[1]

Tả Hạo Nhậm cắm kiếm xuống đất, hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị kết nguyên anh lần thứ mười ba.

Mọi người đều biết Tả Hạo Nhậm từng là đệ nhất cao thủ Sát Kiếm đạo, vì tai nạn trong lúc luyện công mà tu vi bị rớt xuống kim đan kỳ. Có điều, với một kiếm tu, kiếm ý quan trọng hơn nhiều so với tu vi. Vậy nên, cho dù chỉ là kim đan kỳ cũng không ai dám tới trả thù Tả Hạo Nhậm. Tuy nhiên, tu vi cao được thêm chút nào hay chút ấy. Y vẫn vô cùng cố gắng tu luyện khắc khổ. Rốt cuộc, tới năm kim đan thứ mười thì có cơ hội kết anh.

Kết anh là bước vô cùng quan trọng trong tu tiên, trong cơ thể sẽ kết ra một đứa trẻ nhỏ bé hình người chịu tải tu vi của bản thân, không thể để xảy ra chút sai sót nào. Vì sợ có người tới trả thù, Tả Hạo Nhậm đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, tới một chỗ mà y đã cất công chuẩn bị cả trăm năm để chuẩn bị kết anh. Y cứ nghĩ rằng đã kín kẽ, chu toàn rồi, nào ngờ vẫn xảy ra một biến cố.

Biến cố này liên quan tới một nữ tử mặc bộ váy dài màu hồng, mang trên vai một con thỏ trắng, vẻ mặt thơ ngây, đơn thuần, khác xa với sự tàn khốc của Tu Chân giới. Nàng đi xuyên qua kết giới y bày ra một cách dễ dàng, vô tư chạy tới vỗ nhẹ vai y, ngây thơ hỏi: “Đạo hữu có biết muốn tới Thiên Kiếm Tông thì đi hướng nào không?”

Y không nhìn ra được tu vi của đối phương, có cảm giác sâu không lường được, bèn ngắt ngang quá trình kết anh của bản thân, vung tay lên chỉ đầy chân thành: “Đi về hướng Nam năm mươi dặm rồi đi tiếp về hướng Đông mười ba dặm, lại chuyển hướng Nam hai mươi dặm, sau đó đi về hướng Đông ba dặm.”

tkt

Đối phương gật đầu, cho y một viên tinh thạch trung phẩm coi như phí chỉ đường. Y ung dung nhận lấy, chờ đối phương đi rồi liền ngồi xuống tĩnh tâm, bày lại trận pháp, bắt đầu gọi mây kiếp…

Thế nhưng, nửa canh giờ sau, y lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Chào đạo hữu, xin hỏi đạo hữu có biết muốn tới Thiên Kiếm Tông thì đi hướng nào không?”

Vẫn là nữ tử ban nãy, vẫn là câu hỏi ban nãy, nàng ta rõ ràng là không nhận ra y. Tả Hạo Nhậm hít sâu một hơi, tự bảo với mình, không nên kết thù kết oán trong lúc kết anh, y lại ngắt ngang việc kết anh một lần nữa, vung tay chỉ đường cho nàng ta. Tiếp đấy, y tiếp tục thực hiện lại một lần nữa, tĩnh tâm, bày trận pháp, gọi mây kiếp…

Nửa canh giờ sau, trên trời bắt đầu có tiếng sấm, Tả Hạo Nhậm đang chuẩn bị đón lôi kiếp thì bất thình lình, một bàn tay đặt lên vai y, y mở mắt, vẫn là người kia, vẫn là vẻ mặt ngây thơ và câu hỏi ấy: “Chào đạo hữu, xin hỏi đạo hữu có biết muốn tới Thiên Kiếm Tông thì đi hướng nào không?”

Lần này Tả Hạo Nhậm không do dự chút nào, lật cổ tay, rút ngay kiếm ra. Đối phương nhanh tay hơn y, đè thân kiếm của y lại, cười bảo: “Đạo hữu, chớ nên giết chóc bừa bãi, rút kiếm ra nghĩa là muốn sát sinh.”

Rõ rành rành rằng đối phương mạnh hơn y. Tả Hạo Nhậm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không màng sống chết, vung tay lên.

Chỉ đường.

Lần này y đã có kinh nghiệm, không gọi mây kiếp nữa mà ngồi xuống đất đợi nàng ta.

Quả nhiên, nửa canh giờ sau, vị nữ tử áo hồng này lại xuất hiện, cùng một vẻ mặt, cùng một câu hỏi: “Chào đạo hữu,…”

“Thiên Kiếm Tông đúng không? Đi về hướng này.” Y vung tay chỉ đường làu làu. Đối phương hết sức vui mừng: “Đạo hữu đúng là người tốt! Ban nãy ta gặp mấy người chỉ đường, chẳng ai hào sảng được như đạo hữu!”

“Ngươi gặp mấy người chỉ đường rồi?” Tả Hạo Nhậm hỏi đầy chán chường, muốn biết xem rốt cuộc nàng ta đã hại bao nhiêu người. Nữ tử áo hồng đếm rồi đáp: “Hai người!”

Ôi, hóa ra đều là y. Tả Hạo Nhậm nhếch miệng, không nói được gì. Nữ tử áo hồng vui vẻ cáo từ, nửa canh giờ sau lại đúng giờ xuất hiện.

“Đạo hữu…”

“Đi về hướng Nam năm mươi…”

Nửa canh giờ sau.

“Đạo hữu…”

“Đi về hướng Nam năm mươi…”

Cứ lặp đi lặp lại như vậy chục lần thì vị nữ tử áo hồng này rốt cuộc cũng đổi lời thoại.

“Đạo hữu…”

“Đi về hướng Nam năm mươi…”

“Không, đạo hữu,” nữ tử áo hồng ngắt lời y, “không phải ta muốn hỏi đường. Ta muốn hỏi là, dung mạo của đạo hữu trông rất quen, có phải ta và đạo hữu mới gặp nhau?”

Tả Hạo Nhậm im lặng. Y bỗng cảm thấy nàng ta nhận ra được y trông quen quen đúng là đáng mừng. Thấy y không trả lời, nữ tử áo hồng liền chắp tay cáo từ. Lần này, suốt cả buổi chiều, không thấy nàng ta quay trở lại nữa.

Tả Hạo Nhậm nghĩ, tốt quá rồi, chắc là cuối cùng nàng ta cũng đã đi đúng đường. Tuy vậy, y vẫn không yên tâm, bèn đi đặt một tấm bảng bên cạnh gốc cây, đánh dấu Thiên Kiếm Tông và vẽ hướng đi.

Xong xuôi đâu đấy, y mới đi gia cố lại trận pháp phòng ngự rồi nhắm mắt lại, niệm chú gọi mây kiếp.

Một canh giờ sau, mây kiếp tụ lại trên đầu y, sấm sét vang dội, từng tia sét lớn giáng xuống bổ trúng người y. Y nghiến chặt quai hàm, kim đan trong cơ thể dần dần biến thành hình hài một đứa trẻ.

Một tia… Hai tia… Ba tia…

Y phải trải qua bốn chín đạo lôi kiếp khi tiến lên nguyên anh, điều mà một tu sĩ bình thường không hề có, chứng tỏ y cực kỳ bất phàm. Khi đạo lôi kiếp cuối cùng sắp tới, Tả Hạo Nhậm đã không còn chút sức lực nào, đúng lúc này, y lại bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.

Tia sét song hành cùng giọng nói ấy giáng xuống, y không chịu nổi, thổ ra máu, cả cơ thể cháy đen ngã vào người nữ tử áo hồng. Nữ tử áo hồng ngẩn ra hỏi: “Đạo hữu có biết tới Thiên Kiếm Tông đi hướng nào không…”

“Tha cho ta đi…” Tả Hạo Nhậm gục dưới chân nàng ta, nước mắt chảy dài trên làn da cháy đen, từ thể xác cho tới linh hồn của y đều đau đớn.

“Đạo hữu, làm ơn, tha cho ta đi…”

[2]

Đan Nhan trước nay chưa từng thấy tu sĩ nào yếu đuối như vậy. Chỉ vì kết anh thất bại mà quỳ xuống khóc lóc cầu xin trước mặt nàng…

Xin nàng tha cho.

Là một tu sĩ luôn một lòng hướng thiện, Đan Nhan nghĩ mình nên an ủi y một chút. Vậy là nàng liền đỡ y dậy, chân thành nói rằng: “Đạo hữu, ta phải đàm luận chuyện nhân sinh với ngươi.”

Tả Hạo Nhậm quỳ xuống tại chỗ, khóc bảo: “Đạo hữu, ta dẫn ngươi tới Thiên Kiếm Tông, xin ngươi tha cho ta…”

Đan Nhan thận trọng gật đầu, thấy Tả Hạo Nhậm bị sét đánh cháy đen như than cốc bèn lấy cho y một viên hồi xuân đan, nghiêm túc bảo: “Tổn thương do lôi kiếp gây ra không dễ chữa nhưng cuộc đời dù sao cũng vẫn còn hy vọng.”

Tả Hạo Nhậm chỉ gật đầu, không đáp gì, nhặt thanh kiếm dưới đất lên, dắt vào eo, đi trước dẫn đường.

Hai người bay chưa tới một canh giờ thì đã tới được chân núi của Thiên Kiếm Tông. Đan Nhan bỗng nhiên muốn dừng lại, quyết định dựng chỗ ở tạm thời dưới chân núi, không lên trên đó. Nàng chọn một mảnh đất trống trải, lấy túi càn khôn ra, đào móc một hồi rồi vung tay lên.

Trước mặt thình lình xuất hiện một tòa phủ đệ. Hai người vào trong ở, Đan Nhan dặn: “Đạo hữu, chúng ta nghỉ ngơi ở đây ít ngày rồi đi lên sau.”

Lúc nói lời này, ánh mắt nàng ta có phần buồn bã. Tả Hạo Nhậm nhìn thấy nhưng không nhiều lời.

Phủ đệ của Đan Nhan có rất nhiều người hầu biến ra từ giấy. Họ hầu hạ Tả Hạo Nhậm rửa mặt xong lại đi lấy cho hai người chút rượu ấm để ngồi thưởng hoa ẩm rượu trong vườn.

Rõ ràng ngoài kia đã là mùa đông khắc nghiệt nhưng trong phủ đệ của Đan Nhan vẫn đầy sắc xuân. Tả Hạo Nhậm cùng ngồi thưởng rượu với nàng ta trong sân, đột nhiên như được khai sáng một chân trời mới, thì ra tu sĩ cũng có thể có một cuộc sống tự tại như vậy.

Y không khỏi sinh ra mấy phần kính trọng với nữ tử trước mặt này. Nàng ta thực sự rất biết chăm sóc bản thân, đâu có như y, ăn ở cẩu thả như một con chó đất.

Hai người hàn huyên, tán gẫu một hồi cuối cùng cũng nhớ ra chuyện khai báo danh tính.

“Quên chưa nói cho đạo hữu biết tên của ta.” Tả Hạo Nhậm bị một bầu rượu mua chuộc, nói năng cởi mở hẳn. Đan Nhan giơ tay ngăn y lại: “Hai chúng ta cùng nói một lúc đi, tránh cho có ai bị thiệt thòi. Ta đếm một, hai, ba nhé. Một, hai, ba. Đan Nhan.”

“Tả Hạo Nhậm.”

Vừa dứt tiếng, hai người lập tức rút kiếm, đôi bên cùng vội vàng thối lui ba trượng, lưỡi kiếm rung bần bật giữa không trung.

“Đệ nhất Sát Kiếm đạo, hạnh ngộ.” Đan Nhan cười gằn thành tiếng.

“Cao thủ Thủ Kiếm đạo, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.” Khuôn mặt đen sì của Tả Hạo Nhậm sáng lên một cặp mắt trắng đen rõ ràng, giọng điệu lạnh tanh.

Tả Hạo Nhậm đã từng nghe nói về Đan Nhan. Là đệ tử đóng cửa của đệ nhất kiếm tu Quân Diễn, tư chất thông minh, mười tuổi Trúc Cơ, mười lăm tuổi Kim Đan, ba mươi tuổi Nguyên Anh, bảy mươi tuổi Hóa Thần, chưa tới trăm tuổi đã là người đứng đầu chính đạo.

Tất nhiên, so với sư phụ nàng ta thì vẫn còn thua xa nhưng sư phụ nàng ta đã chết, người chết rồi thì không cần phải đem ra so sánh.

Nghe nói nàng ta có một vị sư huynh tên là Tạ Vô Song cực kỳ yêu chiều nàng ta. Cho nên, ngoài luyện kiếm ra, nàng ta chẳng biết gì hết cả. Hồi đầu hình như hai người này có hôn ước với nhau nhưng sau đó Tạ Vô Song đã đơn phương giải trừ hôn ước.

Từ đó, Đan Nhan bỏ đi du ngoạn bên ngoài, đã lâu rồi ít khi nào thấy được nhắc tới trong Tu Chân giới.

Một cuộc đời ấn tượng như vậy quả là khác xa Tả Hạo Nhậm.

Sát Kiếm đạo của Tả Hạo Nhậm có khuynh hướng ma tu. Gặp phải cao thủ chính đạo thế này, y không dám lơ là một khắc, cảnh giác nhìn Đan Nhan, không nói tiếng nào.

Hai người cứ giữ thế giằng co như vậy một lúc, bình rượu sôi lên, hương thơm tỏa ra khắp nơi, Tả Hạo Nhậm là người đầu hàng trước, y thử thương lượng: “Trước khi đánh, ta có thể uống rượu cho xong đã được không?”

Đan Nhan nhìn bầu rượu, từ từ thu kiếm lại rồi nghiêm túc gật đầu.

Tới lúc hai người cụng ly uống hết số rượu thì họ đã chuyển sang vai kề vai ôm nhau.

Nó là rượu ủ trăm năm, một bình đó, dù cho hai người tửu lượng tốt thế nào cũng khó mà trụ vững.

Đan Nhan khóc bảo: “Ta không hiểu ta có gì không tốt mà tại sao từ Ma Thú Nhai trở về, mọi thứ đều thay đổi hết chứ? Sư huynh không thích ta thì thôi, những nữ tử xấu hơn ta, già hơn ta, kém triển vọng hơn ta, tại sao tất cả mọi người đều tìm được một đạo lữ tốt chứ? Lần sư môn tề tựu này, nhất định là ta lại sẽ bị cười nhạo. Ta khổ tâm lắm, khổ lắm!

“Đừng buồn, đừng buồn.” Tả Hạo Nhậm xoa đầu nàng, nghiêm túc bảo, “Ngươi có ta!”

“Ngươi thì có tác dụng gì?” Dù say, Đan Nhan vẫn còn đầu óc. Tả Hạo Nhậm cười, nụ cười của y hòa làm một thể với màn đêm đen như mực, không nhận ra nổi. Thế nhưng y vẫn tự cho rằng mình quyến rũ, liếc đôi mắt đào hoa bảo: “Để ta làm đạo lữ của ngươi, đảm bảo nam tu, nữ tu từ trên xuống dưới của Thiên Kiếm Tông đều phải ghen tị với ngươi muốn chết!”

Đan Nhan không nói được gì. Nàng nhìn khối than trước mặt, vung một tay đè y xuống.

Tả Hạo Nhậm đã say bí tỉ, bị đẩy một cái liền nằm rạp ra bàn. Trần Quang kính trong ngực y không ngừng lóe sáng. Đan Nhan đứng dậy đi được đôi bước liền trượt chân ngã đè lên người Tả Hạo Nhậm. Hai người tựa vào nhau, ngủ say.

[3]

Lúc Tả Hạo Nhậm tỉnh dậy liền cảm thấy có người đè trên lưng. Y vặn mình, lớp da cháy đen bong ra từng mảng. Đan Nhan bị y đánh thức. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mặt trời vừa mới lên, ánh sáng dìu dịu chiếu vào sân. Búi tóc của Đan Nhan hơi rối, đôi mắt to tròn mơ màng nhìn Tả Hạo Nhậm chăm chú. Bất giác, tim Tả Hạo Nhậm đập dồn. Đan Nhan từ từ áp lại gần y. Tả Hạo Nhậm hồi hộp nhắm mắt lại.

Thế rồi, Đan Nhan dừng lại ngay trước mặt y, đưa tay sờ sờ mũi y rồi ngạc nhiên bảo: “Ồ, ngươi lột xác thật rồi. Khỏe nhanh thật!”

Tả Hạo Nhậm: “…”

Một chút hồi hộp trong lòng bay biến sạch, thay vào đó là cảm giác bực bội. Y đột ngột đứng dậy, xoay người bỏ đi. Y vừa bước đi, lớp da cháy trên người vừa lộp bộp rơi rụng. Đan Nhan ôm bụng cười phá lên. Tả Hạo Nhậm tức tối ngoái đầu lại: “Đừng có cười!”

Đan Nhan lập tức che miệng, không cười nữa, đôi mắt lanh lợi nhìn Tả Hạo Nhậm chăm chú.

“Làm ơn mắc oán, làm phúc phải tội! Đan Nhan, ta nói cho mà biết, ta chỉ đưa ngươi tới đây thôi, tự mình lên núi đi, ta mặc kệ!”

Nói đoạn, y cởi áo ngoài ra, vung tay lên búng mấy cái, biến thành một bộ y phục mới rồi mặc vào lại.

Lúc này, rốt cuộc Đan Nhan mới có dịp được ngắm kỹ tướng mạo của Tả Hạo Nhậm.

Dáng dấp y rất đẹp, mắt phượng, môi mỏng, trông cao quý, kiêu ngạo, khác xa tính tình thực của y.

Bao nhiêu năm qua, Đan Nhan cũng coi là hiểu nhiều biết rộng, từng gặp vô số mỹ nam hàng đầu của Tu Chân giới, ví dụ như Tạ Vô Song hay là Quân Diễn.

Tả Hạo Nhậm này xem ra có thể so ngang ngửa với sư phụ của nàng.

Đan Nhan bỗng cảm thấy đề nghị tối qua của Tả Hạo Nhậm hóa ra cũng khả thi.

Đại hội tông môn lần này, nàng nhất định phải dẫn một người về, bằng không, với cái miệng đó của sư huynh, chắc nàng sẽ bị chọc tức một trăm năm không quay về tông môn.

Vậy là Đan Nhan liền đuổi theo, giữ bàn tay nhỏ của Tả Hạo Nhậm.

“Đạo hữu xin dừng bước!”

“Bỏ tay ra!” Tả Hạo Nhậm đánh về phía tay của Đan Nhan, một tay còn lại của Đan Nhan liền giữ chặt cổ tay còn lại của y.

Tả Hạo Nhậm so về kiếm ý thì không thua kém Đan Nhan nhưng tu vi không bằng, nhất thời chịu thiệt, bị Đan Nhan chế trụ.

Đan Nhan nhẹ nhàng bảo: “Đạo hữu chớ nóng nảy. Ta thấy ý tưởng tối qua của đạo hữu rất hay. Người như đạo hữu nếu giả làm đạo lữu của ta thì nhất định sẽ làm mọi người hâm mộ muốn chết!”

Có thể làm cho người của Thiên Kiếm Tông hâm mộ muốn chết quả đã gãi trúng chỗ hư vinh của Tả Hạo Nhậm, thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái. Thế nhưng y vẫn rất cảnh giác, nhíu mày hỏi: “Vì cớ gì mà ngươi đổi ý vậy?”

Đan Nhan ngẫm nghĩ rồi thật thà đáp: “Hẳn là do mặt.”

Tả Hạo Nhậm: …

[4]

Cuối cùng, Tả Hạo Nhậm vẫn quyết định theo Đan Nhan lên núi dự đại hội tông môn.

Vì Đan Nhan bảo với y rằng, nàng có thể giúp y kết anh.

Thiên Kiếm Tông là đại tông môn chính phái, nền tảng thâm hậu, khác với loại tán tu như Tả Hạo Nhậm.

Tả Hạo Nhậm rất có thiên phú nhưng so về tài lực thì chênh lệch khá xa so với Đan Nhan.

Lần này vì Đan Nhan nên y kết anh thất bại, y cho rằng Đan Nhan nên chịu trách nhiệm cho việc này. Đan Nhan cũng nhiệt tình đồng ý chịu trách nhiệm với điều kiện là y xuất hiện giúp nàng một phen.

Đan Nhan chuẩn bị y phục cho Tả Hạo Nhậm xong liền phấn khởi dẫn tiểu tử này lên núi.

Tới cổng Thiên Kiếm Tông, vì Đan Nhan có vai vế cao trong tông môn nên các đệ tử đã sớm ra đứng xếp hàng một dãy. Đan Nhan vừa cưỡi tiên hạc xuất hiện là các đệ tử liền đồng loạt quỳ xuống, hô to: “Cung nghênh sư tổ trở về!”

Tả Hạo Nhậm trước đây là tán tu, xưa nay chưa từng kinh qua cảnh tượng nào hoành tráng như vậy, y giật mình, suýt rơi khỏi tiên hạc.

Đan Nhan túm y lại, nói nhỏ: “Làm gì thế? Muốn chết à?”

Tả Hạo Nhậm nuốt nước bọt: “Cảnh tượng hoành tráng quá, ta không quen.”

“Đừng sợ, lạnh mặt vào, đừng cười là được.”

Thế là Tả Hạo Nhậm y lời nghiêm mặt lại, không cười.

Tả Hạo Nhậm theo Sát Kiếm đạo.

Đan Nhan bái thầy là Quân Diễn. Quân Diễn trước tu Vô Tình đạo, sau tu Thủ Hộ đạo, còn Đan Nhan thì lấy Thủ Hộ đạo thành đạo hộ thiên hạ, chúng sinh, tông môn, bằng hữu, bản thân và người mình yêu.

Đan Nhan không cười, mọi người chỉ cảm thấy, chà, sư tổ thật lạnh nhạt.

Thế nhưng, Tả Hạo Nhậm thì thành mặt sầm sì!

Trong nháy mắt, các thanh kiếm cảm nhận được sát ý, rung lên bần bật, bay ra khỏi vỏ, bao vây Tả Hạo Nhậm và Đan Nhan!

Tả Hạo Nhậm: “…”

Đan Nhan liếc nhìn y một cái sắc lẹm, Tả Hạo Nhậm mắt nhìn thẳng, không nói năng gì.

Ra chiều ta mà nói là sẽ không nghiêm mặt được.

“Vị này,” màn mở màn này khiến Đan Nhan cảm thấy hơi mất mặt, nàng đành phải cố thôi miên bản thân, quay sang nhìn Tả Hạo Nhậm, gượng gạo giới thiệu, “là đạo lữ của ta, tu tập Sát Kiếm đạo.”

Nói đạo tu của y mục đích là để mọi người thứ lỗi cho.

Sát Kiếm đạo mặc dù rất mạnh nhưng đối với danh môn chính phái thì nó có phần hơi tàn bạo quá mức, khiến các kiếm tu khác không được thoải mái.

Nếu như hôm nay Tả Hạo Nhậm đến một kiếm môn, e rằng sẽ bị ném thẳng ra ngoài. May là y tới Thiên Kiếm Tông, mặc dù là danh môn chính phái nhưng về mặt đánh nhau thì…

Hoàn toàn chẳng phải hạng lương thiện gì.

Thế là mọi người gật gù, nhao nhao tỏ vẻ đã hiểu.

“Sư tổ, bọn ta hiểu.”

Đoàn người nói rồi liền nhường đường cho Đan Nhan.

Đan Nhan và Tả Hạo Nhậm đáp xuống, nàng kéo y đi vào trong.

Tả Hạo Nhậm hỏi khẽ: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Đi gặp sư huynh của ta.”

“Sư huynh của ngươi là ai?” Tả Hạo Nhậm chỉ để ý tới kiếm tu, ngoài ra không quan tâm ai khác. Đan Nhan nói ra cái tên Tạ Vô Song.

Tả Hạo Nhậm liền quay đầu bỏ chạy.

Đan Nhan túm y lại: “Ngươi chạy gì mà chạy?”

“Tạ Vô Song là một pháp tu.”

“Ờ, ta biết.” Đan Nhan gật đầu, “Nói đúng ra thì sư huynh kỳ tài ngút trời, là song tu cả kiếm thuật và thuật pháp.”

“Phải, ta biết.”

Tả Hạo Nhậm gật đầu, Đan Nhan lấy làm lạ: “Sao ngươi biết?”

“Ta từng bị hắn đánh.”

Tả Hạo Nhậm nói với vẻ mặt chết lặng.

Hồi những năm Tạ Vô Song muốn tôi luyện kiếm ý và khả năng chiến đấu của bản thân, hắn gần như đã đi đánh với hầu khắp tất cả các kiếm tu.

Chỉ so mình kiếm thì Tả Hạo Nhậm không sợ Tạ Vô Song.

Thế nhưng, mẹ kiếp, Tạ Vô Song không chỉ biết đánh giáp là cà mà còn biết đánh tầm xa nữa!

Nghĩ mà xem, đứng cách xa thì hắn ném phù chú nện, đứng cách gần thì hắn cầm kiếm đâm, bất kể ở khoảng cách nào, hắn đều có thể liên tục công kích, quan trọng nhất là, hắn không phải một kiếm tu chính trực, bất kể là ám khí hay gì, tiện cái nào thì dùng cái đó, thậm chí còn biết dùng miệng lưỡi khiêu khích đối thủ, khiến đối thủ suy sụp tinh thần. Nói tóm lại, chẳng có kiếm tu chính trực nào lại giống hắn.

Tuy vậy, bất kể nói thế nào thì thua chính là thua. Giao thủ với Tạ Vô Song ba lần, Tả Hạo Nhậm trước nay chưa từng thắng.

Cũng bởi vậy mà có một lần, y đã nóng nảy tát Tạ Vô Song một cái, Tạ Vô Song bình tĩnh trả lại y một câu: “Tả Hạo Nhậm, từ nay, gặp lần nào đánh lần ấy.”

Lúc ấy, y thật muốn chặt luôn tay mình đi. Đang yên đang lành, so kiếm thì so kiếm, tự dưng tát người ta làm gì? Tạ Vô Song nói được thì làm được, từ đó quả thực gặp lần nào là đánh lần ấy.

Tả Hạo Nhậm năm đó còn trên đỉnh cao phong độ mà còn bị đánh như vậy, giờ rơi xuống kim đan, không cần nghĩ cũng biết. Y. Tiêu rồi.

Y một lòng chỉ muốn đâm đầu bỏ trốn. Đan Nhan giữ chặt tay y lại bảo: “Ngươi đừng sợ, ta xử giúp ngươi.”

“Hắn sẽ đánh ta thật đấy, hắn đã nói rồi, gặp lần nào đánh lần ấy.”

“Không sao đâu.” Đan Nhan ra sức lôi y đi, “Sư huynh dám đánh ngươi, ta đánh huynh ấy.”

“Ngươi lợi hại vậy sao?”

Tả Hạo Nhậm không tin. Chênh lệch thực lực giữa các tu sĩ y cũng biết nhìn. Thể loại năng lực chiến đấu tổng hợp như Tạ Vô Song, y cảm thấy Đan Nhan không thể là đối thủ.

Thế nhưng Đan Nhan lại nhíu mày bảo y: “Người chờ xem.”

Tả Hạo Nhậm tin nàng.

Họ đi vào đại đường. Một chàng trai mặc áo trắng có lớp lót màu xanh lam ngồi đoan chính ở trong.

Y có một cặp mắt đào hoa, trông vô cùng hòa nhã. Lúc họ đi vào, y ngẩng đầu khỏi bàn trà, ôn tồn bảo: “Đan Nhan về rồi đấy à? Sư huynh…”

Còn chưa nói xong, y đã dừng mắt nhìn Tả Hạo Nhậm.

“Vị đạo hữu này,” Tạ Vô Song nheo mắt, “bổn quân trông ngươi có vẻ hơi quen.”

“Không hề…” Tả Hạo Nhậm cười gượng gạo, “Ngoại hình của ta tương đối phổ thông thôi.”

Tạ Vô Song không tiếp lời, hắn chuyển mắt nhìn thanh kiếm của Tả Hạo Nhậm.

“Bổn quân nhớ thanh kiếm này của ngươi.” Tạ Vô Song gật gù, “Năm đó ta từng nói gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần ấy.”

“Không phải thế, Tạ chưởng môn nhớ lầm người rồi!”

Tả Hạo Nhậm cuống quít giải thích: “Ta vốn không quen biết Tạ chưởng môn…”

Còn chưa nói hết lời, phù chú của Tạ Vô Song đã đánh tới. May là có Đan Nhan đứng ra vung kiếm chém lá phù.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Song, bình tĩnh nói: “Sư huynh, nể mặt chút đi.”

“Muội cần mặt mũi làm gì?”

Tạ Vô Song mỉm cười: “Tiểu sư muội, y là ai thế?”

“Y là Tả Hạo Nhậm, đạo lữ của muội.”

Đan Nhan lùi lại một bước để Tạ Vô Song nhìn rõ mặt y.

Sắc mặt Tạ Vô Song có phần khó chịu, chàng nhìn chằm chằm Tả Hạo Nhậm một hồi lâu rồi hỏi: “Muội ưng ý điểm nào của y vậy?”

Đan Nhan đáp rất thật thà: “Mặt.”

“Nam tử sao có thể chỉ nhìn mặt chứ?!” Tạ Vô Song lập tức nói, “Không được, đổi người khác.”

“Trước đây sư phụ từng nói với sư tỷ,” Đan Nhan thản nhiên nhắc lại chuyện hồi bé, “đôi ta như cây liền gốc…”

“Vị huynh đệ kia,” Tạ Vô Song lập tức bước tới, tươi cười cầm tay Tả Hạo Nhậm, “nào, chúng ta tâm sự đi. Hai người đã thành thân chưa? Có định thành thân không? Nếu định thành thân thì sính lễ đã chuẩn bị xong chưa? Chưa chuẩn bị xong cũng không sao, ta chuẩn bị giúp cho, nhanh nhanh cưới rồi dẫn sư muội ta đi đi. Cảm ơn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện