Trên sông Tần Hoài, chỗ nước sâu, một thuyền khách đang dừng giữa sông, vùng nước xung quanh đều vắng vẻ, không có con thuyền nào qua lại ở đó.

Trong khoang thuyền rộng rãi, một thiếu nữ đẹp như thiên tiên đang ngồi ở trên ghế chủ, mày nhạt, mặc la sam thanh nhã, ánh mắt hờ hững, trong tay cầm một cuốn sách, tùy tiện lật xem.

Ở phía dưới, bên cạnh bàn dài, hai hàng đại hán áo xanh ngồi ngay ngắn, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng, cung kính nhìn thiếu nữ trẻ tuổi ngồi ghế chủ phía trên.

Thiếu nữ cầm sách trong tay lật một lần, rồi tiện tay bỏ xuống, ngẩng đầu nhìn đám người yên lặng phía dưới, dịu dàng nói:

"Chính là ở đây sao?"

Bọn đại hán áo đen phía dưới vội vàng gật đầu nói:

"Vâng, theo tình báo bọn thuộc hạ thu được, đại khái là ở chỗ này."

Thiếu nữ cau mày nhạt, trầm giọng nói:

"Vậy, ta phái các người điều tra xem Lý Bạch đang ở nơi nào, đã tra được gì chưa?"

Bọn đại hán áo đen đưa mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau mới có một đại hán trả lời:

"Bẩm tiểu thư, bọn thuộc hạ điều tra khắp nơi, vẫn chưa tra được hắn ở nơi nào. Chỉ biết hắn cùng ông chủ Trần Đức Tu của tửu lâu Thái Hưng từng xuất hiện, sau đó lại đột nhiên biến mất, không có chút tung tích nào nữa."

"Theo như tình báo do người trong phủ họ Chu cung cấp, Chu Trường An đã qua đời từng thuê tập đoàn sát thủ đi ám sát Lý Bạch, nhưng chỗ xảy ra huyết chiến lại chưa biết ở nơi nào, các ngươi đã tra ra chưa?"

Một gã áo đen vội đáp:

"Vâng, thuộc hạ đã tra được. Chỗ đó là ở một thôn vắng thuộc vùng ngoại ô, nhưng ghi chép chủ phòng, lại viết tên Trần Đức Tu. Bây giờ địa phương kia, chưa có người nào ở, chí ít bọn thuộc hạ mai phục xung quanh nhiều ngày, cũng chưa thấy người nào ra vào. Nhưng bọn thuộc hạ cũng không dám đi vào, một khi đến gần, lại nghe bên trong có người quát lớn, cấm người đến gần."

Thiếu nữ đã hiểu liền gật đầu, trầm ngâm một hồi lâu, rồi ôn nhu nói:

"Vất vả cho các ngươi, cũng nên lui xuống nghỉ ngơi đi."

Bọn đại hắn thấy nàng giống như có tâm sự, cũng không dám nhiều lời, đứng lên ôm quyền hành lễ, nối đuôi nhau đi ra khỏi khoang thuyền.

Thiếu nữ gật đầu trả lễ, thấy bọn họ rời đi, một mình ngồi trong khoang thuyền, tay ngọc chống cằm, thở dài nói:

"Lý Bạch ơi Lý Bạch, ngươi thật giống thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi. Bây giờ, ngươi rốt cuộc là đang ở nơi nào vậy?"

Ngoài khoang thuyền, đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết. Thiếu nữ giật mình kinh ngạc, vỗ bàn đứng lên, cao giọng quát:

"Xảy ra chuyện gì?"

Trong số những đại hán vừa nãy, có vài người chạy vào trong khoang thuyền, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, nghiến răng nói:

"Bọn áo đen lần trước lại tới đánh lén!"

Thiếu nữ vừa sợ vừa giận: bọn áo đen lần trước tập kích mình, vẫn chưa điều tra ra lai lịch, bây giờ lại nhân cơ hội bộ hạ nòng cốt của mình tụ họp ở đây, đem người đánh bất ngờ, chẳng lẽ thật sự nhắm vào mình, nhất định phải dồn mình vào chỗ chết? Nàng thi triển khinh công, chưa kịp nhìn thấy động tác, đã bay ra ngoài cửa khoang, đưa mắt nhìn lại, thấy trên mặt nước, hơn mười con thuyền nhỏ lướt qua như thoi, bao vây quanh thuyền lớn. Trên thuyền đầy bọn áo đen, mỗi người buộc khăn đen che mặt, cầm cung trong tay, đặt trên đó mũi tên nhọn, từng đợt mưa tên trút xuống thuyền lớn.

Bọn đại hán áo xanh trên thuyền, kinh hoàng phẫn nộ, rút đao ở sau lưng ra gạt tên, lại tập hợp tráng đinh trên thuyền giơ cung bắn trả, nhưng do sắp xếp vội vàng, ứng chiến không bằng, lúc mưa tên đầy trời phóng tới, liền có vài người trúng tên ngã xuống, kêu thảm không ngừng.

Thiếu nữ xinh đẹp mày liễu dựng ngược, cao giọng quát:

"Mau lui vào khoang thuyền, từ trong khoang bắn về phía địch!"

Nàng giật lấy trường cung trong tay một thuộc hạ, lắp tên, nhắm vào địch nhân phía trước, một tiếng vù, bắn tên nhọn ra xa!

Tên như sao băng, xẹt qua một đường quỹ tích ở trên không, bay nhanh về phía thuyền địch, một tiếng "phốc", xuyên qua một gã đứng ở đầu thuyền, cắm lên ngực tên thủ lĩnh áo đen đang lớn tiếng chỉ huy, chỉ thấy mui thuyền hoa máu vẩy ra, thủ lĩnh áo đen kia từ trên thuyền rơi thẳng xuống nước, bọt nước bắn tung tóe.

Bọn áo đen kinh ngạc hô lớn, mưa tên bắn tới lại càng thêm dày đặc. Nhưng thiếu nữ vẫn chẳng sợ chút nào, cung trong tay vung ra, cố gắng gạt mưa tên bắn tới, từng bước một lùi vào khoang, lại kéo cung lắp tên, từ cửa khoang bắn ra một tên, bắn gã áo đen phía trước thuyền nhỏ rơi xuống nước, tiếng kêu thảm thiết vang trên mặt sông, khiến bọn áo đen nhìn nhau thất sắc.

Trên con thuyền nhỏ lớn nhất, một gã áo đen lớn tiếng hét:

"Tặc bà nương đã ở bên trong, đúng là chỉ muốn chết, không muốn sống! Dùng hỏa tiễn!"

Đột nhiên nghe thấy "hỏa tiễn", những người áo xanh trên thuyền lớn liền đổi sắc, ánh mắt hoảng sợ cấp bách nhìn về phía thiếu nữ, chờ đợi mệnh lệnh của nàng.

Thiếu nữ mặc dù thông minh hơn người, nhưng gặp phải tình huống này, cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ biết cắn chặt răng, căm tức nhìn bọn áo đen bên ngoài, muốn từ trong hành động của bọn chúng, đoán xem bọn chúng rốt cuộc là người thuộc nơi nào.

Hơn mười con thuyền nhỏ, trên trăm tên áo đen, đồng thời thay bằng hỏa tiễn, bắn ra, từ xa vọt tới thuyền lớn!

Hoả tiễn rơi ở đầu thuyền, nhanh chóng bốc cháy. Toàn bộ thuyền lớn, đã chìm vào trong lửa!

Khói đen tràn ngập, lửa cháy mù trời!

Khói đặc bên ngoài khoang thuyền cuồn cuộn bay vào, lan khắp trong khoang thuyền khiến mọi người ho sù sụ. Thiếu nữ lúc này liền hạ lệnh, dùng nước dự trữ trong khoang nhúng ướt khăn, che lên mặt, để tránh bị khói sặc chết, trong lòng tính toán thật nhanh, suy nghĩ biện pháp để thoát khỏi hiểm cảnh.

Ngay lúc nàng sắp hạ lệnh các bộ hạ nhảy cầu chạy trốn, đột nhiên nghe phía bên ngoài khoang, vang lên tiếng kêu thảm thiết!

Mưa tên rơi lên thuyền lớn, lập tức trở nên thưa thớt. Thiếu nữ trong lòng kinh ngạc, chỉ sợ địch nhân có quỷ kế, tiện tay quơ lấy một cái thuẫn bài, cầm cung trong tay mở cửa đi ra ngoài thì đã thấy tình thế xoay chuyển, bọn áo đen mới vừa rồi còn diệu võ dương oai, giờ đã trở thành miếng thịt cá cho người khác mặc sức mổ xẻ!

Hơn mười chiếc thuyền nhỏ, không biết từ chỗ nào đến, vây vùng chiến trường này lại, dùng nỏ tiễn nhắm vào những con thuyền nhỏ lúc trước vây chặt thuyền lớn.

Vũ khí bọn họ sử dụng, hiển nhiên là nỏ quân uy lực mạnh mẽ, cho dù khoảng cách xa xôi, cũng có thể bắn tới thuyền địch, bắn đám người áo đen rơi xuống nước.

Mặt nước nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ!

Vị trí thuyền lớn của thiếu nữ, giống như là tâm của vòng tròn, mà vòng tròn bao quanh chính là thuyền nhỏ của bọn áo đen, ở bên ngoài, có mười mấy chiếc thuyền nhỏ mới tới vây quanh bọn họ, hợp thành một vòng tròn đồng tâm đầy máu tanh, điên cuồng giết chết những đại hán áo đen ở trong vòng tròn.

Thủ lĩnh bọn áo đen gào lớn, ra lệnh cho bộ hạ ngừng tấn công thuyền lớn, ngược lại cấp tốc chèo tới những thuyền nhỏ phía bên ngoài, nhất định phải nhanh chóng đến gần thuyền địch, đánh xáp lá cà với địch nhân, xem bọn hắn rốt cuộc là hảo thủ ở nơi nào, dám ở chỗ này quấy rối!

Bọn áo đen giơ thuẫn bài chăn mưa tên, những người khác cấp tốc chèo thuyền, nhưng mới được hơn chục trượng, đã lớn tiếng kinh hô, sợ hãi dị thường: những thuyền này, đều bị người lặn dưới nước đục thủng, nước sông xoáy vào!

Đứng ở bục cao đầu thuyền, thủ lĩnh bọn áo đen huy kiếm gạt tên trong lòng kinh hãi khó hiểu, mười mấy chiếc thuyền cùng rò nước một lúc, chắc chắn không phải ngẫu nhiên; địch nhân sớm lặn xuống nước mai phục, bố trí và thực lực bậc này, còn hơn cả bố trí tỉ mỉ bên phe mình!

Không đợi hắn kịp nghĩ rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, thuyền nhỏ hắn đứng, đã chìm xuống nước. Bọn thuộc hạ bên người liên tiếp kêu thảm, rơi vào trong nước, cả người máu tươi bắn tung tóe, rõ ràng là đã bị địch nhân dưới nước hạ độc thủ kết liễu tính mạng.

Thủ lĩnh vừa kinh vừa sợ, đang muốn bơi ra để thoát khỏi hiểm cảnh, đột nhiên hai chân giống như bị nhành cây quấn lấy, liều mạng lôi hắn xuống.

Nước sông Tần Hoài nhanh chóng ngập đầu, mắt gã thủ lĩnh thấy nước có điểm phát sáng, khi xuống nước thì nhìn thấy, một mặt quỷ dữ tợn, ở ngay trước mặt mình, quơ quỷ trảo sắc bén, đang nhe răng cười với mình.

Hắn còn chưa kịp xem thử mặt quỷ này có phải là người mang mặt nạ giả thần giả quỷ hay không, liền đã cảm giác sau đầu ầm một tiếng, bị người đánh mạnh một kích lên đầu, lập tức ngất đi.

Không còn uy hiếp của mưa tên, tráng đinh trên thuyền lớn đều chạy ra khỏi khoang thuyền, vôi vàng xách thùng nước, dội nước cứu hỏa.

Sau khi đám lửa trên thuyền được dập tắt, những người áo xanh trong thuyền lớn, từng tốp đi qua thuyền nhỏ, nhìn thi thể bọn mặc áo đen nổi lềnh bềnh trên nước, vừa mừng vừa sợ, cũng không biết tình thế như thế nào lại đột nhiên biến thành tình thế hiện giờ.

Thuyền từ xa tới cứu viện, cũng không chèo đến gần thuyền lớn. Người trên thuyền, phần đông mặc áo áo, lại thêm vải trắng che mặt, không chịu để lộ diện mạo. Chỉ là thần thái của bọn họ, từ xa nhìn lại, cũng mang theo hào khí của nhân vật giang hồ, nhưng khi thiếu nữ đưa mắt ngóng nhìn, lại phát hiện không giống có tuyệt đỉnh cao thủ ở bên trong.

Một đạo hán áo xanh, tuân theo ý của thiếu nữ, đi lên mũi thuyền, cất giọng hô lớn:

"Bằng hữu từ nơi nào tới, cứu ta trong lúc nguy nan, đại ân tất phải đáp đền! Không biết có thể lên đây hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện