
Diệp Trần thực sự mất mặt không chịu nổi, quát ầm lên: “Cút đi!”
Nói đoạn liền túm tay gác cửa lôi vào bên trong, ai đến cản liền định thân kẻ đó lại, cứ thế đi thẳng một mạch vào trong sảnh đường, hỏi đám người đã bị định thân và tên canh cửa đang ngơ ngác: “Tên nào là Hoàng lão gia?”
Tay gác cửa nuốt nuốt nước bọt. Diệp Trần nhìn theo ánh mắt thoáng do dự của gã, vung tay một cái, Hoàng lão gia lập tức cử động được. Diệp Trần hỏi thẳng: “Hoàng lão gia, hạ nhân nhà ông nói ta là kẻ lừa đảo, ông nhìn thử xem, bổn quân có phải kẻ lừa đảo không?”
Diệp Trần mặc áo choàng đạo sĩ, cố ý tỏ ra phong thái tiên phong đạo cốt. Hoàng lão gia vừa thấy Diệp Trần như vậy liền hiểu ra ngay là có chuyện gì, lão quỳ sụp xuống.
“Tiên quân tha mạng! Xin tiên quân thứ tội cho!”
Nhờ phen lỗ mãng vừa rồi, giờ Diệp Trần nói gì, Hoàng lão gia cũng răm rắp nghe theo, nhanh chân đưa Diệp Trần sang nhà họ Tiền. Tiền gia mới nghe chuyện tân nương nhà nọ chết thảm xong, giờ biết có tiên nhân tới giúp, vội giao con gái lại cho Diệp Trần và Đông Lăng.
Diệp Trần và Đông Lăng giấu hơi thở của hai người đó đi, cho ở riêng trong một gian phòng vẽ kín trận pháp rồi biến thành bọn họ. Diệp Trần cải trang là Tiền Xảo Phượng, Đông Lăng thì hóa thành Hoàng Hiên.
Hai người bắt chước điệu bộ, cử chỉ, cách nói năng của người mình biến thành rồi quay về phủ. Lúc Đông Lăng đưa Diệp Trần hồi phủ, nàng bỗng nhớ ra một chuyện: “Nếu ta và chàng thành thân rồi mà Xú Nữ vẫn còn chưa tới thì biết làm sao?”
“Thế thì…” Đông Lăng ngẫm nghĩ, “Lại thành thân tiếp lần nữa vậy.”
Hay lắm, câu trả lời này rất Đông Lăng.
Diệp Trần cảm thấy Đông Lăng hiện giờ chắc chẳng hề nghĩ rằng mình đang hàng yêu phục ma, rất có khả năng là cho rằng bản thân đang tham gia hoạt động đặc sắc của nhân gian cũng nên.
Diệp Trần ngụy trang thành Tiền Xảo Phượng. Sáng hôm sau, bị người gọi dậy, phải thay trang phục tân nương, ngồi trước gương cho người ta bôi bôi trát trát một hồi lâu.
Chuyện hai người đánh tráo thân phận với phu thê tân hôn chỉ có cha mẹ hai nhà là biết. Vậy nên Diệp Trần đành nhịn không đẩy Tiền phu nhân ra, để yên cho bà ta ôm mình khóc sụt sùi. Đám đàn bà con gái trong phòng ai cũng khóc, chỉ riêng mình Diệp Trần là vẫn thản nhiên như thường.
Tiền phu nhân đành phải bảo: “Con ơi, sao con không khóc?”
“Con… sao lại phải khóc?” Diệp Trần ngơ ngác, “Ngày đại hỉ cơ mà! Con thấy Hoàng Hiên rất tốt, con tự nguyện gả cho chàng.”
“Con à,” Tiền phu nhân chùi nước mắt, thở dài, “Đây là lệ khóc gả lúc cưới, khóc càng lớn thì sau này cuộc sống mới càng thuận lợi. Nào, làm theo mẹ, khóc đi!”
Diệp Trần choáng váng trước tập tục cưới hỏi này, hồi lâu không nói nên lời.
Nàng rất muốn khóc nhưng không khóc được. Tiền phu nhân thấy nàng thực sự không khóc được bèn chơi ác, cấu một miếng thịt trên người nàng, đau đớn nói: “Con à, đừng trách mẹ!”
Nói xong, bà hung hăng xoắn véo. Diệp Trần gào lên, nước mắt lập tức trào ra.
Tiền phu nhân hỏi: “Đã khóc chưa?”
Diệp Trần khóc: “Khóc, khóc rồi, đừng xoắn nữa.”
Tiền phu nhân thấy vậy mới chịu thả tay ra. Diệp Trần trào nước mắt, sợ lại bị véo tiếp nên khóc như muốn đứt ruột đứt gan, bàng hoàng bất lực.
Sáng sớm tinh mơ, Đông Lăng cưỡi ngựa tới, qua năm ải chém sáu tướng, cuối cùng cũng bước vào được trong tân phòng. Kết quả, vừa vào cửa liền nhìn thấy một nhóm nữ tử đang khóc sướt mướt. Diệp Trần ngồi trong đó cũng khóc tới khản cả giọng, ôm Tiền phu nhân, gào lên như kêu oan: “Mẹ ơi!!!”
Tiền phu nhân ôm chặt Diệp Trần, gọi lại bằng một giọng còn thê lương hơn: “Con ơi!!”
Đông Lăng run lẩy bẩy, có cảm tưởng Diệp Trần còn ngồi ở đây thêm nữa chắc sẽ thành đồ vô dụng mất, bèn vội vàng xông vào, bế ngang Diệp Trần lên.
Chàng hành động quá nhanh, mọi người đứng quanh chưa kịp ngăn lại thì đã thấy chàng bế người chạy ra ngoài mất rồi.
Diệp Trần nằm trong lòng chàng lau nước mắt, Đông Lăng cúi đầu bảo: “Đừng khóc, lớp trang điểm nhòe hết rồi.”
“Ta không dừng được.” Diệp Trần khóc rất thương tâm, Đông Lăng không biết phải làm sao: “Nàng diễn nhập tâm tới vậy cơ à?”
“Không phải.” Diệp Trần khụt khịt mũi, “Ta bôi nước ớt…”
Xuống tay ác thật.
“Không thoải mái thì đừng làm. Tại sao cứ nhất định phải khóc chứ?” Đông Lăng thở dài, không sao hiểu nổi. Diệp Trần nức nở, mách tội: “Ta không khóc, các nàng ấy sẽ đánh ta!”
“Bọn họ làm phản à!”
Đông Lăng đang định quay lại. Diệp Trần níu chàng: “Đều là phàm nhân cả, người ta có lòng tốt thôi. Mau đi đi, đừng để trễ giờ lành.”
Đông Lăng bị câu sau cùng kích động, bế Diệp Trần đi vội, nhét thẳng vào trong kiệu hoa, hí hửng xoay người lên ngựa, cao giọng hô: “Đi!”
“Đừng đi!”
Tiền lão gia giờ mới đuổi theo ra tới nơi: “Phải để đệ đệ cõng nó ra kiệu hoa! Quay lại đây! Quay lại đây cho ta!”
Thế nhưng đám người này đâu có ai chịu nghe Tiền lão gia nói chứ? Đông Lăng vung tay hô một tiếng, kèn sáo liền nổi lên, kiệu hoa được nâng đi.
Diệp Trần ngồi trong kiệu sụt sịt mũi, cảm nhận uy lực của nước ớt.
Đông Lăng vô cùng vui vẻ, cưỡi ngựa đi một mạch về Hoàng phủ. Diệp Trần cảm giác kiệu đi thật là nhanh, xung quanh luôn có tiếng trẻ con đùa nhau vui vẻ, chẳng bao lâu sau thì kiệu dừng. Đông Lăng đá kiệu, đưa cho Diệp Trần một đầu lụa đỏ, giọng bất giác trở nên dịu dàng.
“Đi thôi,” giọng chàng xen lẫn niềm vui, “tân nương của ta.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đông Lăng: “Tiêu chuẩn kén chồng của bà xã hoàn toàn loại hẳn ta ra ngoài, thật đau lòng.”
Diệp Trần: “Nhưng chàng phù hợp với tiêu chuẩn của tình lang đấy.”
Danh sách chương