Lúc này, hắn thử dùng chân thăm dò Cự Linh trận, quả nhiên là không còn bị cản trở chút nào nữa, vì thế không khỏi cảm thán: Cự Linh trận này tuy bố trí đơn giản, chỉ có thể ngăn được linh thế, nhưng mà lại không thể ngăn được người sống không có linh lực. Với dáng vẻ hiện tại của mình, cũng giống như một người thường, cự linh trận kia không thể tìm được linh lực trên người mình, vì thế cũng không có ngăn cản nữa.

Chu Trường An thấy hắn chậm rãi đến gần, vừa sợ lại vừa giận, nhưng lại thấy hắn trong tay không có binh khí, ác niệm lại bùng lên, vì thế rút ra trường kiếm bên hông, lớn tiếng quát: "Ác tặc! Ta với người không oán không thù, ngươi lại dám xông đến nhà ta để vu oan giá họa, chẳng lẽ không biết ngẩng đầu ba thước có thần minh sao, chẳng lẽ lại không thấy được hành vi tà ác của người?"

Hắn rất sợ Lý Tiểu Dân nói ra hành động của mình, bởi vậy không để cho Lý Tiểu Dân cơ hội nói chuyện, vội vàng cầm kiếm chém tới, kiếm quang lóe lên, đánh về hướng đỉnh đầu Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân nghe thấy vừa buồn cười vừa tức giận, thấy kiếm thế bổ tới, cũng không thèm để ý, dưới chân chỉ nhẹ nhàng chuyển động, né tránh kiếm thế, cước bộ mau lẹ, lọt vào trong vòng kiếm quang rồi đánh ra một quyền, mạnh mẽ trúng ngay bụng của Chu Trường An.

Chu Trường An chỉ cảm thấy một lực rất mạnh đánh thẳng vào bụng, hắn đau đớn thảm một tiếng, chỉ cảm thấy như bị đánh xuyên qua, đau đớn đến mức gục đầu xuống đất, ôm bụng mà lăn lộn, bảo kiếm trong tay cũng đã bị ném qua một bên.

Lý Tiểu Dân chộp lấy Chu Trường An, quyền cước tàn nhẫn đánh xuống, nhớ tới Tiêu Thục Phi cơ hồ bị hắn phái thích khách đến giết, trong lòng lại càng thêm tức giận, xuống tay không chút nào lưu tình, rất nhanh đã đánh Chu Trường An thành đầu heo, xương cốt trên người cũng bị đánh gãy vài cái.

Chỉ là đang đánh cao hứng, hắn chợt nghe thấy tiếng kinh hô: "Công tử cẩn thận!"

Lý Tiểu Dân vừa nghe liền biết ngay có chuyện không ổn, vì thế liền tùy tiện nằm lấy Chu Trường An, dùng sức ném đi, còn chính mình thì phi thân né tránh, dậm mạnh trên mặt đất một cái, rồi nhanh như gió bắn ra ngoài.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên cách đỉnh đầu không xa, trên bầu trời, những tia chớp liên tục đánh xuống, trúng ngay vào thân thể của Chu Trường An vừa bị ném bay lên không, nhất thời đã khiến cho thân thể của hắn bị đánh tan, văng ra tứ phía.

Bị lực oanh kích lan đến ảnh hưởng, Lý Tiểu Dân rơi xuống mặt đất, trên mặt dính đầy bụi bặm… Chán nản, trong lòng hắn rất giận dữ: lão đạo này không ngờ độc ác như vậy, vì muốn giết mình, ngay cả tình mạng của Chu Trường An cũng không cần luôn, còn dám thừa dịp mình không có linh khí hộ thân để phát động thiên lôi đánh tới, muốn đem cả hai hoàn toàn đánh chết! Thanh Đàm đạo nhân lúc này có khổ trong lòng mà cũng không nói ra được, hắn bị bốn quỷ vệ vậy quanh chiến đấu, bên ngoài lại còn có thêm cả đám hơn trăm tên lệ quỷ nữa, mỗi tên cũng đều không phải là yếu. Nếu không thể đánh chết Lý Tiểu Dân để làm cho chúng quỷ kinh sợ, vậy thì lão cũng khó lòng mà trốn được.

Một đạo thiên lôi này vừa đánh xuống, tiên lực trên thân kiếm của lão cũng yếu đi khá nhiều, bị Sương Di nhận ra sơ hở, chém ra một kiếm, phá đi được thế kiếm của lão, khiến linh kiếm nhập thể, theo tiếng rên của Thanh Đàm đạo nhân, trức tiếp đâm qua quần áo lão, khiến trên vai lão xuất hiện một vết thương rất sâu.

Thanh Đàm đạo nhân nhịn đau huy kiếm chặn lại, kiếm thế có chút tán loạn, Sa tướng quân cũng nhân dịp này vác chùy đập tới, đánh văng bảo kiếm qua một bên, lập tức một thanh đại đao lại chém đến, tuy là Thanh Đàm đạo nhân phi thân lui lại, nhưng cũng vẫn bị trúng đao, trên đùi máu tươi đầm đìa, máu nhỏ đầy cả mặt đất.

Thanh Đàm đạo nhân đau đớn đến mức thất thanh kêu lớn, bốn quỷ vệ thấy lão bị thương, tinh thần càng thêm phấn chấn, đao kiếm búa tạ, liên tục như lôi đình đánh tới, khiến Thanh Đàm đạo nhân không ngừng chịu khổ, làm cho lão né tránh tán loạn, quanh thân nhiễm đầy máu tươi, chỉ còn cách cầm kiếm khổ chiến.

Đột nhiên, một tiếng kêu trong sáng phát ra: "Tất cả tránh ra, để ta một kiếm giết hắn!"

Bốn quỷ vệ nghe thấy vậy lập tức tản ra, động tác rất nhanh chóng. Thanh Đàm đạo nhân thấy đối thủ rời đi, trong mắt có chút mờ mịt, huy kiếm chúng quanh, chợt đối diện vang lên tiếng kêu của lợi kiếm, như cuồng phong chém tới, một thiếu niên bay đến trong gió, sắc mặt lạnh lung, nhanh chóng đánh đến Thanh Đàm đạo nhân, tiêu kiếm trong suốt sắc bén đâm thẳng, "phốc" một tiếng, huyết quang văng tung tóe.

Thanh Đàm đạo nhân căm tức ngẩng mặt lên trời, bảo kiếm rời tay, rơi xuống mặt đất không xa, phát ra một tiếng "cảng" thật lớn.

Thân thể của lão, cũng rất không phục mà ngã xuống, ở giữa trán lão, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ lao ra, phi thẳng lên bầu trời thoát đi.

Trong mắt Lý Tiểu Dân xuất hiện tia kinh ngạc, nhưng mà thấy được bóng người nho nhỏ kia, hồng quang lóe lên quanh cơ thể, diện mạo cũng không khác gì Thanh Đàm đạo nhân, xem ra đó chính là nguyên anh mà lão khổ tu lâu năm mới thành.

Mình một kiếm xuyên qua cổ họng lão, vì thế, thân thể này Thanh Đàm đạo nhân đã không còn có thể dùng được nữa. Bởi vậy, hắn chỉ có thể rời khỏi thân thể này, dùng nguyên thần để chạy trốn, hy vọng có thể tu luyện đại thành, báo thù tuyết hận ngày hôm nay. truyện được lấy tại

Nguyên anh đang cố gắng bay nhanh để trốn, nhưng đột nhiên, một thanh cự chùy hung hăng đập tới, mạnh mẽ nện thẳng trên đỉnh đầu nguyên anh, hồng quang văng khắp nơi. Nguyên anh kia bị lĩnh một kích nặng nề, cả linh thể bị đập vỡ tan, rơi rụng tứ phía.

Tằng tướng quân từ lúc chờ phía dưới, thấy linh thể kia bay tới, cũng không nói gì, chỉ phất tay tóm lấy linh thể đã vỡ vụn, mặc kệ cả nửa thân thể nó còn đang giãy dụa kêu thảm, mạnh mẽ ném nó vào trong miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt luôn.

Trên bầu trời, sa tướng quân thu chùy cười lớn, hắn cũng không chịu kém, thân hình to lớn như tên rời cung, bắt lấy mảnh vụn của nguyên anh, ném ngay vào miệng, dùng thành quả bao năm tu luyện của Thanh Đàm đạo nhân, để tăng cường linh lực của mình.

Hơn trăm quỷ vệ trên mặt đất, lúc này hoan hô như sấm. Tất cả đều bay lên bầu trời, bắt đầu tìm kiếm các mảnh của nguyên anh, rồi nhanh chóng nhét vào mồm, ánh mắt tất cả đều đỏ bừng, vô cùng hưng phấn, tiếng cười vang lên khắp nơi. Nhất thời, âm thanh quỷ khốc thần sầu vang lên tứ phía.

Chúng quỷ bay múa đầy trời, cứ như là đang ăn tết vậy, ngay cả tên vừa rồi bị thiên lôi đánh trúng, cả người bị đánh trọng thương cũng được thủ lĩnh nhét vào mồm một khối nguyên anh nhỏ, hắn lập tức đứng dậy, tinh thần hưng phấn ngửa mặt lên trời gào rống, vẻ hưng phấn không kém một ai.

Chỉ có Phong, Sương nhị nữ ngại bẩn, vẫn nhíu mày đứng ở một bên, không lại gần tham gia tranh đoạt.

Lý Tiểu Dân cũng thấy có chút ghê tởm, vì thế đi đến cạnh nhị nữ, vái chào thật sâu rồi đa tạ nói: "Đa tạ Phong di, Sương di đã hỗ trợ, bằng không thì vừa rồi ta đã bị trọng thương rồi!"

Nhị nữ khiêm tốn hoàn lễ, lạnh nhạt nói: "Công tử quá khách khí rồi. Tỳ nữ vốn là thủ hạ của công tử, bảo hộ công tử, vốn chính là viêc phải làm".

Lý Tiểu Dân ngước mắt nhìn lén nhị nữ, nhưng thấy tướng mạo hai nàng xinh đẹp, thân mặc tố y, dánh vẻ lãnh nhược băng sương, càng khiến người ta sinh ra dục vọng chinh phục. Hắn đang muốn tiến hành tăng chút cảm tình với nhị nữ, chợt nghe một trận gào khóc truyền ra từ trong nội viện, có vẻ còn có cả đội tuần tra đang chạy tới, Lý Tiểu Dân trong lòng chợt rõ ràng, ngửa mặt lên trời, lạnh giọng quát: "Không được làm loạn! Nhanh chóng hoàn thành công việc, chúng ta phải nhanh chóng rời đi thôi!"

Vừa rồi đại loạn như vậy, chỉ sợ là vùng phụ cận cũng nghe rõ ràng tất cả. May mắn là chính mình đeo mặt nạ quỷ, cũng không sợ bị người khác nhận ra mặt thật, nhưng mà nếu vẫn còn ngây ngốc ở đây, chuyện này cũng không chắc.

Ngay lập tức, chúng quỷ nghe được mệnh lệnh của Lý Tiểu Dân, lập tức dùng "Bách quỷ vận chuyển đại pháp", đêm tất cả tài bảo của Chu phủ dọn sạch không còn chút gì, sau đó thì đắc ý thu quân.

Đợi đến lúc quan binh cùng với đội tuần tra chạy tới Chu phủ, tất cả mọi ánh mắt đều vô cùng kinh ngạc, khắp nơi đều là dấu vết thiên lôi oanh kích. Trên mặt đất còn hai thi thế nguyên vẹn, một là đạo nhân tóc bạc, nơi cổ họng bị trúng kiếm, hai mắt trợn tròn ngã trên mặt đất, thiên linh cái mở ra, lộ ra huyết nhục bên trong; một cái khác, toàn thân đen thui, phải nói là không còn rõ ra nhân hình mới đúng.

Tình cảnh quỷ dị như vậy, khiến cho đám quan binh vô cùng run sợ, không nói lên lời.

Còn bên này, Lý Tiểu Dân sau khi tìm được tài vật đã về đến phủ của mình, vì còn sợ có cả lọt lưới, sợ sau khi ăn nguyên anh, Sa, Tằng hai tướng cuồng tính bộc phát, trực tiếp thiêu hủy hoàn toàn Chu phủ, còn đám sát thủ và thủ lĩnh của chúng đều bị chém chết đương trường, sau đó hồn phách đã bị đám quỷ vệ hấp thu sạch, tất cả đã hoàn toàn sạch sẽ.

Tuy rằng kẻ tình địch đã bị diệt tuyệt, Lý Tiểu Dân vẫn không thể yên tâm được, vì thề liền truyền lệnh cho trần đức tu, kêu hắn mua thêm hai trạch viên lớn nữa, để cho vân phi và tiêu thục phi ở hai trạch viên đó, để hai nàng tách nhau ra. Đồng thời ở cửa cũng cho quỷ vệ bảo vệ nghiêm ngặt, cũng mau thêm chó dữ cho hai nơi đó, tránh cho chúng nữ bị người xấu tập kích.

Mà ở trong trạch viện này, địa phương để tài vật của Lý Tiểu Dân cũng không có người ở. Mặt đất trong đình viện, mặc dù đã được rửa sạch, nhưng mà mặt đất vẫn đầy mùi huyết tinh, tất cả vẫn còn bốc lên rất lâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện