Lý Tiểu Dân có chút cười lạnh, nhẹ nhàng quay đầu lại, giãy ra khỏi tay nàng, ôm đầu Thái tử phi ấn xuống, tách môi son răng ngọc, đặt thẳng lên cái lưỡi thơm tho, không ngừng thẳng tiến vào bên trong.

Thái tử phi trừng mắt lớn, đang muốn đẩy hắn ra, trách cứ thêm việc hắn không để ý tôn ti trên dưới, ai ngờ Lý Tiểu Dân lại xoay người ngồi dậy, cưỡi trên thân thể kiều diễm của nàng, tiên khí xông thẳng lên cổ họng, không kiêng nể xộc vào, khiến Thái tử phi nước mắt lưng tròng, nôn khan không ngừng.

Đợi đến khi Lý Tiểu Dân phát tiết đủ rồi, lại xoay người nàng lại, dùng tư thế nắm sấp đáng xấu hổ ở trên giường, từ phía sau mạnh mẽ mà công kích vào ngọc thể của nàng, Thái tử phi bị đùa giỡn đến độ nước mắt tràn ra, lớn tiếng phóng đãng rên rĩ, làm gì còn dám dùng thân thế để áp chế hành vi phạm thượng của Lý Tiểu Dân nữa.

Sau một lúc lâu, Lý Tiểu Dân mới rời khỏi phòng ngủ của Thái tử phi nằm trên giường khóc thút thít lúc nãy, dưới sự dẫn dắt của các thị nữ, đi tới thư phòng.

Lý Chiếu vẫn đang vùi đầu đọc loại sách "Ba nghìn người đẹp ở hậu cung" hay ho này, ngay cả tiếng bước chân của Lý Tiểu Dân cũng không nghe thấy.

Lý Tiểu Dân cũng không quấy rầy hắn, ngồi sang một bên, nhàn nhã uống trà, nhìn thiếu niên hiếu học này, cũng giống như thấy mình lúc học trung học đọc lén sách giải trí.

Cho đến khi Lý Chiếu đọc đến độ hai mắt đau nhức, đưa tay dụi dụi mắt, Lý Tiểu Dân mới chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, tiểu thần có việc bẩm báo!"

Lý Chiếu ngẩng đầu lên, thấy hắn đang ngồi trước mặt, nhớ tới những cuốn sách hay do hắn mang tới, vội cười bồi nói: "Tướng quân có việc gì, xin cứ nói".

Lý Tiểu Dân sắc mặt trầm trọng, chậm rãi nói: "Vi thần lần này tới xem Thái tử phi, phát hiện trên người nàng, hình như có tà khí ám trong người, nếu không sớm diệt, thì sẽ rất bất lợi đối với Thái tử điện hạ!"

Ly Chiếu kinh hãi, run giọng nói: "Chuyện này, sao lại có chuyện này!"

Cũng giống như những người bình thường khác, trong lòng Thái tử Lý Chiêu cũng đầy sự sợ hãi đối với những thứ quỷ dị không thể hiểu nổi. Ngây ngốc hồi lâu, mới nhớ tới những công lao to lớn của Lý Tiểu Dân, chắp tay run giọng nói: "Tướng quân, nếu ngươi đã nhìn ra được, nhất định có biện pháp, có phải không?"

Lý Tiểu Dân lắc đầu thở dài nói: "Tà khí này rất khó đối phó, ngay cả vi thần cũng không nắm chắc hết. Kế bây giờ, chỉ có khiến Thái tử phi tạm thời rời khỏi phủ, để tránh ảnh hưởng đến thân thể an khang của Thái tử, sau đó mới từ từ tìm thượng sách! Việc này thần cũng đã nói với Thái tử phi, nàng cũng hiểu là như thế tốt hơn. Chỉ là không biết ý Thái tử điện hạ như thế nào?"

Lý Chiếu hoảng sợ la lên: "Rời đi thì không khó, nhưng đi đâu mới tốt?"

Lý Tiểu Dân đang muốn nói để nàng vào hoàng cung, bồi mỗi đêm xuân cho mình, đột nhiên nhớ tới, nếu là vào hoàng cung, chẳng phải sẽ bị kẻ khác nói là bất lợi đối với hoàng đế à? Không thể làm gì khác hơn là sửa lời nói: "Thần nhớ rõ ở chỗ ngoại ô, có một tòa đạo quán, gọi là Lục Trang Quán, tu hành bên trong, đều là nữ đạo sĩ. Không bằng mời Thái tử phi đến nơi đây tu hành, ở tạm vài ngày, đợi đến khi vi thần từ từ loại bỏ hết tà khí, sẽ lại quay về, như thế được không?"

Lý Chiếu liên thanh nói: " Được được, liền nghe lời tướng quân!Việc này tướng quân rõ nhất, ta xin giao hết mọi chuyện cho tướng quân!"

Hắn vái thấp sát đất, thành khẩn mà cầu xin Lý Tiểu Dân hãy vì hắn mà xử lý việc này. Dù sao Thái tử phi ở trong phủ, cũng chỉ cản trở hắn đọc sách mà thôi, nếu có nhu cầu, trong phủ nhiều thị nữ như vậy, cần gì cứ phải nhất định tìm nàng! Nếu có thể tống nàng đi, sẽ ít bớt một người hoa tay múa chân ở bên cạnh, Lý Chiếu cầu còn không được nữa là.

Lý Tiểu Dân cũng chắp tay cáo từ, một mặt đáp ứng ngày mai sẽ sắp xếp việc gửi Thái tử phi đến tu hành, lại từ từ rời khỏi phủ.

Ly Chiếu đưa ra ngoài cửa, tha thiết dặn dò, ngày mai nhất định phải cầm đến thật nhiều sách tục để cùng phê phán, hai người lúc này mới bịn rịn chia tay, một người trở về đọc sách, một người trở về xem các hoàng phi, cung nữ mình giấu ở ngoài cung, thuận tiện dùng hành động thực tế, đến an ủi một chút tâm hồn tịch mịch của các nàng.

Sâu trong đại viện, ở trên giường, một người gã trung niên đang đắp một cái chăn dày mà ho sặc sụa, cơ hồ ho gấp đến độ không thể hít thở.

Ở bên cạnh, một đám thái giám kinh hãi mà đỡ hắn, vỗ lưng giúp hắn, chỉ sợ nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, mỗi người bọn họ cũng không tránh khỏi bị liên lụy.

Mấy ngự y đứng cạnh giường, nhìn Lý Ngư ho sặc sụa như thế, mặt mỗi người đều xám như tro, thân hình khẽ run.

Lý Ngư ho một trận, có chút thở dốc, ngẩng đầu lên nhìn chúng ngự y, đang muốn nói chuyện, đột nhiên há mồm, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vấy lên mặt đất cạnh giường.

Thấy ngụm máu tươi này, trong lòng Lý Ngư đại hoảng, đảo ngược con mắt, lập tức ngất đi.

Sắc mặt chúng ngự y đại biến, hoảng hốt bước lên trước chữa trị, bắt mạch, vội ấn huyệt Nhân Trung, bọn thái giám cũng kinh hoảng khóc gọi, tức thì thành một đám hỗn loạn.

Đã sớm mua chuộc thái giám, hữu tướng Tiễn Tùng canh giữ ngoài cửa cũng nhân lúc hỗn loạn, phóng vào, lớn tiếng hô quát, chỉ huy bọn thái giám cầm khăn lông nước nóng đến, lay mặt thay Hoàng thượng, còn ra lệnh cho các ngự y nhất định phải cứu Hoàng đế tỉnh lại, bằng không, sẽ đem tất cả bọn họ chôn cùng! Lúc lâu sau, Lý Ngư mời từ từ tỉnh lại, giương mắt nhìn thấy Tiễn Tùng, nước mắt chảy dài, run giọng nói:

"Ái khanh, ngươi cũng ở đây sao!"

Nhìn thấy vẻ mặt Lý Ngư già mua tiều tụy, chòm râu hoa râm dính ít máu, run nhẹ trong không khí, hữu tướng Tiễn Tùng cũng không chua xót một trận, đỡ lấy long thể của Lý Ngư, buồn bả rơi lệ nói: "Hoàng thượng, lão thần đã đến thăm Hoàng thượng!"

Lý Ngư tựa lên gối dày trên giường, thở hổn hển vô lực, nhớ tới năm đó gắn bó keo sơn với con gái Tiễn Tùng như vậy, nhưng ai ngờ nàng lại sớm rời khỏi nhân thế, hại hắn cô đơn một mình. Hôm nay mình cũng đã già, không khỏi cảm than đời người thất thường, thời gian như nước chảy, nước mắt từ từ chảy xuống.

Tiễn Tùng quỳ gối bên giường, yên lặng rơi lệ, quân thần hai người, đều bi thương không dứt.

Lý Ngư thở dốc một hồi lâu, thều thào nói: "Ái khanh, ngươi tới đây, chắc là có chuyện gì quan trọng, nói đi!"

Tiễn Tùng vội vàng nói: "Vốn không dám lấy việc vặt mà quấy rầy Hoàng thượng, chỉ là việc quá lớn, không dám không bẩm cho Hoàng thượng biết: tại biên giới hướng tây, Trần Quốc đã bày đại quân, hình như có ý xâm nhập nước ta. Lại được mật thám báo lại, Trần Quốc đã mời pháp sư Mao Sơn, trà trộn trong quân, không biết có phải muốn mượn pháp thuật phái Mao Sơn để đánh quân ta bất ngờ hay không! Việc này rất trọng đại, nếu bị bọn họ đánh bất ngờ mà đắc thủ, đại quân ta ở biên giới phía Tây không kịp phòng bị, chỉ sợ không chống đỡ được đại quân của Trần Quốc ở phía Đông xâm lược!"

Lý Ngư vừa nghe, lập tức hai mắt trắng dã, thở hổn hển, bộ dạng giống như lại lập tức ngất đi.

Chúng thái y sợ đến độ sắc mặt trắng bệch, vội bước lên trước chữa trị, đấm ngực vỗ lưng, một hồi lâu mới khiến Lý Ngư thông khí trở lại, dưới sự dìu đỡ của thái y, yếu ớt mà nói: "Tướng quốc, theo ý của ngươi, phải làm thế nào?"

Vẻ mặt Tiễn Tùng thành khẩn, kinh sợ mà tấu lên, nói: "Hoàng thượng, kế tạm thời, chỉ có để Linh Tú chân nhân Lý Tiểu Dân ra phía Tây Kim lăng, giám sát bộ phận đại quân phía Tây, phòng ngừa Trần Quốc xuất độc kế, dùng pháp thuật ám toán quân ta!"

Lý Ngư giương hai mắt lên, thở dốc nói: "Ngươi nói, muốn Lý Tiểu Dân ra ngoài giám quân ư?"

Tiễn Tùng gật đầu nói: "Vâng. Để hắn ra phía Tây giám sát, cũng không chỉ là vì phòng bị quân Trần; hơn nữa thần hoài nghi Tây Bộ Quân Thống Soái Đổng Tướng Hổ ngầm có dụng ý khác thường, mà Lý Tiểu Dân vốn thuộc nội thị, trung thành vì nước, nếu đi trước giám sát, có thể khiến hắn không dám có cử động khác thường gì!"

Lý Ngư nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc, trong lòng âm thầm hồi tưởng, trong đêm lúc trước, nhìn thoáng qua Lý Tiểu Dân, chỉ thấy hắn uy phong lẫm liệt, đánh bại ác quỷ, thần dũng kinh khủng như vậy, khiến Lý Ngư không kìm được thầm kinh hãi, có khi trong mộng nhìn thấy, lại càng cảm thấy một người một quỷ kia đáng sợ đến cực điểm. Bây giờ ác quỷ đã chết, chỉ còn một người này, mặc dù là thuộc hạ của mình, nhưng nghĩ đến việc hắn có thực lực khủng bố như vậy, Lý Ngư từ đáy lòng phát run, cho nên vẫn không dám triệu hắn tới gặp mặt. Nếu có thể phái hắn đi ra ngoài là tốt nhất, miễn cho mình phải lo lắng đề phòng, sợ hắn dẫn một vài ác quỷ đến ăn mình.

Lý ngư mở mắt, nhìn chằm chằm vào Tiễn Tùng, thở dốc nói: "Nếu hắn đi, vậy thành Kim Lăng sẽ do ai tới trần thủ? Nếu lại xảy ra chuyện hỗn loạn như lần trước, chỉ sợ toàn thành náo loạn!"

Tiễn Tùng chắp tay cười nói: "Hoàng thượng yên tâm! Chiến đấu lần trước, tuy tổn thất rất nhiều, nhưng cũng đã trấn trụ tất cả oan hồn toàn thành rồi. Chỉ cần nhìn mấy ngày này chưa có ma quỷ làm chuyện mờ ám, thì cũng đã biết. Hơn nữa thần đã mời tới một vị Âm Sơn pháp sư, chuyên bắt quỷ hàng yêu, đạo hiệu là Đông Võng Tử, sai khiến quỷ âm, vốn là sở trường của hắn. Giờ phút này chúng quỷ thành Kim Lăng đã diệt, có hắn trấn giữ ở Kim Lăng, tuyệt đối không có sai sót!"

Lý Ngư thở dài nói:" Pháp sư pháp sư, pháp sư phái Quy Sơn cũng ù ù cạc cạc mà chết, pháp sư phái Âm Sơn cũng đã chết hai người, người này, không biết sẽ lại thế nào đây!"

Tiễn Tùng vội trấn định hắn, lại cam đoan, chỉ nói lúc này tuyệt không có việc gì.

Hắn vốn xuất thân là thương nhân, có tài ăn nói, Lý Ngư nghe hắn nói xong một trận mơ hồ, lại muốn sớm tống Lý Tiểu Dân đi, tránh cho mình một khi nhớ tới người này còn ở trong cung, liền có loại cảm giác ruột gan lạnh lẽo rất khó hiểu.

Sáng sớm hôm nay, Lý Tiểu Dân đang ngồi ở trong nhà rộng, nhàn rỗi không có việc gì thưởng thức những thiếu nữ xinh đẹp ca múa, không ngờ lại có người dâng ý chỉ, muốn hắn ra phía Tây giám quân, khiến hắn vô cùng khó hiểu, không hiểu nổi Chu hoàng hậu đang làm gì nữa.

Hắn sau khi tiếp chỉ, vội vàng tiến cung, xông thẳng vào cung Khôn Trữ, đòi gặp Chu hoàng hậu. Khiến những cung nữ bên trong vốn là hôm qua bị hắn dạy dỗ, thấy hắn đến, mặt đỏ tới mang tai, vội mời hắn tiến vào Hậu cung kiến giá.

Lý Tiểu Dân lúc này cũng lười quản lễ nghĩa gì đó, dưới sự dẫn dắt của cung nữ kia, đã đi thẳng vào phòng ngủ của Chu hoàng hậu.

Đi vào phòng ngủ, đưa mắt nhìn sang, nhất thời trước mắt sáng người: Trên giường, một giai nhân xinh đẹp đang nằm đắp chăn, đôi mắt đẹp liếc xéo, thấy Lý Tiểu Dân xông tới có hơi hoảng sợ, trên gương mặt kiều diễm như nhụy hoa, lộ vẻ đáng yêu vô hạn, một bức tranh mỹ nhân đầy sức sống đang ngái ngủ này, khiến Lý Tiểu Dân nhìn thấy liền than thở không thôi.

Nhìn thấy cảnh đẹp mê ngươi như thế, Lý Tiểu Dân chẳng quan tâm đến việc khác nữa, lúc này liền đi tới bên giường, ôm lấy Chu hoàng hậu, điên cuồng hôn hít, hôn đến độ má lúm đồng tiền của nàng sau khi tỉnh lại đang nóng lại càng nóng hơn.

Trong cơn mê loạn, Chu hoàng hậu giãy dụa đẩy Lý Tiểu Dân ra, giận dữ nhìn tiểu cung nữ đang ngây ngốc ở bên cạnh, cung nữ kia sợ đến nổi vội quỳ xuống đất dập đầu, vội vàng rời khỏi phòng.

Ra khỏi phòng, thiếu nữ mới chỉ bị vuốt bộ ngựa sữa lần đầu tiên, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, lại liên tưởng đến mình và bọn tỷ muội cũng từng bị Lý công công đùa giỡn đến độ khiến hồn bay lên trời ở trong phòng ngủ của hắn, vừa thống khổ vừa hưng phấn, không khỏi cả mặt đỏ bừng, trong lòng kinh hoàng không thôi.

Ở trong phòng, Lý Tiểu Dân đã trở mình trên giường, từ ba xuống hai dần dần cỡi hết quần áo mình, không để ý Chu hoàng hậu đau khổ năn nỉ, mở áo ngủ bằng gấm ra, ngay cả tiểu y của nàng cũng cởi nốt, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, bắt đầu mây mưa.

Chu hoàng hậu vừa mới tỉnh ngủ, liền trải qua một hồi cuồng phong bạo vũ này, ôm người thiếu niên, run giọng rên rỉ không ngừng, cơ hồ bị hắn làm ngất đi.

Lý Tiểu Dân hôn sâu vào môi đỏ mọng của nàng, đang ra sức rong ruổi trên người nàng, đột nhiên nhớ tới việc chính, không khỏi tức giận, phần eo hung hăng cố động vài cái, cho đến khi khiến Chu hoàng hậu run giọng rên rỉ, mới trầm giọng nói:" Hoàng hậu nương nương, nàng bảo ta rời khỏi Kim Lăng, là không muốn nhìn thấy ta sao?"

Chu hoàng hậu run giọng thở dài nói:" Tiểu dân tử, chớ có trách ta, đây là ý chỉ của Hoàng thượng, muốn ngươi vào trong quân ở phía Tây, đi giám quân, để phòng bị pháp sư Trần Quốc nhân cơ hội trợ giúp quân Trần tiến công nước ta!" nguồn

Lý Tiểu Dân ngẩn ra, động tác eo chậm lại, ngạc nhiên nói: "Hắn sao biết pháp sư Trần Quốc muốn tiến công?"

Chu hoàng hậu nhẹ nhàng rên rỉ, hưởng thụ sự vui sướng do hắn gây cho mình, lại nói qua loa:" Hình như là hữu tướng Tiễn Tùng góp ý, nói là pháp sư Trần Quốc trà trộn vào trong quân đội ta, có hành động rất lạ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện