Editor: demcodon

Trong phòng Yến Thần Dật và nhị ca nói cái gì trước không đề cập tới.

Tư Bác xách một thùng nhỏ đường cục trong tay đi về phía chuồng ngựa. Ninh đi theo phía sau y cũng xách một thùng gỗ chứa đầy táo đỏ lớn, gã còn thuận tay bóc một trái cọ cọ trên y phục sau đó cho vào miệng nhai rắc rắc.

“Chủ thượng, Hoàng thượng có phải áp xuống mấy tin tức hay không, mấy tham quan bị trừng trị hình như không ai biết.” Ninh lại nhét trái táo giòn vào trong miệng nghiêng đầu nhìn y: “Người bên ngoài đều truyền huyện Lâm gặp ôn dịch, những nạn dân chạy đến cũng đều trở về.”

“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Tư Bác liếc mắt nhìn gã duỗi tay bóc hai trái táo đỏ giòn lau lau: “Ai mua quả táo này? Rất ngọt.”

“Dịch đi ra ngoài mua về, Tiểu Yến nói muốn làm rượu táo, ta thấy nhiều nên lấy chút đến cho A Hắc ăn.”

“Chủ thượng, Quảng và Dịch vẫn còn tức giận hả?.”

“Ngươi mấy ngày nay sao lại không chịu ngồi yên vậy?” Tư Bác đổ đường cục vào mấy máng ăn của ngựa, lại mang quả táo đổ vào, vừa xoay mặt nhìn Ninh ở một bên gánh nước đến chuẩn bị chà lưng cho ngựa: “Trước kia không thấy ngươi nói nhiều như vậy.”

“Thuộc hạ tò mò mà, lại nói ngài mỗi ngày ở bên Tiểu Yến ngọt ngọt ngào ngào, hai người Quảng và Dịch lại rét căm căm, ta đương nhiên sẽ quan tâm một chút.” Ninh rất vô tội nhìn y. Nếu như ở trước kia gã khẳng định không dám nói với chủ thượng như vậy, hiện tại cũng không giống, tính tình của chủ thượng tốt hơn rất nhiều, gã bất tri bất giác sẽ không sợ.

“Chuyện chỉ bởi vì uống một chút rượu?” Tuy nói nghe Yến Thần Dật đề cập qua một lần với mình nhưng Tư Bác cũng không để ý. Bất quá tính tính thời gian chiến tranh lạnh cũng hơi lâu: “Chia phòng ngủ?”

“Không rõ ràng lắm, hai ngày nay Dịch hình như về nhà ở.” Ninh lắc đầu đặc biệt bất đắc dĩ nói với y: “Hai ngày trước Dịch còn ở chung phòng kia với Quảng, sau này Quảng ghét bỏ hắn hũ nút dường như đuổi hắn ra, sau đó hắn trở về thôn. Ngày đó thuộc hạ hỏi hắn sao không ở trong tửu lâu, hắn nói sợ Quảng thấy hắn phiền lòng.” Ninh chớp mắt mấy cái mím môi cười xấu xa: “Thuộc hạ ngược lại là cảm thấy hắn ngượng ngùng nói xin lỗi với Quảng mới chạy về.”

Tư Bác nhíu mày thuận tay dùng lược chải lông đuôi cho A Hắc, vừa nhìn gã: “Đi gọi hắn, phía trước nếu như không bận cũng gọi Quảng tới.”

Ninh gật đầu bước nhanh về phía đại sảnh.

--- ---

Trong phòng, Yến Thần Dật rót nước trà lần thứ tư cho nhị ca, thấy y vẫn uống nước trà lại không nói chuyện hơi lo lắng một lát y có thể mắc tiểu hay không......

“Nhị ca nếu như có chuyện cứ việc nói thẳng, đệ đệ nếu có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp.”

Nhị ca thở dài, ngón tay đặt ở trên bàn giật giật, thấy hắn mỉm cười nhìn mình chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: “Lần này ta tới là muốn mượn ít bạc của đệ.”

Yến Thần Dật không nói chuyện, biểu cảm cũng không thay đổi.

Nhị ca có thở dài giơ tay sờ sờ có lẽ là mồ hôi trên mặt, sau đó thở sâu như là làm quyết định gì lớn nói: “Nhị ca biết đệ cũng không có bao nhiêu bạc, nhưng nói như thế nào cũng đều là người một nhà, đệ cũng sẽ không nhìn đại ca có chuyện gì phải không?”

“Nhị ca, không phải làm đệ đệ không hỗ trợ, đệ cũng là hữu tâm vô lực.” Yến Thần Dật đứng lên đi đến trước tủ y phục đầu giường mở ra cầm một rương nhỏ từ bên trong ôm đến đặt ở trước mặt nhị ca, tiếp đó mở ổ khóa phía trên ra: “Đây là sổ sách hai tháng này của tửu lâu, nhị ca nếu như không tin có thể tự mình nhìn xem, đừng nhìn tửu lâu này của đệ mỗi ngày đều có không ít khách ra ra vào vào, chỉ là huyện Hoa Dương này vốn là huyện thành không phải giàu có, cho dù bán nhiều cũng không kiếm được mấy đồng bạc.”

Mắt nhị ca đặt ở sổ sách trong rương nhỏ, thấy hắn lấy ra đưa cho mình thì y chỉ có thể kiên trì lật lật, phía trên viết từng mục ngay ngắn chỉnh tề hơn hai tháng, y cho dù muốn hoài nghi là giả cũng đều không được. Thứ nhất chuyện y đến huyện Hoa Dương không có thông báo trước, thứ hai nét mực trên sổ sách này đều sâu cạn không đồng nhất, căn bản không có khả năng là làm giả.

Nhị ca buông sổ sách xuống lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Tiểu Húc à, nhị ca cũng là không có biện pháp, đệ đừng giận nhị ca.”

“Nhị ca nói đi đâu vậy, đệ cũng không phải người keo kiệt như vậy.” Yến Thần Dật cười cười, thấy y đặt sổ sách lại rương nhỏ cũng không để ý vươn tay đóng nắp khóa kỹ rương lại cầm đặt về chỗ cũ: “Nếu không phải tiếp nhận tửu lâu này chỗ đệ ngược lại còn chút bạc, nhưng sổ sách này nhị ca cũng thấy, là thật không có còn bạc.”

Nhị ca cười khổ gật đầu: “Là nhị ca thiếu suy xét.”

Yến Thần Dật không quan tâm xua tay cười nói: “Đã nói nhị ca đừng khách khí với đệ, đây cũng không phải chúng ta không giúp đại ca, là thật không có. Cho dù phụ thân kéo quản gia đến cũng là không có bạc, chẳng lẽ còn muốn chúng ta mang tiệm bán ra ngoài cầm bạc cho đại ca sao?”

Nhị ca cúi đầu thở phào một hơi: “Được rồi, vậy nhị ca trở về đây, đệ không có việc gì thì đến chỗ nhị ca chơi.”

“Vâng, qua một thời gian nữa không bận thì đi, đúng rồi nhị ca, công thức hai loại điểm tâm này cho ca cầm về đó.” Yến Thần Dật thuận tay lấy ra công thức điểm tâm đưa cho nhị ca, thấy dáng vẻ ngây ngốc của y không khỏi cười nói: “Đây là công thức điểm tâm mới ra, nhị ca cầm về cho đầu bếp trong tiệm xem thử, không khó làm.”

“Đây......” Nhị ca không nỡ cầm tờ công thức trong tay bỏ xuống: “Nhị ca vô công bất thụ lộc*, không muốn không muốn.”

(*Vô công bất thụ lộc: không có công lao thì không nhận bổng lộc.)

Yến Thần Dật ngược lại cảm thấy người nhị ca tiện nghi này nhị ca nhân còn dễ gần, ít nhất không tham như vậy. Bất quá tính tình này hình như hơi mềm yếu một chút.

Hắn sờ sờ cằm cười nói: “Điểm tâm này còn chưa bán qua ở chỗ đệ, lúc ấy đệ đệ giúp nhị ca có thể làm cho nhị ca kiếm một ít tiền. Bất quá có câu này đệ phải nói rõ ràng, nhị ca, chúng ta hiện tại đã chia nhà, cho dù đại ca có chuyện gì cũng không đến lượt chúng ta quan tâm, lời này đệ đệ cũng nói như vậy. Nếu ca không thích nghe coi như đệ đệ nói vui đùa nghe một chút rồi bỏ qua.”

Nhị ca gật đầu cũng biết ý hắn.

Yến Thần Dật thấy y không nói gì thêm chỉ là cúi đầu suy tư, hắn đứng dậy mở cửa nhìn thấy Dịch và Quảng đi tới ở bên ngoài giơ tay gọi vào: “Các ngươi đi đâu vậy? Xâu thịt xong chưa?”

“Chưa, Tư Bác kêu chúng ta đi tìm y, Ninh và bọn Tiểu Ngũ còn đang xâu, cũng sắp làm xong.” Quảng thấy y đứng ở cửa liếc mắt nhìn thấy nam nhân ngồi ở trong phòng, hắn nhíu mày bĩu môi: “Thế nào?” Hai chữ này hỏi giọng rất nhỏ, dường như không nghe được.

Yến Thần Dật lắc đầu xua tay với hai người họ xoay người vào phòng: “Nhị ca, giờ này cũng không sớm, bằng không nếm thử thịt xâu nướng ở chỗ đệ?”

“Được đó, một đường đến đây đều nghe bọn họ nói hương vị thịt nướng huyện Hoa Dương đặc biệt không tệ, nhị ca cũng trộm học của đệ.” Mắt thấy mặt trời cũng sắp xuống núi, nếu như bây giờ lên đường ban đêm chỉ sợ cũng phải ngủ ở ngoài trời.

“Ta dẫn nhị ca đến phòng nghỉ ngơi một lát, người nhị ca dẫn đến cũng kêu bọn họ dàn xếp đi, một lát thịt xâu nướng xong đệ bưng đến cho nhị ca.”

“Không cần không cần, ta đến đại sảnh ăn cùng mọi người là được.” Nhị ca nhanh chóng xua tay, vừa được chỗ tốt của người ta còn ở chỗ này giả vờ làm đại gia sao không biết xấu hổ chứ.

“Vậy nhị ca tự đi dạo đi, gian chính là phòng nhị ca.” Yến Thần Dật chỉ chỉ một gian khách cách phòng mình không xa rồi dẫn y đến đại sảnh: “Nhị ca cũng có thể làm chút thịt nướng linh tinh bán trong tiệm, thứ này mùa hè sẽ rất nóng.”

Nhị ca gật đầu lên tiếng, cảm thấy có thể làm.

--- ---

Trong chuồng ngựa, Tư Bác mang theo nụ cười nhạt nhìn Dịch hỏi gã: “Thế nào, bị Quảng ghét bỏ?”

Dịch bĩu môi, khóe mắt dư quang nhìn Quảng.

Quảng xuy một tiếng cười lạnh nói: “Nhìn cái gì? Rõ ràng chính là huyn có vấn đề còn bịt kín không xin lỗi ta, huynh cũng không tin tưởng ta thì chúng ta còn gì để nói?”

Quảng vẫn cảm thấy hắn và Dịch cho dù thời gian tách ra hơi dài nhưng hiện tại lại ở chung một chỗ sẽ giống như trước kia, cho nhau tin tưởng và thấu hiểu. Nhưng hắn phát hiện mình tin tưởng Dịch, nhưng Dịch lại vẫn hoài nghi hắn mập mờ với nam nhân khác, chuyện này đổi thành ai cũng phải tức giận.

“Được rồi, cũng không phải nữ nhân, làm gì sao đo nhiều như vậy.” Tư Bác trợn trắng mắt nhìn Quảng: “Đừng lải nhải dài dòng, ngươi cũng được đó.” Y nhấc chân đạp về phía Dịch: “Nói lời xin lỗi thì sao, có thể làm cho ngươi mất miếng thịt hay là mất chút máu?”

Dịch mím môi quay đầu nhìn mặt Quảng lạnh nhạt há há miệng:“......” Nhưng âm thanh lại không phát ra.

Quảng quay đầu nhìn y, thấy y chỉ là há miệng lại không nói gì với mình, vừa rồi còn cho rằng y sẽ xin lỗi tâm tình hơi tốt một chút càng thêm không xong: “Được rồi, ta không có gì nói với huynh, chủ thượng, ta đi ra phía trước mở tiệm.”

Tư Bác không nói gì nhìn Dịch, thấy Quảng quay đầu đi cũng không có biện pháp ngăn cản gã, chỉ có thể nhìn về phía Dịch nói: “Ngươi không thể cố gắng vào lúc này sao? Không phải là nói lời xin lỗi sao, sao lại mất sức như vậy?”

Dịch nhíu mày cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ cọc gỗ kia làm cho người thật sự là không nói gì.

“Ngươi có phải cảm thấy Quảng không có ngươi là không được hay không?” Tư Bác đột nhiên nheo lại đôi mắt nhìn gã, tính toán cho gã một chút kích thích tàn nhẫn kích thích gã: “Thà rằng tìm người khác, chỗ ca ta cũng có mấy người đấy, ngươi nếu như còn tính tình này đừng đến lúc đó hắn chạy với người khác.”

Dịch biến sắc ngẩng đầu nhìn y: “Chủ thượng!”

Rõ ràng y không muốn nghe đến loại khả năng này.

“Thế nào? Ngươi cũng không nhìn xem ngươi giống như con gấu ngoại trừ Quảng ra còn ai có thể cần ngươi? Còn không biết quý trọng ở đó bưng bít cái gì, ngươi không nhìn thấy ta cả ngày giống như cao da chó dính Thần Thần sao? Muốn cho hắn chỉ thuộc về một mình ngươi thì phải mặt dày, cứ bưng sĩ diện có ích lợi gì. Sớm muộn gì hắn cũng có người khác, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng đã muộn.” Tư Bác hừ lạnh một tiếng giơ tay vỗ vỗ bờ vai của gã: “Đi, đuổi theo mặt dày mày dạn xin lỗi hắn, dính hắn làm cho hắn tha thứ cho ngươi, thật sự không được thì khiêng hắn ném lên trên giường, không phải đều nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa sao, sao lại cố chấp như vậy?”

Biểu cảm kia, giọng điệu kia của Tư Bác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dịch chớp chớp mắt, cảm thấy phương pháp này có thể làm quay đầu muốn đi tử hình Quảng ngay tại chỗ......

“Đợi lát nữa!” Tư Bác vươn tay bắt gã tức giận nói: “Buổi tối lại nói! Còn phải mở tiệm buôn bán đấy, nếu như chậm trễ ta đá chết ngươi!”

Dịch ừh một tiếng không tình nguyện đồng ý.

--- ---

Quảng đi đến đại sảnh thì thấy Yến Thần Dật đang nói chuyện với nhị ca y, hắn đảo đảo đôi mắt đi qua vỗ vai Yến Thần Dật: “Tiểu Yến, ta có việc nói với ngươi.”

“Ừh.” Yến Thần Dật cười cười với nhị ca, sau đó đứng dậy đi với Quảng đến quầy: “Làm sao vậy?”

“Nhị ca ngươi tới tìm ngươi mượn bạc?” Quảng duỗi tay lấy một chồng biên tai từ trong quầy đưa cho y: “Đây là hóa đơn nhập hàng, một lát ngươi lấy bạc đưa cho ta, chờ ngày mai ta đi tính tiền với mấy thương gia kia.”

“Ừh, ngươi làm sổ sách giả kia không tệ, còn có, đừng giận Dịch nữa.” Yến Thần Dật nhận giấy tờ nhìn thoáng qua gật đầu: “Nghe lời đi, đừng làm cho chúng ta lo lắng.”

Quảng không nói gì mắt trợn trắng, nghĩ thầm: "ta cũng muốn giải hòa với hắn, nhưng hắn nãy giờ không nói gì ta có thể làm sao bây giờ? Ta cũng rất buồn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện