Editor: demcodon

Tư Bác dẫn theo Trương Cường đi đến chỗ có khất cái tàn tật, sau khi thấy mấy người kia không khỏi nhíu mày xoay mặt hỏi: “Chính là bọn họ?”

Trương Cường gật đầu: “Ta đã hỏi qua, đều là chạy nạn đến đây sau đó người trong nhà chết, Huyện lão gia nói bọn họ thiếu tay thiếu chân không thể làm việc nên đuổi ra thành.”

Đi theo Tư Bác đến còn có Dịch, y tiến lên hai bước nhìn kỹ năm hài tử kia xoay mặt nói: “Đều là khuyết tật bẩm sinh, làm sao bây giờ?”

Nam nhân sờ sờ cằm nhìn về phía năm người bởi vì nhìn thấy người xa lạ mà cảm thấy kinh hoảng rút một chỗ, nhưng trong mắt vẫn là mang theo hy vọng hỏi: “Đã bao nhiêu tuổi?”

“Chúng ta có ba người mười một tuổi, hai người bọn họ chín tuổi.” Trong đó có một nam hài ngửa đầu nhìn Tư Bác, sau khi suy nghĩ vẫn là hỏi y: “Lão gia, chúng ta có thể làm việc, ngài mang chúng ta về đi, chỉ thưởng miếng cơm ăn là được, chúng ta công việc gì cũng đều có thể làm.”

Bốn hài tử khác sau khi nghe hắn nói lập tức gật đầu phụ họa nói: “Đúng đúng, chỉ cần cho chúng ta một bữa cơm ăn là được.”

Dịch ở một bên đứng một lát thấy chủ thượng không có phản ứng gì không biết suy nghĩ gì lập tức đi qua nhìn y cũng không nói, nhưng trong mắt là rõ ràng ý muốn giúp mấy hài tử này.

Tư Bác nhíu mày nhìn gã: “Mang bọn họ về để ở đâu? Ta cũng không cho rằng Thần Thần sẽ đồng ý nuôi bọn họ.” Đừng nhìn bình thường Yến Thần Dật nói dễ ở chung dễ nói chuyện, nhưng có một số việc hắn khẳng định sẽ không làm.

“Cũng không thể mặc kệ.” Dịch nhíu mày nhỏ giọng mở miệng.

“Đúng vậy, đúng vậy, không thể mặc kệ, bọn họ rất đáng thương, ta trộm bạc cũng là vì làm cho bọn họ ăn cơm không đói bụng, vốn có bảy người, hai người kia......” Trương Cường nói đến đây thì dừng lại, Tư Bác hòa nhã cũng có thể đoán được hắn muốn nói cái gì. Chỉ nhìn mấy Liền xem hài tử này một đám gầy trơ cả xương cũng có thể biết, chỉ sợ đói bụng không phải một hai bữa.

“Trước mang về đi, ta sẽ thương lượng với Thần Thần.” Tư Bác xua tay bảo bọn họ đuổi theo xoay người đi ra miếu đổ nát.

--- ---

Trong tửu lâu, Yến Thần Dật làm xong tôm viên và cá viên kêu tiểu nhị mang sang một bên. Ninh từ bên ngoài tiến vào nói với hắn: “Tư Bác mang về năm hài tử.”

“Hài tử?” Yến Thần Dật nhíu mày, hắn nghĩ là người trưởng thành hoặc là ông lão.

“Ừh, năm hài tử, bốn nam hài một nữ hài, đều là khuyết tật bẩm sinh.” Sắc mặt Ninh không tốt lắm, mấy hài tử kia đều xanh xao vàng vọt, vừa thấy thì biết chịu không ít khổ.

“Đi xem.” Yến Thần Dật rửa tay sạch sẽ xong đi ra ngoài cùng Ninh.

Trong sân, năm hài tử ngồi ở trên nệm rơm đang bóc màn thầu từng ngụm từng ngụm nhét vào miệng, tay đen tuyền và màn thầu trắng trắng hình thành liên kết đối lập.

Yến Thần Dật xoay mặt nói với Ninh: “Đi kêu Lưu sư phụ làm chút canh nóng bưng tới cho bọn họ, ăn màn thầu sẽ nghẹn.”

Ninh gật đầu nhanh chóng xoay người chạy về phòng bếp.

“Thần Thần, bọn họ......” Nam nhân sau khi thấy hắn thì bước đến há há miệng muốn nói cái gì, nhưng dáng vẻ cười như không cười kia của Yến Thần Dật lại làm cho tất cả yêu cầu của y đều nghẹn ở trong cổ họng.

“Huynh trước hết nghe ta nói.” Yến Thần Dật giơ tay lắc lắc ý bảo y đi với mình sang một bên, tiếp theo nói: “Thứ nhất trong tửu lâu chúng ta không thiếu tiểu nhị, thứ hai huynh không thể không thừa nhận chúng ta không có biện pháp một lúc nuôi nhiều hài tử như vậy, thứ ba nếu ta mang bọn họ giữ lại ở trong tửu lâu huynh cảm thấy Huyện lệnh sẽ thấy thế nào? Cho dù hắn biết thân phận của huynh kiêng kị thân phận của huynh, nhưng những người khác thì sao? Chúng ta còn chưa tới tình cảnh có thể thác lớn đến cứu tế người.”

“Cũng không thể nhìn bọn họ đói chết, đã chết hai người.” Tư Bác thở dài, y biết ý Thần Thần cũng có thể hiểu được, nhưng đối với người ở trên chiến trường chém giết qua mà nói sẽ đặc biệt coi trọng tiểu hài tử.

Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái nâng tay sờ sờ cằm y: “Được rồi, được rồi, ta sợ huynh, đừng lại nhìn ta với ánh mắt tội nghiệp như vậy.”

“Đã biết Thần Thần lương thiện nhất!” Tư Bác biết hắn đã thỏa hiệp đến gần ôm lấy hắn bẹp một cái hôn ở trên mặt, cười thật thoải mái.

“Được rồi, được rồi, buông ta xuống, bọn họ đều mang về thôn ở trong nhà quả phụ kia mới mua đi, kêu Trương Cường cũng ở chung với bọn họ.” Yến Thần Dật suy nghĩ rồi nói.

“Được được được, vậy cũng không thể tùy tiện bọn họ ăn ở không phải trả tiền, phải tìm chút việc cho bọn họ làm.” Tư Bác cười tủm tỉm nhìn hắn đảo mắt nói: “Không thì mua chút bò dê để cho bọn họ nuôi?”

“Mang gà trong nhà cũng đưa qua đi, chúng ta hiện tại không rảnh lo những việc đó trong nhà, vẫn cứ phiền toái cả nhà Lý đại gia ta cũng rất ngượng ngùng.” Yến Thần Dật gật đầu thấy Ninh bưng canh thịt viên đi ra thì cùng y đi qua cầm chén nhỏ múc canh cho bọn nhỏ: “Cung cấp chỗ ổ cho các ngươi, mỗi ngày đi chăn dê thả trâu, ở trong sân nuôi gà vịt, một ngày ba bữa tự mình làm, có vấn đề gì hay không?”

Năm tiểu hài tử sau khi nghe hắn nói sửng sốt, tiếp theo kinh hỷ đồng thời gật đầu: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cám ơn đại lão gia.”

“...... Ta cũng không phải địa chủ gọi cái gì lão gia chứ, gọi Tiểu Yến ca ca là được.” Yến Thần Dật đưa canh cho bọn họ, thấy bọn họ cũng không sợ nóng bưng lấy thổi thổi rồi uống không khỏi lắc đầu: “Một lát sẽ để người đưa các ngươi đi qua, nơi đó hẳn là cái gì cũng có, các ngươi tự mình hẳn là có thể chăm sóc bản thân.” Nói xong hắn lại quay đầu nhìn về phía Trương Cường đang ở một bên nhìn chằm chằm mình nhíu mày nói: “Những người này là ngươi nhặt được thì về tự ngươi quản, nếu chăm sóc dê bò mập mạp ta sẽ phát tiền thưởng cho ngươi, lại làm cho ta biết ngươi trộm đồ thì sẽ chặt tay ngươi.”

Trương Cường run run một chút nhanh chóng đầu, nghĩ thầm: "dáng vẻ người này rất dễ nhìn sao lòng lại tàn nhẫn như vậy."

“Biết biết, ta khẳng định mang những dê bò kia nuôi thành mập mạp khỏa mạnh.” Trương Cường liên tiếp đồng ý nhe răng cười với với hắn.

Tư Bác ở một bên hừ lạnh một tiếng giữ chặt tay Yến Thần Dật kéo hắn đi.

“Thần Thần, chàng đã sắp xếp xong chỗ cho bọn họ thì không cần phiền đến chàng nữa, chúng ta còn muốn kiếm bạc nữa.”

“...... Đây không phải huynh muốn xen vào chuyện bao đồng sao? Sao lại làm như là ta không có việc gì tìm thêm việc thế?” Hắn không nói gì nhìn nam nhân, thấy dáng vẻ y nhăn mặt cảm thấy rất thú vị giơ tay nhéo lỗ tai y: “Viết thư cho ca huynh đi, miễn cho làm thâm hụt tiền buôn bán.”

“Viết như thế nào?” Tư Bác cười hì hì nhìn hắn, dùng bả vai cọ cọ cọ hắn.

“Nói cho hắn biết huynh chứa chấp mấy tiểu hài tử, gần đây buôn bán khó khăn cần hắn giúp đỡ chút bạc, không thì chúng ta sẽ chết đói.” Yến Thần Dật xoay mặt âm trầm nhìn y, sau đó lôi kéo y vào phòng thu chi đẩy y ngồi lên trên ghế duỗi tay cầm giấy bút đặt ở trước mặt y, mày thoáng nhíu nói: “Viết.”

“Khụ, cho dù ta viết ca ta cũng sẽ không tin.” Nam nhân không nói gì nhìn hắn chơi tính xấu, lôi kéo cánh tay hắn ngồi trong lòng mình rồi ôm lấy, dùng mặt cọ cọ mặt hắn: “Ta sai rồi, chỉ lần này thôi, lần sau nhất định không xen vào chuyện bao đồng như vậy.”

“Huynh hẳn là rõ ràng có bao nhiêu người cần giúp cứu tế, nhưng chúng ta một không có tiền hai không quyền, Cho dù muốn quản cũng quản không được, trên danh nghĩa huynh là Vương gia chẳng lẽ không biết sao?” Yến Thần Dật trừng mắt, hắn từng gặp qua rất nhiều loại chuyện này, vốn là có lòng tốt kết quả lại rước lấy phiền toái không nhỏ. Huyện lệnh huyện Hoa Dương này tuy nói chẳng qua là quan tép riu, nhưng hắn nếu có thể manh những hài tử không có biện pháp làm việc đuổi ra thành thì đại biểu Huyện lệnh kia không phải có lòng tốt. Thà rằng đắc tội quân tử cũng không thể tội tiểu nhân, hắn không muốn tìm phiền toái cho mình, tương đương hắn cũng không hy vọng nam nhân tìm phiền toái.

“Ta biết, ta biết, chỉ lần này thôi, thật sự, chỉ lần này thôi.” Y đến gần hôn hôn trán hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nhưng trong mắt lại lộ ra lạnh như băng: “Mấy năm trước ta biết được phụ hoàng đã chết kia chiêu binh đặc biệt hung tàn, nam hài tử mười ba tuổi trở lên đều bị y ban bố pháp lệnh đưa lên chiến trường. Chàng có biết những hài tử không trải qua huấn luyện sau khi đến chiến trường là dáng vẻ gì không? Bọn họ có mấy người ngay cả đao cũng cầm không nổi, cho nên đến trên chiến trường cũng là chết, có một số không chết cũng đều tàn phế, cuối cùng bị y hạ lệnh tất cả đều giết chết miễn cho cản trở.”

Yến Thần Dật trợn tròn đôi mắt nghe y dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại chuyện tàn nhẫn như vậy, một hồi lâu mới thở ra một hơi, giọng run rẩy hỏi: “Đây chính là nguyên nhân các huynh soán vị?”

“Không khác lắm.” Nam nhân rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện này, y nhún nhún ôm vai Yến Thần Dật lắc lắc: “Ta biết chàng lo lắng ta chọc phiền toái cho mình, ca ta không phải loại người như vậy, chúng ta là huynh đệ ruột.”

Yến Thần Dật bĩu môi, nghĩ thầm: "làm huynh đệ ruột thì làm sao, bao nhiêu huynh đệ ruột đều bởi vì vị trí kia mà tính kế sát hại nhau.

“Tự trong lòng huynh rõ ràng là được, ta chỉ muốn sống an ổn với huynh.” Yến Thần Dật cọ cọ cằm nam nhân đứng dậy từ trong lòng y đứng sang một bên rũ mắt đối diện với Tư Bác nói: “Viết thư cho hắn, nói cho hắn chuyện gì xảy ra, loại người sẽ thay đổi vì bằng mặt không bằng lòng.”

Tư Bác bật cười gật đầu, nghĩ thầm: "hôm nay y nếu như không viết bức thư này phỏng chừng buổi tối Thần Thần có thể làm cho mình trên ngủ sàn.

Yến Thần Dật thấy động tác của y bắt đầu cầm bút còn mình cũng ngồi vào một bên cầm sổ sách đến lật lật. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa kêu Dịch đến: “Cái này đưa cho Trương Cường, kêu hắn khôn khéo một chút.”

Dịch nhìn nhìn túi tiền trong tay khó hiểu hỏi: “Nhiều như vậy?” Cho dù muốn nuôi mấy hài tử này cũng không dùng một túi bạc như vậy, ít nhất cũng có năm - sáu mươi lượng.

“Kêu hắn đi mua bò dê, các ngươi làm sao có thời giờ đi mua, trước mua năm con, miễn cho bọn họ không biết nuôi lại nuôi chết. Bạc còn lại cho bọn họ mua thêm một ít y phục chăn đệm dùng qua mùa đông.” Yến Thần Dật nhìn mấy hài tử đã cơm nước xong đang rửa mặt cũng rất bất đắc dĩ: “Một lát đi tìm hai chiếc xe ngựa đưa bọn họ đi qua, kêu Mạnh đại gia giúp xem bọn họ có bệnh khác hay không, nếu có thì nhanh chóng trị đừng kéo dài.”

“Ừh.” Dịch gật đầu cảm tạ cười cười với hắn: “Cám ơn.”

Yến Thần Dật xua tay lại trở vào phòng, Dịch đi tìm xe ngựa.

--- ---

Bọn nhỏ ngồi ở một bên trong lều ăn no vây quanh Trương Cường, trong đó một tiểu cô nương duy nhất nhỏ giọng hỏi hắn: “Ca ca vừa rồi có phải muốn chứa chấp chúng ta hay không?”

“Ừh, chúng ta còn có nhà ở, không cần phải tiếp tục ngủ ở trong ngôi miếu đổ nát.” Trương Cường sờ sờ tóc nữ hài nhẹ nhàng cười.

“Đó có phải cũng không cần đói bụng hay không?” Tiểu nam hài chín tuổi khác ngẩng mặt nhìn hắn, vừa mang vết bẩn đen tuyền trên mặt rửa sạch sẽ mấy tiểu hài tử cũng không tính xấu, chính là hơi quá gầy.

“Đúng vậy, không cần đói bụng.” Trương Cường cười ôm nhóc đến sờ sờ ống quần chân trái trống trơn của nhóc: “Về sau cũng không cần bị người dùng cục đá đập.”

“Ô ô......” Tiểu hài tử vừa nghe lời hắn nói tất cả đều gục đầu xuống nhỏ giọng khóc lên.

Yến Thần Dật sau khi trở vào phòng thu chi đi ra nhìn bọn họ rống xoay người đi phòng bếp cầm chút thịt khô và cá mặn ra giao cho Trương Cường: “Cầm những thứ này đi, đừng ăn quá nhiều, lúc mua bò tốt nhất có thể mua hai con bò sữa cho bọn họ uống một ít sữa bò sữa dê bổ sung dinh dưỡng cho thân thể.”

Trương Cường mím môi dùng sức gật đầu. Hắn hiện tại thật muốn tiến lên ôm lấy Yến Thần Dật, y là người tốt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện