Editor: demcodon

Yến Thần Dật nhìn Quảng và Ninh ngồi trước mặt khó hiểu nhíu mày. Hắn xoay mặt lại nhìn Tư Bác, chỉ thấy y đang cầm một cái đĩa bên trong để mấy món điểm tâm nhỏ từ bên ngoài tiến vào, sau khi đặt lên bàn thì ngồi bên cạnh mình.

Y cũng không nói gì vươn tay lấy một miếng điểm tâm đặt ở trong miệng nhai nhai.

Quảng và Ninh nhìn Yến Thần Dật, lại nhìn về phía Tư Bác, tiếp theo đưa ánh mắt nhìn về phía điểm tâm đặt lẻ loi ở trên bàn kia, đồng thời nuốt nước miếng.

Bọn họ ngửi thấy được một làn hương lá sen thơm ngát, hẳn là từ trong đĩa điểm tâm bay ra. Tuy nói gần đây đã điều tra rõ ràng thân phận của Yến Thần Dật, điểm tâm bán trong tửu lâu bọn họ cũng đã nếm qua, hương vị kia quả thực tuyệt! “Mời dùng.” Yến Thần Dật duỗi tay đẩy đẩy cái đĩa, ý bảo hai người bọn họ tùy tiện lấy ăn.

Hai người lại đưa mắt nhìn Tư Bác, thấy y không có phản ứng gì khác sau đó nhanh chóng vươn tay, mỗi một người lấy một miếng điểm tâm cầm trong tay. Tuy nói động tác lấy điểm tâm rất dã man, nhưng dáng vẻ đặt ở trong miệng ngược lại là rất nhã nhặn.

Tư Bác giương mắt nhìn hai người bọn họ, nheo mắt: “Chỉ cho ăn một miếng.”

Hai người lập tức gật đầu.

Yến Thần Dật nhíu mày lại vẫn chưa có buông ra, hắn vẫn cảm thấy hai người kia đến vì Tư Bác, nhưng bọn họ lại nói mình là người qua đường đi ngang qua mà thôi.

Hắn thở dài vươn tay rót nươc trà cho hai người, mỉm cười hỏi: “Các ngươi nếu muốn ở thì ở, phòng bên kia có một cái giường không, không cần đưa tiền thuê.”

Chiếc giường phòng bên kia vốn là vì để cho Tư Bác chuyển qua ở, nhưng Tư Bác như thế nào cũng không chịu, cho nên vẫn để không.

“Không được, chúng ta nói một ngày một lượng bạc thì tuyệt đối phải đưa, ngươi có phải là khinh thường chúng ta hay không?” Ninh trừng mắt nhìn, bất quá thấy Tư Bác quay đầu nhìn hắn thì hắn lập tức ỉu xìu xuống: “Cầu xin ngươi, xin thương xót cho chúng ta ở lại đi, chúng ta có thể làm trâu làm ngựa, thật sự, chỉ cần cho chúng ta chút màn thầu ăn là được.”

Lời nói của y trước sau chuyển biến khác biệt cực lớn làm cho Yến Thần Dật phụt một cái cười vui vẻ, tiếp theo xua tay nói: “Sẽ không chỉ cho các ngươi ăn màn thầu, Tư Bác!” Hắn quay đầu nhìn Tư Bác, hắn cười nhéo lỗ tai của nam nhân: “Trong phòng bếp ta làm bánh táo cho A Hắc, huynh đi cho nó ăn đi.”

Tư Bác gật đầu, ngậm miếng bánh lá sen đi ra cửa cho A Hắc ăn.

Sau khi thấy Tư Bác rời đi thì Yến Thần Dật đột nhiên trầm mặt, mang theo đề phòng nhìn Quảng và Ninh trước mặt, nhíu mày hỏi: “Các ngươi có phải là đến tìm Tư Bác hay không?”

Hai người sửng sốt chớp mắt mấy cái, đồng thời lắc đầu: “Không có, chúng ta không biết Tư Bác là ai.”

Yến Thần Dật nheo mắt lại nhìn hai người bọn họ, cười lạnh một tiếng: “Đừng cho là ta nhìn không ra, hai ngươi biết võ công.”

“Đầu năm nay không có mấy người không có võ công.” Hai người là xác nhận Yến Thần Dật không chứng cớ, cho nên như thế nào cũng không thừa nhận. Dù sao chủ thượng nhà bọn họ không gọi là Tư Bác, vậy hai người bọn họ cũng không phải là tới tìm Tư Bác mà là tìm đến nam nhân kia. Đáng tiếc, Yến Thần Dật không phát hiện vấn đề này.

“Vậy hai ngươi vì sao xuất hiện ở chỗ này?” Yến Thần Dật nhấp môi, rõ ràng không tin hai người bọn họ nói.

“Thật sự, chúng ta không có ác ý, chỉ là ở nhờ một đoạn thời gian mà thôi.” Quảng rót nước trà cho Yến Thần Dật, hắn lớn lên chính là mặt một người thành thật, tính tình cũng không nóng nảy, nói chuyện không lạnh không nóng.

“Thật sự?”

“Thật sự, thật sự.” Hai người nhanh chóng gật đầu, ánh mắt đặc biệt chân thành.

“Được rồi, dù sao gần đây ngoài ruộng bận rộn nhiều việc, hai ngươi cũng có thể giúp một tay.” Yến Thần Dật bĩu môi, không tình nguyện đồng ý cầu xin của hai người muốn ở nhờ.

Hắn cho dù muốn đuổi hai người kia ra ngoài cũng vô dụng, hai người kia nhất định còn có thể chạy về, đến lúc đó làm cho hàng xóm biết thì không tốt.

“Đây là tiền thuê nhà một tháng, xin nhận lấy.” Quảng lấy bạc từ trong túi ra đặt lên bàn cười tủm tỉm nhìn Yến Thần Dật.

“Được, vậy thì cám ơn.” Yến Thần Dật cũng không chống đẩy, sau khi lấy bạc cất vào trong túi thì nói với hai người: “Các ngươi biết làm chuyện gì? Chỗ này của ta kỳ thật cũng không có bao nhiêu việc có thể làm.”

“Cái gì cũng có thể, xin cho hai ta hỗ trợ, chúng ta không muốn ăn không.” Ninh chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn ra ngoài sân: “Đất trồng rau này thu dọn thật sự cũng không tệ.”

“Ha ha, ta cũng là lần đầu làm đó.” Yến Thần Dật dẫn theo hai người đi trước phòng bên kia, sau đó lại dẫn theo bọn họ đi ra sân: “Bình thường chính là thu dọn một chút đất trồng rau mà thôi.”

Hai người gật đầu, đã quan sát lâu như vậy đương nhiên biết thời gian Yến Thần Dật bọn họ nghỉ ngơi, chỉ có thể cảm thán người này thật sự là sống rất bình thường mà tương đối cứng ngắc.

“Đúng rồi, nếu có người hỏi thì nói hai ngươi là bà con xa thân thích của ta, ta không muốn làm cho người trong thôn lo lắng.” Yến Thần Dật cầm thóc cho mấy con gà trong ổ gà ăn, lắc lắc đầu nói với hai người họ.

Hai người lại gật đầu, loại cuộc sống bình thản này còn có chút không quá quen.

“Tư Bác không thích người khác nói hắn ngốc, cho nên hai ngươi phải chú ý, nếu hắn tức giận đuổi các ngươi ra ngoài thì ta cũng mặc kệ, ta cũng không trả lại tiền.” Bạc đã vào hầu bao của mình thì hắn sẽ không trả lại.

Khóe miệng hai người giật giật, cảm thấy người này trước mặt cũng không giống như bình thường mà tương đối cứng ngắc biểu hiện ra ngoài, ít nhất có chút tính kế nhỏ.

“Còn có, Tư Bác thích ăn cá, hai ta nếu không ở nhà thì các ngươi có thể đi ra phía sau núi bắt chút cá về, vừa lúc gần đây thời tiết cũng ấm áp, cá đều mập không ít.” Yến Thần Dật kỳ thật không phải rất yên tâm Tư Bác một mình đi bắt cá, vẫn cảm thấy y sẽ lại bị nước cuốn trôi đi.

“Hắn thích ăn cá?” Mặc dù nếm qua một lần tay nghề của Yến Thần Dật, nhưng hai người bọn họ còn nhớ rõ thái độ chủ thượng nhà mình chán ghét thịt cá.

“Đúng vậy, Tư Bác còn thích ăn đồ ngọt, bất quá hắn hình như không quá thích ăn củ cải.” Yến Thần Dật sờ sờ cằm, đi đến lu nước trước mắt nhìn những con cá bọn họ bắt sống về, lắc đầu cười nói: “Nhiều như vậy à, đủ ăn thật lâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy, không thì chúng ta cầm bán đi, chúng ta mỗi ngày đều bắt thật nhiều về.” Ninh vỗ vỗ ngực.

“Không cần, có bán cũng không bao nhiêu tiền.” Đi ra hậu viện, Yến Thần Dật nhìn nhìn cây đào thở dài, chỉ sợ năm nay là ăn không được quả đào.

“Tư Bác, đừng cho A Hắc ăn nhiều như vậy.” Hắn đi qua nhìn thấy mấy miếng bánh táo hắn làm thì chỉ còn lại duy nhất một miếng.

“Thần Thần, chúng ta hẳn là đi ra ruộng nhìn xem, Lý đại gia ngày đó không phải nói sao, bắp phát triển rất tốt, kêu chúng ta thừa dịp lúc bắp non bẻ một chút về nấu ăn. Thần Thần, đi thôi đi thôi, có thể làm cháo bắp.” Tư Bác cười tủm tỉm nhìn Yến Thần Dật, mặt mũi tràn đầy chờ đợi.

“Được rồi, bất quá huynh phải trở về đổi y phục khác, y phục này cởi ra ngâm đi, đợi lát nữa trở về ta lại giặt.” Yến Thần Dật nhìn thấy bùn cát trên người y thì bĩu môi ghét bỏ. Mình hình như bắt đầu có thói ở sạch, thật sự là không thể thấy trên người Tư Bác có một chút dơ bẩn.

Tư Bác vô cùng vui chạy về phòng thay y phục, sau đó lại chạy tới phòng bếp cầm hai cái sọt đi ra: “Thần Thần, chúng ta đi thôi.” Y thuận tay, đặc biệt tự nhiên ném hai cái sọt cho Quảng và Ninh đứng bên cạnh, một chút cũng không khách khí.

Yến Thần Dật thấy động tác thuận tay này của y khóe miệng giật giật, lắc đầu thở dài.

“Đi thôi.”

Bốn người đi ra ngoài.

* * *

Trong ruộng, bắp xanh xanh một mảnh lớn, còn có một mảnh cao lương*.Yến Thần Dật rất là hưng phấn chạy tới nhìn nhìn, cười tủm tỉm quay đầu nhìn Tư Bác: “Mau tới, chúng ta đừng đi vào, cứ ở bên ngoài bẻ một chút.”

(*Cao lương là cây ngũ cốc quan trọng thứ năm trên thế giới sau lúa gạo, lúa mỳ, ngô và đại mạch. Cao lương là cây hàng năm nhưng cây trồng là lâu. Cao lương trồng nhiều ở Mỹ, Ấn Độ, Nigeria, Trung Quốc, Mexico, Sudan và Argentina. Do thân có hàm lượng đường cao nên cây cao lương được dùng làm nguyên liệu chiết xuất ethanol sinh học.)

“Tiểu Yến đến đây bẻ bắp à!” Lý đại thúc từ trong lều đi ra, mang theo mũ rơm lớn và một bộ y phục làm nông.

“Đúng vậy, Lý đại gia nói ruộng bắp sắp chín rồi nên Tư Bác nhớ thương, bẻ một chút về nấu cho hắn ăn.” Yến Thần Dật từ trong tay áo cầm một bao điểm tâm nhỏ đưa cho Lý đại thúc: “Bánh lá sen mới làm, thanh nhiệt trị cảm nắng.”

Lý đại thúc cười tủm tỉm nhận, giơ tay chỉ chỉ: “Đi đến mảnh ruộng đó bẻ bắp đi, còn non.”

Tư Bác vừa nghe nhanh chóng vọt qua.

“Thần Thần, đệ đừng vào, ta bẻ là được!” Lá bắp này nếu như quẹt lên trên người còn rất đau, Thần Thần nhà y da mịn thịt mềm cũng không thể quẹt bị thương.

Yến Thần Dật vốn cũng không có hứng thú gì, hành vi mặt trời to ở trên đỉnh đầu đi bẻ bắp thật sự không phải chuyện hắn thích, cho nên mừng rỡ rảnh rang thấy ba người đều vào trong ruộng bắp hắn xoay người đi theo Lý đại thúc ngồi xuống ở trong mái che nắng.

“Hai người kia là ai vậy? Từ đâu đến?” Lý đại thúc còn rất để ý hỏi.

“Thân thích ở xa của cháu, đến đây ở một thời gian.” Yến Thần Dật cười cười không nhiều lời.

Lý đại thúc cũng không hỏi lại, bất quá nhìn ba người tiến vào trong ruộng bắp dáng vẻ còn rất thú vị: “Bắp và cao lương này nếu chín sau đó có thể thu hoạch không ít lương thực, cũng ít nhiều do năm nay mưa tốt, bằng không lớn lên không thành như vậy.”

“Đại thúc, trong thôn sao không đào chút mương tưới vậy? Đào ao trữ nước, như vậy cũng không sợ đột nhiên khô hạn.” Yến Thần Dật quay đầu nhìn thoáng qua, vươn tay chỉ chỉ: “Mảnh ruộng này gần hai miệng giếng, nước ngầm rất sung túc.”

“Mấy năm trước chiến loạn, ăn cũng ăn không đủ no đâu ai suy nghĩ mấy chuyện này. Tuy nói vua mới đăng cơ năm năm sau giảm miễn thu thuế, nhưng còn lại không phải ông lão thì chính là nữ nhân, nào có sức lực kia.” Ông lắc đầu thở dài: “Ta nếu như không phải bởi vì có bệnh cũ trong người chỉ sợ cũng sớm bị chiêu đi làm lính.”

“Không có trận đánh cũng không thể về nhà sao?” Yến Thần Dật nhíu mày, tuy nói đi làm lính thì không có thể tùy tiện về nhà, nhưng cũng không phải bán cho quân doanh, hẳn là có nghỉ phép thăm người thân mới đúng, hắn nhớ rõ hiện đại đi tham quân đội cũng có nghỉ phép.

“Có thể trở về có ích lợi gì, một năm thì có thể trở về ngốc như vậy vài ngày, người trong nhà cũng không quan tâm chuyện này, có thể sống là được.” Lý đại thúc xoay mặt nhìn hắn, cười nói: “Cháu có biện pháp gì tốt không?”

“Cháu không phải rất hiểu những chuyện này, bất quá đến đây thời gian dài như vậy cháu cũng đại khái đi vài vòng ở trong thôn. Thôn chúng ta nếu như đào mương tưới được thì thật sự không cần lo lắng vấn đề khô hạn.” Yến Thần Dật bĩu môi, có chút muốn động động tay.

Lý đại thúc xua xua tay, cười nói: “Cháu vẫn là quá trẻ tuổi, lòng người hiểm ác, cháu nếu như muốn làm mương tưới chỉ sợ huyện lệnh đại nhân sẽ phải tới cửa tìm cháu.”

Yến Thần Dật sửng sốt, hơi suy nghĩ đã hiểu rõ ý trong lời nói của Lý đại thúc.

Đúng vậy, mình một không công danh hai không chỗ dựa, thật sự muốn làm động tác lớn như vậy khó bảo toàn không có người đỏ mắt, đến lúc đó không chỉ hắn nguy hiểm, chỉ sợ cũng sẽ mang đến phiền toái cho người trong thôn.

“Cháu cũng đừng cảm thấy trong lòng không thoải mái, nghe nói sau khi vua mới đăng cơ ở Thương Sơn quỳ cầu phúc cho dân chúng, hi vọng mưa thuận gió hoà quốc thái dân an. Năm nay thu hoạch tốt như vậy chính là ứng nghiệm đây!” Lý đại thúc vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi hắn.

Yến Thần Dật gật đầu không nói nữa.

Cầu phúc? Mưa thuận gió hoà? Cái rắm, mê tín gì đó hắn mới không tin đâu!

Bất quá chuyện này nóng nảy cũng không được, hắn hiện ở trong mảnh ruộng rau nhà mình làm được rồi nói sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện