Hạ Nguyên sau khi dạy thử một tiết liền không khẩn trương, lời nói chọc cười đến hạ bút thành văn, cùng sinh viên của cô ở chung không tồi, các sinh viên cũng đều thật đáng yêu.
Đại học một tuần mới có mấy tiết dạy, một ngày không nhất định có tiết, có việc thì nghiêm túc làm việc, lúc không có gì làm liền chơi games, thời gian của Hạ Nguyên trôi qua nhẹ nhõm lại tự tại.
Duy nhất một chút không tốt chính là cô cũng không biết làm cơm, ăn lại nhiều, bình thường một ngày cần ăn bốn bữa, dì giúp việc chỉ làm bữa tối cùng cơm trưa, ban đêm liền đi, còn lại hai bữa cô chỉ có thể tự mình giải quyết.
Từ nghèo lên giàu sang dễ, từ giàu sang xuống nghèo khó. Hạ Nguyên rõ ràng không kén ăn, thế nhưng gần đây lại càng ngày càng cảm thấy mình làm đồ ăn khó mà nuốt xuống, chỉ có thể đi siêu thị ôm rất nhiều thứ về nhà.
Hết lần này tới lần khác những ngày này cô ra ngoài, mỗi lần đều có thể nhìn thấy hàng xóm đang ra cửa, cảnh vệ viên bên cạnh liền đem thức ăn đưa cho anh, hương vị thơm nức..
Hạ Nguyên gặm một miệng lớn bánh mì.. Cái này rất quá đáng.
Mộ Cảnh Hành chú ý tới cô hận không thể dính ánh mắt trên đồ ăn, ánh mắt lóe lên ý cười, mang theo hộp cơm nhìn về phía cô, rũ mắt, mặt đẹp nở nụ cười ôn hòa, "Buổi sáng tốt lành, cô muốn ăn chung không?"
".. Vẫn là không cần." Hạ Nguyên thật sự tiếc nuối.
Mỗi lần anh ăn đều chỉ chuẩn bị có một tẹo, căn bản không đủ cô ăn. Cô còn nhờ vào anh giới thiệu bạn trai cho, đem cơm của anh ăn xong để anh đói bụng.. Không tốt lắm đâu.
Trừ điểm này ra, con người hiệu trưởng Mộ này rất không tệ, bình thường nói chuyện ôn hòa mang ý cười, trước giờ không làm cho người ta có cái gì không thoải mái, là hàng xóm rất tốt. Mấy ngày nay Hạ Nguyên đều có thể gặp anh, cũng coi như là nói được vài lời với nhau.
Chẳng qua,
"Cái đó," Hạ Nguyên ngửa đầu đánh giá anh một chút, khụ một tiếng, có chút bát quái tiến tới, "Mộ tiên sinh.."
"Chuyện gì?"
Hạ Nguyên thấp giọng, ".. Tại sao anh lại când giẫm lên bậc thang nói chuyện?"
Mấy ngày nay anh giống như thích đứng ở trên bậc thang, cô thậm chí ngay cả nói chuyện cũng phải ngẩng đầu.
Phía trên phong cảnh tương đối tốt? (Yue: Best anh, cười chết =] ])
"..."
Mặt Mộ Cảnh Hành cứng đờ, đi về phía trước hai bước, xin lỗi, "Ngại quá, tôi quên."
Đứng ở đất bằng hình như cũng cao lên không ít.
Hai người cũng không có hàn huyên quá lâu, Hạ Nguyên vốn là muốn theo Mộ tiên sinh nghiên cứu thảo luận một chút làm cách nào mà một tháng ngắn ngủi lại cao được như vậy, kết quả còn chưa hỏi xong, liền nhận được điện thoại của anh cô.
Trong điện thoại, thanh âm Hạ nhị ca có chút quái dị, nhưng vẫn tràn đầy ý cười, "Nguyên Bảo*, ngày hôm nay em có rảnh không?"
(*: Bảo bối, bé bỏng)
"Trong nhà có một trận trò hay, có muốn tới nhìn xem hay không?"
"..."
Hạ Nguyên suy tư một chút, hứng thú bừng bừng, ".. Đi!"
Lúc này Hạ gia.
Tất cả người ở trong nhà, một Lão gia tử nghiêm túc ngồi chính giữa, ghế sô pha bên trái ngồi một đôi vợ chồng trung niên, người đàn bà còn mặc đồng phục bệnh nhân, trong mắt chứa lệ quang cầm tay Hạ Nặc. Hai ông cháu Quý gia cũng ở, đang nói gì đó.
Ghế sô pha bên phải ngồi một loạt gồm cha mẹ Hạ gia cùng hai người anh, hoàn toàn không có biểu tình gì, có một loại ý tứ không trực tiếp thương lượng.
Hạ nhị ca thậm chí còn bắt chéo hai chân, để điện thoại di động xuống, một mặt cười nhạo, "Đầu tiên chờ chút đã, Quý gia gia, ông chờ chút lại cảm động, nhà chúng tôi còn chưa nói nhận cô ta đâu.."
Hạ nhị ca nhìn về phía Hạ Nặc, "Người này chúng ta đã gặp, chẳng qua là thật là giả cũng khó mà nói, hiện tại cái loại lừa đảo này nhiều như vậy. Huống chi liền xem như thật sự, cô ta là người từng gây tổn thương cho Nguyên Bảo, dựa vào cái gì để em gái tôi giúp cô ta nói chuyện?"
"Ai cho cô ta mặt mũi lớn như vậy? Ngài đây? Vẫn là Quý Minh Nghiễn?"
Quý lão gia tử sắc mặt cứng đờ, nộ khí dâng lên, bị một tên tiểu bối trực tiếp chống đối trên mặt không tốt nổi, nhìn về phía cha Hạ.
Cha Hạ chờ Hạ nhị ca sau khi nói xong, giả bộ quát lớn nói, "Sao con có thể nói vậy với Quý gia gia!"
Nói xong lại hướng Quý lão gia tử nói, "Có lỗi với Quý thúc, Minh Việt nó lỗ mãng rồi, nó cùng Nguyên Nguyên luôn luôn tốt, con trẻ tính tình vội.."
Cha Hạ dừng một chút, quét mắt nhìn người trên ghế sô pha, "Chẳng qua, ý tứ của Minh Việt cũng chính là ý của chúng tôi."
"Hạ Thịnh tôi sẽ không phát loại tuyên bố này."
Gia tử sắc mặt càng cứng, vẫn không nói gì, liền nghe thanh âm của một người có chút sắc lạnh, the thé hét ầm lên, "Các người có lương tâm hay không!"
"Tiểu Nặc là cháu gái của anh! Các người muốn giết chết con bé sao?"
Hạ nhị ca căn bản không thèm để ý bà ta.
Bệnh tâm thần.
Hạ Nhị thẩm* nắm chặt tay Hạ Nặc, cất cao giọng nói, "Nặc Nặc cũng là em của cháu! Những năm này ở bên ngoài nhận nhiều đau khổ như vậy, Hạ Nguyên con bé đã hưởng bao nhiêu ngày tốt lành, thay Nặc Nặc nói một câu cũng không được sao?"
(* thẩm: Thím - vợ của chú, em dâu - [mình để nguyên k dịch thành thím nhé])
"Lúc đầu Minh Nghiễn không thích Hạ Nguyên! Hạ Nguyên vì cái gì còn muốn chiếm trước danh phận vị hôn thê?"
"Từ nhỏ đến lớn, Nặc Nặc nên hưởng thụ được đều cho Hạ Nguyên! Nhiều năm như vậy trải qua khổ sở cay đắng, Nặc Nặc số khổ của mẹ.."
Hạ nhị ca không nhịn được nhíu mày, muốn nói cái gì, liền bị mẹ Hạ ngăn cản.
Loại sự tình này vẫn để bà tới nói.
Mẹ Hạ ngữ khí bình tĩnh mà lạnh lùng, "Thứ nhất, cô ta có phải là con gái của thẩm hay không còn chưa nhất định. Thứ hai, nhiều năm như vậy, tôi nuôi Nguyên Nguyên đều là dùng tiền của mình, không đụng nhị phòng các người một phân một hào, Nguyên Nguyên cũng không có chiếm bất kỳ tiện nghi gì của con gái các người, con gái của tôi hưởng thụ đều là thứ con bé nên hưởng thụ, không có lỗi với ai.
Thứ ba, năm đó cháu gái bị mất tích khi đi cùng thẩm, ở bên ngoài ngậm bao nhiêu đắng, bị bao nhiêu mệt mỏi, kia cũng đều là chuyện của thẩm."
"Nguyên Nguyên không có trách nhiệm, không có nghĩa vụ thay Hạ Nặc nói chuyện, tôi cũng sẽ không để con bé làm như vậy."
Nếu như Hạ gia thật sự phát ra cái gọi là tuyên bố, vốn chính là Hạ Nặc cùng Quý Minh Nghiễn có hôn ước.. Vậy hình thức liền thay đổi hoàn toàn, Hạ Nguyên cũng không phải là người bị hại, mà là từ một người bị hại biến thành Tiểu Tam lắm thủ đoạn phá hư Hạ Nặc cùng Quý Minh Nghiễn.
Hạ Nặc cùng Quý Minh Nghiễn mới là tình so kim kiên*.
(* đại khái giống TÂM ĐẦU Ý HỢP đi)
Chẳng qua là dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì con gái của bà phải mang tiếng xấu? Dựa vào cái gì rõ ràng là người bị hại, còn muốn mang nhiều ủy khuất như vậy? Đều là mẹ, làm mẹ đều sẽ trở nên mạnh mẽ, bà tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống như vậy xuất hiện.
"Quý Minh Nghiễn cùng Hạ Nặc muốn cùng một chỗ không có người ngăn cản," Mẹ Hạ ngữ khí lộ ra ngoan ý, "Nhưng bọn họ nhất định phải cõng danh vượt quá giới hạn với người ngoài cả một đời."
Bà muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, là bọn họ có lỗi với con gái bà.
Quý Minh Nghiễn không nói lời nào, Hạ Nặc nhìn hắn một cái, hít một hơi, xiết chặt nắm tay.
Hạ Nhị thẩm không dám tin, "Các người thật thấy chết không cứu? Hạ Nặc thế nhưng là cháu gái của chị!"
Mẹ Hạ ánh mắt bất động, ".. Vậy liền không làm Đại bá nương*." Hào phóng cùng nhị phòng đoạn tuyệt quan hệ.
(*đại nương: Cô ruột + đại bá: Anh chồng=>đại bá nương: Chị chồng)
Lời này của bà là nói với Hạ Nhị thẩm, nhưng thật ra là đang ép Lão gia tử tỏ thái độ, ý tứ rất rõ ràng, nếu như ông nhất định đòi thanh minh, vậy được thôi, đại phòng cùng nhị phòng dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, cùng ông cũng giống vậy, dù sao một nhà bọn họ đã sớm độc lập ra khỏi Hạ thị.
Nhị phòng là vợ kế Lão gia tử sinh ra, tình cảm vốn là chẳng ra sao cả, Lão gia tử lại thiên vị thằng sau, hai anh em quan hệ miễn cưỡng không có trở ngại, hết lần này tới lần khác thằng con nhỏ không có bản lãnh gì, chỉ có thể để cho thằng cả chăm sóc.
Cầu bọn họ để cho Nguyên Nguyên ăn thiệt thòi?
Lời nói đều nói đến nước này, Hạ lão gia tử cũng không dám tiếp tục nói tiếp, cuối cùng mở miệng, "Tuyên bố sự thật rồi nói sau."
Hạ Nhị thẩm cố nén phẫn nộ, "Nhưng Nặc.."
Hạ lão gia tử vừa gõ quải trượng: "Ngậm miệng!"
Hạ Nhị thúc uất ức lôi kéo Hạ Nhị thẩm, Hạ Nhị thẩm không dám nói thêm nữa, đem cơn giận nuốt trở vào.
Hạ Nặc trong lòng buốt giá.
Quý lão gia tử cũng nhìn ra hướng sự tình phát triển, híp híp mắt, giống như vừa vặn tùy ý nhắc đến, đang nói chuyện này, dời đi chủ đề, "Tốt tốt tốt, chuyện trong nhà các người ta mặc kệ."
Hạ Nặc cùng Minh Nghiễn có thể thành hay không trước không vội, ông ta trước tiên cần phải nói một chút chuyện của công ty.
"Ta lần này đến đây, chủ yếu là nói, Hạ Thịnh à, vì đứa bé Tiểu Nguyên kia tức giận cũng đủ nhiều đi."
Ông ta ngữ trọng tâm trường nói, "Hạ Nguyên là ta nhìn lớn lên, lão đầu tử trong lòng cũng không chịu nổi, nghĩ đến trong lòng cháu đang giận dữ, nghĩ đến là ta quản giáo không nghiêm, những ngày này Quý thị cũng không có ra tay trở lại, nhưng hiện tại, Hạ gia Quý gia nhiều năm tình nghĩa như vậy.."
Là có ra tay hay không mấy người lòng dạ biết rõ, hai nhà bọn họ quan hệ khẳng định không thể tiếp tục mấy người cũng đều biết, cha Hạ trong mắt lộ ra một chút trào phúng, nhưng cũng không có đâm thủng.
Chẳng qua.. Ông lắc đầu, "Lần này Hạ gia chúng tôi không động tay."
Quý lão gia tử sững sờ, "Không động tay?"
"Không có khả năng!"
"Hạ Thịnh tôi là ai Quý thúc người cũng biết." Cha Hạ không giải thích thêm, chỉ nói, "Chi bằng Quý thúc về điều tra kẻ thù của Quý thị đi."
Quý lão gia tử sắc mặt nghiêm túc.
Quý Minh Nghiễn vẫn luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng, tiếng nói khàn khàn, "Là người theo đuổi Nguyên Nguyên."
Đám người nhao nhao nhìn sang.
Hạ Nhị thiếu cũng mặc kệ những việc hãm hại này, "Từ lúc nào Nguyên Nguyên nhiều thêm một người theo đuổi?"
Cha Hạ cùng Hạ đại ca cũng run lên, tên tiểu tử thúi nào dám coi trọng Nguyên Nguyên nhà bọn họ?
Quý Minh Nghiễn vành môi kéo căng, thật lâu mới mở miệng, "Lúc trước, tôi cùng Nguyên.."
Hắn ta dưới tầm mắt Hạ nhị ca sửa lại miệng, "Sau khi hủy bỏ đính hôn với Hạ Nguyên, ngày hôm sau đã từng bị anh ta đánh cho một trận."
Hạ nhị ca con mắt đều sáng lên, nghĩ nghĩ, "Chính là lần tại bệnh viện kia?"
Lần cậu muốn đánh mà không có đánh thành? Còn cõng cái nồi kia?
Cha mẹ Hạ cũng đối ánh mắt, thấy được ý tứ trong mắt đối phương.
Này thật đúng là.. Đánh tốt lắm!
Hạ nhị ca thúc giục nói, "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Người theo đuổi này thay trời hành đạo nha.
Quý Minh Nghiễn ngữ khí có chút không lưu loát, "Một lần tôi đi tìm Hạ Nguyên, phát hiện anh ta mua biệt thự bên cạnh Hạ Nguyên; hai ngày trước, tôi nhận được tin tức của thám tử tư.."
Người đàn ông kia căn bản không có tránh, còn hướng ống kính mỉm cười.
Bốn người Hạ gia nghe đến đó, phản ứng đều không khác biệt.
Mẹ Hạ thản nhiên cùng hài lòng, người này không tồi, mua được nhà bên cạnh Nguyên Nguyên cũng có thể chiếu cố con bé.
Cha Hạ cùng Hạ đại ca cảnh giác, thằng ranh con, chuyển gần như vậy muốn làm gì?
Hạ nhị ca thì gật đầu, người em chồng này rất biết đạo lý, phải qua đó xem một chút.
Quý Minh Nghiễn có chút khó coi rũ mắt, "Người theo đuổi Hạ Nguyên. Hẳn là anh ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Cảnh Hành (trao giải): Giải thưởng tình địch tốt nhất hàng năm trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác!
Còn giúp ông đây cọ độ thiện cảm một đợt~Good job!
Ngao ô, ngủ ngon.
Mỗi ngày đều là chứng kéo dài, đáng sợ qwq
Đại học một tuần mới có mấy tiết dạy, một ngày không nhất định có tiết, có việc thì nghiêm túc làm việc, lúc không có gì làm liền chơi games, thời gian của Hạ Nguyên trôi qua nhẹ nhõm lại tự tại.
Duy nhất một chút không tốt chính là cô cũng không biết làm cơm, ăn lại nhiều, bình thường một ngày cần ăn bốn bữa, dì giúp việc chỉ làm bữa tối cùng cơm trưa, ban đêm liền đi, còn lại hai bữa cô chỉ có thể tự mình giải quyết.
Từ nghèo lên giàu sang dễ, từ giàu sang xuống nghèo khó. Hạ Nguyên rõ ràng không kén ăn, thế nhưng gần đây lại càng ngày càng cảm thấy mình làm đồ ăn khó mà nuốt xuống, chỉ có thể đi siêu thị ôm rất nhiều thứ về nhà.
Hết lần này tới lần khác những ngày này cô ra ngoài, mỗi lần đều có thể nhìn thấy hàng xóm đang ra cửa, cảnh vệ viên bên cạnh liền đem thức ăn đưa cho anh, hương vị thơm nức..
Hạ Nguyên gặm một miệng lớn bánh mì.. Cái này rất quá đáng.
Mộ Cảnh Hành chú ý tới cô hận không thể dính ánh mắt trên đồ ăn, ánh mắt lóe lên ý cười, mang theo hộp cơm nhìn về phía cô, rũ mắt, mặt đẹp nở nụ cười ôn hòa, "Buổi sáng tốt lành, cô muốn ăn chung không?"
".. Vẫn là không cần." Hạ Nguyên thật sự tiếc nuối.
Mỗi lần anh ăn đều chỉ chuẩn bị có một tẹo, căn bản không đủ cô ăn. Cô còn nhờ vào anh giới thiệu bạn trai cho, đem cơm của anh ăn xong để anh đói bụng.. Không tốt lắm đâu.
Trừ điểm này ra, con người hiệu trưởng Mộ này rất không tệ, bình thường nói chuyện ôn hòa mang ý cười, trước giờ không làm cho người ta có cái gì không thoải mái, là hàng xóm rất tốt. Mấy ngày nay Hạ Nguyên đều có thể gặp anh, cũng coi như là nói được vài lời với nhau.
Chẳng qua,
"Cái đó," Hạ Nguyên ngửa đầu đánh giá anh một chút, khụ một tiếng, có chút bát quái tiến tới, "Mộ tiên sinh.."
"Chuyện gì?"
Hạ Nguyên thấp giọng, ".. Tại sao anh lại când giẫm lên bậc thang nói chuyện?"
Mấy ngày nay anh giống như thích đứng ở trên bậc thang, cô thậm chí ngay cả nói chuyện cũng phải ngẩng đầu.
Phía trên phong cảnh tương đối tốt? (Yue: Best anh, cười chết =] ])
"..."
Mặt Mộ Cảnh Hành cứng đờ, đi về phía trước hai bước, xin lỗi, "Ngại quá, tôi quên."
Đứng ở đất bằng hình như cũng cao lên không ít.
Hai người cũng không có hàn huyên quá lâu, Hạ Nguyên vốn là muốn theo Mộ tiên sinh nghiên cứu thảo luận một chút làm cách nào mà một tháng ngắn ngủi lại cao được như vậy, kết quả còn chưa hỏi xong, liền nhận được điện thoại của anh cô.
Trong điện thoại, thanh âm Hạ nhị ca có chút quái dị, nhưng vẫn tràn đầy ý cười, "Nguyên Bảo*, ngày hôm nay em có rảnh không?"
(*: Bảo bối, bé bỏng)
"Trong nhà có một trận trò hay, có muốn tới nhìn xem hay không?"
"..."
Hạ Nguyên suy tư một chút, hứng thú bừng bừng, ".. Đi!"
Lúc này Hạ gia.
Tất cả người ở trong nhà, một Lão gia tử nghiêm túc ngồi chính giữa, ghế sô pha bên trái ngồi một đôi vợ chồng trung niên, người đàn bà còn mặc đồng phục bệnh nhân, trong mắt chứa lệ quang cầm tay Hạ Nặc. Hai ông cháu Quý gia cũng ở, đang nói gì đó.
Ghế sô pha bên phải ngồi một loạt gồm cha mẹ Hạ gia cùng hai người anh, hoàn toàn không có biểu tình gì, có một loại ý tứ không trực tiếp thương lượng.
Hạ nhị ca thậm chí còn bắt chéo hai chân, để điện thoại di động xuống, một mặt cười nhạo, "Đầu tiên chờ chút đã, Quý gia gia, ông chờ chút lại cảm động, nhà chúng tôi còn chưa nói nhận cô ta đâu.."
Hạ nhị ca nhìn về phía Hạ Nặc, "Người này chúng ta đã gặp, chẳng qua là thật là giả cũng khó mà nói, hiện tại cái loại lừa đảo này nhiều như vậy. Huống chi liền xem như thật sự, cô ta là người từng gây tổn thương cho Nguyên Bảo, dựa vào cái gì để em gái tôi giúp cô ta nói chuyện?"
"Ai cho cô ta mặt mũi lớn như vậy? Ngài đây? Vẫn là Quý Minh Nghiễn?"
Quý lão gia tử sắc mặt cứng đờ, nộ khí dâng lên, bị một tên tiểu bối trực tiếp chống đối trên mặt không tốt nổi, nhìn về phía cha Hạ.
Cha Hạ chờ Hạ nhị ca sau khi nói xong, giả bộ quát lớn nói, "Sao con có thể nói vậy với Quý gia gia!"
Nói xong lại hướng Quý lão gia tử nói, "Có lỗi với Quý thúc, Minh Việt nó lỗ mãng rồi, nó cùng Nguyên Nguyên luôn luôn tốt, con trẻ tính tình vội.."
Cha Hạ dừng một chút, quét mắt nhìn người trên ghế sô pha, "Chẳng qua, ý tứ của Minh Việt cũng chính là ý của chúng tôi."
"Hạ Thịnh tôi sẽ không phát loại tuyên bố này."
Gia tử sắc mặt càng cứng, vẫn không nói gì, liền nghe thanh âm của một người có chút sắc lạnh, the thé hét ầm lên, "Các người có lương tâm hay không!"
"Tiểu Nặc là cháu gái của anh! Các người muốn giết chết con bé sao?"
Hạ nhị ca căn bản không thèm để ý bà ta.
Bệnh tâm thần.
Hạ Nhị thẩm* nắm chặt tay Hạ Nặc, cất cao giọng nói, "Nặc Nặc cũng là em của cháu! Những năm này ở bên ngoài nhận nhiều đau khổ như vậy, Hạ Nguyên con bé đã hưởng bao nhiêu ngày tốt lành, thay Nặc Nặc nói một câu cũng không được sao?"
(* thẩm: Thím - vợ của chú, em dâu - [mình để nguyên k dịch thành thím nhé])
"Lúc đầu Minh Nghiễn không thích Hạ Nguyên! Hạ Nguyên vì cái gì còn muốn chiếm trước danh phận vị hôn thê?"
"Từ nhỏ đến lớn, Nặc Nặc nên hưởng thụ được đều cho Hạ Nguyên! Nhiều năm như vậy trải qua khổ sở cay đắng, Nặc Nặc số khổ của mẹ.."
Hạ nhị ca không nhịn được nhíu mày, muốn nói cái gì, liền bị mẹ Hạ ngăn cản.
Loại sự tình này vẫn để bà tới nói.
Mẹ Hạ ngữ khí bình tĩnh mà lạnh lùng, "Thứ nhất, cô ta có phải là con gái của thẩm hay không còn chưa nhất định. Thứ hai, nhiều năm như vậy, tôi nuôi Nguyên Nguyên đều là dùng tiền của mình, không đụng nhị phòng các người một phân một hào, Nguyên Nguyên cũng không có chiếm bất kỳ tiện nghi gì của con gái các người, con gái của tôi hưởng thụ đều là thứ con bé nên hưởng thụ, không có lỗi với ai.
Thứ ba, năm đó cháu gái bị mất tích khi đi cùng thẩm, ở bên ngoài ngậm bao nhiêu đắng, bị bao nhiêu mệt mỏi, kia cũng đều là chuyện của thẩm."
"Nguyên Nguyên không có trách nhiệm, không có nghĩa vụ thay Hạ Nặc nói chuyện, tôi cũng sẽ không để con bé làm như vậy."
Nếu như Hạ gia thật sự phát ra cái gọi là tuyên bố, vốn chính là Hạ Nặc cùng Quý Minh Nghiễn có hôn ước.. Vậy hình thức liền thay đổi hoàn toàn, Hạ Nguyên cũng không phải là người bị hại, mà là từ một người bị hại biến thành Tiểu Tam lắm thủ đoạn phá hư Hạ Nặc cùng Quý Minh Nghiễn.
Hạ Nặc cùng Quý Minh Nghiễn mới là tình so kim kiên*.
(* đại khái giống TÂM ĐẦU Ý HỢP đi)
Chẳng qua là dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì con gái của bà phải mang tiếng xấu? Dựa vào cái gì rõ ràng là người bị hại, còn muốn mang nhiều ủy khuất như vậy? Đều là mẹ, làm mẹ đều sẽ trở nên mạnh mẽ, bà tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống như vậy xuất hiện.
"Quý Minh Nghiễn cùng Hạ Nặc muốn cùng một chỗ không có người ngăn cản," Mẹ Hạ ngữ khí lộ ra ngoan ý, "Nhưng bọn họ nhất định phải cõng danh vượt quá giới hạn với người ngoài cả một đời."
Bà muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, là bọn họ có lỗi với con gái bà.
Quý Minh Nghiễn không nói lời nào, Hạ Nặc nhìn hắn một cái, hít một hơi, xiết chặt nắm tay.
Hạ Nhị thẩm không dám tin, "Các người thật thấy chết không cứu? Hạ Nặc thế nhưng là cháu gái của chị!"
Mẹ Hạ ánh mắt bất động, ".. Vậy liền không làm Đại bá nương*." Hào phóng cùng nhị phòng đoạn tuyệt quan hệ.
(*đại nương: Cô ruột + đại bá: Anh chồng=>đại bá nương: Chị chồng)
Lời này của bà là nói với Hạ Nhị thẩm, nhưng thật ra là đang ép Lão gia tử tỏ thái độ, ý tứ rất rõ ràng, nếu như ông nhất định đòi thanh minh, vậy được thôi, đại phòng cùng nhị phòng dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, cùng ông cũng giống vậy, dù sao một nhà bọn họ đã sớm độc lập ra khỏi Hạ thị.
Nhị phòng là vợ kế Lão gia tử sinh ra, tình cảm vốn là chẳng ra sao cả, Lão gia tử lại thiên vị thằng sau, hai anh em quan hệ miễn cưỡng không có trở ngại, hết lần này tới lần khác thằng con nhỏ không có bản lãnh gì, chỉ có thể để cho thằng cả chăm sóc.
Cầu bọn họ để cho Nguyên Nguyên ăn thiệt thòi?
Lời nói đều nói đến nước này, Hạ lão gia tử cũng không dám tiếp tục nói tiếp, cuối cùng mở miệng, "Tuyên bố sự thật rồi nói sau."
Hạ Nhị thẩm cố nén phẫn nộ, "Nhưng Nặc.."
Hạ lão gia tử vừa gõ quải trượng: "Ngậm miệng!"
Hạ Nhị thúc uất ức lôi kéo Hạ Nhị thẩm, Hạ Nhị thẩm không dám nói thêm nữa, đem cơn giận nuốt trở vào.
Hạ Nặc trong lòng buốt giá.
Quý lão gia tử cũng nhìn ra hướng sự tình phát triển, híp híp mắt, giống như vừa vặn tùy ý nhắc đến, đang nói chuyện này, dời đi chủ đề, "Tốt tốt tốt, chuyện trong nhà các người ta mặc kệ."
Hạ Nặc cùng Minh Nghiễn có thể thành hay không trước không vội, ông ta trước tiên cần phải nói một chút chuyện của công ty.
"Ta lần này đến đây, chủ yếu là nói, Hạ Thịnh à, vì đứa bé Tiểu Nguyên kia tức giận cũng đủ nhiều đi."
Ông ta ngữ trọng tâm trường nói, "Hạ Nguyên là ta nhìn lớn lên, lão đầu tử trong lòng cũng không chịu nổi, nghĩ đến trong lòng cháu đang giận dữ, nghĩ đến là ta quản giáo không nghiêm, những ngày này Quý thị cũng không có ra tay trở lại, nhưng hiện tại, Hạ gia Quý gia nhiều năm tình nghĩa như vậy.."
Là có ra tay hay không mấy người lòng dạ biết rõ, hai nhà bọn họ quan hệ khẳng định không thể tiếp tục mấy người cũng đều biết, cha Hạ trong mắt lộ ra một chút trào phúng, nhưng cũng không có đâm thủng.
Chẳng qua.. Ông lắc đầu, "Lần này Hạ gia chúng tôi không động tay."
Quý lão gia tử sững sờ, "Không động tay?"
"Không có khả năng!"
"Hạ Thịnh tôi là ai Quý thúc người cũng biết." Cha Hạ không giải thích thêm, chỉ nói, "Chi bằng Quý thúc về điều tra kẻ thù của Quý thị đi."
Quý lão gia tử sắc mặt nghiêm túc.
Quý Minh Nghiễn vẫn luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng, tiếng nói khàn khàn, "Là người theo đuổi Nguyên Nguyên."
Đám người nhao nhao nhìn sang.
Hạ Nhị thiếu cũng mặc kệ những việc hãm hại này, "Từ lúc nào Nguyên Nguyên nhiều thêm một người theo đuổi?"
Cha Hạ cùng Hạ đại ca cũng run lên, tên tiểu tử thúi nào dám coi trọng Nguyên Nguyên nhà bọn họ?
Quý Minh Nghiễn vành môi kéo căng, thật lâu mới mở miệng, "Lúc trước, tôi cùng Nguyên.."
Hắn ta dưới tầm mắt Hạ nhị ca sửa lại miệng, "Sau khi hủy bỏ đính hôn với Hạ Nguyên, ngày hôm sau đã từng bị anh ta đánh cho một trận."
Hạ nhị ca con mắt đều sáng lên, nghĩ nghĩ, "Chính là lần tại bệnh viện kia?"
Lần cậu muốn đánh mà không có đánh thành? Còn cõng cái nồi kia?
Cha mẹ Hạ cũng đối ánh mắt, thấy được ý tứ trong mắt đối phương.
Này thật đúng là.. Đánh tốt lắm!
Hạ nhị ca thúc giục nói, "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Người theo đuổi này thay trời hành đạo nha.
Quý Minh Nghiễn ngữ khí có chút không lưu loát, "Một lần tôi đi tìm Hạ Nguyên, phát hiện anh ta mua biệt thự bên cạnh Hạ Nguyên; hai ngày trước, tôi nhận được tin tức của thám tử tư.."
Người đàn ông kia căn bản không có tránh, còn hướng ống kính mỉm cười.
Bốn người Hạ gia nghe đến đó, phản ứng đều không khác biệt.
Mẹ Hạ thản nhiên cùng hài lòng, người này không tồi, mua được nhà bên cạnh Nguyên Nguyên cũng có thể chiếu cố con bé.
Cha Hạ cùng Hạ đại ca cảnh giác, thằng ranh con, chuyển gần như vậy muốn làm gì?
Hạ nhị ca thì gật đầu, người em chồng này rất biết đạo lý, phải qua đó xem một chút.
Quý Minh Nghiễn có chút khó coi rũ mắt, "Người theo đuổi Hạ Nguyên. Hẳn là anh ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Cảnh Hành (trao giải): Giải thưởng tình địch tốt nhất hàng năm trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác!
Còn giúp ông đây cọ độ thiện cảm một đợt~Good job!
Ngao ô, ngủ ngon.
Mỗi ngày đều là chứng kéo dài, đáng sợ qwq
Danh sách chương