Làm sao bây giờ? Đây là câu hỏi đồng thời hiện lên trong lòng Đế Hi và Đế Ngạn.
Đế Ngạn nhìn Đế Anh mỉm cười trước mặt rồi lại nhìn về phía phụ mẫu trông có vẻ đầy lo âu, sau khi hít sâu một hơi, thằng bé ngẩng đầu nhìn Diệp Trần: “Vậy là, phụ mẫu chọn tỷ tỷ phải không?”
Nghe vậy, khuôn mặt Đế Hi hiện lên vẻ không đành lòng.
Bảo Đế Ngạn đi theo Đế Anh, điều này đã cho thấy rõ quyết định của bậc làm phụ mẫu. Tuy Đế Hi rất thương đệ đệ nhưng con bé cũng không muốn mình là đứa phải đi. Trong lòng Đế Hi vừa áy náy vừa sợ hãi. Áy náy vì làm tỷ tỷ mà lại trơ mắt nhìn đệ đệ bị người ta đưa đi, sợ hãi vì lo rằng đứa trẻ bị mang đi sẽ là mình. Nhiều thứ cảm xúc đè xuống, cuối cùng Đế Hi không chịu nổi, quay lại ôm đùi Đông Lăng òa khóc, vừa khóc vừa bảo: “Phụ quân đừng bắt đệ đệ đi có được không? Chúng ta người một nhà mãi mãi bên nhau được không?”
Nước mắt của Đế Hi lây sang cho Đế Ngạn, Đế Ngạn sụt sịt, khóe mắt cũng cay cay. Thế nhưng, trước nay thằng bé luôn là đứa trưởng thành sớm hơn so với Đế Hi, cũng chín chắn hơn Đế Hi, dù rằng ngày thường chỉ không ngủ thì ngồi ngẩn người nhưng hành sự thì quả quyết, người lớn hơn Đế Hi nhiều… dẫu rằng sau này biết sự quả quyết này đã dùng sai nơi.
Thằng bé biết Đế Anh đã tới đây thì là cha ruột của hai đứa, y nhất định sẽ mang một đứa đi. Vậy là thằng bé cố tỏ ra bình tĩnh, gật gật đầu: “Con biết rồi.”
“Con, biết gì?”
Diệp Trần không nhịn được cau mày. Phản ứng của thằng bé khiến trong lòng nàng thấy hơi lo lắng.
Đế Ngạn ngẩng đầu nhìn Diệp Trần, bình tĩnh gọi: “Mẫu hậu,” nói rồi, thằng bé lại nhìn Đông Lăng bằng ánh mắt đầy tha thiết, “Phụ… quân.”
Hai tiếng ấy, thằng bé gọi vô cùng khổ sở, nghĩ tới ngày sau gặp lại, e rằng không thể gọi như vậy nữa, Đế Anh sẽ không cho thằng bé gọi Đông Lăng như vậy nữa, rốt cuộc thì…
Y mới là cha ruột của thằng bé.
Những suy nghĩ giấu trong lòng Đế Ngạn thể hiện ra qua ánh mắt ấy, một ánh mắt cực kỳ bế tắc.
Đông Lăng mềm lòng, nhìn dáng vẻ không nỡ xa của con trai, quả thực muốn đòi lại Đế Ngạn từ tay Đế Anh nhưng rồi lại nghĩ, đạo tu của Đế Ngạn, chàng quả thực không thể giúp được, Đế Anh bằng lòng làm sư phụ của Đế Ngạn cũng coi là một phúc phần.
Cuối cùng đành phải thở dài bất đắc dĩ: “Thôi, cũng như nhau cả. A Ngạn sau này nhớ năng về thăm nhà, bất luận thế nào, ta vẫn là phụ quân của con, nếu ai bắt nạt con, ta sẽ làm chỗ dựa cho con.”
Nghe vậy, Diệp Trần cảm thấy có hơi nuông chiều con quá, với danh tiếng của Đông Lăng, Đế Ngạn mà báo danh Đông Lăng ra, e là ai cũng phải đi vòng để tránh, nếu trở thành một đứa hỗn thế ma vương thì đúng là tội lỗi.
Diệp Trần đẩy người Đông Lăng, không bằng lòng với chàng: “Đừng nói bừa.”
Cảnh này ở trong mắt Đế Ngạn lại có một nghĩa khác.
Thằng bé rốt cuộc không kìm nổi, nhào tới rúc vào lồng ngực Đông Lăng, òa lên khóc.
Đông Lăng trước nay chưa từng thấy Đế Ngạn tình cảm như vậy, trái tim tan chảy, chàng vừa bế Đế Ngạn vừa dỗ dành: “Đừng buồn, sau này con vẫn có thể về thăm cả nhà, con…”
“Phụ quân!” Đế Ngạn không chịu nổi, “Sao phụ quân ngốc vậy! Sao lại đối tốt với con như vậy?! Vì đâu phải đối tốt với chúng con như vậy chứ?!”
Đã chẳng phải con ruột của phụ thân, vì đâu phụ thân phải đối tốt với chúng con như vậy!
Đông Lăng bị hỏi đến đần người ra, nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là Đế Ngạn nhất thời bị kích thích vì phải xa nhà, giọng Đông Lăng càng thêm dịu dàng hơn: “Thằng bé ngốc ngếch, ta là phụ quân của con, tất nhiên là phải tốt với con rồi.”
Đế Ngạn càng khóc kinh khủng hơn.
Xem xem, phụ thân thật là tốt, tiếc là không phải là phụ thân.
Đế Hi đứng bên cũng buồn lây, ôm Đông Lăng, liên tục gọi phụ quân, phụ quân rồi òa khóc.
Đông Lăng tự biết mình vốn không chăm sóc bọn trẻ chu đáo, bọn trẻ khóc vừa tủi thân vừa buồn khổ như vậy khiến lòng chàng ê ẩm, cho rằng tuy bản thân không quá tốt với các con nhưng các con vẫn một mực coi mình là người cha độc nhất vô nhị, đúng là máu mủ tình thâm.
Khóe mắt Đông Lăng cay xè, nhìn hai đứa trẻ khóc thảm thương như vậy liền ôm cả hai đứa vào lòng, bối rối bảo: “Ngoan, đừng khóc.”
Lời này làm hai đứa trẻ càng khóc dữ dội hơn, cứ như thể là biệt ly vĩnh viễn.
Vậy là cuối cùng ba cha con cùng ôm nhau khóc thảm thiết. Đông Lăng coi như còn kìm nén, chẳng qua sống mũi chỉ cay cay, còn hai đứa trẻ thì khóc tới rung trời, ai không biết khéo lại tưởng là khóc vì cha mất.
Đế Anh thấy tình hình như vậy, không còn biết nói gì nữa.
“Ngươi thấy chừng nào bọn họ mới khóc xong?”
Diệp Trần lắc đầu, lôi hạt dưa ra cắn.
Đế Anh bốc một nhúm hạt dưa của Diệp Trần, đứng tụm lại cắn hạt dưa cùng, tỏ ra khó hiểu: “Có cần phải tới mức như vậy không chứ? Ta chẳng qua chỉ nhận đồ đệ thôi chứ có phải là bắt cóc trẻ em gì đâu, hai đứa trẻ thì thôi, Đông Lăng cũng hùa theo bọn nhóc ấy làm gì?”
“Có lẽ,” Diệp Trần nghiêm túc suy nghĩ, “là muốn thể hiện một chút tình phụ tử. Tình cha như núi thái sơn…”
“Tình cha?” Đế Anh nghiêm túc suy nghĩ, “Ta cũng có đấy.”
Diệp Trần quay đầu lại: “Ngươi có cái gì?”
“Chẳng phải là tình cha thôi sao?” Đế Anh vứt vỏ hạt dưa đi, “Ta cũng có thể cho Đế Ngạn. Bảo thằng bé đừng lằng nhằng nữa, mau đi thôi.”
Diệp Trần: “…”
Nói rồi, Đế Anh tự cho là mình đã nắm được bí quyết dỗ Đế Ngạn, vô cùng phấn khởi bước tới vỗ vai thằng bé, nở một nụ cười ấm áp.
“Nào, Tiểu Ngạn, gọi phụ quân đi.”
Vừa dứt lời, y liền bị Đông Lăng đập một quyền, bay ra ngoài.
So thể lực, Đế Anh tuyệt đối không đấu được với Đông Lăng. Y bị một quyền của Đông Lăng đấm bay ra khỏi Đông Cực cung. Đông Lăng còn định đuổi theo đánh, Diệp Trần phải giữ chàng lại trấn an: “Đừng đuổi theo nữa, đã bị đánh bay rồi, bay xa rồi!”
Đế Ngạn và Đế Hi nghiêm túc quan sát phản ứng của Diệp Trần, mỗi đứa một cặp mắt, cùng chung một cái nhìn.
Mẫu hậu bảo vệ Đế Anh như vậy, chắc chắn là có vấn đề!
Hai đứa nhỏ trĩu nặng tâm tư bị Đông Lăng và Diệp Trần dẫn về phòng.
Đế Anh bị Đông Lăng đánh bay xuống núi, muốn lên núi phải qua một loạt mê trận. Đế Anh phải phá trận từ dưới chân núi phá lên. Diệp Trần và Đông Lăng đều biết vậy. Diệp Trần lo lắng hỏi: “Chàng làm vậy không được hay cho lắm thì phải?”
Đông Lăng cởi y phục, quay đầu mỉm cười: “Đau lòng à?”
“Đâu có.”
Diệp Trần vừa thấy điệu cười mỉm này là lập tức vội bảo vệ mình: “Ta có đau lòng y đâu chứ? Ta đau lòng cho chàng mà!”
Sau khi thành thân, trình độ nịnh bợ của Diệp Trần ngày càng tăng tiến.
Đông Lăng được dỗ thì vui lắm nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra, vẫn là điệu bộ thản nhiên như ngày thường, vắt y phục lên tấm bình phong rồi bế Diệp Trần xuống bể tắm.
“Nàng đừng lo, chẳng qua chỉ dạy dỗ hắn một chút, mấy cái trận pháp dưới chân núi đó, chắc phá hết đêm là lên được đây.”
Diệp Trần nhìn bóng người giữa làn hơi nước lượn lờ, không nhịn được nuốt nước bọt, Đông Lăng nói gì cũng không để ý nghe, tai ù ù như ngâm dưới nước, rõ ràng là cách nhau rất gần nhưng nói sao cũng nghe không được rõ.
Trước nay Diệp Trần vẫn biết Đông Lăng đẹp, bao nhiêu năm trôi qua, nhận định này vẫn không hề thay đổi.
Nàng vội cúi đầu xuống, xoay người đi mới bình tĩnh lại được một chút, tiếp tục nói: “Nếu y giận không thu A Ngạn làm đồ đệ nữa thì sao? Giờ tu Ngàn Kiếp Hóa Mộng đạo chỉ có mỗi mình y.”
Nghe tiếng Diệp Trần là Đông Lăng biết nàng lại đưa lưng về phía mình. Chàng quay người, ngồi xổm ở mép bể, tì cằm lên cánh tay, cười gọi nàng: “Trần Trần.”
Diệp Trần vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Lăng xưa nay lạnh lùng bỗng làm bộ đáng yêu, Diệp Trần thực chịu đựng không nổi, máu mũi lập tức xịt ra.
Nàng ngửa mặt lên, lấy tay bịt cánh mũi, mắt lại không kìm nổi mà liếc sang, chật vật bảo: “Có chuyện gì thì nói tử tế, đừng vớ vẩn.”
“Nàng lại đây.”
Đông Lăng vẫy vẫy tay gọi, Diệp Trần bịt mũi, rụt rè di chuyển lại đó, ngồi cạnh Đông Lăng. Đông Lăng gối đầu lên đùi nàng, nhẹ nhàng bảo: “Trần Trần, ta cảm thấy, Đế Anh quyến rũ nàng ngay trước mặt ta.”
Diệp Trần: “…”
Vậy là Diệp Trần mới sực hiểu ra nguyên nhân chân chính của một quyền kia. Nàng vội nói: “Chàng yên tâm, ta nhất quyết sẽ không để ý đến hắn!”
“Ừ.” Đông Lăng cười, “Ta tin tưởng nàng. Chỉ là, Đế Anh tốt như thế, vì đâu mà nàng không động lòng với hắn vậy?”
“Hắn sao có thể tốt bằng chàng?!”
Diệp Trần lập tức vận dụng kỹ năng nịnh nọt, khoe ra sự chênh lệch giữa Đế Anh so với Đông Lăng.
Nghe Diệp Trần nói xấu Đế Anh, Đông Lăng bóc quýt suốt một ngày cuối cùng cũng vui vẻ.
Còn Đế Anh đang bị mắc kẹt trong mê trận dưới chân núi, đầu cắm nhành cây, lá cây bám trên người, y đang cầm la bàn, vừa đi vừa tính toán.
“Cái tên Đông Lăng này đúng là điên rồi. Ta mà mặc kệ Đế Ngạn, để xem xem con hắn sẽ làm thế nào. Hắn không cầu xin ta lại còn đi bày trận pháp? Càn vị… Khôn vị… Hắt xì!”
Đế Anh ngẩng đầu lên, hắt hơi liền mấy cái rồi bảo: “Già mất rồi, sức khỏe không còn tốt nữa.”
Trong lúc Đế Anh một mình loanh quanh dưới chân núi, Đế Ngạn và Đế Hi trốn trong chăn bày kế hoạch làm sao để tách Đế Anh và Diệp Trần ra.
“Ta cảm thấy hai người rất có khả năng nối lại tình xưa.”
Đế Ngạn nghiêm túc phân tích: “Rốt cuộc thì năm đó họ chia xa là bởi hiểu lầm, mẫu hậu còn sinh chúng ta cho y, có thể thấy tình cảm mẫu hậu dành cho Đế Anh cực kỳ sâu nặng.”
Đế Hi cảm thấy Đế Ngạn nói rất có lý, ra sức gật đầu.
Đế Ngạn tiếp tục nói: “Trước đây mẫu hậu từng nói, người đầu tiên mẫu hậu nhìn thấy sau khi hóa hình chính là phụ quân, vậy nên thời gian họ quen nhau hẳn là rất lâu. Đế Anh quen mẫu thân sau phụ thân. Với tình hình hiện giờ, việc cấp bách nhất trước mắt là phải ngăn mẫu thân và Đế Anh thường xuyên gặp mặt, tránh để họ nối lại tình xưa.”
“Đúng!” Đế Hi siết chặt bàn tay nhỏ, “Chúng ta quyết không để Đế Anh gặp lại mẫu thân!”
“Trước đó,” Đế Ngạn nghĩ ngợi, “chúng ta phải đi tìm một người.”
“Ai?”
Đôi mắt Đế Hi sáng lên, giờ này khắc này, con bé quả là bội phục sát đất đệ đệ nhà mình, Đế Ngạn chỉ đâu là sẽ đánh đấy, không chệch phát nào. Đế Ngạn nheo nheo mắt: “Thiếu Hoa thúc thúc.”
Hai đứa trẻ vẫn chưa học thuật truyền âm ngàn dặm nhưng khả năng lĩnh hội rất cao, nửa đêm chạy sang phòng thư khố, mở quyển pháp quyết căn bản, tìm thuật truyền âm rồi tự học.
Sau nửa tối nỗ lực, hai đứa trẻ đã học xong thuật truyền âm. Vậy là, giữa lúc Thiếu Hoa đang ngủ mơ mơ màng màng thì bỗng nghe thấy tiếng Đế Ngạn.
“Thiếu Hoa thúc thúc.”
“Thiếu Hoa thúc thúc…”
Thiếu Hoa tưởng mình đang nằm mơ nên cáu kỉnh đáp: “Sao?”
“Thiếu Hoa thúc thúc có thể nói cho chúng cháu biết rốt cuộc mẫu hậu có quan hệ thế nào với Đế Anh không?”
Thiếu Hoa chắc chắn mình đang nằm mơ. Diệp Trần với Đế Anh thì có thể có quan hệ gì chứ?
Năm đó, lúc y và ba vị đế quân qua lại với Đế Anh hoàn toàn không có sự có mặt của Diệp Trần.
Y bĩu môi đáp: “Sao ta biết được? Đừng làm phiền ta, ta muốn ngủ.”
“Thiếu Hoa thúc thúc!” Đế Hi bực bội gắt lên. Thiếu Hoa giật bắn mình, chàng cực kỳ sợ Đế Hi, vì Đế Hi giống y cha con bé, vô cùng bạo lực.
Thiếu Hoa bèn đáp: “Mấy đứa nghĩ họ có quan hệ gì thì chính là có quan hệ đó.”
“Thiếu Hoa thúc thúc,” Đế Ngạn mím môi, “ta muốn biết, mẫu hậu bị phụ thân lừa nên mới gả cho phụ thân sao?”
“Phải… Phải nhỉ?”
Thiếu Hoa hơi phân vân.
Hồi tưởng lại năm đó, Diệp Trần hình như đúng là bị Đông Lăng vừa lừa vừa dụ tới Đông Cực cung. Nghe vậy, trong lòng Đế Ngạn đã hiểu, thằng bé xị mặt, gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nói xong, thuật truyền âm ngàn dặm liền bị ngắt.
Lúc này Thiếu Hoa mới ý thức được, không đúng, hình như không phải mơ.
Nếu không phải mơ thì Đế Ngạn, Đế Hi hỏi chàng chuyện này làm gì?
Với cả, thằng bé bảo biết rồi? Thằng bé biết gì cơ?!
Thiếu Hoa hoảng hốt, vội vàng cố gắng liên lạc lại với Đế Ngạn.
Thế nhưng, y phát hiện ra, mọi pháp thuật đều bị trận pháp của Đông Lăng ngăn cản. Hóa ra, để ngáng đường Đế Anh, Đông Lăng đã phong tỏa Đông Cực cung, chỉ có người bên trong mới có thể chủ động liên lạc với bên ngoài, không cho phép người bên ngoài chủ động liên lạc với bên trong.
Nói cách khác, Thiếu Hoa muốn ngăn cản chuyện này chỉ có thể đích thân tới đó.
Có điều nếu chàng đi tới đó, có xảy ra chuyện gì thì Đông Lăng nhất định sẽ biết là có liên quan với mình.
Lũ trẻ nhắc tới Đế Anh, vậy thì chắc chắn là Đế Anh đã tới Đông Cực cung, Đế Anh chạy tới Đông Cực cung, chắc tới tám, chín phần mười là vì thằng nhóc Đế Ngạn. Nể mặt con trai, chưa chắc Đế Anh sẽ bị Đông Lăng đánh.
Đế Ngạn, Đế Hi lại càng không đời nào bị Đông Lăng đánh.
Tính đi tính lại, cũng chỉ có chàng là sẽ bị Đông Lăng đánh.
Thiếu Hoa nghĩ tới đó liền vội vàng gói ghém hành lý, chạy trốn suốt đêm tới thiên đình, gõ cửa tẩm cung của Thiên Đế.
Thiên Đế sầm sì ngồi trên giường nhìn chàng ta: “Quá nửa đêm ngươi chạy tới tẩm cung của ta để làm gì?”
Thiếu Hoa cười mặt dày mày dạn: “Chuyện là, Thiên Đế, dạo này có khỏe không? Ta nhớ ngươi muốn chết! Nào lại đây, chúng ta thắp nên tâm sự thâu đêm…”
Còn chưa nói dứt lời, Thiếu Hoa đã bị Thiên Đế ghì lên tường.
“Có chuyện gì…” Thiếu Hoa cố gắng nói, “… từ từ nói.”
“Nói mau.” Thiên Đế lạnh giọng, “Hơn nửa đêm rốt cuộc ngươi tới để làm gì!”
“Bệ hạ ơi!” Thiếu Hoa khóc thành tiếng, “Cứu mạng với!”
Trong lúc Thiếu Hoa lo bỏ trốn, kế hoạch chia rẽ Diệp Trần và Đế Anh của Đế Hi và Đế Ngạn đã thành hình bước đầu.
“Đệ nghĩ,” Đế Ngạn nghiêm túc nói, “kế hoạch của chúng ta cần chia làm hai bước, bước thứ nhất là tách mẫu hậu và Đế Anh ra, bước thứ hai là làm mẫu hậu yêu phụ quân!”
“Bước đầu tiên, đệ quyết định sẽ hy sinh bản thân.” Đế Ngạn ngẩng đầu, rưng rưng nhìn Đế Hi, “Tỷ tỷ, đệ sẽ cùng Đế Anh rời khỏi đây, trước khi cha mẹ yêu nhau, đệ sẽ không trở về. Vậy nên, bước thứ hai quan trọng nhất đành phải giao cho tỷ. Tỷ phải làm cho phụ mẫu yêu nhau!”
“Đệ đệ yên tâm.” Đế Hi cầm tay Đế Ngạn khóc, “Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của đệ.”
“Tỷ tỷ,” Đế Ngạn lấy ra một miếng sắt nhỏ hình hoa mai dùng để thích lên mình, “sau này tỷ đệ ta không gặp được nhau, tới lúc tái kiến, có lẽ tỷ không nhận ra ta, ta không nhận ra tỷ. Để phòng ngừa chúng ta yêu nhau, chúng ta phải có gì làm dấu. Sau này hễ nhìn thấy dấu đó là sẽ biết chúng ta là tỷ đệ ruột thịt.”
Đây là kết luận Đế Ngạn rút ra được từ thoại bản, người hữu tình trong thiên hạ luôn là huynh muội ruột.
Đế Hi cũng đọc thoại bản, nhanh chóng tiếp thu lập luận của Đế Ngạn, gật đầu bảo: “Đệ bảo xem làm dấu gì đây?”
“Chính là cái này.” Đế Ngạn giơ miếng thích thép hình hoa mai lên, “Vùi nó vào trong than cháy rồi in hình hoa mai này lên tay chúng ta, sau này nhìn thấy nó là có thể nhận ra nhau.”
Đế Hi: “…”
Nhìn có vẻ hơi đau.
Thấy Đế Hi như vậy, Đế Ngạn quyết đoán nói: “Có phải tỷ tỷ sợ đau không? Nếu tỷ sợ đau, đệ vẫn còn một cách khác.”
“Đệ… đổi cách khác đi.”
Đế Ngạn lại lấy ra một cái kim xăm: “Ngày xưa Nhạc Phi xăm lên lưng bốn chữ “tinh trung báo quốc”, đệ có thể xăm lên tay tỷ…”
“Đệ đưa cái miếng thích hoa mai đây, tỷ xem lại xem.”
Đế Hi lập tức chỉ tay vào miếng thích hoa mai.
Vì chuyện phải làm dấu như thế nào mà hai đứa trẻ tranh luận suốt một đêm. Cuối cùng bọn trẻ quyết định tự đặt ngoại hiệu cho mình, sau này bất kể gặp ai cũng phải giới thiệu ngoại hiệu trước, như thế sẽ không nhận sai.
Ngoại hiệu này phải nghe thật oai phong, ngoài oai phong ra còn phải độc nhất vô nhị.
Vậy nên Đế Ngạn gọi là Vân Du Cự Vô Bá, Đế Hi gọi là Đông Cực Lôi Chấn Thiên.
*Vân Du Cự Vô Bá, Đông Cực Lôi Chấn Thiên gồm tên nơi chốn trước rồi tới tên người sau. Vân du là cưỡi mây đi chơi, Cự Vô Bá 巨无霸 là tên một nhân vật lịch sử được ghi chép trong cuốn “Hậu Hán Thư”, có vóc người cao lớn khổng lồ, ngồi xe ba ngựa kéo không kéo đi được, biết điều khiển voi, hổ, báo ra trận. Ngày nay, “cự vô bá” còn là tên tiếng Trung của món hăm-bơ-gơ Big Mac của McDonald’s. Lôi Chấn Thiên 雷震天 là tên một nhân vật trong phim Tân Long Môn khách sạn, là một hán tử trung niên giỏi võ, trong đoạn trích Lôi Chấn Thiên đánh nhau với Ngụy Trung Hiền này, y là nhân vật để râu, bế người đàn bà ra khỏi nhà:
Hai đứa trẻ bổ sung thêm một số chi tiết cho kế hoạch. Chẳng mấy chốc, ngày mới đã tới.
Sáng sớm hôm ấy, cuối cùng Đế Anh cũng phá được toàn bộ mê trận, hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa Đông Cực cung.
Đông Lăng lười biếng ngồi dậy, xách kiếm đi ra cửa, nhìn Đế Anh áo quần tả tơi, đầu găm cọng cỏ, đầu tiên là giả bộ không nhìn thấy, cứ thế đi qua, sau đó mới giật mình quay lại, tỏ ra kinh ngạc: “Đế Anh?”
“Đúng vậy.”
Đế Anh nghiến răng nghiến lợi, nói không ra hơi, hổn hà hổn hển: “Giao con ngươi ra đây cho ta!”
“Đế Ngạn…”
“Ta tới đây!”
Tiếng Đế Ngạn bỗng vang lên. Hai người lớn cùng quay đầu nhìn. Đế Ngạn đã gói ghém hành lý sẵn sàng, khí thế thấy chết không sờn, bước ra khỏi cửa.
Đông Lăng ngạc nhiên, không ngờ Đế Ngạn lại chủ động như vậy. Đế Anh lại thấy Đế Ngạn chuyển biến như vậy chẳng có gì là lạ, y rất có lòng tin vào bản thân, Đế Ngạn bái y làm sư phụ, chẳng phải chuyện gì đáng phải kinh ngạc.
Lần đầu tiên từ lúc đặt chân tới Đông Cực cung, y thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên. Y vẫy tay gọi: “Tiểu Ngạn, lại đây.”
Đế Ngạn gật đầu, bước tới chỗ Đế Anh. Thằng bé ngửa đầu lên nhìn Đế Anh, trịnh trọng nói: “Có điều, trước khi đi, ta có vài điều kiện.”
“Nói ta nghe thử.” Đế Anh cười tủm tỉm.
“Thứ nhất,” Đế Ngạn bắt đầu nói các yêu cầu của mình, “tên của ta do ta tự quyết.”
“Cái này thì được.” Đế Anh gật đầu, y vốn dĩ cũng không định lo chuyện đặt tên cho Đế Ngạn, Đế Ngạn muốn tự đặt cũng không sao, y hỏi thử, “Thế ngươi định đặt là gì?”
“Cự Vô Bá!”
Đế Ngạn khoe ra cái tên đầy khí thế của mình. Đông Lăng đứng bên nghe hai thầy trò đối đáp dùng một vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Đế Ngạn, ngập ngừng muốn nói nhưng lại sợ làm con bị đả kích.
Cái tên Cự Vô Bá này, sao nghe giống cái hamburger thế.
Tuy ảo cảnh thế giới của thế kỷ 21 đã cách đây rất nhiều năm nhưng trí nhớ của Đông Lăng quá tốt, rất nhiều chuyện vẫn nhớ thực rõ ràng. Bọn họ cũng thường xuyên đem tri thức của thế giới khác giới thiệu ở đây, bởi vậy Đế Ngạn và Đế Hi mới biết Cự Vô Bá, Lôi Chấn Thiên là gì.
Đúng lúc Đông Lăng đang nghẹn lời không nói được gì thì Diệp Trần xách lồng chim đi ra, thấy ba người đứng nói chuyện với nhau, bèn đi lại chỗ Đông Lăng, vừa trêu chim vừa hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
“À, Đế Anh định dẫn A Ngạn đi.”
Diệp Trần ngẩn người, con trai đột ngột phải đi, sao người làm mẹ không buồn cho được?
Nàng thở dài, đang định nói gì đó thì Đế Ngạn bỗng giữ chặt tay Đế Anh, không nhìn Diệp Trần cái nào đã vội nói: “Đi thôi!”
Đế Ngạn chủ động yêu cầu, Đế Anh quả thực vui như hoa nở. Vốn còn tưởng phải mất công một phen mới lừa được người đi, không ngờ thằng bé này lại tích cực, chủ động như thế. Thế là, trong chớp mắt, Đế Anh liền mang theo Đế Ngạn bỏ chạy, không còn chút bóng dáng nào. Đến lúc Diệp Trần hồi thần, nàng quay đầu hỏi Đông Lăng: “Vậy là đi rồi?”
“Không thì sao?”
Đông Lăng lồng hai tay vào trong tay áo: “Thằng bé đi tu đạo chứ đâu phải đi du sơn ngoạn thủy, chẳng lẽ lại còn phải tổ chức một yến hội để đưa tiễn à?”
Diệp Trần cảm thấy rất đúng.
Đế Ngạn được Đế Anh mang đi, sau khi cưỡi mây đạp gió đi một hồi, rốt cuộc không chịu nổi, òa lên khóc.
Đế Anh lấy làm lạ: “Ngươi khóc gì vậy?”
“Ta nói cho ngươi biết,” Đế Ngạn sụt sịt, “phụ quân của ta chỉ có mình Đông Lăng, ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ gọi ngươi là phụ quân!”
Đế Anh: “…”
Y cứ có cảm giác đứa bé này thật kỳ lạ.
Có điều cũng không sao hết, chính y cũng là kẻ kỳ lạ.
Y đưa Đế Ngạn về đạo tràng của mình ở sâu dưới biển, cách biệt với nhân thế.
Đế Ngạn chưa từng xuống biển, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa tò mò về biển sâu. Đế Anh thở dài bảo: “Ta vốn định để ngươi ở dưới chân núi Đông Cực cung cho tới khi trưởng thành nhưng ngươi đã chủ động yêu cầu, phụ quân ngươi lại bất kính với ta nên ta mới mang ngươi tới đây.”
“Ngươi biết đấy, đạo ty của ngươi là Ngàn Kiếp Hóa Mộng, mộng suốt một đời, nếm trải buồn vui ly hợp, chua ngọt đắng cay, Sau khi hết ngàn kiếp là sẽ thành, ngồi lên được ngai vị tôn thần cũng không chừng. Nhưng nếu có một kiếp nào đó mà ngươi không tham ngộ được thì sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong kiếp ấy, không ngừng lặp đi lặp lại.”
Lời này quá khó hiểu đối với một đứa trẻ nhưng Đế Ngạn xưa nay thông minh, cũng hiểu được đại khái một chút. Đế Anh thấy thằng bé gật đầu bèn bảo: “Ở những chố khác ngươi không thể có một giấc mơ hoàn chỉnh được. Ở chỗ này, ngươi và ta cùng đi vào giấc mộng, lúc mới bắt đầu tu hành, sư phụ sẽ dẫn dắt ngươi kiếp đầu tiên.”
“Sau khi giấc mộng đầu tiên bắt đầu, không đi tới hết cuộc đời thì sẽ không tỉnh lại. Lúc ngươi tỉnh lại, có thể là một năm, có thể là mười năm, có thể là trăm năm, thậm chí mấy vạn năm. Mộng dài đến đâu do ngộ tính của ngươi quyết định.”
“Vậy lần đầu tiên ngươi nằm mơ là bao nhiêu năm?”
Đế Ngạn nhíu mày, Đế Anh cười: “60 năm.”
Kể ra thì rất dài nhưng so với năm ấy Đông Lăng ngồi dưới gốc bồ đề một ngàn năm hồng hoang thì chẳng đáng gì.
Đế Ngạn gật đầu, muốn hỏi chuyện của Đế Anh và Diệp Trần nhưng không hỏi ra miệng được, một lúc sau, thằng bé thở dài: “Ta biết rồi.”
“Thế,” Đế Anh mỉm cười, đặt ngón tay lên trán Đế Ngạn, “chúng ta bắt đầu đi.”
Trong lúc Đế Anh và Đế Ngạn ngủ trong cảnh trong mơ, Đông Lăng và Diệp Trần luyện kiếm, rửa mặt xong, nhìn nhìn mặt trời, đã gần một ngày không thấy Đế Hi, không biết có phải Đế Hi ngủ say quá không.
Bọn họ rốt cuộc vẫn là bậc phụ mẫu có trách nhiệm (?), bèn đi tìm Đế Hi, vừa bước qua cửa liền nghe thấy tiếng nức nở.
Diệp Trần nhíu mày, lo lắng gọi: “Hi Nhi?”
Tiếng khóc của Đế Hi lập tức ngưng bặt. Đông Lăng đi vượt qua người Diệp Trần, lật chăn lên, thấy Đế Hi đang cầm miếng thích hình hoa mai bằng sắt khóc nước mắt đầy mặt.
Đông Lăng lạnh mặt hỏi thẳng: “Ai bắt nạt con?”
Đế Hi cầm miếng thích, lắc đầu nguầy nguậy. Diệp Trần lại gần, lấy miếng thích khỏi tay Đế Hi, thắc mắc hỏi: “Đây là gì?”
Đế Hi không trả lời, thò tay ra cướp lại. Diệp Trần đứng dậy, nghiên cứu nó một hồi mới nhận ra là dụng cụ tra tấn, không khỏi lấy làm ngạc nhiên: “Con cầm thứ này làm gì?”
Đế Hi vẫn không chịu nói gì. Đông Lăng vuốt tóc con bé, giọng dịu dàng: “Hi Nhi có gì ấm ức cứ nói với phụ mẫu.”
Lời này quá dịu dàng, suýt thì Đế Hi đã nói ra nhưng cuối cùng con bé vẫn không nói, cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Diệp Trần, nói đúng theo kế hoạch đã bàn với Đế Ngạn: “Mẫu hậu, tối nay con muốn ngủ với mẫu hậu.”
Diệp Trần nhướn mày, có cảm giác có âm mưu gì ở đây, nàng gật đầu: “Được thôi.”
Đêm đến, Diệp Trần ngủ chung với Đế Hi. Đế Hi có vẻ có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Diệp Trần một mực không nói gì, vờ như không biết gì hết.
Sau khi lên giường, Diệp Trần ôm Đế Hi vào lòng, vỗ vỗ lưng con bé: “Ngủ thôi.”
Đế Hi vâng dạ rồi thì thầm bảo: “Mẫu hậu, con có thể hỏi mẫu hậu mấy câu không?”
“Con hỏi đi.”
“Mẫu hậu với Đế thúc thúc quen nhau như thế nào?”
Nghe Đế Hi nhắc tới Đế Ngạn, Diệp Trần thấy lạ: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Không… không có gì.”
Đế Ngạn từng nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn Diệp Trần yêu Đông Lăng, đầu tiên phải biết vì sao Diệp Trần yêu Đế Anh.
Vậy nên, bước đầu tiên của bọn trẻ là phải tìm hiểu quan hệ của Diệp Trần và Đế Anh.
Diệp Trần kể.
Năm đó, sau khi tách khỏi Đông Lăng, nàng đi khắp nơi, được Đế Anh cứu một lần.
Đế Hi gật đầu, hiểu rồi, anh hùng cứu mỹ nhân.
Thế là con bé lại hỏi tiếp: “Thế vì sao mẫu thân lại thích Đế Anh?”
Thích?
Diệp Trần hơi hoang mang nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ thích của trẻ con không giống với thích mà người lớn hay nói.
Diệp Trần bèn cười: “Vì trông hắn đẹp.”
Đế Hi gật đầu, lại tiếp tục hỏi.
Hỏi thêm mấy câu, Diệp Trần liền cảm thấy có vấn đề, trong lòng biết nhưng không thể hiện ra, ngược lại còn cực kỳ dịu dàng hỏi: “Hi Nhi, sao con thích hỏi về Đế Anh thúc thúc vậy?”
Đế Hi đờ người, Diệp Trần lại hỏi: “Không phải con thích Đế Anh thúc thúc đấy chứ?”
“Không có đâu!”
Đế Hi đáp quả quyết, xoay người đi, không nói gì nữa.
Phản ứng của Đế Hi khiến Diệp Trần hiểu ra, con bé nhất định có tâm sự không để Diệp Trần biết. Diệp Trần kể lại chuyện này cho Đông Lăng nghe. Phản ứng ngay lập tức của Đông Lăng chính là đi ra ngoài.
“Chàng đi làm gì thế?” Diệp Trần vội níu tay áo Đông Lăng lại. Đông Lăng cười lạnh: “Hắn dám quyến rũ khuê nữ của ta, ta đi phế hắn.”
Diệp Trần: “…”
Chàng trai trẻ, bình tĩnh chút nào.
“Đừng kích động thế.” Diệp Trần giữ Đông Lăng lại, “Làm rõ xem rốt cuộc là thế nào đã rồi nói tiếp.”
Hai người lén lút quan sát Đế Hi, Đế Hi cũng lén lút quan sát hai người.
Đế Hi phát hiện, thực ra phụ mẫu không hề miễn cưỡng ở bên nhau như hai đứa nghĩ. Diệp Trần trông có vẻ đối xử khá tốt với Đông Lăng, Đông Lăng trông có vẻ… tất nhiên là vô cùng chiều chuộng Diệp Trần.
Con bé thực lòng không hiểu nổi thế giới của người lớn, nếu nói Diệp Trần yêu Đông Lăng, vì sao còn muốn gặp mặt Đế Anh chứ?
Nếu nói Diệp Trần không yêu Đông Lăng, vì sao lại tốt với Đông Lăng như vậy?
Có điều, dù là thế nào, Đế Hi đều cần cù chăm chỉ thực hiện theo kế hoạch của Đế Ngạn, ngày ngày tẩy não Diệp Trần về cái tốt của phụ quân. Kể mấy câu chuyện kiểu “mối tình đầu chỉ là mây khói thoảng qua, quý trọng người bên mình mới là quan trọng nhất”.
Diệp Trần ngày ngày nghe đều rất hoang mang, tỏ vẻ không hiểu. Đế Hi suýt thì bật khóc. Diệp Trần nghĩ, có lẽ Đế Hi bị trầm cảm…
Hai phu thê tính toán rồi quyết định đưa Đế Hi đi gặp đại phu.
Đế Hi kiên quyết không chịu nhưng vẫn bị bắt trói đưa đi gặp. Vị y tiên đó nhẹ nhàng dò hỏi rất lâu mà Đế Hi vẫn không chịu nói gì. Y tiên ngẫm nghĩ, vấn đề của trẻ con thường xuất phát từ phía người lớn, y tiên liền hỏi: “Có phải Đông Lăng đế quân quá nghiêm khắc làm con sợ không?”
Đế Hi lắc đầu.
Y tiên lại hỏi: “Hay là Diệp Trần đế hậu không đáng tin khiến con không yên tâm?”
Đế Hi do dự một chút, y tiên có cảm giác là sắp gật đầu rồi thì Đế Hi lại lắc.
Y tiên cười: “Chứ không phải là vì ai đó trong hai người ngoại tình đấy chứ?”
Trẻ con không biết giấu diếm, sắc mặt Đế Hi lập tức thay đổi. Sau khi Đế Hi biến sắc, đến lượt mặt y tiên cũng biến sắc theo.
Y tiên có cảm giác mình đã biết một bí mật kinh thiên động địa. Y tiên đang định hỏi tiếp thì Đế Hi bỗng òa khóc, cầm tay áo y tiên và bảo: “Thúc thúc đừng nói với người khác nhé, cháu thực sự không chịu được nữa. Gần đây cháu rất buồn, rất áp lực, đệ đệ của cháu đi rồi, cháu không có ai để chia sẻ, cháu thực sự rất sợ hãi.”
Y tiên nhìn đứa trẻ khóc khóc ngừng được rất muốn nói cho con bé biết, đừng nói nữa, phụ mẫu cháu đều đang ở sau bình phong đấy.
Có điều y tiên lại không có lá gan này. Cho dù là Đông Lăng hay Diệp Trần, y tiên đều không dám đắc tội, đành phải dỗ dành Đế Hi: “Cháu yên tâm, thúc thúc sẽ không nói với bất kỳ ai đâu, cháu cứ yên tâm nói đi.”
Dù sao… cũng là do cháu tự nói.
Lương tri trong lòng y tiên đấu tranh đôi chút rồi yên tâm hẳn.
Đế Hi thực sự đã phải chịu đựng rất lâu không nói ra, con bé không phải người biết giấu chuyện, giờ Đế Ngạn không ở, trong lòng con bé đã rối tung rối mù lên từ lâu, chỉ biết im lặng thực hiện kế hoạch theo lời Đế Ngạn bảo.
Khó khăn lắm mới gặp được một người ngoài, hơn nữa người ngoài này còn là một đại phu, nghe nói đại phu đều rất chăm lo cho bệnh nhân của mình, con bé tin vị đại phu này sẽ không bán đứng mình.
Vậy là Đế Hi rầu rĩ kể: “Y tiên không biết đâu, mẫu hậu của ta ngoại tình!”
Vừa dứt lời, Diệp Trần liền trợn tròn hai mắt, muốn xông ra đánh chết đứa con gái bất hiếu này, nhưng mà nàng phải nhịn, quay sang nhìn ánh mắt đầy thâm thúy của Đông Lăng.
Diệp Trần nói bằng ánh mắt: “Con bé nói bừa đấy, chàng đừng tin.”
Đông Lăng đưa tay lên, cứa ngang cổ.
Diệp Trần run lên.
Nàng không dám chắc động tác này của Đông Lăng ý là giết nàng hay giết gian phu hay là giết cả gian phu và nàng.
Không đúng, nàng không có gian phu!
Diệp Trần lập tức có lại sức mạnh, mang theo chính khí cuồn cuộn, nghênh đón cái nhìn sâu xa của Đông Lăng.
Sau đó, Đế Hi kể hết những phân tích của Đế Ngạn ra.
Từ người yêu cũ của mẫu hậu cho tới chia con, mắt đi mày lại…
Đế Hi vừa kể vừa khóc, câu chuyện thảm kịch đời người khiến người nghe đau lòng muốn rơi lệ. Ngay cả y tiên cũng không nhịn được bảo: “Tỷ đệ các con thật đáng thương quá…”
Đặc biệt là khi kể đến đoạn hai tỷ đệ định thích hình hoa mai để nhận nhau, tiểu tiên nga đứng bên cũng phải bật khóc.
Diệp Trần và Đông Lăng nghe tiếng khóc nức nở bên ngoài, không nghe tiếp nổi nữa, xuyên tường đi ra ngoài, ngồi cạnh nhau bên vách núi, trông ra biển mây mênh mông.
“Nàng nói xem…” Đông Lăng lên tiếng, “đứa bé này giống ai?”
Tưởng tượng cuộc đời như trong phim thế này, chàng tự thấy mình không có tố chất ấy.
Diệp Trần đột nhiên cực kỳ nhớ vẻ mặt hút thuốc của Ba Tám, nàng nghĩ, nếu thời đại này có thuốc lá, lúc này đây, nàng cũng muốn làm đôi điếu, trong lòng thật hiu quạnh.
Nàng hoàn toàn không sao hiểu nổi con trai, con gái của mình làm sao lại tưởng tượng ra được vở tuồng chèo này.
“Ta thấy vấn đề chính yếu lúc này là, Ngạn Nhi dạo trước không phải tình nguyện đi theo Đế Anh. Đế Anh đồng ý để Ngạn Nhi ở dưới núi tới lúc trưởng thành, lúc đó Ngạn Nhi chủ động yêu cầu, ta cho rằng Ngạn Nhi một lòng cầu đạo, giờ thì ta chỉ có một suy nghĩ…”
“Tìm được con về,” Đông Lăng nói đầy kiên định, “không bao giờ ta tin tưởng để người khác trông con hộ nữa.”
Chàng nghĩ, con chàng không đời nào có tính cách thế này, tính cách này tuyệt đối không phải do chàng hay Diệp Trần dạy, chỉ có thể là Thiếu Hoa.
Nói đến chuyện trông con, Diệp Trần liền hiểu ý Đông Lăng, nàng bổ sung thêm một câu: “Chuyện này bắt đầu là do Thiếu Hoa nói với bọn trẻ chàng không phải cha ruột.”
“Ta hiểu.” Đông Lăng biết Diệp Trần muốn nhắc nhở điều gì, chàng gật đầu: “Tìm Ngạn Nhi về trước, sau đó, ta sẽ đích thân tới Thiếu Hoa Sơn tìm hắn.”
Thiếu Hoa đang ngồi vẽ tranh cho Thiên Đế trong vườn hoa của Thiên Đình bỗng không nhịn được hắt hơi một cái.
Thiên Đế từ từ mở mắt: “Thiếu Hoa, sao vậy?”
“Không có gì,” Thiếu Hoa vội nói, “nhất định là có kẻ muốn tìm ta gây phiền phức.”
Thiên Đế cười khẽ: “Người muốn tìm ngươi gây phiền phức còn ít sao?”
“Nhưng làm ta phải hắt hơi thì chỉ có một.” Thiếu Hoa cúi đầu vẽ tranh, “Bệ hạ, nửa đời sau của ta phải dựa vào ngươi.”
Thiên Đế: “…”
Muốn cự tuyệt thì phải làm sao bây giờ?
Đông Lăng và Diệp Trần ngồi đợi một lúc, Đế Hi khóc xong thì được y tiên bế ra.
Sắc mặt y tiên khá khó coi, không biết nên nói gì. Diệp Trần nói đầy đanh thép: “Ngài không cần phải nói, ta hiểu, bọn ta hiểu tất cả rồi. Lời con bé nói ngài đừng để tâm, là nói linh tinh cả thôi, bọn ta vô cùng ân ái.”
Đế Hi nghe vậy liền ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Diệp Trần, tựa hồ như đang xem xét độ thiếu tin cậy của câu nói vừa rồi.
Diệp Trần ôm Đế Hi vào lòng, cảm ơn y tiên rồi dẫn con bé ra ngoài, sau đó Diệp Trần thở dài, bảo với Đế Hi: “Hi Nhi, ta dẫn con đi tìm Ngạn Nhi.”
“Dạ?”
Đế Hi cuống quít ngẩng đầu, Diệp Trần nói: “Trong lòng con nghĩ gì, ta hiểu hết. Có điều, đấy thực sự là hiểu lầm. Ta không thích Đế Anh, các con là con ruột của ta và Đông Lăng.”
“Vậy vì sao chúng con lại họ Đế?!”
Đế Hi kích động: “Con không phải trẻ lên ba, mẫu thân đừng gạt con!”
Đúng vậy, con bé bảy tuổi.
Diệp Trần mặt không biểu cảm nhìn sang Đông Lăng, vấn đề này để cho chàng giải thích.
“Do ta thấy họ Đế khá là oai phong, có khí phách.”
Nói rồi, Đông Lăng lại nhìn sang Diệp Trần: “Không phải nàng cũng thấy vậy sao?”
“Có điều hai người một họ Đông, một họ Diệp, tại sao con lại họ Đế?!”
Diệp Trần nắm được trọng điểm: “Thần tiên vốn không nhất định phải theo họ cha. Rồng sinh chín con, mỗi con một họ đấy thôi.”
Đế Hi ngẩn người, con bé bỗng cảm thấy Diệp Trần nói hình như cũng khá là có lý.
Con bé cẩn thận hỏi: “Vậy hai người… không phải chia con sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Trần thấy thật bất đắc dĩ: “Không phải chia con, các con nghĩ nhiều quá rồi.”
Nghe vậy, Đế Hi liền ôm chầm lấy Diệp Trần, òa khóc thật lớn.
Dỗ dành Đế Hi xong, Diệp Trần và Đông Lăng quyết định đi tìm Đế Anh. Kết quả là họ nhận ra, Đế Anh dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy đâu.
Chuyện này nằm trong dự liệu của Đông Lăng. Lúc nằm mơ, Đế Anh không thích bị người quấy rầy nên không ai biết đạo tràng của y ở đâu, họ chỉ còn cách chờ Đế Anh dẫn Đế Ngạn chủ động xuất hiện. Nản lòng, Đông Lăng chuyển sang tìm Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa trốn trong thiên đình không chịu ra. Đông Lăng cũng không nói gì. Thiếu Hoa trốn suốt một tháng xong mới nơm nớp chạy đi hỏi Thiên Đế: “Bệ hạ, Đông Lăng có tới không?”
“Hắn không tới.”
Thiên Đế mỉm cười: “Có điều, Thiếu Hoa Sơn của ngươi…”
Thiếu Hoa nuốt nuốt nước bọt: “Làm sao?”
“Không còn.”
Thiên Đế nhẹ nhàng đáp. Thiếu Hoa run tay: “Thế nào là… không còn? Sờ sờ cả ngọn núi của ta… sao lại không còn?!”
“Không còn, nghĩa là, đã bị san bằng.”
Thiếu Hoa: “…”
Đúng vậy, cả ngọn Thiếu Hoa Sơn đã bị Đông Lăng san bằng, chuyển qua nằm cạnh Đông Cực cung.
Thiếu Hoa hoặc là không về, chỉ cần về thì nhất định sẽ bị Đông Lăng biết ngay lập tức. Thế nhưng y cũng chẳng thể trốn ở Thiên Đình cả đời, mà dựng một đạo tràng khác thì lại quá phí sức.
Chết muộn chẳng bằng chết sớm, Thiếu Hoa cuối cùng vẫn quyết định phải đi cầu xin được chết sớm.
Sau đó y liền trở về Thiếu Hoa Sơn.
Trở thành một tân nạn nhân tàn phế.
Còn Đế Anh thì đưa Đế Ngạn xuống đáy biển tu đạo, hết năm này sang năm khác.
Bọn họ ở trong mộng, Đế Anh trở thành một lão hòa thượng, Đế Ngạn trở thành một tiểu hòa thượng.
Đế Anh nuôi Đế Ngạn lớn, Đế Ngạn vẫn luôn đi theo y.
Đế Anh không thể coi là một vị sư phụ đáng tin nhưng lúc gặp khó, y nhất định sẽ không bỏ mặc đệ tử.
Mọi đau đớn trong mộng đều là thật, họ trong mộng không phải tiên nhân mà chỉ là phàm nhân.
Thế nhưng, ở trong mộng, Đế Anh luôn nhường đồ ăn ngon cho Đế Ngạn, mùa đông lạnh cho Đế Ngạn mặc áo ấm.
Đế Ngạn mới đầu không thích y, y là người phá hoại gia đình mình.
Lâu dần, thằng bé cũng không phải người không biết phân biệt tốt xấu. Mùa đông một năm nọ, thằng bé thấy Đế Anh nằm thở thoi thóp cạnh mình, cuối cùng thằng bé quyết định nhường chăn của mình cho y đắp.
Lúc Đế Anh tỉnh lại, Đế Ngạn nhỏ bé đang nằm tựa bên người y.
Y cười ấm áp: “Tiểu Ngạn.”
Đế Ngạn ngẩng đầu nhìn y bằng vẻ mặt phức tạp, Đế Anh hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Đế Ngạn ngượng nghịu nói: “Ta quyết định, có lẽ ta có thể chấp nhận ngươi.”
“Chấp nhận ta làm gì?” Đế Anh có dự cảm chẳng lành.
Đế Ngạn ngượng nghịu đáp: “Phụ thân.”
Đế Anh: “…”
“Ngươi biết không,” Đế Anh nghiến răng nghiến lợi đáp, “ta sống nhiều năm như vậy còn chưa từng yêu một lần, không có nổi đứa con trai lớn như ngươi được.”
Đế Ngạn: “???”
Nhiều năm sau, Đế Ngạn trưởng thành, rốt cuộc cũng hiểu, chuyện năm đó mình và Đế Hi làm buồn cười thế nào, ấu trĩ ra sao.
Còn lúc này đây, ở trong cảnh trong mơ, Đế Anh đã là một lão hòa thượng rất già. Y trở thành cao tăng đắc đạo, Đế Ngạn là đệ tử của y, kế tục vị trí của y, trở tành trụ trì chùa tiếp theo.
Khuôn mặt già nua của Đế Anh như vỏ cây khô xù xì, sờ lên thấy thật đau lòng.
“Sư phụ đi cùng ngươi tới đoạn này, đoạn đường còn lại, ngươi biết đi như thế nào chưa?”
“Biết rồi ạ.” Đế Ngạn mỉm cười, “Ta sẽ đi đến hết.”
Đúng như lời thằng bé nói, sau khi Đế Ngạn đi, không tới ba năm, thằng bé cũng rời khỏi cảnh trong mơ.
Lúc mở mắt ra, thằng bé mới mười sáu tuổi. Đế Anh ở bên cạnh nhướn mày: “Tỉnh nhanh thật.”
Đế Ngạn cười cười, nhắm mắt lại, vung tay lên, triệu hồi một con côn bằng.
“Ta phải về nhà một chuyến.”
“Được.”
Đế Anh gật đầu: “Ta ở đây chờ ngươi, giấc mộng thứ hai.”
Đế Ngạn vâng dạ, đứng dậy, cưỡi lên lưng côn bằng, đạp sóng lướt đi.
*côn bằng 鲲鹏 là một thần thú thượng cổ, khi ở dưới nước là cá gọi là côn, khi bay trên trời hóa thành chim gọi là bằng. Sách viết: “Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời.”
Trước lúc cậu chàng về tới sơn môn, Diệp Trần đang đánh cờ cùng Đông Lăng. Diệp Trần vẫn luôn không có kiên nhẫn với mấy thứ này nhưng Đông Lăng thì cực kỳ yêu thích.
Họ đồng ý với nhau, thời gian dài đằng đẵng, họ sẽ luân phiên học dần những thứ đối phương thích.
Tình cảm cần phải trao đổi, dù sâu nặng cũng không ngoại lệ.
Đế Hi ở cạnh họ luyện kiếm.
Đế Hi đã là thiên tài kiếm thuật kế tục Đông Lăng, giờ Thiếu Hoa hễ thấy con bé là liền bỏ chạy. Trong lúc con bé luyện kiếm, kiếm đột nhiên rung lên một cách kỳ lạ, trong lòng Đế Hi có linh cảm, bèn ngẩng đầu lên.
Một thiếu niên áo xanh lam cưỡi côn bằng bay tới, con côn bằng này thu nhỏ thân hình lại, trông chỉ như một tiên hạc bình thường. Thiếu niên ngồi xếp bằng, tay lồng trong tay áo, trông như đang ngủ gật, tóc được buộc lại sau lưng bằng một sợi vải trắng, giữa trán có một nốt ruồi đỏ giống hệt Đế Hi.
Đế Hi nhìn Đế Ngạn, đứng sững luôn tại đó. Đông Lăng ngẩng đầu thấy thiếu niên khôi ngô trông như ngủ gật đó, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
“Ngạn Nhi về nhà.”
Chàng nói. Diệp Trần nhìn theo chàng, cười mỉm.
“Ừ,” ánh mắt nàng chan chứa niềm vui, “về nhà.”
Lúc này, thiếu niên từ từ mở mắt.
Trong mắt chàng trai như có núi sông, nhật nguyệt, sao trời, dường như thiên đạo, vận mệnh đều luân chuyển trong đôi mắt.
Chàng thiếu niên mỉm cười nhìn Đế Hi, cao giọng gọi: “Vân Du Cự Vô Bá ở đây, xin hỏi Đông Cực Lôi Chấn Thiên có đó không?”
Đế Hi đờ ra.
Giờ con bé đã biết, cái tên Lôi Chấn Thiên này với một nữ tử có lực sát thương lớn cỡ nào.
Thế nhưng năm đó đã hứa rồi, con bé không muốn đệ đệ vừa về mình đã liền đổi ý, vậy là đành phải nhắm mắt đáp: “Có…”
Diệp Trần cười phá lên. Đế Ngạn cũng cười.
“Phụ quân, mẫu hậu, tỷ tỷ,” chàng thiếu niên dịu dàng gọi, “ta đã về.”
Y đã về.
Một nhà đoàn tụ, núi sông nhật nguyệt đều chỉ còn dịu dàng.
Giống như trong mọi câu truyện cổ tích, từ đó trở đi, họ hạnh phúc mãi mãi về sau.
Đế Ngạn nhìn Đế Anh mỉm cười trước mặt rồi lại nhìn về phía phụ mẫu trông có vẻ đầy lo âu, sau khi hít sâu một hơi, thằng bé ngẩng đầu nhìn Diệp Trần: “Vậy là, phụ mẫu chọn tỷ tỷ phải không?”
Nghe vậy, khuôn mặt Đế Hi hiện lên vẻ không đành lòng.
Bảo Đế Ngạn đi theo Đế Anh, điều này đã cho thấy rõ quyết định của bậc làm phụ mẫu. Tuy Đế Hi rất thương đệ đệ nhưng con bé cũng không muốn mình là đứa phải đi. Trong lòng Đế Hi vừa áy náy vừa sợ hãi. Áy náy vì làm tỷ tỷ mà lại trơ mắt nhìn đệ đệ bị người ta đưa đi, sợ hãi vì lo rằng đứa trẻ bị mang đi sẽ là mình. Nhiều thứ cảm xúc đè xuống, cuối cùng Đế Hi không chịu nổi, quay lại ôm đùi Đông Lăng òa khóc, vừa khóc vừa bảo: “Phụ quân đừng bắt đệ đệ đi có được không? Chúng ta người một nhà mãi mãi bên nhau được không?”
Nước mắt của Đế Hi lây sang cho Đế Ngạn, Đế Ngạn sụt sịt, khóe mắt cũng cay cay. Thế nhưng, trước nay thằng bé luôn là đứa trưởng thành sớm hơn so với Đế Hi, cũng chín chắn hơn Đế Hi, dù rằng ngày thường chỉ không ngủ thì ngồi ngẩn người nhưng hành sự thì quả quyết, người lớn hơn Đế Hi nhiều… dẫu rằng sau này biết sự quả quyết này đã dùng sai nơi.
Thằng bé biết Đế Anh đã tới đây thì là cha ruột của hai đứa, y nhất định sẽ mang một đứa đi. Vậy là thằng bé cố tỏ ra bình tĩnh, gật gật đầu: “Con biết rồi.”
“Con, biết gì?”
Diệp Trần không nhịn được cau mày. Phản ứng của thằng bé khiến trong lòng nàng thấy hơi lo lắng.
Đế Ngạn ngẩng đầu nhìn Diệp Trần, bình tĩnh gọi: “Mẫu hậu,” nói rồi, thằng bé lại nhìn Đông Lăng bằng ánh mắt đầy tha thiết, “Phụ… quân.”
Hai tiếng ấy, thằng bé gọi vô cùng khổ sở, nghĩ tới ngày sau gặp lại, e rằng không thể gọi như vậy nữa, Đế Anh sẽ không cho thằng bé gọi Đông Lăng như vậy nữa, rốt cuộc thì…
Y mới là cha ruột của thằng bé.
Những suy nghĩ giấu trong lòng Đế Ngạn thể hiện ra qua ánh mắt ấy, một ánh mắt cực kỳ bế tắc.
Đông Lăng mềm lòng, nhìn dáng vẻ không nỡ xa của con trai, quả thực muốn đòi lại Đế Ngạn từ tay Đế Anh nhưng rồi lại nghĩ, đạo tu của Đế Ngạn, chàng quả thực không thể giúp được, Đế Anh bằng lòng làm sư phụ của Đế Ngạn cũng coi là một phúc phần.
Cuối cùng đành phải thở dài bất đắc dĩ: “Thôi, cũng như nhau cả. A Ngạn sau này nhớ năng về thăm nhà, bất luận thế nào, ta vẫn là phụ quân của con, nếu ai bắt nạt con, ta sẽ làm chỗ dựa cho con.”
Nghe vậy, Diệp Trần cảm thấy có hơi nuông chiều con quá, với danh tiếng của Đông Lăng, Đế Ngạn mà báo danh Đông Lăng ra, e là ai cũng phải đi vòng để tránh, nếu trở thành một đứa hỗn thế ma vương thì đúng là tội lỗi.
Diệp Trần đẩy người Đông Lăng, không bằng lòng với chàng: “Đừng nói bừa.”
Cảnh này ở trong mắt Đế Ngạn lại có một nghĩa khác.
Thằng bé rốt cuộc không kìm nổi, nhào tới rúc vào lồng ngực Đông Lăng, òa lên khóc.
Đông Lăng trước nay chưa từng thấy Đế Ngạn tình cảm như vậy, trái tim tan chảy, chàng vừa bế Đế Ngạn vừa dỗ dành: “Đừng buồn, sau này con vẫn có thể về thăm cả nhà, con…”
“Phụ quân!” Đế Ngạn không chịu nổi, “Sao phụ quân ngốc vậy! Sao lại đối tốt với con như vậy?! Vì đâu phải đối tốt với chúng con như vậy chứ?!”
Đã chẳng phải con ruột của phụ thân, vì đâu phụ thân phải đối tốt với chúng con như vậy!
Đông Lăng bị hỏi đến đần người ra, nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là Đế Ngạn nhất thời bị kích thích vì phải xa nhà, giọng Đông Lăng càng thêm dịu dàng hơn: “Thằng bé ngốc ngếch, ta là phụ quân của con, tất nhiên là phải tốt với con rồi.”
Đế Ngạn càng khóc kinh khủng hơn.
Xem xem, phụ thân thật là tốt, tiếc là không phải là phụ thân.
Đế Hi đứng bên cũng buồn lây, ôm Đông Lăng, liên tục gọi phụ quân, phụ quân rồi òa khóc.
Đông Lăng tự biết mình vốn không chăm sóc bọn trẻ chu đáo, bọn trẻ khóc vừa tủi thân vừa buồn khổ như vậy khiến lòng chàng ê ẩm, cho rằng tuy bản thân không quá tốt với các con nhưng các con vẫn một mực coi mình là người cha độc nhất vô nhị, đúng là máu mủ tình thâm.
Khóe mắt Đông Lăng cay xè, nhìn hai đứa trẻ khóc thảm thương như vậy liền ôm cả hai đứa vào lòng, bối rối bảo: “Ngoan, đừng khóc.”
Lời này làm hai đứa trẻ càng khóc dữ dội hơn, cứ như thể là biệt ly vĩnh viễn.
Vậy là cuối cùng ba cha con cùng ôm nhau khóc thảm thiết. Đông Lăng coi như còn kìm nén, chẳng qua sống mũi chỉ cay cay, còn hai đứa trẻ thì khóc tới rung trời, ai không biết khéo lại tưởng là khóc vì cha mất.
Đế Anh thấy tình hình như vậy, không còn biết nói gì nữa.
“Ngươi thấy chừng nào bọn họ mới khóc xong?”
Diệp Trần lắc đầu, lôi hạt dưa ra cắn.
Đế Anh bốc một nhúm hạt dưa của Diệp Trần, đứng tụm lại cắn hạt dưa cùng, tỏ ra khó hiểu: “Có cần phải tới mức như vậy không chứ? Ta chẳng qua chỉ nhận đồ đệ thôi chứ có phải là bắt cóc trẻ em gì đâu, hai đứa trẻ thì thôi, Đông Lăng cũng hùa theo bọn nhóc ấy làm gì?”
“Có lẽ,” Diệp Trần nghiêm túc suy nghĩ, “là muốn thể hiện một chút tình phụ tử. Tình cha như núi thái sơn…”
“Tình cha?” Đế Anh nghiêm túc suy nghĩ, “Ta cũng có đấy.”
Diệp Trần quay đầu lại: “Ngươi có cái gì?”
“Chẳng phải là tình cha thôi sao?” Đế Anh vứt vỏ hạt dưa đi, “Ta cũng có thể cho Đế Ngạn. Bảo thằng bé đừng lằng nhằng nữa, mau đi thôi.”
Diệp Trần: “…”
Nói rồi, Đế Anh tự cho là mình đã nắm được bí quyết dỗ Đế Ngạn, vô cùng phấn khởi bước tới vỗ vai thằng bé, nở một nụ cười ấm áp.
“Nào, Tiểu Ngạn, gọi phụ quân đi.”
Vừa dứt lời, y liền bị Đông Lăng đập một quyền, bay ra ngoài.
So thể lực, Đế Anh tuyệt đối không đấu được với Đông Lăng. Y bị một quyền của Đông Lăng đấm bay ra khỏi Đông Cực cung. Đông Lăng còn định đuổi theo đánh, Diệp Trần phải giữ chàng lại trấn an: “Đừng đuổi theo nữa, đã bị đánh bay rồi, bay xa rồi!”
Đế Ngạn và Đế Hi nghiêm túc quan sát phản ứng của Diệp Trần, mỗi đứa một cặp mắt, cùng chung một cái nhìn.
Mẫu hậu bảo vệ Đế Anh như vậy, chắc chắn là có vấn đề!
Hai đứa nhỏ trĩu nặng tâm tư bị Đông Lăng và Diệp Trần dẫn về phòng.
Đế Anh bị Đông Lăng đánh bay xuống núi, muốn lên núi phải qua một loạt mê trận. Đế Anh phải phá trận từ dưới chân núi phá lên. Diệp Trần và Đông Lăng đều biết vậy. Diệp Trần lo lắng hỏi: “Chàng làm vậy không được hay cho lắm thì phải?”
Đông Lăng cởi y phục, quay đầu mỉm cười: “Đau lòng à?”
“Đâu có.”
Diệp Trần vừa thấy điệu cười mỉm này là lập tức vội bảo vệ mình: “Ta có đau lòng y đâu chứ? Ta đau lòng cho chàng mà!”
Sau khi thành thân, trình độ nịnh bợ của Diệp Trần ngày càng tăng tiến.
Đông Lăng được dỗ thì vui lắm nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra, vẫn là điệu bộ thản nhiên như ngày thường, vắt y phục lên tấm bình phong rồi bế Diệp Trần xuống bể tắm.
“Nàng đừng lo, chẳng qua chỉ dạy dỗ hắn một chút, mấy cái trận pháp dưới chân núi đó, chắc phá hết đêm là lên được đây.”
Diệp Trần nhìn bóng người giữa làn hơi nước lượn lờ, không nhịn được nuốt nước bọt, Đông Lăng nói gì cũng không để ý nghe, tai ù ù như ngâm dưới nước, rõ ràng là cách nhau rất gần nhưng nói sao cũng nghe không được rõ.
Trước nay Diệp Trần vẫn biết Đông Lăng đẹp, bao nhiêu năm trôi qua, nhận định này vẫn không hề thay đổi.
Nàng vội cúi đầu xuống, xoay người đi mới bình tĩnh lại được một chút, tiếp tục nói: “Nếu y giận không thu A Ngạn làm đồ đệ nữa thì sao? Giờ tu Ngàn Kiếp Hóa Mộng đạo chỉ có mỗi mình y.”
Nghe tiếng Diệp Trần là Đông Lăng biết nàng lại đưa lưng về phía mình. Chàng quay người, ngồi xổm ở mép bể, tì cằm lên cánh tay, cười gọi nàng: “Trần Trần.”
Diệp Trần vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng này, Đông Lăng xưa nay lạnh lùng bỗng làm bộ đáng yêu, Diệp Trần thực chịu đựng không nổi, máu mũi lập tức xịt ra.
Nàng ngửa mặt lên, lấy tay bịt cánh mũi, mắt lại không kìm nổi mà liếc sang, chật vật bảo: “Có chuyện gì thì nói tử tế, đừng vớ vẩn.”
“Nàng lại đây.”
Đông Lăng vẫy vẫy tay gọi, Diệp Trần bịt mũi, rụt rè di chuyển lại đó, ngồi cạnh Đông Lăng. Đông Lăng gối đầu lên đùi nàng, nhẹ nhàng bảo: “Trần Trần, ta cảm thấy, Đế Anh quyến rũ nàng ngay trước mặt ta.”
Diệp Trần: “…”
Vậy là Diệp Trần mới sực hiểu ra nguyên nhân chân chính của một quyền kia. Nàng vội nói: “Chàng yên tâm, ta nhất quyết sẽ không để ý đến hắn!”
“Ừ.” Đông Lăng cười, “Ta tin tưởng nàng. Chỉ là, Đế Anh tốt như thế, vì đâu mà nàng không động lòng với hắn vậy?”
“Hắn sao có thể tốt bằng chàng?!”
Diệp Trần lập tức vận dụng kỹ năng nịnh nọt, khoe ra sự chênh lệch giữa Đế Anh so với Đông Lăng.
Nghe Diệp Trần nói xấu Đế Anh, Đông Lăng bóc quýt suốt một ngày cuối cùng cũng vui vẻ.
Còn Đế Anh đang bị mắc kẹt trong mê trận dưới chân núi, đầu cắm nhành cây, lá cây bám trên người, y đang cầm la bàn, vừa đi vừa tính toán.
“Cái tên Đông Lăng này đúng là điên rồi. Ta mà mặc kệ Đế Ngạn, để xem xem con hắn sẽ làm thế nào. Hắn không cầu xin ta lại còn đi bày trận pháp? Càn vị… Khôn vị… Hắt xì!”
Đế Anh ngẩng đầu lên, hắt hơi liền mấy cái rồi bảo: “Già mất rồi, sức khỏe không còn tốt nữa.”
Trong lúc Đế Anh một mình loanh quanh dưới chân núi, Đế Ngạn và Đế Hi trốn trong chăn bày kế hoạch làm sao để tách Đế Anh và Diệp Trần ra.
“Ta cảm thấy hai người rất có khả năng nối lại tình xưa.”
Đế Ngạn nghiêm túc phân tích: “Rốt cuộc thì năm đó họ chia xa là bởi hiểu lầm, mẫu hậu còn sinh chúng ta cho y, có thể thấy tình cảm mẫu hậu dành cho Đế Anh cực kỳ sâu nặng.”
Đế Hi cảm thấy Đế Ngạn nói rất có lý, ra sức gật đầu.
Đế Ngạn tiếp tục nói: “Trước đây mẫu hậu từng nói, người đầu tiên mẫu hậu nhìn thấy sau khi hóa hình chính là phụ quân, vậy nên thời gian họ quen nhau hẳn là rất lâu. Đế Anh quen mẫu thân sau phụ thân. Với tình hình hiện giờ, việc cấp bách nhất trước mắt là phải ngăn mẫu thân và Đế Anh thường xuyên gặp mặt, tránh để họ nối lại tình xưa.”
“Đúng!” Đế Hi siết chặt bàn tay nhỏ, “Chúng ta quyết không để Đế Anh gặp lại mẫu thân!”
“Trước đó,” Đế Ngạn nghĩ ngợi, “chúng ta phải đi tìm một người.”
“Ai?”
Đôi mắt Đế Hi sáng lên, giờ này khắc này, con bé quả là bội phục sát đất đệ đệ nhà mình, Đế Ngạn chỉ đâu là sẽ đánh đấy, không chệch phát nào. Đế Ngạn nheo nheo mắt: “Thiếu Hoa thúc thúc.”
Hai đứa trẻ vẫn chưa học thuật truyền âm ngàn dặm nhưng khả năng lĩnh hội rất cao, nửa đêm chạy sang phòng thư khố, mở quyển pháp quyết căn bản, tìm thuật truyền âm rồi tự học.
Sau nửa tối nỗ lực, hai đứa trẻ đã học xong thuật truyền âm. Vậy là, giữa lúc Thiếu Hoa đang ngủ mơ mơ màng màng thì bỗng nghe thấy tiếng Đế Ngạn.
“Thiếu Hoa thúc thúc.”
“Thiếu Hoa thúc thúc…”
Thiếu Hoa tưởng mình đang nằm mơ nên cáu kỉnh đáp: “Sao?”
“Thiếu Hoa thúc thúc có thể nói cho chúng cháu biết rốt cuộc mẫu hậu có quan hệ thế nào với Đế Anh không?”
Thiếu Hoa chắc chắn mình đang nằm mơ. Diệp Trần với Đế Anh thì có thể có quan hệ gì chứ?
Năm đó, lúc y và ba vị đế quân qua lại với Đế Anh hoàn toàn không có sự có mặt của Diệp Trần.
Y bĩu môi đáp: “Sao ta biết được? Đừng làm phiền ta, ta muốn ngủ.”
“Thiếu Hoa thúc thúc!” Đế Hi bực bội gắt lên. Thiếu Hoa giật bắn mình, chàng cực kỳ sợ Đế Hi, vì Đế Hi giống y cha con bé, vô cùng bạo lực.
Thiếu Hoa bèn đáp: “Mấy đứa nghĩ họ có quan hệ gì thì chính là có quan hệ đó.”
“Thiếu Hoa thúc thúc,” Đế Ngạn mím môi, “ta muốn biết, mẫu hậu bị phụ thân lừa nên mới gả cho phụ thân sao?”
“Phải… Phải nhỉ?”
Thiếu Hoa hơi phân vân.
Hồi tưởng lại năm đó, Diệp Trần hình như đúng là bị Đông Lăng vừa lừa vừa dụ tới Đông Cực cung. Nghe vậy, trong lòng Đế Ngạn đã hiểu, thằng bé xị mặt, gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nói xong, thuật truyền âm ngàn dặm liền bị ngắt.
Lúc này Thiếu Hoa mới ý thức được, không đúng, hình như không phải mơ.
Nếu không phải mơ thì Đế Ngạn, Đế Hi hỏi chàng chuyện này làm gì?
Với cả, thằng bé bảo biết rồi? Thằng bé biết gì cơ?!
Thiếu Hoa hoảng hốt, vội vàng cố gắng liên lạc lại với Đế Ngạn.
Thế nhưng, y phát hiện ra, mọi pháp thuật đều bị trận pháp của Đông Lăng ngăn cản. Hóa ra, để ngáng đường Đế Anh, Đông Lăng đã phong tỏa Đông Cực cung, chỉ có người bên trong mới có thể chủ động liên lạc với bên ngoài, không cho phép người bên ngoài chủ động liên lạc với bên trong.
Nói cách khác, Thiếu Hoa muốn ngăn cản chuyện này chỉ có thể đích thân tới đó.
Có điều nếu chàng đi tới đó, có xảy ra chuyện gì thì Đông Lăng nhất định sẽ biết là có liên quan với mình.
Lũ trẻ nhắc tới Đế Anh, vậy thì chắc chắn là Đế Anh đã tới Đông Cực cung, Đế Anh chạy tới Đông Cực cung, chắc tới tám, chín phần mười là vì thằng nhóc Đế Ngạn. Nể mặt con trai, chưa chắc Đế Anh sẽ bị Đông Lăng đánh.
Đế Ngạn, Đế Hi lại càng không đời nào bị Đông Lăng đánh.
Tính đi tính lại, cũng chỉ có chàng là sẽ bị Đông Lăng đánh.
Thiếu Hoa nghĩ tới đó liền vội vàng gói ghém hành lý, chạy trốn suốt đêm tới thiên đình, gõ cửa tẩm cung của Thiên Đế.
Thiên Đế sầm sì ngồi trên giường nhìn chàng ta: “Quá nửa đêm ngươi chạy tới tẩm cung của ta để làm gì?”
Thiếu Hoa cười mặt dày mày dạn: “Chuyện là, Thiên Đế, dạo này có khỏe không? Ta nhớ ngươi muốn chết! Nào lại đây, chúng ta thắp nên tâm sự thâu đêm…”
Còn chưa nói dứt lời, Thiếu Hoa đã bị Thiên Đế ghì lên tường.
“Có chuyện gì…” Thiếu Hoa cố gắng nói, “… từ từ nói.”
“Nói mau.” Thiên Đế lạnh giọng, “Hơn nửa đêm rốt cuộc ngươi tới để làm gì!”
“Bệ hạ ơi!” Thiếu Hoa khóc thành tiếng, “Cứu mạng với!”
Trong lúc Thiếu Hoa lo bỏ trốn, kế hoạch chia rẽ Diệp Trần và Đế Anh của Đế Hi và Đế Ngạn đã thành hình bước đầu.
“Đệ nghĩ,” Đế Ngạn nghiêm túc nói, “kế hoạch của chúng ta cần chia làm hai bước, bước thứ nhất là tách mẫu hậu và Đế Anh ra, bước thứ hai là làm mẫu hậu yêu phụ quân!”
“Bước đầu tiên, đệ quyết định sẽ hy sinh bản thân.” Đế Ngạn ngẩng đầu, rưng rưng nhìn Đế Hi, “Tỷ tỷ, đệ sẽ cùng Đế Anh rời khỏi đây, trước khi cha mẹ yêu nhau, đệ sẽ không trở về. Vậy nên, bước thứ hai quan trọng nhất đành phải giao cho tỷ. Tỷ phải làm cho phụ mẫu yêu nhau!”
“Đệ đệ yên tâm.” Đế Hi cầm tay Đế Ngạn khóc, “Ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của đệ.”
“Tỷ tỷ,” Đế Ngạn lấy ra một miếng sắt nhỏ hình hoa mai dùng để thích lên mình, “sau này tỷ đệ ta không gặp được nhau, tới lúc tái kiến, có lẽ tỷ không nhận ra ta, ta không nhận ra tỷ. Để phòng ngừa chúng ta yêu nhau, chúng ta phải có gì làm dấu. Sau này hễ nhìn thấy dấu đó là sẽ biết chúng ta là tỷ đệ ruột thịt.”
Đây là kết luận Đế Ngạn rút ra được từ thoại bản, người hữu tình trong thiên hạ luôn là huynh muội ruột.
Đế Hi cũng đọc thoại bản, nhanh chóng tiếp thu lập luận của Đế Ngạn, gật đầu bảo: “Đệ bảo xem làm dấu gì đây?”
“Chính là cái này.” Đế Ngạn giơ miếng thích thép hình hoa mai lên, “Vùi nó vào trong than cháy rồi in hình hoa mai này lên tay chúng ta, sau này nhìn thấy nó là có thể nhận ra nhau.”
Đế Hi: “…”
Nhìn có vẻ hơi đau.
Thấy Đế Hi như vậy, Đế Ngạn quyết đoán nói: “Có phải tỷ tỷ sợ đau không? Nếu tỷ sợ đau, đệ vẫn còn một cách khác.”
“Đệ… đổi cách khác đi.”
Đế Ngạn lại lấy ra một cái kim xăm: “Ngày xưa Nhạc Phi xăm lên lưng bốn chữ “tinh trung báo quốc”, đệ có thể xăm lên tay tỷ…”
“Đệ đưa cái miếng thích hoa mai đây, tỷ xem lại xem.”
Đế Hi lập tức chỉ tay vào miếng thích hoa mai.
Vì chuyện phải làm dấu như thế nào mà hai đứa trẻ tranh luận suốt một đêm. Cuối cùng bọn trẻ quyết định tự đặt ngoại hiệu cho mình, sau này bất kể gặp ai cũng phải giới thiệu ngoại hiệu trước, như thế sẽ không nhận sai.
Ngoại hiệu này phải nghe thật oai phong, ngoài oai phong ra còn phải độc nhất vô nhị.
Vậy nên Đế Ngạn gọi là Vân Du Cự Vô Bá, Đế Hi gọi là Đông Cực Lôi Chấn Thiên.
*Vân Du Cự Vô Bá, Đông Cực Lôi Chấn Thiên gồm tên nơi chốn trước rồi tới tên người sau. Vân du là cưỡi mây đi chơi, Cự Vô Bá 巨无霸 là tên một nhân vật lịch sử được ghi chép trong cuốn “Hậu Hán Thư”, có vóc người cao lớn khổng lồ, ngồi xe ba ngựa kéo không kéo đi được, biết điều khiển voi, hổ, báo ra trận. Ngày nay, “cự vô bá” còn là tên tiếng Trung của món hăm-bơ-gơ Big Mac của McDonald’s. Lôi Chấn Thiên 雷震天 là tên một nhân vật trong phim Tân Long Môn khách sạn, là một hán tử trung niên giỏi võ, trong đoạn trích Lôi Chấn Thiên đánh nhau với Ngụy Trung Hiền này, y là nhân vật để râu, bế người đàn bà ra khỏi nhà:
Hai đứa trẻ bổ sung thêm một số chi tiết cho kế hoạch. Chẳng mấy chốc, ngày mới đã tới.
Sáng sớm hôm ấy, cuối cùng Đế Anh cũng phá được toàn bộ mê trận, hùng hùng hổ hổ đứng trước cửa Đông Cực cung.
Đông Lăng lười biếng ngồi dậy, xách kiếm đi ra cửa, nhìn Đế Anh áo quần tả tơi, đầu găm cọng cỏ, đầu tiên là giả bộ không nhìn thấy, cứ thế đi qua, sau đó mới giật mình quay lại, tỏ ra kinh ngạc: “Đế Anh?”
“Đúng vậy.”
Đế Anh nghiến răng nghiến lợi, nói không ra hơi, hổn hà hổn hển: “Giao con ngươi ra đây cho ta!”
“Đế Ngạn…”
“Ta tới đây!”
Tiếng Đế Ngạn bỗng vang lên. Hai người lớn cùng quay đầu nhìn. Đế Ngạn đã gói ghém hành lý sẵn sàng, khí thế thấy chết không sờn, bước ra khỏi cửa.
Đông Lăng ngạc nhiên, không ngờ Đế Ngạn lại chủ động như vậy. Đế Anh lại thấy Đế Ngạn chuyển biến như vậy chẳng có gì là lạ, y rất có lòng tin vào bản thân, Đế Ngạn bái y làm sư phụ, chẳng phải chuyện gì đáng phải kinh ngạc.
Lần đầu tiên từ lúc đặt chân tới Đông Cực cung, y thấy tâm trạng mình tốt hẳn lên. Y vẫy tay gọi: “Tiểu Ngạn, lại đây.”
Đế Ngạn gật đầu, bước tới chỗ Đế Anh. Thằng bé ngửa đầu lên nhìn Đế Anh, trịnh trọng nói: “Có điều, trước khi đi, ta có vài điều kiện.”
“Nói ta nghe thử.” Đế Anh cười tủm tỉm.
“Thứ nhất,” Đế Ngạn bắt đầu nói các yêu cầu của mình, “tên của ta do ta tự quyết.”
“Cái này thì được.” Đế Anh gật đầu, y vốn dĩ cũng không định lo chuyện đặt tên cho Đế Ngạn, Đế Ngạn muốn tự đặt cũng không sao, y hỏi thử, “Thế ngươi định đặt là gì?”
“Cự Vô Bá!”
Đế Ngạn khoe ra cái tên đầy khí thế của mình. Đông Lăng đứng bên nghe hai thầy trò đối đáp dùng một vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Đế Ngạn, ngập ngừng muốn nói nhưng lại sợ làm con bị đả kích.
Cái tên Cự Vô Bá này, sao nghe giống cái hamburger thế.
Tuy ảo cảnh thế giới của thế kỷ 21 đã cách đây rất nhiều năm nhưng trí nhớ của Đông Lăng quá tốt, rất nhiều chuyện vẫn nhớ thực rõ ràng. Bọn họ cũng thường xuyên đem tri thức của thế giới khác giới thiệu ở đây, bởi vậy Đế Ngạn và Đế Hi mới biết Cự Vô Bá, Lôi Chấn Thiên là gì.
Đúng lúc Đông Lăng đang nghẹn lời không nói được gì thì Diệp Trần xách lồng chim đi ra, thấy ba người đứng nói chuyện với nhau, bèn đi lại chỗ Đông Lăng, vừa trêu chim vừa hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
“À, Đế Anh định dẫn A Ngạn đi.”
Diệp Trần ngẩn người, con trai đột ngột phải đi, sao người làm mẹ không buồn cho được?
Nàng thở dài, đang định nói gì đó thì Đế Ngạn bỗng giữ chặt tay Đế Anh, không nhìn Diệp Trần cái nào đã vội nói: “Đi thôi!”
Đế Ngạn chủ động yêu cầu, Đế Anh quả thực vui như hoa nở. Vốn còn tưởng phải mất công một phen mới lừa được người đi, không ngờ thằng bé này lại tích cực, chủ động như thế. Thế là, trong chớp mắt, Đế Anh liền mang theo Đế Ngạn bỏ chạy, không còn chút bóng dáng nào. Đến lúc Diệp Trần hồi thần, nàng quay đầu hỏi Đông Lăng: “Vậy là đi rồi?”
“Không thì sao?”
Đông Lăng lồng hai tay vào trong tay áo: “Thằng bé đi tu đạo chứ đâu phải đi du sơn ngoạn thủy, chẳng lẽ lại còn phải tổ chức một yến hội để đưa tiễn à?”
Diệp Trần cảm thấy rất đúng.
Đế Ngạn được Đế Anh mang đi, sau khi cưỡi mây đạp gió đi một hồi, rốt cuộc không chịu nổi, òa lên khóc.
Đế Anh lấy làm lạ: “Ngươi khóc gì vậy?”
“Ta nói cho ngươi biết,” Đế Ngạn sụt sịt, “phụ quân của ta chỉ có mình Đông Lăng, ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ gọi ngươi là phụ quân!”
Đế Anh: “…”
Y cứ có cảm giác đứa bé này thật kỳ lạ.
Có điều cũng không sao hết, chính y cũng là kẻ kỳ lạ.
Y đưa Đế Ngạn về đạo tràng của mình ở sâu dưới biển, cách biệt với nhân thế.
Đế Ngạn chưa từng xuống biển, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa tò mò về biển sâu. Đế Anh thở dài bảo: “Ta vốn định để ngươi ở dưới chân núi Đông Cực cung cho tới khi trưởng thành nhưng ngươi đã chủ động yêu cầu, phụ quân ngươi lại bất kính với ta nên ta mới mang ngươi tới đây.”
“Ngươi biết đấy, đạo ty của ngươi là Ngàn Kiếp Hóa Mộng, mộng suốt một đời, nếm trải buồn vui ly hợp, chua ngọt đắng cay, Sau khi hết ngàn kiếp là sẽ thành, ngồi lên được ngai vị tôn thần cũng không chừng. Nhưng nếu có một kiếp nào đó mà ngươi không tham ngộ được thì sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong kiếp ấy, không ngừng lặp đi lặp lại.”
Lời này quá khó hiểu đối với một đứa trẻ nhưng Đế Ngạn xưa nay thông minh, cũng hiểu được đại khái một chút. Đế Anh thấy thằng bé gật đầu bèn bảo: “Ở những chố khác ngươi không thể có một giấc mơ hoàn chỉnh được. Ở chỗ này, ngươi và ta cùng đi vào giấc mộng, lúc mới bắt đầu tu hành, sư phụ sẽ dẫn dắt ngươi kiếp đầu tiên.”
“Sau khi giấc mộng đầu tiên bắt đầu, không đi tới hết cuộc đời thì sẽ không tỉnh lại. Lúc ngươi tỉnh lại, có thể là một năm, có thể là mười năm, có thể là trăm năm, thậm chí mấy vạn năm. Mộng dài đến đâu do ngộ tính của ngươi quyết định.”
“Vậy lần đầu tiên ngươi nằm mơ là bao nhiêu năm?”
Đế Ngạn nhíu mày, Đế Anh cười: “60 năm.”
Kể ra thì rất dài nhưng so với năm ấy Đông Lăng ngồi dưới gốc bồ đề một ngàn năm hồng hoang thì chẳng đáng gì.
Đế Ngạn gật đầu, muốn hỏi chuyện của Đế Anh và Diệp Trần nhưng không hỏi ra miệng được, một lúc sau, thằng bé thở dài: “Ta biết rồi.”
“Thế,” Đế Anh mỉm cười, đặt ngón tay lên trán Đế Ngạn, “chúng ta bắt đầu đi.”
Trong lúc Đế Anh và Đế Ngạn ngủ trong cảnh trong mơ, Đông Lăng và Diệp Trần luyện kiếm, rửa mặt xong, nhìn nhìn mặt trời, đã gần một ngày không thấy Đế Hi, không biết có phải Đế Hi ngủ say quá không.
Bọn họ rốt cuộc vẫn là bậc phụ mẫu có trách nhiệm (?), bèn đi tìm Đế Hi, vừa bước qua cửa liền nghe thấy tiếng nức nở.
Diệp Trần nhíu mày, lo lắng gọi: “Hi Nhi?”
Tiếng khóc của Đế Hi lập tức ngưng bặt. Đông Lăng đi vượt qua người Diệp Trần, lật chăn lên, thấy Đế Hi đang cầm miếng thích hình hoa mai bằng sắt khóc nước mắt đầy mặt.
Đông Lăng lạnh mặt hỏi thẳng: “Ai bắt nạt con?”
Đế Hi cầm miếng thích, lắc đầu nguầy nguậy. Diệp Trần lại gần, lấy miếng thích khỏi tay Đế Hi, thắc mắc hỏi: “Đây là gì?”
Đế Hi không trả lời, thò tay ra cướp lại. Diệp Trần đứng dậy, nghiên cứu nó một hồi mới nhận ra là dụng cụ tra tấn, không khỏi lấy làm ngạc nhiên: “Con cầm thứ này làm gì?”
Đế Hi vẫn không chịu nói gì. Đông Lăng vuốt tóc con bé, giọng dịu dàng: “Hi Nhi có gì ấm ức cứ nói với phụ mẫu.”
Lời này quá dịu dàng, suýt thì Đế Hi đã nói ra nhưng cuối cùng con bé vẫn không nói, cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn Diệp Trần, nói đúng theo kế hoạch đã bàn với Đế Ngạn: “Mẫu hậu, tối nay con muốn ngủ với mẫu hậu.”
Diệp Trần nhướn mày, có cảm giác có âm mưu gì ở đây, nàng gật đầu: “Được thôi.”
Đêm đến, Diệp Trần ngủ chung với Đế Hi. Đế Hi có vẻ có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Diệp Trần một mực không nói gì, vờ như không biết gì hết.
Sau khi lên giường, Diệp Trần ôm Đế Hi vào lòng, vỗ vỗ lưng con bé: “Ngủ thôi.”
Đế Hi vâng dạ rồi thì thầm bảo: “Mẫu hậu, con có thể hỏi mẫu hậu mấy câu không?”
“Con hỏi đi.”
“Mẫu hậu với Đế thúc thúc quen nhau như thế nào?”
Nghe Đế Hi nhắc tới Đế Ngạn, Diệp Trần thấy lạ: “Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Không… không có gì.”
Đế Ngạn từng nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn Diệp Trần yêu Đông Lăng, đầu tiên phải biết vì sao Diệp Trần yêu Đế Anh.
Vậy nên, bước đầu tiên của bọn trẻ là phải tìm hiểu quan hệ của Diệp Trần và Đế Anh.
Diệp Trần kể.
Năm đó, sau khi tách khỏi Đông Lăng, nàng đi khắp nơi, được Đế Anh cứu một lần.
Đế Hi gật đầu, hiểu rồi, anh hùng cứu mỹ nhân.
Thế là con bé lại hỏi tiếp: “Thế vì sao mẫu thân lại thích Đế Anh?”
Thích?
Diệp Trần hơi hoang mang nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ thích của trẻ con không giống với thích mà người lớn hay nói.
Diệp Trần bèn cười: “Vì trông hắn đẹp.”
Đế Hi gật đầu, lại tiếp tục hỏi.
Hỏi thêm mấy câu, Diệp Trần liền cảm thấy có vấn đề, trong lòng biết nhưng không thể hiện ra, ngược lại còn cực kỳ dịu dàng hỏi: “Hi Nhi, sao con thích hỏi về Đế Anh thúc thúc vậy?”
Đế Hi đờ người, Diệp Trần lại hỏi: “Không phải con thích Đế Anh thúc thúc đấy chứ?”
“Không có đâu!”
Đế Hi đáp quả quyết, xoay người đi, không nói gì nữa.
Phản ứng của Đế Hi khiến Diệp Trần hiểu ra, con bé nhất định có tâm sự không để Diệp Trần biết. Diệp Trần kể lại chuyện này cho Đông Lăng nghe. Phản ứng ngay lập tức của Đông Lăng chính là đi ra ngoài.
“Chàng đi làm gì thế?” Diệp Trần vội níu tay áo Đông Lăng lại. Đông Lăng cười lạnh: “Hắn dám quyến rũ khuê nữ của ta, ta đi phế hắn.”
Diệp Trần: “…”
Chàng trai trẻ, bình tĩnh chút nào.
“Đừng kích động thế.” Diệp Trần giữ Đông Lăng lại, “Làm rõ xem rốt cuộc là thế nào đã rồi nói tiếp.”
Hai người lén lút quan sát Đế Hi, Đế Hi cũng lén lút quan sát hai người.
Đế Hi phát hiện, thực ra phụ mẫu không hề miễn cưỡng ở bên nhau như hai đứa nghĩ. Diệp Trần trông có vẻ đối xử khá tốt với Đông Lăng, Đông Lăng trông có vẻ… tất nhiên là vô cùng chiều chuộng Diệp Trần.
Con bé thực lòng không hiểu nổi thế giới của người lớn, nếu nói Diệp Trần yêu Đông Lăng, vì sao còn muốn gặp mặt Đế Anh chứ?
Nếu nói Diệp Trần không yêu Đông Lăng, vì sao lại tốt với Đông Lăng như vậy?
Có điều, dù là thế nào, Đế Hi đều cần cù chăm chỉ thực hiện theo kế hoạch của Đế Ngạn, ngày ngày tẩy não Diệp Trần về cái tốt của phụ quân. Kể mấy câu chuyện kiểu “mối tình đầu chỉ là mây khói thoảng qua, quý trọng người bên mình mới là quan trọng nhất”.
Diệp Trần ngày ngày nghe đều rất hoang mang, tỏ vẻ không hiểu. Đế Hi suýt thì bật khóc. Diệp Trần nghĩ, có lẽ Đế Hi bị trầm cảm…
Hai phu thê tính toán rồi quyết định đưa Đế Hi đi gặp đại phu.
Đế Hi kiên quyết không chịu nhưng vẫn bị bắt trói đưa đi gặp. Vị y tiên đó nhẹ nhàng dò hỏi rất lâu mà Đế Hi vẫn không chịu nói gì. Y tiên ngẫm nghĩ, vấn đề của trẻ con thường xuất phát từ phía người lớn, y tiên liền hỏi: “Có phải Đông Lăng đế quân quá nghiêm khắc làm con sợ không?”
Đế Hi lắc đầu.
Y tiên lại hỏi: “Hay là Diệp Trần đế hậu không đáng tin khiến con không yên tâm?”
Đế Hi do dự một chút, y tiên có cảm giác là sắp gật đầu rồi thì Đế Hi lại lắc.
Y tiên cười: “Chứ không phải là vì ai đó trong hai người ngoại tình đấy chứ?”
Trẻ con không biết giấu diếm, sắc mặt Đế Hi lập tức thay đổi. Sau khi Đế Hi biến sắc, đến lượt mặt y tiên cũng biến sắc theo.
Y tiên có cảm giác mình đã biết một bí mật kinh thiên động địa. Y tiên đang định hỏi tiếp thì Đế Hi bỗng òa khóc, cầm tay áo y tiên và bảo: “Thúc thúc đừng nói với người khác nhé, cháu thực sự không chịu được nữa. Gần đây cháu rất buồn, rất áp lực, đệ đệ của cháu đi rồi, cháu không có ai để chia sẻ, cháu thực sự rất sợ hãi.”
Y tiên nhìn đứa trẻ khóc khóc ngừng được rất muốn nói cho con bé biết, đừng nói nữa, phụ mẫu cháu đều đang ở sau bình phong đấy.
Có điều y tiên lại không có lá gan này. Cho dù là Đông Lăng hay Diệp Trần, y tiên đều không dám đắc tội, đành phải dỗ dành Đế Hi: “Cháu yên tâm, thúc thúc sẽ không nói với bất kỳ ai đâu, cháu cứ yên tâm nói đi.”
Dù sao… cũng là do cháu tự nói.
Lương tri trong lòng y tiên đấu tranh đôi chút rồi yên tâm hẳn.
Đế Hi thực sự đã phải chịu đựng rất lâu không nói ra, con bé không phải người biết giấu chuyện, giờ Đế Ngạn không ở, trong lòng con bé đã rối tung rối mù lên từ lâu, chỉ biết im lặng thực hiện kế hoạch theo lời Đế Ngạn bảo.
Khó khăn lắm mới gặp được một người ngoài, hơn nữa người ngoài này còn là một đại phu, nghe nói đại phu đều rất chăm lo cho bệnh nhân của mình, con bé tin vị đại phu này sẽ không bán đứng mình.
Vậy là Đế Hi rầu rĩ kể: “Y tiên không biết đâu, mẫu hậu của ta ngoại tình!”
Vừa dứt lời, Diệp Trần liền trợn tròn hai mắt, muốn xông ra đánh chết đứa con gái bất hiếu này, nhưng mà nàng phải nhịn, quay sang nhìn ánh mắt đầy thâm thúy của Đông Lăng.
Diệp Trần nói bằng ánh mắt: “Con bé nói bừa đấy, chàng đừng tin.”
Đông Lăng đưa tay lên, cứa ngang cổ.
Diệp Trần run lên.
Nàng không dám chắc động tác này của Đông Lăng ý là giết nàng hay giết gian phu hay là giết cả gian phu và nàng.
Không đúng, nàng không có gian phu!
Diệp Trần lập tức có lại sức mạnh, mang theo chính khí cuồn cuộn, nghênh đón cái nhìn sâu xa của Đông Lăng.
Sau đó, Đế Hi kể hết những phân tích của Đế Ngạn ra.
Từ người yêu cũ của mẫu hậu cho tới chia con, mắt đi mày lại…
Đế Hi vừa kể vừa khóc, câu chuyện thảm kịch đời người khiến người nghe đau lòng muốn rơi lệ. Ngay cả y tiên cũng không nhịn được bảo: “Tỷ đệ các con thật đáng thương quá…”
Đặc biệt là khi kể đến đoạn hai tỷ đệ định thích hình hoa mai để nhận nhau, tiểu tiên nga đứng bên cũng phải bật khóc.
Diệp Trần và Đông Lăng nghe tiếng khóc nức nở bên ngoài, không nghe tiếp nổi nữa, xuyên tường đi ra ngoài, ngồi cạnh nhau bên vách núi, trông ra biển mây mênh mông.
“Nàng nói xem…” Đông Lăng lên tiếng, “đứa bé này giống ai?”
Tưởng tượng cuộc đời như trong phim thế này, chàng tự thấy mình không có tố chất ấy.
Diệp Trần đột nhiên cực kỳ nhớ vẻ mặt hút thuốc của Ba Tám, nàng nghĩ, nếu thời đại này có thuốc lá, lúc này đây, nàng cũng muốn làm đôi điếu, trong lòng thật hiu quạnh.
Nàng hoàn toàn không sao hiểu nổi con trai, con gái của mình làm sao lại tưởng tượng ra được vở tuồng chèo này.
“Ta thấy vấn đề chính yếu lúc này là, Ngạn Nhi dạo trước không phải tình nguyện đi theo Đế Anh. Đế Anh đồng ý để Ngạn Nhi ở dưới núi tới lúc trưởng thành, lúc đó Ngạn Nhi chủ động yêu cầu, ta cho rằng Ngạn Nhi một lòng cầu đạo, giờ thì ta chỉ có một suy nghĩ…”
“Tìm được con về,” Đông Lăng nói đầy kiên định, “không bao giờ ta tin tưởng để người khác trông con hộ nữa.”
Chàng nghĩ, con chàng không đời nào có tính cách thế này, tính cách này tuyệt đối không phải do chàng hay Diệp Trần dạy, chỉ có thể là Thiếu Hoa.
Nói đến chuyện trông con, Diệp Trần liền hiểu ý Đông Lăng, nàng bổ sung thêm một câu: “Chuyện này bắt đầu là do Thiếu Hoa nói với bọn trẻ chàng không phải cha ruột.”
“Ta hiểu.” Đông Lăng biết Diệp Trần muốn nhắc nhở điều gì, chàng gật đầu: “Tìm Ngạn Nhi về trước, sau đó, ta sẽ đích thân tới Thiếu Hoa Sơn tìm hắn.”
Thiếu Hoa đang ngồi vẽ tranh cho Thiên Đế trong vườn hoa của Thiên Đình bỗng không nhịn được hắt hơi một cái.
Thiên Đế từ từ mở mắt: “Thiếu Hoa, sao vậy?”
“Không có gì,” Thiếu Hoa vội nói, “nhất định là có kẻ muốn tìm ta gây phiền phức.”
Thiên Đế cười khẽ: “Người muốn tìm ngươi gây phiền phức còn ít sao?”
“Nhưng làm ta phải hắt hơi thì chỉ có một.” Thiếu Hoa cúi đầu vẽ tranh, “Bệ hạ, nửa đời sau của ta phải dựa vào ngươi.”
Thiên Đế: “…”
Muốn cự tuyệt thì phải làm sao bây giờ?
Đông Lăng và Diệp Trần ngồi đợi một lúc, Đế Hi khóc xong thì được y tiên bế ra.
Sắc mặt y tiên khá khó coi, không biết nên nói gì. Diệp Trần nói đầy đanh thép: “Ngài không cần phải nói, ta hiểu, bọn ta hiểu tất cả rồi. Lời con bé nói ngài đừng để tâm, là nói linh tinh cả thôi, bọn ta vô cùng ân ái.”
Đế Hi nghe vậy liền ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Diệp Trần, tựa hồ như đang xem xét độ thiếu tin cậy của câu nói vừa rồi.
Diệp Trần ôm Đế Hi vào lòng, cảm ơn y tiên rồi dẫn con bé ra ngoài, sau đó Diệp Trần thở dài, bảo với Đế Hi: “Hi Nhi, ta dẫn con đi tìm Ngạn Nhi.”
“Dạ?”
Đế Hi cuống quít ngẩng đầu, Diệp Trần nói: “Trong lòng con nghĩ gì, ta hiểu hết. Có điều, đấy thực sự là hiểu lầm. Ta không thích Đế Anh, các con là con ruột của ta và Đông Lăng.”
“Vậy vì sao chúng con lại họ Đế?!”
Đế Hi kích động: “Con không phải trẻ lên ba, mẫu thân đừng gạt con!”
Đúng vậy, con bé bảy tuổi.
Diệp Trần mặt không biểu cảm nhìn sang Đông Lăng, vấn đề này để cho chàng giải thích.
“Do ta thấy họ Đế khá là oai phong, có khí phách.”
Nói rồi, Đông Lăng lại nhìn sang Diệp Trần: “Không phải nàng cũng thấy vậy sao?”
“Có điều hai người một họ Đông, một họ Diệp, tại sao con lại họ Đế?!”
Diệp Trần nắm được trọng điểm: “Thần tiên vốn không nhất định phải theo họ cha. Rồng sinh chín con, mỗi con một họ đấy thôi.”
Đế Hi ngẩn người, con bé bỗng cảm thấy Diệp Trần nói hình như cũng khá là có lý.
Con bé cẩn thận hỏi: “Vậy hai người… không phải chia con sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Trần thấy thật bất đắc dĩ: “Không phải chia con, các con nghĩ nhiều quá rồi.”
Nghe vậy, Đế Hi liền ôm chầm lấy Diệp Trần, òa khóc thật lớn.
Dỗ dành Đế Hi xong, Diệp Trần và Đông Lăng quyết định đi tìm Đế Anh. Kết quả là họ nhận ra, Đế Anh dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy đâu.
Chuyện này nằm trong dự liệu của Đông Lăng. Lúc nằm mơ, Đế Anh không thích bị người quấy rầy nên không ai biết đạo tràng của y ở đâu, họ chỉ còn cách chờ Đế Anh dẫn Đế Ngạn chủ động xuất hiện. Nản lòng, Đông Lăng chuyển sang tìm Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa trốn trong thiên đình không chịu ra. Đông Lăng cũng không nói gì. Thiếu Hoa trốn suốt một tháng xong mới nơm nớp chạy đi hỏi Thiên Đế: “Bệ hạ, Đông Lăng có tới không?”
“Hắn không tới.”
Thiên Đế mỉm cười: “Có điều, Thiếu Hoa Sơn của ngươi…”
Thiếu Hoa nuốt nuốt nước bọt: “Làm sao?”
“Không còn.”
Thiên Đế nhẹ nhàng đáp. Thiếu Hoa run tay: “Thế nào là… không còn? Sờ sờ cả ngọn núi của ta… sao lại không còn?!”
“Không còn, nghĩa là, đã bị san bằng.”
Thiếu Hoa: “…”
Đúng vậy, cả ngọn Thiếu Hoa Sơn đã bị Đông Lăng san bằng, chuyển qua nằm cạnh Đông Cực cung.
Thiếu Hoa hoặc là không về, chỉ cần về thì nhất định sẽ bị Đông Lăng biết ngay lập tức. Thế nhưng y cũng chẳng thể trốn ở Thiên Đình cả đời, mà dựng một đạo tràng khác thì lại quá phí sức.
Chết muộn chẳng bằng chết sớm, Thiếu Hoa cuối cùng vẫn quyết định phải đi cầu xin được chết sớm.
Sau đó y liền trở về Thiếu Hoa Sơn.
Trở thành một tân nạn nhân tàn phế.
Còn Đế Anh thì đưa Đế Ngạn xuống đáy biển tu đạo, hết năm này sang năm khác.
Bọn họ ở trong mộng, Đế Anh trở thành một lão hòa thượng, Đế Ngạn trở thành một tiểu hòa thượng.
Đế Anh nuôi Đế Ngạn lớn, Đế Ngạn vẫn luôn đi theo y.
Đế Anh không thể coi là một vị sư phụ đáng tin nhưng lúc gặp khó, y nhất định sẽ không bỏ mặc đệ tử.
Mọi đau đớn trong mộng đều là thật, họ trong mộng không phải tiên nhân mà chỉ là phàm nhân.
Thế nhưng, ở trong mộng, Đế Anh luôn nhường đồ ăn ngon cho Đế Ngạn, mùa đông lạnh cho Đế Ngạn mặc áo ấm.
Đế Ngạn mới đầu không thích y, y là người phá hoại gia đình mình.
Lâu dần, thằng bé cũng không phải người không biết phân biệt tốt xấu. Mùa đông một năm nọ, thằng bé thấy Đế Anh nằm thở thoi thóp cạnh mình, cuối cùng thằng bé quyết định nhường chăn của mình cho y đắp.
Lúc Đế Anh tỉnh lại, Đế Ngạn nhỏ bé đang nằm tựa bên người y.
Y cười ấm áp: “Tiểu Ngạn.”
Đế Ngạn ngẩng đầu nhìn y bằng vẻ mặt phức tạp, Đế Anh hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Đế Ngạn ngượng nghịu nói: “Ta quyết định, có lẽ ta có thể chấp nhận ngươi.”
“Chấp nhận ta làm gì?” Đế Anh có dự cảm chẳng lành.
Đế Ngạn ngượng nghịu đáp: “Phụ thân.”
Đế Anh: “…”
“Ngươi biết không,” Đế Anh nghiến răng nghiến lợi đáp, “ta sống nhiều năm như vậy còn chưa từng yêu một lần, không có nổi đứa con trai lớn như ngươi được.”
Đế Ngạn: “???”
Nhiều năm sau, Đế Ngạn trưởng thành, rốt cuộc cũng hiểu, chuyện năm đó mình và Đế Hi làm buồn cười thế nào, ấu trĩ ra sao.
Còn lúc này đây, ở trong cảnh trong mơ, Đế Anh đã là một lão hòa thượng rất già. Y trở thành cao tăng đắc đạo, Đế Ngạn là đệ tử của y, kế tục vị trí của y, trở tành trụ trì chùa tiếp theo.
Khuôn mặt già nua của Đế Anh như vỏ cây khô xù xì, sờ lên thấy thật đau lòng.
“Sư phụ đi cùng ngươi tới đoạn này, đoạn đường còn lại, ngươi biết đi như thế nào chưa?”
“Biết rồi ạ.” Đế Ngạn mỉm cười, “Ta sẽ đi đến hết.”
Đúng như lời thằng bé nói, sau khi Đế Ngạn đi, không tới ba năm, thằng bé cũng rời khỏi cảnh trong mơ.
Lúc mở mắt ra, thằng bé mới mười sáu tuổi. Đế Anh ở bên cạnh nhướn mày: “Tỉnh nhanh thật.”
Đế Ngạn cười cười, nhắm mắt lại, vung tay lên, triệu hồi một con côn bằng.
“Ta phải về nhà một chuyến.”
“Được.”
Đế Anh gật đầu: “Ta ở đây chờ ngươi, giấc mộng thứ hai.”
Đế Ngạn vâng dạ, đứng dậy, cưỡi lên lưng côn bằng, đạp sóng lướt đi.
*côn bằng 鲲鹏 là một thần thú thượng cổ, khi ở dưới nước là cá gọi là côn, khi bay trên trời hóa thành chim gọi là bằng. Sách viết: “Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời.”
Trước lúc cậu chàng về tới sơn môn, Diệp Trần đang đánh cờ cùng Đông Lăng. Diệp Trần vẫn luôn không có kiên nhẫn với mấy thứ này nhưng Đông Lăng thì cực kỳ yêu thích.
Họ đồng ý với nhau, thời gian dài đằng đẵng, họ sẽ luân phiên học dần những thứ đối phương thích.
Tình cảm cần phải trao đổi, dù sâu nặng cũng không ngoại lệ.
Đế Hi ở cạnh họ luyện kiếm.
Đế Hi đã là thiên tài kiếm thuật kế tục Đông Lăng, giờ Thiếu Hoa hễ thấy con bé là liền bỏ chạy. Trong lúc con bé luyện kiếm, kiếm đột nhiên rung lên một cách kỳ lạ, trong lòng Đế Hi có linh cảm, bèn ngẩng đầu lên.
Một thiếu niên áo xanh lam cưỡi côn bằng bay tới, con côn bằng này thu nhỏ thân hình lại, trông chỉ như một tiên hạc bình thường. Thiếu niên ngồi xếp bằng, tay lồng trong tay áo, trông như đang ngủ gật, tóc được buộc lại sau lưng bằng một sợi vải trắng, giữa trán có một nốt ruồi đỏ giống hệt Đế Hi.
Đế Hi nhìn Đế Ngạn, đứng sững luôn tại đó. Đông Lăng ngẩng đầu thấy thiếu niên khôi ngô trông như ngủ gật đó, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
“Ngạn Nhi về nhà.”
Chàng nói. Diệp Trần nhìn theo chàng, cười mỉm.
“Ừ,” ánh mắt nàng chan chứa niềm vui, “về nhà.”
Lúc này, thiếu niên từ từ mở mắt.
Trong mắt chàng trai như có núi sông, nhật nguyệt, sao trời, dường như thiên đạo, vận mệnh đều luân chuyển trong đôi mắt.
Chàng thiếu niên mỉm cười nhìn Đế Hi, cao giọng gọi: “Vân Du Cự Vô Bá ở đây, xin hỏi Đông Cực Lôi Chấn Thiên có đó không?”
Đế Hi đờ ra.
Giờ con bé đã biết, cái tên Lôi Chấn Thiên này với một nữ tử có lực sát thương lớn cỡ nào.
Thế nhưng năm đó đã hứa rồi, con bé không muốn đệ đệ vừa về mình đã liền đổi ý, vậy là đành phải nhắm mắt đáp: “Có…”
Diệp Trần cười phá lên. Đế Ngạn cũng cười.
“Phụ quân, mẫu hậu, tỷ tỷ,” chàng thiếu niên dịu dàng gọi, “ta đã về.”
Y đã về.
Một nhà đoàn tụ, núi sông nhật nguyệt đều chỉ còn dịu dàng.
Giống như trong mọi câu truyện cổ tích, từ đó trở đi, họ hạnh phúc mãi mãi về sau.
Danh sách chương