Diệp Trần nghỉ ngơi mấy ngày rồi gọi điện cho Trương Hỉ dẫn cô đi kiểm đếm người.

Nhiều ngày qua, vì chuyện tranh chấp bến tàu với Lục gia mà Trần gia bị tổn thất nặng nề, cả hai nhà đều đang trong giai đoạn khó khăn, cùng án binh bất động. Trần Kiều đã thức thời đàm phán với Lục Minh nhường lại bến tàu còn người của bát môn thì vẫn không thấy có động thái gì, tọa sơn quan hổ đấu.

Trần Kiều đang nằm nhà tĩnh dưỡng thì Diệp Trần dẫn người tới bao vây Trần gia chuẩn bị đập phá.

Cô đứng chần chừ trước cửa, chưa vội vào ngay.

Ba Tám lấy làm khó hiểu: “Cô còn chờ gì nữa thế?”

Diệp Trần giậm giậm chân, cúi đầu bảo: “Tôi đang chuẩn bị một chút.”

“Chuẩn bị gì cơ?”

“Kiểu chuyện cỡ diệt sạch cả nhà này tôi mới làm lần đầu, đang sợ.”

Ba Tám thở dài, tỏ vẻ hết nói nổi: “Bà chị à, đây là bến Thượng Hải đó chị ơi, cô không diệt người ta, tới lúc người ta diệt cô, chẳng ai thèm bàn tới đạo nghĩa đâu.”

“Không, không, không.” Diệp Trần xua tay, “Không hề giống nhau. Ông ta diệt tôi là vì người ta sống trong xã hội này, chịu ảnh hưởng của tư tưởng thời đại này. Còn tôi diệt ông ta thì vẫn có gánh nặng tâm lý…”

“Đừng lo lắng,” Ba Tám vỗ vai cô, “cả nhà họ đều chẳng phải người tốt, cô làm vậy là trừ hại cho dân. Chưa kể tới chuyện Trần Kiều giết bà của Hướng Nam thì ông ta và vợ cũng đã từng giết không ít người, con gái ông ta, Trần Song Song, là trùm sò trên phố thị, sau này còn hại Lục Minh thê thảm biết bao…”

“Nhà ông ta chẳng lẽ không có ai là người tốt sao?” Diệp Trần hết sức kinh ngạc, “Một người cũng không ư?”

“Không có.” Ba Tám thở dài: “Trong nội dung thế giới gốc, các nhân vật chẳng đen thì trắng, nhà Trần Kiều quả thực đúng là không có lấy một ai là người tốt.”

“Được.” Diệp Trần quay người xông vào trong, “Tôi đi trừ hại cho dân đây.”

Hôm nay, Diệp Trần mặc đồ nam, áo rộng, quần rộng, đeo mặt nạ trắng, nếu không nhìn dáng người thì đố ai nhận ra là nữ. Cô đi thẳng một mạch vào trong tìm Trần Kiều.

Trong lúc Diệp Trần cho người đập phá Trần phủ, Trần Song Song trốn trong phòng, toàn thân run rẩy, rơm rớm khóc.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?!”

Bà vú đứng bên lo sốt vó, Trần Song Song tự ôm lấy mình, cố hết sức giữ bản thân tỉnh táo. Nghe thấy tiếng đánh nhau ngày càng lớn tiếng ở bên ngoài, Trần Song Song bỗng sực nhớ tới một người.

Lục Minh.

Lục Minh là thầy giáo đại học của cô, trong ký ức của cô, thầy là một thanh niên rất dịu dàng, hào sảng, hơn nữa… hình như còn có cảm tình đặc biệt hơn với cô.

Trần Song Song xinh xắn từ nhỏ, tính tình khoáng đạt, rất đúng kiểu thanh niên thời nay ưa thích, số người theo đuổi rất đông.

Trong chuyện tình cảm, Trần Song Song là người rất tinh tế, từ lâu cô ta đã phát hiện ra Lục Minh có tình cảm khác biệt với mình nhưng trước đây cô ta không ưa gì Lục Minh nên vờ như không biết, từ sau chuyện Lục Minh tranh chấp bến tàu với Trần Kiều, được nghe chính cha mình kể về sự lợi hại của Lục Minh, trong lòng cô ta mới bắt đầu nhen nhóm thứ cảm giác khác.

Lục Minh nhất định là không biết cô là con gái của Trần Kiều, nếu biết, chắc chắn thầy đã không làm vậy với cha cô.

Trần Song Song nhanh chóng có quyết định, đứng dậy, gấp gáp nói: “Mau, gọi điện tới Lục phủ! Mau lên!”

Bà vú lơ ngơ không hiểu gì nhưng thấy thái độ đầy ắp hy vọng của Trần Song Song, bà vẫn lập tức đi gọi ngay.

Điện thoại được nối máy, Trần Song Song cướp ngay lấy ống nghe, sốt sắng nói: “Tôi tìm thầy Lục, tôi là học sinh của thầy, Trần Song Song!”

Biết có cuộc gọi tới của Trần Song Song, Lục Minh đắn đo giây lát rồi quyết định nghe máy, dù sao Trần Song Song cũng là nhân vật mấu chốt để tìm ra giáp cốt văn, cần phải để tâm một chút.

Trần Song Song vừa nghe thấy tiếng Lục Minh nhẹ nhàng “Alo” một cái, mắt liền đỏ hoe, giọng run run: “Thầy Lục ạ. Em là Song Song, em có một chuyện muốn xin thầy giúp đỡ. Có người xông vào nhà em định giết em và người nhà, thầy tới giúp em đi! Chỉ cần thầy đồng ý cứu em, bảo em làm gì cũng được!”

Nghe đến câu này, thái độ của Lục Minh liền nghiêm túc hẳn. Anh ta không thích thú gì Trần Song Song nhưng anh ta muốn tìm giáp cốt, không thể để manh mối bị chặt đứt như vậy được. Thế là Lục Minh bèn đáp ngay: “Được, tôi đến ngay!”

“Thầy Lục,” Trần Song Song chảy nước mắt, “xin lỗi, em là con gái của Trần Kiều, xin thầy tới Trần phủ…”

“Tôi biết rồi, chờ tôi.”

Lục Minh cúp điện thoại, đi tới Trần phủ. Lúc này, người của Diệp Trần đã đánh vào tới nhà trong, tình hình vô cùng hỗn loạn, Diệp Trần sai người thả những kẻ không phản kháng và bắt hết người nhà họ Trần lại.

Trần gia hiện tại không có trẻ con, đây là chuyện duy nhất có thể khiến Diệp Trần cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu có trẻ con, cô thực sự không thể hoàn thành được chuyện Hồng Sanh yêu cầu. Trần Song Song trốn rất nhanh chân, nghĩ ra cách leo lên xà ngang nấp, vậy nên, cuối cùng Diệp Trần tìm ra được tất cả mọi người, chỉ duy mỗi Trần Song Song là không thấy đâu.

Diệp Trần cau mày, người nhà họ Trần đều đã bị bắt trói lại hết, cô nhìn khắp xung quanh, lạnh lùng nói: “Trần Song Song, tôi đếm đến ba, nếu cô không chịu ra, cứ cách một phút sẽ giết một người thân của cô.”

Trần Song Song im lặng nấp trên xà ngang run rẩy. Diệp Trần lạnh lùng đếm: “Ba.”

Trần Song Song nhắm mắt lại, liều mạng gọi tên Lục Minh trong lòng. Diệp Trần sai người dí súng lên đầu Trần Kiều, Trần Kiều sợ quá la toáng lên: “Song Song, con ra đây đi, ra đây đi mà!”

Diệp Trần liếc nhìn Trần Kiều, thật đúng là không phải người một nhà không cùng vào một cửa. Con gái mặc kệ sống chết của người nhà, cha đẻ không màng đến an nguy của con gái. Cô quay đầu đi, đếm lại: “Ba…”

Đúng lúc này, Diệp Trần thấy một bóng người bỗng nhảy ra từ sau cửa sổ, gọi to: “Trần Song Song!”

Đồng thời Trần Song Song cũng vui vẻ reo lên: “Ở đây!”

Diệp Trần ra tay nhanh như chớp nhưng người nọ còn nhanh hơn.

Anh ta không ham chiến, tìm được người liền kéo Trần Song Song bỏ chạy. Diệp Trần đánh trúng lưng đối phương, đối phương cũng không phản đòn, chỉ cắm đầu cắm cổ đưa Trần Song Song đi.

Mọi người có mặt ở đây lúc này mới kịp ý thức được diễn biến vừa qua, Diệp Trần lạnh lùng ra lệnh: “Xử lý sạch sẽ toàn bộ.”

Sau đó liền đuổi theo hai người kia.

Lục Minh dắt Trần Song Song chạy thục mạng. Lục gia hiện giờ đang bị trọng thương, không thể mang người tới đánh giúp được, đành phải dùng cách này “trộm” Trần Song Song ra.

Những người khác của Trần gia có ra sao anh ta cũng mặc, anh ta chỉ cần đảm bảo Trần Song Song vẫn còn là được rồi.

Nhưng mà chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng người đuổi theo sau lưng. Lục Minh đẩy Trần Song Song sang một bên, khẽ dặn: “Tới Lục gia!”

Sau đó thì dừng lại, quay sang tấn công Diệp Trần.

Diệp Trần nhìn thấy mặt Lục Minh thì ngẩn ra, vung tay hất được một quyền của Lục Minh thì anh ta đã liền đánh ngay tới quyền tiếp theo! Diệp Trần nổi cáu, cô không biết động cơ nào khiến Lục Minh cứu Trần Song Song nhưng nếu dựa vào nội dung thế giới gốc thì hoàn toàn có thể là do tên này bị t*ng trùng lên não, Trần Song Song là người anh ta thầm mến nên anh ta muốn tranh thủ thể hiện với cô ta chưa biết chừng.

Hễ nghĩ tới cái khả năng này, Diệp Trần lại tức điên, tốc độ ra đòn nhanh hẳn lên, hai người mạnh ngang nhau, nhất thời thắng bại khó phân. Đúng vào lúc Diệp Trần bắt được nắm đấm của Lục Minh thì bỗng có người nấp trong chỗ tối nổ súng!

Lục Minh né người đi theo bản năng nhưng vì người bị Diệp Trần giữ nên động tác bị chậm lại, viên đạn găm trúng vào bả vai, máu chảy ra loang lổ. Diệp Trần giật mình, tận dụng thời cơ, Lục Minh tung cước đá vào ngực Diệp Trần, vội vàng tháo chạy.

Diệp Trần bị đá bay người va vào một chiếc rương ai đó vứt đi. Người của cô phăm phăm đuổi theo Lục Minh, đến cả tiếng “Đừng đuổi nữa” Diệp Trần cũng không kịp nói, đám người đã chạy mất tăm mất tích. Đến khi Diệp Trần bò ra được khỏi rương, trong ngõ đã chỉ còn sót lại mỗi mình cô.

Cô không biết Lục Minh đã đi đâu còn chuyện ở Trần phủ vẫn đang chờ cô, Diệp Trần bèn quay về.

Đám người đã bị Hướng Nam giết hết, xếp nằm ngay ngắn dưới đất. Diệp Trần giơ tay bảo: “Làm theo quy tắc cũ.”

Hướng Nam gật đầu, chặt của mỗi người một ngón tay, rửa sạch sẽ đặt vào trong một chiếc hộp gỗ nạm vàng lót lụa đỏ, giao lại cho Diệp Trần.

Diệp Trần vác chiếc hộp tới Hồng phủ, giao nó lại cho Hồng Sanh.

Hồng Sanh mở hòm ra kiểm tra, mỉm cười ngẩng đầu lên: “Còn thiếu một cái.”

“Chạy mất rồi.”

Diệp Trần đáp rất thản nhiên.

“Cô để lọt mất một.”

“Tôi đã giết được năm.”

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt lạnh nhạt: “Tiền và người Hồng gia định cho tôi cứ chia ra làm sáu phần, tôi lấy năm phần là được.”

Hồng Sanh ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ còn có người cò kè mặc cả như vậy.

Diệp Trần tiếp tục nói: “Mỗi một người là xấp xỉ 16. 66667%, năm người xấp xỉ 83. 3333%, nếu Hồng gia không ngại, vậy thì làm tròn cho tôi lấy 84% đi. Dù sao thì không có công lao cũng có khổ lao.”

“Diệp tiểu thư,” Hồng Sanh nở nụ cười, “bao nhiêu năm qua, cô là người ta thấy thú vị nhất đấy.”

“Ồ.” Diệp Trần đáp tỉnh bơ, “Vậy thì cuộc đời của Hồng gia hẳn phải chán lắm.”

“Kí chủ, đừng có cãi, lão đại mà nổi giận thì cô ngoẻo luôn đấy. Đừng có bảo tôi không nhắc cô nhé, người này xuất thân từ Đạo môn, tốc độ tay còn nhanh hơn Hướng Nam nhiều, đấu ở cự ly gần chưa chắc cô đã thắng nổi đâu.”

Diệp Trần lập tức tịt ngòi.

“Thông tin quan trọng như vậy sao anh không nói sớm hả?”

“Ai mà biết cô lại đi cãi người chứ?!”

Diệp Trần tỏ ra cái vẻ lạnh lùng hòng giấu diếm sự chột dạ của bản thân nhưng Hồng Sanh lại có vẻ như chẳng hề để bụng: “Xét thấy Diệp tiểu thư thú vị như thế, người và tiền ta đều sẽ đưa đủ cho cô, lần sau gặp Trần Song Song, nhớ phải giết bù.”

Diệp Trần gật đầu, nghĩ một hồi lại tò mò hỏi thêm: “Mạo muội hỏi một câu, tại sao Hồng gia lại muốn giết Trần gia vậy?”

“Lần trước, lúc chơi mạt chược,” Hồng Sanh đưa chiếc hộp cho Trương Hỉ, thản nhiên nói, “ông ta và Hầu Xương chơi ăn gian lừa tiền của ta.”

Diệp Trần: “…”

Chơi mạt chược quả đúng là một hoạt động hết sức nguy hiểm.

“Chà, với cái chính là,” Hồng Sanh mỉm cười, “nếu hôm đó Diệp tiểu thư không gây rối ở Trần gia làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Trần Kiều thì giờ này khắc này, ắt hẳn ông ta đang mưu toan làm thế nào để giết cả nhà Hồng mỗ.”

“Cho dù cả nhà của Hồng mỗ chẳng qua chỉ có một con rùa và một con thỏ, Hồng mỗ vẫn rất là quý trọng.”

Thế giới của các lão đại quả nhiên khác hẳn người thường…

Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.

Cô ngồi nói chuyện với Hồng Sanh mấy câu rồi Hồng Sanh đích thân tiễn cô về.

Diệp Trần về tới nhà thì trời đã tối, người thấm mệt, thay đồ ngủ kiểu Tây rồi nằm xuống giường đọc sách làm màu.

Đọc sách quả là một chuyện cực kỳ có tác dụng thôi miên, Diệp Trần bắt đầu thiu thiu muốn chìm hẳn vào biển chữ đánh một giấc.

Đương lúc cô sắp ngủ thì bỗng “rầm” một tiếng rõ to, Diệp Trần bật người dậy, Lục Minh đang nằm sấp dưới đất.

Anh ta giữ chặt miệng vết thương, cố ngóc đầu dậy bảo: “Mau gọi bác sĩ giúp tôi.”

Diệp Trần: “…”

Mình à, lại gặp nhau rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện