Thật vất vả mới dỗ dành được tên ngốc kia, La Tiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm, còn với Đàm Kỳ thì chỉ có thể nhắm mắt mà giải thích, y vẫn rất sợ nguời bạn nối khố này không để ý tới y.

"Khụ, chuyện của cậu ấy... Đàm Kỳ à..."

"Được rồi, cậu không cần nói nhiều, tôi cũng chưa từng hi vọng có thể khuyên bảo được cậu, từ hồi đi học, tới khi ra xã hội, cho đến bây giờ vẫn không có gì khác!"

La Tiểu Xuyên im lặng nghe, đột nhiên mũi có chút chua xót: "Con đường này là chính tôi chọn, tôi không trách ai, thế nhưng Đường Khả... tôi sẽ không tùy tiện giao cậu ấy cho người khác, tôi sẽ che chở và tự mình đưa cậu ấy đến nơi an toàn."

Đàm Kỳ ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc, cái gì cũng không hỏi, một hồi lâu mới nói: "La Tiểu Xuyên, cậu cứ đi mãi thì sẽ không còn đường để quay về."

"Ha, vậy tôi chỉ cần một đường rút lui cũng được."

"Thế cậu định sẽ làm gì tiếp đây?"

"Tôi sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện khám xem, hi vọng có thể chữa được, cậu giúp tôi tiếp tục điều tra, có tin tức gì thì gọi lại cho tôi."

"Cậu... ài..." Đàm Kỳ lắc đầu liên tục, nhưng cũng hết cách, hắn chỉ mong nếu như có một ngày Đường Khả khôi phục ký ức thì vẫn giống như hiện tại mà đứng về phía La Tiểu Xuyên.

Đường Khả bị lôi đi tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo, cạo râu, xức thuốc, hầu hạ đến thoải mái từ trong ra ngoài, La Tiểu Xuyên còn dọn một bàn ăn ngon động viên hắn, chỉ thiếu không đưa hắn lên đài sen cung phụng như Bồ Tát. Lúc này hắn ăn uống no đủ, ngồi ở trên ghế no đến mức ợ một cái, nhìn La Tiểu Xuyên bận rộn đi tới đi lui, trong lòng cảm thấy sung sướng đến nổi bong bóng.

"Anh Xuyên..."

"Cậu có thấy phiền hay không! Sao cứ bám vào tôi như vậy?!" La Tiểu Xuyên bị hắn ôm lấy từ phía sau, đầu hắn như keo dán lên bả vai, căn bản không động đậy được.

"Anh Xuyên, chúng ta ở cùng nhau mãi có được hay không?" Đường Khả nhìn làn da sạch sẽ trước mắt, trong lòng liền ngứa, không nhịn được thăm dò qua hôn một cái, nhưng hôn một cái vẫn không đủ, lại hôn cái nữa, rồi hắn đưa lưỡi liếm liếm, xem có vị gì.

Tóc gáy La Tiểu Xuyên tức thì dựng thẳng lên, khuỷu tay vừa nhấc, Đường Khả dính một đòn trúng bụng: "Cmn cậu tránh ra ngay!!"

Đường Khả bĩu môi, buông người trong ngực ra, hắn cũng không biết chính mình bị làm sao, nhìn thấy đối phương liền cảm giác toàn thân toả nhiệt, chỉ muốn đem y ôm vào trong ngực một khắc không buông, nếu có thể hôn nhẹ nữa thì càng tốt... nhưng mà dường như hôn nhẹ cũng chưa đủ... Hắn cúi đầu ủ rũ, sụp vai xuống, nghĩ thầm - tại sao không tắm mà phía dưới cũng cứng cơ chứ? Ngàn vạn lần không thể để anh Xuyên biết, bằng không chỗ kia lại bị dội nước lạnh.

La Tiểu Xuyên rửa chén bát xong, liền bảo Đường Khả thay quần áo để ra ngoài.

"Đi đâu?"

"Quản nhiều như vậy làm gì! Mang cậu ra ngoài cho thoải mái đầu óc." La Tiểu Xuyên hừ hừ, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh mình dẫn một đại cẩu đi dạo, nghĩ một hồi liền bật cười.

Đường Khả nhìn đến sững sờ, trái tim trong lồng ngực nảy lên cứ như sắp đụng tới hầu kết, bụng dưới bị một mồi lửa thiêu đốt. Hắn si mê đến gần La Tiểu Xuyên hôn một cái lên khoé miệng, rồi liếm nhẹ, làm sao bây giờ, mỗi một tấc trên người đối phương hắn đều muốn thân cận, muốn liếm lên, muốn chiếm lấy cho bản thân.

La Tiểu Xuyên sợ hết hồn, vội bày ra vẻ mặt tức giận, nhưng ý cười nơi đáy mắt lại bán đứng y, muốn nghiêm túc – mắng hai câu nhưng không mắng nổi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là che giấu – nghiêng đầu đi, ho nhẹ hai tiếng, y quay lại trừng mắt với hắn, lúc chật vật bước ra ngoài cửa thì vành tai đã hồng hồng.

Vừa đến cửa bệnh viện, Đường Khả chần chừ không dám đi vào: "Anh Xuyên, phía trong thật là nhiều người."

"Cậu sợ gì, lát nữa khám bệnh cũng chỉ có một bác sĩ."

Đường Khả càng không nghe, nháo: "Anh có phải là ghét bỏ tôi ngốc!"

La Tiểu Xuyên thấy người xung quanh không ngừng nhìn về phía mình, vội vã kéo Đường Khả vào trong góc: "Cậu là bị người ta đánh thành ngốc, không phải là không chữa được, lẽ nào cậu muốn cả đời đều hồ đồ như vậy?"

"Nhưng tôi có anh ở bên cạnh."

"... Cha mẹ cậu thì sao? Cậu muốn bọn họ vĩnh viễn không tìm được cậu hả? Họ sẽ đau khổ như lúc cậu không tìm được tôi vậy!"

Đường Khả bị đâm trúng chỗ đau, trừng mắt nhìn y, La Tiểu Xuyên chột dạ, nhẹ giọng tiếp tục khuyên: "Hơn nữa cậu mà không về nhà, tôi sẽ bị cảnh sát bắt, bọn họ sẽ cho rằng là tôi bắt cóc cậu. Ai, đừng nóng đừng nóng, cậu về nhà rồi không có nghĩa là không thể gặp lại tôi, đến lúc đó chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp gỡ."

Lời này cũng chỉ có thể lừa gạt được mấy kẻ ngu si, La Tiểu Xuyên nói tới đường hoàng, nhưng trong lòng y lại rất nặng nề.

Đường Khả buông mắt do dự một lúc, nói: "Muốn mỗi ngày."

"Hả?"

"Tôi muốn mỗi ngày đều gặp anh."

"... Được."

Đường Khả lúc này mới vui vẻ, lại sáp đến gần muốn hôn La Tiểu Xuyên.

La Tiểu Xuyên vội ngăn hắn lại, thấp giọng mắng: "Cậu thần kinh à, đang ở ngoài đường biết không?"

"Ồ... Vậy khám bệnh nhanh một chút. Khám xong tôi còn phải về nhà hôn anh."

"..." Khuôn mặt La Tiểu Xuyên triệt để đỏ tưng bừng, đúng là kẻ ngốc, mấy lời buồn nôn như thế cũng có thể nói đến mặt không đổi sắc.

Dẫn Đường Khả đi khám, rồi chụp X-quang, bác sĩ chẩn đoán do não bộ tụ huyết, chặn dây thần kinh dẫn đến bộ phận ký ức nên hắn bị mất trí nhớ tạm thời, muốn chữa khỏi trước tiên phải lấy khối máu tụ trong đầu ra.

"Đại khái muốn chữa khỏi thì phải mất khoảng bao nhiêu tiền?"

"Lấy ra khối huyết tụ thì không đắt, chủ yếu tốn kém là chi phí điều trị sau khi phẫu thuật."

Coi như bác sĩ nói không đắt, báo ra một cái giá cũng đủ để La Tiểu Xuyên phát sầu, trước hết cần tìm Đàm Kỳ mượn một chút.

Trên đường trở về, Đường Khả nhìn sắc mặt y không được tốt, hắn do dự mở miệng: "Anh Xuyên, nếu tốn kém như thế, thì khỏi làm..." Kỳ thực căn bản hắn không muốn khôi phục ký ức, cũng không muốn về nhà, hắn chỉ muốn cùng La Tiểu Xuyên ngốc một chỗ, nếu không sợ cảnh sát tới bắt y đi, hắn mới không đi làm cái gì gọi là phẫu thuật kia.

"Không được, nhất định phải làm." La Tiểu Xuyên sờ sờ đầu hắn, chỉ có đưa hắn về nhà, mới là biện pháp an toàn nhất.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, La Tiểu Xuyên tiện tay lấy áo khoác mua cho Đường Khả ném qua, Đường Khả sau khi xác nhận là mua cho mình thì vô cùng phấn khởi chỉ còn kém không mọc thêm cái đuôi – vừa xoay quanh y, vừa gọi.

La Tiểu Xuyên bị nụ cười loá mắt của hắn khiến trong lòng loạn thành một đoàn, y hoang mang kéo chăn đi ngủ, nhưng không bao lâu, phía sau lành lạnh, đại ngốc kia cũng kéo chăn chui vào.

Y chưa kịp xoay người đã bị thân hình cao lớn kia dùng cả tay chân - ôm lấy, đầu nam nhân chôn ở sau cổ y, khẽ liếm loạn.

La Tiểu Xuyên vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm trên người thơm như một làn gió xuân, thổi cho ngọn lửa trong hắn càng lúc càng lớn, càng mãnh liệt, làm cách nào cũng không dập tắt được.

La Tiểu Xuyên tùy ý để hắn làm loạn một lúc, nhưng lại cảm thấy hơi thở người phía sau ngày càng dồn dập, dường như không ổn. Y giật mình, vội vã quay đầu lại: " Đường Khả, cậu làm sao... "

Lời chưa nói hết, cằm bị người nắm chặt, miệng bị người lấp kín.

Đường Khả căn bản không phải là hôn, mà chính là cẩu gặm, hắn gặm cắn lên môi y, đánh liều luồn đầu lưỡi vào trong, lại bị y cắn lại một cái – nhưng rất nhẹ, hắn lập tức hăng hái, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, luồn đầu lưỡi vào trong mà quấy nhiễu.

La Tiểu Xuyên bị hắn hôn đến khóe miệng tràn ra nước, lưỡi bị hắn ngậm chặt mà liều mạng mút, khiến y chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ - "a... a...".

Cảm giác không có cách nào nuốt nước miếng, khoang miệng bị đầu lưỡi ấm áp mạnh mẽ chiếm đoạt, y cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân run cầm cập từng trận.

Đường Khả càng hôn càng muốn nhiều nữa, cả thân mình ép lên người La Tiểu Xuyên, đôi tay cũng qua lớp quần áo trên người y mà vuốt ve lên xuống.

Chờ lúc La Tiểu Xuyên từ trong nụ hôn mạnh mẽ kia hoàn hồn lại thì không xong, mông đã bị một vật cứng rắn - nóng rực - làm phiền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện