Editor: demcodon

Hai khắc sau, đầu Tư Bác tràn đầy mồ hôi đứng ở nơi đó, đây có thể sánh bằng cái gì cũng đều mệt. Y cảm thấy cánh tay đều không phải là của mình, ngay cả nâng lên cũng đều cảm thấy đau nhức. Bất quá ngừng một lát thì tốt, y lau mồ hôi trên trán nhìn về phía Yến Thần Dật: “Thần Thần như vậy có được chưa?”

Yến Thần Dật đang nấu sữa bò, sau khi nghe tiếng y thì quay đầu nhìn, kinh hỉ kêu lên: “Tư Bác, huynh làm bông thật, nhanh như vậy đã làm thành.”

Tư Bác nghiêm túc nhìn mặt hắn, cảm thấy mình muốn được hôn để an ủi cánh tay chịu vất vả. Y lại gần bẹp một chút hôn lên trên khóe miệng của Yến Thần Dật, sau đó cười tủm tỉm nhìn hắn.

Yến Thần Dật sửng sốt nhanh chóng quay đầu tiểu đầu bếp bên cạnh, sau khi phát hiện tiểu đầu bếp đang cắt rau cũng không chú ý tới hai người bọn họ lại quay đầu trừng Tư Bác: “Huynh......”

“Thần Thần ta ngửi được mùi hương thơm quá, có phải bánh quy làm xong hay không?” Tư Bác cắt đứt lời hắn sắp nói ra quay đầu chạy ra bên ngoài.

Bên cạnh lò nướng, Lưu sư phụ và hai tiểu đầu bếp khác mỗi người một cái ghế nhỏ ngồi ở chỗ kia nhìn lửa, thấy Tư Bác chạy đến còn lôi kéo Yến Thần Dật thì quay đầu nhìn. Lưu sư phụ chỉ chỉ lò nướng nói: “Thật thơm, mùi hương này phỏng chừng tiền viện đều có thể ngửi thấy.”

“Ngửi thấy là được rồi, nếu bọn họ ngửi không được ta bán cho ai đây.” Yến Thần Dật lấy tay phẩy phẩy, lại gần ngửi ngửi mùi hương: “Được rồi, lấy ra đi.”

Hắn đi đến phòng bếp cầm hai cái bao tay thật dày thật dày, chạy ra thấy tiểu đầu bếp vươn tay muốn đi mở cửa sắt bếp lò ra, nhanh chóng kêu lên: “Đừng chạm! Nóng!”

Tiểu đầu bếp bị hắn kêu lên hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay về.

“Trước mang củi lửa đều tắt, chờ nhiệt độ giảm xuống mới mở cửa, không thì sẽ bị hơi nóng xông ra.”

Tiểu đầu bếp lập tức ra tay, hiện tại Yến Thần Dật nói cái gì bọn họ đều nghe, nghiễm nhiên xem hắn thành lão đại đến hầu hạ.

Lưu sư phó ngồi ở một bên run chân, cảm thấy nước miếng trong khoang miệng phân bố nhiều hơn một chút.

Lúc Yến Thần Dật lấy khay nướng từ trong lò nướng ra mấy người đều đến gần nhìn nhìn, mặt trên màu vàng óng ánh, bánh quy thật sự là tỏa hương bốn phía rất mê người.

“Tư Bác, không cho chạm vào!” Tư Bác quay đầu đi tới muốn vươn tay lấy khay khác, Yến Thần Dật bước nhanh vào sau bếp, sau đó ngược lại nâng hai cái bàn ra.

Sau khi để cho bánh quy nguội, Yến Thần Dật dùng cái xẻng lấy tất cả bánh quy để vào trong mâm nhỏ đặt ở một bên. Hắn duỗi tay cầm một cái đưa cho Tư Bác, nhướn mày: “Nếm thử xem.”

Tư Bác không cách nào dùng tay nhận, trực tiếp cắn một miếng vào trong miệng răng rắc, nhai nhai.

“Ăn ngon!” Y dựng thẳng ngón cái lên, y duỗi tay cầm hai cái đưa cho Lưu sư phụ đứng bên cạnh: “Thơm quá!”

Lưu sư phụ nhận đến cũng cắn một miếng, cũng dựng thẳng ngón cái lên: “Hương vị thật tuyệt.”

Yến Thần Dật cắn một cái ngược lại là cảm thấy bình thường, không có xốp giòn như trong tưởng tượng, chỉ sợ nguyên nhân vẫn là loại bột nở tự chế này. Bất quá cũng không tệ, ít nhất mùi hương không có vấn đề gì, mỡ bò rất thành công, tỷ lệ bột nở còn phải tiếp tục điều phối mới được.

Mấy người mỗi một người cầm trong tay một cái bánh quy lớn bằng bàn tay. Trương lão bản từ bên ngoài bước nhanh đi tới: “Lại làm cái gì vậy, phía trước đều ngửi thấy được.”

“Lão bản đến nếm thử, bánh quy mỡ bò.” Yến Thần Dật đưa cho ông một cái bánh quy, còn lại chia ra để từng phần. Sau đó tiếp tục trên tay làm một lò bánh quy mỡ bò tiếp theo.

“Tay nghề của tiểu tiên sinh thật sự là tuyệt, một phần này muốn bao nhiêu bạc?” Trương lão bản chỉ chỉ một phần để bánh quy một bên hỏi.

“Ưm...... tám văn tiền một phần, một phần tám cái.” Sau khi Yến Thần Dật tính xuống giá trị quay đầu nhìn về phía Trương lão bản nói: “Một đoạn thời gian gần đây sẽ bán với số lượng lớn nên cần mua sữa bò tươi, hơn nữa hiện tại trời nóng, chúng ta cần kho lạnh.”

Trương lão bản liên tục gật đầu, tuy nói Yến Thần Dật mỗi lần đưa ra yêu cầu gì thì ông cũng sẽ tiêu phí một số bạc, bất quá báo đáp lại rất cao.

“Kho lạnh đã để người đi chuẩn bị, sữa bò thì dễ, không ít gia đình đều nuôi bò sữa.” Trương lão bản vui tươi hớn hở bưng hai đĩa đi ra ngoài, tự mình đi đẩy mạnh tiêu thụ điểm tâm mới.

* * *

Ninh ở bên ngoài đã sớm ngửi thấy được mùi hương, thấy trong tay Trương lão bản bưng hai cái đĩa lại đây thì đến gần nịnh nọt cười nói: “Lão bản, đây là điểm tâm Tiểu Yến mới làm phải không? Cho ta nếm thử.”

“Một phần này là của các ngươi, phần này mang lên cho khách đi.” Trương lão bản buông một phần lên trên quầy, một phần khác đưa cho Ninh: “Trở về lại ăn.”

Ninh nhanh chóng bưng cái đĩa đến một bàn gần nhất, cũng là một tiếng gầm rú vang lên. Sau đó xoay người chạy về trước quầy, duỗi tay cầm một cái bánh quy nhét vào miệng.

“Ưm... Tiểu Yến thật biết làm thức ăn, tay nghề này thật tuyệt.” Răng rắc răng rắc một cái bánh quy bị hắn cắn xong, duỗi tay lấy cái thứ hai.

Quảng giơ tay vỗ mu bàn tay của gã "bốp" một tiếng vang nhỏ.

“Làm gì!” Ninh bất mãn trừng gã.

“Mỗi người một cái, đừng tham ăn, làm việc đi, thứ này Tiểu Yến về nhà cũng sẽ làm cho chúng ta, đừng làm cho hắn mất mặt.” Quảng cầm một cái bánh quy cắn một miếng vừa lòng gật đầu, nồng đậm mùi sữa, cảm giác xốp giòn, không tệ, tương đối không tệ.

Ninh bĩu môi, không tình nguyện rút tay về.

Được rồi, hắn không ăn, dù sao sau khi trở về sau kêu Tiểu Yến làm là có thể.

Nếu hai người bọn họ biết trong nhà không có lò nướng không thể làm bánh quy thì còn sẽ vui vẻ như vậy hay không? Phỏng chừng sẽ không, sau một tháng này hai người đều bị Yến Thần Dật nuôi thành kẻ tham ăn, tư thế kia so với Tư Bác cũng kém không bao nhiêu -- bảo vệ thức ăn.

“Tiểu nhị! Mang một phần bánh quy này lại đây!”

“Đây cũng muốn một phần!”

“Còn có nơi này, hai phần!”

Không ít người đều bị hương vị thơm ngọt này hấp dẫn, tuy nói thực khách cơ bản là các lão gia cao lớn, bất quá cũng không chịu nổi hương vị dụ dỗ kia.

Trương lão bản ở một bên cười không khép miệng, nghĩ thầm: "tiểu tiên sinh này chính là lợi hại, mỗi lần hắn có điểm tâm mới đẩy ra thì sẽ thu vào như hơi gió."

Yến Thần Dật kêu một tiểu đầu bếp trong đó giúp làm đậu hủ sữa bò, Tư Bác làm bánh quy, Lưu sư phụ và tiểu đầu bếp khác bận việc xào rau ra thức ăn, tiểu đầu bếp khác ở bên ngoài nhìn lửa lớn trong lò nướng. Trong bếp mấy người bận rộn khí thế ngất trời.

“Tiểu tiên sinh, hương vị đậu hủ sữa bò này giống như là lạ.” Tiểu đầu bếp dùng chén múc một chút đậu hủ sữa bò làm xong đưa cho Yến Thần Dật để cho hắn nếm thử xem.

Yến Thần Dật nhìn thoáng qua thì nhíu mày, cầm muỗng nhỏ lấy chút bỏ vào trong miệng, tếp theo lắc đầu: “Không đúng, còn lại chỗ đó đừng làm, trước để đó.”

Tiểu đầu bếp gật đầu, chạy tới một bên giúp Lưu sư phụ chuẩn bị thức ăn.

Lưu sư phụ quay đầu nhìn thấy Yến Thần Dật nhíu mày cười nói: “Không phải là sữa sao, nấu xong sau đó mang ra bên ngoài bán là được, không cần lo.”

“Không được, nếu không làm thì sẽ rất nhanh hư hết, hiện tại thời tiết nóng như vậy giữ lại không tốt, cho dù cất trong kho lạnh cũng sẽ rất nhanh biến chất.” Yến Thần Dật giơ tay sờ sờ cằm, lại gần hỏi Tư Bác: “Huynh có ý tưởng gì hay không?”

“Hửm?” Tư Bác đang xếp bánh quy lên trên khay nghe hắn nói chuyện thì quay đầu nhìn hắn: “Thần Thần, đệ nói cái gì?” Y vừa rồi làm rất nghiêm túc nên không nghe thấy Yến Thần Dật nói cái gì.

“Huynh muốn sữa bò đó ăn như thế nào?” Yến Thần Dật chỉ chỉ sữa bò đặt ở một bên, tràn đầy chờ mong hỏi y.

Tư Bác ngốc nghếch lắc đầu nói: “Thần Thần làm như thế nào thì ta ăn như thế.”

“......” Yến Thần Dật há miệng, cảm thấy mình vừa mới muốn hỏi y thật sự là một loại sai lầm lớn.

“Lưu sư phụ, lấy men cho ta dùng.” Yến Thần Dật quay đầu nhìn nhìn, duỗi tay lấy bột mì còn dư lại để một bên qua: “Làm nãi hoàng bao* đi.”

(*Nãi hoàng bao: bánh bao nhân ngọt có trứng sữa màu vàng.)

“Cái gì là nãi hoàng bao?” Tư Bác nghe hắn nói có điểm tâm mới phải làm nhanh chóng đến gần.

“Không nói cho huynh biết, đợi lát nữa cho huynh ăn thì biết.” Yến Thần Dật cầm men Lưu sư phụ bình thường cất giữ bẻ một miếng để vào trong nước hòa tan, sau đó dùng sữa và bột mì.

Sau khi hòa tan xong để sang một bên lấy cái nắp đậy chờ lên men, lại cầm ít trứng gà và mỡ bò còn có bột bắp, đường trắng đến làm nhân bánh nãi hoàng bao.

Tư Bác ở một bên nhìn hắn vừa chưng vừa quấy bận rộn vui vẻ vô cùng, cuối cùng còn lấy khối băng ra dùng cho ướp lạnh làm nhân bánh.

Yến Thần Dật nhìn nhìn trình độ bột lên men bắt đầu bao nãi hoàng bao để vào trên lồng hấp, một đám trắng trắng mềm mềm tròn vo, nhìn đã thèm ăn.

“Chưng một khắc là được.” Yến Thần Dật mang vỉ hấp kẹp vào trong nồi lớn dặn tiểu đầu bếp một tiếng, tiếp theo rửa tay rời khỏi phòng bếp.

Hắn có chút choáng váng đầu.

Tư Bác thấy vậy nhanh chóng đi theo hắn rời đi, ôm bờ vai của hắn trở về phòng để lại cho Yến Thần Dật ở.

“Thần Thần, đệ có phải là không thoải mái hay không?” Tư Bác rót ly nước đưa cho hắn lo lắng hỏi.

“Không có, ta chỉ là có chút nóng.” Uống ngụm trà thở ra một hơi, vừa rồi ở trong phòng bếp bận việc có chút hoa mắt, thời tiết này càng ngày càng nóng, về sau phòng bếp khẳng định đặc biệt nấu người.

“Kêu bọn họ đi mua chút băng đặt ở phòng bếp giải nhiệt đi.” Tư Bác dùng tay áo quạt gió giúp hắn.

“Phòng bếp nóng như vậy làm sao có thể để băng giải nhiệt chứ, huynh sẽ không thật khờ chứ?” Hắn giơ tay nhéo nhéo mặt y, lại gần dựa vào trên vai y từ từ nhắm hai mắt: “Đã quên, huynh chính là ngốc.”

Tư Bác nhíu mày, cúi đầu hôn hôn lên trán của hắn cười gật đầu: “Đúng vậy, ta vốn chính là ngốc, Thần Thần, đệ nếu như mệt thì nghỉ ngơi, bạc là kiếm không đủ.”

Y xem như đã nhìn ra Yến Thần Dật chính là tiểu tham tiền, mỗi lần chỉ cần kiếm được nhiều bạc thì hắn sẽ đặc biệt vui vẻ, đặc biệt liều mạng. Sau đó sẽ rất nhanh mệt đổ.

“Thần Thần, ngày mai thức dậy chúng ta cùng nhau rèn luyện thân thể đi? Đệ như vậy không được.” Tư Bác nhéo nhéo cánh tay Yến Thần Dật nhíu mày, bình thường thấy hắn ăn cũng không ít sao lại còn gầy như vậy, cũng không có bao nhiêu thịt.

Yến Thần Dật gật đầu, nhắm mắt lại dùng hai má cọ cọ cằm y: “Ưm, được, ngày mai nhớ dẫn theo ta cùng nhau tập.”

Tư Bác cười gật đầu buông mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn lười biếng dựa vào trong lòng mình, một chút cũng không có ý kháng cự.

Tư Bác thở sâu áp chế bộ phận rục rịch lại gần hôn hôn lỗ tai hắn, lại hôn hôn mũi, tiếp hôn đến miệng.

Yến Thần Dật giơ tay vây quanh cổ hắn, mở miệng ra. Hắn muốn gần gũi với Tư Bác, hắn thích y.

Tư Bác kinh hỉ phát hiện Yến Thần Dật mấy ngày nay đối với y đặc biệt gần gũi, bình thường đều là mình mặt dày mày dạn lại gần hôn một cái. Nhưng từ lần trước Yến Thần Dật sinh bệnh thì y phát hiện người này chỉ cần lúc không có tinh thần gì sẽ đặc biệt thích bám dính ở trong lòng mình, giống như để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Giống như Yến Thần Dật sẽ hoài nghi thân phận của mình, y cũng hoài nghi qua. Bởi vì y hiểu được những thứ kia căn bản là chưa từng có nghe qua. Nhưng sau khi suy nghĩ y phát hiện, bất luận Thần Thần là từ đâu đến y cũng đều thích hắn, đều muốn ở bên hắn. Như vậy đến từ nơi nào ai quan tâm nhiều như vậy chứ? Hai người ở trong phòng thân mật, bên ngoài lại lật trời......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện