_vì yêu em, tôi mới cho em trò chơi cơ hội này đó chứ!!!

Joker vừa nói xong câu đó, Giang Dĩ Lâm ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe Joker nói những lời như thế bằng giọng điệu điên cuồng đến vậy.

Lúc này, Joker không còn có vẻ nghênh ngang như vậy nữa, trong khi gương mặt tươi cười vẫn cứ không bao giờ mất đi.

Trong khoảng thời gian này Giang Dĩ Lâm tiếp xúc với Joker, thật ra hắn hiểu tính tình của cái tên Joker này.

_anh giống như một kẻ điên chính hiệu, trong thế giới này, thứ anh muốn không phải tiền tài, không phải sắc đẹp, không phải lợi ích thứ thiệt, anh chỉ muốn trò chơi mình cảm thấy thú vị mà thôi.

Cho nên, Giang Dĩ Lâm cũng có thể đoán được anh tiếp cận mình từ trước, tất cả đều vì thú vị thôi.

Nhưng hiện tại, sau khi Joker nói ra lời này, chứng tỏ thái độ của anh đã khác...

_anh không xem việc phá hủy Giang Dĩ Lâm chỉ đơn giản là một trò chơi nữa, mà là mang cả trái tim mình ra.

Có lẽ đối với người bình thường thì cũng không có gì quá kỳ lạ, nhưng với cái tên Joker phản xã hội này, còn bị khuyết thiếu tình cảm nữa, hành vi như vậy, tất nhiên rất kỳ lạ rồi.

_điểm này, Giang Dĩ Lâm rõ ràng hơn bất cứ ai.Joker nói hết lời, cái tay vốn đặt trên cổ Giang Húc Vân chậm rãi buông ra.

Anh có phần hồn bay phách lạc lùi lại mấy bước, vẻ mặt mang chút mờ mịt, lúc này suy nghĩ dừng lại.

“Tôi đã nói ra ư... Tôi đã thừa nhận sao?”

Joker đứng trên sân thượng, trông khá là hồn bay phách lạc.

Sắc mặt anh trắng bệch cả ra, mà Giang Dĩ Lâm lại nhân cơ hội này, từng bước một, nhân lúc Joker vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì leo lên đỉnh tòa tháp.

Chàng trai tóc đen vỗ ống quần.

Áo sơ mi của hắn cùng với quần tây đen dài thế mà đã bị dính máu thành vết khá ghê.

Đây là vết thương do lúc tòa nhà sụp đổ va trúng người Giang Dĩ Lâm.

Nhưng mà chàng trai tóc đen cũng không quá quan tâm vết thương này.

_có vẻ là một thời cơ khá tốt.Giang Dĩ Lâm chậm rãi tiến lên, đến khi cách chỉ còn vài bước, Joker chợt ngẩng đầu, suy tư nhìn hắm đăm đăm.

Kể ra nếu chỉ nhìn từ bề ngoài, Joker có một gương mặt cực kỳ ưa nhìn..

Không góc cạnh như thuần máu phương Tây hay mềm mại như phương Đông, mà là kết hợp của cả hai nét đẹp ấy.

Mẹ anh ta, hoặc bố anh ta, hẳn có một bên là người phương Đông.

Joker nhìn hắn, biểu hiện trông bình tĩnh đến lạ, hệt như bến cảng yên tĩnh lại sau khi cơn bão rời đi vậy.

Joker nói nghe rất chậm, giống như đang trầm tư cái gì đó.

“Tôi yêu em... Câu này đặt trên người tôi, do chính miệng tôi nói ra, thật sự là hơi bị khó tin.”

“Em biết không? Dù là mẹ tôi, hay bố tôi đi nữa, xưa nay đều chưa từng nói câu này với tôi.”

Anh mặc kệ Giang Dĩ Lâm đang từng bước đến gần mình, mặc kệ khoảng cách đang từ từ thu hẹp.

Joker biết Giang Dĩ Lâm lúc này rất có uy hiếp với anh, nhưng Joker lại cứ như thể còn đang đắm chìm trong một cảm xúc không thể đặt tên nào đó, giống như đang chậm rãi nhớ lại vậy.

“Tôi yêu em... Tôi yêu em...”

“Lời này, trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới nó.”

“…tôi thậm chí còn cho rằng, lời này sẽ không liên can gì đến cuộc đời tôi cả.”

Anh khẽ khép hờ hai mắt lại.

Ở độ cao 4000m này, vẻ mặt Joker dường như mang chút thanh bình của trẻ con.

Anh nói, “Tình yêu... Đối với người như chúng ta, rốt cuộc là gì?”

Joker chậm rãi mở mắt ra, nhìn Giang Dĩ Lâm, trông như ra chiều bướng bỉnh, muốn nghe một đáp án anh muốn nghe từ Giang Dĩ Lâm.

Giang Dĩ Lâm chậm rãi tới gần anh hơn, Joker sau khi đã mở mắt rồi, hắn cũng không làm gì tiếp nữa.

Nơi này dù sao cũng là thế giới tinh thần của Joker, anh có thể điều khiển được toàn bộ ý thức thế giới – theo như đã tìm hiểu từ trước, Joker có kiểm soát rất lớn với nơi này, anh thậm chí có thể làm một tòa nhà gần đó sụp đổ bất cứ lúc nào.

Giả sử, thật sự chọc điên anh ta, vậy thì hậu quả là không thể nói trước được.

Vấn đề này, tôi không cách nào giải đáp cho anh được, bởi vì tôi không yêu bất cứ ai cả.”

Giang Dĩ Lâm lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh đáp.

Hắn vốn rũ tay xuống cũng không kiềm được hơi nắm lại, ánh mắt nhẹ trôi về phía em trai mình.

Vừa mới được Joker thả ra, nhìn sơ mặt Giang Húc Vân trừ có hơi tái chút, có vẻ cũng không có vấn đề gì khác, hiển nhiên là không bị thương thật gì, trái lại còn cười một cái yếu ớt với Giang Dĩ Lâm.

“Nói dối.”

Biểu cảm của Joker, mang chút vẻ dung túng, hệt như đang nhìn một đứa nhỏ mình cưng nựng vậy, dù tuổi Giang Dĩ Lâm không nhỏ hơn anh bao nhiêu.

“Nói dối.”

Chú hề trong chiếc áo sơ mi trắng lặp lại lời mình lần nữa.

“Giang cưng của tôi ơi, thật ra em có người mình đặt trong tim đấy chứ... Chăng qua, người đó không phải tôi mà thôi.”

Anh lại nói tiếp: “Chủ đề như này cứ hướng về tôi đi, mặc dù tôi cũng không cách nào đưa ra một lời giải thích thỏa mãn được, nhưng mà...”

Anh lại nâng tông giọng lên.

Cứ như đang dùng hết sức bình sinh mà biểu diễn vở xiếc cuối cùng của chính mình.

“Tình yêu là gì? Tôi không biết người thường thì hình dung nó ra sao đâu!”

“Tôi chỉ biết... Em là người mà tôi rất muốn phá hủy, rồi lại là người tôi không nỡ nhất!”

“Cái cảm giác mâu thuẫn này cứ làm phiền tôi, thậm chí muốn xé toạt linh hồn tôi...”

“…tôi nghĩ... Đối với tôi mà nói, chắc là yêu đó.”

Joker bỗng lùi lại vài bước, anh nhìn Giang Dĩ Lâm, chớp mắt thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.

Là một kẻ điên, là một kẻ điên mà phần lớn mọi người không thể hiểu nổi, là một kẻ điên từng bày ra hàng loạt các sự kiện quái đản, những gì anh thể hiện ra thời điểm này, một phần là do gien, còn một phần khác phải quy cho hoàn cảnh trưởng thành của anh nữa.

Bố ruột anh, thật sự đúng là một trung đoàn trưởng của một đoàn xiếc thú, nhưng không phải là một trung đoàn trưởng xiếc thú thành công.

Trong ký ức đôi lúc thoáng hiện của Joker khi anh đã lớn, người đàn ông râu quai nón mặt mũi bẩn thỉu ấy, tay cầm một chai rượu, chậm rãi nhoẻn cười với anh trong bóng tối.

Người đàn ông ấy, ông ta sẽ đâm chọc những chuyện mình cho là bất công, mà đồng thời, ông ta quả thật không phải một người bình thường.

Ông ta là một kẻ ngược đãi trẻ em.

Trong cái gánh xiếc lẫn lộn đủ thứ mùi của động vật đó, ông ta sẽ mang những đứa trẻ được mua lại đem đi sát hại dã man, sau đó nhét chúng vào một vài đạo cụ xiếc.

Hễ là người bình thường đều sẽ khó có thể tin được, bên dưới tòa nháp chọc trời này lại chôn những bộ hài cốt của bọn trẻ bị nấu lên... Đến nỗi không còn là xương nữa.

Mà những lúc đó, Joker chỉ lặng yên đứng trong góc, lẳng lặng nhìn mọi thứ.

Những cảnh tượng ấy đã khắc sâu trong trí nhớ Joker, không cách nào xóa bỏ được nữa.

Ấn tượng quá sâu sắc, thành ra dù bây giờ anh đã không còn nhớ nữa, nhưng trong thế giới ý thức này, chúng vẫn được thể hiện ra sự hiện hữu của mình.

Cho nên, người bố của anh đã trở thành hình tượng trưởng tiệm ăn Freddy, sau khi Giang Dĩ Lâm được mang vào thế giới ý thức và bước vào phụ bản đầu tiên.

Những gì vị trưởng tiệm ăn kia làm, cũng chính là từ những gì bố anh bản gốc làm mà ra.

Cũng như khi đó, anh đã từng nghiêm túc hỏi Giang Dĩ Lâm, vì sao muốn nhúng tay vào những chuyện này? _chỉ cần làm những gì em muốn là được rồi, không phải sao?

_chỉ cần kết quả thôi, chỉ cần phá giải thế giới quan một cách hoàn hảo, sau đó qua màn, tìm lại ký ức thuộc về mình không phải là đủ rồi sao? Còn để ý nhiều làm gì, rõ ràng không liên quan gì đến em mà?Nhưng rồi, sau đó...

Khi anh thấy Giang Dĩ Lâm mỉm cười xoa đầu Miller, sau đó để Miller quay về với mẹ em lần nữa, anh bắt đầu nghĩ ra vài chuyện.

Anh muốn hủy diệt từ tận sâu trong nội tâm Giang Dĩ Lâm, muốn biến Giang Dĩ Lâm thành một người giống anh, muốn Giang Dĩ Lâm phải sụp đổ bản thân trong quá khứ từ trong tiềm thức, tin rằng nhân cách thứ hai của mình là một tên sát nhân!

_đây là một chuyện hề hước cỡ nào chứ!Môi Joker khẽ run rẩy.

Chợt anh rất muốn cười.

Bởi vì anh nhận ra, khi mình toàn tâm toàn ý, moi hết ruột gan ra mà chơi, trò chơi này kết quả lại trở nên rất thú vị.

_đây mới là trò chơi cuối cùng thuộc về anh và Giang Dĩ Lâm nè... Kịch bản nên như vậy mà theo.

Bởi vì anh nhận ra rằng,

Mình chưa thành công hủy diệt Giang Dĩ Lâm,

Nhưng trên một ý nghĩa nào đó,

Linh hồn của người này,

Dường như đang cứu rỗi cả mình nữa.…

「Sự khác biệt giữa nhân loại và súc sinh... Nó là gì? Tôi không hiểu, ngài Giang.」

「giống như tình yêu, cũng giống như tín ngưỡng. 」



_ít ra người này có vẻ thật sự giúp anh hiểu ra, cái gì là yêu.

Chú hề trong chiếc áo sơ mi trắn lắc đầu.

Anh sớm nên biết...

Gã hề chuyên đóng vai xấu trên sân khấu, khi đã hiểu được cảm tình rồi thì tất cả cảm xúc vốn có thể dễ dàng che giấu đều lộ ra hết trước ánh đèn.

_tấm mặt nạ đeo trên mặt chú hề, không còn tác dụng nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện