Ngô đế cả giận nói: "Ta thù lớn chưa trả, sao có thể theo ngươi đi vào vòng luân hồi!"

Bạch vô thường khom người cười nói: "Lời này của bệ hạ sai rồi! Cừu nhân của bệ hạ, vốn là khia quốc hoàng đế của Đại Đường Lý Tri Hạo, gần ba trăm năm trước, hắn đã qua đời, sau khi nhập luân hồi, hóa thành nữ nhân, chuyện kiếp trước, tất cả đều quên mất. Tội ác của hắn kiếp trước đến nay cũng đã phải chịu báo ứng rồi, ba năm trước tái nhập luân hồi bị đánh vào súc sanh đạo, hôm nay nam dương nhân gia vi cẩu, cật thỉ vi sanh (?), bệ hạ cần gì phải chấp nhặt với súc sanh?"

Ngô đế nghe thấy thì kinh hãi, giáp sĩ bên người cũng là xao động một hồi, kinh ngạc không thôi.

Qua một hồi, Sa tướng quân cùng binh sĩ không ngừng cười lớn lên, Ngô đế ha hả cười to, nhưng cũng nhịn không được cắn răng nghiến răng, chỉ hận chính mình không thể ra tay trừ khử tên ác tặc này.

Ngô đế cắn răng cười một trận, lắc đầu căm phẫn nói: "Lý Tri Hạo tuy đã chết ba trăm năm, tử tôn của hắn vẫn còn đó, chiếm giang sơn Đại Ngô ta. Ta không diệt Đường quốc, khó tiêu được mối hận trong lòng!"

Hắc vô thường thanh âm thô tráng nói: "Bệ hạ cần gì phải phí tâm! Đường quốc khí số đã tận, không thể hưng thịnh trở lại, tất sẽ mất nước, cho dù miễn cưỡng đi nữa, thì hậu nhân của Lý Tri Hạo, cũng không thể ngồi lên ngai vàng. Bệ hạ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, sẽ thấy hậu nhân của Lý Tri Hạo gặp phảp quả báo, cần gì phải tự mình động thủ, tàn sát sinh linh, phá vỡ quy luật càn khôn, phạm vào luật trời, tất sẽ bị trời phạt!"

Nghe được hai chữ "trời phạt", chúng giáp sĩ ồn ào một trận, trên mặt đều có vẻ kinh hoảng.

Ngô đế sắc mặt bất định, một hồi lâu nói: "Sau khi Đường quốc bại vong, lại xuất hiện một nước mới, sao có thể nhất thống thiên hạ? Hoặc là nói, vẫn là cục diện các nước tranh dành đến bao giờ mới xong?"

Bạch vô thường khom người nói: "Bệ hạ, Đại Đường bại vong, thiên hạ đại loạn. Chỉ là sự việc sau này, bọn tiểu quỷ như ta không có khả năng đoán. Nghe tin tức trên Thiên đình, việc này cũng chưa được xác định rõ ràng lắm, thường thì án theo thiên đạo, sẽ xuất hiện người hữu duyên, nhất thống thiên hạ. Đại thế thiên hạ, vốn là phân rồi lại hợp, ngay cả thời kì loạn lạc này, trong vòng trăm năm, sẽ có người anh tài ngút trời, nhất thống loạn thế, lệnh vũ nội thăng bình."

Ngô đế trầm ngâm một hồi, trên mặt, khi thì nộ thì sân, thì ai thì oán, thì sầu thì hỉ, biến ảo không ngừng. Lý Tiểu Dân phía dưới cũng thấy thú vị, trong lòng thầm nghĩ: "Sắc mặt biến đổi nhanh như vậy, thật không hỗ là lão quỷ tu luyện ba trăm năm!"

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên thấy Ngô đế ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị, quát lớn: "Hảo! Ta nguyện ý cùng các ngươi tới âm phủ chuyển thế, bất quá có một điều kiện: hắn phải lấy nữ nhi của ta!"

Cánh tay phải đầy vết máu của hắn, kiên định giơ lên, chỉ thẳng vào một người bên dưới đại điện.

Lý Tiểu Dân kinh ngạc một trận, quay đầu nhìn chung quanh, đã thấy bốn phương tám hướng, vô luận phi giáp võ sĩ hay là bạch y mỹ nữ, ngoại trừ hắc bạch vô thường, đều nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt chúng quỷ giống hệt nhau như nhìn thấy quỷ.

Lý Tiểu Dân vừa sợ vừa buồn bực, trong lòng âm thầm kêu lên: "Các ngươi mới là quỷ, sao dỳng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn ta, rốt cuộc là có ý tứ gì?"

Còn chưa chờ hắn hiểu rõ nghi vấn, bạch vô thường ngửa đầu cười to, than thở dài: "Thật sự là đã bao lâu rồi mới chứng kiến một nhân vật anh hùng như vậy! Ai, giang sơn đã xuất hiện nhân tài, một đời này, lại để cho chúng ta thấy được một vị tài chí ngút trời trong thiên hạ!"

Lý Tiểu Dân nhịn không được kêu lên: "Các ngươi nói cái gì đó, nói rõ ràng ra một chút được không?"

Hắc vô thường lắc đầu nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, chúng ta nói ra, trở về sẽ phải thụ hình phạt! Nhưng thật ra Ngô quốc bệ hạ ánh mắt tinh tường, so với chúng ta sớm phát hiện ra rồi!"

Lý Tiểu Dân đưa ánh mắt nhìn Ngô đế, đầy bụng hồ nghi. Chợt thấy U Nhi bên người Ngô đế, mặt cười đỏ bừng, trong ánh mắt uẩn hàm tình ý, nhịn không được trong lòng rung động, thầm nghĩ: "Tiểu nha đầu này càng ngày càng xinh đẹp, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, lão cha nàng muốn ta lấy nàng, là có ý tứ gì?"

Ngô đế hai mắt lấp lánh, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng nói: "Ta xem ngươi cũng không phải người bình thường, vì sao lại tiến cung, làm thái giám?"

Một câu này, đã động tới việc thương tâm của Lý Tiểu Dân, may là bây giờ hắn đã là nam nhân bình thường, cũng không còn quá khổ sở, chỉ cười khan nói: "Nói lại chuyện này thì hơi dài. Ta vốn đã tu luyện thành tiên thuật, đã không còn là thái giám, là vì có chút nguyên nhân, vẫn còn ở lại chỗ này. Đơn giản mà nói, ta ở lại chỗ này, là vì muốn tìm hiểu tin tức tình báo, thấy rõ đại thế thiên hạ, sau đó tuỳ thời mà động, tạo dựng thiên thu đại nghiệp!"

Ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại âm thầm nghĩ: "Ta cuối cùng không thể nói, là vì thiên hạ không có nơi nào có thể có nhiều mỹ nữ như vậy, ta nỡ rời đi chỗ này sao? Hơn nữa vì sự an toàn của một tiểu cung nữ mà lưu lại, trước mặt lão cha của U Nhi, cũng nói ra thì không tốt lắm. Về phần ở đây là vượng địa rất tốt cho tu luyện tiên thuật, cũng không cần phải nói cho lão quỷ cùng mọi người nghe."

Ngô đế nét mặt tỏa sáng, gật đầu tán thưởng: "Hảo nam nhi! Có đảm lược, có chí khí, không hổ là nữ tế của ta!"

Hắn quay đầu nhìn U Nhi, trong mắt hiện lên tia từ ái, ôn nhu nói: "U Nhi, có nguyện ý gả cho hắn không?"

U Nhi mắc cở nằm trên vai hắn, khe khẽ nói: "Việc này để hpụ hoàng làm chủ!"

Phong Sương nhị nữ, ba trăm năm trước một mực làm hộ vệ trong cung, thấy biểu tình của U Nhi đáng yêu, luôn luôn đối với nàng vô cùng yêu quý, nhìn thấy nàng sắp phải lấy chồng, không khỏi vui sướng, cuống quít thu hồi cấm chế trên người Lý Tiểu Dân, vỗ tay cười nói: "Hảo a, U Nhi cũng phải lập gia đình rồi!"

Sa, Tằng nhị vị tướng quân, sắc mặt vui mừng, ầm ầm quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô: "Mạt tướng bái kiến phò mã gia!"

Phía sau bọn họ, ba trăm tử sĩ cũng đồng thời quỳ xuống dập đầu: "Khấu kiến phò mã…" vang vọng khắp đại điện.

Có nhiều quỷ hồn như vậy khấu đầu với mình, Lý Tiểu Dân trong lòng tràn đầy buồn bực, thầm nghĩ: "Các ngươi ngay cả hỏi cũng ta một tiếng cũng không hỏi, cứ như vậy tự tiện định việc hôn sự của ta, buộc ta phải cưới một nữ quỷ! Mặc dù nữ quỷ này rất đẹp cũng rất đáng yêu, nhưng lại không thể xờ, lại không thể xxx, muốn ta nhìn chảy nước miếng sao?"

Giống như nhìn ra tâm sự của hắn, Ngô đế âu yếm nữ nhi, trầm giọng nói: "Hiền tế! Ngươi nếu không đáp ứng ta chuyện này, ta liền đem một thân linh lực truyền cho U Nhi, để nàng linh thể thật hóa, sở hữu thân thể Quỷ Tiên, làm bạn bên người ngươi!"

Lý Tiểu Dân nghe được thì tinh thần rung lên, chắp tay nói: "Bệ hạ có chuyện gì xin mời nói!"

Ngô đế ánh mắt lấp lánh, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ta muốn ngươi hưng binh khởi gia, đoạt giang sơn của Đại Đường, giúp ta tiêu mối hận này trong lòng!"

Lý Tiểu Dân nghe được kinh hãi, thất thanh kêu lên: "Lão cha! Ngươi xem ta bây giờ còn là một thái giám, mặc dù không phải thật sự, nhưng không có ai chịu nghe lệnh ta! Một binh một tương cĩng không có, ta lấy cái gì để tranh thiên hạ?"

Ngô đế cười nói: "Chuyện này không khó. Ta có thể để thuộc hạ lưu lại, trợ giúp ngươi tranh bá thiên hạ, hơn nữa linh lực trên người ta, phân tặng cho bọn chúng, lực lượng cường đại như vậy, thử hỏi trong Đại Đường, còn có ai có thể địch lại? Chỉ cần ngươi đáp ứng ta việc này, đợi con rể ta ngồi trên ngai vàng, không cho tử tôn Lý Tri Hạo có một kết cục có hậu, ta cũng không bỏ qua cho ngươi!"

Lý Tiểu Dân vừa mừng vừa sợ, nếu dưới tay có nhiều lệ quỷ như vậy, mặc dù đúng là rất dọa người, bất quá địch nhân của mình cũng không còn đáng sợ nữa. Chuyện tốt bậc này, không thể dễ dàng bỏ qua, lập tức khấu đầu chấp nhận: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần chỉ cần có cơ hội, có thực lực, dù có phải liều cái mạng nhỏ này, cũng phải lên làm hoàng đế, chiếm giang sơn, tranh bá thiên hạ, thay phụ hoàng hoàn thành tâm nguyện!"

Ngô đế nghe hắn "phụ hoàng, nhi thần" nói ngọt xớt, không khỏi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía hắc bạch vô thường, than thở: "Ta đã tìm được người kế thừa di nguyện, bây giờ sẽ theo cấc ngươi. Chỉ mong nhị vị tôn sứ để cho nữ nhi cùng bộ hạ của ta có thể ở lại dương thế, trợ giúp nữ tế của ta trở thành đế vương, sau trăm năm, rồi triệu hồi họ trở lại!"

Bạch vô thường chắp tay cười nói: "Bệ hạ quá khách khí rồi. Linh Bảo công chúa tu luyện tiên thuật do thượng tiên lưu lại, đã thành bán tiên chi thể, đã nằm ngoài quyền quản lý của địa phủ. Mà diêm vương của chúng ta lại chỉ giao cho chúng ta đưa bệ hạ đi đầu thai chuyển thế, lại chưa từng nói qua bộ hạ của bệ hạ cũng phải trở về. Chỉ cần bệ hạ theo chúng ta đi, đó là không trái thiên ý, chẳng những có thể miễn cho dân chúng trong thiên hạ không phải chịu tai nạn do càn không âm dương đảo lộn, bệ hạ có thể đầu thai thành nam tử trong gia đình phú gia, chúng tướng sĩ có thể trợ giúp minh chủ lập nên nghiệp lớn, đây là đại hỉ sự, đại hỉ sự!"

Dứt lời, hắc bạch vô thường a a cười to, vẻ mặt đều vô cùng vui mừng.

Ngô đế gật đầu mỉm cười, cúi đầu nhìn về phía U Nhi, ánh mắt hiền từ, ôn nhu nói: "Nữ nhi của ta! Phụ hoàng phải đi vào địa phủ, chờ diêm vương phát lạc, con tại dương thế, phải tự bảo trọng nha!"

U Nhi nhào vào lòng hắn, ô yết khóc, tuy không muốn rời xa phụ hoàng, nhưng cũng biết đạo lý, sau ba trăm năm khổ sở, nếu có thể chuyển thế làm người, mới chánh thức là giải thoát. Lập tức buồn vui lẫn lộn, khóc không ngừng.

Ngô đế vỗ vỗ vai nàng, than thở: "Si nhi, si nhi! Thế gian có cuộc vui nào không tan, bất quá kính hoa chi duyên, khóc cái gì!" (DG: Ngô đế vỗ vỗ mông nàng, than thở: "Trời to vậy!!!" ^^)

Ngẩng đầu lên, nhìn các tráng sĩ xung quanh, Ngô đế trầm giọng nói: "Từ hôm nay, nữ nhi của ta Linh Bảo công chúa, là tân chủ nhân của các ngươi, các ngươi hết thảy đều phải nghe hiệu lệnh của nàng, không được làm trái lệnh!"

Phong Sương nhị nữ, Sa Tằng nhị tương, chỉ huy tất cả tráng sĩ, đồng loạt quỳ xuống, ầm ầm quát to: "Tuân chỉ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tiếp theo, chúng quỷ lại quỳ xuống, cùng kêu lên: "Chúng thuộc hạ xin thề vĩnh viễn trung thành vói công chúa! Công chúa điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Lý Tiểu Dân phía dưới thấy vậy vô cùng buồn bực, trong lòng mắng thầm: "Thật sự là nói chuyện không giữ chữ tín, bộ hạ đều giao cho nữ nhi, khác nào buộc ta chỉ được phép có một lão bà thôi sao?"

Tâm niệm vừa chuyển, U Nhi ôn nhu thanh thuần là vậy, mình chỉ cần giở vài thủ đoạn, lừa đám bộ hạ này vào trong tay mình, cũng không phải việc khó, tâm trạng liền an tâm hơn.

Ngô đế buông U Nhi ra, lui lại phía sau mấy bước, nhìn hắc bạch vô thường, trên mặt có chút nóng vội, khẽ dùng ánh mắt thúc dục hắn nhanh chóng rời đi, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Thiên đạo hữu thường, trẫm lưu lại dương thế ba trăm năm, cuối cùng cũng phải rời đi."

Hắn bước tới trước ngự án đầy bụi, đưa tay đè lên giữa ngự án, một hạt châu tỏa ánh sáng đen thủi, thúc dục linh lực, quán nhập trong hạt châu, liền khiến bảo châu đột nhiên rung lên, không ngừng tản ra quang mang màu đen hướng ra phía ngoài.

Thấy cử động này, quỷ trong điện, tất cả tinh thần đều rung lên, cảm giác được linh lực từ trong không khí cuồn cuộn mà đến, quán nhập trong cơ thể mình.

U Nhi kinh hô: "Phụ hoàng!" tiến lên phía trước, nắm lấy tay hắn, run giọng nói: "Người sao lại tán linh lực đi?"

Ngô đế mỉm cười nói: "Trẫm muốn tới âm phủ, linh lực này, tới lúc đầu thai chuyển thế, lại có tác dụng gì! Không bằng phân tặng cho các ngươi, để các ngươi lúc đối mặt với cường địch, cũng có lực tự bảo vệ!"

Hắn một tay cầm bàn tay U Nhi, một tay tiếp tục đè lên minh châu trên ngự án, thúc dục linh lực khổng lồ, cuồn cuộn không ngừng phát ra trên không trung.

U Nhi còn muốn nói, cảm giác linh lực cường đại chợt kéo tới, từ bàn tay quán nhập vào trong cơ thể, không khỏi ngưng thần ứng đối, để linh lực nhập vào trong linh thể, không dám phân tâm nói chuyện.

Trong không khí, khắp nơi tràn ngập linh lực cường đại. Chúng quỷ hồn đều cố gắng hấp thu linh lực phiêu tán trong không trung, để tăng cường lực lượng của mình, trong đại điện, nhất thời tĩnh lặng không tiếng động, tựa như bãi tha ma bình thường.

Lý Tiểu Dân cũng đang cố gắng hấp thu linh lực, lỗ chân lông trên cả người mở ra, đem linh lực trong không khí quán nhập vào cơ thể, nhưng hắn vốn là người, không thể đem linh lực của quỷ hồn trực tiếp quán nhập vào linh thể, tốc độ hấp thu so với quỷ hồn chậm hơn. xem tại

Hắc bạch vô thường, nhắm mắt không nói, nhưng cũng âm thầm hấp thu linh lực. Linh lực cường đại như vậy, so với ngươi trong địa ngục, cũng không dễ có, bọn họ không khỏi cảm thán, quả nhiên là thân đế vương, có tiên gia trọng bảo, ngắn ngủn ba trăm năm tu luyện linh lực đã cường đại như vậy.

Hồi lâu Ngô đế buông tay ra, không trung tràn ngập linh lực, đã bị chúng quỷ hút hết. Hắn cả người cũng trở nên hư vô phiêu miểu, giống như trong suốt, tùy thời đều có thể bị gió thổi bay.

U Nhi cố gắng kiềm chế linh lực cường đại trong cơ thể, mở mắt, đã thấy trong mắt lấp lánh lệ quang, run giọng nói: "Phụ hoàng!"

Ngô đế mỉm cười, giơ tay lên, vuốt ve hai gò má nàng, từ ái cười nói: "Khóc cái gì! Phụ hoàng hôm nay đã được giải thoát, ngươi phải vì phụ hoàng cao hứng mới phải!"

U Nhi rưng rưng gật đầu, Lý Tiểu Dân cũng vái một cái, hết sức thành ý nói: "Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định đối đãi tốt với U Nhi, không để nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất!"

Ngô đế mỉm cười gật đầu nói: "Tốt lắm. Ngươi đã đáp ứng chuyện của ta, cũng phải nhớ kỹ phải làm bằng được!"

Lý Tiểu Dân lớn tiếng nói: "Nhi thần nhất định cố gắng lên làm hoàng đế, đoạt lấy giang sơn của Lý Ngư, để hoàn thành tâm nguyên của phụ hoàng!"

Hắn được Ngô đế tặng cho hậu lễ như vậy, có một lão bà mạo mỹ như tiên, có thể ôm lấy mỹ nữ lão bà, cùng với một đám bộ hạ có pháp lực cao cường, không khỏi cảm kích, lại thấy U Nhi cùng hắn tình thâm, bởi vậy đối với Ngô đế tràn ngập kính ngưỡng, trong lòng cũng coi hắn là lão trượng.

Ngô đế gật đầu mỉm cười, chỉ vào viên minh châu màu đen trên ngự án nói: "Nữ tế của ta, đó là Minh Vương châu, ngươi nếu cần, cứ việc lấy đi."

Lại nhìn bốn phía, nhìn phi giáp anh hồn trong khắp đại điện, Ngô đế ôn thanh nói: "Các ngươi hãy giúp đỡ công chúa phò mã cho thật tốt, trẫm đi đây! Chỉ là linh lực hấp thu được hôm nay, đều phải cố gắng luyện hoá cho tốt, mới có thể vận dụng được."

Tay áo dài của hắn, trầm ngâm nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào lại không tàn, kính hoa chi duyên, mọi việc nên chấm dứt ở đây!"

Linh thể phiêu đãng, theo hắc bạch vô thường, phiêu hướng song khẩu, dần dần biến mất trong không khí.

Chúng tráng sĩ anh hồn, đều quỳ xuống vái thật sâu, cung tống cựu chủ đi xa.

Trên đại điện, U Nhi đưng im lặng. Phong Sương nhị nữ bay qua không trung đi tới, tả hữu đở lấy nàng, ôn nhu an ủi.

Ngơ ngác nhìn quỷ hồn đầy điện, Lý Tiểu Dân chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, té ngã trên mặt đất, trong lòng than thở: "Hoàn hảo là hữu kinh vô hiểm, nếu không phải U Nhi cùng đám quỷ hồn này quen nhau, nếu không ta chỉ sợ đã bị loạn nhận phân thi!"

o0o

Ở ngoài quỷ điện, vô số thái giám cung nữ, đều đứng ngoài xa nhìn vào cánh cửa điện đóng chặt, không biết cái tên tiểu thái giám lớn mật kia, có còn sống trở về hay không.

Thần phi trên ngọc mạo, đã rơi lệ đầy mặt, cũng không dám lớn tiếng khóc thảm, cũng chỉ có thể che mặt mà khóc khẽ thôi.

Tần quý phi cũng nóng lòng, ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, thấy Thần phi bi thương như thế, một đôi mắt sưng đỏ, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa điện, không khỏi trong lòng sanh nghi: "Nàng như thế nào lại để ý tiểu thái giám nọ, chẳng lẻ nàng cùng hắn có cái gì đó thân thích sao?"

Vân phi đã té xỉu, được người đem về tẩm cung của mình. Sau khi lo lắng tỉnh lại, nghe ngoài cửa, Lan nhi đang đi đi lại lại, vô cùng lo lắng. Vân phi đột nhiên cảm thấy hối hận mãnh liệt, không khỏi kéo chăn, trùm ín cả thân, cả người năm bên trong, cắn răng không nói, nước mắt lại không ngừng từ trong mắt chảy ra, làm ướt cả gối.

Bên này, thời gian trôi qua, hồi lâu không thấy Tiểu Dân Tử đi ra, mọi người cũng đều dần dần tuyệt vọng. Người xem náo nhiệt từ từ tán đi, thấp giọng thở dài, thấy một tiểu thái giám tuấn tú lại lớn mật như vậy, lại chết không minh bạch như vậy mà cảm thán thay hắn.

Tần quý phi gắt gao nhìn chằm chằm cửa điện, chỉ cảm thấy tâm từ từ trầm xuống, dần dân cảm thấy đáy lòng trở nên lạnh hơn. Mà Thần phi đã sớm khóc đến ngẩn ra, bị cung nữ của mình đưa về trong cung.

Trên khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Tần quý phi, đã vô cùng sầu lo, hối hận. Bây giờ hết thảy đều đã mất không thể vãn hồi, chẳng những nữ nhi của mình không cứu được, mà cả tiểu thái giám tuấn tú đang yêu kia, trung thành với mình như thế, lại có đảm lượng, cũng bị mình ép vào tử địa, rơi vào trong miệng quỷ.

Rồi đột nhiên, cửa quỷ điện có một thanh âm vang lên, bị người từ bên trong mở ra! Mọi người kinh hãi, cử mục nhìn lại, chỉ thấy cái tên tiểu thái giám tuấn tú vừa rồi, trên mặt kinh hoảng, tay cầm một viên minh châu màu đen, lảo đảo từ bên trong chạy ra, khắp nơi trên quần áo đều là lỗ thủng, tựa như bị vô số đao kiếm cát phải, đã rách nát không chịu nổi.

Tần quý phi mừng rỡ, vội vàng nghênh đón, kinh hãi kêu lên: "Tiểu Dân Tử, ngươi đã trở về! Thế nào, Minh Vương châu có lấy được không?"

Tiểu Dân Tử miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thấy trên mặt nàng vô cùng uể oải, lộ ra một tia cười tựa như mếu, cố sức từ trong miệng xuất ra một câu: "May mắn không làm nhục mệnh!"

Lời còn chưa dứt, hắn liền nhào đầu vào trong lòng Tần quý phi, ngất đi. (rõ rằng là chiếm tiện nghi mà tiểu sắc lang)

Tần quý phi kinh hãi ôm lấy, một mặt ôm lấy thân thể nhỏ bé của hắn, một mặt lấy hắc châu trong tay hắn, quay đầu lại hỏi: "Có phải là viên hắc châu này không?"

Mấy đạo sĩ còn lại lấy hết dũng cảm đi tới, nhìn một chút khỏa đại châu nọ, kinh hãi kêu lên: "Không sai, không sai, chính là nó! Đồ án trong thủ quyển của tổ sư gia có hình vẽ của nó, giống nhau như đúc!"

Tất cả mọi người không nhịn được kinh hãi kêu lên, liền có phi tần, cung nữ, thái giám tiến lên xem, đều chúc Tần quý phi hồng phúc tề thiên, Trường Bình công chúa ngộ nan trình tường, đó là gặp nguy hiểm, cũng có trung nô tương trợ.

Tần quý phi vui vẻ cười tươi như hoa, trong tay ôm thân thể Tiểu Dân Tử, nhất thời cũng quên buông ra.

Mọi người đều vui vẻ, cười nói, đều ra sức làm Tần quý phi vui lòng. Nhưng không ai chú ý tới, đôi mắt của tiểu thái giám đang đóng chặt trên bộ ngực sữa cao lớn của Tần quý phi, một mặt cảm thụ thân thể mềm mại của nàng đang đè ép lên thân thể mình, một mặt ngửi hương khí mê nguoiề từ cơ thể nàng phát ra, thần hồn phiêu đãng, cơ hồ thật sự ngẩn ra.

o0o

Trong tẩm cung của Tần quý phi, mấy cung nữ đang đè Trường Bình công chúa lại, kinh hoảng gọi: "Công chúa điện hạ, người yên lặng một chút, không nên lộn xộn a!"

Trường Bình Công Chúa năm nay mười bốn mười năm tuổi, lúc này thân áo tán loạn, đang dùng sức giãy dụa, trong miệng kêu lên: "Buông ta ra, ta cần nam nhân, cần nam nhân!"

Lúc này, nữ tử thanh thuần trước kia, nay vẻ mặt dâm đãng, quần áo trước ngực đã bị nàng xé mở, lộ ra ngọc nhũ trắng trẻo, một mặt dùng sức vuốt ve nhu niết ngọc nhũ của mình, một mặt từ đôi môi anh đào phun ra những từ ngữ dâm đãng vô sỉ, nhìn qua tựa như một dâm phụ.

Lúc này, Tần quý phi cầm Minh Vương châu, vội vã đi vào trong phòng, mỹ mục nhìn thấy cảnh này, nghe được nữ nhi của mình nói: "Ta cần một nam nhân cường tráng, ôm chặt lấy ta, sau đó tiến vào trong cơ thể ta…" Nghe được lời nói này, Tần quý phi vừa thẹn vừa giận, quát lớn: "Trường Bình, con đang làm cái gì?"

Trường bình công chúa ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẫu hậu, cũng không nhận ra, kêu lên: "Ngươi là ai? Tao hoá từ đâu tới, lớn lên cao một chút, đã nghĩ quyến rũ nam nhân sao? Nhìn ngươi diện phiếm hoa đào, ngực lớn như vậy, định thị tướng dâm tà, rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân rồi?"

Tần quý phi tức giận sắc mặt đỏ lên, cả giận nói: "Nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Phụ trách kéo Trường Bình công chúa, đám cung nữ khóc kêu lên: "Nương nương, công chúa từ khi tỉnh lại, đẫ biến thành như vậy a! Nô tỳ liều mạng kéo nàng, cũng đều không cản được!"

Tần quý phi thế mới biết nữ nhi của mình đã bị trúng tà, thần chí mơ hồ, không khỏi tâm chuyển sầu lo, quay đầu lại hướng tới phía sau nhìn lại.

Từ khi hôn mê tỉnh lại - Lý Tiểu Dân cúi đầu đi theo sau nàng, một bên nghĩ tâm sự, một bên đi theo vào trong tẩm cung của nàng, trong phòng ngủ Trường Bình công chúa, không có chú ý tới tới nàng đã ngừng lại, một đầu va vào lưng nàng, cảm giác thân thể nàng mềm mại mang đến xúc cảm vô cùng tuyệt diệu, trong lòng không khỏi rung động.

Ngay sau đó, hắn liền phục hồi tinh thần lại, biết mình mang thân phận thái giám, chiếm tiện nghi của quý phi, nếu làm Tần quý phi giận dữ, đánh chết mình, bất quá thuận miệng nói ra một chuyện nhỏ, vội vàng lui lại phía sau một bước, một bên hoảng hốt hỏi, một bên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.

Vừa nhìn, hắn liền ngây dại.

Phía trước trên giường cách đó không xa, mấy cung nữ nữ xinh đẹp kéo một tuyệt mỹ giai nhân, đúng là Trường Bình công chúa anh khí bừng bừng mấy ngày hôm trước trên đường gặp phải, lúc này bộ ngực sữa đã lộ ra, hai tay cầm bộ ngực của mình, dùng sức nhu niết, vẻ mặt hồng triều cuồn cuộn, một bộ dạng bất mãn.

Lý Tiểu Dân gắt gao nhìn chằm chằm bộ ngực sữa tuyết trắng mềm mại của nàng, không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ: "Nói là Trường Bình, kỳ thật cũng không quá bình a! Một đôi gò bồng đảo nọ, nếu ở trong tay, cảm giác nhất định rất thống khoái!"

Đột nhiên, trong lúc đó, hắn đối với bộ ngực sữa của Trường Bình công chúa sinh ra ý đồ mãnh liệt, chỉ hận không thể hoá mình một đôi ngọc thủ nọ, có thể đặt tại bộ ngực sữa mêm mại.

Trường Bình công chúa cũng thấy được hắn, vẻ mặt kinh hãi, phóng thanh hét lớn: "Nam nhân! Ta cần ngươi! Mau trèo lên người ta, nhân gia muốn mà!"

Nghe tiếng rên rỉ nũng nịu của nàng, Lý Tiểu Dân cả người nổi da gà, nhưng cũng không khỏi tâm thần diêu đãng, dục hỏa âm thầm mọc lên.

Tần quý phi vừa sợ vừa thẹn, cuống quít đứng trước mặt Lý Tiểu Dân, che tầm nhìn của hai người, trong lòng may mắn than: "May mà Tiểu Dân Tử là thái giám, nếu bị mấy tên đạo sĩ kia thấy được thân thể của Trường Bình, không khéo bọn họ sẽ hoàn tục cùng xxx Trường Bình ấy chứ!!"

Minh Vương châu này, tuy đám đạo sĩ đó từng xem qua, nhưng cũng không biết dùng, cuối cùng đành phải để Tiểu Dân Tử tới, để cho hắn dụng Minh Vương châu cứu Trường Bình công chúa.

Tiểu Dân Tử ở trước ngực Tần quý phi nhẹ nhàng ma sát, ép sát trên bộ ngực sữa cả nửa ngày, lúc bọn cung nữ, thái giám nhắc tới, mới lo lắng hồi tỉnh, đối với kinh nghiệm của mình trong quỷ điện, nói bậy một hồi, chỉ nói mình dùng hộ thể thần công tổ truyền, liều mạng nhảy vào đại điện, đoạt Minh Vương châu quay lại, trên người cũng bị ác quỷ loạn trảm nát quần áo, cơ hồ không thể còn sống trở về. Tần quý phi cảm động nhiệt lệ cuồn cuộn, cầm chặt tay hắn, không đành lòng buông ra.

Đám đạo sĩ cũng tiến lên hỏi han, hướng tới Lý Tiểu Dân lấy lòng, lại nói Tiểu Dân Tử công công tuổi trẻ tài cao, tiên pháp xuất chúng, tất nhiên sẽ sử dụng Minh Vương châu, cứu Trường Bình công chúa.

Lý Tiểu Dân không phải là không biết dùng Minh Vương châu, chỉ là mơi được học qua một chút khẩu quyết sử dụng Minh Vương châu từ Phong Sương nhị nữ, miễn cưỡng sử dụng được, nếu cố quá sẽ bị phản phé, trong lòng khó khỏi kinh hãi. [Tần quý phi lại nóng lòng như phần ôm hắn leo lên ngựa, ôm tiểu thái giám tuấn tú này, tựa như ôm một tiểu hài tử, cũng không để ý quy củ trong cung, phi ngựa nước đại, để cho hắn nằm trứoc ngực nàng lại nhân cơ hội len lén động tay động chân.

Một bên trộm sờ mó cao thấp, một bên bị vóc người mê hồn của mỹ nữ làm cho ngây ngất, Tần quý phi cưỡi ngực nhanh chóng trở về tẩm cung của mình, vừa thấy tình trạng này, ngẩng đầu lại thấy được một cảnh hương diễm như vậy, không khỏi ngoài ý muốn, bị kích động cơ hồ chảy máu mũi ra.

Tần quý phi trong lòng thần than, may là chỉ mang theo một thái giám đi tới tẩm cung, nếu không e là khó mà giữ được kín chuyện này.

Thấy được nam tử tuấn tú, Trường Bình công chúa khí lực đại tăng, dùng sức giãy dụa hướng tới Lý Tiểu Dân chạy tới, mấy cung nữ nọ không giữ nổi nàng, Tần quý phi đành phải tự mình đi tới, một tay nắm nữ nhi của mình, dùng sức kéo về trên giường.

Nàng thuở nhỏ đã tập võ, khí lực rất lớn, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Trường Bình công chúa rơi xuống giường, đầu va vào chăn, ngẩn người ra. (đập đầu vào chăn rồi bất tỉnh a^^)

Thấy nữ nhi trở nên như vậy, Tần quý phi vừa cảm thấy may mắn, lại vừa lo lắng, quay đầu lại nhìn về phía Lý Tiểu Dân, run giọng nói: "Tiểu Dân Tử, bây giờ ngươi xem nên làm cái mới ổn?"

Lý Tiểu Dân cúi đầu, cố không cho con mắt ăn nhiều qua mà xúc động, cố gắng nhắc nhở mình, mình bây giờ còn chưa có đủ năng lực, chỉ có thể trà trộn trong cung, đợi thiên thời. Bởi vậy bây giờ mình không phải là Lý Tiểu Dân, mà là Tiểu Dân Tử, mà Tiểu Dân Tử thì không nên dùng ánh mắt háo sắc nhìn đôi mẫu nữ xinh đẹp này.

Đối với câu hỏi của Tần quý phi, Tiểu dân tử vẻ mặt chánh sắc cúi đầu trầm ngâm nói: "Quý phi nương nương, chỉ có dùng Minh Vương châu, khu trừ ác linh, mới có thể cứu tính mạng của công chúa."

Tần quý phi như vớ được một cọng rơm cứu mạng, hai tay nắm chặt tay của Tiểu Dân Tử, run giọng nói: "Tốt tốt, bây giờ, hết thảy đều chỉ trông đợi vào ngươi!"

Lý Tiểu Dân từ trong lòng móc Minh Vương châu ra, muốn niệm động khẩu quyết, đột nhiên nhớ tới, Phong Sương] nhị nữ từng nói qua, Minh Vương châu này pháp lực quá mạnh mẻ, nếu dùng không cẩn thận, chỉ sợ làm bị thương người khác. Huống hồ chính mình làm phép, cũng không muốn để người khác thấy, lập tức nói: "Nương nương, tiểu nhân lúc làm phép, không thể để người khác nhìn thấy. Thỉnh nương nương để tiểu nhân tự mình đứng trong phòng này, vì công chúa mà cứu chữa."

Tần quý phi hiểu ý, phân phó cho đám cung nữ: "Các ngươi đều lui xuống đi, không có lệnh, không được tiến vào!"

Đám cung nữ cúi đầu lui ra, Tần quý phi đi tới trước giường, kéo y phục của nữ nhi, che bộ ngực sữa lại, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghĩ: "Cô nam quả nữ, sống chung một phòng, nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ nghe không tốt lắm!"

Ý niệm vừa chuyển, nàng lại nghĩ: "Không sao, Tiểu Dân Tử là thái giám, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì! Huống chi đám pháp sư đều đã chết, đám còn lại thì có tác dụng gì, ngoại trừ Tiểu Dân Tử, còn có thể để ai làm đây?"

So đo một hồi, Tần quý phi liền đi tới trước cửa phòng, đưa tay vỗ lên bả vai Lý Tiểu Dân, ôn nhu nói: "Hảo hài tử, bây giờ bổn cung cũng chỉ vọng vào một mình ngươi, ngàn vạn lần đừng để bổn cung thất vọng!"

Lý Tiểu Dân cuống quít gật đầu, cúi đầu nhìn vóc người bốc lửa của nàng, nước miếng trào ra, thầm nghĩ: "Lão tử giúp nàng như vậy, nàng có nên dĩ thân tương hứa không?"

Đang miên man suy nghĩ, Tần quý phi đã ra cửa, tiện tay đóng cửa lại, triệu tập đám cung nữ vừa rồi, nghiêm lệnh các nàng không được lộ chuyện hôm nay ra ngoài, nếu để nàng nghe được nửa điểm phong thanh, sẽ đem tất cả cung nữ đồng loạt đánh chết, tuyệt không buông tha một ai!

Đám cung nữ vừa kinh vừa sợ, quỳ xuống đất thề không tiết lộ nửa câu. Tần quý phi lại trước doạ sau dụ dỗ, đáp ứng sẽ trọng thưởng, các nàng mới trấn an, mang theo đám cung nữ, canh giữ ở trước cửa phòng ngủ của Trường Bình công chúa, ưu tâm xung xung, im lặng dỏng tai lên nghe thanh âm trong phòng.

Nàng lại không biết, Lý Tiểu Dân đã bố trí cấm chế trong phòng, để cho thanh âm bên trong đều không thể truyền ra ngoài. Như vậy, mới có thể cam đoan bí mật của mình không bị vạch trần.

Sau khi bố trí cấm chế, động tác đầu tiên của Lý Tiểu Dân, chính là đi tới bên giường, xốc y phục của Truòng Bình công chú lên, nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa, trong mắt dục hỏa hừng hực, cơ hồ muốn đem nử tử xinh đẹp này cắn nuốt.

Bởi vì phải tiêu hóa linh lự khổng lồ của Ngô đế, ba trăm quỷ vệ, Sa Tằng nhị tướng, Phong Sương nhị nữ đều ở lại trong quỷ điện, ngồi xếp bằng tu luyện. Bởi vậy việc sử dụng Minh Vương châu cứu Trường Bình công chúa, không thể làm gì khác hơn là do một mình hắn làm.

Nhưng Lý Tiểu Dân lại không thể vận dụng thuần thục Minh Vương châu, bởi vậy một bên tụng nioêm khẩu quyết sử dụng Minh Vương châu

Tay hắn, không tự chủ được tìm đến bộ ngực sữa của Trường Bình công chúa, thừa dịp trong phòng không người, yên tâm lớn mật vuốt ve bộ nực của công chúa tôn quý.

Cảm giác trên tay, xúc thủ tô hoạt, mềm mại, Lý Tiểu Dân cẩn thận hí lộng hai hạt châu nho nhỏ hồng hồng trên ngực Trường Bình công chúa, con mắt trừng thật lớn, dần dần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Hắn khe khẽ hấp duyện hương tân trong miệng công chúa trẻ tuổi, đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động bên trong môi anh đào, thiêu đậu cái lưỡi thơm tho của nàng, tay phải từ từ thám hiểm xuống dưới, tiến vào bên trong đai lưng của Trường Bình công chúa.

Đồng tử của Lý Tiểu Dân trong nháy mắt phóng đại, hít sâu một hơi, đưa tay trở lại, dụng định lực cường đại của mình ngăn chặn xúc động, chuẩn bị niệm động chú ngữ, thúc dục Minh Vương châu, xua tan ác linh trên người Trường Bình công chúa.

Nhưng còn chưa móc Minh Vương châu ra, liền thấy Trường Nình công chúa đột nhiên mở mắt, mà tay trái của Lý Tiểu Dân còn đặt trên bộ ngực sữa của nàng, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy hai hạt châu trên ngực nàng.

Thâu hương thì bị bắt quả tang, Lý Tiểu Dân lần đầu tiên gặp phải loại sự tình này, sợ đến cuống quít thu tay lại, vội vàng thanh minh: "Ta cái gì cũng không có làm!"

Nói thật, hắn cũng không hi vọng Trường Bình công chúa tin tưởng mình, nhưng Trường Bình công chúa không có nói hắn làm chuyện gì, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, thoáng chốc dấy lên dục hỏa, mạnh mẽ ôm lấy Lý Tiểu Dân, đặt hắn trên nguoiề mình, kinh hãi kêu lên: "Nam nhân! Cuối cùng cũng có nam nhân!"

Khí lực của nàng, đột nhiên trở nên cường đại, dùng sức một cái, liền làm Lý Tiểu Dân ngã sấp xuống giường, ngay sau đó đi tới, trèo lên trên hông hắn, hai tay đè lên tay hắn, cúi đầu, háo sắc nhìn trên mặt và thân thể Lý Tiểu Dân, khiến cho vẻ mặt hắn đỏ bừng.

Lý Tiểu Dân còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, liền bị đè hai tay, cố gắng thoát khỏi tay Trường Bình công chúa, kinh hoảng hét lớn: "Này, ngươi định làm gì?" (hiếp nó đê!!!)

Trường Bình công chúa một tay đè hai tay hắn, dụng lực lượng khó có thể tưởng tượng ngăn chặn hắn, một bên thở hồng hộc nói: "Không được lộn xộn, ta sẽ làm cho ngươi khoái hoạt!"

Tay phải nàng, nhanh chóng sờ mó trên người Lý Tiểu Dân, xé mở quần áo rách nát của hắn, lộ ra thân thể xích loã, dùng sức vuốt ve lồng ngực hắn, nhìn thân thể hắn, hai mắt tỏa sáng, nhìn qua mười phần là một dâm nữ.

Đột nhiên, nàng cả người ngây dại, ngơ ngác nhìn y phục rách nát của Lý Tiểu Dân, lúc này mới nhận ra, cái này nguyên lai là y phục của thái giám.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra một tia tức giận, cắn răng nói: "Sao lại là thái giám! Loại người này, có thể coi là nam nhân sao?"

Lòng tự tôn của Lý Tiểu Dân bị đả kích trầm trọng, phóng thanh kêu lên: "Ngươi nói bậy! Lão tử sao có thể là…"

Hắn cuống quít ngậm mồm, không dám tiết lộ bí mật của mình. Trường Bình công chúa cưỡi trên người hắn, khéo léo dùng sức chà sát hương đồn vài cái, ngạc nhiên nói: "Kỳ quái, nếu là thái giám, phía dưới là vật gì cưng cứng dâm vào mông ta?" (theo Hi Du Hoa Tùng thì nó được gọi là "Nhất Trụ Kình Thiên"^^)

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng, lộ ra vẻ mặt cương quyết, cắn răng nói: "Tốt, thị công thị mẫu, nhìn một cái xem sao!"

Nhanh như chớp, thân thể nàng nhanh chóng hạ xuống, ngọc thủ thám hiểm xuống, liền mạnh mẽ móc xuống hạ thân hắn.

Lý Tiểu Dân kêu lên một tiếng, đau đến rơi lệ, cơ hồ bị một trảo của nàng bóp nát "tiểu dân tử". Nếu không phải phòng trong đã bố trí cấm chế, tiếng hét thảm này của hắn, chỉ sợ truyền khắp cả cung đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện