Sau khi Diệp Trần đồng ý cho ở lại, Lục Lương liền không quấy nữa.
Diệp Trần khá là tuyệt vọng về bản thân, vẫy vẫy tay nói với người đứng bên: “Đuổi theo Minh Hạo, lui ra cả đi.”
Mọi người thức thời lui xuống, đi truy đuổi Minh Hạo bỏ trốn. Trong phòng chỉ còn thừa lại hai người Lục Lương và Diệp Trần.
Lục Lương vẫn ở trong tư thế quỳ dưới đất lúc nãy, mắt lấp lánh nhìn Diệp Trần đầy chân thành, ngập tràn tỏ ý “Bệ hạ, ta chính là của người”, “Bệ hạ mau tới sủng hạnh ta đi”.
Diệp Trần nhìn Lục Lương, nghẹn họng hồi lâu mới nói được: “Đứng lên đi.”
Lục Lương ngoan ngoãn đứng dậy, Diệp Trần thở dài: “Ngươi đi đi.”
“Bệ hạ không cần thần sao?” Lục Lương tỏ vẻ hoảng hốt. Diệp Trần nhắm mắt lại, ép mình không được nhìn diện mạo của đối phương, khổ sở nói: “Ta không thích ngươi như vậy, ban đầu ngươi học ám sát phải không? Muốn học gì thì đi học cái đó đi, đừng làm phiền ta nữa.”
“Không, nhất định là bệ hạ đang lừa ta!”
Lục Lương sấn tới, nắm tay Diệp Trần làm cô giật nảy mình.
Lá gan tên Lục Lương này lớn thế cơ à? Dựa theo tính cách vốn có của Diệp Trần thật, chỉ cần một tích tắc là anh ta lìa đời ngay, có tin không hả?!
“Bệ hạ xem,” Lục Lương trịnh trọng nói, “thần mạo phạm người như vậy mà người cũng không nỡ giết thần, chẳng lẽ còn không phải là rất sủng ái hay sao?”
Ta sủng ái…
Ta sủng ái cái cóc khô!
Diệp Trần bỗng cảm thấy, độ khó của vai phản diện này thật là cao.
Diệp Trần ghìm hãm tâm tình xao động của bản thân, trợn mắt nhìn Lục Lương chằm chằm.
“Lục Lương,” Diệp Trần vuốt ve mặt đối phương, ánh mắt nghiêm túc, y như thể một vị quân chủ chính trực, “Ta không muốn, không muốn những người như ngươi và Minh Hạo, làm nam sủng của ta.”
Lục Lương ngạc nhiên ra mặt, còn có thêm đôi phần sợ hãi.
Diệp Trần hiểu rõ anh ta nghĩ gì. Đối với Lục Lương, việc được Diệp Trần yêu thích có liên quan trực tiếp tới vận mệnh của anh ta, chuyện sống chết chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của đối phương. Anh ta phải cố gắng để được Diệp Trần yêu thích, một chút không vui thôi cũng có thể là nguyên nhân dẫn tới cái chết cho anh ta.
Trong lòng Diệp Trần thấy hơi đau xót, thấy nhân vật phản diện phải sống e dè như vậy, không khó để đoán ra mấy năm qua cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Cô không nỡ hất bàn tay của đối phương ra, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng của kẻ ở trên cao nhìn xuống, bình thản nói: “Ngươi và Minh Hạo đều là hiền tài của nước nhà, ta hi vọng các ngươi có thể học tập, trưởng thành, một ngày nào đó có thể ra sức anh tài cho đất nước. Ta không muốn từ trong lòng mình, ngươi cảm thấy mình chỉ vẻn vẹn là một nam sủng.”
“Ngươi không cần sợ ta, cũng không cần phải ngụy trang bản thân. Hãy nói thật lòng cho ta biết,” Diệp Trần kề tới gần hơn, mang theo một sức hút thần bí, cô trịnh trọng hỏi, “Ngươi muốn gì?”
Vận mệnh.
Trong khoảnh khắc, hai chữ ấy lướt qua trong đầu Lục Lương.
Anh ta muốn vận mệnh, muốn tự mình có thể nắm giữ tương lai của bản thân, muốn tương lai thay đổi bởi nỗ lực của mình, chứ không phải chỉ là một nhân vật, từ lúc sinh ra đã được sắp đặt sẵn sẽ phục vụ cho ai, hy sinh vì ai, làm bàn đạp cho ai hay hủy diệt ai.
Chỉ có điều Lục Lương không nói nó ra. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Trần, vẻ mặt bình tĩnh.
Giờ này khắc này, gỡ bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, không còn sự giả tạo thiếu tự nhiên ban nãy, người này đẹp kinh diễm như một khối ngọc thượng đẳng.
Diệp Trần đối mắt với anh ta, thấy mình in bóng trong đó, nghe thấy anh ta nói rành mạch từng chữ: “Bắt đầu từ khoảnh khắc bệ hạ trở thành chủ của Lục Lương, Lục Lương đã thề, cuộc đời này, bệ hạ chính là thần thánh của Lục Lương.”
“Bệ hạ cho ta thứ gì, ta sẽ nhận thứ đó. Bệ hạ muốn ta muốn thứ gì, ta sẽ muốn thứ đó.”
Diệp Trần im lặng, trong lòng cô vô cùng phức tạp.
Lần nào cũng đều như vậy.
Lần nào người này cũng nói với cô cùng một dạng câu như vậy, lần nào nghe xong cô cũng thấy hạnh phúc, vui mừng, nhưng hôm nay đây, cô lại hy vọng, anh ta không nói những lời ấy, vậy sẽ tốt hơn.
Đừng yêu một người nhất định sẽ ra đi, đây mới là điều tốt nhất với anh ta.
Diệp Trần chậm rãi đáp: “Vậy ta muốn ngươi đừng coi ta là thần thánh của ngươi.”
Lục Lương tỏ vẻ bất ngờ. Diệp Trần đặt tay lên trán anh ta: “Lục Lương, ta muốn ngươi có cuộc đời của riêng mình, ước mơ của riêng mình. Cuộc đời ngươi cần có giá trị riêng của nó, hãy cố gắng thực hiện nó, vì nó nguyện phấn đấu suốt đời. Ta hy vọng ngươi có thể trở thành một người đàn ông tốt.”
“Trong trái tim cất giữ ước mơ và vũ trụ, ngươi nên yêu mến cuộc sống này, biết lo cho người khác, đi trải nghiệm những niềm vui của thế gian, che chở cho kẻ yếu, trở thành một anh hùng.”
Nói đoạn, Diệp Trần hạ giọng mềm mỏng, dịu dàng nhìn Lục Lương. Cô không sai khiến nổi ánh mắt mình, vốn muốn tỏ ra lạnh lùng một chút nhưng khi miêu tả đến tương lai của Lục Lương, cô lại không khống chế nổi sự yêu mến và sùng bái trong tim.
“Lục Lương,” cô trịnh trọng nói, “ngươi sẽ trở thành một anh hùng.”
Lục Lương im lặng.
Ánh mắt đối phương thâm tình dịu dàng như vậy khiến trái tim anh ta rung động.
Anh ta chợt hiểu ra vì sao năm kiếp trước mình đều yêu cô gái này.
Cho dù không nhớ rõ điều gì, cho dù ở những quãng thời gian, nơi chốn khác nhau, anh ta đều sẽ, hết lần này đến lần khác, dễ dàng rơi vào lưới tình của cô.
Lục Lương nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc, anh ta sẽ không giẫm lại lên vết xe đổ ấy nữa.
Lục Lương điều chỉnh trạng thái của mình sao cho thật thích hợp, dùng tốc độ nói thật chậm, nói rõ: “Bệ hạ tựa hồ rất không giống với bình thường.”
“Bởi vì,” Diệp Trần lôi lý do mình đã biên sẵn ra, “ta hy vọng ngươi có thể trở thành tâm phúc của ta.”
Lục Lương nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Diệp Trần và Lục Lương đứng quá gần nhau làm cô không suy nghĩ được gì. Diệp Trần lùi người lại, đi ra góc khác ngồi, thong thả nói: “Ngươi biết ta lên được tới vị trí này gian nan biết bao chứ?”
Lục Lương bước tới gần, cung kính rót trà cho cô.
Diệp Trần hồi tưởng lại tình thế hiện tại của bản thân, từ từ phân tích cho Lục Lương nghe: “Tuy ta là quân chủ của đất nước này nhưng thừa tướng đại nhân Diệp Văn mới là người thực sự nắm quyền lực điều hành đất nước. Ông ta muốn ta làm một con rối ngoan chứ không muốn ta làm một hoàng đế tốt.”
“Sự tồn tại của ta giống như một vật biểu tượng, một pho tượng trong miếu để mọi người lui tới thăm viếng. Ta không cần phải nắm giữ quyền lực thật, chỉ cần mọi người tin rằng ta có quyền lực, ta yêu mến dân chúng, ta có thể vỗ về tinh thần của nhân dân cả nước, vai trò của ta vậy là đủ.”
“Người bên cạnh ta đều là người của ông ấy.”
Diệp Trần thoáng nhìn ra ngoài rồi nói tiếp: “Nhưng ta không muốn cứ sống mãi như thế.”
“Vậy ý bệ hạ là,” Lục Lương phỏng đoán, “người mượn danh nghĩa tuyển nam sủng để chọn người cho mình?”
Diệp Trần gật đầu: “Đúng vậy. Thực ra ta nhìn trúng ngươi và Minh Hạo, ta muốn sắp xếp Minh Hạo bên cạnh mình, mượn danh nghĩa nam sủng để hắn làm hộ vệ cho ta, thay ta hành sự. Còn ngươi, ta sẽ làm cho người ta thấy hai chúng ta đối đầu, tiếp đó, ngươi hãy gia nhập vào lực lượng của đối thủ, gia nhập quân đội, bắt đầu từ đó đi lên.”
“Ngươi sẽ trở thành một vị sĩ quan xuất sắc, tay nắm trọng quyền. Minh Hạo thì sẽ trở thành một vệ sĩ kiêm đội viên ám sát ưu tú.”
“Lục Lương,” Diệp Trần nghiêm mặt, “ta kỳ vọng vào ngươi, còn nhiều hơn cả Minh Hạo.”
Lục Lương bật cười, tỏ vẻ hồn nhiên: “Nhưng ta muốn ở lại bên cạnh người.”
Ở lại bên cạnh nữ vương, khiến nữ vương điên đảo vì mình, lại âm thầm móc nối với thế lực đối địch, lợi dụng sự sủng ái của nữ vương để tự gây dựng tất cả cho mình.
Một bước lên trời, đường mây nhẹ bước, cuối cùng ngay cả vương vị cũng phải đổi họ.
Thế nào là sủng ái? Chính là đây.
Làm gián điệp với bồi dưỡng cái gì chứ, những thứ này chỉ dùng để lừa những kẻ ngây thơ thôi, anh ta còn lâu mới tin.
Muốn giữ Minh Hạo ở lại, chẳng qua là vì Minh Hạo là nam chính của thế giới này.
Muốn bồi dưỡng anh ta, chẳng qua là vì thấy anh ta là nhân vật phản diện của thế giới này, muốn cảm hóa, muốn cải tạo.
Nói khó nghe một chút thì cô ta và quản giáo trại giam, về chức trách, bản chất cũng giống nhau.
Lục Lương nghĩ đến đó, một chút cảm động vì sự dịu dàng ban nãy liền lắng hẳn.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong tim vẫn mơ hồ như có tiếng quát lên án anh ta.
Cô ấy không phải người như thế.
Cô ấy là một người con gái rất dịu dàng, không phải người như thế.
Anh ta đưa tay cầm tay Diệp Trần, trịnh trọng nói: “Bệ hạ, ta thật lòng mong mỏi có thể ở lại bên cạnh người. Việc Minh Hạo có thể làm, ta cũng có thể. Việc Minh Hạo không thể làm, ta vẫn làm được.”
Diệp Trần im lặng. Lục Lương quỳ một gối trước mặt cô, cầm tay cô, giống một người đang cầu hôn, dịu dàng nói: “Xin hãy đồng ý đi, bệ hạ của ta.”
Diệp Trần choáng váng trước cảnh này.
Ba Tám lập tức đỡ lấy Diệp Trần, nặng nề gọi: “Kí chủ, bình tĩnh, chúng ta có thể thắng!”
“Thắng… không nổi…”
Diệp Trần trong đầu bịt cái mũi đang chảy máu, ngửa mặt lên nói: “Giờ tôi có thể đưa cả dải thiên hà cho anh ta cũng được.”
Ba Tám: “…”
Sao lại gặp phải một kí chủ như vậy chứ.
Đáy lòng Ba Tám vô cùng bi thương.
Thấy Diệp Trần im lặng, Lục Lương băn khoăn.
Tại sao Diệp Trần lại cự tuyệt mình? Vì anh ta chiếm vị trí của Minh Hạo ư? Không đúng, vốn dĩ nữ vương chọn cả hai người làm nam sủng cho nên anh ta và Minh Hạo vốn đều cùng tồn tại, hiện giờ Diệp Trần lại kiên quyết chỉ cần một mình Minh Hạo.
Không phải anh ta chiếm chỗ của Minh Hạo mà là cô ấy đang tước đoạt vị trí của anh ta.
Tại sao?
Lục Lương nheo mắt, nghiêm túc nghiền ngẫm ý đồ của Diệp Trần.
Cô muốn cắt phăng đôi cánh của anh ta, để anh ta không thể bay lên sao?
Nếu là vậy…
“666, tôi có thể đổi đối tượng mục tiêu không?”
“Gì ạ?”
666 ngây người: “Kí chủ có ý gì?”
“Tôi thấy đối phương cũng là một kẻ có hệ thống, mục đích của cô ta và chúng ta hoàn toàn bất đồng, chọn cô ta làm mục tiêu, độ khó quá cao. Tôi đổi đối tượng mục tiêu, khó khăn chẳng phải sẽ bớt đi sao?”
“Vâng…” 666 bối rối nói, “nhưng con đường sau này sẽ không thể thuận lợi bằng. Dù sao thì cô ta cũng là nữ vương, sở hữu những tài nguyên vượt trội hơn hẳn người khác. Hơn nữa, kí chủ, nếu cô ta thực sự là người có hệ thống, vậy thì hạ được cô ấy sẽ có thêm điểm cộng.”
“Thêm điểm cộng?”
Lục Lương nhếch mép: “Tôi muốn hỏi một chút, cô nói mục tiêu cuối cùng của tôi là nhân vật phản diện lội ngược dòng, cô định nghĩa thế nào là lội ngược dòng?”
“Thì chính là trở thành một người giống nam chính, có phụ nữ, địa vị, tiền tài, được muôn người sùng bái, kính trọng! Nhất là, nếu như có thể biến nam chính thành đệ của anh, vậy thì quá hoàn mỹ!”
“Nếu tôi có phụ nữ, có tiền tài, địa vị hơn nam chính, được người người sùng bái nhưng bị chết rất sớm thì sao?”
“Thế… cũng coi như đạt đi…” 666 chột dạ, Lục Lương gật gù: “Tôi biết rồi.”
“Kí chủ,” 666 hơi sờ sợ, “anh tính giờ làm sao đây?”
“Không làm sao hết,” Lục Lương cười rạng rỡ, “tất nhiên là toàn tâm toàn ý yêu cô ấy thôi.”
666: “…”
Cô càng sợ hơn.
Trong lòng Lục Lương đã có tính toán, anh ta ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ, người vẫn muốn Minh Hạo ở bên cạnh người, ta ra bên ngoài làm nhiệm vụ phải không?”
“Đúng vậy…”
Diệp Trần chẳng biết tại sao mình lại lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Lương.
Lục Lương gật đầu, tỏ vẻ “ta hiểu”: “Được. Ta nhận lời bệ hạ.”
“Tất cả những việc bệ hạ muốn ta làm, ta đều sẽ thuận theo như bệ hạ mong muốn.”
Nói xong, Lục Lương cúi đầu hôn lên mu bàn tay Diệp Trần rồi đứng dậy, nói chúc ngủ ngon, sau đó định xoay người bỏ đi.
“Khoan đã,” Diệp Trần gọi anh ta lại, “tối nay ngươi ngủ lại đây đi.”
Lục Lương ngẩn người rồi mới sực hiểu ra ý của Diệp Trần.
Cô đã đắp nặn hình tượng một quân chủ hoang dâm bạo ngược để đối phó với Diệp Văn, đã gọi nam sủng vào, tất nhiên nửa đêm sẽ không để người đi ra.
Lục Lương cười: “Không phải bệ hạ muốn tạo cơ hội để tỏ ra ta và bệ hạ căng thẳng với nhau, để ta lẻn vào làm gián điệp bên hàng ngũ đối thủ sao? Cứ nói ta hầu hạ người không tốt, gọi người đánh chết ta đi là xong.”
“Chỉ cần xuống tay nhẹ một chút, ném ta ra ngoài hố xác ở ngoài cung, tự ta sẽ ra được.”
“Không cần phải ác như vậy chứ…”
“Không ác một chút, sao có thể giống thật?”
Lục Lương mỉm cười cầm thanh kiếm trang trí trên tường, quay lại nói: “Bệ hạ vì ẩn giấu bản thân, những năm qua số người đã giết cũng đâu ít, sao đến Lục Lương lại làm như không nỡ vậy?”
Đã nói đến mức này, nếu còn không nỡ thì hoặc là Diệp Trần thừa nhận mình thích anh ta, hoặc là chịu lỗi OOC.
Diệp Trần cảm tưởng tự mình đã đào cho mình một cái hố to, thực sự cô chỉ muốn làm bộ đánh mấy cái rồi đuổi Lục Lương đi thôi.
Dựa vào năng lực của Lục Lương, nếu không làm nam sủng, anh ta nhất định có thể một bước lên mây.
Anh ta sẽ không làm con chim bị gẫy cánh, sẽ không bị Diệp Trần làm thay đổi bản tính, cũng sẽ không hắc hóa thành phản diện.
Rời xa “Diệp Trần”, Lục Lương sẽ có vùng trời bao la.
Là tử sĩ “Diệp Trần” bồi dưỡng, muốn anh ta có thể thuận lợi phát triển ở nơi chốn khác, nhất định phải chịu đựng hình phạt không thể tha thứ nổi.
Diệp Trần dằn lòng, nhẫn tâm nói: “Được!”
Vừa dứt lời, Lục Lương liền nhào tới hôn!
Diệp Trần tròn mắt, Lục Lương giữ mặt cô, hôn gần như là cắn.
Đối mắt anh ta đậm màu như mực, Diệp Trần nhắm mắt, cả người run run.
Cô muốn giãy dụa lại bị khống chế, anh ta xoay người áp cô xuống giường, kéo quần áo cô, những đốm đỏ loang lổ hằn lên.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu, tủm tỉm cười: “Bệ hạ có thể gọi người xử phạt ta rồi.”
Diệp Trần thở dốc, không nói tiếng nào, Lục Lương lần ngón tay xuống bụng cô, cười hỏi: “Hay là bệ hạ muốn tiếp tục?”
“Người đâu!”
Diệp Trần nhắm mắt lại gọi to. Ánh mắt Lục Lương lạnh lùng. Bọn thị vệ xông vào. Lục Lương lấy chăn đắp lên người Diệp Trần, tỏ vẻ sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, run rẩy gọi: “Bệ hạ…”
“Kéo ra ngoài!”
Diệp Trần nói với giọng ngượng ngùng: “Loạn côn đánh chết!”
“Bệ hạ!”
Lục Lương ngẩng đầu, hoàn toàn không biết mình đã làm gì. Lăng Vũ ra dấu bằng mắt cho đám thị vệ, đám thị vệ liền lôi Lục Lương ra ngoài. Lục Lương liều mạng cầu xin tha thứ, Lăng Vũ nhìn Diệp Trần ngồi sau màn, dè dặt vén màn lên, dịu dàng hỏi: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trần quay đầu qua, Lăng Vũ trông thấy cô nắm chặt vạt áo bị Lục Lương xé rách, đôi môi đỏ có vài vết rách nhỏ, vết rách rỉ ra những giọt huyết châu như chấm sương đọng trên hồng lựu, khiến lòng người rạo rực một nụ hôn.
Mắt Lăng Vũ tối lại nhưng vẫn giữ điệu cười quen thuộc: “Hắn làm đau bệ hạ?”
“Ừ.”
Diệp Trần nhắm mắt lại, có vẻ như là mệt: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Lăng Vũ lui ra.
Ra tới cửa, mặt Lăng Vũ lạnh hẳn đi. Hắn đi thẳng tới chỗ nhà giam. Lục Lương đang bị cột trên ghế, gã đứng trước mặt Lục Lương, tỏ thái độ lạnh lùng.
“Chỗ nào từng chạm vào nàng?”
Nghe tiếng, Lục Lương ngẩng đầu lên. Lăng Vũ nắn cằm anh ta, mắt nhìn đầy hằn học: “Ta hỏi ngươi, chỗ nào từng chạm vào nàng?!”
“Quan nội thị đại nhân,” Lục Lương nói chắc nịch, “ngài nhớ thương bệ hạ.”
“Ta không nhớ thương nàng,” Lăng Vũ cười gằn, “nàng vốn, là của ta.”
Lục Lương không đáp, lưỡi kiếm mỏng kẹp giữa ngón tay.
Hắn?
Lục Lương cười mỉa, hắn là cái thá gì!
Lăng Vũ thấy Lục Lương không trả lời, quay lưng sang nói với kẻ đứng bên: “Giết.”
Vừa dứt lời, lưỡi kiếm kẹp giữa ngón tay cứa đứt dây thừng, Lục Lương bật người nhảy lên, cứa đứt yết hầu của kẻ đứng bên cạnh trong chớp mắt, lập tức áp sát Lăng Vũ!
Lăng Vũ hoảng sợ lui về sau, Lục Lương túm cổ gã dí lên tường, gằn giọng nói: “Diệp Trần không phải của mày, nàng là của tao.”
Lăng Vũ trợn mắt nhìn, lưỡi dao sắc lạnh cứa ngang động mạch của gã, tiếng báo động vang khắp cung đình. Lục Lương dùng tay không đấm vỡ cửa sổ kính, đu người nhảy thẳng xuống.
Là tuyển thủ ám sát hàng đầu, toàn bộ chuỗi động tác này được Lục Lương thực hiện rất trôi chảy, vừa nhanh vừa chuẩn.
Sau khi tiếp đất, Lục Lương lập tức chạy lẩn vào trong đám cây cối.
666 cảm thấy Lục Lương có vẻ không ổn, chờ chạy khỏi khu rừng cây, 666 mới rụt rè gọi: “Kí chủ?”
Lục Lương không đáp. Anh ta cất gọn số vũ khí hiện có, đứng kề một gốc đại thụ, im lặng hít thở sâu sau đó đá mạnh vào thân cây, hung dữ đạp mấy phát xong, chẳng biết là bất mãn chuyện gì mà mắng: “Đệt!”
“Kí chủ…” 666 không biết nó có nên hỏi hay không, rụt rè nói, “không… không phải anh ghen đấy chứ?”
“Câm miệng.”
Lục Lương trừng mắt nhìn lại.
666 cuống quýt làm động tác giả vờ kéo khóa miệng. Lục Lương xả cơn tức xong, thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Anh ta bỗng cảm thấy mình nhận lời rời khỏi Diệp Trần đúng là một quyết định sai lầm. Ở bên cạnh cô ấy có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, anh ta không trông coi sao được?
Nhưng mà…
Lục Lương lại cảm thấy mình quá kỳ lạ, bên cạnh cô ta có nhiều yêu ma quỷ quái thì liên quan cóc gì với mình?
Anh ta bặm môi, cất dao đi, quyết định vẫn hành động theo kế hoạch.
Sự cảnh giác của Diệp Trần với anh ta quá mạnh mẽ, anh ta ở bên cô sẽ chỉ càng kích thích cô cảnh giác thêm.
Chuyện hiện giờ anh ta phải làm chính là đắp nặn hình tượng một kẻ trung thành, trước đây Diệp Trần mắc nợ anh ta nhiều như vậy, dựa theo hiểu biết của anh ta về cô gái này, trong lòng cô ta ít nhiều cũng sẽ có chút áy náy. Anh ta chỉ cần thể hiện sao cho trông thật thâm tình, Diệp Trần nhất định sẽ mềm lòng trong một giới hạn nào đó với anh ta.
Tiền tài, địa vị, phụ nữ, muôn người tôn kính.
Chỉ cần bốn mục này anh ta đều mạnh hơn Minh Hạo, vậy coi như là đã lội ngược dòng thành công.
Cho nên, hiện tại, điều cần phải làm là, kiếm tiền, leo lên trên cao!
Lục Lương ngầm nhẩm tính trong bụng, đối thủ lớn nhất của Diệp Trần là Diệp Văn, vậy thì anh ta… đầu nhập vào phe Diệp Văn là tốt nhất.
Nghĩ sao làm vậy, Lục Lương lập tức nghĩ cách tiếp cận Diệp Văn.
Lục Lương hăm hở bắt đầu con đường thăng quan phát tài của mình còn Diệp Trần thì lại đang trong tình thế có phần chẳng biết làm sao.
Cô đứng trong nhà để xác, nhìn năm thi thể xếp nằm cạnh nhau, mặt lạnh tanh hỏi: “Ngươi nói, tất cả đây đều là Lục Lương giết?”
“Đúng vậy.”
“Trước sau các ngươi chỉ vắng mặt chưa tới 30 giây, hắn ta đã giết được nhiều như vậy?”
“Vâng…”
“Một lũ ăn hại!”
Diệp Trần gầm lên một tiếng, tất cả đám người rầm rập quỳ xuống, còn trong lòng Diệp Trần thực ra đang vỗ tay khen Lục Lương.
Không hổ là nhân vật phản diện của cô, trâu bò cỡ vậy đấy.
Nhưng mà…
Diệp Trần cũng rất muốn túm anh ta lại mắng một trận.
Đi thì cứ đi, giết nhiều người vậy làm gì?! Tuy ở thế giới này mọi người đều ăn bữa nay lo bữa mai, mạng người chỉ bé bằng con kiến nhưng anh ta cũng đừng có như sát thủ hành nghề vậy chứ?
“Nghề của anh ta vốn chính là sát thủ mà.”
Ba Tám đủng đỉnh bổ sung: “Cô quên anh ta trưởng thành như thế nào rồi à?”
Diệp Trần: “…”
Cô chợt cảm thấy, đáng lẽ cô nên giữ Lục Lương lại, giáo dục tử tế một phen.
Giữ Lục Lương lại, nói không chừng Lục Lương lại yêu cô, bi kịch cuộc đời.
Không giữ Lục Lương lại dạy dỗ, một kẻ hành nghề sát thủ, trái tim tràn ngập tình yêu với thế giới…
Có mà mơ.
Diệp Trần thở dài, cô bỗng dưng rất muốn gọi Lục Lương quay về thương lượng thử xem anh ta có thể đổi một nghề khác không, ví dụ như làm… cha sứ?
Có điều cô chẳng kêu nổi, ẩn náu là nghề của người này, sao có thể để cô bắt lại được?
Lục Lương chạy, Minh Hạo chạy, nhiệm vụ của Diệp Trần đứt gánh giữa đường.
Cô gánh vác trọng trách của nữ vương, bắt đầu sự nghiệp ngày ngày phê tấu chương, xử lý công vụ.
Chủ tinh, tương đương với hành tinh làm Thủ đô, của thiên hà Á Đông là Sao Lam. Mỗi sáng thứ Sáu lúc chín giờ, quốc hội họp ở Sao Lam, ngày hôm đó hầu như các quan viên cấp thành phố đều sẽ có mặt, tiến hành thảo luận và biểu quyết các đề án nhiệm vụ từ thứ Hai đến giờ.
Mỗi lần Diệp Trần đều cẩn thận quan sát đám quan viên đó, hễ có gương mặt nào mới, cô liền nghĩ không biết đó có phải là Lục Lương không.
Trình độ phẫu thuật thẩm mỹ ở thời này rất tiên tiến, khó đảm bảo Lục Lương không chỉnh sửa gì.
Kết quả, cô cẩn thận quan sát mấy tháng ròng, không hề phát hiện ra chút manh mối nào, ngay cả Minh Hạo cũng không thấy sủi tăm, tiến độ nhiệm vụ cứ mãi dừng lại ở 5% khiến trong lòng Diệp Trần cảm thấy rất thất bại.
Ba Tám cũng chẳng buồn giục cô, sau khi có được 5000 điểm tích lũy và năng lượng, anh ta cứ như thể bần cố nông mới phất, trở mình sau một đêm, cảm thấy bản thân có rất nhiều tiền.
Bất tri bất giác một năm trôi qua, có thêm một đám người mới được đề bạt lên. Gần đây, bên phía Diệp Văn có tiến cử một lượng lớn các quan viên, tuy Diệp Trần không thoải mái nhưng chỉ có thể đồng ý.
Dù sao, lựa lúc này chống đối Diệp Văn là một quyết định rất không sáng suốt.
Dưới quyền Diệp Văn có ba quân đoàn, trong tay Diệp Trần chỉ có hai, nếu giao chiến, Diệp Văn có thể nói là ưu thế áp đảo. Điểm duy nhất tạm coi là ưu thế của Diệp Trần chính là dòng máu hoàng thất chính thống.
Với người dân của thiên hà Á Đông, họ luôn có một loại tín ngưỡng với “minh quân”, cho rằng một quốc gia nếu có một vị quân chủ mạnh thì tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn hẳn các nước có thể chế chính trị khác. Vậy nên, chỉ cần giữ được cái danh “minh quân”, dân chúng sẽ đứng về phía quân chủ vô điều kiện.
Có điều, gần đây, Diệp Văn đang nghĩ cách để dân chúng chấp nhận chế độ tổng thống, đây rõ ràng là bước đệm cho tham vọng cải cách của ông ta.
Diệp Trần bị Diệp Văn lấn tới từng bước một nhưng cô cũng không hoảng lắm.
Vì cô biết, ba năm nữa, thiên hà Musen sẽ gây chiến với hai thiên hà còn lại. Cô muốn tận dụng cơ hội đó, hoặc làm mình mạnh lên, hoặc làm Diệp Văn suy yếu. Hiện giờ cô chỉ cần án binh bất động, ngăn cản Diệp Văn phát triển quá nhanh, ghìm chân ông ta lại là được.
Diệp Trần chìm trong cuộc chiến chính trị ngoài tầm kiểm soát, đồng thời sốt sắng tìm cách liên hệ với Lục Lương và Minh Hạo. Tình cờ có một hoạt động thị sát ba mươi mốt hành tinh của thiên hà Á Đông, Diệp Trần cảm thấy đây là cơ hội tốt để tìm người, liền gửi phúc đáp sẽ tham gia.
Nữ vương xuất hành, huy động hai mươi mốt chiếc quân hạm. Diệp Trần ngồi trên quân hạm, lính điều khiển tới gặp cô.
Một phi thuyền có tới tận ba phi công, có lẽ là để phòng ngừa có sự cố. Diệp Trần để ý thấy trong số đó có một phi công tuổi còn rất trẻ, trông như chỉ mới mười bảy, mười tám, mắt rất đẹp, như có cả muôn vì sao sa. Diệp Trần ngẩn ngơ nhìn người đó, bên cạnh có người nói: “Đó là sinh viên mới tốt nghiệp loại ưu của Học viện Hàng không.”
“Tên là gì?”
“Thẩm Cảnh Phùng.”
Diệp Trần: “…”
Khéo quá vậy?
Diệp Trần hồ nghi liếc nhìn đối phương, sau khi về tới phòng mình liền ra lệnh: “Trình hết tư liệu về Thẩm Cảnh Phùng cho ta xem.”
Đối phương vâng dạ, chỉ một lát sau, Diệp Trần đang uống nước liền thấy màn hình hiển thị tư liệu về Thẩm Cảnh Phùng.
Từ xuất thân đến thời điểm tốt nghiệp hiện tại, toàn bộ lý lịch không hề có một kẽ hở, trình bày trọn vẹn cuộc đời của một người, thậm chí từng thích những cô gái nào cũng được ghi lại trong hồ sơ.
Chắc là…
Không phải Lục Lương rồi.
Biết được điều này, Diệp Trần nhoẻn cười.
Sao có thể là Lục Lương được chứ? Thật ra anh ta có nhớ gì đâu, cho dù có đặt tên giả, cũng sẽ không đặt là Thẩm Cảnh Phùng phải không?
Chắc hẳn, chỉ là trùng hợp.
Diệp Trần thở dài, bỗng thấy hơi buồn.
Cô vẫn luôn nhớ chàng, còn chàng thì đã quên cô rồi.
Có điều, nghĩ kỹ thì, anh ta vẫn luôn yêu cô, còn cô lại luôn rời bỏ anh ta. Đối với nhân vật phản diện, hẳn cũng là một nỗi khổ.
Vấn đề này không nên nghĩ nhiều, Diệp Trần quyết định đi rửa mặt rồi đi ngủ.
Khoảng cách giữa các hành tinh phải tính bằng năm ánh sáng, cho dù đã đạt tới tốc độ vũ trụ siêu việt cấp III, từ hành tinh này tới hành tinh kia cũng phải mất dăm mươi ngày. Tuổi thọ của người thời này nhờ có nền y học phát triển mà cũng tăng lên rất nhiều. Đối với nữ vương, một lần tuần tra thiên hà tốn mất khoảng vài năm nhưng tuổi thọ của một nữ vương tận những mấy trăm năm tuổi.
Bởi vậy, một đời nữ vương, những lần tuần tra quy mô lớn như thế này có thể làm vài lần.
Chẳng qua là bắt đầu sớm như Diệp Trần, thì hơi ít.
Ngủ đến nửa đêm, Diệp Trần bị Ba Tám đánh thức.
“Kí chủ, dậy đi, cho cô ngắm sao này!”
Diệp Trần mơ mơ màng màng, ngắm sao cái gì thế.
“Kí chủ, cô dậy mau lên, đồ người địa cầu thiếu hiểu biết!”
Diệp Trần thật muốn đánh chết cái hệ thống này nhưng vì Ba Tám quá ồn ào nên cuối cùng Diệp Trần vẫn phải mơ màng bò dậy, hắt nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, lơ mơ chạy ra chỗ cửa sổ quan sát của phi thuyền.
Cửa sổ quan sát hình bán nguyệt bằng thủy tinh được thiết kế chuyên dành cho khách tham quan quan sát cảnh bên ngoài. Lúc Diệp Trần tới được chỗ cửa sổ, phi thuyền vừa khéo bay ngang qua một hành tinh. Hành tinh này màu sắc rực rỡ, trông vô cùng kỳ diệu. Diệp Trần và hành tinh lướt qua nhau, cảnh tượng như thế này thật khiến người ta sững sờ.
“Kí chủ, quá đẹp đi phải không!”
Ba Tám có vẻ rất phấn khích: “Lần đầu tiên được thấy loại cảnh tượng này chứ gì!”
Diệp Trần im lặng, cô đã hoàn toàn bị quan cảnh mênh mông của vũ trụ làm cho ngây ngẩn.
Cô từng nhìn thấy thiên hà, vũ trụ qua màn ảnh nhỏ vô số lần, nhưng giữa ống kính máy quay và mắt người thật có sự khác biệt không thể nào khắc phục, độ chân thật của cảnh quan không máy quay nào có thể dựng được.
Diệp Trần áp lại gần cửa sổ, đặt tay lên tấm thủy tinh, muốn kề sát với bên ngoài gần nhất có thể.
Giống một đứa trẻ lần đầu tiên thấy món đồ chơi mới lạ, Diệp Trần ngơ ngác ngắm nhìn không gian. Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng: “Có muốn ra ngoài xem thử không?”
Diệp Trần giật mình quay lại, là Thẩm Cảnh Phùng.
Anh ta rất tuấn tú.
Là loại tuấn tú khác hẳn với nhân vật phản diện. Đây không liệt vào loại khẩu vị Diệp Trần thích nhưng đối với trai đẹp, thì không thể không thiên vị, không thể thờ ơ.
Diệp Trần cười ra vẻ điềm tĩnh, giấu diếm sự quê mùa của bản thân: “Ngươi dám mang ta ra ngoài?”
“Sao không dám?”
Thẩm Cảnh Phùng bước lại gần cô, ấn ấn mấy cái nút bên cạnh, một cánh cửa từ từ mở ra. Thẩm Cảnh Phùng lấy một sợi dây thừng, trên dây thừng có một nhãn dán tròn màu trắng. Thẩm Cảnh Phùng bước ra sau lưng Diệp Trần, mỉm cười hỏi: “Bệ hạ, ta giúp ngài?”
Trong lòng Diệp Trần thấy hơi hưng phấn và có chút mong chờ nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng, kiêu ngạo, gật đầu như ban ơn: “Ừ.”
Thẩm Cảnh Phùng cúi đầu cười, có vẻ như đã nhìn thấy chút bí mật nhỏ của cô. Diệp Trần xấu hổ, thực sự cảm thấy đối phương có phần quen thuộc.
Thẩm Cảnh Phùng dán cái nhãn tròn lên lưng cô, một lớp chắn mỏng lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể. Thẩm Cảnh Phùng cũng tự dán nhãn tròn lên lưng mình, đăng sau miếng dán tròn là một sợi dây thừng có thể co giãn. Thẩm Cảnh Phùng kéo dài hai sợi dây thừng sau đó kéo van cửa xuống.
Hơi lạnh ùa vào, Diệp Trần bỗng chốc đối mặt với vũ trụ bao la, lòng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Thẩm Cảnh Phùng đứng cạnh cô, gọi thử: “Bệ hạ?”
Diệp Trần hơi run run.
Cô muốn đi về phía trước nhưng lại có phần không dám, trong lúc cô còn do dự, Thẩm Cảnh Phùng bất ngờ giữ chặt tay cô, sau đó đột ngột lôi cô ra ngoài!
Diệp Trần hét lên sợ hãi, ôm cứng lấy anh ta.
“Thẩm Cảnh Phùng” bật cười, ôm lại cô, nét mặt ôn hòa.
Hai người nổi lơ lửng giữa không trung trong trạng thái không trọng lượng. Diệp Trần không có cảm giác bị rơi xuống.
Cô nhắm tịt mắt lại, được một lúc thì nghe thấy tiếng Thẩm Cảnh Phùng cười: “Bệ hạ vẫn còn sợ à?”
Diệp Trần xấu hổ từ từ he hé mắt ra nhìn. Khuôn mặt đối phương ở ngay trước mắt, cảm giác quen thuộc lại ùa tới, Diệp Trần mím môi, cố gắng xua đuổi ý nghĩ ấy đi.
Thẩm Cảnh Phùng buông cô ra, Diệp Trần liền lơ lửng trôi nổi.
Diệp Trần không được huấn luyện chuyên nghiệp, quơ loạn cả buổi, càng ngày càng cách xa nơi muốn tới. Diệp Trần hoảng hốt, nhìn Thẩm Cảnh Phùng cầu cứu: “Sao ta không qua đó được?”
“Bệ hạ thử nhiều lên là được.”
“Ta thật sự không qua được, hình như càng ngày càng trôi xa khỏi phi thuyền!”
“Bệ hạ cố lên.”
Trong lòng Diệp Trần càng ngày càng sợ hãi, sợi dây thừng rất mảnh, cô lo lắng hỏi: “Sợi dây thừng này không đứt chứ??”
“Lỡ có trục trặc thì cũng sẽ đứt.”
Thẩm Cảnh Phùng ăn ngay nói thật, tươi cười rạng rỡ, có vẻ rất vui.
Diệp Trần hoảng hốt, nhắc Thẩm Cảnh Phùng: “Giờ ta cách ngươi hình như cũng càng ngày càng xa.”
Thẩm Cảnh Phùng ngoẹo đầu: “Thì liên quan gì?”
“Thẩm Cảnh Phùng…” Diệp Trần cảm thấy dây thừng đã căng, không nhịn được run giọng bảo, “Ngươi mau kéo ta về đi.”
Thẩm Cảnh Phùng chẳng chịu nhúc nhích. Diệp Trần cảm tưởng như mình sắp bật khóc rồi, mình nhất định là nữ vương kém cỏi nhất: “Mau lên!”
“Được thôi,” Thẩm Cảnh Phùng thở dài sườn sượt, trôi về phía Diệp Trần, nắm tay cô an ủi: “Bệ hạ đừng lo.”
Anh ta trịnh trọng nói: “Bệ hạ cách ta ngày càng xa, nhưng ta vẫn luôn đuổi theo bệ hạ, rồi cũng sẽ tới được tay.”
Diệp Trần nắm chặt tay Thẩm Cảnh Phùng, lần này không dám thả ra nữa.
Tay chân cô lạnh cóng, đối phương thì lại rất ấm áp, anh ta kéo cô về, Diệp Trần cúi đầu, bất giác tim đập hơi nhanh.
Hai người trở lại cabin, Diệp Trần vẫn im lặng. Thẩm Cảnh Phùng thu hết thiết bị về. Diệp Trần im lặng bỏ đi.
Chờ Diệp Trần đi xa rồi, Thẩm Cảnh Phùng mới phá lên cười.
“Đúng là qua cầu rút ván.”
Diệp Trần vội chạy về như vậy là vì…
“Tôi cảm thấy người này có vấn đề, tuyệt đối chắc chắn là có vấn đề!”
“Đúng!” Ba Tám đồng tình, “Tôi cảm thấy vừa rồi anh ta tán tỉnh cô.”
“Không thể nghi ngờ!”
Sau khi nói xong, một người một hệ thống mặc niệm một giây.
“Tôi cảm thấy tôi bị cưa đổ rồi.”
Ba Tám: “Không thể nghi ngờ.”
“Ôi…” Diệp Trần rên rỉ thành tiếng. Đúng lúc này, phi thuyền “rầm” một tiếng, lắc lư rất mạnh. Diệp Trần giật mình, theo bản năng móc chiếc súng cất dưới giường ra, cài kiếm laser và kiếm thường lên lưng.
Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, sau đó, một nhóm người xông vào, kẻ cầm đầu sốt sắng nói: “Bệ hạ, ta tới để bảo vệ người.”
Diệp Trần nấp trong ngăn tủ không trả lời, đám người bắt đầu tản ra tìm kiếm xung quanh.
Vẻ mặt người mới tới rất sốt ruột nhưng mắt lại lạnh lùng, trong đó có một thứ cô quen thuộc, là sát ý.
Bọn họ không phải tới tìm người.
Diệp Trần bặm môi, nắm chắc khẩu súng. Đúng lúc này, một kẻ trong bọn nói: “Mẹ kiếp, không thấy, cho nổ hết đi. Rút!”
Nói xong, toàn bộ người liền rút ngay. Diệp Trần Trần lập tức hiểu ý đồ của bọn chúng.
Chiếc phi thuyền này rõ ràng đã bị khống chế, bọn họ rút khỏi đây để cho nổ phi thuyền.
Chiến tranh vũ trụ là cuộc chiến khoa học kỹ thuật, chuyện nhặt xác là không cần thiết, một chiếc phi thuyền bị nổ, tỷ lệ sống sót xấp xỉ 0.
Diệp Trần rùng mình. Đối phương có quá nhiều người, cô vội vàng chui ra chính là đâm đầu vào chỗ chết.
Đúng lúc này, một người nhẹ nhàng lẻn vào.
Bước chân của hắn vô cùng nhẹ nhàng, thân thủ nhanh nhẹn, nhìn là biết không phải binh lính bình thường, ắt phải thuộc loại lực lượng được bồi dưỡng chuyên để ám sát.
Diệp Trần ngừng thở, nắm chặt súng.
Người nọ dừng lại nghe ngóng một lát rồi đi thẳng về phía Diệp Trần.
Diệp Trần không chút chần chừ, lộn người lăn ra ngoài, nổ súng!
Tiếc là đối phương phản ứng nhanh hơn, một tay đè súng của Diệp Trần, một tay đè cô lên tường, đồng thời dùng chân ghì người cô, trong chớp mắt, Diệp Trần đã bị khống chế.
Lúc này cô mới nhìn rõ, là Thẩm Cảnh Phùng!
Diệp Trần gườm gườm nhìn hắn ta, bất kể ai xuất hiện lúc này đều rất đáng ngờ.
Thẩm Cảnh Phùng có vẻ nhìn ra được sự cảnh giác của cô, bất mãn hạ thấp giọng nói: “Tôi đây, Lục Lương!”
Diệp Trần ngẩn người: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Để nói sau đi, theo tôi.”
Diệp Trần biết tình hình nguy cấp, lập tức đi theo Thẩm Cảnh Phùng.
Lục Lương vô cùng quen thuộc với phi thuyền, dẫn cô đi thẳng một mạch tới khoang cứu hộ.
Chỗ này đã bị đám người đó chiếm lĩnh, hai người ẩn mình quan sát từ một góc kín đáo, thấy họ lần lượt lên hết trên thuyền cứu hộ.
Sức chứa của thuyền cứu hộ chỉ có hai người, tương đương một tiểu hạm nhưng tốc độ nhanh, tính cơ động rất cao. Vì chỉ có một lối thoát duy nhất, đám người này liên tục nhìn đồng hồ, rõ ràng là đang sốt ruột.
Đám người rút dần, chỉ còn sót lại một chiếc thuyền cứu hộ. Lục Lương đẩy người Diệp Trần, Diệp Trần hiểu ý, giơ súng nhắm thẳng một đầu người.
Đúng lúc này, Lục Lương lách người ra, xông thẳng về phía đối phương!
Súng nổ, người ngã xuống, Lục Lương cũng đồng thời tiếp cận kẻ kia.
Anh ta rất tốc độ, quá nhanh, lưỡi kiếm mỏng trong tay trong nháy mắt đã cắt ngang yết hầu người nọ. Diệp Trần nhảy ra, hai người lên thuyền cứu hộ. Diệp Trần bỗng nghĩ ra: “Ngươi biết lái chứ?”
Lục Lương giật nắp, kéo động cơ, “ùng” một tiếng, phi hạm liền lao ra ngoài!
Phản lực quá lớn làm Diệp Trần giật mình hét ầm lên. Lục Lương lạnh lùng, giọng điệu như là bất mãn: “Phi thuyền tôi còn lái được.”
Cũng chính vào lúc đó, phi thuyền sau lưng họ nổ ầm ầm như xác pháo.
Thiếu chút nữa, họ đã phải vùi thây trong biển lửa.
Diệp Trần bị tiếng nổ làm đau màng nhĩ, không nghe rõ Lục Lương nói gì, lỗ tai cô ong ong, trong lòng hoảng hốt.
Không phải là cô bị điếc chứ?!!
Thế là Diệp Trần gân cổ gào lên: “Ta không nghe thấy!”
“Ngươi nói gì?!”
“Vừa rồi ngươi nói gì?! Có phải ngươi vừa nói gì không?”
Lục Lương nhắc lại nhưng cô đều không nghe ra, nói càng ngày càng to, gần như gào lên, người không biết còn tưởng cô đang ở trên núi.
Lục Lương bị hét đau cả đầu, bực bội gào lại rõ to: “Ta nói ta thích cô, nghe thấy chưa?!”
Diệp Trần ngây người, Lục Lương cũng ngây người, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Trần lắp bắp nói: “Nghe… nghe thấy rồi…”
Lục Lương: “…”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu chuyện nhỏ]
Diệp Trần: “Nghe… nghe thấy rồi.”
Lục Lương: “Thật giỏi nghe.”
666: “Girl tâm cơ…”
Ba Tám: “Kí chủ nhà tôi thế không phải gọi là tâm cơ, gọi là… ngu có phúc của ngu.”
Diệp Trần: “Ngươi… Ngươi nói thật hả?”
Lục Lương: “Không.”
Diệp Trần: “Ồ.”
Lục Lương: “Thật ra phải nói là, Diệp Trần, tôi rất yêu cô.”
Tôi đã bảo ngọt rồi mà, ngọt đấy, sao các bạn không ai tin tôi vậy!!!
Diệp Trần khá là tuyệt vọng về bản thân, vẫy vẫy tay nói với người đứng bên: “Đuổi theo Minh Hạo, lui ra cả đi.”
Mọi người thức thời lui xuống, đi truy đuổi Minh Hạo bỏ trốn. Trong phòng chỉ còn thừa lại hai người Lục Lương và Diệp Trần.
Lục Lương vẫn ở trong tư thế quỳ dưới đất lúc nãy, mắt lấp lánh nhìn Diệp Trần đầy chân thành, ngập tràn tỏ ý “Bệ hạ, ta chính là của người”, “Bệ hạ mau tới sủng hạnh ta đi”.
Diệp Trần nhìn Lục Lương, nghẹn họng hồi lâu mới nói được: “Đứng lên đi.”
Lục Lương ngoan ngoãn đứng dậy, Diệp Trần thở dài: “Ngươi đi đi.”
“Bệ hạ không cần thần sao?” Lục Lương tỏ vẻ hoảng hốt. Diệp Trần nhắm mắt lại, ép mình không được nhìn diện mạo của đối phương, khổ sở nói: “Ta không thích ngươi như vậy, ban đầu ngươi học ám sát phải không? Muốn học gì thì đi học cái đó đi, đừng làm phiền ta nữa.”
“Không, nhất định là bệ hạ đang lừa ta!”
Lục Lương sấn tới, nắm tay Diệp Trần làm cô giật nảy mình.
Lá gan tên Lục Lương này lớn thế cơ à? Dựa theo tính cách vốn có của Diệp Trần thật, chỉ cần một tích tắc là anh ta lìa đời ngay, có tin không hả?!
“Bệ hạ xem,” Lục Lương trịnh trọng nói, “thần mạo phạm người như vậy mà người cũng không nỡ giết thần, chẳng lẽ còn không phải là rất sủng ái hay sao?”
Ta sủng ái…
Ta sủng ái cái cóc khô!
Diệp Trần bỗng cảm thấy, độ khó của vai phản diện này thật là cao.
Diệp Trần ghìm hãm tâm tình xao động của bản thân, trợn mắt nhìn Lục Lương chằm chằm.
“Lục Lương,” Diệp Trần vuốt ve mặt đối phương, ánh mắt nghiêm túc, y như thể một vị quân chủ chính trực, “Ta không muốn, không muốn những người như ngươi và Minh Hạo, làm nam sủng của ta.”
Lục Lương ngạc nhiên ra mặt, còn có thêm đôi phần sợ hãi.
Diệp Trần hiểu rõ anh ta nghĩ gì. Đối với Lục Lương, việc được Diệp Trần yêu thích có liên quan trực tiếp tới vận mệnh của anh ta, chuyện sống chết chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của đối phương. Anh ta phải cố gắng để được Diệp Trần yêu thích, một chút không vui thôi cũng có thể là nguyên nhân dẫn tới cái chết cho anh ta.
Trong lòng Diệp Trần thấy hơi đau xót, thấy nhân vật phản diện phải sống e dè như vậy, không khó để đoán ra mấy năm qua cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Cô không nỡ hất bàn tay của đối phương ra, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng của kẻ ở trên cao nhìn xuống, bình thản nói: “Ngươi và Minh Hạo đều là hiền tài của nước nhà, ta hi vọng các ngươi có thể học tập, trưởng thành, một ngày nào đó có thể ra sức anh tài cho đất nước. Ta không muốn từ trong lòng mình, ngươi cảm thấy mình chỉ vẻn vẹn là một nam sủng.”
“Ngươi không cần sợ ta, cũng không cần phải ngụy trang bản thân. Hãy nói thật lòng cho ta biết,” Diệp Trần kề tới gần hơn, mang theo một sức hút thần bí, cô trịnh trọng hỏi, “Ngươi muốn gì?”
Vận mệnh.
Trong khoảnh khắc, hai chữ ấy lướt qua trong đầu Lục Lương.
Anh ta muốn vận mệnh, muốn tự mình có thể nắm giữ tương lai của bản thân, muốn tương lai thay đổi bởi nỗ lực của mình, chứ không phải chỉ là một nhân vật, từ lúc sinh ra đã được sắp đặt sẵn sẽ phục vụ cho ai, hy sinh vì ai, làm bàn đạp cho ai hay hủy diệt ai.
Chỉ có điều Lục Lương không nói nó ra. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Trần, vẻ mặt bình tĩnh.
Giờ này khắc này, gỡ bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, không còn sự giả tạo thiếu tự nhiên ban nãy, người này đẹp kinh diễm như một khối ngọc thượng đẳng.
Diệp Trần đối mắt với anh ta, thấy mình in bóng trong đó, nghe thấy anh ta nói rành mạch từng chữ: “Bắt đầu từ khoảnh khắc bệ hạ trở thành chủ của Lục Lương, Lục Lương đã thề, cuộc đời này, bệ hạ chính là thần thánh của Lục Lương.”
“Bệ hạ cho ta thứ gì, ta sẽ nhận thứ đó. Bệ hạ muốn ta muốn thứ gì, ta sẽ muốn thứ đó.”
Diệp Trần im lặng, trong lòng cô vô cùng phức tạp.
Lần nào cũng đều như vậy.
Lần nào người này cũng nói với cô cùng một dạng câu như vậy, lần nào nghe xong cô cũng thấy hạnh phúc, vui mừng, nhưng hôm nay đây, cô lại hy vọng, anh ta không nói những lời ấy, vậy sẽ tốt hơn.
Đừng yêu một người nhất định sẽ ra đi, đây mới là điều tốt nhất với anh ta.
Diệp Trần chậm rãi đáp: “Vậy ta muốn ngươi đừng coi ta là thần thánh của ngươi.”
Lục Lương tỏ vẻ bất ngờ. Diệp Trần đặt tay lên trán anh ta: “Lục Lương, ta muốn ngươi có cuộc đời của riêng mình, ước mơ của riêng mình. Cuộc đời ngươi cần có giá trị riêng của nó, hãy cố gắng thực hiện nó, vì nó nguyện phấn đấu suốt đời. Ta hy vọng ngươi có thể trở thành một người đàn ông tốt.”
“Trong trái tim cất giữ ước mơ và vũ trụ, ngươi nên yêu mến cuộc sống này, biết lo cho người khác, đi trải nghiệm những niềm vui của thế gian, che chở cho kẻ yếu, trở thành một anh hùng.”
Nói đoạn, Diệp Trần hạ giọng mềm mỏng, dịu dàng nhìn Lục Lương. Cô không sai khiến nổi ánh mắt mình, vốn muốn tỏ ra lạnh lùng một chút nhưng khi miêu tả đến tương lai của Lục Lương, cô lại không khống chế nổi sự yêu mến và sùng bái trong tim.
“Lục Lương,” cô trịnh trọng nói, “ngươi sẽ trở thành một anh hùng.”
Lục Lương im lặng.
Ánh mắt đối phương thâm tình dịu dàng như vậy khiến trái tim anh ta rung động.
Anh ta chợt hiểu ra vì sao năm kiếp trước mình đều yêu cô gái này.
Cho dù không nhớ rõ điều gì, cho dù ở những quãng thời gian, nơi chốn khác nhau, anh ta đều sẽ, hết lần này đến lần khác, dễ dàng rơi vào lưới tình của cô.
Lục Lương nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc, anh ta sẽ không giẫm lại lên vết xe đổ ấy nữa.
Lục Lương điều chỉnh trạng thái của mình sao cho thật thích hợp, dùng tốc độ nói thật chậm, nói rõ: “Bệ hạ tựa hồ rất không giống với bình thường.”
“Bởi vì,” Diệp Trần lôi lý do mình đã biên sẵn ra, “ta hy vọng ngươi có thể trở thành tâm phúc của ta.”
Lục Lương nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Diệp Trần và Lục Lương đứng quá gần nhau làm cô không suy nghĩ được gì. Diệp Trần lùi người lại, đi ra góc khác ngồi, thong thả nói: “Ngươi biết ta lên được tới vị trí này gian nan biết bao chứ?”
Lục Lương bước tới gần, cung kính rót trà cho cô.
Diệp Trần hồi tưởng lại tình thế hiện tại của bản thân, từ từ phân tích cho Lục Lương nghe: “Tuy ta là quân chủ của đất nước này nhưng thừa tướng đại nhân Diệp Văn mới là người thực sự nắm quyền lực điều hành đất nước. Ông ta muốn ta làm một con rối ngoan chứ không muốn ta làm một hoàng đế tốt.”
“Sự tồn tại của ta giống như một vật biểu tượng, một pho tượng trong miếu để mọi người lui tới thăm viếng. Ta không cần phải nắm giữ quyền lực thật, chỉ cần mọi người tin rằng ta có quyền lực, ta yêu mến dân chúng, ta có thể vỗ về tinh thần của nhân dân cả nước, vai trò của ta vậy là đủ.”
“Người bên cạnh ta đều là người của ông ấy.”
Diệp Trần thoáng nhìn ra ngoài rồi nói tiếp: “Nhưng ta không muốn cứ sống mãi như thế.”
“Vậy ý bệ hạ là,” Lục Lương phỏng đoán, “người mượn danh nghĩa tuyển nam sủng để chọn người cho mình?”
Diệp Trần gật đầu: “Đúng vậy. Thực ra ta nhìn trúng ngươi và Minh Hạo, ta muốn sắp xếp Minh Hạo bên cạnh mình, mượn danh nghĩa nam sủng để hắn làm hộ vệ cho ta, thay ta hành sự. Còn ngươi, ta sẽ làm cho người ta thấy hai chúng ta đối đầu, tiếp đó, ngươi hãy gia nhập vào lực lượng của đối thủ, gia nhập quân đội, bắt đầu từ đó đi lên.”
“Ngươi sẽ trở thành một vị sĩ quan xuất sắc, tay nắm trọng quyền. Minh Hạo thì sẽ trở thành một vệ sĩ kiêm đội viên ám sát ưu tú.”
“Lục Lương,” Diệp Trần nghiêm mặt, “ta kỳ vọng vào ngươi, còn nhiều hơn cả Minh Hạo.”
Lục Lương bật cười, tỏ vẻ hồn nhiên: “Nhưng ta muốn ở lại bên cạnh người.”
Ở lại bên cạnh nữ vương, khiến nữ vương điên đảo vì mình, lại âm thầm móc nối với thế lực đối địch, lợi dụng sự sủng ái của nữ vương để tự gây dựng tất cả cho mình.
Một bước lên trời, đường mây nhẹ bước, cuối cùng ngay cả vương vị cũng phải đổi họ.
Thế nào là sủng ái? Chính là đây.
Làm gián điệp với bồi dưỡng cái gì chứ, những thứ này chỉ dùng để lừa những kẻ ngây thơ thôi, anh ta còn lâu mới tin.
Muốn giữ Minh Hạo ở lại, chẳng qua là vì Minh Hạo là nam chính của thế giới này.
Muốn bồi dưỡng anh ta, chẳng qua là vì thấy anh ta là nhân vật phản diện của thế giới này, muốn cảm hóa, muốn cải tạo.
Nói khó nghe một chút thì cô ta và quản giáo trại giam, về chức trách, bản chất cũng giống nhau.
Lục Lương nghĩ đến đó, một chút cảm động vì sự dịu dàng ban nãy liền lắng hẳn.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong tim vẫn mơ hồ như có tiếng quát lên án anh ta.
Cô ấy không phải người như thế.
Cô ấy là một người con gái rất dịu dàng, không phải người như thế.
Anh ta đưa tay cầm tay Diệp Trần, trịnh trọng nói: “Bệ hạ, ta thật lòng mong mỏi có thể ở lại bên cạnh người. Việc Minh Hạo có thể làm, ta cũng có thể. Việc Minh Hạo không thể làm, ta vẫn làm được.”
Diệp Trần im lặng. Lục Lương quỳ một gối trước mặt cô, cầm tay cô, giống một người đang cầu hôn, dịu dàng nói: “Xin hãy đồng ý đi, bệ hạ của ta.”
Diệp Trần choáng váng trước cảnh này.
Ba Tám lập tức đỡ lấy Diệp Trần, nặng nề gọi: “Kí chủ, bình tĩnh, chúng ta có thể thắng!”
“Thắng… không nổi…”
Diệp Trần trong đầu bịt cái mũi đang chảy máu, ngửa mặt lên nói: “Giờ tôi có thể đưa cả dải thiên hà cho anh ta cũng được.”
Ba Tám: “…”
Sao lại gặp phải một kí chủ như vậy chứ.
Đáy lòng Ba Tám vô cùng bi thương.
Thấy Diệp Trần im lặng, Lục Lương băn khoăn.
Tại sao Diệp Trần lại cự tuyệt mình? Vì anh ta chiếm vị trí của Minh Hạo ư? Không đúng, vốn dĩ nữ vương chọn cả hai người làm nam sủng cho nên anh ta và Minh Hạo vốn đều cùng tồn tại, hiện giờ Diệp Trần lại kiên quyết chỉ cần một mình Minh Hạo.
Không phải anh ta chiếm chỗ của Minh Hạo mà là cô ấy đang tước đoạt vị trí của anh ta.
Tại sao?
Lục Lương nheo mắt, nghiêm túc nghiền ngẫm ý đồ của Diệp Trần.
Cô muốn cắt phăng đôi cánh của anh ta, để anh ta không thể bay lên sao?
Nếu là vậy…
“666, tôi có thể đổi đối tượng mục tiêu không?”
“Gì ạ?”
666 ngây người: “Kí chủ có ý gì?”
“Tôi thấy đối phương cũng là một kẻ có hệ thống, mục đích của cô ta và chúng ta hoàn toàn bất đồng, chọn cô ta làm mục tiêu, độ khó quá cao. Tôi đổi đối tượng mục tiêu, khó khăn chẳng phải sẽ bớt đi sao?”
“Vâng…” 666 bối rối nói, “nhưng con đường sau này sẽ không thể thuận lợi bằng. Dù sao thì cô ta cũng là nữ vương, sở hữu những tài nguyên vượt trội hơn hẳn người khác. Hơn nữa, kí chủ, nếu cô ta thực sự là người có hệ thống, vậy thì hạ được cô ấy sẽ có thêm điểm cộng.”
“Thêm điểm cộng?”
Lục Lương nhếch mép: “Tôi muốn hỏi một chút, cô nói mục tiêu cuối cùng của tôi là nhân vật phản diện lội ngược dòng, cô định nghĩa thế nào là lội ngược dòng?”
“Thì chính là trở thành một người giống nam chính, có phụ nữ, địa vị, tiền tài, được muôn người sùng bái, kính trọng! Nhất là, nếu như có thể biến nam chính thành đệ của anh, vậy thì quá hoàn mỹ!”
“Nếu tôi có phụ nữ, có tiền tài, địa vị hơn nam chính, được người người sùng bái nhưng bị chết rất sớm thì sao?”
“Thế… cũng coi như đạt đi…” 666 chột dạ, Lục Lương gật gù: “Tôi biết rồi.”
“Kí chủ,” 666 hơi sờ sợ, “anh tính giờ làm sao đây?”
“Không làm sao hết,” Lục Lương cười rạng rỡ, “tất nhiên là toàn tâm toàn ý yêu cô ấy thôi.”
666: “…”
Cô càng sợ hơn.
Trong lòng Lục Lương đã có tính toán, anh ta ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ, người vẫn muốn Minh Hạo ở bên cạnh người, ta ra bên ngoài làm nhiệm vụ phải không?”
“Đúng vậy…”
Diệp Trần chẳng biết tại sao mình lại lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Lương.
Lục Lương gật đầu, tỏ vẻ “ta hiểu”: “Được. Ta nhận lời bệ hạ.”
“Tất cả những việc bệ hạ muốn ta làm, ta đều sẽ thuận theo như bệ hạ mong muốn.”
Nói xong, Lục Lương cúi đầu hôn lên mu bàn tay Diệp Trần rồi đứng dậy, nói chúc ngủ ngon, sau đó định xoay người bỏ đi.
“Khoan đã,” Diệp Trần gọi anh ta lại, “tối nay ngươi ngủ lại đây đi.”
Lục Lương ngẩn người rồi mới sực hiểu ra ý của Diệp Trần.
Cô đã đắp nặn hình tượng một quân chủ hoang dâm bạo ngược để đối phó với Diệp Văn, đã gọi nam sủng vào, tất nhiên nửa đêm sẽ không để người đi ra.
Lục Lương cười: “Không phải bệ hạ muốn tạo cơ hội để tỏ ra ta và bệ hạ căng thẳng với nhau, để ta lẻn vào làm gián điệp bên hàng ngũ đối thủ sao? Cứ nói ta hầu hạ người không tốt, gọi người đánh chết ta đi là xong.”
“Chỉ cần xuống tay nhẹ một chút, ném ta ra ngoài hố xác ở ngoài cung, tự ta sẽ ra được.”
“Không cần phải ác như vậy chứ…”
“Không ác một chút, sao có thể giống thật?”
Lục Lương mỉm cười cầm thanh kiếm trang trí trên tường, quay lại nói: “Bệ hạ vì ẩn giấu bản thân, những năm qua số người đã giết cũng đâu ít, sao đến Lục Lương lại làm như không nỡ vậy?”
Đã nói đến mức này, nếu còn không nỡ thì hoặc là Diệp Trần thừa nhận mình thích anh ta, hoặc là chịu lỗi OOC.
Diệp Trần cảm tưởng tự mình đã đào cho mình một cái hố to, thực sự cô chỉ muốn làm bộ đánh mấy cái rồi đuổi Lục Lương đi thôi.
Dựa vào năng lực của Lục Lương, nếu không làm nam sủng, anh ta nhất định có thể một bước lên mây.
Anh ta sẽ không làm con chim bị gẫy cánh, sẽ không bị Diệp Trần làm thay đổi bản tính, cũng sẽ không hắc hóa thành phản diện.
Rời xa “Diệp Trần”, Lục Lương sẽ có vùng trời bao la.
Là tử sĩ “Diệp Trần” bồi dưỡng, muốn anh ta có thể thuận lợi phát triển ở nơi chốn khác, nhất định phải chịu đựng hình phạt không thể tha thứ nổi.
Diệp Trần dằn lòng, nhẫn tâm nói: “Được!”
Vừa dứt lời, Lục Lương liền nhào tới hôn!
Diệp Trần tròn mắt, Lục Lương giữ mặt cô, hôn gần như là cắn.
Đối mắt anh ta đậm màu như mực, Diệp Trần nhắm mắt, cả người run run.
Cô muốn giãy dụa lại bị khống chế, anh ta xoay người áp cô xuống giường, kéo quần áo cô, những đốm đỏ loang lổ hằn lên.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu, tủm tỉm cười: “Bệ hạ có thể gọi người xử phạt ta rồi.”
Diệp Trần thở dốc, không nói tiếng nào, Lục Lương lần ngón tay xuống bụng cô, cười hỏi: “Hay là bệ hạ muốn tiếp tục?”
“Người đâu!”
Diệp Trần nhắm mắt lại gọi to. Ánh mắt Lục Lương lạnh lùng. Bọn thị vệ xông vào. Lục Lương lấy chăn đắp lên người Diệp Trần, tỏ vẻ sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, run rẩy gọi: “Bệ hạ…”
“Kéo ra ngoài!”
Diệp Trần nói với giọng ngượng ngùng: “Loạn côn đánh chết!”
“Bệ hạ!”
Lục Lương ngẩng đầu, hoàn toàn không biết mình đã làm gì. Lăng Vũ ra dấu bằng mắt cho đám thị vệ, đám thị vệ liền lôi Lục Lương ra ngoài. Lục Lương liều mạng cầu xin tha thứ, Lăng Vũ nhìn Diệp Trần ngồi sau màn, dè dặt vén màn lên, dịu dàng hỏi: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trần quay đầu qua, Lăng Vũ trông thấy cô nắm chặt vạt áo bị Lục Lương xé rách, đôi môi đỏ có vài vết rách nhỏ, vết rách rỉ ra những giọt huyết châu như chấm sương đọng trên hồng lựu, khiến lòng người rạo rực một nụ hôn.
Mắt Lăng Vũ tối lại nhưng vẫn giữ điệu cười quen thuộc: “Hắn làm đau bệ hạ?”
“Ừ.”
Diệp Trần nhắm mắt lại, có vẻ như là mệt: “Lui ra đi.”
“Vâng.”
Lăng Vũ lui ra.
Ra tới cửa, mặt Lăng Vũ lạnh hẳn đi. Hắn đi thẳng tới chỗ nhà giam. Lục Lương đang bị cột trên ghế, gã đứng trước mặt Lục Lương, tỏ thái độ lạnh lùng.
“Chỗ nào từng chạm vào nàng?”
Nghe tiếng, Lục Lương ngẩng đầu lên. Lăng Vũ nắn cằm anh ta, mắt nhìn đầy hằn học: “Ta hỏi ngươi, chỗ nào từng chạm vào nàng?!”
“Quan nội thị đại nhân,” Lục Lương nói chắc nịch, “ngài nhớ thương bệ hạ.”
“Ta không nhớ thương nàng,” Lăng Vũ cười gằn, “nàng vốn, là của ta.”
Lục Lương không đáp, lưỡi kiếm mỏng kẹp giữa ngón tay.
Hắn?
Lục Lương cười mỉa, hắn là cái thá gì!
Lăng Vũ thấy Lục Lương không trả lời, quay lưng sang nói với kẻ đứng bên: “Giết.”
Vừa dứt lời, lưỡi kiếm kẹp giữa ngón tay cứa đứt dây thừng, Lục Lương bật người nhảy lên, cứa đứt yết hầu của kẻ đứng bên cạnh trong chớp mắt, lập tức áp sát Lăng Vũ!
Lăng Vũ hoảng sợ lui về sau, Lục Lương túm cổ gã dí lên tường, gằn giọng nói: “Diệp Trần không phải của mày, nàng là của tao.”
Lăng Vũ trợn mắt nhìn, lưỡi dao sắc lạnh cứa ngang động mạch của gã, tiếng báo động vang khắp cung đình. Lục Lương dùng tay không đấm vỡ cửa sổ kính, đu người nhảy thẳng xuống.
Là tuyển thủ ám sát hàng đầu, toàn bộ chuỗi động tác này được Lục Lương thực hiện rất trôi chảy, vừa nhanh vừa chuẩn.
Sau khi tiếp đất, Lục Lương lập tức chạy lẩn vào trong đám cây cối.
666 cảm thấy Lục Lương có vẻ không ổn, chờ chạy khỏi khu rừng cây, 666 mới rụt rè gọi: “Kí chủ?”
Lục Lương không đáp. Anh ta cất gọn số vũ khí hiện có, đứng kề một gốc đại thụ, im lặng hít thở sâu sau đó đá mạnh vào thân cây, hung dữ đạp mấy phát xong, chẳng biết là bất mãn chuyện gì mà mắng: “Đệt!”
“Kí chủ…” 666 không biết nó có nên hỏi hay không, rụt rè nói, “không… không phải anh ghen đấy chứ?”
“Câm miệng.”
Lục Lương trừng mắt nhìn lại.
666 cuống quýt làm động tác giả vờ kéo khóa miệng. Lục Lương xả cơn tức xong, thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Anh ta bỗng cảm thấy mình nhận lời rời khỏi Diệp Trần đúng là một quyết định sai lầm. Ở bên cạnh cô ấy có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, anh ta không trông coi sao được?
Nhưng mà…
Lục Lương lại cảm thấy mình quá kỳ lạ, bên cạnh cô ta có nhiều yêu ma quỷ quái thì liên quan cóc gì với mình?
Anh ta bặm môi, cất dao đi, quyết định vẫn hành động theo kế hoạch.
Sự cảnh giác của Diệp Trần với anh ta quá mạnh mẽ, anh ta ở bên cô sẽ chỉ càng kích thích cô cảnh giác thêm.
Chuyện hiện giờ anh ta phải làm chính là đắp nặn hình tượng một kẻ trung thành, trước đây Diệp Trần mắc nợ anh ta nhiều như vậy, dựa theo hiểu biết của anh ta về cô gái này, trong lòng cô ta ít nhiều cũng sẽ có chút áy náy. Anh ta chỉ cần thể hiện sao cho trông thật thâm tình, Diệp Trần nhất định sẽ mềm lòng trong một giới hạn nào đó với anh ta.
Tiền tài, địa vị, phụ nữ, muôn người tôn kính.
Chỉ cần bốn mục này anh ta đều mạnh hơn Minh Hạo, vậy coi như là đã lội ngược dòng thành công.
Cho nên, hiện tại, điều cần phải làm là, kiếm tiền, leo lên trên cao!
Lục Lương ngầm nhẩm tính trong bụng, đối thủ lớn nhất của Diệp Trần là Diệp Văn, vậy thì anh ta… đầu nhập vào phe Diệp Văn là tốt nhất.
Nghĩ sao làm vậy, Lục Lương lập tức nghĩ cách tiếp cận Diệp Văn.
Lục Lương hăm hở bắt đầu con đường thăng quan phát tài của mình còn Diệp Trần thì lại đang trong tình thế có phần chẳng biết làm sao.
Cô đứng trong nhà để xác, nhìn năm thi thể xếp nằm cạnh nhau, mặt lạnh tanh hỏi: “Ngươi nói, tất cả đây đều là Lục Lương giết?”
“Đúng vậy.”
“Trước sau các ngươi chỉ vắng mặt chưa tới 30 giây, hắn ta đã giết được nhiều như vậy?”
“Vâng…”
“Một lũ ăn hại!”
Diệp Trần gầm lên một tiếng, tất cả đám người rầm rập quỳ xuống, còn trong lòng Diệp Trần thực ra đang vỗ tay khen Lục Lương.
Không hổ là nhân vật phản diện của cô, trâu bò cỡ vậy đấy.
Nhưng mà…
Diệp Trần cũng rất muốn túm anh ta lại mắng một trận.
Đi thì cứ đi, giết nhiều người vậy làm gì?! Tuy ở thế giới này mọi người đều ăn bữa nay lo bữa mai, mạng người chỉ bé bằng con kiến nhưng anh ta cũng đừng có như sát thủ hành nghề vậy chứ?
“Nghề của anh ta vốn chính là sát thủ mà.”
Ba Tám đủng đỉnh bổ sung: “Cô quên anh ta trưởng thành như thế nào rồi à?”
Diệp Trần: “…”
Cô chợt cảm thấy, đáng lẽ cô nên giữ Lục Lương lại, giáo dục tử tế một phen.
Giữ Lục Lương lại, nói không chừng Lục Lương lại yêu cô, bi kịch cuộc đời.
Không giữ Lục Lương lại dạy dỗ, một kẻ hành nghề sát thủ, trái tim tràn ngập tình yêu với thế giới…
Có mà mơ.
Diệp Trần thở dài, cô bỗng dưng rất muốn gọi Lục Lương quay về thương lượng thử xem anh ta có thể đổi một nghề khác không, ví dụ như làm… cha sứ?
Có điều cô chẳng kêu nổi, ẩn náu là nghề của người này, sao có thể để cô bắt lại được?
Lục Lương chạy, Minh Hạo chạy, nhiệm vụ của Diệp Trần đứt gánh giữa đường.
Cô gánh vác trọng trách của nữ vương, bắt đầu sự nghiệp ngày ngày phê tấu chương, xử lý công vụ.
Chủ tinh, tương đương với hành tinh làm Thủ đô, của thiên hà Á Đông là Sao Lam. Mỗi sáng thứ Sáu lúc chín giờ, quốc hội họp ở Sao Lam, ngày hôm đó hầu như các quan viên cấp thành phố đều sẽ có mặt, tiến hành thảo luận và biểu quyết các đề án nhiệm vụ từ thứ Hai đến giờ.
Mỗi lần Diệp Trần đều cẩn thận quan sát đám quan viên đó, hễ có gương mặt nào mới, cô liền nghĩ không biết đó có phải là Lục Lương không.
Trình độ phẫu thuật thẩm mỹ ở thời này rất tiên tiến, khó đảm bảo Lục Lương không chỉnh sửa gì.
Kết quả, cô cẩn thận quan sát mấy tháng ròng, không hề phát hiện ra chút manh mối nào, ngay cả Minh Hạo cũng không thấy sủi tăm, tiến độ nhiệm vụ cứ mãi dừng lại ở 5% khiến trong lòng Diệp Trần cảm thấy rất thất bại.
Ba Tám cũng chẳng buồn giục cô, sau khi có được 5000 điểm tích lũy và năng lượng, anh ta cứ như thể bần cố nông mới phất, trở mình sau một đêm, cảm thấy bản thân có rất nhiều tiền.
Bất tri bất giác một năm trôi qua, có thêm một đám người mới được đề bạt lên. Gần đây, bên phía Diệp Văn có tiến cử một lượng lớn các quan viên, tuy Diệp Trần không thoải mái nhưng chỉ có thể đồng ý.
Dù sao, lựa lúc này chống đối Diệp Văn là một quyết định rất không sáng suốt.
Dưới quyền Diệp Văn có ba quân đoàn, trong tay Diệp Trần chỉ có hai, nếu giao chiến, Diệp Văn có thể nói là ưu thế áp đảo. Điểm duy nhất tạm coi là ưu thế của Diệp Trần chính là dòng máu hoàng thất chính thống.
Với người dân của thiên hà Á Đông, họ luôn có một loại tín ngưỡng với “minh quân”, cho rằng một quốc gia nếu có một vị quân chủ mạnh thì tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn hẳn các nước có thể chế chính trị khác. Vậy nên, chỉ cần giữ được cái danh “minh quân”, dân chúng sẽ đứng về phía quân chủ vô điều kiện.
Có điều, gần đây, Diệp Văn đang nghĩ cách để dân chúng chấp nhận chế độ tổng thống, đây rõ ràng là bước đệm cho tham vọng cải cách của ông ta.
Diệp Trần bị Diệp Văn lấn tới từng bước một nhưng cô cũng không hoảng lắm.
Vì cô biết, ba năm nữa, thiên hà Musen sẽ gây chiến với hai thiên hà còn lại. Cô muốn tận dụng cơ hội đó, hoặc làm mình mạnh lên, hoặc làm Diệp Văn suy yếu. Hiện giờ cô chỉ cần án binh bất động, ngăn cản Diệp Văn phát triển quá nhanh, ghìm chân ông ta lại là được.
Diệp Trần chìm trong cuộc chiến chính trị ngoài tầm kiểm soát, đồng thời sốt sắng tìm cách liên hệ với Lục Lương và Minh Hạo. Tình cờ có một hoạt động thị sát ba mươi mốt hành tinh của thiên hà Á Đông, Diệp Trần cảm thấy đây là cơ hội tốt để tìm người, liền gửi phúc đáp sẽ tham gia.
Nữ vương xuất hành, huy động hai mươi mốt chiếc quân hạm. Diệp Trần ngồi trên quân hạm, lính điều khiển tới gặp cô.
Một phi thuyền có tới tận ba phi công, có lẽ là để phòng ngừa có sự cố. Diệp Trần để ý thấy trong số đó có một phi công tuổi còn rất trẻ, trông như chỉ mới mười bảy, mười tám, mắt rất đẹp, như có cả muôn vì sao sa. Diệp Trần ngẩn ngơ nhìn người đó, bên cạnh có người nói: “Đó là sinh viên mới tốt nghiệp loại ưu của Học viện Hàng không.”
“Tên là gì?”
“Thẩm Cảnh Phùng.”
Diệp Trần: “…”
Khéo quá vậy?
Diệp Trần hồ nghi liếc nhìn đối phương, sau khi về tới phòng mình liền ra lệnh: “Trình hết tư liệu về Thẩm Cảnh Phùng cho ta xem.”
Đối phương vâng dạ, chỉ một lát sau, Diệp Trần đang uống nước liền thấy màn hình hiển thị tư liệu về Thẩm Cảnh Phùng.
Từ xuất thân đến thời điểm tốt nghiệp hiện tại, toàn bộ lý lịch không hề có một kẽ hở, trình bày trọn vẹn cuộc đời của một người, thậm chí từng thích những cô gái nào cũng được ghi lại trong hồ sơ.
Chắc là…
Không phải Lục Lương rồi.
Biết được điều này, Diệp Trần nhoẻn cười.
Sao có thể là Lục Lương được chứ? Thật ra anh ta có nhớ gì đâu, cho dù có đặt tên giả, cũng sẽ không đặt là Thẩm Cảnh Phùng phải không?
Chắc hẳn, chỉ là trùng hợp.
Diệp Trần thở dài, bỗng thấy hơi buồn.
Cô vẫn luôn nhớ chàng, còn chàng thì đã quên cô rồi.
Có điều, nghĩ kỹ thì, anh ta vẫn luôn yêu cô, còn cô lại luôn rời bỏ anh ta. Đối với nhân vật phản diện, hẳn cũng là một nỗi khổ.
Vấn đề này không nên nghĩ nhiều, Diệp Trần quyết định đi rửa mặt rồi đi ngủ.
Khoảng cách giữa các hành tinh phải tính bằng năm ánh sáng, cho dù đã đạt tới tốc độ vũ trụ siêu việt cấp III, từ hành tinh này tới hành tinh kia cũng phải mất dăm mươi ngày. Tuổi thọ của người thời này nhờ có nền y học phát triển mà cũng tăng lên rất nhiều. Đối với nữ vương, một lần tuần tra thiên hà tốn mất khoảng vài năm nhưng tuổi thọ của một nữ vương tận những mấy trăm năm tuổi.
Bởi vậy, một đời nữ vương, những lần tuần tra quy mô lớn như thế này có thể làm vài lần.
Chẳng qua là bắt đầu sớm như Diệp Trần, thì hơi ít.
Ngủ đến nửa đêm, Diệp Trần bị Ba Tám đánh thức.
“Kí chủ, dậy đi, cho cô ngắm sao này!”
Diệp Trần mơ mơ màng màng, ngắm sao cái gì thế.
“Kí chủ, cô dậy mau lên, đồ người địa cầu thiếu hiểu biết!”
Diệp Trần thật muốn đánh chết cái hệ thống này nhưng vì Ba Tám quá ồn ào nên cuối cùng Diệp Trần vẫn phải mơ màng bò dậy, hắt nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo, lơ mơ chạy ra chỗ cửa sổ quan sát của phi thuyền.
Cửa sổ quan sát hình bán nguyệt bằng thủy tinh được thiết kế chuyên dành cho khách tham quan quan sát cảnh bên ngoài. Lúc Diệp Trần tới được chỗ cửa sổ, phi thuyền vừa khéo bay ngang qua một hành tinh. Hành tinh này màu sắc rực rỡ, trông vô cùng kỳ diệu. Diệp Trần và hành tinh lướt qua nhau, cảnh tượng như thế này thật khiến người ta sững sờ.
“Kí chủ, quá đẹp đi phải không!”
Ba Tám có vẻ rất phấn khích: “Lần đầu tiên được thấy loại cảnh tượng này chứ gì!”
Diệp Trần im lặng, cô đã hoàn toàn bị quan cảnh mênh mông của vũ trụ làm cho ngây ngẩn.
Cô từng nhìn thấy thiên hà, vũ trụ qua màn ảnh nhỏ vô số lần, nhưng giữa ống kính máy quay và mắt người thật có sự khác biệt không thể nào khắc phục, độ chân thật của cảnh quan không máy quay nào có thể dựng được.
Diệp Trần áp lại gần cửa sổ, đặt tay lên tấm thủy tinh, muốn kề sát với bên ngoài gần nhất có thể.
Giống một đứa trẻ lần đầu tiên thấy món đồ chơi mới lạ, Diệp Trần ngơ ngác ngắm nhìn không gian. Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng: “Có muốn ra ngoài xem thử không?”
Diệp Trần giật mình quay lại, là Thẩm Cảnh Phùng.
Anh ta rất tuấn tú.
Là loại tuấn tú khác hẳn với nhân vật phản diện. Đây không liệt vào loại khẩu vị Diệp Trần thích nhưng đối với trai đẹp, thì không thể không thiên vị, không thể thờ ơ.
Diệp Trần cười ra vẻ điềm tĩnh, giấu diếm sự quê mùa của bản thân: “Ngươi dám mang ta ra ngoài?”
“Sao không dám?”
Thẩm Cảnh Phùng bước lại gần cô, ấn ấn mấy cái nút bên cạnh, một cánh cửa từ từ mở ra. Thẩm Cảnh Phùng lấy một sợi dây thừng, trên dây thừng có một nhãn dán tròn màu trắng. Thẩm Cảnh Phùng bước ra sau lưng Diệp Trần, mỉm cười hỏi: “Bệ hạ, ta giúp ngài?”
Trong lòng Diệp Trần thấy hơi hưng phấn và có chút mong chờ nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng, kiêu ngạo, gật đầu như ban ơn: “Ừ.”
Thẩm Cảnh Phùng cúi đầu cười, có vẻ như đã nhìn thấy chút bí mật nhỏ của cô. Diệp Trần xấu hổ, thực sự cảm thấy đối phương có phần quen thuộc.
Thẩm Cảnh Phùng dán cái nhãn tròn lên lưng cô, một lớp chắn mỏng lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể. Thẩm Cảnh Phùng cũng tự dán nhãn tròn lên lưng mình, đăng sau miếng dán tròn là một sợi dây thừng có thể co giãn. Thẩm Cảnh Phùng kéo dài hai sợi dây thừng sau đó kéo van cửa xuống.
Hơi lạnh ùa vào, Diệp Trần bỗng chốc đối mặt với vũ trụ bao la, lòng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Thẩm Cảnh Phùng đứng cạnh cô, gọi thử: “Bệ hạ?”
Diệp Trần hơi run run.
Cô muốn đi về phía trước nhưng lại có phần không dám, trong lúc cô còn do dự, Thẩm Cảnh Phùng bất ngờ giữ chặt tay cô, sau đó đột ngột lôi cô ra ngoài!
Diệp Trần hét lên sợ hãi, ôm cứng lấy anh ta.
“Thẩm Cảnh Phùng” bật cười, ôm lại cô, nét mặt ôn hòa.
Hai người nổi lơ lửng giữa không trung trong trạng thái không trọng lượng. Diệp Trần không có cảm giác bị rơi xuống.
Cô nhắm tịt mắt lại, được một lúc thì nghe thấy tiếng Thẩm Cảnh Phùng cười: “Bệ hạ vẫn còn sợ à?”
Diệp Trần xấu hổ từ từ he hé mắt ra nhìn. Khuôn mặt đối phương ở ngay trước mắt, cảm giác quen thuộc lại ùa tới, Diệp Trần mím môi, cố gắng xua đuổi ý nghĩ ấy đi.
Thẩm Cảnh Phùng buông cô ra, Diệp Trần liền lơ lửng trôi nổi.
Diệp Trần không được huấn luyện chuyên nghiệp, quơ loạn cả buổi, càng ngày càng cách xa nơi muốn tới. Diệp Trần hoảng hốt, nhìn Thẩm Cảnh Phùng cầu cứu: “Sao ta không qua đó được?”
“Bệ hạ thử nhiều lên là được.”
“Ta thật sự không qua được, hình như càng ngày càng trôi xa khỏi phi thuyền!”
“Bệ hạ cố lên.”
Trong lòng Diệp Trần càng ngày càng sợ hãi, sợi dây thừng rất mảnh, cô lo lắng hỏi: “Sợi dây thừng này không đứt chứ??”
“Lỡ có trục trặc thì cũng sẽ đứt.”
Thẩm Cảnh Phùng ăn ngay nói thật, tươi cười rạng rỡ, có vẻ rất vui.
Diệp Trần hoảng hốt, nhắc Thẩm Cảnh Phùng: “Giờ ta cách ngươi hình như cũng càng ngày càng xa.”
Thẩm Cảnh Phùng ngoẹo đầu: “Thì liên quan gì?”
“Thẩm Cảnh Phùng…” Diệp Trần cảm thấy dây thừng đã căng, không nhịn được run giọng bảo, “Ngươi mau kéo ta về đi.”
Thẩm Cảnh Phùng chẳng chịu nhúc nhích. Diệp Trần cảm tưởng như mình sắp bật khóc rồi, mình nhất định là nữ vương kém cỏi nhất: “Mau lên!”
“Được thôi,” Thẩm Cảnh Phùng thở dài sườn sượt, trôi về phía Diệp Trần, nắm tay cô an ủi: “Bệ hạ đừng lo.”
Anh ta trịnh trọng nói: “Bệ hạ cách ta ngày càng xa, nhưng ta vẫn luôn đuổi theo bệ hạ, rồi cũng sẽ tới được tay.”
Diệp Trần nắm chặt tay Thẩm Cảnh Phùng, lần này không dám thả ra nữa.
Tay chân cô lạnh cóng, đối phương thì lại rất ấm áp, anh ta kéo cô về, Diệp Trần cúi đầu, bất giác tim đập hơi nhanh.
Hai người trở lại cabin, Diệp Trần vẫn im lặng. Thẩm Cảnh Phùng thu hết thiết bị về. Diệp Trần im lặng bỏ đi.
Chờ Diệp Trần đi xa rồi, Thẩm Cảnh Phùng mới phá lên cười.
“Đúng là qua cầu rút ván.”
Diệp Trần vội chạy về như vậy là vì…
“Tôi cảm thấy người này có vấn đề, tuyệt đối chắc chắn là có vấn đề!”
“Đúng!” Ba Tám đồng tình, “Tôi cảm thấy vừa rồi anh ta tán tỉnh cô.”
“Không thể nghi ngờ!”
Sau khi nói xong, một người một hệ thống mặc niệm một giây.
“Tôi cảm thấy tôi bị cưa đổ rồi.”
Ba Tám: “Không thể nghi ngờ.”
“Ôi…” Diệp Trần rên rỉ thành tiếng. Đúng lúc này, phi thuyền “rầm” một tiếng, lắc lư rất mạnh. Diệp Trần giật mình, theo bản năng móc chiếc súng cất dưới giường ra, cài kiếm laser và kiếm thường lên lưng.
Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, sau đó, một nhóm người xông vào, kẻ cầm đầu sốt sắng nói: “Bệ hạ, ta tới để bảo vệ người.”
Diệp Trần nấp trong ngăn tủ không trả lời, đám người bắt đầu tản ra tìm kiếm xung quanh.
Vẻ mặt người mới tới rất sốt ruột nhưng mắt lại lạnh lùng, trong đó có một thứ cô quen thuộc, là sát ý.
Bọn họ không phải tới tìm người.
Diệp Trần bặm môi, nắm chắc khẩu súng. Đúng lúc này, một kẻ trong bọn nói: “Mẹ kiếp, không thấy, cho nổ hết đi. Rút!”
Nói xong, toàn bộ người liền rút ngay. Diệp Trần Trần lập tức hiểu ý đồ của bọn chúng.
Chiếc phi thuyền này rõ ràng đã bị khống chế, bọn họ rút khỏi đây để cho nổ phi thuyền.
Chiến tranh vũ trụ là cuộc chiến khoa học kỹ thuật, chuyện nhặt xác là không cần thiết, một chiếc phi thuyền bị nổ, tỷ lệ sống sót xấp xỉ 0.
Diệp Trần rùng mình. Đối phương có quá nhiều người, cô vội vàng chui ra chính là đâm đầu vào chỗ chết.
Đúng lúc này, một người nhẹ nhàng lẻn vào.
Bước chân của hắn vô cùng nhẹ nhàng, thân thủ nhanh nhẹn, nhìn là biết không phải binh lính bình thường, ắt phải thuộc loại lực lượng được bồi dưỡng chuyên để ám sát.
Diệp Trần ngừng thở, nắm chặt súng.
Người nọ dừng lại nghe ngóng một lát rồi đi thẳng về phía Diệp Trần.
Diệp Trần không chút chần chừ, lộn người lăn ra ngoài, nổ súng!
Tiếc là đối phương phản ứng nhanh hơn, một tay đè súng của Diệp Trần, một tay đè cô lên tường, đồng thời dùng chân ghì người cô, trong chớp mắt, Diệp Trần đã bị khống chế.
Lúc này cô mới nhìn rõ, là Thẩm Cảnh Phùng!
Diệp Trần gườm gườm nhìn hắn ta, bất kể ai xuất hiện lúc này đều rất đáng ngờ.
Thẩm Cảnh Phùng có vẻ nhìn ra được sự cảnh giác của cô, bất mãn hạ thấp giọng nói: “Tôi đây, Lục Lương!”
Diệp Trần ngẩn người: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Để nói sau đi, theo tôi.”
Diệp Trần biết tình hình nguy cấp, lập tức đi theo Thẩm Cảnh Phùng.
Lục Lương vô cùng quen thuộc với phi thuyền, dẫn cô đi thẳng một mạch tới khoang cứu hộ.
Chỗ này đã bị đám người đó chiếm lĩnh, hai người ẩn mình quan sát từ một góc kín đáo, thấy họ lần lượt lên hết trên thuyền cứu hộ.
Sức chứa của thuyền cứu hộ chỉ có hai người, tương đương một tiểu hạm nhưng tốc độ nhanh, tính cơ động rất cao. Vì chỉ có một lối thoát duy nhất, đám người này liên tục nhìn đồng hồ, rõ ràng là đang sốt ruột.
Đám người rút dần, chỉ còn sót lại một chiếc thuyền cứu hộ. Lục Lương đẩy người Diệp Trần, Diệp Trần hiểu ý, giơ súng nhắm thẳng một đầu người.
Đúng lúc này, Lục Lương lách người ra, xông thẳng về phía đối phương!
Súng nổ, người ngã xuống, Lục Lương cũng đồng thời tiếp cận kẻ kia.
Anh ta rất tốc độ, quá nhanh, lưỡi kiếm mỏng trong tay trong nháy mắt đã cắt ngang yết hầu người nọ. Diệp Trần nhảy ra, hai người lên thuyền cứu hộ. Diệp Trần bỗng nghĩ ra: “Ngươi biết lái chứ?”
Lục Lương giật nắp, kéo động cơ, “ùng” một tiếng, phi hạm liền lao ra ngoài!
Phản lực quá lớn làm Diệp Trần giật mình hét ầm lên. Lục Lương lạnh lùng, giọng điệu như là bất mãn: “Phi thuyền tôi còn lái được.”
Cũng chính vào lúc đó, phi thuyền sau lưng họ nổ ầm ầm như xác pháo.
Thiếu chút nữa, họ đã phải vùi thây trong biển lửa.
Diệp Trần bị tiếng nổ làm đau màng nhĩ, không nghe rõ Lục Lương nói gì, lỗ tai cô ong ong, trong lòng hoảng hốt.
Không phải là cô bị điếc chứ?!!
Thế là Diệp Trần gân cổ gào lên: “Ta không nghe thấy!”
“Ngươi nói gì?!”
“Vừa rồi ngươi nói gì?! Có phải ngươi vừa nói gì không?”
Lục Lương nhắc lại nhưng cô đều không nghe ra, nói càng ngày càng to, gần như gào lên, người không biết còn tưởng cô đang ở trên núi.
Lục Lương bị hét đau cả đầu, bực bội gào lại rõ to: “Ta nói ta thích cô, nghe thấy chưa?!”
Diệp Trần ngây người, Lục Lương cũng ngây người, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Trần lắp bắp nói: “Nghe… nghe thấy rồi…”
Lục Lương: “…”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu chuyện nhỏ]
Diệp Trần: “Nghe… nghe thấy rồi.”
Lục Lương: “Thật giỏi nghe.”
666: “Girl tâm cơ…”
Ba Tám: “Kí chủ nhà tôi thế không phải gọi là tâm cơ, gọi là… ngu có phúc của ngu.”
Diệp Trần: “Ngươi… Ngươi nói thật hả?”
Lục Lương: “Không.”
Diệp Trần: “Ồ.”
Lục Lương: “Thật ra phải nói là, Diệp Trần, tôi rất yêu cô.”
Tôi đã bảo ngọt rồi mà, ngọt đấy, sao các bạn không ai tin tôi vậy!!!
Danh sách chương