Edit: Lương

Kỵ Sĩ ngã bệnh.

Ngày qua ngày, hình phạt tàn khốc giày vò và sinh hoạt giam cầm trong mảnh đất tù u ám khiến hắn ngày càng suy yếu. Mị Ma không làm được gì cả, cậu chẳng qua là một ác ma cấp thấp, chỉ biết ảo thuật. Trong mơ cậu có thể để Kỵ Sĩ khỏe mạnh nhất trên đời, cơ thể tráng kiện nhất, nhưng trong thực tế Kỵ Sĩ lại dần dần hao gầy.

Mị Ma cảm giác sinh mệnh của Kỵ Sĩ sắp đến cuối, mà cậu lại bất lực. Cậu trộm thuốc, đặt trước mặt Kỵ Sĩ: “Cho anh ăn.”

Kỵ Sĩ lắc đầu một cái: “Những thuốc này chữa không hết.”

“Anh cứ nói thuốc gì, tui giúp anh tìm.”

“Không có thuốc.”

“Vậy sao bây giờ?”

“Chờ chết, còn làm gì nữa.”

Mị Ma buồn bực đá thuốc qua một bên: “Anh đang đùa tui.”

“Không lừa mi thật đó.” Kỵ Sĩ ho khan không ngừng, ngay cả khí lực ngồi xuống cũng không có, hắn nằm ở trên nền đá buồn ngủ, “Mi giúp ta một chút, ta muốn mơ một giấc thật đẹp, ngủ một giấc thật ngon.”

Mị Ma yên lặng đưa tay che trán Kỵ Sĩ.

Trong mơ Kỵ Sĩ và đã từng là chiến hữu xuất chinh chiến thắng trở về, lúc về được dân chúng trong thành xếp hai hàng hoan nghênh, hoa tươi và mỹ thực vây quanh những anh hùng chiến thắng. Mị Ma và Kỵ Sĩ ngồi trên tường thành, cả vương thành đang hoan hô chúc mừng. Kỵ Sĩ thỏa mãn ngâm nga hát lên.

Mị Ma nhắc nhở hắn: “Anh sắp chết rồi kìa.”

Kỵ Sĩ cười: “Nên không thể hát à? Vui vẻ đi, đừng nghĩ nữa.”

Mị Ma im lặng.

“Ta thổi lá cây cho mi nghe nhé?” Kỵ Sĩ dỗ cậu.

“Không nghe.”

“Không nghe thật hả? Sau này không có cơ hội nữa đâu.”

Mị Ma rầu rĩ không vui: “Vì sao anh muốn vì những người này làm nhiều như thế?”

“Trung thành với quốc gia, trung thành với nhân dân, chủ động dâng lên dũng khí và tín ngưỡng, không sợ sệt, không chùn bước, mãi tận khi sinh mệnh kết thúc đến thời khắc cuối cùng.” Kỵ Sĩ nhìn dân chúng hạnh phúc, cười nói, “Đây là chức trách của chúng ta.”

Trước một giây vương thành vui mừng biến mất, phồn hoa vinh quang hóa thành vắng vẻ tiêu điều, cửa thần điện chất đầy rác thải và thi thể chó hoang không ai dọn dẹp, người đi trên đường như cây khô, trong thành như địa ngục yên ắng vô vọng.

Vẻ mặt Kỵ Sĩ đau thương: “Đây là vương thành mi nhìn thấy?”

“Anh không cần phải bảo vệ.” Mị Ma lầm bầm, “Không cứu được đâu.” Cậu cố gắng khuyên bảo: “Làm ác ma có gì không tốt ư, sống tự do hơn con người, còn có thể bay nữa.”

Kỵ Sĩ phụt bật cười.

“Tui nói thật đó.” Mị Ma gảy gảy móng mình, “Anh là người đầu tiên tui gặp phải có ý nghĩa, tui không muốn anh chuyển thế, tui có thể treo linh hồn của anh trên cây ác ma, không bao lâu thì anh ra đời với thân ác ma rồi.”

“Thành Mị Ma như mi?”

“Đừng làm Mị Ma.” Cậu nghĩ nghĩ rồi nói, “Cũng được đó, nhưng làm nữ Mị Ma mới tốt.”

“Vì sao?”

Mị Ma đàng hoàng khai báo: “Năng lực của nữ Mị Ma mạnh hơn nam Mị Ma, tui vì sợ bị nữ Mị Ma coi là thức ăn mới đến đây.”

Kỵ Sĩ dở khóc dở cười: “Thì ra nam Mị Ma tụi mi kém thế à?”

“Nhưng sừng tụi tui là vật liệu quý nhất!” Mị Ma nhanh chóng ưỡn ngực: “Chỉ có tụi tui cam tâm tình nguyện dâng ra mới có thể phát huy tác dụng của nó, điều này nữ Mị Ma không có!”

Kỵ Sĩ sờ sờ sừng Mị Ma: “Lợi hại thế, cái này hả?”

Mị Ma trốn qua bên cạnh: “Đừng có sờ, tui nhột.”

Kỵ Sĩ lẳng lặng nhìn cậu.

Mị Ma thoạt nhìn vừa xấu lại vừa to, có lúc đáng yêu đứa nhỏ vậy.

Hồi lâu, Kỵ Sĩ nói: “Kỳ thực ta muốn về nhà một chuyến, nhìn bia mộ người thân, ta có không ít lời muốn nói với họ. Mi tiện thể nhắn nhủ giúp ta được không?”

“Không nhắn. Tự anh đi.”

“Ôi chao, ngực ta đau quá đi, chân cũng đau nữa, ta sắp chết rồi, chỉ có một tâm nguyện này.”

Mị Ma cúi đầu, ngón tay gảy quả cầu linh hồn bên hông: “Anh muốn nói gì?”

“Chào hỏi, nói ta nhớ họ.” Kỵ Sĩ cười, “Nếu như đi ngang qua thôn cửa, có thể giúp ta mang một gốc bồ công anh? Ta muốn thổi một lần.”

Hôm sau Mị Ma xuất phát tới quê hương của Kỵ Sĩ.

Địa chỉ Kỵ Sĩ nói rất mơ hồ, chưa quen nơi này nên Mị Ma tìm rất lâu, cậu ven đường ghé qua rất nhiều thành thị, đi nhầm rất nhiều đường, lúc đến quê hương của Kỵ Sĩ thì cậu đã rời khỏi vương thành một đoạn thời gian.

Thôn xóm xinh đẹp trong trí nhớ của Kỵ Sĩ từ lâu đã cũ nát khinh khủng, hàng rào ngã trái ngã phải, tường đá nứt nẻ, nghĩa địa cạnh thôn xóm mọc đầy cỏ dại. Mị Ma đặt tín vật nút áo của Kỵ Sĩ ở trước bia mộ, cậu nhìn bia mộ một lát, giơ tay giúp chúng nhỏ vài cây cỏ dại.

“Mị Ma?”

Thình lình một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng, kèm theo lực lượng bóng tôi mang tính áp đảo.

Mị Ma kinh hoảng biến sắc vừa muốn chạy trốn đã bị tóm sau gáy nâng lên.

“Còn là một Mị Ma nam à.”

Mị Ma nhìn đại ác ma trước mắt dễ dàng bắt mình lại, sợ đến run lẩy bẩy.

Đối phương là Quỷ Vương, quanh thân tràn ngập ma khí nồng nặc. Thân hình hắn có hai Mị Ma lớn, khuôn mặt dữ tợn, mạnh mẽ khiến lòng người sinh sợ hãi.

“Một Mị Ma nhỏ tuổi lại dám hành động một mình. Thú vị đó.” Quỷ Vương giải trừ ảo thuật vùng đất dưới chân, Mị Ma lúc này mới phát hiện đây là lãnh địa đối phương, cậu chủ động dâng thức ăn tới cửa.

Mị Ma sợ đến thở cũng không dám.

Quỷ Vương ngửi ngửi: “Trên người mi có mùi vị ánh sáng.” Hắn đưa ngón trỏ chấm chấm ở mi tâm Mị Ma, đầu ngón tay hơi phát sáng, Mị Ma không chút sức chống đỡ, tùy ý đối phương quan sát trí nhớ của mình.

Xem xong ký ức của Mị Ma, biểu cảm Quỷ Vương trở nên nghiền ngẫm: “Mi vậy mà vì một con người tới nơi này?”

Nhớ đến Kỵ Sĩ, Mị Ma mới tìm được dũng khí, mở miệng xin tha: “Cầu ngài buông tha…”

Quỷ Vương nheo mắt đánh giá, khi Mị Ma đang run run rẩy rẩy bỗng buông ra cậu, nói: “Mi muốn về tìm con người kia, muốn nhanh một chút, trễ thì không chắc thấy được thi thể. Hắn sắp chết.”

Mị Ma sợ hãi nói: “Tui tính thời gian rồi, ảnh có thể sống nửa năm.”

Ác ma nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Mi vậy mà không nghe ra hắn cố ý để mi đi sao?”

Mị Ma sửng sốt.

“Hắn lừa mi.” Quỷ Vương cười to, “Trong vương thành, ác quỷ sớm đã chuẩn bị lúc hắn sắp chết thì giết hắn ngay trước mặt mọi người, không thì sao khiến dân trong thành từ bỏ hết tin vào thần linh và quan tâm con người.”

Mị Ma giờ mới hiểu rõ, tâm nguyện cuối cùng, muốn thổi bồ công anh gì chứ, đều lừa cậu hết, mượn cớ rời đi. Cậu cuống quít mở cánh bao vây mình biến mất tại chỗ. Quỷ Vương hài lòng, áo choàng cuồn cuộn đi tới vương thành với Mị Ma.

Vương thành công khai hành quyết trên đài.

Hai tay Kỵ Sĩ trói chặt, hắn cố thẳng lưng, hoàng tộc dối trá trên đài tính kỹ tội trạng không có chứng cớ. Đài cực hình làm thành châm sắt, mũi kim đâm sâu vào hai chân Kỵ Sĩ, vết thương lật thịt trắng bệch, không ngừng chảy máu, mùi máu tanh nồng đến mức khiến người ta cảm thấy buồn nôn ghê tởm.

Kỵ Sĩ thản nhiên tiếp nhận ánh nhìn lạnh lùng của dân chúng dưới đài, yên tĩnh nhắm hai mắt tựa hồ không còn hơi thở.

Mị Ma bay đến trước mặt Kỵ Sĩ, cẩn thận sợ sệt đưa tay ra thăm dò chóp mũi của hắn.

Kỵ Sĩ chậm rãi mở mắt ra.

Mị Ma chạm một trán của hắn, nghe nội tâm đối phương rên rỉ thống khổ, hắn đã bị trói ở đây một ngày một đêm.

Kỵ Sĩ giật giật môi khô khốc: “Sao mi trở lại?”

“Anh muốn chết thật hả.”

“Sắp kết thúc rồi.” Kỵ Sĩ cười cười: “Mi có đem bồ công anh cho ta không?”

Mị Ma nhìn máu tươi của Kỵ Sĩ men theo châm sắt chảy xuôi, dọc theo đài cực hình nhỏ xuống dưới đài, người ở dưới né tránh, người bị dính máu chán ghét lau chúng đi. Không có ai ca ngợi Kỵ Sĩ anh dũng, không có ai dâng lên hoa tươi cho Kỵ Sĩ.

Giọt máu anh hùng rơi trên đất, không ai hỏi tới.

Dưới cơn kích động của hoàng tộc giả dối, dân chúng vô tri không suy nghĩ, ánh mắt nhìn Kỵ Sĩ càng ngày càng ác độc, như nhìn một tội nhân tội ác tày trời chân chính. Tất cả mọi người quên mất Kỵ Sĩ anh dũng đã từng vì tòa thành này vào sinh ra tử.

Đao phủ đi tới ngay cổ Kỵ Sĩ đẩy ra quả tạ nặng ngàn cân. Quả cầu sắt nặng nề lôi kéo eo Kỵ Sĩ cúi xuống, châm sắt xuyên qua đầu gối đâm sâu vào máu thịt thêm mấy tấc, Kỵ Sĩ cuối cùng kêu đau, hắn suýt nữa không chịu nổi, cơ thể gần như ngã sấp trên châm sắt.

Đám người dưới đài tựa hồ hơi rối loạn. Mị Ma lại không nghe bất kỳ âm thanh quan tâm Kỵ Sĩ, thậm chí còn có tiếng cười nhạo và nhục mạ. Mị Ma quay đầu lại nhìn từng tên từng tên dưới đài mặt mày vặn vẹo, như xa xa thần điện vắng vẻ lại trống rỗng.

Kết cục của anh hùng không phải như thế.

Mị Ma lẩm bẩm: “Anh thấy chưa, không ai quan tâm cả.”

Quỷ Vương chờ bên cạnh đã lâu không nhanh không chậm nói, “Con người đều ngu muội.”

Kỵ Sĩ liếc nhìn Quỷ Vương, thống khổ thở dốc.

Quỷ Vương bật cười: “Nhóc con mi thấy không? Hắn đau không nói chuyện nổi, nhưng vẫn không khuất phục.”

Kỵ Sĩ nhíu mày.

Quỷ Vương dụ dỗ từng bước mà giống như khuyên bảo: “Huống hồ Kỵ Sĩ cao quý sao làm bạn với mi được, đừng ngốc nữa. Mi là ác ma. Mi muốn giúp hắn thì hắn không thể lên thiên đường, mi đang buộc hắn ruồng bỏ tín ngưỡng.”

Kỵ Sĩ vội vàng muốn giải thích, nhưng quả tạ treo trên cổ hắn làm hắn mất đi toàn bộ khí lực, hắn muốn Mị Ma đọc tiếng lòng của hắn, nhưng Mị Ma lại thẫn thờ mà nhìn con người  xung quanh vỗ tay vui sướng, cả người bao phủ hơi thở bóng tối.

Kỵ Sĩ hoảng rồi, dốc hết toàn lực chỉ thốt lên một chữ: “Ta…”

“Linh hồn của chúng xấu xí quá. Vì sao chúng có thể sống tốt chứ? Vì sao chết là anh chứ?” Vẻ mặt Mị Ma nhăn nhó, “Đây không công bằng.”

“Nếu mà chết hết, vậy thì không phải công bằng rồi sao?”

Thấy Mị Ma đã rơi vào hắc hóa, Quỷ Vương phất tay, bóng tối bao trùm bầu trời, mặt trời bị che sau tầng mây. Trong thành vang lên tiếng quát tháo chửi rủa của mọi người không gì xảy ra, gã tính trước mọi chuyện đưa tay ra với Mị Ma.

“Tòa thành này phải nhận một bài học, mà vị Kỵ Sĩ này cũng không cần rơi vào Địa Ngục. Những việc này ta có thể giúp.”

Gã không nói thêm nữa, nhưng trong lòng đã rõ.

Kỵ Sĩ run rẩy, làm khẩu hình cầu xin: Đừng.

Mị Ma nhìn chăm chú thương tích chất chồng hai chân của Kỵ Sĩ, tròng mắt màu vàng kim mơ hồ đỏ lên: “Rất không công bằng.”

Kỵ Sĩ vài lần muốn mở miệng nhưng đau nói không ra lời. Hắn sắp chết rồi, tốc độ máu tươi chảy càng lúc càng chậm, trái tim không đập, hắn ù tai choáng váng đầu, trước mắt trở nên mơ hồ. Nhìn Mị Ma giơ tay lên, hắn dùng chút hơi sức cuối cùng giãy dụa cầu xin, lại chỉ có thể há há mồm, hơi tiếng đều không nhả ra được.

Hắn đã hết sức.

Ánh sáng trong mắt của Kỵ Sĩ tàn lụi nhìn Mị Ma phía trước cố sức bẻ đỉnh sừng. Nơi gãy nứt một dòng máu đen chảy ra.

Mị Ma run rẩy, thấp giọng gầm rú. Nhưng cậu cảm thấy chút đau đớn ấy không bằng Kỵ Sĩ chịu đựng một phần vạn.

Trong thành nổi lên âm cơn gió lạnh lẽo, mây đen triệt để che trời.

Mị Ma nhìn quanh dân chúng dưới đài: “Ta ghét con người.”

“Như mi mong muốn.” Ngay khi đại ác ma cầm sừng, gió lốc đen cuồn cuộn bao phủ toàn bộ vương thành, trong khoảnh khắc vương thành hãm vào trong Địa Ngục, tiếng kêu rên của oán linh  và tiếng thét chói tai của người sống xen lẫn vào nhau.

Kỵ Sĩ nghe không nổi.

Mị Ma bước lên ôm cơ thể lạnh băng của Kỵ Sĩ, mở xích quả tạ trên cổ Kỵ Sĩ. Cậu vuốt ve trán Kỵ Sĩ, giấc mơ của Kỵ Sĩ một màu đen. Mị Ma tận mắt thấy linh hồn Kỵ Sĩ từ từ bay ra thân thể bay, phát sáng tựa như mặt trời lấp ló sau tầng mây, không chùn bước bay lên bầu trời.

Thần điện xa xa sừng sững không ngã.

Mị Ma mở cánh ôm Kỵ Sĩ biến mất ở vương thành.

Cậu mang Kỵ Sĩ quay về quê hương đối phương, mai táng hắn bên cạnh người thân, hái bồ công anh ngồi xổm trước bia mộ thổi bay.

Mị Ma giang cánh bọc lại cơ thể của mình co ro dựa vào bia mộ.

Cậu nhớ hắn hơi mệt, nên cậu muốn ngủ một giấc.

Cậu muốn mơ một giấc mộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện