Mấy người Trương Phi Phàm bọn họ đã bắt đầu tránh Mộ Cảnh Hành rồi, cơm tối đều không có ăn cùng một chỗ, trực tiếp ai về ổ nấy, tình nguyện ngốc trong phòng chơi game offline, cũng tuyệt đối không ra ngoài để bị nhét thức ăn cho chó.
Mẹ nó ai mà ra là kẻ ngu.
Một đám người lặng lẽ meo meo trò chuyện trên điện thoại di động.
Điện thoại tích tích tích chấn động, phản bác gần như quét sập màn hình.
Bọn họ thật là không nghĩ tới, trước kia Tứ ca thật sự là một đám mây ở trên trời, dương xuân bạch tuyết, ngoại trừ thời điểm không vui khí thế nguy hiểm sẽ tràn ra, trừ cái đó ra độ cong nhếch miệng lên đoán chừng đều vẫn luôn chưa từng thay đổi.
Đến nỗi bạn gái.. Đừng nói nữ giới, liền ngay cả muỗi cái bên người đều không có được không.
Năm đó mấy đứa nhóc mới lớn bọn họ tập hợp một chỗ xem phim sex, kết quả một chút hứng thú Tứ ca đều không có, nhìn lúc ấy, rồi nhìn lại hiện tại..
Mẹ nó yêu ma quỷ quái này từ đâu tới? Cơ ngực cơ bụng bắp tay: Ai ngờ đến được? Ai có thể tưởng được đến được? Bản thí chủ muốn điên rồi.
Nhất Vũ Trạch Giang Hải: Kém chút nữa tôi cho là mắt mình mù.
Xem bệnh không cần tiền:. +1
Giống như spam tin nhắn, mấy người còn chuyển tiếp tin trong vòng bạn bè.
Nhất Vũ Trạch Giang Hải: Sinh hoạt á, chính là kẻ phá hoại như vậy, ngươi vĩnh viễn không biết, một giây sau ngươi sẽ lại biến thành bộ dáng gì..
Đi thận không đi tâm: Đột nhiên có chút muốn kết hôn, nhanh ngăn cái suy nghĩ tìm đường chết này của tôi lại.
Cơ ngực cơ bụng hai đầu cơ bắp: Chuyện gì cũng có thể xảy ra, tôi đi xả stress 20 phút thiết lập lại bình tĩnh một chút.
"..."
Mấy người này ở bên trong vòng bạn bè trong giới, đều là địa vị đứng đầu một phương diện, bạn bè thật không ít, thấy mấy người bọn họ đều có chút không thích hợp, sôi nổi nhắn lại, "Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì thế?"
Còn có thể làm cho bọn họ phát ra cảm khái như vậy.
"..."
Bọn họ ở bên trong vòng bạn bè hồi âm như thế nào thì Mộ Cảnh Hành cũng không biết, mấy ngày anh đều không có quan tâm đến điện thoại di động, trở lại khách sạn, rồi lại tắm uyên ương một cái, ai còn có tâm tư quan tâm một đám đàn ông độc thân cho được.
Rồi sau đó kỳ thật hai người bọn họ cũng không tiếp tục làm cái gì, chỉ là cùng nhau nằm ở trên giường trò chuyện, cảm giác này cũng đủ để cho người ta lưu luyến.
Bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, thế nhưng còn rất ít khi có dịp chỉ đơn giản nằm nói chuyện vài lời với nhau như vậy.
Hạ Nguyên gối ở trên lồng ngực của anh, hiện tại lại hồi tưởng tình cảnh ban ngày, vẫn còn có chút đắc ý, "Anh thật sự thích em hả? Em vẫn còn cho là anh vẫn chưa thích em đó."
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Mộ Cảnh Hành vuốt tóc của cô, thanh âm ôn nhu, "Nguyên Nguyên tốt như vậy, sẽ không có người không thích."
Hạ Nguyên lên tinh thần, xoay đầu, đem cái cằm vùi ở trên lồng ngực anh, nhìn chằm chằm mặt anh, tràn đầy phấn khởi, "Vậy anh thích em từ lúc nào thế?"
Làm sao mà cô vẫn luôn không có cảm giác được?
Mộ Cảnh Hành cũng không muốn nói, hai tay của anh bóp chặt xuống dưới eo, đem cô đi nắm lấy kéo lên, hôn cô một cái, "Em đoán xem?"
Hạ Nguyên cũng không muốn đoán, cô ngồi xuống, cưỡi ở trên bụng của anh, từ trên cao nhìn xuống uy hiếp, đắc ý, "Mau nói."
Cái đầu óc này của cô làm sao có thể đoán được, cô muốn nghe chính miệng anh nói thôi.
Mộ Cảnh Hành cũng không quan tâm vị trí của cô, trong đôi mắt mang theo nồng đậm ý cười, nắm tay đặt ở sau thắt lưng của cô, "Anh không nói em muốn làm gì với anh đây?"
Anh thích cô.. So với thời gian cô thích anh còn sớm hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Anh biết, kỳ thật nếu bàn về thông suốt thì đêm hôm đó bọn họ ở cùng một chỗ, Nguyên Nguyên cũng không tính thông suốt, lúc ấy cô đối với anh căn bản cũng không có cái lòng ham chiếm hữu gì, cũng không quan tâm anh có thích cô hay không.
- - lúc say rượu anh chưa nói xong cũng chưa muốn tiếp tục nói, anh không nói ra thích, hai người bọn họ liền ngầm thừa nhận thành bạn bè trai gái. Hạ Nguyên cũng không có chú ý điểm này. Lúc ấy kỳ thật trong tiềm thức của cô cũng không để ý rằng anh có yêu cô hay không.
Lòng ham chiếm hữu cũng thường là hướng về vật mà mình muốn chiếm hữu, mà không phải ra xuất phát từ tính chất biệt lập của tình yêu.
Cô ở phía sau không biết qua bao lâu, bên trong mới chậm rãi lâu ngày sinh tình, tình cảm đối với anh mới từng giờ từng phút thay đổi tính chất, từ từ tích lũy thành thích.
Hạ Nguyên Nguyên suy tư một chút cô có thể làm sao mới ổn, nghĩ dùng cách xử phạt về thể xác khẳng định là không được, muốn để anh bắt người đến trả vậy cũng không được, hiện tại cả người của anh đều là của cô mà.
Hạ Nguyên không thể hiểu được nói ra một câu, "Nếu không sẽ tịch thu thẻ ngân hàng của anh đó!"
Mộ Cảnh Hành cười, tiếng càng lúc càng lớn, trong ánh mắt như một hồ sao, xoay người từ bên trong ví tiền lấy ra tất cả thẻ ngân hàng, giao cho cô, "Vậy những này đều cho em! Giao cho em bảo quản tiền của nhà chúng ta cũng là đương nhiên!"
Vợ quản tiền chồng, từ xưa đến nay đều là chuyện đương nhiên, Mộ Cảnh Hành vừa nghĩ như thế, thế nhưng cảm thấy hai người bọn họ lại thân mật thêm rất nhiều, ý cười càng phát ra nồng hậu dày đặc, anh nói, "Mỗi tháng liền muốn để Nguyên Nguyên phát tiền tiêu vặt cho anh."
Hạ Nguyên tâm tư đơn giản, anh nói là chuyện hiển nhiên, cô cũng không có suy nghĩ tự hỏi nghĩa gì khác, tin tưởng anh liền trực tiếp đón lấy, cái trán cọ cọ lồng ngực của anh, "Được!"
"Anh không nghe lời cẩn thận em trừ tiền tiêu vặt của anh nha!"
Mộ Cảnh Hành, "Không dám không dám."
"..."
Hai người lại nói chuyện một hồi liền nằm xuống ngủ, có thể là bởi vì nguyên nhân có đối phương ở bên cạnh, không tới mấy phút liền rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, tư thế thân mật mà ấm áp.
Ra biển chơi, lướt sóng cũng đã chơi, nhìn nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm đã đến thời điểm buổi triển lãm tranh, cho nên ngày hôm sau bọn họ liền không tiếp tục đi du ngoạn nơi nào nữa.
Mộ Cảnh Hành khẳng định là phải bồi Hạ Nguyên đi xem triển lãm tranh, vài người khác cũng không muốn ở lại khách sạn, liền dứt khoát chuẩn bị cùng đi.
Dù sao nghe nói tiết triển lãm tranh cũng thật náo nhiệt.
Tiết triển lãm tranh đã mở một ngày, rộn rộn ràng ràng, nơi này, vốn được xưng là Thiên Đường nghệ thuật, hiện tại đến tiết triển lãm tranh, người ở các quốc gia khác cũng chạy qua bên này, càng lộ ra vẻ náo nhiệt.
Đầu đường rộn rộn ràng ràng, hai bên đường, đều bày biện bàn của người vẽ hội họa, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy nụ cười, ở trong mấy ngày này, ăn mặc dạng quần áo gì cũng không xem là hành xử khác người.
Có người ngẫm lại mặc chính là một thân áo khoác trắng rồi sau đó dùng thuốc màu vẽ tranh, cũng có người hình thù kỳ quái, nhan sắc ghép lại cũng rất kỳ quái, còn có người dứt khoát dùng cả cơ thể để tô vẽ, thế nhưng là cũng không có người lộ ra ánh mắt quái dị.
Mà ở hai bên hành lang trưng bày tranh ở con phố bên kia, lại hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng ồn ào của bên này, vẻn vẹn chỉ cách một con đường, lại giống như là từ bên trong phố xá sầm uất đi vào bên trong núi sâu, tất cả huyên náo đều tan đi.
Hai bên hành lang trưng bày tranh treo các loại tranh khác nhau không cùng loại hình, mỗi một bức họa đều thẩm thấu mùi mực thời gian, để lại dư vị cho người ta thưởng thức.
Hạ Nguyên cùng Mộ Cảnh Hành ở chỗ này đi dạo hơn một ngày, mới đi qua tất cả hành lang trưng bày tranh một lần.
Tưởng đại thiếu đau đớn cũng khá một chút, tăng thêm cũng không phải làm cái vận động kịch liệt gì, chỉ là đi tản bộ trên đường một chút, cho nên cùng đi chung với mọi người.
Mẹ nó ai mà ra là kẻ ngu.
Một đám người lặng lẽ meo meo trò chuyện trên điện thoại di động.
Điện thoại tích tích tích chấn động, phản bác gần như quét sập màn hình.
Bọn họ thật là không nghĩ tới, trước kia Tứ ca thật sự là một đám mây ở trên trời, dương xuân bạch tuyết, ngoại trừ thời điểm không vui khí thế nguy hiểm sẽ tràn ra, trừ cái đó ra độ cong nhếch miệng lên đoán chừng đều vẫn luôn chưa từng thay đổi.
Đến nỗi bạn gái.. Đừng nói nữ giới, liền ngay cả muỗi cái bên người đều không có được không.
Năm đó mấy đứa nhóc mới lớn bọn họ tập hợp một chỗ xem phim sex, kết quả một chút hứng thú Tứ ca đều không có, nhìn lúc ấy, rồi nhìn lại hiện tại..
Mẹ nó yêu ma quỷ quái này từ đâu tới? Cơ ngực cơ bụng bắp tay: Ai ngờ đến được? Ai có thể tưởng được đến được? Bản thí chủ muốn điên rồi.
Nhất Vũ Trạch Giang Hải: Kém chút nữa tôi cho là mắt mình mù.
Xem bệnh không cần tiền:. +1
Giống như spam tin nhắn, mấy người còn chuyển tiếp tin trong vòng bạn bè.
Nhất Vũ Trạch Giang Hải: Sinh hoạt á, chính là kẻ phá hoại như vậy, ngươi vĩnh viễn không biết, một giây sau ngươi sẽ lại biến thành bộ dáng gì..
Đi thận không đi tâm: Đột nhiên có chút muốn kết hôn, nhanh ngăn cái suy nghĩ tìm đường chết này của tôi lại.
Cơ ngực cơ bụng hai đầu cơ bắp: Chuyện gì cũng có thể xảy ra, tôi đi xả stress 20 phút thiết lập lại bình tĩnh một chút.
"..."
Mấy người này ở bên trong vòng bạn bè trong giới, đều là địa vị đứng đầu một phương diện, bạn bè thật không ít, thấy mấy người bọn họ đều có chút không thích hợp, sôi nổi nhắn lại, "Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì thế?"
Còn có thể làm cho bọn họ phát ra cảm khái như vậy.
"..."
Bọn họ ở bên trong vòng bạn bè hồi âm như thế nào thì Mộ Cảnh Hành cũng không biết, mấy ngày anh đều không có quan tâm đến điện thoại di động, trở lại khách sạn, rồi lại tắm uyên ương một cái, ai còn có tâm tư quan tâm một đám đàn ông độc thân cho được.
Rồi sau đó kỳ thật hai người bọn họ cũng không tiếp tục làm cái gì, chỉ là cùng nhau nằm ở trên giường trò chuyện, cảm giác này cũng đủ để cho người ta lưu luyến.
Bọn họ ở bên nhau đã lâu như vậy, thế nhưng còn rất ít khi có dịp chỉ đơn giản nằm nói chuyện vài lời với nhau như vậy.
Hạ Nguyên gối ở trên lồng ngực của anh, hiện tại lại hồi tưởng tình cảnh ban ngày, vẫn còn có chút đắc ý, "Anh thật sự thích em hả? Em vẫn còn cho là anh vẫn chưa thích em đó."
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Mộ Cảnh Hành vuốt tóc của cô, thanh âm ôn nhu, "Nguyên Nguyên tốt như vậy, sẽ không có người không thích."
Hạ Nguyên lên tinh thần, xoay đầu, đem cái cằm vùi ở trên lồng ngực anh, nhìn chằm chằm mặt anh, tràn đầy phấn khởi, "Vậy anh thích em từ lúc nào thế?"
Làm sao mà cô vẫn luôn không có cảm giác được?
Mộ Cảnh Hành cũng không muốn nói, hai tay của anh bóp chặt xuống dưới eo, đem cô đi nắm lấy kéo lên, hôn cô một cái, "Em đoán xem?"
Hạ Nguyên cũng không muốn đoán, cô ngồi xuống, cưỡi ở trên bụng của anh, từ trên cao nhìn xuống uy hiếp, đắc ý, "Mau nói."
Cái đầu óc này của cô làm sao có thể đoán được, cô muốn nghe chính miệng anh nói thôi.
Mộ Cảnh Hành cũng không quan tâm vị trí của cô, trong đôi mắt mang theo nồng đậm ý cười, nắm tay đặt ở sau thắt lưng của cô, "Anh không nói em muốn làm gì với anh đây?"
Anh thích cô.. So với thời gian cô thích anh còn sớm hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Anh biết, kỳ thật nếu bàn về thông suốt thì đêm hôm đó bọn họ ở cùng một chỗ, Nguyên Nguyên cũng không tính thông suốt, lúc ấy cô đối với anh căn bản cũng không có cái lòng ham chiếm hữu gì, cũng không quan tâm anh có thích cô hay không.
- - lúc say rượu anh chưa nói xong cũng chưa muốn tiếp tục nói, anh không nói ra thích, hai người bọn họ liền ngầm thừa nhận thành bạn bè trai gái. Hạ Nguyên cũng không có chú ý điểm này. Lúc ấy kỳ thật trong tiềm thức của cô cũng không để ý rằng anh có yêu cô hay không.
Lòng ham chiếm hữu cũng thường là hướng về vật mà mình muốn chiếm hữu, mà không phải ra xuất phát từ tính chất biệt lập của tình yêu.
Cô ở phía sau không biết qua bao lâu, bên trong mới chậm rãi lâu ngày sinh tình, tình cảm đối với anh mới từng giờ từng phút thay đổi tính chất, từ từ tích lũy thành thích.
Hạ Nguyên Nguyên suy tư một chút cô có thể làm sao mới ổn, nghĩ dùng cách xử phạt về thể xác khẳng định là không được, muốn để anh bắt người đến trả vậy cũng không được, hiện tại cả người của anh đều là của cô mà.
Hạ Nguyên không thể hiểu được nói ra một câu, "Nếu không sẽ tịch thu thẻ ngân hàng của anh đó!"
Mộ Cảnh Hành cười, tiếng càng lúc càng lớn, trong ánh mắt như một hồ sao, xoay người từ bên trong ví tiền lấy ra tất cả thẻ ngân hàng, giao cho cô, "Vậy những này đều cho em! Giao cho em bảo quản tiền của nhà chúng ta cũng là đương nhiên!"
Vợ quản tiền chồng, từ xưa đến nay đều là chuyện đương nhiên, Mộ Cảnh Hành vừa nghĩ như thế, thế nhưng cảm thấy hai người bọn họ lại thân mật thêm rất nhiều, ý cười càng phát ra nồng hậu dày đặc, anh nói, "Mỗi tháng liền muốn để Nguyên Nguyên phát tiền tiêu vặt cho anh."
Hạ Nguyên tâm tư đơn giản, anh nói là chuyện hiển nhiên, cô cũng không có suy nghĩ tự hỏi nghĩa gì khác, tin tưởng anh liền trực tiếp đón lấy, cái trán cọ cọ lồng ngực của anh, "Được!"
"Anh không nghe lời cẩn thận em trừ tiền tiêu vặt của anh nha!"
Mộ Cảnh Hành, "Không dám không dám."
"..."
Hai người lại nói chuyện một hồi liền nằm xuống ngủ, có thể là bởi vì nguyên nhân có đối phương ở bên cạnh, không tới mấy phút liền rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, tư thế thân mật mà ấm áp.
Ra biển chơi, lướt sóng cũng đã chơi, nhìn nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm đã đến thời điểm buổi triển lãm tranh, cho nên ngày hôm sau bọn họ liền không tiếp tục đi du ngoạn nơi nào nữa.
Mộ Cảnh Hành khẳng định là phải bồi Hạ Nguyên đi xem triển lãm tranh, vài người khác cũng không muốn ở lại khách sạn, liền dứt khoát chuẩn bị cùng đi.
Dù sao nghe nói tiết triển lãm tranh cũng thật náo nhiệt.
Tiết triển lãm tranh đã mở một ngày, rộn rộn ràng ràng, nơi này, vốn được xưng là Thiên Đường nghệ thuật, hiện tại đến tiết triển lãm tranh, người ở các quốc gia khác cũng chạy qua bên này, càng lộ ra vẻ náo nhiệt.
Đầu đường rộn rộn ràng ràng, hai bên đường, đều bày biện bàn của người vẽ hội họa, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy nụ cười, ở trong mấy ngày này, ăn mặc dạng quần áo gì cũng không xem là hành xử khác người.
Có người ngẫm lại mặc chính là một thân áo khoác trắng rồi sau đó dùng thuốc màu vẽ tranh, cũng có người hình thù kỳ quái, nhan sắc ghép lại cũng rất kỳ quái, còn có người dứt khoát dùng cả cơ thể để tô vẽ, thế nhưng là cũng không có người lộ ra ánh mắt quái dị.
Mà ở hai bên hành lang trưng bày tranh ở con phố bên kia, lại hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng ồn ào của bên này, vẻn vẹn chỉ cách một con đường, lại giống như là từ bên trong phố xá sầm uất đi vào bên trong núi sâu, tất cả huyên náo đều tan đi.
Hai bên hành lang trưng bày tranh treo các loại tranh khác nhau không cùng loại hình, mỗi một bức họa đều thẩm thấu mùi mực thời gian, để lại dư vị cho người ta thưởng thức.
Hạ Nguyên cùng Mộ Cảnh Hành ở chỗ này đi dạo hơn một ngày, mới đi qua tất cả hành lang trưng bày tranh một lần.
Tưởng đại thiếu đau đớn cũng khá một chút, tăng thêm cũng không phải làm cái vận động kịch liệt gì, chỉ là đi tản bộ trên đường một chút, cho nên cùng đi chung với mọi người.
Danh sách chương