Tạ Thiên Lan cầm thảo dược đi, Thẩm Thủy Yên muốn đi vào, nhưng không ngờ trận pháp phòng ngự kia lại cản lại y.

Thẩm Thủy Yên bôn ba mấy ngày không thấy mệt mỏi nhưng lúc này đôi mắt y lại hiện lên sự kinh ngạc.

Nhưng bởi vì có người ngoài nên cảm xúc này chỉ lướt qua. Y đứng ở ngoài cửa, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Tạ Thiên Lan nói: "Cơ thể của tôn thượng không khỏe, cần phải bế quan vài ngày. Mời thiếu cung chủ trở về."

Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Thủy Yên dừng lại trên người y.

Tạ Thiên Lan tuy trời sinh có dung mạo hào hoa phong nhã nhưng lúc này vẻ mặt y lại tỏ ra ôn hòa hiền lành: "Tôn thượng nói thiếu cung chủ đi đường mệt mỏi, mời về nghỉ ngơi."

Thẩm Thủy Yên cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo: "Giữa ta và A Vân cần ngươi xen vào?"

Lời này đầy địch ý, nhưng Tạ Thiên Lan lại không để ý lắm. Y mỉm cười, đưa tay ra: "Thiếu cung chủ, mời."

Thẩm Thủy Yên di chuyển ánh mắt, nhìn về phía trước: "Ta ở đây chờ hắn."

Tạ Thiên Lan cũng không nhiều lời, y không nhìn Thẩm Thủy Yên nữa mà quay lại tẩm điện Sở Mộ Vân.

Trận pháp kia vô cùng tuyệt diệu, ngay khi nam tử hồng y chạm vào liền phát ra ánh sáng màu xanh lục, dần dần bao quanh y.

Thẩm Thủy Yên không nháy mắt đứng nhìn. Ánh mắt cũng dần trở nên lạnh băng.

Trước kia màu xanh lục này là của riêng mình y.

Trước kia chỉ có y mới có thể đi vào.

Nhưng bây giờ lại có một người khác.

Bất an hóa thành thực thể, giống như một cái búa treo lơ lửng ở trong tim y.

Rõ ràng y và A Vân đã bày tỏ tâm ý, rõ ràng y đã hoàn toàn có được người này, rõ ràng y đã hoàn toàn chiếm hữu hắn, nhưng tại sao..... Chỉ cách xa có mấy ngày mà lại như ngày càng xa hơn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Thủy Yên ngơ ngẩn nhìn về phía trước. Y gần như có thể cảm nhận được thứ bị nắm chắc trong lòng bàn tay hóa thành một đống cát mịn, sau đó dần tràn qua các kẽ tay. Cho dù y có giữ chặt thế nào cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Cảm giác vô lực và mất khống chế dần chiếm cứ cả lồng ngực.

Y không có cách nào xuyên qua trận pháp này nhìn vào trong tẩm điện kia.

Nhưng Sở Mộ Vân lại có thể thấy y.

Nhìn thiếu niên ở bên ngoài vội vàng trở về, nhìn thấy đôi mắt của y tràn đầy mờ mịt, nhìn thấy sự bất an của y, nhìn thấy sự sợ hãi, yếu ớt ẩn sâu trong vẻ bề ngoài kiên cường của y.

Đây chính là người hắn yêu, là người hắn tâm tâm niệm niệm, là người mà hắn muốn ở bên suốt đời.

Nhưng lúc này..... Cách một bức tường lại giống như cách một tầng trời.

Sở Mộ Vân nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, Tạ Thiên Lan ôm chặt hắn từ phía sau, hạ xuống những nụ hôn nồng cháy lên cổ hắn.

Sở Mộ Vân vẫn không nhúc nhích, giọng Tạ Thiên Lan khàn khàn trêu chọc hắn: "Làm ở đây đi, trước mặt người ngươi yêu nhất bị ta thao đến bắn."

Cơ thể Sở Mộ Vân cứng đờ, nhưng hắn không phản kháng.

Bởi vì vô dụng, hoàn toàn vô dụng.

Trong phòng điên đảo gối chăn, bên ngoài lại sương giá.

Sở Mộ Vân lăn lộn một đêm với sự sung sướng về thể xác và đau đớn về tinh thần, mà Thẩm Thủy Yên lại đứng ở bên ngoài cả một đêm.

Sáng hôm sau, Tạ Thiên Lan ôm lấy hắn: "Muốn gặp y không?"

Sở Mộ Vân đang còn thở dốc nhưng giọng nói lại lạnh lẽo kiên định: "Không!"

Tạ Thiên Lan: "Tôn thượng thật tàn nhẫn."

Sở Mộ Vân rũ mắt che đi sự thống khổ.

Tạ Thiên Lan nhìn thấy hắn như vậy thì liền hưng phấn, hận không thể làm chết hắn. Vì vậy sáng sớm hai người lại lăn lộn trên giường.

Sở Mộ Vân 'bế quan' bảy ngày, Thẩm Thủy Yên cũng không ăn không uống mà đợi bên ngoài bảy ngày.

Trong lúc đó có không ít quản sự khuyên hắn đi nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Thủy Yên lại không nghe. Kiên trì mà đứng đó suốt mấy ngày trời đông.

Y đứng ở nơi đó tiêu hao thể lực; Sở Mộ Vân ở trong điện lại mài mòn tinh thần.

Tạ Thiên Lan không ngừng kích thích hắn.

"Thiếu cung chủ đối với ngài thật là thâm tình."

"Đứa bé đáng yêu như vậy, đáng tiếc lại không thể thỏa mãn thân thể dâm đãng này của ngài."

"Sao tôn thượng lại có thể như vậy?"

"Nếu thiếu cung chủ biết mấy ngày nay ngài làm gì, ngài nói xem...... Y có thể sẽ phát điên hay không?"

"Y yêu ngài như vậy nhưng ngài lại không quản nổi thân thể mình."

"Tôn thượng...... Ngươi vốn dĩ đã dâm đãng như vậy, cho nên đừng đi trêu chọc Thẩm Thủy Yên nữa. Y còn trẻ, còn có tương lai..... Đừng hủy hoại y......"

Câu cuối cùng rõ ràng đã kích thích Sở Mộ Vân. Vào ngày thứ tám, hắn cuối cùng cũng ra khỏi tẩm điện.

Thẩm Thủy Yên đã không ăn không ngủ hơn nửa tháng. Lúc ở bên ngoài tìm thảo dược, y một lòng muốn giải nạn cho Sở Mộ Vân nên không quản mệt mỏi. Nhưng bảy ngày nay đã vắt kiệt lòng dạ y, khiến y phát hiện y không có được nhiều như y tưởng tượng.

Thậm chí...... Y chưa từng có được.

Sở Mộ Vân ra ngoài, ánh mắt Thẩm Thủy Yên liền sáng lên. Mấy ngày chưa mở miệng nên giọng nói của y khàn khàn: "A Vân, cơ thể của ngươi......"

Sở Mộ Vân ngắt lời y: "Ba ngày trước ta đã không sao."

Lời này rõ ràng là đã có chuyện. Khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thủy Yên nháy mắt không còn huyết sắc, đôi mắt của y tối xuống như thể cắn nuốt hết ánh sáng: "Ngươi đang nói gì?"

"Ta cố tình không gặp ngươi." Sở Mộ Vân đè nén thống khổ ở trong lòng, cố gắng không thể hiện cảm xúc gì: "Ta đã nghiêm túc suy nghĩ, chúng ta không hợp nhau. Ngươi còn nhỏ......"

"Thẩm Vân!" Giọng nói trầm thấp của Thẩm Thủy Yên tràn đầy sát khí: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì!"

Sở Mộ Vân thở dài, tiếp tục nói: "Chúng ta vẫn là cha con đi."

Hắn vừa dứt lời, Thẩm Thủy Yên liền cảm thấy cái búa treo trong tim rơi xuống. Y đỏ mắt: "A Vân...."

Y nhẹ nhàng nỉ non tên hắn. Giọng nói vì đè nén điên cuồng mà run rẩy không thành lời: "Đừng đùa..... Chuyện này......"

Sở Mộ Vân thậm chí không dám nhìn y, cắn răng nói: "Ta đã mấy ngàn tuổi, ngươi thì sao? Ngay cả trưởng thành cũng chưa đến, ngươi thật sự cho rằng chúng ta sẽ có khả năng sao? Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ thích ngươi sao? Tỉnh táo lại đi, chúng ta..... Ưm....."

Thẩm Thủy Yên đột nhiên tiến lên bóp lấy cổ hắn, cắn môi hắn, máu tanh tràn ra.

Trong nháy mắt y hận không thể giết chết hắn! Biến hắn thành một thi thể lạnh lẽo, một cơ thể không có ý thức, một người ngoan ngoãn nghe lời, một cái xác chỉ có thể vĩnh viễn bên cạnh y!

Sở Mộ Vân bị hành động của y làm cho không kịp trở tay, nhưng tu vi của hắn lại hơn Thẩm Thủy Yên rất nhiều.

Hắn không đành lòng làm y bị thương, nhưng với tình hình này thì y và Thẩm Thủy Yên thật sự không có khả năng. So với sau này sẽ càng thêm thống khổ thì không bằng thừa dịp y vẫn còn trẻ mà nhất đao lưỡng đoạn*.

* (一刀兩段) Chặt 1 nhát đứt làm 2 khúc. Ý nói 1 nhát dao trí tuệ chặt đứt kiến giải chấp có, chấp không. Ví dụ thái độ cương quyết, dứt khoát không để bị tình cảm lôi kéo, cám dỗ.

Thời gian có thể xóa đi tất cả. Ngay cả tình cảm khắc cốt ghi tâm cũng không còn dài lâu theo năm tháng.

Thẩm Thủy Yên sẽ bước ra, sẽ quên hắn, sẽ có một cuộc sống mới......

Y nên có được thứ tốt nhất, y nên có được tình yêu chân chính, chứ không nên lãng phí thời gian vào hắn, người ngay cả cơ thể của mình cũng không khống chế được.

Trước khi gặp Tạ Thiên Lan, Sở Mộ Vân cho rằng mình có thể cho Thẩm Thủy Yên thứ tốt đẹp nhất.

Nhưng bây giờ hắn lại nhận ra mình là thứ tồi tệ nhất.

Vì vậy.....

Sở Mộ Vân giơ tay, ánh sáng xanh tụ lại trong lòng bàn tay. Hắn xuống tay, Thẩm Thủy Yên lập tức hôn mê.

Sở Mộ Vân nhìn thiếu niên mất đi ý thức, sắc mặt hắn vô cùng phức tạp, thống khổ và tuyệt vọng tràn ngập trong đôi mắt thâm tình. Giống như ánh nắng ban mai nhuốm màu u sầu, ánh trăng cô đơn trong đêm đông lạnh lẽo.

Sở Mộ Vân tự đưa Thẩm Thủy Yên về tẩm điện. Lúc đặt y lên giường, đôi môi hắn run rẩy, dường như muốn hôn y lần cuối. Nhưng những ký ức dơ bẩn kia lại hiện lên, hắn cuối cùng cũng không hôn.

Xoay người đi, Sở Mộ Vân như mất đi linh hồn.

Tạ Thiên Lan theo dõi cả một đường, y biết rõ tâm tư Sở Mộ Vân, chỉ là ....... Chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể kết thúc?

Không xóa sạch Thẩm Thủy Yên trong lòng hắn thì làm sao có thể chứa được người khác.

Sở Mộ Vân trở về tẩm điện, cả đêm đều mê man.

Hiếm khi Tạ Thiên Lan không muốn hắn mà chỉ yên tĩnh ngồi bên.

Thẩm Thủy Yên bị đánh thức. Là một khí tức xa lạ, một giọng nói xa lạ ngọt ngào gọi y: "Thiếu cung chủ, ngài tỉnh rồi?"

Thẩm Thủy Yên mở mắt ra thì thấy một thiếu niên vô cùng thanh tú, da cậu trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, tuổi xấp xỉ với y, nhưng lại trông gầy yếu hơn nhiều. Đôi mắt cậu ta nhu hòa, vừa ngượng ngùng lại có chút chờ mong.

Cậu hơi cúi đầu, tóc dài buông xuống lộ ra cần cổ trắng nõn: "Nô tài tới hầu hạ thiếu cung chủ."

Thẩm Thủy Yên ngồi dậy, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: "Ra ngoài!"

Thiếu niên kia hơi ngẩn ra, nhưng sau đó cậu ta thẹn thùng mỉm cười. Cậu ta mặc một bộ quần áo mỏng manh, thắt lưng buộc hờ bên hông. Ngón tay cậu ta khẽ động, thắt lưng lỏng ra, xiêm y tuột xuống, bên trong không mặc cái gì.

Sau khi cởi hết, gò má thiếu niên ửng đỏ, cậu ta nhỏ giọng nói: "Anh Nhi vẫn luôn ngưỡng mộ thiếu cung chủ, có thể được an bài đến hầu hạ ngài đã vô cùng sung sướng. Nhưng đây là lần đầu tiên của Anh Nhi, mời, mời......." Cậu ta xấu hổ đến mức không nói được.

Thẩm Thủy Yên nghe cậu ta nói xong thì quanh thân lập tức lạnh lẽo: "Ngươi nói..... Ngươi được an bài đến hầu hạ ta?"

Thiếu niên gật đầu.

Thẩm Thủy Yên đột nhiên đứng dậy, trong mắt đầy sát khí: "...... Ai sai ngươi tới?"

Thiếu niên như sợ hãi, giọng nói run run: "Thiếu cung chủ bớt giận, là Anh Nhi làm gì không đúng sao, là........"

Thẩm Thủy Yên nhìn cậu ta chằm chằm, gằn từng chữ: "Đừng để ta lặp lại!"

Trong mắt thiếu niên tràn ngập sợ hãi: "Là tôn thượng, tôn thượng để ta đến hầu hạ thiếu cung chủ."

Thẩm Thủy Yên đột nhiên giơ tay. Một luồng ánh sáng đập thẳng vào yết hầu thiếu niên.

Sát chiêu trí mạng như vậy, thiếu niên làm sao có thể kháng cự. Lúc sắp mất mạng, một luồng ánh sáng khác chặn lại ánh sáng đỏ.

Thẩm Thủy Yên quay lại, nhìn thấy nam tử hồng y đáng ghét kia.

Tạ Thiên Lan mỉm cười: "Thiếu cung chủ đừng xúc động. Đó là người của tôn thượng, ngài sao có thể cứ giết như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện