Thời điểm cửa thang máy mở ra, Giang Dĩ Lâm hơi hé mắt.

Chẳng rõ là may mắn hay xui xẻo… Phía trước hắn, là một hành lang tối tăm.

Hành lang rất dài, hắn nhìn không tới liệu ở phía cuối con đường có thứ gì ẩn mình không, bên ngoài cũng không có âm thanh gì khác.

Bên trong thang máy, chàng trai tóc đen chậm rãi đứng dậy, chỗ mắt cá chân hắn vẫn còn hơi đau.

Giang Dĩ Lâm liếm môi, đưa camera nhìn đêm lên thật chậm, bước ra khỏi thang máy.

Hiện tại chỗ này là tầng cao nhất của bệnh viện tâm thần, theo như bản đồ, căn phòng ở cuối hành lang chính ra là phòng khám.

_ phòng khám…

Chàng trai tóc đen cau mày, nếu như hắn nhớ không lầm, dựa trên âm thanh mà hắn nghe được lúc trước, như có thể đoán rằng Miles đang ở tầng cao nhất, người thì đang bị Tay Kéo và Bác Sĩ đồng thời uy hiếp vào lúc đó.

Cơ mà, nghe giọng điệu của bọn chúng, hiện Miles có lẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng thở gấp mấy hơi, nhân khoảng thời gian này tạm nghỉ chút.

Lúc hắn ra khỏi thang máy thì khóa phanh lại thang máy, để mấy người dưới kia tạm bó chân không thể lên bằng thang máy.

Chàng trai tóc đen tạm nghỉ một chốc, sau đã lấy lại được chút sức thì nhấc chân đi vào hành lang.

Hắn cũng không nghe thấy âm thanh gì rõ ràng, cho nên tạm cho nơi này an toàn.

Giang Dĩ Lâm đi về phía trước, dừng chân trước một cánh cửa.

Hắn nhẹ nhàng hé cửa ra một khe nhỏ, ánh sáng bên trong rất tù mờ, cứ như người ở trước đó đã không bật hết đèn lên.

Giang Dĩ Lâm nín thở lắng nghe một hồi, xác định bên trong không có động tĩnh gì khác rồi mới đẩy cửa đi vào.

Nội thất bên trong căn phòng khám vô cùng đơn giản, so sánh với cách bày trí của cả bệnh viện tâm thần, hình như có phần đơn giản quá mức.

Giang Dĩ Lâm nhìn trước mà đi, bên bệ cửa sổ có một chiếc bàn làm việc, trên bàn còn có vài văn kiện, phía sau bàn có một cái ghế.

Mà ở gần chiếc bàn, có một tấm rèm che màu xanh lam.

Giang Dĩ Lâm không tìm được tư liệu gì đáng giá trên bàn làm việc, đợi một chốc thì đi đến chỗ tấm màn, nhẹ nhàng đẩy tấm rèm che sang một bên.

“Kẹt—”

Hắn không khỏi nhăn mày.

Trong đó có một người nam trẻ tuổi đang nằm.

Sắc mặt người nam hơi tái xanh, tóc tai ướt sũng dán sát bên tai anh ta, nhìn mặt thì là một anh chàng ngây ngô trong sáng, nhưng có vẻ vì chịu tra tấn suốt mấy ngày, khiến người gầy sọm đi không ít, như chú chó lớn có phần còi cọc, nom mà phải đau lòng.

Giang Dĩ Lâm nhìn bộ quần áo thể thao anh ta đang mặc một chút, nhất thời hiểu ra người này là ai.

Nếu như hắn đoán không sai, người này chính là anh bạn mà hệ thống đã nhắc đến lúc mình mới bước vào phó bản… Người đã gửi tin báo cho hắn rằng bệnh viện tâm thần này có chỗ kỳ lạ – phóng viên Miles.

Chàng trai tóc đen bước tới vài bước, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Miles, thấp giọng gọi bên tai anh ta, “Miles… Miles… Tỉnh lại đi, Miles.”

Nghe thấy tiếng gọi của Giang Dĩ Lâm, vị phóng viên đang mê man nhẹ cau mày xoay cổ.

Anh ta chậm rãi mở mắt ra, trong cặp mắt nâu trong suốt kia mang theo vài phần sợ hãi, khi nhìn thấy chàng trai tóc đen trước mắt mới có chút khó tin nổi mà hai mắt mở to.

Ý cười lấp lánh nhoáng cái đã nở rộ trên gương mặt anh chàng.

“Giang… Giang đó sao?”

Miles nở một nụ cười thật tươi trên mặt, dòm y như cún con đang đợi chủ vậy, mang theo sự mừng rỡ lẫn chút dè dặt.

Mà giây sau đó, anh ta như mới nhận ra có gì đó không đúng, trong mắt thoáng qua chút sợ hãi, giọng nói mang âm điệu nghe hơi rung, “Giang… Sao cậu lại tới đây? Không phải tớ đã nói cậu đừng tới sao?”

Không rõ vì sao, nhìn phản ứng của Miles, trong lòng Giang Dĩ Lâm lại dâng lên vài cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Hắn không khỏi đưa tay nhẹ vỗ về xoa xoa mái đầu nâu đậm của người nam, thấp giọng nói, “Mẩu tin của cậu chỉ mới được nửa đã gửi đến cho tôi rồi… Cậu nghĩ tôi có thể yên tâm sao?”

“Miles… Lúc đó tôi thật sự rất lo lắng cho cậu.”

Miles nghe thấy lời Giang Dĩ Lâm nói, không kiềm được nở nụ cười, mắt sáng rỡ.

Anh ta nói, “Cậu có thể tới cứu tớ… Tớ thật sự rất vui, cơ mà cảm xúc của tớ lại có hơi rối rắm.”

“Giang, nơi này thật sự khá nguy hiểm đấy… Cậu không nên tới đây.”

Đến tận lúc này, Miles dường như mới vừa phát hiện quần áo trên người chàng trai tóc đen có gì đó sai sai, mặt tự dưng hơi đỏ lên, ấp a ấp úng, “Giang, sao lại… Tại sao cậu lại mặc váy cưới…?”

Trong mắt Miles, bạn tốt của mình lúc này đang mặc một chiếc váy cưới cúp ngực màu trắng, đồng thời mép váy còn toạt cả mảng do bị xé, hở cả phần cơ thể trắng như tuyết.

Tuy rằng đáng lý ra, một cơ thể thuần nam tính lại mặc váy cưới lên sẽ trông rất kỳ cục, nhưng khoác lên người Giang Dĩ Lâm lại có một vẻ đẹp đặc biệt.

_ như thể chàng trai tóc đen chính là tượng trưng cho sự cứu rỗi duy nhất, trắng trong không nhiễm một hạt bụi của bệnh viện tâm thần này, mang theo một sự thánh khiết đầy thu hút vậy.

Giang Dĩ Lâm cười cười, nhẹ giọng nói, “Chuyện đó không quan trọng… Tôi trên đường bị một tên điên tóm được, thế là thành phải mặc thứ này… Kệ đi, tôi đã trốn ra rồi, có điều bộ cũ thì bị bẩn mất mà thôi.”

Hắn hời hợt kể sơ sơ về The Groom.

Miles lúc này mới hồi phục lại tinh thần, rèm mi khẽ run, có chút ngại ngùng dời tầm mắt, dường như muốn nói chút chuyện với Giang Dĩ Lâm, “Giang… Quay lại chuyện chính, trước đó tớ ôm máy quay ghi lại được rất nhiều thứ trong cái bệnh viện.”

“Tuy rằng tớ chưa kịp xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất, nhưng mà ngoài đó ra thì tớ đã điều tra rất nhiều căn phòng rồi… Tớ phát hiện những bệnh nhân tâm thần may mắn còn sống đều đã được trải qua cái gọi là dự án biến đổi Walrider.”

Giang Dĩ Lâm nghe mà nhíu mày, nói, “Trên đường tôi có gặp không ít người… Tôi phát hiện bọn họ ít nhiều đều trên phương diện tố chất thân thể được cường hóa.”

Miles gật đầu, nhẹ giọng nói, “Không sai, tớ cũng đụng phải… Giang, trên thực tế, cậu bị truy đuổi bởi mấy gã bệnh nhân tâm thần dọc đường ấy, chớ nhìn tố chất thân thể của họ cao mà lầm… Thật ra họ đều là sản phẩm thất bại đấy.”

_sản phẩm thất bại…? Chàng trai tóc đen có chút giật mình.

Miles nhỏ giọng, nói tiếp, “Cái gọi là Dự án Walrider, từ trước tới nay chỉ có một sản phẩm thật sự thành công duy nhất mà thôi, chính là cái người tên Billy ấy… Nếu cậu muốn ra khỏi bệnh viện tâm thần này, nhất định phải đi xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất, đập vỡ bình nuôi dưỡng của Billy đi! Không thì đám linh hồn ma qủy tượng trưng cho Walrider đó đóng quân ngay lối vào cửa chính bệnh viện tâm thần sẽ không để cậu ra ngoài đâu… Mấy thông tin cũng nhờ nằm trong phòng khám này mà thu được đó.”

Đúng lúc đó, thông báo của hệ thống cũng vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm.

『Tíccch… Tíccch… 』

『Đang kiểm tra… Đang kiểm tra…』

『Tiến độ thăm dò thế giới quan: 75%』

_ quả nhiên không khác lắm với suy đoán trước đây của mình, phòng thí nghiệm dưới lòng đất thật sự là một địa điểm cần phải đến.

Được, tôi hiểu rồi.”

Giang Dĩ Lâm gật đầu, động viên cầm tay Miles.

Thời điểm chàng trai tóc đen nắm lấy tay Miles mới phát hiện bàn tay người nam đẫm cả máu, đồng thời trên các ngón tay đều bị thiếu mất móng… Có vẻ như đã bị cái gã đàn ông gọi là Tay Kéo rút mất để trừng phạt rồi.

Đau à?”

Giang Dĩ Lâm không khỏi nhẹ nhàng xoa xoa vết máu đã khô thành vảy.

Xét cho cùng, Miles thật sự là một vị phóng viên rất có tinh thần trượng nghĩa, dù cho có phải chịu tra tấn nhiều như vậy trong cái bệnh viện tâm thần này, trông người ta đến bây giờ vẫn không có chút gì là hối hận.

Miles “Shh—” một cái, hít ngược vào một hơi, nhưng vậy ánh sáng trong mắt vẫn lập lòe, bên khóe môi nở một nụ cười thật tươi, “Giang, không đau chút nào hết á!”

Anh ta lúc cười tươi lên dòm đáng yêu cực kỳ, mang theo một loại khí chất ngốc nghếch.

Miles không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút ủ rũ, “Giang, với lại, giờ tớ thấy hơi hối hận rồi, tớ không nên gửi bức bưu kiện đấy cho cậu… Lúc đó tớ tìm được máy tinh trong phòng này, thế là vội vàng muốn tất cả tin tức đã biết định gửi hết đến cho cậu… Bởi vì tớ không biết liệu mình có thể sống được đến bao lâu trong cái bệnh viện tâm thần này…”

“Cơ mà mới gửi được giữa chừng, tớ đã bị Bác Sĩ bắt được, đồng thời bị lấy mất camera rồi…”

“Giang, cậu phải cẩn thận, tay Bác Sĩ đấy biết đến sự tồn tại của cậu đấy…”

Trong mắt Miles chợt hiện lên nỗi lo lắng nồng đậm, có chút run rẩy nói, “Ông ta có vẻ đặc biệt có hứng thú to lớn với cậu, tớ không biết ông ta có biết được gì thêm về cậu qua hộp thư của tớ hay không… Giang, cậu mau rời khỏi đây đi, đừng lo cho tớ.”

“Nếu trong camera của cậu có ghi lại tin thức liên quan đến tình hình của bệnh viện tâm thần này, hãy công bố chúng lên Internet sau khi ra ngoài… Nếu như thế… Cho dù tớ có ra đi thì tớ cũng rất vui…”

“… à với, đừng quên tớ đó, Giang.”

Miles cứ thao thao bất tuyệt, như muốn dặn đi dặn lại cũng như than vãn tuôn cho hết vậy.

Chàng trai tóc đen nghe thế cười khẽ một tiếng.

Giang Dĩ Lâm rất bình tĩnh nắm chặt tay anh ta, trong đôi mắt đen nhánh mang theo cảm xúc cực kỳ kiên định, “Đừng nói ngớ ngẩn thế, tôi sẽ mang cậu ra khỏi đây, Miles… Tôi chắc chắn đấy.”

Miles kinh ngạc nhìn đôi mắt xinh đẹp của bạn tốt mình, há há miệng, trong mắt có chút cay cay, nói không ra nổi một lời.

Đúng lúc này, có tiếng động từ ngoài cửa.

Giang Dĩ Lâm cau mày, nhìn sang tấm rèm ở bên kia, Miles ra hiệu cho chàng trai tóc đen nhanh chóng trốn ở đó, rồi lại nhắm mắt mê man.

“Xem ra tay này vẫn không chịu khai đối tượng mật báo là ai, khó khăn ghê vậy đó… Hades, tao không có kiên nhẫn như mày được đâu… Thứ tao muốn không nhiều, chỉ cần một tư liệu sống tuyệt hảo là đủ, cũng không nhất định phải giới hạn trên cơ thể con người đâu.”

Ngoài cửa, giọng nói nghe vào mang theo vài sự điên cuồng, như đang tự nói, mà cũng như đang kể lể với đồng bọn mình vậy.

Ngay sau đó, giọng của một tay khác vang lên, như đang trách cứ gì đó, nghe vào có cảm giác lạnh lùng cấm dục.

“Edward, giờ mày đừng có gấp, cũng đừng có mà làm hỏng kế hoạch của tao… Mục đích của tao là dụ thằng kia ra.”

“Ha ha… Sự thật là, Hades à, tao cũng không có quan tâm đến cái kế hoạch trong miệng mày đâu.”

Cái giọng lanh lảnh đó nói, “Tao chỉ quan tâm có là tư liệu sống đáng để tao bỏ công cắt gọt hay không thôi! Nói thật với mày, dù cái bệnh viện này lên dĩa vì bị vạch trần… Tao cũng cũng mặc xác luôn!”

Nói đến đây rồi, tiếng người nọ như khẽ cười một cái, nghe như đang trào phúng Bác Sĩ vậy.

“Tao thấy… Kể ra mày cũng có thèm để ý đâu, ngoài mặt dòm cũng lý trí dữ lắm, sự thật là trong lòng mày điên cuồng cỡ nào tao nhìn còn biết.”

“Tao không hiểu vì sao mày nổi cơn muốn ép hỏi đối tượng mật báo của con chuột nhỏ này luôn… Thằng đó chắc gì đã đi tới đây, mày có ý đồ khác thì có.”

“Ý đồ khác? Không sai, tao đúng là có vài ý đồ, có điều tao không muốn nói cho mày.”

“Nói cho rõ trước, nếu như bắt được nó, thằng đó là của tao – nó phù hợp để tao thử thuốc hơn đó.”

Giọng nói có phần lạnh nhạt cấm dục chậm rãi nói, mang theo một sự bình tĩnh không nhanh không chậm.



Hai tay này lúc nói chuyện cũng không hạ giọng mình lại.

_ là Tay Kéo và Bác Sĩ.

Qua giọng nói, Giang Dĩ Lâm lập tức đoán ra được thân phận của họ.

Tiếng nghe càng lúc càng rõ, Giang Dĩ Lâm sau đó lại nghe thấy tiếng cửa phòng khám bị chúng mở ra.

Qua khe hở dưới đáy màn, Giang Dĩ Lâm có thể nhìn thấy quần áo nửa người dưới của Bác Sĩ.

Bác Sĩ mặc quần áo có phần tương tự với bộ mà Giang Dĩ Lâm đã mặc lúc mới vào phó bản này.

Quần tây dài màu đen và mang giày da, khoác áo màu trắng với vạt áo nhẹ buông, hầu như không dính một hạt bụi.

Giang Dĩ Lâm không khỏi nhíu mày.

_ tay này còn mắc bệnh sạch nặng hơn cả mình nữa.

Gã đàn ông đi sau Bác Sĩ không giống y, nhìn từ nửa bên dưới, người này có chút lôi thôi lếch thếch, bộ đồng phục bệnh nhân của gã ta có những vết bẩn giống mực vẩy lên, để lại cho Giang Dĩ Lâm một ấn tượng khá là bẩn thỉu.

Người nọ tay trái cầm một cây kéo to đùng, kéo trên tay gã ta quơ nhanh, nhìn vô cùng linh hoạt.

Giang Dĩ Lâm chau mày, thấy Tay Kéo đi đến bên người Miles.

Miles hiện đang phải giả bất tỉnh, có vẻ như bọn họ không phát hiện có chỗ không đúng.

Sau đó, Giang Dĩ Lâm nhìn Bác Sĩ ngồi vào ghế sau bàn làm việc, Tay Kéo được Bác Sĩ ra hiệu lấy ra một cái chậu, đổ vào chút nước, vẩy lên mặt Miles.

“Chuột nhỏ, thức tỉnh đi… Tụi tao không có sức chờ mày đâu.”

Tay Kéo nói nghe léo nhéo cực kỳ, gã ta kè cây kéo sát mặt Miles, nói, “Nếu mày vẫn không nói ra thứ gì hữu dụng, tao định gọt bớt mười ngón tay của mày cho sạch luôn ha… Chuột nhỏ, mày thấy có được không nào?”

Nghe câu này, Giang Dĩ Lâm chau mày, cái tay túm giường khẽ siết, hắn không thể thờ ơ mà nhìn Miles phải chịu tra tấn.

Mà đúng lúc này, Bác Sĩ vốn đang ngồi yên tại chỗ đột nhiên đứng dậy.

Hắn ta chậm rãi đi tới chỗ tấm rèm.

Bác Sĩ lẩm bẩm tự nói, “Là một nhân viên y tế, mũi của tao luôn thính một cách chết dẫm…”

“Tao ngửi thấy một mùi hương…Mùi này, làm tao nhớ thứ nước hoa Eddy Gluskin đã dùng lúc may váy cưới.”

Giọng điệu vốn lạnh lùng của hắn ta mang ý cười, chợt đưa ra bàn tay tái nhợt, tấm rèm… Nhanh chóng bị giật ra!

“…cô dâu chạy trốn à… Mày có thể ngoan ngoãn bước ra rồi đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện