Editor: demcodon

Quán nướng mãi cho đến rất khuya mới không tiếp tục kinh doanh, Yến Thần Dật lau mồ hôi quay đầu nhìn về phía Tư Bác ngồi ở trên bậc thang uống nước cười nói: “Có đói bụng không?”

“Đói, Thần Thần, ta cũng muốn ăn cánh gà nướng, đệ nướng cho ta đi, muốn ăn cay.” Tư Bác gãi gãi cánh tay bị muỗi chích mấy bao lì xì*.

(*Bị muỗi chích nổi lên mẩn đỏ TQ gọi là bao lì xì.)

“Trời nóng như vậy ăn cay huynh không sợ thượng hoả à, huynh đi phòng bếp nhìn xem còn dư bao nhiêu xâu đều lấy lại đây, chúng ta nướng buổi tối thêm thức ăn.” Yến Thần Dật thích đồ tươi mới, cho dù trong kho lạnh có thể chứa đựng thịt xâu nhưng hắn vẫn cảm thấy để cách đêm thì không tươi mới; đừng nói ăn có chuyện gì hay không, vạn nhất khách ăn vào tiêu chảy vậy thì nói không rõ, còn không bằng xâu bán trong ngày, buổi tối còn lại thì nướng cho tiểu nhị ăn, bọn họ cũng bận cả ngày.

Tư Bác gật đầu lau mồ hôi đứng dậy đi về phía hậu viện; mà Tào Nghi vẫn ngồi ở trước bàn uống rượu nhẹ thấy Tư Bác đi qua bên cạnh hắn ngay cả ánh mắt cũng không chia cho hắn, thế nên tức giận.

Cạch một tiếng vang nhỏ, hắn để chung rượu lên trên bàn sau đó sắc mặt âm u rống lên một tiếng với Quảng: “Tính sổ!”

Quảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn y một cái sau đó cúi đầu gảy gảy hạt châu bàn tính, tiếp đó cầm tờ giấy đến cười tủm tỉm nói: “Vị gia này, đây là tiền cơm, đây là tiền nghỉ trọ, ngài xem là hiện tại tính hay là lúc đi lại tính?”

Tào Nghi nhìn nhìn hóa đơn, phía trên viết các hạng mục thu phí rõ ràng, ngược lại là gật đầu cảm thấy rất rõ ràng vừa xem hiểu ngay, biết bạc mình bạc đều tiêu chỗ nào.

“Hiện tại tính.” Hắn xua tay, người ngồi bên cạnh nhanh chóng bỏ tiền ra, cầm một thỏi bạc giao cho Quảng, còn cười cười với Quảng.

“Chao ôi, gia, cái này quá nhiều rồi, tiệm nhỏ không có tiền thối.” Quảng ước lượng một chút trong lượng, hai mươi lượng đây.

“Không cần thối lại.” Tào Nghị tài đại khí thô vung tay lên, coi như thưởng cho.

Quảng nhíu mày nhỏ giọng nói: “Gia, ngài lãng phí như vậy Thái hậu nương nương có biết không?”

Tào Nghi chớp mắt cảm thấy răng đau, mẫu hậu hắn là người tôn trọng tiết kiệm. Lúc mấy năm trước đánh nhau ở hậu cung đi đầu làm cái gì giảm bớt chi tiêu, nếu để cho bà biết mình một bữa cơm đưa hai mươi lượng bạc ra ngoài...... Tào Nghi run lên, híp mí mắt âm trầm nhìn Quảng nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám nói bậy xé miệng ngươi!”

Quảng mới không sợ y, thẳng lưng thu bạc thuận tay lấy hóa đơn quay đầu trở về, còn ném cho Tào Nghi một câu: “Bạc này cứ để ở trong sổ, chờ lúc gia rời đi thì chúng ta cùng nhau lại tính, dư thì trả thiếu thì thêm vào.”

Tào Nghi hừ lạnh một tiếng.

Tửu lâu đóng cửa, bọn tiểu nhị đã đem phần công việc phạm vi mình quản lý đều thu dọn thỏa đáng rồi đi phòng bếp giúp Lưu sư phụ bưng thức ăn. Mỗi buổi tối đều có không ít thức ăn, đừng nhìn bọn họ mỗi ngày lượng công việc rất lớn nhưng một đám thật khỏe mạnh không ít.

Yến Thần Dật bưng xâu thịt đã nướng xong qua, bọn người Quảng nhanh chóng đi tắt bếp than đặt ở bên ngoài nguội một chút chờ cơm nước xong lại bưng bếp lò vào.

“Vị gia này còn chưa đi nghỉ ngơi à? Canh giờ cũng không còn sớm.” Yến Thần Dật thấy Tào Nghi còn ngồi ở chỗ kia, thức ăn trên bàn cơ bản cũng không còn nên nháy mắt ra hiệu với Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ thông minh cầm cái đĩa đựng thịt nướng bưng qua để xuống, cái gì cũng không nói mà trở lại.

“Ngươi ngược lại cũng biết làm ăn nhỉ?” Tào Nghi nhìn thịt nướng trong đĩa lạnh buốt nói một câu.

Yến Thần Dật cười cười với y không cãi lại.

Tư Bác quay đầu nhìn về phía Tào Nghi, sau đó giọng rất lớn hỏi một câu: “Thần Thần, hắn là ai vậy? Nhìn thật chán ghét.”

Tào Nghi tức giận nghiến răng, nghĩ thầm: "tên nhãi ranh đệ mới đi không bao lâu ngay cả ca ruột cũng không quen!"

Bốn thị vệ ngồi ở một bên âm thầm bóp trán: "Vương gia thật sự là có thể một câu đã chọc cho Hoàng thượng nổi điên mà."

Yến Thần Dật giơ tay lấy khăn vải qua lau vết đen dính trên mặt giúp Tư Bác, bĩu môi: “Ăn cơm, không cho nói lung tung.”

Tư Bác cười tủm tỉm nhìn hắn, lại gần hất cao cằm: “Gãi gãi, vừa mới bị sâu cắn mấy cái bao, thật ngứa.”

Yến Thần Dật thấy y hất cằm lên phía trên yết hầu một chút có mấy bao lì xì cũng không dám vươn tay gãi giúp y, chỉ có thể thổi thổi sau đó quay đầu nói với Ninh vừa ngồi xuống: “Lấy rượu bò cạp lần trước cho các ngươi ngâm đến đây.”

Ninh nhanh chóng đến quầy lấy vại nhỏ đến đưa cho hắn, Yến Thần Dật mở miệng hàn dùng khăn vải thấm chút rượu sau đó xoa xoa cho Tư Bác, lại thổi thổi: “Đừng gãi, ngày mai đi tiệm bán thuốc mua chút ngải diệp về xông muỗi.”

Tư Bác bĩu môi vươn tay cho hắn xem chỗ bị muỗi cắn từng mảnh từng mảnh trên cánh tay mình, tội nghiệp nhìn hắn.

Yến Thần Dật hoảng sợ đến gần nhìn nhìn lau rượu bò cạp giúp y hỏi: “Một ngày hôm nay bị cắn? Hai ngày trước trên người huynh cũng không có bao mà, ngứa hay không?”

“Ngứa, ta đều gãi rách da.” Y vươn ra một bàn tay khác cho hắn xem, có mấy vết rõ ràng đã gãi thấm máu ra ngoài.

Trong lòng Yến Thần Dật kinh ngạc, cũng bất chấp tầm mắt chết chóc phía sau bắn về phía mình lôi kéo y đứng lên chạy về hậu viện, trước khi đi nói với một bàn người: “Các ngươi ăn trước đi.”

Tư Bác bị hắn kéo chạy một đường về phòng, Yến Thần Dật sau khi đóng cửa lại thì cởi y phục của y: “Trên người có không?”

Hai ba cái đã lột y phục Tư Bác xuống, chỉ thấy sau lưng nam nhân cũng có mấy cái bao lì xì, hắn nhíu mày xoay người nam nhân nhìn nhìn, trước ngực ngược lại không có.

“Huynh ăn cái gì thế? Đây là dị ứng.” Hắn giơ tay ấn uống mấy bao lì xì phía sau y, Tư Bác rụt rụt thân thể: “Ngứa.”

“Ta nhớ rõ lần trước mua thuốc mỡ giảm nhiệt, chờ ta tìm ra bôi lên cho huynh xem thử.” Hắn đi đến tủ nhỏ một bên lấy ra cái bình nhỏ, sau khi mở ra bôi thuốc mỡ lên cho y.

“Ưm, lạnh quá.” Tư Bác chớp mắt mấy cái vươn tay lấy cái bình qua ngửi ngửi: “Thật sặc.”

“Ngăn ngứa là được, đợi lát nữa khô mặc y phục đi ra ngoài ăn cơm, ngày mai thức dậy đi tìm đại phu xem thử, hay là bị sâu độc gì cắn, người khác cũng không có chuyện gì sao huynh bị cắn như thế.” Yến Thần Dật bôi thuốc chỗ bao lì xì trên người y, sau đó bảo y mặc y phục vào.

Tư Bác bĩu môi, y cũng không muốn bị cắn.

Yến Thần Dật tính mua chút ngải diệp về làm túi hương đeo trên người đuổi côn trùng, thấy Tư Bác mặc y phục xong hai người trở về đại sảnh ăn cơm.

Tào Nghi lúc này không đi nhìn Tư Bác, hắn lau tay mang theo người trở về phòng cho khách ở hậu viện, chỉ là liếc mắt nhìn nhìn Tư Bác hừ lạnh một tiếng rồi vượt qua y.

Tư Bác liếc nhìn bốn người đi theo phía sau hắn, trong mắt không có thần sắc gì đặc biệt. Nhưng bốn người lại theo bản năng nhận thấy được y tức giận, sau đó nhanh chóng chạy theo bước chân Tào Nghi rời đi.

--- ---

Yến Thần Dật đang ngâm mình ở trong thùng tắm hưởng thụ nước ấm, Tư Bác lại bị Ninh gọi ra ngoài cửa. Sau đó......

“Ta quen ngươi hả?” Tư Bác nhìn nam nhân ngồi ở trên ghế đá trong sân sau đó đi qua ngồi ở đối diện hắn khó hiểu mở miệng.

Tào Nghi hung hăng giật khóe miệng giơ tay xua xua, mấy người đứng ở một bên đồng thời rời đi.

Ninh liếc nhìn Tư Bác, thấy biểu cảm y vẫn là loại ngây thơ đến có chút ngốc nghếch cười cười thì xoay người trở về phòng. Chủ thượng nhà gã có thể thu phục.

Trong sân không có những người khác Tào Nghi giơ tay vỗ xuống mặt bàn, căm tức nhìn Tư Bác lạnh giọng răn dạy: “Đệ còn muốn du đãng ở bên ngoài bao lâu nữa?”

Tư Bác chớ mắt mấy cái nghiêng đầu. Ánh mắt nghi hoặc khó hiểu lại không nói chuyện, ánh mắt y đã biểu đạt tất cả.

Đôi mắt kia quá mức trong veo làm cho Tào Nghi lung lay, sau đó có chút thẹn quá thành giận quát: “Không được nhìn ta như vậy!”

Tư Bác nhíu mày bĩu môi, đáng thương nhìn hắn, méo miệng nói: “Ngươi hung dữ với ta, Thần Thần trước nay cũng không hung dữ với ta, ngươi là người xấu.”

Tào Nghi thật muốn duỗi tay cho y một cái tát, bất quá loại dáng vẻ đáng thương này trước nay không thấy xuất hiện qua trên mặt đệ đệ nhà hắn, tiểu tử thúi kia trước nay chỉ có lạnh lùng trừng mắt với hắn, hoặc là khinh thường hoặc là ghét bỏ.

“Đệ đã quên tất cả?” Tào Nghi nheo mắt lại đánh giá trên mặt y, trong lòng cũng mang theo chút nghi hoặc không xác định hỏi y: “Thật sự không nhớ rõ ta?”

Tư Bác nhíu mày chậm rãi lắc đầu: “Ngươi là ai?”

“...... Ta là ca đệ.” Tào Nghi nheo mắt lại muốn từ trong mắt y nhìn ra chỗ nào không đúng, đáng tiếc sau khi đối diện với ánh mắt này lại phát hiện hắn cái gì cũng không nhìn ra.

“Ca ta?” Tư Bác chỉnh giọng cao lên sợ hãi kêu.

Tào Nghi che miệng của y lại một cái trừng mắt: “Nhỏ giọng một chút!”

“Ưm, ưm, ưm!!!” Tư Bác nhíu mày kéo tay hắn xuống, sau đó đứng lên lui về phía sau hai bước: “Ca ca là cái gì?”

“Ta......” Tào Nghi nghẹn nín thở một suýt nữa làm cho mình choáng váng, mặt nghẹn đỏ bừng. Tiểu tử thúi này tuyệt đối là cố ý, y dám ngay cả ca cũng không nhớ rõ? “Đừng tưởng rằng đệ có thể lừa gạt ta, không phải mới vừa rồi còn nói chuyện rất lưu loát sao?”

“Ta không nói gì không lưu loát, lưu loát là có ý gì?” Tư Bác chớp mắt mấy cái nghiêng đầu qua nhìn hắn, sau đó tiến lên một bước dạo quanh hắn qua một vòng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm thất lạc đệ đệ ngươi? Vậy kêu Thần Thần tìm giúp ngươi, hắn rất lợi hại cái gì cũng đều có thể làm.”

“Đệ không phải không biết ca ca là cái gì sao?” Tào Nghi trừng mắt.

“Ta biết cái gì là đệ đệ nha, ngươi thật ngốc.” Tư Bác bĩu môi ngáp một cái: “Ta phải đi về ngủ, ngủ ngon.”

Tào Nghi cứ như vậy trơ mắt nhìn y trở về phòng. Sau đó...... không sau đó, hắn lúc này đã không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào.

--- ---

Tư Bác trở về phòng thấy Yến Thần Dật đã tắm rửa xong nằm xuống nghỉ ngơi, y nhanh chóng đi tắm rửa một chút mang theo một thân hơi nước bổ nhào lên giường ôm Yến Thần Dật vào trong ngực rầm rì nói: “Thần Thần, đại thúc kỳ quái kia nói ta là đệ đệ hắn, đầu óc hắn có phải là có vấn đề hay không?”

Yến Thần Dật bị y củng lắc qua lắc lại, nghe y nói như vậy không khỏi bật cười nói: “Huynh còn muốn giả vờ tới khi nào? Người ta đều đã tìm tới cửa.”

Biểu cảm của nam nhân cũng không thay đổi, vẫn là bĩu môi vô tội như vậy đến gần bẹp bẹp hôn vài cái trên khuôn mặt Yến Thần Dật, ngốc ngốc nói: “Thần Thần, đệ quên hả, ta vốn dĩ ngốc mà, không có giả vờ.”

Yến Thần Dật trợn trắng mắt, nghĩ thầm: "huynh cũng có thể lừa gạt bọn họ, còn giả vờ rất giống khi ở chỗ ta."

“Vậy huynh tính làm như thế nào? Vẫn cứ nói với hắn đã quên?” Yến Thần Dật giơ tay nhéo mũi nam nhân, trong mắt mang theo vui vẻ: “Nếu hắn không tin thì sao?”

“Quan tâm hắn có tin hay không, ta không thừa nhận là được.” Tư Bác nhíu nhíu mũi, cười cười với hắn: “Ta không thừa nhận có gì quan hệ với hắn có tin hay không?”

Yến Thần Dật nhíu mày không nói chuyện. Đúng vậy, chỉ cần Tư Bác không thừa nhận là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện