“Diệp Trần…”

Nghe Diệp Trần bảo vậy, Tống Tập là người đầu tiên có phản ứng, quát rất to: “Vô Song đâu?!”

“Sư thúc yên tâm,” Diệp Trần cất cao giọng, “đệ ấy không sao.”

Vẫn là dáng vẻ vô tâm vô tư, không quá để tâm chuyện gì như xưa, hồn nhiên đến mức không có chút dấu vết nào giống kẻ nhập ma.

Tất cả mọi người có mặt đều thấy rõ, người của Thiên Kiếm tông lại càng không thể tin nổi, sư tỷ như vậy sao có thể nhập ma? Người ở các tông phái khác thấy bên Thiên Kiếm tông có vẻ bị lung lạc bèn nói ngay: “Khoan hẵng nói nhiều, ma đầu hãy mau mau chịu trói!”

Vừa dứt tiếng, một tu sĩ kiếm môn cầm kiếm xông lên! Diệp Trần không tránh không né, đứng bất động tại chỗ, mỉm cười với mọi người.

Các đệ tử của Thiên Kiếm tông bất giác xiết chặt thanh kiếm trong tay mình.

Đó là đại sư tỷ của đám đệ tử mới, là tiểu sư muội của rất nhiều người có mặt tại đây. Cô nương ấy đã lên Thiên Kiếm tông từ hồi năm tuổi, cùng họ vui cười, đùa giỡn, cùng họ luyện kiếm, thảo luận.

Rõ ràng nàng chẳng làm gì, vì sao lại phải chết?

Chính và tà, thật sự chỉ dựa vào ma khí là phán quyết, định đoạt được hay sao?!

Trong lòng mỗi người của Thiên Kiếm tông đều đang dằn vặt tự hỏi, trong khoảnh khắc ấy, “choang” một tiếng, một thanh kiếm đã chặn thay cho Diệp Trần một chiêu, Diệp Trần giật mình, Đan Nhan không biết từ đâu bỗng chui ra, cố sức đứng chắn trước người cô.

Con bé chỉ mới đến Trúc Cơ kỳ lại dám chặn một chiêu xuất toàn lực của vị đệ tử Kim Đan kỳ, lực va chạm mạnh khiến nàng phải lùi lại một bước, thanh kiếm trong tay gãy vụn, Đan Nhan nôn ra máu, sốt ruột quát to: “Chạy đi!”

“To gan!” Chưởng môn của một tông phái khác quát lên một tiếng, các đệ tử lập tức xông tới. Đan Nhan thấy Diệp Trần vẫn bất động bèn lôi cô chạy đi. Không biết ai bảo ai, đệ tử của Thiên Kiếm tông bỗng đồng loạt tuốt kiếm, lập vòng vây bảo vệ Diệp Trần và Đan Nhan như thể sẵn sàng đả thương bất cứ ai muốn làm hại Diệp Trần.

Chuyển biến bất ngờ này khiến tất cả mọi người có mặt đều phải sửng sốt, ngay cả Diệp Trần cũng thấy giật mình, không ngờ lại thành thế này.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết rồi.

Dù sao thì, cô chết, tâm ma của Quân Diễn mới có thể biến mất triệt để. Quân Diễn tu Vô Tình đạo, rất nhiều tu sĩ ở cảnh giới của chàng đã chọn giết thê chứng đạo, chặt đứt tiền duyên, sau khi cô chết, vướng bận hồng trần của Quân Diễn coi như xong, đương nhiên sẽ đạt được tới cảnh giới cuối cùng, sẽ nhanh chóng được phi thăng.

Hơn nữa, dựa theo tính cách của Quân Diễn, cô chết rồi, chàng ta nhất định sẽ không phụ lại kì vọng của cô, sẽ làm một tu sĩ chính phái chân chính rồi phi thăng lên thượng giới.

Thế mà tính đi tính lại, cô vẫn tính sót, những người quanh cô không ngờ lại che chở cô đến thế.

Đan Nhan lùn hơn cô nửa cái đầu, tuy ốm nặng mới dậy nhưng vẫn cứng cỏi đứng chắn trước người cô, cơ thể nhỏ bé vững vàng như tường thành, tuyệt đối không chịu lùi nửa bước.

Cũng như Đan Nhan, mọi người đứng đằng trước cũng đều cầm chắc thanh kiếm của mình chĩa thẳng mũi kiếm về phía những người muốn xông tới, quyết không lùi bước.

“Tống Tập!” Một chưởng môn kiếm phái quay sang quát lên, “Thiên Kiếm môn của ngài có ý gì vậy? Muốn bao che ma đầu này hả?”

“Nàng ta chưa làm gì cả,” Tống Tập nhíu mày, “hơn nữa, ngài xem tình trạng hiện giờ của nàng ta cũng không hề giống với kẻ nhập ma, có thể là có nguyên nhân khác…”

“Nguyên nhân?” Chưởng môn kiếm phái kia cười khẩy, nhìn thẳng vào Diệp Trần, giọng điệu lạnh lùng, “Ngươi là Diệp Trần phải không? Bổn tọa cho ngươi một cơ hội, hãy khai thật cho ta biết, ma khí trên người ngươi có phải do ngươi nhập ma không?”

“Phải.” Diệp Trần đáp dứt khoát.

Ma khí trên đời này chỉ có hai loại, một loại là tự mình tạo ra, một loại là do kẻ khác tạo ra. Cô không thể khai Quân Diễn ra được.

Chuyện sống chết của nàng không đáng gì, hệ thống đã tính toán trước rồi, cô mà chết thì xác suất nhiệm vụ được hoàn thành là 99%. Vậy nên cô đáp ngay không hề do dự.

Nói xong, cô nhìn xung quanh một vòng rồi cười: “Ý tốt của chư vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội, Diệp Trần xin nhận. Nhưng chuyện hôm nay không hề có hiểu lầm gì, Diệp Trần lưu luyến phàm tục, không thể tự giữ mình nên mới đọa ma. Tâm ma khó khống chế, Diệp Trần cũng không dám chắc có thể kiểm soát nó đến lúc nào, cho nên, xin chư vi hãy lui bước cho.”

“Lấy thân mình nguyện thiên hạ bình yên,” Diệp Trần nhắm mắt lại, chầm chậm nói, “Diệp Trần không tiếc nuối.”

“Im miệng!”

Đan Nhan hét lên, quay phắt người lại, chùi máu trên miệng, giận dữ quát: “Diệp Trần, có bao nhiêu người đang cố gắng che chở ngươi như vậy, ngươi không thấy à?!”

“Được sống đâu có dễ, trên đời này có biết bao nhiêu kẻ đều đang nỗ lực để sống sót. Cả tộc ta bị diệt, cơ thể trúng kịch độc, không ai yêu thương, ngay cả khi đó, ta cũng chưa từng từ bỏ, cố gắng sống bằng được. Ngươi thì sao? Sư tỷ,” lần đầu tiên nàng gọi tiếng sư tỷ nghiêm trang như vậy, “ở đây có nhiều người yêu tỷ như vậy, đau vì tỷ chết, mừng vì tỷ sống. Tại sao tỷ lại là người từ bỏ chính bản thân tỷ đầu tiên chứ?”

“Sư tỷ,” vẻ mặt nàng hết sức trịnh trọng, “tỷ đã làm sư tỷ của ta, ta sẽ che chở cho tỷ. Khi mà ta vẫn chưa chết thì xin tỷ, hãy cố mà sống.”

Diệp Trần ngẩn người một lúc rồi nhoẻn cười: “Vì sao?”

Cô nghĩ Đan Nhan phải thấy ghét mình mới đúng.

Đan Nhan rũ mắt, đáp nhẹ nhàng: “Ta lúc nào cũng mong tỷ sống tốt.”

Từ lúc nàng đến Vấn Kiếm Phong, người này tốt với mình, không phải nàng không biết.

Nàng quái gở không muốn nhận ý tốt của đối phương vì sợ, nếu mình thích vị đại sư tỷ này mà cuối cùng lại hóa ra là bị lừa dối thì nàng sẽ rất đau lòng.

Sau trận ẩu đả nhẹ nhàng bữa đó, cuối cùng nàng cũng hiểu, vị đại sư tỷ này quả thực ngay thẳng, nàng thích đại sư tỷ.

Cho dù tính cách nàng kỳ quái nhưng nếu có kẻ nào dám bắt nạt Diệp Trần, nàng sẽ dứt khoát rút kiếm chống lại.

Thứ tình cảm giống của trẻ thơ này khiến trái tim Diệp Trần mềm đi. Cô đưa tay hướng về phía má của Đan Nhan. Đúng lúc này, không biết ai là người động thủ trước, một tốp đông tu sĩ bay về phía cô, mọi người đứng quanh vẫn kiên cường bảo vệ Diệp Trần. Trên trời, Tống Tập vẫn đang tranh cãi với các tu sĩ cấp cao của các môn phái khác. Người của các môn phái khác vây các tu sĩ cấp cao của Thiên Kiếm tông, lạnh lùng bảo: “Chính nàng ta đã muốn chết, các ngài vẫn còn muốn che chở à?!”

“Bởi vì nàng ta muốn chết,” Tống Tập cười, “nên mới chứng minh nàng ta là một người tốt. Một đệ tử như vậy, Thiên Kiếm tông ta sao có thể từ bỏ được.”

“Nàng ta là tâm ma! Tâm ma mạnh đến thế này, làm sao ngài có thể đảm bảo sẽ không có một ngày nàng ta bị tâm ma phản phệ chứ?! Nếu ngày đó đến thì muộn mất rồi!”

“Nàng ta chẳng làm gì vẫn bị ép chết, không phải là tàn nhẫn quá đáng lắm sao? Nếu nàng ta thuộc môn phái khác, ta không quản nổi, thế thì đành thôi. Nhưng đây là đệ tử của Thiên Kiếm tông, hãy để Thiên Kiếm tông tự quyết.”

Nghe Tống Tập bảo vậy, một chưởng môn kiếm phái liền xuất chiêu động thủ: “Xem ra, Thiên Kiếm tông cũng đã biến thành tà môn ma đạo!”

Tống Tập cười lạnh lùng, tuốt kiếm đỡ đòn.

Trên trời dưới đất, tiếng đâm chém có ở khắp nơi. Diệp Trần dịu dàng nhìn Đan Nhan.

“Xin lỗi, tiểu sư muội, ta vẫn luôn hiểu lầm muội.”

“Muội tốt quá, ta nên tốt với muội hơn. Ta biết mọi người đều muốn ta sống nhưng nếu ta sống,” Diệp Trần khẽ cười thật tươi, ôm Đan Nhan vào lòng, nhắm mắt lại, “sư muội à, ta không còn nguyên anh.”

Đan Nhan ngây ra, Diệp Trần nói: “Đời này ta không thể tu tiên đạo, ma khí khó trừ, cho nên, sư muội, đây là con đường ta chọn. Ta sống thì khổ quá.”

Thiên tài bẩm sinh bỗng một ngày mất đi tất cả, sự chênh lệch lớn như vậy, thật là tàn nhẫn.

Đan Nhan vẫn muốn nói thêm nhưng Diệp Trần đã dùng chút linh khí sót lại định thân nàng ta.

Nguyên Anh đã mất, linh lực hiện có chỉ có thể chứa trong linh căn, một phần dùng định thân Tạ Vô Song, một phần dùng định thân Đan Nhan, đến lúc này, chỉ còn dư lại một chút linh lực ít ỏi. Cô ngẩng đầu nhìn về phía các đệ tử Thiên Kiếm tông đang giao đấu với đối phương bằng vẻ mặt dịu dàng.

“Ba Tám,” cô nói thật chậm, “tôi chưa từng cảm thấy, thế giới ấm áp đến như vậy.”

Có nhiều người yêu cô đến thế, những hy sinh của cô đều đã được đền đáp.

Cô nhắm mắt lại, giọng ấm áp: “Chư vị,” tiếng nói của nàng lướt đi trong không trung, vang tới tận chân trời, “Diệp Trần, rất yêu mọi người.”

Nói xong, nàng dùng toàn bộ linh lực tự đoản kinh mạch.

Cũng trong chính chớp mắt ấy, cô nghe thấy một tiếng hét thất thanh: “Đừng!!”

Quân Diễn hốt hoảng lật đật chạy ra từ động phủ.

Hắn vừa mới hồi được một chút sức, đi còn chẳng vững nhưng vẫn liều mình lao tới trước mặt nàng.

Mọi người giật mình, nữ tử áo đỏ bùng nổ hoa máu rồi ngã xuống. Quân Diễn lao tới chỗ nàng, ôm nàng dậy, liều lĩnh vận linh lực.

Linh lực liên tục rót vào cơ thể nàng nhưng cơ thể nàng lại giống như một cái sàng thưa, đổ bao nhiêu nước vào cũng đều chảy ra ngoài hết cả.

Tuy vậy, một chút linh lực này vẫn có thể miễn cưỡng giữ cái mạng còm cho nàng, nàng gắng gượng mở mắt, trông thấy Quân Diễn.

Tóc chàng rối tung, y phục lộn xộn, mặt đầy nước mắt, trông rất tệ.

“Đừng chết…” Chàng đau khổ gọi, “đừng bỏ ta lại một mình… Diệp Trần, đừng chết…”

Diệp Trần thấy Quân Diễn khổ sở như vậy bèn nhoẻn cười.

“Sư phụ à,” nàng nhẹ nhàng bảo, “người trưởng thành, rồi đều sẽ phải chia xa.”

Lời này và lời thiếu nữ nói dưới ngọn đèn trong đầu Quân Diễn trùng khớp lên nhau, nhất thời chàng không phân biệt được đó là ảo mộng hay hiện thực. Chàng ngơ ngác nhìn nàng, khuôn mặt người con gái tái nhợt và hình ảnh cuối cùng về người kia nằm giữa những đóa hoa khi chàng từ Mỹ quay về, dường như giống nhau như đúc.

Nỗi nhói đau dội lên từ tận đáy lòng, chàng nắm tay nàng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không… Ta không cần chia xa…”

“Ta sẽ cứu nàng… Diệp Trần…”

Nói xong, hắn ôm nàng, mất hút ở phía chân trời.

Y tiên Lâm Trầm diệu thủ hồi xuân trong truyền thuyết ngụ trên một ngọn núi tiên có bày bố rất nhiều trận pháp cao cấp, từ năm trăm năm trước ông đã không chịu cứu người, chỉ cứu ai có thể lên được núi.

Năm trăm năm qua, người từng đến cầu y nhiều không đếm xuể nhưng cho tới nay, vẫn chưa có ai lên được trên ngọn núi tiên ấy.

Quân Diễn dùng linh lực cầm hơi cho Diệp Trần, đi thẳng đến núi tiên.

Chàng bế nàng, trèo dần lên cao.

Diệp Trần buồn ngủ, thỉnh thoảng tỉnh lại lại thấy Quân Diễn đang nỗ lực trèo lên.

Cửa thứ nhất của ngọn núi tiên này là Thiên Cân Trụy, tương truyền mỗi bước đi đều như có ngàn cân đè lên. Quân Diễn vừa vận linh lực cho nàng vừa nói chuyện với nàng, thỉnh thoảng nàng cũng có trả lời, đây là động lực duy nhất cổ vũ chàng.

Chàng kể về thời thơ ấu, khi cô còn là trẻ con.

Kể rằng năm ấy chàng bắt cào cào cho cô, kể rằng chàng biết tất cả những món nàng thích, kể rằng chàng đã học cách mua quần áo, trang sức đẹp cho cô như thế nào.

Từng chi tiết nhỏ về nàng, chàng đều nhớ rõ, mỗi câu nàng nói dường như chàng đều nhớ cả, chuyện đời hai, ba trăm năm của chàng, chàng có thể nhẹ nhàng, bâng quơ cho qua nhưng với hai mươi mấy năm sống cùng nàng, chàng lại có thể nói lâu như vậy.

Diệp Trần được chàng ôm trong lòng, thấy mặt chàng ngày càng tái, người lấm lem vết máu vì vượt kiếm trận, thấy chàng dùng linh lực bảo vệ cô khỏi gió tuyết, còn bản thân mình thì để mặc cho kết băng.

Cứ thế đi mãi, linh lực chàng dần dần cạn khô, đầu óc cũng bắt đầu kém tỉnh táo, chỉ nhắc đi nhắc lại không ngừng.

“Diệp Trần, ta thích nàng.”

“Ta thích nàng.”

“Nàng biết không… Ta thích nàng.”

“Ta thật sự, rất thích nàng…”

Không phải là thích kiểu sư đồ, không phải là thích kiểu người thân với nhau.

Thích nàng, ta muốn cưới nàng.

Cho dù là Cố Gia Nam, hay Quân Diễn.

Ta đều, thích nàng như thế.

Nàng là ánh sáng cứu rỗi duy nhất, cũng là tín ngưỡng và tình yêu duy nhất của ta.

Khi Cố Gia Nam còn sống, nàng là cả thế giới của y.

Còn khi Quân Diễn còn sống, nàng cũng là điều cố chấp của chàng.

Chàng bỗng hối hận, đáng ra chàng không nên vì muốn tốt cho nàng, không nên vì cảm thấy nàng không thích mình mà rụt rè giấu giếm tình cảm, từng bước từng bước đi tới bước đường này.

Chàng nên nói cho nàng biết từ lâu.

Chàng thích nàng, muốn đôi lứa ở bên nhau. Nàng thích chàng, chàng sẽ phế đạo tu lại, cùng răng long đầu bạc. Nàng không thích chàng, chàng sẽ vẫn vĩnh viễn làm sư phụ của nàng, bảo vệ nàng suốt đời.

“Diệp Trần,” trước cửa ải cuối cùng là một con sông dài nước chảy cuồn cuộn, linh lực chàng đã gần cạn, kinh mạch toàn thân đau đớn nhưng người ấy vẫn còn đang nằm trong lòng chàng, hơi thở yếu ớt. Quân Diễn thấy lòng bình yên. Chàng dịu dàng nhìn nàng, từ từ bước xuống khúc sông dài, thong thả bảo, “ta thích nàng.”

Dưới chân có tiếng xèo xèo, da thịt bị nước sông ăn mòn, đau đến nỗi mắt Quân Diễn tối sầm, chàng ôm chắc Diệp Trần, Diệp Trần loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy bèn từ từ mở mắt.

“Sư phụ…” cô chầm chậm hỏi, “có nước ạ?”

“Đúng vậy,” Quân Diễn túa mồ hôi đầm đìa, dịu dàng bảo, “có một con sông.”

“Trông đẹp chứ ạ?” Diệp Trần không nhìn rõ, tầm mắt rất mờ, chỉ thấy chút ánh sáng. Quân Diễn bất giác ôm chặt nàng hơn, cố gắng để giọng mình thật nhẹ nhàng: “Đẹp. Nước sông rất trong, có cá nhỏ đang bơi.”

“Vâng…” Diệp Trần hơi mệt, “con muốn ăn canh cá cay.”

“Được,” da thịt trên chân Quân Diễn bong tróc từng mảng, chàng ngắm khuôn mặt tai tái của người trong lòng, khàn giọng bảo, “nàng muốn ăn gì, ta cũng nấu.”

“Sư phụ…” Diệp Trần tựa đầu vào ngực chàng, chầm chậm bảo, “vừa rồi người đã nói ba ngàn bốn trăm mười hai lần chàng thích ta.”

“Có phải chàng… thực sự… thích ta nhiều lắm phải không?”

“Đúng vậy.” Quân Diễn rơi lệ. “Ta thích nàng. Cực kỳ cực kỳ thích nàng.”

“Vậy ạ…” Diệp Trần tựa đầu vào ngực chàng, không nói thêm gì nữa.

“Ba Tám,” Diệp Trần vất vả nói, “tôi thấy khó chịu quá.”

“Kí chủ, đừng đau lòng, ăn dưa đi.”

“Có phải tôi sắp chết rồi không?”

“Chưa đâu,” Ba Tám nói thẳng, “vốn chúng ta tính là sau khi cô chết thì Vô Tình đạo của hắn sẽ đột phá đến cửa phi thăng, giờ hắn phế đạo mất rồi, chúng ta phải trông chừng đợi hắn phi thăng đã.”

“Gì??”

“Cố lên.” Ba Tám vỗ vai cô, “Mạnh mẽ lên nào!”

Lời Ba Tám nói khiến Diệp Trần sững sờ. Cô tựa vào ngực Quân Diễn, cuối cùng Quân Diễn cũng băng qua được khúc sông này, linh lực toàn thân chàng tán loạn, dưới chân đã bị ăn trơ xương trắng.

Chàng bỗng thấy may mà Diệp Trần không nhìn được, không thấy tình cảnh thảm hại của chàng.

Chàng ôm Diệp Trần quỳ gối trước cửa ngôi nhà, khàn khàn gọi: “Y tiên, vãn bối Quân Diễn, xin y tiên cứu mạng đệ tử của ta.”

Bên trong không có tiếng đáp lại, một lúc sau, có tiếng một cụ già bảo:

“Vào đi.”

Quân Diễn vội vàng bế Diệp Trần vào gặp một cụ ông đang ngồi đọc sách.

“Nguyên Anh bị cắt, kinh mạch tổn hại, ngũ tạng dập nát…”

Cụ ông nhìn thoáng qua Diệp Trần rồi mới nhìn sang Quân Diễn: “Ngươi…”

“Ta không sao!” Quân Diễn nói vội, “Xin y tiên chăm sóc tốt cho đồ tệ của ta là đủ rồi!”

Lâm Trầm ngẩn ra rồi lại thở dài một tiếng, quay lại nhìn Diệp Trần.

Cụ nhìn Diệp Trần một hồi rồi đứng dậy bảo: “Bế nàng ta vào đây.”

Ở sân sau có một suối nước nóng, Lâm Trầm bảo cả hai cùng xuống. Quân Diên cẩn thận bế nàng ngâm trong suối nước, linh khí của đất ngấm vào người, từ từ chữa trị thương tích của cả hai. Diệp Trần tựa vào Quân Diễn, cảm giác miệng vết thương hơi đau, không chịu được bèn kêu lên: “Sư phụ ơi, đau.”

Quân Diễn ôm nàng, vỗ nhẹ lên sống lưng: “Sẽ mau khỏe thôi, sư phụ ở đây rồi,” chàng cúi đầu hôn trán Diệp Trần, dịu dàng bảo, “Sư phụ ở đây.”

Diệp Trần nằm im, tựa vào Quân Diễn. Quân Diễn vuốt lưng cho nàng, nghĩ hết mọi cách mong cho cô khỏi đau mà hồn nhiên quên mất, chính mình cũng vết thương đầy người, đau đớn chẳng kém cô nương đang nằm trong lòng chút nào.

Hai người ngâm không biết bao lâu, miệng vết thương cuối cùng liền lại hết. Quân Diễn bế Diệp Trần vào lại trong nhà cho nàng ngủ rồi mới đi tìm Lâm Trầm.

“Y tiên, đồ đệ ta…”

“Tôn phu nhân không sao,” Lâm Trầm nói thẳng, “có điều phải tĩnh dưỡng vài trăm năm, trong thời gian này hãy ở lại trên núi của ta, có vấn đề gì không?”

“Không ạ.” Quân Diễn đáp ngay. “Nguyên Anh của nàng…”

“Việc này, vẫn có thể tu lại một lần nữa. Thể chất của phu nhân đặc biệt, vô thượng kiếm thể vốn không phải ở linh căn mà là ở kiếm ý trong tâm, đường tu hành của phu nhân không đáng lo. Nhưng mà ngươi,” Lâm Trầm đánh giá chàng, “tu Vô Tình đạo rồi lại phế đạo rồi à?”

“Vâng…” Quân Diễn hơi chua xót: “Tiền bối không cần lo lắng, vãn bối tu lại từ đầu là được.”

“Cũng tốt.” Lâm Trầmgật đầu: “Vậy thôi, không cần phải nói nhiều với lão đâu.”

Quân Diễn đứng dậy đi tìm Diệp Trần ngay. Ngắm nhìn khuôn mặt bình yên của đối phương, chàng lập tức thấy yên lòng.

Diệp Trần ngủ rất lâu mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã gặp ngay Quân Diễn. Chàng rót nước cho cô, nhẹ nhàng bảo: “Uống nước đi.”

Diệp Trần được chàng đưa nước tận miệng, uống xong, thấy hơi mệt, lại hỏi: “Sư phụ vẫn ổn chứ?”

“Ta ổn lắm,” Quân Diễn dém chăn cho nàng, “ta ở đây trông nàng, chờ nàng khỏe hơn, ta sẽ xuống núi.”

“Xuống núi làm gì?”

“Xuống núi tu đạo.” Quân Diễn nhìn nàng, Diệp Trần tròn mắt nhìn chàng. Quân Diễn bất giác nhoẻn cười: “A Trần,” chàng cầm tay nàng, “Gả cho ta nhé, được không?”

Diệp Trần hơi bất ngờ, Quân Diễn không dám nhìn nàng, nói thật chậm: “Vô Tình Đạo ta phế rồi, ta sẽ làm lại lần nữa, chờ cho ta lại có thể bảo vệ nàng, ta sẽ đến cưới nàng, được không?”

Diệp Trần không đáp. Quân Diễn im lặng chờ. Diệp Trần đang nghiêm túc thảo luận với Ba Tám.

“Anh nói tôi nên đồng ý hay là không?”

“Đồng ý đi.”

Ba Tám nói thẳng: “Giờ tâm ma của hắn mất rồi, tâm tính rất tốt, cô đừng khiến hắn vướng bận, mọi chuyện đều theo ý hắn thì mới nhanh chóng phi thăng được. Hắn phi thăng là chúng ta sẽ đi ngay.”

“Được.”

Diệp Trần gật đầu, ngẩng đầu lên, nhìn Quân Diễn, trịnh trọng đáp: “Vâng, ta chờ sư phụ.”

Quân Diễn hơi bất ngờ, một lát sau, chàng lúng túng nói: “Nàng…”

“Ta cũng thích sư phụ.” Diệp Trần mỉm cười: “Ta chờ sư phụ nói câu này, đã lâu lắm rồi!”

Vừa dứt lời, Quân Diễn đã ôm gọn Diệp Trần vào trong lòng.

“A Trần, nàng chờ ta,” chàng kích động nói, “ta… ta sẽ nhanh chóng đến cưới nàng!”

“Vâng.” Diệp Trần cười dịu dàng, “Ta chờ chàng.”

Sau khi hai người ước hẹn, Quân Diễn ở bên Diệp Trần thêm vài tháng rồi xuống núi.

Diệp Trần tiếp tục chờ trên núi, cách vài tháng, Quân Diễn lại lên kể dăm ba chuyện ở bên ngoài cho nàng nghe.

Phụ mẫu nàng đã sinh thêm đứa nữa, vẫn luôn rất nhớ nàng, gửi cho nàng rất nhiều đồ nhưng vì Lâm Trầm không thích lắm nên không thể đưa lên núi được.

Tạ Vô Song và Đan Nhan hình như có gì đó, hai người ngày nào cũng cãi nhau nhưng vẫn luôn giúp đỡ nhau, giống như hướng phát triển trong thế giới gốc, từ từ nảy sinh tình cảm. Cả hai đều tiến bộ rất nhanh, thuận buồm xuôi gió.

Quân Diễn bắt đầu lại từ đầu, đi vân du bốn phương, giúp đỡ người khác, lần này chàng tu Thủ Hộ đạo, bởi vì trong lòng có một người chàng muốn bảo vệ.

Bảy mươi năm cứ thế trôi qua, Quân Diễn liên tục đột phá lên Đại Thừa sau đó đến nhà của Diệp Trần dưới núi đưa sính lễ, đón gia đình lên núi làm hôn lễ.

Hôm thành thân, chỉ có ba người, nàng, Quân Diễn, Lâm Trầm. Nghi thức rất giản lược. Khi Quân Diễn dẫn nàng vào động phòng, niềm vui sướng ngập tràn trong người không hề giấu giếm.

Chàng cầm gậy vén khăn trùm đầu của nàng, trông thấy đôi mắt sáng ngời của Diệp Trần, chàng dịu dàng hỏi: “Sao lại nhìn tướng công nhà mình như thế? Không thẹn thùng gì cả.”

“Sư phụ đẹp quá!” Diệp Trần trịnh trọng trả lời. “Tất nhiên phải ngắm thật nhiều!”

Quân Diễn phì cười, nhẹ nhàng hỏi: “Ta đẹp, vậy nàng có thích ta không?”

“Thích chứ.” Diệp Trần cười híp mí, “Ta thích sư phụ nhất.”

Lòng Quân Diễn ngập tràn vui sướng, chàng cúi xuống tỉ tỉ mỉ mỉ hôn cô.

Sức khỏe Diệp Trần không tốt, không thể động phòng, hai người chỉ cùng nằm chung chăn, bình thản nói chuyện.

Không làm chuyện gì khác, thậm chí dục niệm cũng không hề có, không khí rất êm đềm, Quân Diễn ngắm nàng, vui sướng chan chứa trong tim.

“A Trần,” chàng gọi khẽ, “tu luyện cho tốt, nếu ta phi thăng trước, ta chờ nàng trên thượng giới nhé?”

“Vâng.” Diệp Trần nắm tay chàng, dịu dàng đáp. “Sư phụ cứ phi thăng trước, ở trên thượng giới chờ ta, ta sẽ đi tìm chàng.”

Nói xong, nàng vòng tay ôm chàng ta thật chặt, tì trán lên lồng ngực chàng: “Nếu vậy, lúc ta lên thượng giới sẽ không bị kẻ khác bắt nạt, sư phụ có thể bảo vệ ta.”

“Ừ,” Quân Diễn vuốt tóc nàng, “ta bảo vệ nàng.”

Lại thêm ba mươi năm nữa trôi qua, thân thể Diệp Trần được điều dưỡng tốt, Quân Diễn không thề kéo dài thời gian phi thăng thêm được nữa. Trước khi phi thăng, Quân Diễn lại dặn Diệp Trần thêm một lần nữa: “Nàng nhất định phải tu luyện cho tốt, nhất định phải lên thượng giới nhé.”

“Biết rồi mà,” Diệp Trần nheo mắt mỉm cười, “ta là thê tử của sư phụ, sư phụ ở đâu, ta sẽ ở đó.”

“Nàng nhất định phải tới đấy,” Quân Diễn cầm tay nàng, trịnh trọng nói, “ta chờ nàng.”

“Vâng.” Diệp Trần hứa hẹn. “Ta nhất định sẽ tới.”

Mây kiếp tụ lại trên trời cao, Diệp Trần liếc nhìn rồi giục vội: “Mau đi đi, đừng làm liên lụy ta.”

Quân Diễn mấp máy môi, vẫn còn lời muốn nói, Diệp Trần kiễng mũi chân, chạm nhẹ môi chàng, dịu dàng bảo: “Yên tâm đi, sư phụ, ta thích chàng như thế, sao có thể bỏ chàng được?”

Rốt cuộc Quân Diễn không còn lý do gì để nấn ná ở lại nữa.

Chàng nhắc lại thêm một lần cuối cùng: “Nàng nhất định phải tới đấy.”

Nói xong, chàng đi, tìm một chỗ tương đối xa, tránh quấy rầy Diệp Trần.

Chàng ngồi xuống xếp bằng, bày pháp trận xong xuôi, một tia sét khủng khiếp bổ xuống!

Thiên kiếp của Quân Diễn rất lớn, từ rất xa, Diệp Trần vẫn còn trông thấy. Cô tựa vào cạnh cửa, hỏi Ba Tám: “Lúc này rồi sẽ không còn xảy ra sự cố gì nữa chứ?”

“Không đâu.” Ba Tám đáp nhẹ bẫng. “Yên tâm đi, hắn ta không sao đâu. Lần này, hệ thống tính toán tỷ lệ phi thăng lên tới 99. 999% đấy.”

Diệp Trần gật đầu, quay về giường nằm, lắng tai nghe tiếng sấm bên ngoài, hồi tưởng lại cuộc đời dài đằng đẵng này.

Nàng đã ở Tu Chân Giới hơn một trăm năm, quen biết rất nhiều người, hồi tưởng lại từng người đã đi qua đời mình, xác nhận tất cả mọi người đều sống khá tốt xong, Diệp Trần nhắm mắt lại.

Trong đầu có tiếng Ba Tám hỏi xác nhận: “Có rời thế giới hay không?”

“Có.”

“Mười phút đếm ngược trước khi rời thế giới bắt đầu, 600, 599…”

Diệp Trần nghe tiếng Ba Tám đếm ngược, những kí ức lướt qua như đèn kéo quân.

Bên ngoài, từng tia sét bổ xuống, Quân Diễn ở giữa cơn mưa sét hứng từng tia một, tia thứ nhất, tia thứ hai…

Đến cùng với thiên kiếp là tâm ma kiếp. Tâm ma của chàng đã bị Diệp Trần nhổ bỏ nhưng chàng vẫn nhìn thấy cảnh trong tâm ma kiếp.

Diệp Trần trở thành thê tử của chàng, Diệp Trần làm bạn với chàng, Diệp Trần nói với chàng từng tiếng từng tiếng, sư phụ, ta thích chàng.

Chàng muốn tin, rất rất nhiều lần, đều tự thuyết phục bản thân, nói với chính mình là, nàng nói thật, nàng thích chàng.

Nhưng cảnh trong tâm ma khuếch đại biểu cảm của nàng, khiến nụ cười của nàng có vẻ thật giả dối.

Tâm ma của chàng đã bị nhổ bỏ, những thứ phóng đại kia, những cảm xúc không nên có đó không thể có được. Thứ xuất hiện vào khoảnh khắc này là nội tâm chân thật của chàng, là hiện thực.

Nàng không thích chàng.

Chàng biết.

Cho dù nàng làm nhiều chuyện, nói nhiều lần “ta thích chàng”, chàng vẫn cảm nhận rất rõ ràng rằng, đó không phải là tình yêu. Có lẽ là vì nàng không đành lòng tổn thương chàng, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác.

Là người có trái tim mẫn cảm, chàng cảm nhận rất rõ, nàng không yêu chàng, chưa hề.

Chàng không biết nguyên nhân, cũng không có cách nào tìm tòi, nghiên cứu, càng không muốn đào sâu nó đến cùng. Vậy nên mỗi lần nàng nói thích, chàng buộc mình phải tin rồi chôn chặt nỗi hoài nghi này dưới đáy lòng.

Ngày lại ngày, cuối cùng, đến ngày hôm nay, khoảnh khắc này, khi sắp rời thế giới, khi sắp xa nàng, chàng bỗng rất muốn hỏi nàng.

Có phải thật vậy không.

Đến cùng, có phải nàng thực sự không thích chàng hay không. Có phải nàng sẽ thật sư phi thăng lên thượng giới, sẽ thật sự đến tìm chàng không.

Nếu nàng không đến tìm chàng, nếu nàng không định phi thăng, vậy thì một mình chàng ở trên thượng giới để làm gì? Chờ nàng? Ngày qua ngày, năm qua năm, đợi chờ dài đằng đẵng, rồi vẫn không đợi được người ấy?

Ngày như thế thật là tuyệt vọng. Nếu nàng không đến, chàng phi thăng có khác gì tự giam mình vào một cái nhà tù bất tử.

Chàng muốn đi hỏi nàng, phải đi hỏi nàng.

Chàng choàng mở mắt, lao tới chỗ Diệp Trần, từng trận sét vẫn đuổi theo. Rời khỏi trận pháp, sét đánh thẳng vào người chàng.

Người chàng bị chìm trong mưa sét, mơ hồ thấy quanh mình tỏa ánh sáng hóa tiên, tiên nhạc dập dìu vang lên, lực bài xích chàng với thế giới này ngày càng mạnh.

Chàng phải rời khỏi thế giới này, nếu còn ở đây nữa, chàng sẽ bị thế giới này đào thải. Nhưng chàng không cam lòng, chàng nhất định phải hỏi nàng…

Cách phòng nàng ngày càng gần, lực bài xích ngày càng mạnh, chàng nhích từng bước một đi đến trước cửa phòng nàng. Lực bài xích như đao sắc cứa vào người, máu chảy ra, chàng dùng hết sức đẩy mở cửa phòng, thế rồi chàng trông thấy Diệp Trần đang nằm.

Chàng không kinh ngạc chút nào.

Nhìn người ấy bình thản nằm ở đó, người con gái đã không còn hơi thở, chàng chẳng hề bất ngờ chút nào trước kết cục như vậy.

Tuy không biết vì sao, cũng không có nguyên nhân gì nhưng chàng đã có được đáp án chân chính.

Nàng không thích chàng.

Từ đầu chí cuối, nàng đều không có với chàng, nửa phần lưu luyến.

Toàn bộ lời đã nói đều là giả, toàn bộ tình nghĩa đã có đều là giả, toàn bộ cảm động đã thấy cũng là giả.

Nhưng cho dù là giả, chàng vẫn cố chấp muốn nắm giữ nàng.

Chàng gian nan di chuyển đôi chân, người đầm đìa máu tươi, chàng đến trước mặt nàng, quỳ rạp xuống, cầm tay nàng.

“Quân Diễn!” Lâm Trầm gấp gáp xông tới, sốt ruột giục, “Quân Diễn đấy à?! Mau phi thăng đi chứ, còn ở đây nữa sẽ chết đấy!”

Quân Diễn không để ý đến cụ, chàng nắm tay Diệp Trần.

“Ta biết nàng không thích ta, ngoài khuôn mặt này của ta, có lẽ chẳng còn gì nàng thích nữa… Cho dù là Tạ Vô Song… Nàng cũng thích hắn phải không?”

Quân Diễn áp tay Diệp Trần lên má mình, dịu dàng bảo: “Nhưng không sao…”

“Ta thích nàng,” chàng khàn giọng bảo, cơ thể bắt đầu tan biến thành những mảnh nhỏ, “ta thích nàng, ta đuổi theo nàng, ta làm bạn với nàng.”

“Ta sẽ biến thành dáng vẻ mà nàng thích.”

Rốt cuộc chàng không thể cố thêm được nữa, nhẹ nhàng nói: “Diệp Trần, ta yêu nàng.”

Vừa dứt lời, chàng liền hóa thành những mảnh nhỏ, biến mất trong không khí.

Còn lúc này, Diệp Trần vừa mới tới chỗ nghỉ đã nghe Ba Tám hét ầm lên một tiếng “Đệt!”

“Sao đấy?” Diệp Trần trợn mắt, cực kỳ căng thẳng.

“Nhân vật phản diện lại chết rồi!!”

Diệp Trần: “…”

[Cuốn hai – Thanh kiếm không nghỉ: hết]

[Cuốn ba – Vinh quang thần thánh]

Một người một hệ thống cùng nhau im lặng một lúc lâu, cuối cùng Diệp Trần hỏi: “Tại sao chàng ta lại chết? Không phải đã tính toán tỷ lệ phi thăng của chàng ta gần trăm phần trăm sao?”

“Phải,” Ba Tám bực mình hét lên, “hắn phi thăng, nhưng hắn không chịu đi! Tình nguyện ở lại thế giới cũ nên bị quy luật trời đất đào thải!”

Trong lòng Diệp Trần bỗng thấy hơi khó chịu, cô tỉnh bơ hỏi: “Sao lại không đi?”

“Cô tự mà xem!”

Ba Tám cho Diệp Trần xem video.

Diệp Trần thấy Quân Diễn quỳ gối trước giường mình, giọng khàn khàn bảo: “Ta biết nàng không thích ta…”

“Ta thích nàng, ta đuổi theo nàng, ta làm bạn với nàng…”

“Diệp Trần, ta yêu nàng.”

Cô nhìn thấy rất rõ Quân Diễn khóc, chàng hóa thành muôn mảnh nhỏ tan biến trong không khí. Diệp Trần từ từ khép mắt lại.

Ba Tám rảnh tay đi kiểm tra chỉ số của Diệp Trần, chỉ số tình cảm bỗng sai lệch lên 51, biến mất, lại lên 55, lại biến mất, lại ra 53…

“Kí chủ!” Ba Tám hoảng hốt hỏi, “Cô sao thế? Điện áp không ổn định à?! Cô bị chập rồi hả?! Có muốn làm tẩy trừ tình cảm không…”

“Không cần.” Diệp Trần nhắm mắt lại, chầm chậm đáp. “Cho tôi chút thời gian, ổn ngay đây.”

Ba Tám ngơ ngác nhìn Diệp Trần, chỉ số tình cảm vẫn nhảy lên, ở cấp bậc hiện tại của Diệp Trần, chỉ số tình cảm sai lệch dưới 50 thì không thể xem được. Nói cách khác, trong tình trạng Ba Tám không quan sát được, chỉ số tình cảm của cô đã sớm cận kề 50.

Nhưng Diệp Trần là người rất giỏi kiểm soát cảm xúc nên Ba Tám đành im lặng chờ đợi, quan sát chỉ số tình cảm lúc cao lúc thấp, một lúc sau, cuối cùng nó cũng biến mất hẳn.

Diệp Trần im lặng rất lâu rồi mới thấy nói: “Được rồi, chuẩn bị làm nhiệm vụ tiếp theo thôi.”

“Kí chủ…” Ba Tám hoảng sợ hỏi, “cô nói thật với tôi đi, ngoài tôi ra, cô còn có siêu năng lực khác phải không?”

“Tôi á?” Diệp Trần ngẩn tồ te, “Tôi chẳng có năng lực gì hết, chỉ là cực giỏi kiểm soát tình cảm, thế thôi.”

“Con người tôi,” cô thở dài, “chưa bao giờ hi vọng chiếm hữu những thứ xa vời, không với tới.”

“Kí chủ…” Ba Tám buồn bã thốt lên, “Những năm không có tôi, cô đã trải qua những gì vậy!”

Nói xong, nó biến mặt [mỉm cười] thành [cười khóc], Diệp Trần hiểu ý nó muốn thể hiện là “khóc” nhưng cái biểu cảm [cười khóc] này, trông thế nào cũng không có vẻ gì là thiện ý cả.

Thôi, nó vốn chẳng có biểu cảm nào thiện ý hết.

Diệp Trần nghiêm mặt bảo: “Mau mau bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo đi, ở gần anh thế này tôi thấy áp lực lắm.”

“Ồ…” Ba Tám vô cùng tủi thân, sau đó nhanh đưa cho Diệp Trần thông tin của thế giới mới.

Thế giới họ sắp đến là một thế giới Tây huyễn do pháp sư làm chủ.

Nam chính là Kyle Harris, con trưởng của một đại gia tộc, một thanh niên như ánh mặt trời sáng lạn, từ bé, cuộc sống đã rất thuận lợi, trôi chảy, đáng lẽ sẽ vào học viện pháp thuật tốt nhất đế quốc để trở thành một kỵ sĩ bảo vệ cho pháp sư, nào ngờ, hôm nhập học, hắn bị “Elter Lanser”, con trưởng của gia đình quý tộc cao quý nhất đế quốc, hãm hại, bị mất tư cách nhập học, phải chuyển sang học một học viện kém hơn. Không rõ vì sao, Elter vẫn đuổi cùng giết tận, liên tục bày mưu hãm hại, cuối cùng khiến Kyle tan cửa nát nhà, buộc phải đi bảo vệ cho tộc rồng, còn Elter một bước lên mây, trở thành pháp sư ưu tú nhất đế quốc, đại pháp sư trẻ tuổi nhất.

Kyle đi bảo vệ cho tộc rồng, chiếm được sự ủng hộ của thần rồng, trở thành kỵ sĩ rồng mạnh nhất, sau đó lật ngược tình thế, vạch trần bộ mặt thật của Elter, trong quá trình đấu trí với Elter, Kyle ngày một trưởng thành, kết thêm được những người anh em mới cùng chiến đấu chống lại nhân vật phản diện. Elter cuối cùng suy sụp, tự bán mình cho thần bóng tối khiến thế giới đại loạn. Kyle dẹp yên tất cả, trở thành người anh hùng truyền thuyết.

Vì sao Elter mạnh như vậy lại chèn ép Kyle?

Vì yêu chăng?

Không, đó là bởi vì, Elter, là một kẻ trùng sinh!!

Hắn đã từng sống vô tư, lương thiện, sau khi vào học viện còn trở thành người anh em tốt của Kyle. Kyle là kẻ có sức mạnh thần thánh của nhân vật chính, chẳng khác gì bọ hút máu với những người quanh hắn. Elter trơ mắt nhìn bạn mình, vị hôn thê và người vợ sau này, kể cả gia đình của mình bị Kyle sóng sau xô sóng trước mà đi đến chỗ diệt vong dẫn đến hắc hóa. Cuối cùng, vì Kyle phát động “Thánh chiến” mà chết. Sau khi chết, vì vô cùng không cam lòng nên đã trùng sinh. Sau khi được sống lại, mục tiêu duy nhất của hắn là…

Nhất định phải diệt con ma cà rồng Kyle này càng sớm càng tốt! Báo thù cho tất cả bạn bè và người thân!

Kết quả, thật không ngờ, đây là truyện phản trùng sinh.

Với một tác giả phản trùng sinh thì loại người lợi dụng những điều biết trước để đi hãm hại nhân vật chính là bọn đáng ghét nhất.

Lúc xem xong thông tin về thế giới, Diệp Trần đã tới thế giới này. Cô ngẩng đầu nhìn, xung quanh toàn là kiểu kiến trúc đá vuông đầu của phương Tây, phụ nữ mặc những chiếc váy chỉ thấy trong tranh sơn dầu và đàn ông thì mặc âu phục, mang giầy ủng đang đi qua đi lại. Cô mặc áo màu đen, khoác áo choàng vải màu xám, lưng cột một thanh kiếm nhỏ dài.

“Hiện tại, cô tên là Trần Diệp, đến từ một gia tộc có gốc tích phương Đông rất có danh tiếng tại thế giới này, họ là quân tử dưới ánh mặt trời, là sứ giả của bóng đêm, là dũng sĩ trên chiến trường, là kẻ ám sát khiến người ta nghe danh đã sợ vỡ mật.”

“Anh không cần dùng nhiều từ ngữ màu mè vậy đâu,” Diệp Trần rất đau đầu với trình độ văn hóa của Ba Tám, đau khổ bảo, “Chuyện chính đi!”

Ba Tám “hừ” một tiếng, nạp trí nhớ cho Diệp Trần.

Thân phận của Diệp Trần này là con gái trưởng của gia tộc phương Đông lâu đời, rất có thiên phú, hiện tại đã mười ba tuổi, đang đi du lịch bốn phương. Thân phận của cô không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt duy nhất chính là, emmm…

Cô là vị hôn thê của Kyle.

Gia tộc của Kyle và của cô có quan hệ nhiều đời.

Đây là một thế giới rất coi trong thỏa thuận tinh thần, hôn ước của họ, xem ra, rất khó hủy bỏ.

“Cho nên…”

Sắc mặt Diệp Trần hơi khó coi: “Nhiệm vụ của tôi lần này là gì?”

“Cô biết không, thực ra, lúc chưa gặp nam chính thì Elter là một người rất được.”

“Vậy nên?”

“Cô hãy bảo vệ nam chính cho tốt, ra sức ngăn cản hai người này gặp nhau, giữ nam chính ngoài phạm vi tầm mắt của Elter, khi thế giới thay đổi, cứ khiến hắn an tâm là được.”

“Lần này không phải đi cảm hóa nhân vật phản diện à?”

“Cô có thể cảm hóa một kẻ trùng sinh có bạn bè và người thân bị nam chính hại chết à?”

Cô không thể.

Vậy nên, Diệp Trần quyết định làm theo lời hệ thống bảo, dẫn nam chính rời xa quê hương, không để hai người này hại nhau.

“Được rồi, giờ chúng ta nên bắt đầu nhiệm vụ này thế nào đây?”

“Trước tiên phải kiếm chút tiền đã, địa điểm chúng ta rơi xuống bị sai, nhân vật phản diện ở tỉnh bên, chúng ta cần tiền lộ phí.”

Diệp Trần: “…”

Thân phận Diệp Trần tuy là đại tiểu thư nhưng gia tộc của cô rất nghiêm khắc với con cháu, Diệp Trần đang đi “du lịch”, trong thời gian này không thể nhờ cậy sức của gia tộc, trừ phi rơi vào hiểm cảnh sinh tử. Vậy nên… tiền cũng không thể dựa dẫm được.

Vì thế, một thiếu nữ mười ba tuổi phiêu bạt bên ngoài thời gian dài, trên người chẳng có mấy đồng, trong túi chỉ có một đồng bạc, thứ đáng giá nhất trên người là thanh kiếm.

Nếu Ba Tám không ngăn lại thì chắc cô đã bán luôn thanh kiếm này rồi. May mà Ba Tám ngăn cản nên cô mới có cơ hội phát triển một tài nghệ mới, giết gà.

Trình độ giết gà của cô cực kỳ cao siêu, gà chưa kịp kêu đã lìa đời. Cô mở một quán nhỏ cạnh quán mổ heo, chuyên về giết gà, mỗi ngày có thể kiếm được khoảng một đồng bạc, cô mừng gần chết, tính toán cẩn thận thì nếu mỗi ngày một đồng, một năm có thể kiếm được 365 đồng, tương đương 3.65 đồng vàng, vậy thì 10 năm sau cô có thể mua được một căn nhà, 20 năm sau sẽ…

Cũng may Ba Tám lại ngăn cản cô một lần nữa.

“Đầu tiên phải nhớ kỹ, cô là người đang làm nhiệm vụ.”

“Tiếp theo phải nhớ kỹ, cô là một người có ước mơ.”

“Cuối cùng phải nhớ kỹ, cô là một kiếm sĩ!! Lạnh lùng vô tình, sát thủ giết cả nhà trong chớp mắt, đừng có ngày ngày chỉ giết gà được không?!”

Ba Tám cảnh tỉnh bắt Diệp Trần không được chìm đắm vào công việc giết gà. Vậy nên, sau một tháng chăm chỉ, cần cù giết gà, mua một con lừa, Diệp Trần bắt đầu lặn lội lên đường đi đến nơi nam chính trong truyền thuyết sẽ xuất hiện.

Đây là con đường nam chính đi đến học viện của đế quốc, nhân vật phản diện sẽ phái người truy sát anh ta. Diệp Trần muốn trợ giúp nam chính để tiếp cận đối phương, bắt đầu nuôi nấng nam chính, trợ giúp cuộc đời nam chính!

Vì bị lạc đường, lúc Diệp Trần tới đích, trên người chỉ còn ba đồng bạc. Cô mua bánh mì khô, khoác áo choàng xám, giấu kiếm trong tay áo, ngồi xổm ở nơi nam chính nhất định phải đi qua, đợi suốt một đêm. Đến rạng sáng, lúc cô gà gà gật gật thì bỗng nghe thấy tiếng truy đuổi.

“Đứng lại!”

“Thằng ranh kia!”

Diệp Trần choàng tỉnh, trong bóng đêm, một thiếu niên khoác áo choàng xám, ôm vết thương trên bụng đang lật đật chạy về phía cô.

Da anh ta rất trắng, mắt màu xanh lam, đường nét mặt mũi rất sắc nét, trông như nắng xuân tháng Ba.

Bên trong áo choàng xám, thấp thoáng thấy gấu áo choàng màu xanh ngọc của pháp sư, trên đó có thêu huy hiệu của gia tộc hình phượng hoàng, chứng minh cho thân phận cao quý của người tới.

Diệp Trần vừa thấy có người đến liền hăm hở chạy về phía đối phương, trong lúc đối phương bị bất ngờ chưa kịp phòng bị liền kéo anh ta chạy vào con ngõ nhỏ ở đối diện, cắt đuôi đám người đuổi theo.

“Anh bạn,” cô quay lại cười với kẻ đuổi tới, “Giết gà không?”

“Kí chủ,” Ba Tám châm chọc, “cô không thấy cảnh này quen lắm à? Cách diễn của cô chỉ có mỗi vậy thôi hả?”

Diệp Trần: “Mời anh đừng làm phiền tôi, để yên cho tôi diễn đi.”

Chú thích:

*Thiên Cân Trụy 千斤坠 “trụy” nghĩa là rơi xuống, tên của cửa ải đúng như nội dung đã được miêu tả, mỗi bước đi cảm tưởng như gánh ngàn cân

*Phản trùng sinh văn 反重生文 truyện trùng sinh là truyện có nhân vật chính sống lại, thường là quay về 1 thời điểm trước khi chết, lợi dụng những hiểu biết có được trong lần sống đầu tiên để mưu cầu lợi ích cho bản thân, có được một cuộc sống thuận lợi. “Phản” nghĩa là làm trái lại, ở đây ý tác giả là nhân vật trùng sinh sẽ không có được kết cục có hậu như trong các truyện trùng sinh bình thường.

*Canh cá cay 水煮鱼 (Shui Zhu Yu), món này chỉ mới xuất hiện vào cuối thế kỷ XX nhưng rất nổi tiếng trong ẩm thực Tứ Xuyên, cá được dùng để nấu thường là cá chép. Có thể đọc thêm ở baidu và kenh14, video cách nấu tại link.

1304032693416

Thủ hộ 守护: bảo vệ, canh giữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện