Nói xong, Diệp Trần chỉ con ngõ kia cho cậu ta: “Vừa nãy mới thấy thằng bé ở bên kia…”
“Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư!”
Đối phương liên mồm cảm ơn rồi chạy đi.
Bọn nha hoàn lấy quần áo xong đi ra, thấy Diệp Trần đứng ngoài cửa bèn hỏi: “Phu nhân đang xem gì vậy ạ?”
“À, không có gì.”
Diệp Trần lên chiếc xe đang đậu chờ họ: “Chúng ta về thôi.”
Diệp Trần về tới nhà, bắt tay vào nghiền ngẫm, bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời Lục Minh là bắt đầu từ lúc gặp Trần Song Song và cái chết của Lục tam gia.
Chuyện gặp gỡ Trần Song Song thì khá dễ giải quyết, vấn đề là cái chết của Lục tam gia, cho dù không có Trần Song Song khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt thì cứ cái đà thế sự sau này của Thượng Hải, muốn giữ được Lục tam gia thì cần phải cố hết khả năng mới được.
Diệp Trần ngồi trong phòng suy nghĩ, xem xét lại tất cả những kỹ năng mình biết.
Những thứ cô học được ở mỗi thế giới sau đó sẽ trở thành kỹ năng của cô, tùy biến linh hoạt phù hợp với quy tắc của mỗi thế giới đang ở. Tuy nhiên, vì đã đi qua quá nhiều thế giới nên kể cả đã điều chỉnh để phù hợp với quy tắc thì khả năng hiện giờ của cô so với thế giới này e là đến thiên tài võ thuật cũng phải khiếp sợ.
Diệp Trần đứng vận động tay chân ở trong phòng, xương cốt cơ thể hiện giờ có yếu đi một chút nhưng cũng không có gì đáng ngại, đối thủ ở đây cũng toàn hạng xoàng.
Ưu thế lớn nhất của cô hiện tại là khả năng đánh đấm. Ở thế giới này, Thượng Hải lúc này đang trong tình trạng bị các bang phái kiểm soát, nếu muốn bảo vệ chỗ đứng của Lục gia ở Thượng Hải thì khả năng này là trụ cột tất yếu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trần quyết định ngày mai phải đi dạo tìm hiểu tình hình thực tế một chút.
Nghĩ xong xuôi mọi chuyện, Diệp Trần đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy, mượn danh nghĩa đi mua quần áo, sai đám nha hoàn đi ra ngoài hết, còn một mình cô tự do đi dạo.
Đi thăm thú chưa được bao xa thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi quen tai: “Tiểu thư!”
Diệp Trần quay lại nhìn, là cậu thiếu niên cô gặp hôm qua, một tay cầm báo, tay kia dắt thằng bé đã xin tiền cô, vẻ mặt cả hai người đều rất vui mừng.
Diệp Trần cười: “Tìm được rồi à?”
“Vâng vâng,” cậu thiếu niên gật đầu lia lịa, “Kiều Nhất đã kể cho tôi nghe hết rồi, là tiểu thư đã cứu nó. Hôm qua tôi đã muốn tìm tiểu thư để cảm ơn nhưng thật không ngờ…”
“Không có gì.”
Giữa lúc hai người nói chuyện, Kiều Nhất sán lại gần ôm chân Diệp Trần, cọ cọ người như con mèo con. Diệp Trần nhoẻn cười, xoa đầu Kiều Nhất rồi bảo: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, hai người bận gì thì cứ đi đi.”
“Tiểu thư, tôi tên là Hướng Nam.” Cậu thiếu niên chỉ vào đoạn đường, “Bình thường tôi bán báo ở đoạn này, tiểu thư có việc gì thì cứ tới tìm tôi. Hôm nay tôi vẫn chưa bán xong báo, phải đi cái đã, bữa khác sẽ tới tìm tiểu thư sau.”
“Đi đi.” Diệp Trần gật đầu, mỉm cười, “Tôi là Tống Uyển Thanh. Có duyên thì sẽ còn gặp lại.”
Hướng Nam gật đầu, bảo Kiều Nhất cảm ơn Diệp Trần rồi hai anh em dắt nhau đi.
Hai người đi chưa được bao xa thì Diệp Trần bỗng nhiên phát hiện trong tay áo mình có thêm một bọc tiền.
Diệp Trần lấy gói tiền ra nhìn, trên mặt giấy nhàu nát có đề một chữ “Hướng”.
Diệp Trần giật mình, cô là loại trình độ cỡ nào chứ? Ở thế giới này, tuyệt đối chắc chắc là cao thủ hạng nhất! Thế mà Hướng Nam có thể thần không biết quỷ không hay bỏ tiền vào tay áo cô, có thể thấy là trình độ cao biết bao nhiêu.
Nhân tài!
Diệp Trần lập tức nhận định ngay như vậy. Cô vội vàng đuổi theo hướng Hướng Nam rời đi, không biết là có chuyện gì mà hai anh em đi nhanh như ma đuổi, lúc Diệp Trần bắt kịp được họ, Hướng Nam đã đi vào trong một con ngõ sâu, Diệp Trần mới tới gần đã nghe thấy tiếng người chửi: “Chạy à? Chạy nữa đi tao xem nào! Tiền tháng này mày vẫn chưa nộp phải không? Chưa nộp tiền cho Trần gia mà còn muốn buôn bán trên địa bàn của Trần gia, chán sống rồi phải không?!”
Dứt lời, Diệp Trần nghe thấy tiếng Hướng Nam la lên, liên tiếp sau đó là tiếng chân đấm tay đá, tiếng ai đó chửi ông ổng rồi có tiếng Hướng Nam hét lên: “Thả thằng bé ra!”
Tiếng Kiều Nhất khóc, tiếng Hướng Nam gào, tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi trộn lẫn vào nhau.
Diệp Trần vội vàng đưa bước nhanh hơn, xông tới quát một tiếng thật to: “Dừng tay hết lại cho tôi!”
Mọi người sững ra, quay lại nhìn, chỉ có mỗi mình Diệp Trần đứng đó.
Hướng Nam bị hai tên đàn ông ghì trên tường, Kiều Nhất bị một tên đô con túm.
“Ồ,” gã đô con cười tươi roi rói, “tiểu thư xinh đẹp thật đấy nhỉ. Đến lo chuyện bao đồng phải không? Tên Hướng Nam này là gì của cô hả?”
“Không phải là gì của tôi cả, đi ngang qua, không nhịn được, muốn giúp một tay.” Diệp Trần cười, nhặt một thanh gỗ rơi lăn lốc gần đó lên, bước lại gần. Gã đô con nhìn Diệp Trần khinh khỉnh, liếc Kiều Nhất bảo: “Giúp? Được đấy, ngủ với tao một đêm…”
Chưa nói hết lời, Diệp Trần đã nện ngay một gậy trúng mặt gã, trông thì rất nhẹ nhàng vậy mà gã bị đập cho bay người dán thẳng lên tường!
Hai tên kia liền xách dao chém tới, Diệp Trần một mình một gậy, đập cho bọn chúng dán hết người lên tường.
Hướng Nam và Kiều Nhất đứng trân ra nhìn. Diệp Trần nhíu nhíu mày, ngượng ngùng nói: “Bất đắc dĩ, để Kiều Nhất nhìn thấy cảnh này, ngại quá.”
“Không… không có gì!”
Hướng Nam cuống quýt nói: “Chúng ta mau chạy thôi, bọn họ chắc chắn sẽ gọi người tới đấy!”
“Đi.”
Diệp Trần bế Kiều Nhất lên, đi theo Hướng Nam ra ngoài. Hướng Nam nóng ruột nói: “Tiểu thư, tôi đáng ra không nên làm liên lụy tới cô, thằng bé này…”
“Liên lụy gì chứ, để tôi giúp cậu, cậu muốn làm gì?”
“Tôi không thể ở lại Thượng Hải được nữa.” Hướng Nam ủ rũ nói, “Cô đánh người của Hồng gia, tôi nhất định không thoát được, hôm nay phải dẫn người nhà trốn đi trước thôi.”
Diệp Trần ngẩn người, cô thật không ngờ mình giúp Hướng Nam lại dẫn tới hậu quả như vậy. Thấy Diệp Trần áy náy, Hướng Nam vội nói: “Tiểu thư, không sao đâu, tôi vốn cũng không định ở lại Thượng Hải, Trần gia vốn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi rồi, chỉ là không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy.”
Nói xong, Hướng Nam và Diệp Trần rẽ vào trong một ngõ nhỏ. Hướng Nam đẩy cửa vào nhà, sốt sắng gọi: “Bà…”
Còn chưa nói hết, Hướng Nam đã sững người ra.
Đồ đạc trong nhà bị phá tan tành, thứ gì đập được đều bị đập hết. Hướng Nam mở mắt trừng trừng, chạy xộc vào: “Bà ơi!”
Diệp Trần bế Kiều Nhất vào theo, Hướng Nam ngơ ngác đứng giữa phòng, một bà cụ nằm sõng soài dưới đất.
“Cụ…”
“Tắt thở rồi.” Hướng Nam nói như đã chết lặng.
Diệp Trần đặt Kiều Nhất xuống, chạm thử vào người bà cụ, da thịt đã lạnh rồi, đầu có một vết rách, trên ghế có dấu máu, e là bị người ta xô ngã đập đầu vào góc bàn, sau đó không có ai biết chuyện tới cứu nên cứ thế mà đi.
Diệp Trần dè dặt hỏi: “Hướng Nam, chúng ta báo cảnh sát chứ?”
Hướng Nam cười chua chát: “Báo cảnh sát làm gì? Cả đồn cảnh sát toàn là người của lão ta, ai dám nhận vụ này đây?”
“Lão ta là ai?” Diệp Trần nhíu mày, Hướng Nam cười rộ lên đầy cay đắng: “Tiểu thư biết Trần Kiều, Trần lục gia không?”
Diệp Trần ngẩn người, không ngờ lại nghe người ta nhắc tới cái tên Trần Kiều vào lúc này.
Cha của Trần Song Song, người tương lai sẽ sát hại Lục tam gia.
Hướng Nam ngồi xổm xuống, nói với Diệp Trần: “Nếu tiểu thư không phiền, liệu có thể giúp tôi trông Kiều Nhất một lát, tôi lo liệu cho bà một chút.”
“Thế… cậu không rời Thượng Hải nữa à?”
“Rời khỏi Thượng Hải là để bảo vệ người thân, người thân không còn nữa, còn đi làm gì?”
Thái độ của Hướng Nam rất bình tĩnh, Diệp Trần biết không khuyên được nên đành đứng một bên trông.
Hướng Nam thay quần áo mới cho bà, rửa mặt mũi sạch sẽ, lau tay cho cụ, nói với cô: “Không dối gạt gì tiểu thư, thực ra trước đây Hướng Nam từng học nghề ăn trộm. Sư phụ của Hướng Nam là người của Đạo môn, phạm phải môn quy, bị chặt tay đuổi đi, ông đã dạy cho Hướng Nam một thời gian.”
“Ở Thượng Hải này, từng tấc đất nhỏ đều là địa bàn của ai đó. Hướng Nam sống trong địa bàn của Trần gia. Vốn cũng chỉ phải nộp chút tiền phí bảo kê nhưng không may, có một lần tôi trộm được một món đồ quý.”
“Đồ quý?” Diệp Trần nhíu mày, Hướng Nam ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi nghe người ta gọi nó là giáp cốt, trộm được từ tay một tên buôn đồ cổ. Trộm về thì liền đem bán qua tay luôn, ai mà ngờ, nó lại là thứ Trần gia muốn. Trần gia bắt tôi phải đi tìm nó về, tôi biết đi đâu mà tìm chứ?”
Hướng Nam cười chua chát: “Không tìm được đồ về, đành phải quy thành tiền để trả, nhưng cái thứ đó, e là cả đời tôi cũng chẳng thể trả hết nợ được.”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?”
Hướng Nam bất lực đáp: “Còn làm sao được nữa?”
Cậu ta thở dài: “Chấp nhận số phận thôi.”
Diệp Trần im lặng. Hướng Nam lau sạch tay cho bà rồi ngẩng lên nhìn Diệp Trần: “Tôi thấy tiểu thư là người nhà giầu, sao còn chưa về nhà đi?”
“Tôi về thì hai người làm thế nào?”
Hướng Nam im lặng. Diệp Trần thấy vẻ liều mạng trong cái nhìn của đối phương bèn rụt rè hỏi: “Cậu định đi giết Trần Kiều à?”
“Tiểu thư.” Hướng Nam có vẻ đã phải đắn đo rất nhiều, cậu ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên: “Tôi biết thỉnh cầu này rất mạo muội nhưng vẫn muốn xin tiểu thư một điều, tiểu thư có thể nhận nuôi Kiều Nhất không?”
“Kiều Nhất rất nghe lời, cũng rất hiểu chuyện, còn…”
“Tôi từ chối.” Diệp Trần đáp chắc nịch. Đôi mắt Hướng Nam tối đi. Diệp Trần nói tiếp: “Tiền này để tôi trả thay cậu, người tôi cũng giết giúp cậu.”
“Tiểu thư?!”
Hướng Nam ngẩng phắt đầu lên, Diệp Trần cười: “Sau này cậu bán mạng làm việc cho tôi nhé, chịu không?”
“Chuyện này… chuyện này…”
Diệp Trần thấy cậu ta tỏ vẻ kích động như vậy bèn đẩy người cậu ta một cái: “Đi mua cho tôi một cái mặt nạ.”
Diệp Trần đã tính đâu vào đấy rồi, lợi dụng chuyện này, chen chân vào bến Thượng Hải, cần phải có một tên mới, hơn nữa, không được để Tống Uyển Thanh lộ mặt.
“Tôi muốn gia nhập vào giới xã hội đen.” Diệp Trần hỏi Ba Tám, “Anh thấy tôi nên lấy tên là gì thì hay?”
“Chúng ta phải đặt một cái tên khí thế vào!” Ba Tám hùng hồn đáp. Diệp Trần gật đầu: “Phải, càng oai càng tốt!”
“Ngọc diện dạ xoa thì sao?”
Ba Tám tích cực thuyết minh: “Ngọc diện có thể nói lên cô là người đẹp còn dạ xoa có thể thể hiện được sự hung ác của cô.”
*ngọc diện: diện mạo đẹp như ngọc
Diệp Trần: “…”
“Tôi thấy, giản dị, không hoa mĩ mới là thật. Chúng ta không cần phải dùng cái mánh này.”
Hướng Nam mua mặt nạ về, là một cái mặt nạ trắng tinh không thể hiện chút sắc thái tình cảm nào.
Diệp Trần đeo vào, đứng dậy, nói với Hướng Nam: “Dẫn tôi đi tìm Trần Kiều.”
“Cô định làm gì?”
Hướng Nam kính cẩn hỏi, rất ra dáng một tên đàn em. Diệp Trần vô tư đáp: “Trả tiền.”
“Nếu Trần lục gia không nhận thì sao?”
Hướng Nam rất bất an. Diệp Trần cười gằn: “Vậy thì đánh tới khi lão chịu nhận.”
Hướng Nam choáng váng trước khí phách của Diệp Trần, ngoan ngoãn dẫn cô tới chỗ Trần gia, trong lòng vẫn rất hồi hộp như lúc nãy.
Sắp đánh nhau, sắp đánh nhau rồi, không ngờ lại có ngày cậu ta dẫn người tới tận cửa Trần gia đánh nhau!
Nhưng có gì đâu phải sợ!
Hướng Nam xách đại đao, tự cổ vũ bản thân… Cùng lắm thì chết ở Trần gia, chẳng lẽ mình còn sợ chết hay sao? *đại đao: (tiếng Trung: 大刀) trong tiếng Trung thì nó có nghĩa rất rộng, bao gồm nhiều loại đao có lưỡi dài, bao gồm cả mã tấu, khác với cách gọi đại đao ở các miền của Việt Nam.
Đến Trần gia, người hầu thấy Diệp Trần đeo mặt nạ thì do dự hỏi: “Tiểu thư tới là để…?”
“Tôi tới tìm Lục gia.”
Diệp Trần nói thẳng, giọng lạnh tanh. Tên người hầu cười giả lả: “Lục gia rất bận, tiểu thư có hẹn trước không? Nếu chưa hẹn trước, hay là tiểu thư để lại danh thiếp, tôi sẽ chuyển lời thay…”
Còn chưa kịp nói hết ý, con dao găm đã trượt từ trong tay áo Diệp Trần ra kề lên cổ đối phương, lạnh tanh nhắc lại: “Tôi muốn gặp Trần lục gia.”
Trong lúc Diệp Trần và Hướng Nam đi tìm Trần Kiều tính sổ, Lục Minh cũng chẳng ngồi không.
Trong nội dung thế giới mà anh ta có, không viết cụ thể làm thế nào mà Lục Minh tìm được các miếng giáp cốt, hiện giờ anh ta chỉ còn nước bắt đầu đi tìm từng miếng từng miếng một. Anh ta vốn nghĩ khó khăn lớn nhất ở thế giới này chính là làm thế nào có thể sống sót vượt qua thời chiến, vậy mà không ngờ, vấn đề thách thức nhất lại là… vô cùng khó sưu tầm văn vật!
Lục Minh lần tìm theo các manh mối có được, phát hiện ra sau khi theo tay đội buôn đi từ Thiên Tân tới Thượng Hải, các miếng giáp cốt đã bị người ta đánh cắp, sau khi bị trộm mất thì hoàn toàn không biết tung tích.
Lục Minh không biết kẻ trộm là ai nhưng anh ta biết kẻ trộm chắc chắn sẽ có liên hệ nào đó với Đạo môn.
Bến Thượng Hải những năm này, nói theo kiểu hiện đại thì là xã hội đen, còn nói theo kiểu cũ là giang hồ.
Đã là giang hồ, tất nhiên sẽ có quy củ riêng của giang hồ. Chuyện cường đạo trên giang hồ hầu như được thâu tóm trong tay bát môn phái. Muốn làm nghề này đều phải bái sư học nghệ sau đó do bát môn phái quản lý.
Thiên môn chuyên về lừa đảo, Cổ môn chuyên về vu cổ, Hồng Quyên môn chuyên về ảo thuật, Tiêu Khí môn chuyên về bày cơ quan, làm ám khí.
Lượng Sát môn chuyên giết người thuê, Lan Hoa môn chuyên mãi sắc mãi nghệ, Thần Kỹ môn chuyên thầy cúng bà đồng còn Đạo môn thì thành phần khá là phức tạp, cướp đường cướp chợ, trộm mộ, móc túi, tiền của người sống hay của người chết bọn họ đều lấy hết.
*lượng sát nghĩa đen là giết hộ, Đạo môn: chữ “đạo” trong cường đạo, nghĩa là trộm cắp. Hồng Quyên nghĩa là miếng lụa đỏ. Tiêu Khí là nung chảy các món đồ.
Muốn ăn trộm ăn cắp gì ở đất Thượng Hải thì trước tiên phải là người của Đạo môn, tiếp đó là phải đi chào hỏi tên bảo kê chỗ địa bàn đó.
Người đứng đầu của bát môn thay đổi theo hằng năm, ai có năng lực, người đó làm, không có năng lực thì cút.
Ở bến Thượng Hải này có ai là không có năng lực? Nhưng có ai là mãi mãi có năng lực?
Lục gia coi như cũng có quen biết người quản lý những chuyện này. Lục Minh muốn tìm đồ bị mất bèn gửi thẳng thiệp cho tổng môn chủ của bát môn, ngay chiều hôm đó liền ghé qua.
Tổng môn chủ đương nhiệm là Hầu Xương có xuất thân từ Lượng Sát môn, thân thủ rất tốt, tính tình thì không, câu cửa miệng của ông ta là: “Có giỏi giết tao, vị trí này để mày làm.”
Lúc Lục Minh tới, Hầu Xương đang nằm trên giường hút thuốc phiện. Lục Minh đứng ở cửa, chờ ông ta hút xong mới lên tiếng: “Lần này tới là muốn mời Hầu gia giúp tìm chút đồ…”
“Ta biết.”
Hầu Xương hút một hơi, thong thả cất lời: “Cậu muốn tìm miếng giáp cốt văn, thứ này rất quý.”
“Hầu gia đã biết, vậy tôi cũng không cần nhiều lời nữa.” Nói xong, Lục Minh đẩy một cái hộp tới, kính cẩn nói, “Hầu gia giúp đỡ, Lục Minh rất biết ơn, đây là chút lễ mọn…”
“Ta đồng ý gặp cậu không phải vì chuyện này.” Hầu Xương nhả một vòng khói rồi nói tiếp, “Ta nghe nói nhà các cậu đang có chút tranh chấp chuyện làm ăn với người của Trần gia ở bến tàu Phổ Đông, Trần lục gia đã có nhời với ta, nhờ ta tới khuyên cha cậu mấy câu.”
“Ồ?” Lục Minh cười mỉm, đôi mắt tối lại: “Hầu gia định khuyên thế nào?”
“Cậu về nói với cha cậu,” Hầu Xương lại làm thêm một hơi thuốc nữa, vẻ mặt đê mê, “ông ta tuổi cũng cao rồi, cần gì phải tranh cường háo thắng như vậy. Hơn nữa, cậu còn là thầy giáo đại học, tranh với Trần Kiều cái gì chứ? Không phải ta nói cậu đâu,” Hầu Xương liếc mắt nhìn sang, ánh mắt khinh khỉnh, “nhưng ngay cả con bé Trần Song Song nhà Trần gia e là còn ra dáng đàn ông hơn cậu đấy.”
Lục Minh đứng dậy, không nói tiếng nào. Hầu Xương hé mắt trông ngang: “Sao, chú nói vậy mày không vui hả?”
“Trước đây, Hầu gia từng có nói, ai giết được mình thì vị trí này là của người đó phải không?”
Hầu Xương bật cười sang sảng: “Ta từng nói thế, nhưng có ai có thể…”
Nói chưa dứt lời, một cây tăm đã đâm xuyên ngang cuống họng Hầu Xương.
Cây tăm đi rất chuẩn rất nhanh, thực sự không có ai nhìn rõ vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hầu Xương bỗng im bặt. Lục Minh thản nhiên xoay người đi ra ngoài. Máu tươi trào ra từ trong cuống họng, nhuộm đỏ cổ áo Đường trang của ông ta.
Phải mất một lúc, người đàn bà cùng nằm hút thuốc phiện với ông ta mới sực nhận ra, hét toáng lên. Lúc này, Lục Minh đã ta tới ngoài hành lang, thản nhiên đi ngược chiều dòng người đang chạy vào trong ra tới cổng, ngồi vào trong ô tô.
“Thiếu gia?”
Tài xế do dự hỏi: “Đi đâu ạ?”
“Về nhà.”
Lục Minh thản nhiên đáp, bỏ lại Hầu phủ nhốn nháo sau lưng. Anh ta ngả lưng dựa vào lưng ghế ô tô rộng rãi, day day huyệt thái dương của mình.
Anh ta bỗng nghĩ, chuyện tìm giáp cốt văn có lẽ phải để lùi lại sau, nâng cao địa vị của Lục gia ở bến Thượng Hải mới là chuyện chính trước mắt.
Lúc Lục Minh về tới nhà cũng là lúc Diệp Trần bước chân vào sảnh lớn của Trần gia.
Trong tay cô cầm một con dao găm Hướng Nam cho, con dao trông thì hơi gỉ nhưng chẳng ai dám tới gần nửa bước.
Mọi người ở đây đều đã được mục sở thị độ hung ác của người đàn bà này, trông thì chân yếu tay mềm nhưng lúc đánh thật, đừng nói là cô ta có dao, cho dù không có dao, bọn họ cũng không dám lên.
Trần Kiều nghe tiếng, đi ra xem, thấy Diệp Trần cầm một con dao găm cùn mẻ, vậy mà đám người bu quanh, không đứa nào dám lên.
Cô ta đeo mặt nạ, không thể soi ra được vẻ mặt đằng sau nó là gì nhưng có thể thấy được qua đôi mắt cô ta sự thản nhiên như một trò đùa.
Trần Kiều bực lắm nhưng ông ta vẫn ung dung hỏi: “Vị tiểu thư này là?”
“À, tôi là chị họ của Hướng Nam.”
Diệp Trần thuận miệng bịa. Hướng Nam nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Trần Kiều nghe Diệp Trần đáp vậy, không khỏi coi khinh đối phương.
Hướng Nam thì ông ta biết, nếu là chị của thằng này thì chẳng phải nhân vật đáng kể gì.
Thái độ xem thường rất rõ ràng, từ đứng nói chuyển thành ngồi nói, rất là lạnh nhạt, ngồi sau lưng mấy tên tay chân cầm súng, ông ta ngẩng cao đầu, kiểu cách hỏi: “Cô tới trả tiền giúp nó à?”
“Đúng vậy.”
Trần Kiều nở nụ cười. Thứ Hướng Nam làm mất, ông ta biết rất rõ giá trị của nó, người ngoại quốc đã ra thêm giá, e là cả đời cái tên nghèo kiết hủ lậu này cũng chẳng thể nào mơ có được số tiền ấy.
“Cô biết nó thiếu bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“Mười vạn đồng đại dương.”
Mười vạn đồng đại dương, tương đương với khoảng tám triệu đồng tiền ta. Hơn nữa, đây chỉ là một phần giáp cốt văn.
*1 vạn = 10 000, 10 vạn = 100 000
Diệp Trần nghe xong, bỗng thấy muốn ngừng thở. Cô chợt nhận ra, vấn đề khó giải quyết nhất trước mắt có lẽ không phải là làm thế nào để đứng vững trong giới xã hội đen mà là làm thế nào để kiếm đủ tiền mua lại các miếng giáp cốt.
Trần Kiều thấy sắc mặt Diệp Trần tái đi bèn cười: “Còn muốn trả tiền nữa không?”
“Muốn.”
Diệp Trần quả quyết đáp: “Tiền thì nhất định phải trả. Hiện giờ tôi không có tiền, để tôi làm tay chân cho Trần lục gia, Trần lục gia thấy thế nào?”
“Tay chân?”
Trần Kiều nhíu mày, nhìn Diệp Trần gầy còm nhom từ trên xuống dưới: “Cô hay Hướng Nam? Hướng Nam thì ta không cần, thằng đó không được. Còn cô…”
Trần Kiều bật cười: “Bỏ mặt nạ xuống để ta xem thử xem cô có thể ra ngoài vũ trường được không. Cho dù cô có vào vũ trường, e là vẫn còn…”
Chưa kịp nói hết, Diệp Trần đã động thủ!
Thế tới mãnh liệt, động tác mau lẹ, còn nhanh nhẹn, uyển chuyển hơn báo gấm, đám người lập tức bị đánh dạt ra, đến lúc sờ tới được cò súng thì Diệp Trần đã tới được trước mặt Trần Kiều, kề con dao găm lạnh ngắt lên yết hầu lão ta.
Trần Kiều giơ tay đầu hàng, run rẩy thở hổn hển. Diệp Trần lẳng lặng nhìn ông ta: “Không biết thân thủ của tôi đã đủ để gán nợ cho Hướng Nam hay chưa?”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Trần Kiều, lâu lắm rồi ông ta không bị ai uy hiếp như vậy.
Một mặt vui mừng, một mặt run sợ, vui vì Diệp Trần chẳng những không muốn giết mà còn muốn giúp ông ta, sợ vì phải đeo một quả bom bên người.
Ông ta nuốt nước bọt đánh ực, cố gắng bình tĩnh đáp: “Tiểu thư có thân thủ giỏi như vậy, sao còn muốn ở lại dưới trướng Trần mỗ làm gì?”
“Kiếm miếng cơm, chỉ muốn đánh đấm, không muốn nghĩ nhiều.”
Diệp Trần đáp chắc nịch.
Đây là lời thật lòng, nếu không phải vì nhiệm vụ, chắc cô sẽ mặc kệ tất thảy.
Đánh nhau là sở trường của cô, động não thì không.
Cô nói vừa nghiêm túc vừa thành khẩn, Trần Kiều thở phào một hơi, ông ta tin.
“Nếu là vậy, Trần mỗ tình nguyện giúp tiểu thư một tay! Tiểu thư không cần phải làm gì hết…”
“Tôi sẽ làm tay chân cho ông.”
Diệp Trần thản nhiên đáp. Trần Kiều gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, ý tôi chính là vậy. Tiểu thư chỉ cần đánh nhau, giết người là được, những chuyện khác để cho tôi!”
“Ừ.”
Diệp Trần thu dao về, giả vờ ra vẻ là một tên cuồng đánh đấm.
Trần Kiều sờ sờ cái cổ của mình, mừng thoát chết.
Đúng lúc này, có đứa chạy cuống cà kê vào nhà.
“Ông ơi, hỏng rồi!”
“Cuống cái gì đấy?”
Trần Kiều tỏ vẻ không hài lòng: “Không thấy khách quý đang ở đây sao?!”
“Lục gia ơi, hỏng bét rồi!”, gã nọ la lên, “Hầu gia chết rồi!”
“Mày nói gì?!”
Trần Kiều đứng bật dậy, gã người hầu lau mồ hôi, nói nốt: “Hầu gia bị Lục Minh giết rồi!”
“Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư!”
Đối phương liên mồm cảm ơn rồi chạy đi.
Bọn nha hoàn lấy quần áo xong đi ra, thấy Diệp Trần đứng ngoài cửa bèn hỏi: “Phu nhân đang xem gì vậy ạ?”
“À, không có gì.”
Diệp Trần lên chiếc xe đang đậu chờ họ: “Chúng ta về thôi.”
Diệp Trần về tới nhà, bắt tay vào nghiền ngẫm, bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời Lục Minh là bắt đầu từ lúc gặp Trần Song Song và cái chết của Lục tam gia.
Chuyện gặp gỡ Trần Song Song thì khá dễ giải quyết, vấn đề là cái chết của Lục tam gia, cho dù không có Trần Song Song khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt thì cứ cái đà thế sự sau này của Thượng Hải, muốn giữ được Lục tam gia thì cần phải cố hết khả năng mới được.
Diệp Trần ngồi trong phòng suy nghĩ, xem xét lại tất cả những kỹ năng mình biết.
Những thứ cô học được ở mỗi thế giới sau đó sẽ trở thành kỹ năng của cô, tùy biến linh hoạt phù hợp với quy tắc của mỗi thế giới đang ở. Tuy nhiên, vì đã đi qua quá nhiều thế giới nên kể cả đã điều chỉnh để phù hợp với quy tắc thì khả năng hiện giờ của cô so với thế giới này e là đến thiên tài võ thuật cũng phải khiếp sợ.
Diệp Trần đứng vận động tay chân ở trong phòng, xương cốt cơ thể hiện giờ có yếu đi một chút nhưng cũng không có gì đáng ngại, đối thủ ở đây cũng toàn hạng xoàng.
Ưu thế lớn nhất của cô hiện tại là khả năng đánh đấm. Ở thế giới này, Thượng Hải lúc này đang trong tình trạng bị các bang phái kiểm soát, nếu muốn bảo vệ chỗ đứng của Lục gia ở Thượng Hải thì khả năng này là trụ cột tất yếu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trần quyết định ngày mai phải đi dạo tìm hiểu tình hình thực tế một chút.
Nghĩ xong xuôi mọi chuyện, Diệp Trần đi ngủ, sáng hôm sau thức dậy, mượn danh nghĩa đi mua quần áo, sai đám nha hoàn đi ra ngoài hết, còn một mình cô tự do đi dạo.
Đi thăm thú chưa được bao xa thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi quen tai: “Tiểu thư!”
Diệp Trần quay lại nhìn, là cậu thiếu niên cô gặp hôm qua, một tay cầm báo, tay kia dắt thằng bé đã xin tiền cô, vẻ mặt cả hai người đều rất vui mừng.
Diệp Trần cười: “Tìm được rồi à?”
“Vâng vâng,” cậu thiếu niên gật đầu lia lịa, “Kiều Nhất đã kể cho tôi nghe hết rồi, là tiểu thư đã cứu nó. Hôm qua tôi đã muốn tìm tiểu thư để cảm ơn nhưng thật không ngờ…”
“Không có gì.”
Giữa lúc hai người nói chuyện, Kiều Nhất sán lại gần ôm chân Diệp Trần, cọ cọ người như con mèo con. Diệp Trần nhoẻn cười, xoa đầu Kiều Nhất rồi bảo: “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, hai người bận gì thì cứ đi đi.”
“Tiểu thư, tôi tên là Hướng Nam.” Cậu thiếu niên chỉ vào đoạn đường, “Bình thường tôi bán báo ở đoạn này, tiểu thư có việc gì thì cứ tới tìm tôi. Hôm nay tôi vẫn chưa bán xong báo, phải đi cái đã, bữa khác sẽ tới tìm tiểu thư sau.”
“Đi đi.” Diệp Trần gật đầu, mỉm cười, “Tôi là Tống Uyển Thanh. Có duyên thì sẽ còn gặp lại.”
Hướng Nam gật đầu, bảo Kiều Nhất cảm ơn Diệp Trần rồi hai anh em dắt nhau đi.
Hai người đi chưa được bao xa thì Diệp Trần bỗng nhiên phát hiện trong tay áo mình có thêm một bọc tiền.
Diệp Trần lấy gói tiền ra nhìn, trên mặt giấy nhàu nát có đề một chữ “Hướng”.
Diệp Trần giật mình, cô là loại trình độ cỡ nào chứ? Ở thế giới này, tuyệt đối chắc chắc là cao thủ hạng nhất! Thế mà Hướng Nam có thể thần không biết quỷ không hay bỏ tiền vào tay áo cô, có thể thấy là trình độ cao biết bao nhiêu.
Nhân tài!
Diệp Trần lập tức nhận định ngay như vậy. Cô vội vàng đuổi theo hướng Hướng Nam rời đi, không biết là có chuyện gì mà hai anh em đi nhanh như ma đuổi, lúc Diệp Trần bắt kịp được họ, Hướng Nam đã đi vào trong một con ngõ sâu, Diệp Trần mới tới gần đã nghe thấy tiếng người chửi: “Chạy à? Chạy nữa đi tao xem nào! Tiền tháng này mày vẫn chưa nộp phải không? Chưa nộp tiền cho Trần gia mà còn muốn buôn bán trên địa bàn của Trần gia, chán sống rồi phải không?!”
Dứt lời, Diệp Trần nghe thấy tiếng Hướng Nam la lên, liên tiếp sau đó là tiếng chân đấm tay đá, tiếng ai đó chửi ông ổng rồi có tiếng Hướng Nam hét lên: “Thả thằng bé ra!”
Tiếng Kiều Nhất khóc, tiếng Hướng Nam gào, tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi trộn lẫn vào nhau.
Diệp Trần vội vàng đưa bước nhanh hơn, xông tới quát một tiếng thật to: “Dừng tay hết lại cho tôi!”
Mọi người sững ra, quay lại nhìn, chỉ có mỗi mình Diệp Trần đứng đó.
Hướng Nam bị hai tên đàn ông ghì trên tường, Kiều Nhất bị một tên đô con túm.
“Ồ,” gã đô con cười tươi roi rói, “tiểu thư xinh đẹp thật đấy nhỉ. Đến lo chuyện bao đồng phải không? Tên Hướng Nam này là gì của cô hả?”
“Không phải là gì của tôi cả, đi ngang qua, không nhịn được, muốn giúp một tay.” Diệp Trần cười, nhặt một thanh gỗ rơi lăn lốc gần đó lên, bước lại gần. Gã đô con nhìn Diệp Trần khinh khỉnh, liếc Kiều Nhất bảo: “Giúp? Được đấy, ngủ với tao một đêm…”
Chưa nói hết lời, Diệp Trần đã nện ngay một gậy trúng mặt gã, trông thì rất nhẹ nhàng vậy mà gã bị đập cho bay người dán thẳng lên tường!
Hai tên kia liền xách dao chém tới, Diệp Trần một mình một gậy, đập cho bọn chúng dán hết người lên tường.
Hướng Nam và Kiều Nhất đứng trân ra nhìn. Diệp Trần nhíu nhíu mày, ngượng ngùng nói: “Bất đắc dĩ, để Kiều Nhất nhìn thấy cảnh này, ngại quá.”
“Không… không có gì!”
Hướng Nam cuống quýt nói: “Chúng ta mau chạy thôi, bọn họ chắc chắn sẽ gọi người tới đấy!”
“Đi.”
Diệp Trần bế Kiều Nhất lên, đi theo Hướng Nam ra ngoài. Hướng Nam nóng ruột nói: “Tiểu thư, tôi đáng ra không nên làm liên lụy tới cô, thằng bé này…”
“Liên lụy gì chứ, để tôi giúp cậu, cậu muốn làm gì?”
“Tôi không thể ở lại Thượng Hải được nữa.” Hướng Nam ủ rũ nói, “Cô đánh người của Hồng gia, tôi nhất định không thoát được, hôm nay phải dẫn người nhà trốn đi trước thôi.”
Diệp Trần ngẩn người, cô thật không ngờ mình giúp Hướng Nam lại dẫn tới hậu quả như vậy. Thấy Diệp Trần áy náy, Hướng Nam vội nói: “Tiểu thư, không sao đâu, tôi vốn cũng không định ở lại Thượng Hải, Trần gia vốn cũng sẽ không bỏ qua cho tôi rồi, chỉ là không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy.”
Nói xong, Hướng Nam và Diệp Trần rẽ vào trong một ngõ nhỏ. Hướng Nam đẩy cửa vào nhà, sốt sắng gọi: “Bà…”
Còn chưa nói hết, Hướng Nam đã sững người ra.
Đồ đạc trong nhà bị phá tan tành, thứ gì đập được đều bị đập hết. Hướng Nam mở mắt trừng trừng, chạy xộc vào: “Bà ơi!”
Diệp Trần bế Kiều Nhất vào theo, Hướng Nam ngơ ngác đứng giữa phòng, một bà cụ nằm sõng soài dưới đất.
“Cụ…”
“Tắt thở rồi.” Hướng Nam nói như đã chết lặng.
Diệp Trần đặt Kiều Nhất xuống, chạm thử vào người bà cụ, da thịt đã lạnh rồi, đầu có một vết rách, trên ghế có dấu máu, e là bị người ta xô ngã đập đầu vào góc bàn, sau đó không có ai biết chuyện tới cứu nên cứ thế mà đi.
Diệp Trần dè dặt hỏi: “Hướng Nam, chúng ta báo cảnh sát chứ?”
Hướng Nam cười chua chát: “Báo cảnh sát làm gì? Cả đồn cảnh sát toàn là người của lão ta, ai dám nhận vụ này đây?”
“Lão ta là ai?” Diệp Trần nhíu mày, Hướng Nam cười rộ lên đầy cay đắng: “Tiểu thư biết Trần Kiều, Trần lục gia không?”
Diệp Trần ngẩn người, không ngờ lại nghe người ta nhắc tới cái tên Trần Kiều vào lúc này.
Cha của Trần Song Song, người tương lai sẽ sát hại Lục tam gia.
Hướng Nam ngồi xổm xuống, nói với Diệp Trần: “Nếu tiểu thư không phiền, liệu có thể giúp tôi trông Kiều Nhất một lát, tôi lo liệu cho bà một chút.”
“Thế… cậu không rời Thượng Hải nữa à?”
“Rời khỏi Thượng Hải là để bảo vệ người thân, người thân không còn nữa, còn đi làm gì?”
Thái độ của Hướng Nam rất bình tĩnh, Diệp Trần biết không khuyên được nên đành đứng một bên trông.
Hướng Nam thay quần áo mới cho bà, rửa mặt mũi sạch sẽ, lau tay cho cụ, nói với cô: “Không dối gạt gì tiểu thư, thực ra trước đây Hướng Nam từng học nghề ăn trộm. Sư phụ của Hướng Nam là người của Đạo môn, phạm phải môn quy, bị chặt tay đuổi đi, ông đã dạy cho Hướng Nam một thời gian.”
“Ở Thượng Hải này, từng tấc đất nhỏ đều là địa bàn của ai đó. Hướng Nam sống trong địa bàn của Trần gia. Vốn cũng chỉ phải nộp chút tiền phí bảo kê nhưng không may, có một lần tôi trộm được một món đồ quý.”
“Đồ quý?” Diệp Trần nhíu mày, Hướng Nam ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi nghe người ta gọi nó là giáp cốt, trộm được từ tay một tên buôn đồ cổ. Trộm về thì liền đem bán qua tay luôn, ai mà ngờ, nó lại là thứ Trần gia muốn. Trần gia bắt tôi phải đi tìm nó về, tôi biết đi đâu mà tìm chứ?”
Hướng Nam cười chua chát: “Không tìm được đồ về, đành phải quy thành tiền để trả, nhưng cái thứ đó, e là cả đời tôi cũng chẳng thể trả hết nợ được.”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?”
Hướng Nam bất lực đáp: “Còn làm sao được nữa?”
Cậu ta thở dài: “Chấp nhận số phận thôi.”
Diệp Trần im lặng. Hướng Nam lau sạch tay cho bà rồi ngẩng lên nhìn Diệp Trần: “Tôi thấy tiểu thư là người nhà giầu, sao còn chưa về nhà đi?”
“Tôi về thì hai người làm thế nào?”
Hướng Nam im lặng. Diệp Trần thấy vẻ liều mạng trong cái nhìn của đối phương bèn rụt rè hỏi: “Cậu định đi giết Trần Kiều à?”
“Tiểu thư.” Hướng Nam có vẻ đã phải đắn đo rất nhiều, cậu ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên: “Tôi biết thỉnh cầu này rất mạo muội nhưng vẫn muốn xin tiểu thư một điều, tiểu thư có thể nhận nuôi Kiều Nhất không?”
“Kiều Nhất rất nghe lời, cũng rất hiểu chuyện, còn…”
“Tôi từ chối.” Diệp Trần đáp chắc nịch. Đôi mắt Hướng Nam tối đi. Diệp Trần nói tiếp: “Tiền này để tôi trả thay cậu, người tôi cũng giết giúp cậu.”
“Tiểu thư?!”
Hướng Nam ngẩng phắt đầu lên, Diệp Trần cười: “Sau này cậu bán mạng làm việc cho tôi nhé, chịu không?”
“Chuyện này… chuyện này…”
Diệp Trần thấy cậu ta tỏ vẻ kích động như vậy bèn đẩy người cậu ta một cái: “Đi mua cho tôi một cái mặt nạ.”
Diệp Trần đã tính đâu vào đấy rồi, lợi dụng chuyện này, chen chân vào bến Thượng Hải, cần phải có một tên mới, hơn nữa, không được để Tống Uyển Thanh lộ mặt.
“Tôi muốn gia nhập vào giới xã hội đen.” Diệp Trần hỏi Ba Tám, “Anh thấy tôi nên lấy tên là gì thì hay?”
“Chúng ta phải đặt một cái tên khí thế vào!” Ba Tám hùng hồn đáp. Diệp Trần gật đầu: “Phải, càng oai càng tốt!”
“Ngọc diện dạ xoa thì sao?”
Ba Tám tích cực thuyết minh: “Ngọc diện có thể nói lên cô là người đẹp còn dạ xoa có thể thể hiện được sự hung ác của cô.”
*ngọc diện: diện mạo đẹp như ngọc
Diệp Trần: “…”
“Tôi thấy, giản dị, không hoa mĩ mới là thật. Chúng ta không cần phải dùng cái mánh này.”
Hướng Nam mua mặt nạ về, là một cái mặt nạ trắng tinh không thể hiện chút sắc thái tình cảm nào.
Diệp Trần đeo vào, đứng dậy, nói với Hướng Nam: “Dẫn tôi đi tìm Trần Kiều.”
“Cô định làm gì?”
Hướng Nam kính cẩn hỏi, rất ra dáng một tên đàn em. Diệp Trần vô tư đáp: “Trả tiền.”
“Nếu Trần lục gia không nhận thì sao?”
Hướng Nam rất bất an. Diệp Trần cười gằn: “Vậy thì đánh tới khi lão chịu nhận.”
Hướng Nam choáng váng trước khí phách của Diệp Trần, ngoan ngoãn dẫn cô tới chỗ Trần gia, trong lòng vẫn rất hồi hộp như lúc nãy.
Sắp đánh nhau, sắp đánh nhau rồi, không ngờ lại có ngày cậu ta dẫn người tới tận cửa Trần gia đánh nhau!
Nhưng có gì đâu phải sợ!
Hướng Nam xách đại đao, tự cổ vũ bản thân… Cùng lắm thì chết ở Trần gia, chẳng lẽ mình còn sợ chết hay sao? *đại đao: (tiếng Trung: 大刀) trong tiếng Trung thì nó có nghĩa rất rộng, bao gồm nhiều loại đao có lưỡi dài, bao gồm cả mã tấu, khác với cách gọi đại đao ở các miền của Việt Nam.
Đến Trần gia, người hầu thấy Diệp Trần đeo mặt nạ thì do dự hỏi: “Tiểu thư tới là để…?”
“Tôi tới tìm Lục gia.”
Diệp Trần nói thẳng, giọng lạnh tanh. Tên người hầu cười giả lả: “Lục gia rất bận, tiểu thư có hẹn trước không? Nếu chưa hẹn trước, hay là tiểu thư để lại danh thiếp, tôi sẽ chuyển lời thay…”
Còn chưa kịp nói hết ý, con dao găm đã trượt từ trong tay áo Diệp Trần ra kề lên cổ đối phương, lạnh tanh nhắc lại: “Tôi muốn gặp Trần lục gia.”
Trong lúc Diệp Trần và Hướng Nam đi tìm Trần Kiều tính sổ, Lục Minh cũng chẳng ngồi không.
Trong nội dung thế giới mà anh ta có, không viết cụ thể làm thế nào mà Lục Minh tìm được các miếng giáp cốt, hiện giờ anh ta chỉ còn nước bắt đầu đi tìm từng miếng từng miếng một. Anh ta vốn nghĩ khó khăn lớn nhất ở thế giới này chính là làm thế nào có thể sống sót vượt qua thời chiến, vậy mà không ngờ, vấn đề thách thức nhất lại là… vô cùng khó sưu tầm văn vật!
Lục Minh lần tìm theo các manh mối có được, phát hiện ra sau khi theo tay đội buôn đi từ Thiên Tân tới Thượng Hải, các miếng giáp cốt đã bị người ta đánh cắp, sau khi bị trộm mất thì hoàn toàn không biết tung tích.
Lục Minh không biết kẻ trộm là ai nhưng anh ta biết kẻ trộm chắc chắn sẽ có liên hệ nào đó với Đạo môn.
Bến Thượng Hải những năm này, nói theo kiểu hiện đại thì là xã hội đen, còn nói theo kiểu cũ là giang hồ.
Đã là giang hồ, tất nhiên sẽ có quy củ riêng của giang hồ. Chuyện cường đạo trên giang hồ hầu như được thâu tóm trong tay bát môn phái. Muốn làm nghề này đều phải bái sư học nghệ sau đó do bát môn phái quản lý.
Thiên môn chuyên về lừa đảo, Cổ môn chuyên về vu cổ, Hồng Quyên môn chuyên về ảo thuật, Tiêu Khí môn chuyên về bày cơ quan, làm ám khí.
Lượng Sát môn chuyên giết người thuê, Lan Hoa môn chuyên mãi sắc mãi nghệ, Thần Kỹ môn chuyên thầy cúng bà đồng còn Đạo môn thì thành phần khá là phức tạp, cướp đường cướp chợ, trộm mộ, móc túi, tiền của người sống hay của người chết bọn họ đều lấy hết.
*lượng sát nghĩa đen là giết hộ, Đạo môn: chữ “đạo” trong cường đạo, nghĩa là trộm cắp. Hồng Quyên nghĩa là miếng lụa đỏ. Tiêu Khí là nung chảy các món đồ.
Muốn ăn trộm ăn cắp gì ở đất Thượng Hải thì trước tiên phải là người của Đạo môn, tiếp đó là phải đi chào hỏi tên bảo kê chỗ địa bàn đó.
Người đứng đầu của bát môn thay đổi theo hằng năm, ai có năng lực, người đó làm, không có năng lực thì cút.
Ở bến Thượng Hải này có ai là không có năng lực? Nhưng có ai là mãi mãi có năng lực?
Lục gia coi như cũng có quen biết người quản lý những chuyện này. Lục Minh muốn tìm đồ bị mất bèn gửi thẳng thiệp cho tổng môn chủ của bát môn, ngay chiều hôm đó liền ghé qua.
Tổng môn chủ đương nhiệm là Hầu Xương có xuất thân từ Lượng Sát môn, thân thủ rất tốt, tính tình thì không, câu cửa miệng của ông ta là: “Có giỏi giết tao, vị trí này để mày làm.”
Lúc Lục Minh tới, Hầu Xương đang nằm trên giường hút thuốc phiện. Lục Minh đứng ở cửa, chờ ông ta hút xong mới lên tiếng: “Lần này tới là muốn mời Hầu gia giúp tìm chút đồ…”
“Ta biết.”
Hầu Xương hút một hơi, thong thả cất lời: “Cậu muốn tìm miếng giáp cốt văn, thứ này rất quý.”
“Hầu gia đã biết, vậy tôi cũng không cần nhiều lời nữa.” Nói xong, Lục Minh đẩy một cái hộp tới, kính cẩn nói, “Hầu gia giúp đỡ, Lục Minh rất biết ơn, đây là chút lễ mọn…”
“Ta đồng ý gặp cậu không phải vì chuyện này.” Hầu Xương nhả một vòng khói rồi nói tiếp, “Ta nghe nói nhà các cậu đang có chút tranh chấp chuyện làm ăn với người của Trần gia ở bến tàu Phổ Đông, Trần lục gia đã có nhời với ta, nhờ ta tới khuyên cha cậu mấy câu.”
“Ồ?” Lục Minh cười mỉm, đôi mắt tối lại: “Hầu gia định khuyên thế nào?”
“Cậu về nói với cha cậu,” Hầu Xương lại làm thêm một hơi thuốc nữa, vẻ mặt đê mê, “ông ta tuổi cũng cao rồi, cần gì phải tranh cường háo thắng như vậy. Hơn nữa, cậu còn là thầy giáo đại học, tranh với Trần Kiều cái gì chứ? Không phải ta nói cậu đâu,” Hầu Xương liếc mắt nhìn sang, ánh mắt khinh khỉnh, “nhưng ngay cả con bé Trần Song Song nhà Trần gia e là còn ra dáng đàn ông hơn cậu đấy.”
Lục Minh đứng dậy, không nói tiếng nào. Hầu Xương hé mắt trông ngang: “Sao, chú nói vậy mày không vui hả?”
“Trước đây, Hầu gia từng có nói, ai giết được mình thì vị trí này là của người đó phải không?”
Hầu Xương bật cười sang sảng: “Ta từng nói thế, nhưng có ai có thể…”
Nói chưa dứt lời, một cây tăm đã đâm xuyên ngang cuống họng Hầu Xương.
Cây tăm đi rất chuẩn rất nhanh, thực sự không có ai nhìn rõ vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hầu Xương bỗng im bặt. Lục Minh thản nhiên xoay người đi ra ngoài. Máu tươi trào ra từ trong cuống họng, nhuộm đỏ cổ áo Đường trang của ông ta.
Phải mất một lúc, người đàn bà cùng nằm hút thuốc phiện với ông ta mới sực nhận ra, hét toáng lên. Lúc này, Lục Minh đã ta tới ngoài hành lang, thản nhiên đi ngược chiều dòng người đang chạy vào trong ra tới cổng, ngồi vào trong ô tô.
“Thiếu gia?”
Tài xế do dự hỏi: “Đi đâu ạ?”
“Về nhà.”
Lục Minh thản nhiên đáp, bỏ lại Hầu phủ nhốn nháo sau lưng. Anh ta ngả lưng dựa vào lưng ghế ô tô rộng rãi, day day huyệt thái dương của mình.
Anh ta bỗng nghĩ, chuyện tìm giáp cốt văn có lẽ phải để lùi lại sau, nâng cao địa vị của Lục gia ở bến Thượng Hải mới là chuyện chính trước mắt.
Lúc Lục Minh về tới nhà cũng là lúc Diệp Trần bước chân vào sảnh lớn của Trần gia.
Trong tay cô cầm một con dao găm Hướng Nam cho, con dao trông thì hơi gỉ nhưng chẳng ai dám tới gần nửa bước.
Mọi người ở đây đều đã được mục sở thị độ hung ác của người đàn bà này, trông thì chân yếu tay mềm nhưng lúc đánh thật, đừng nói là cô ta có dao, cho dù không có dao, bọn họ cũng không dám lên.
Trần Kiều nghe tiếng, đi ra xem, thấy Diệp Trần cầm một con dao găm cùn mẻ, vậy mà đám người bu quanh, không đứa nào dám lên.
Cô ta đeo mặt nạ, không thể soi ra được vẻ mặt đằng sau nó là gì nhưng có thể thấy được qua đôi mắt cô ta sự thản nhiên như một trò đùa.
Trần Kiều bực lắm nhưng ông ta vẫn ung dung hỏi: “Vị tiểu thư này là?”
“À, tôi là chị họ của Hướng Nam.”
Diệp Trần thuận miệng bịa. Hướng Nam nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Trần Kiều nghe Diệp Trần đáp vậy, không khỏi coi khinh đối phương.
Hướng Nam thì ông ta biết, nếu là chị của thằng này thì chẳng phải nhân vật đáng kể gì.
Thái độ xem thường rất rõ ràng, từ đứng nói chuyển thành ngồi nói, rất là lạnh nhạt, ngồi sau lưng mấy tên tay chân cầm súng, ông ta ngẩng cao đầu, kiểu cách hỏi: “Cô tới trả tiền giúp nó à?”
“Đúng vậy.”
Trần Kiều nở nụ cười. Thứ Hướng Nam làm mất, ông ta biết rất rõ giá trị của nó, người ngoại quốc đã ra thêm giá, e là cả đời cái tên nghèo kiết hủ lậu này cũng chẳng thể nào mơ có được số tiền ấy.
“Cô biết nó thiếu bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“Mười vạn đồng đại dương.”
Mười vạn đồng đại dương, tương đương với khoảng tám triệu đồng tiền ta. Hơn nữa, đây chỉ là một phần giáp cốt văn.
*1 vạn = 10 000, 10 vạn = 100 000
Diệp Trần nghe xong, bỗng thấy muốn ngừng thở. Cô chợt nhận ra, vấn đề khó giải quyết nhất trước mắt có lẽ không phải là làm thế nào để đứng vững trong giới xã hội đen mà là làm thế nào để kiếm đủ tiền mua lại các miếng giáp cốt.
Trần Kiều thấy sắc mặt Diệp Trần tái đi bèn cười: “Còn muốn trả tiền nữa không?”
“Muốn.”
Diệp Trần quả quyết đáp: “Tiền thì nhất định phải trả. Hiện giờ tôi không có tiền, để tôi làm tay chân cho Trần lục gia, Trần lục gia thấy thế nào?”
“Tay chân?”
Trần Kiều nhíu mày, nhìn Diệp Trần gầy còm nhom từ trên xuống dưới: “Cô hay Hướng Nam? Hướng Nam thì ta không cần, thằng đó không được. Còn cô…”
Trần Kiều bật cười: “Bỏ mặt nạ xuống để ta xem thử xem cô có thể ra ngoài vũ trường được không. Cho dù cô có vào vũ trường, e là vẫn còn…”
Chưa kịp nói hết, Diệp Trần đã động thủ!
Thế tới mãnh liệt, động tác mau lẹ, còn nhanh nhẹn, uyển chuyển hơn báo gấm, đám người lập tức bị đánh dạt ra, đến lúc sờ tới được cò súng thì Diệp Trần đã tới được trước mặt Trần Kiều, kề con dao găm lạnh ngắt lên yết hầu lão ta.
Trần Kiều giơ tay đầu hàng, run rẩy thở hổn hển. Diệp Trần lẳng lặng nhìn ông ta: “Không biết thân thủ của tôi đã đủ để gán nợ cho Hướng Nam hay chưa?”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Trần Kiều, lâu lắm rồi ông ta không bị ai uy hiếp như vậy.
Một mặt vui mừng, một mặt run sợ, vui vì Diệp Trần chẳng những không muốn giết mà còn muốn giúp ông ta, sợ vì phải đeo một quả bom bên người.
Ông ta nuốt nước bọt đánh ực, cố gắng bình tĩnh đáp: “Tiểu thư có thân thủ giỏi như vậy, sao còn muốn ở lại dưới trướng Trần mỗ làm gì?”
“Kiếm miếng cơm, chỉ muốn đánh đấm, không muốn nghĩ nhiều.”
Diệp Trần đáp chắc nịch.
Đây là lời thật lòng, nếu không phải vì nhiệm vụ, chắc cô sẽ mặc kệ tất thảy.
Đánh nhau là sở trường của cô, động não thì không.
Cô nói vừa nghiêm túc vừa thành khẩn, Trần Kiều thở phào một hơi, ông ta tin.
“Nếu là vậy, Trần mỗ tình nguyện giúp tiểu thư một tay! Tiểu thư không cần phải làm gì hết…”
“Tôi sẽ làm tay chân cho ông.”
Diệp Trần thản nhiên đáp. Trần Kiều gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, ý tôi chính là vậy. Tiểu thư chỉ cần đánh nhau, giết người là được, những chuyện khác để cho tôi!”
“Ừ.”
Diệp Trần thu dao về, giả vờ ra vẻ là một tên cuồng đánh đấm.
Trần Kiều sờ sờ cái cổ của mình, mừng thoát chết.
Đúng lúc này, có đứa chạy cuống cà kê vào nhà.
“Ông ơi, hỏng rồi!”
“Cuống cái gì đấy?”
Trần Kiều tỏ vẻ không hài lòng: “Không thấy khách quý đang ở đây sao?!”
“Lục gia ơi, hỏng bét rồi!”, gã nọ la lên, “Hầu gia chết rồi!”
“Mày nói gì?!”
Trần Kiều đứng bật dậy, gã người hầu lau mồ hôi, nói nốt: “Hầu gia bị Lục Minh giết rồi!”
Danh sách chương