Biên tập: Tinh Vũ
05
Thiếu niên Corgi nhẩm đi nhẩm lại cái tên “Đổng Khoa Diệp” này, càng nhẩm càng thấy thuận miệng và càng lúc càng thích. Trước khi tìm lại được kí ức cũ, cậu hớn hở tiếp nhận cái tên mới này, dù sao thì nghe êm tai hơn so với mấy tên “A Hoàng A Vượng”, “Nhị cẩu tử”, “Mông bự” nào đó.
Trong nhận thức của cậu, đây là một tên người cao cấp.
Cậu nghe người khác gọi Kim Mậu là “Kim tiên sinh”, tự mình cũng học theo gọi một tiếng: “Kim tiên sinh, cảm ơn anh.”
Kim Mậu khẽ gật đầu đáp lại.
Lần này Kim Mậu đến nơi khác công tác, dựa theo kế hoạch ban đầu anh sẽ ở hai ngày rồi chạy về Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, dù sao chương trình học ở trường vẫn chưa kết thúc, anh cũng không muốn làm phiền thầy dạy thay mãi.
Có điều vì gặp phải Đổng Khoa Diệp đang bị thương nên anh ở lại thêm vài ngày.
Thấy Kim Mậu rề rà không về, nam trợ lý Tiểu Hạ tình tình bộc trực của anh đứng ngồi không yên, vội vàng chạy qua đây.
Tiểu Hạ đến lúc chiều hôm nay trúng lúc Kim Mậu đang phơi nắng, uống trà đọc sách, một bộ khí định thần nhàn, mà trên đùi anh có một Corgi nhỏ đang ngủ.
Để đề phòng người khác phát hiện, lúc sau Đổng Khoa Diệp lại biến về hình dạng của Corgi, vả lại tu vi của cậu còn lâu mới đủ, nếu muốn duy trì hình người trong thời gian dài thì giờ vẫn chưa đơn giản thế.
Thân phận thật là chó không thể tùy tiện bại lộ, Đổng Khoa Diệp cảm thấy Kim Mậu là người tốt nên cậu xin Kim Mậu giúp mình giữ bí mật, Kim Mậu cũng quyết đoán gật đầu đáp ứng.
Hôm nay Đổng Khoa Diệp vốn định ngủ trên đất, nhưng Kim Mậu nghĩ nền rất lạnh nên nhân dịp cậu ngủ say thì nhẹ nhàng bế cậu đặt lên đùi.
Trợ lý Tiểu Hạ hết hồn khi nhìn thấy Corgi trên đùi Kim Mậu: “Anh Mậu, đây là lần thứ mấy anh nhặt mấy con chó mèo lang thang rồi?”
Kim Mậu nhấp một ngụm trà, rũ mắt nhìn Corgi nhỏ trên đùi: “Chúng tôi phải phụ trách vì tông nó bị thương.”
Tiểu Hạ cười bất đắc dĩ: “Anh Mậu à, xem ra anh rất thích động vật nhỏ, cứ quan tâm đến tụi nó mãi thôi.”
Kim Mậu xuất đạo mười năm, đã từng là ảnh đế nổi tiếng trong làng giải trí, nhưng hai năm gần đây anh từ từ rút lui, rất ít khi nhận và đóng phim, ngược lại trở thành thầy giáo dạy học ở Học viện Điện ảnh.
Tiểu Hạ theo Kim Mậu đã hơn một năm, tuy không tính là quá hiểu anh nhưng liên quan đến sở thích hay thói quen bình thường của Kim Mậu, hắn vẫn rất rõ ràng.
Ngay khi hắn nhậm chức đã nghe anh Trương tiền bối nói, Kim Mậu siêu thích mấy động vật nhỏ, luôn thu nhận giúp đỡ những chú chó mèo không nhà để về, rồi tìm kiếm chủ nhân thích hợp cho chúng, đưa bọn chúng đến nơi tốt hơn.
Qua nhiều năm như vậy, Kim Mậu đã làm nhiều hoạt động từ thiện liên quan, chẳng biết đã cứu trợ bao nhiêu động vật nhỏ.
Nhưng anh Trương cũng dặn dò Tiểu Hạ, nói là có đôi khi Kim Mậu sẽ vì quá chăm lo cho mấy động vật nhỏ này nên bỏ quên chính sự.
Tiểu Hạ người này không nặng tình cảm với mấy động vật nhỏ, có điều bây giờ hắn ngửi thấy mùi chó đầy trên người Kim Mậu nên hơi cảm thấy khó chịu. Hơn nữa hắn còn nghe tài xế Ngô sư phụ nói, chú Corgi lang thang này còn cắn khiến Kim Mậu bị thương.
“Anh Mậu, tay anh không sao chứ?”
Kim Mậu lắc đầu: “Không sao cả.”
Tiểu Hạ lại truy hỏi có tiêm hay chưa? Nếu không lỡ bị bệnh dại thì xong đời rồi!
Mặt Kim Mậu lạnh nhạt, tỏ vẻ anh đã tiêm lâu rồi.
Tài xế Ngô sư phụ trong nhà Kim Mậu đã theo anh nhiều năm, hắn biết rõ một thân phận khác của Kim Mậu, nhưng Tiểu Hạ lại không biết bí mật này.
Sau đó Tiểu Hạ nhắc nhở Kim Mậu về lịch trình kế tiếp, thúc dục anh nhanh chóng rời đi.
Kim Mậu: “Biết rồi, mai chúng ta sẽ đi.”
06
Đổng Khoa Diệp không chỉ bị thương ở chân, trên người cũng để lại rất nhiều vết thương, chỉ một lát thì không tốt hết được nên cần phải ở lại bệnh viện thú y để tĩnh dưỡng.
Trước khi Kim Mậu đi anh có đặc biệt nhờ bác sĩ chăm sóc cho cậu nhiều hơn. Chờ Đổng Khoa Diệp hết đau, anh sẽ nhờ người đưa Đổng Khoa Diệp đến nơi khác, nơi ấy có không ít chó Corgi, có thể làm bạn với đám nhóc kia rất có lợi cho việc hồi phục ký ức của Đổng Khoa Diệp.
Đổng Khoa Diệp không ngờ Kim Mậu lại đi nhanh như vậy, bọn họ mới quen nhau có chút xíu, bản thân cậu đã sớm gỡ bỏ tâm phòng bị, nguyện ý cùng anh thân cận.
Kỳ thật Đổng Khoa Diệp còn muốn hỏi Kim Mậu, vì sao lại đặt tên cho mình? Có phải có hàm nghĩa đặc biệt gì không? Nhưng bây giờ cậu nói chuyện còn chưa lưu loát, nhiều lắm là bắt chước cách phát âm của người khác thôi, mà mỗi lần mở miệng nói tiếng người tự cậu còn giật mình, giây tiếp theo có lẽ sẽ sủa “gâu gâu”.
Đổng Khoa Diệp ngại hỏi vì Kim tiên sinh hình như rất bận rộn. Trợ lý bên cạnh Kim Mậu có vẻ cũng không ưa cậu, ghét cậu vì cậu là chó hoang.
Hôm nay khi Kim Mậu sắp rời đi, Đổng Khoa Diệp phe phẩy cái đuôi ngắn, gọi anh hai tiếng, lần thứ hai biểu đạt lòng biết ơn.
Người luôn bình tĩnh lý trí và nói năng thận trọng như Kim Mậu hiếm khi cười nhẹ, sau đó lên xe rời đi.
Nhưng không đến một lát, Đổng Khoa Diệp phát hiện trên đất có một cái khuy áo rơi ra từ tay áo Kim Mậu, cậu dùng miệng ngậm lấy khuy măng sét rồi vội vàng đuổi theo xe Kim Mậu.
Corgi trời sinh chân ngắn khó có thể đuổi kịp chiếc xe lái càng ngày càng xa, hơn nữa một chân Đổng Khoa Diệp còn bị thương chưa khỏi hoàn toàn.
Miệng Đổng Khoa Diệp ngậm khuy áo của Kim Mậu, cho dù có liều mạng đuổi theo xe thì cũng khập khiễng. Cậu bất cẩn trượt một cái, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Lúc này Kim Mậu đang cúi đầu nhìn di động, không biết Corgi nhỏ đang đuổi sau xe, ngược lại Tiểu Hạ ngồi trên phó lái lại vô tình nhìn thấy thông qua gương chiếu hậu.
Corgi nhỏ đuổi theo không bao lâu, chắc là chạy theo không kịp nên rất nhanh đã mất hút, Tiểu Hạ cũng lười quan tâm, dù sao cũng không để việc này trong lòng.
Trên đường ngoại ô, Đổng Khoa Diệp vẫn chưa đứng lên, phía sau cậu tức thì xuất hiện mấy con chó hoang. Bộ lông của chúng vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn, một đám mặt ác như hung thần ác sát.
Đổng Khoa Diệp bỗng có dự cảm chẳng lành, đám chó hoang này chậm rãi đi tới gần rồi vây cậu lại.
Đối mặt với tình cảnh này, Đổng Khoa Diệp chợt thấy hoảng hốt, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh đáng sợ như thể mình đã từng trải qua, cậu sợ đến phát run.
05
Thiếu niên Corgi nhẩm đi nhẩm lại cái tên “Đổng Khoa Diệp” này, càng nhẩm càng thấy thuận miệng và càng lúc càng thích. Trước khi tìm lại được kí ức cũ, cậu hớn hở tiếp nhận cái tên mới này, dù sao thì nghe êm tai hơn so với mấy tên “A Hoàng A Vượng”, “Nhị cẩu tử”, “Mông bự” nào đó.
Trong nhận thức của cậu, đây là một tên người cao cấp.
Cậu nghe người khác gọi Kim Mậu là “Kim tiên sinh”, tự mình cũng học theo gọi một tiếng: “Kim tiên sinh, cảm ơn anh.”
Kim Mậu khẽ gật đầu đáp lại.
Lần này Kim Mậu đến nơi khác công tác, dựa theo kế hoạch ban đầu anh sẽ ở hai ngày rồi chạy về Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, dù sao chương trình học ở trường vẫn chưa kết thúc, anh cũng không muốn làm phiền thầy dạy thay mãi.
Có điều vì gặp phải Đổng Khoa Diệp đang bị thương nên anh ở lại thêm vài ngày.
Thấy Kim Mậu rề rà không về, nam trợ lý Tiểu Hạ tình tình bộc trực của anh đứng ngồi không yên, vội vàng chạy qua đây.
Tiểu Hạ đến lúc chiều hôm nay trúng lúc Kim Mậu đang phơi nắng, uống trà đọc sách, một bộ khí định thần nhàn, mà trên đùi anh có một Corgi nhỏ đang ngủ.
Để đề phòng người khác phát hiện, lúc sau Đổng Khoa Diệp lại biến về hình dạng của Corgi, vả lại tu vi của cậu còn lâu mới đủ, nếu muốn duy trì hình người trong thời gian dài thì giờ vẫn chưa đơn giản thế.
Thân phận thật là chó không thể tùy tiện bại lộ, Đổng Khoa Diệp cảm thấy Kim Mậu là người tốt nên cậu xin Kim Mậu giúp mình giữ bí mật, Kim Mậu cũng quyết đoán gật đầu đáp ứng.
Hôm nay Đổng Khoa Diệp vốn định ngủ trên đất, nhưng Kim Mậu nghĩ nền rất lạnh nên nhân dịp cậu ngủ say thì nhẹ nhàng bế cậu đặt lên đùi.
Trợ lý Tiểu Hạ hết hồn khi nhìn thấy Corgi trên đùi Kim Mậu: “Anh Mậu, đây là lần thứ mấy anh nhặt mấy con chó mèo lang thang rồi?”
Kim Mậu nhấp một ngụm trà, rũ mắt nhìn Corgi nhỏ trên đùi: “Chúng tôi phải phụ trách vì tông nó bị thương.”
Tiểu Hạ cười bất đắc dĩ: “Anh Mậu à, xem ra anh rất thích động vật nhỏ, cứ quan tâm đến tụi nó mãi thôi.”
Kim Mậu xuất đạo mười năm, đã từng là ảnh đế nổi tiếng trong làng giải trí, nhưng hai năm gần đây anh từ từ rút lui, rất ít khi nhận và đóng phim, ngược lại trở thành thầy giáo dạy học ở Học viện Điện ảnh.
Tiểu Hạ theo Kim Mậu đã hơn một năm, tuy không tính là quá hiểu anh nhưng liên quan đến sở thích hay thói quen bình thường của Kim Mậu, hắn vẫn rất rõ ràng.
Ngay khi hắn nhậm chức đã nghe anh Trương tiền bối nói, Kim Mậu siêu thích mấy động vật nhỏ, luôn thu nhận giúp đỡ những chú chó mèo không nhà để về, rồi tìm kiếm chủ nhân thích hợp cho chúng, đưa bọn chúng đến nơi tốt hơn.
Qua nhiều năm như vậy, Kim Mậu đã làm nhiều hoạt động từ thiện liên quan, chẳng biết đã cứu trợ bao nhiêu động vật nhỏ.
Nhưng anh Trương cũng dặn dò Tiểu Hạ, nói là có đôi khi Kim Mậu sẽ vì quá chăm lo cho mấy động vật nhỏ này nên bỏ quên chính sự.
Tiểu Hạ người này không nặng tình cảm với mấy động vật nhỏ, có điều bây giờ hắn ngửi thấy mùi chó đầy trên người Kim Mậu nên hơi cảm thấy khó chịu. Hơn nữa hắn còn nghe tài xế Ngô sư phụ nói, chú Corgi lang thang này còn cắn khiến Kim Mậu bị thương.
“Anh Mậu, tay anh không sao chứ?”
Kim Mậu lắc đầu: “Không sao cả.”
Tiểu Hạ lại truy hỏi có tiêm hay chưa? Nếu không lỡ bị bệnh dại thì xong đời rồi!
Mặt Kim Mậu lạnh nhạt, tỏ vẻ anh đã tiêm lâu rồi.
Tài xế Ngô sư phụ trong nhà Kim Mậu đã theo anh nhiều năm, hắn biết rõ một thân phận khác của Kim Mậu, nhưng Tiểu Hạ lại không biết bí mật này.
Sau đó Tiểu Hạ nhắc nhở Kim Mậu về lịch trình kế tiếp, thúc dục anh nhanh chóng rời đi.
Kim Mậu: “Biết rồi, mai chúng ta sẽ đi.”
06
Đổng Khoa Diệp không chỉ bị thương ở chân, trên người cũng để lại rất nhiều vết thương, chỉ một lát thì không tốt hết được nên cần phải ở lại bệnh viện thú y để tĩnh dưỡng.
Trước khi Kim Mậu đi anh có đặc biệt nhờ bác sĩ chăm sóc cho cậu nhiều hơn. Chờ Đổng Khoa Diệp hết đau, anh sẽ nhờ người đưa Đổng Khoa Diệp đến nơi khác, nơi ấy có không ít chó Corgi, có thể làm bạn với đám nhóc kia rất có lợi cho việc hồi phục ký ức của Đổng Khoa Diệp.
Đổng Khoa Diệp không ngờ Kim Mậu lại đi nhanh như vậy, bọn họ mới quen nhau có chút xíu, bản thân cậu đã sớm gỡ bỏ tâm phòng bị, nguyện ý cùng anh thân cận.
Kỳ thật Đổng Khoa Diệp còn muốn hỏi Kim Mậu, vì sao lại đặt tên cho mình? Có phải có hàm nghĩa đặc biệt gì không? Nhưng bây giờ cậu nói chuyện còn chưa lưu loát, nhiều lắm là bắt chước cách phát âm của người khác thôi, mà mỗi lần mở miệng nói tiếng người tự cậu còn giật mình, giây tiếp theo có lẽ sẽ sủa “gâu gâu”.
Đổng Khoa Diệp ngại hỏi vì Kim tiên sinh hình như rất bận rộn. Trợ lý bên cạnh Kim Mậu có vẻ cũng không ưa cậu, ghét cậu vì cậu là chó hoang.
Hôm nay khi Kim Mậu sắp rời đi, Đổng Khoa Diệp phe phẩy cái đuôi ngắn, gọi anh hai tiếng, lần thứ hai biểu đạt lòng biết ơn.
Người luôn bình tĩnh lý trí và nói năng thận trọng như Kim Mậu hiếm khi cười nhẹ, sau đó lên xe rời đi.
Nhưng không đến một lát, Đổng Khoa Diệp phát hiện trên đất có một cái khuy áo rơi ra từ tay áo Kim Mậu, cậu dùng miệng ngậm lấy khuy măng sét rồi vội vàng đuổi theo xe Kim Mậu.
Corgi trời sinh chân ngắn khó có thể đuổi kịp chiếc xe lái càng ngày càng xa, hơn nữa một chân Đổng Khoa Diệp còn bị thương chưa khỏi hoàn toàn.
Miệng Đổng Khoa Diệp ngậm khuy áo của Kim Mậu, cho dù có liều mạng đuổi theo xe thì cũng khập khiễng. Cậu bất cẩn trượt một cái, trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Lúc này Kim Mậu đang cúi đầu nhìn di động, không biết Corgi nhỏ đang đuổi sau xe, ngược lại Tiểu Hạ ngồi trên phó lái lại vô tình nhìn thấy thông qua gương chiếu hậu.
Corgi nhỏ đuổi theo không bao lâu, chắc là chạy theo không kịp nên rất nhanh đã mất hút, Tiểu Hạ cũng lười quan tâm, dù sao cũng không để việc này trong lòng.
Trên đường ngoại ô, Đổng Khoa Diệp vẫn chưa đứng lên, phía sau cậu tức thì xuất hiện mấy con chó hoang. Bộ lông của chúng vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn, một đám mặt ác như hung thần ác sát.
Đổng Khoa Diệp bỗng có dự cảm chẳng lành, đám chó hoang này chậm rãi đi tới gần rồi vây cậu lại.
Đối mặt với tình cảnh này, Đổng Khoa Diệp chợt thấy hoảng hốt, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh đáng sợ như thể mình đã từng trải qua, cậu sợ đến phát run.
Danh sách chương