Ngày thứ 31 sau khi xảy ra vụ án.
Chi đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Tôi đưa ra báo cáo giám định th.i th.ể Mã Siêu:
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên
Bản đánh giá giám định th.i th.ể pháp y học
1, Giám định th.i th.ể
Th.i th.ể dài 169cm. Nam thanh niên. Mặc áo vest trắng, chân đi giày da. Th.i th.ể nằm ngửa, xương xọ, xương chậu và xương bả vai phải vỡ vụn, gãy 7 đốt xương sườn phải. Phần lưng, mông, đùi đều có nhiều vết xước và rách.
Gan tì của th.i th.ể dập nát, ổ bụng xuất huyết, má.u chảy ồ ạt, kết mạc trắng đục, đồng tử hai bên to đều.
Ngoài ra không còn vết thương nào khác.
2, Phân tích làm rõ
Dựa trên giám định th.i th.ể, nạn nhân bị chấn thương mô mềm trên diện rộng, gãy xương và tổn thương nội tạng nghiêm trọng. Nguyên nhân tử vong là chế.t do chấn thương, phù hợp với đặc trưng tử vong do rơi từ trên cao.
3, Kết luận
Nạn nhân Mã Siêu tử vong do rơi từ trên cao.
Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên
Bác sĩ pháp y: Thục Tâm
Ngày 30 tháng 6 năm 2014
Thẩm Thư và Hai Lượng cầm lấy bản báo cáo giám định th.i th.ể này, đều cau mày, bĩu môi xuýt xoa, như thể bị đau răng.
Tôi hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Thẩm Thư ngừng rít, nhưng vẫn không nói gì.
Hai Lượng đáp: “Bản thân báo cáo không có vấn đề, nhưng chúng ta lại có một vấn đề lớn. Mã Siêu chế.t do rơi từ trên cao xuống, điều này rất rõ ràng, nhưng là vô tình trượt chân ngã hay là bị người khác mưu hại, trong bản báo cáo lại không nói rõ.”
Đương nhiên là tôi hiểu ý của họ, cũng hiểu là họ trong lúc cùng đường bí lối hy vọng tôi có thể tìm ra chiếc chìa khóa để mở cánh cửa nặng trịch ấy, tìm ra một tia sáng có thể xuyên thủng màn đêm. Trong lòng tôi cũng rất muốn giúp họ, nhưng dù thế nào cũng phải tôn trọng sự thực, tôn trọng khoa học, bèn nói: “Câu hỏi của các anh tôi không thể trả lời được, chỉ có thể thông qua con đường và thủ đoạn khác để tìm ra đáp án mà thôi.”
Thẩm Thư đáp: “Công tác điều tra ở hiện trường cũng không thu hoạch được gì, trên vách núi không có dấu vết giằng co. Dựa vào vóc dáng của Diêu Bội, nếu như xung đột chính diện với Mã Siêu thì không hề có lợi.” Ngữ khí của Thẩm Thư trùng xuống, như thể có chút mệt mỏi rã rời.
Hai Lượng nói với tôi: “Có thể loại trừ khả năng nạn nhân bị hại rồi đem vứt xá.c, thế thì chỉ còn khả năng tự sát, trượt chân và bị người khác đẩy xuống vực núi, đứng trên góc độ pháp y, ba tình huống này có điểm gì khác nhau?”
Tôi đáp: “Người bình thường trước khi nhảy núi hoặc nhảy lầu tự tử, thường sẽ lưu lại dấu vết ở hiện trường, bởi vì tự tử cần một dũng khí lớn, trước khi tự tử nạn nhân thường sẽ để lại những dấu chân quanh quẩn ở hiện trường, lượng lớn tàn thuốc hoặc di thư, rất ít có ngoại lệ, đây là bằng chứng hữu hiệu ở trong Pháp y học. Nhưng mà Mã Siêu rõ ràng không hề tự sát, Diêu Bội cũng khai là cậu ta bị trượt chân ngã chế.t.”
Hai Lượng vẫn chưa nhụt chí, hỏi: “Trượt chân và bị người khác xô ngã, kiểu gì chả có khác biệt nhỉ?”
Tôi trầm ngâm hồi lâu, mới lắc đầu đáp: “Không có khác biệt, đây là một bài toán khó trong Pháp y học, bất luận là vết trượt ở trên mỏm núi hay vết thương ngoài trên người th.i th.ể và tổn thương nội tạng, đều không có bất cứ sự khác biệt nào.”
Hai Lượng thở dài một cái, chậm rãi và nặng nề.
Chúng tôi đều cảm thấy bất lực. Vụ án phát triển đến mức này, ai cũng nghi ngờ Diêu Bội. Con bé có thời gian gây án, nắm bắt quy luật hoạt động của Diêu Lôi, có khả năng dụ Diêu Lôi đến nơi rừng hoang đồi vắng. Trước mặt người khác, con bé tỏ ra ngoan ngoãn, bình tĩnh, phóng khoáng, độ lượng, trái ngược hoàn toàn với những hành vi phóng túng mà con bé biểu hiện lúc riêng tư, khiến người khác không khỏi nghi ngờ.
Diêu Bội và Mã Siêu vu cáo nhau ở phòng thẩm vấn đội hình sự, vụ án dường như đã đến thời khắc vén màn quan trọng, nhưng không biết con bé đã dùng thủ đoạn gì, khiến Mã Siêu bỏ qua hiềm khích, thậm chí còn làm những hành động điên khùng trên cầu tình yêu.
Con bé có động cơ giế.t hại Mã Siêu. Mã Siêu từng là nước cờ giúp con bé rửa sạch mối nghi ngờ trong vụ sát hại Diêu Lôi, là nhân chứng để chứng minh con bé không có thời gian gây án. Nhưng vì khả năng nhìn thấu phi phàm của Thẩm Thư, cảm giác trong đoạn băng có điểm đáng ngờ, đã khiến con bé để lộ sơ hở lớn, suýt thì bị lật tẩy. Thế là con bé chó cùng dứt giậu, tìm cơ hội giế.t Mã Siêu để diệt khẩu, chế.t là hết, trên thế giới này không có bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì có thể chứng minh con bé đã giế.t người.
Dù rằng chúng tôi có cả ngàn sự hoài nghi, nhưng bằng chứng đâu? Hiện trường vụ án của Diêu Lôi bị mưa lớn gột rửa, bị chó hoang cắn xé, đến một dấu chân, một sợi lông cũng không sót lại. Mã Siêu thì chế.t vì ngã từ trên cao, hiện trường không có camera, không có nhân chứng, điều đó khiến chúng tôi đành phải bó tay. Dù cho biết rõ Diêu Bội là hung thủ, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn con bé nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Một cô bé 17 tuổi có diện mạo bình thường này, thật là đáng sợ.
Ngoài ra, còn một điểm nghi vấn quan trọng nữa khiến cho suy luận của cảnh sát không thể trọn vẹn, động cơ giế.t hại Diêu Lôi của con bé là gì? Bọn chúng tuy là chị em cùng mẹ khác cha, nhưng lại tương thân tương ái, chung sống hòa thuận, điều đó có thể chứng thực qua những câu chữ mà Diêu Lôi để lại và qua lời kể của bố mẹ và người thân của con bé. Cớ gì cảnh sát lại nghi ngờ con bé giế.t hại Diêu Lôi? Một sự nghi ngờ không có căn cứ, chỉ cho thấy cảnh sát đang bất lực.
Tôi có thể nghĩ được vậy, thì những cảnh sát lão luyện đã kinh qua cả trăm trận mạc như Thẩm Thư và Hai Lượng, đương nhiên cũng sẽ nghĩ được, cho nên mới đồng thời rơi vào sự trầm mặc.
Mãi lâu sau, Thẩm Thư đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Mấy năm trước chúng ta đã phá một vụ án nhảy lầu, cô đến Trung tâm Giám định pháp y của Bộ Công an tại Bắc Kinh, cô đã dùng [Phương pháp lắng đọng kim loại trong chân không] trên quần áo của nạn nhân để thu thập được dấu vân tay của hung thủ, liệu có thể làm lại một lần nữa được không?”
Tôi đáp: “Tôi đã sớm nghĩ tới cách này rồi. Thông thường mà nói, mồ hôi, vẩy da và những tổ chức khác trong lòng bàn tay của hung thủ sẽ tiếp xúc trực tiếp với người bị hại, để lại dấu vết, có thể áp dụng [Phương pháp lắng đọng kim loại trong chân không] để thu được dấu vân tay. Nhưng trong vụ án lần này, khi vụ án xảy ra Diêu Bội đã đeo găng tay trắng cô dâu. Hơn nữa bọn chúng còn là người yêu của nhau, khó tránh khỏi việc ôm ấp đụng chạm, dù cho trên quần áo của Mã Siêu có dấu vân tay của Diêu Bội, cũng chả nói lên được điều gì.”
Trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không vụ án này mãi mãi sẽ không có lời giải.
Chi đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Tôi đưa ra báo cáo giám định th.i th.ể Mã Siêu:
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên
Bản đánh giá giám định th.i th.ể pháp y học
1, Giám định th.i th.ể
Th.i th.ể dài 169cm. Nam thanh niên. Mặc áo vest trắng, chân đi giày da. Th.i th.ể nằm ngửa, xương xọ, xương chậu và xương bả vai phải vỡ vụn, gãy 7 đốt xương sườn phải. Phần lưng, mông, đùi đều có nhiều vết xước và rách.
Gan tì của th.i th.ể dập nát, ổ bụng xuất huyết, má.u chảy ồ ạt, kết mạc trắng đục, đồng tử hai bên to đều.
Ngoài ra không còn vết thương nào khác.
2, Phân tích làm rõ
Dựa trên giám định th.i th.ể, nạn nhân bị chấn thương mô mềm trên diện rộng, gãy xương và tổn thương nội tạng nghiêm trọng. Nguyên nhân tử vong là chế.t do chấn thương, phù hợp với đặc trưng tử vong do rơi từ trên cao.
3, Kết luận
Nạn nhân Mã Siêu tử vong do rơi từ trên cao.
Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên
Bác sĩ pháp y: Thục Tâm
Ngày 30 tháng 6 năm 2014
Thẩm Thư và Hai Lượng cầm lấy bản báo cáo giám định th.i th.ể này, đều cau mày, bĩu môi xuýt xoa, như thể bị đau răng.
Tôi hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Thẩm Thư ngừng rít, nhưng vẫn không nói gì.
Hai Lượng đáp: “Bản thân báo cáo không có vấn đề, nhưng chúng ta lại có một vấn đề lớn. Mã Siêu chế.t do rơi từ trên cao xuống, điều này rất rõ ràng, nhưng là vô tình trượt chân ngã hay là bị người khác mưu hại, trong bản báo cáo lại không nói rõ.”
Đương nhiên là tôi hiểu ý của họ, cũng hiểu là họ trong lúc cùng đường bí lối hy vọng tôi có thể tìm ra chiếc chìa khóa để mở cánh cửa nặng trịch ấy, tìm ra một tia sáng có thể xuyên thủng màn đêm. Trong lòng tôi cũng rất muốn giúp họ, nhưng dù thế nào cũng phải tôn trọng sự thực, tôn trọng khoa học, bèn nói: “Câu hỏi của các anh tôi không thể trả lời được, chỉ có thể thông qua con đường và thủ đoạn khác để tìm ra đáp án mà thôi.”
Thẩm Thư đáp: “Công tác điều tra ở hiện trường cũng không thu hoạch được gì, trên vách núi không có dấu vết giằng co. Dựa vào vóc dáng của Diêu Bội, nếu như xung đột chính diện với Mã Siêu thì không hề có lợi.” Ngữ khí của Thẩm Thư trùng xuống, như thể có chút mệt mỏi rã rời.
Hai Lượng nói với tôi: “Có thể loại trừ khả năng nạn nhân bị hại rồi đem vứt xá.c, thế thì chỉ còn khả năng tự sát, trượt chân và bị người khác đẩy xuống vực núi, đứng trên góc độ pháp y, ba tình huống này có điểm gì khác nhau?”
Tôi đáp: “Người bình thường trước khi nhảy núi hoặc nhảy lầu tự tử, thường sẽ lưu lại dấu vết ở hiện trường, bởi vì tự tử cần một dũng khí lớn, trước khi tự tử nạn nhân thường sẽ để lại những dấu chân quanh quẩn ở hiện trường, lượng lớn tàn thuốc hoặc di thư, rất ít có ngoại lệ, đây là bằng chứng hữu hiệu ở trong Pháp y học. Nhưng mà Mã Siêu rõ ràng không hề tự sát, Diêu Bội cũng khai là cậu ta bị trượt chân ngã chế.t.”
Hai Lượng vẫn chưa nhụt chí, hỏi: “Trượt chân và bị người khác xô ngã, kiểu gì chả có khác biệt nhỉ?”
Tôi trầm ngâm hồi lâu, mới lắc đầu đáp: “Không có khác biệt, đây là một bài toán khó trong Pháp y học, bất luận là vết trượt ở trên mỏm núi hay vết thương ngoài trên người th.i th.ể và tổn thương nội tạng, đều không có bất cứ sự khác biệt nào.”
Hai Lượng thở dài một cái, chậm rãi và nặng nề.
Chúng tôi đều cảm thấy bất lực. Vụ án phát triển đến mức này, ai cũng nghi ngờ Diêu Bội. Con bé có thời gian gây án, nắm bắt quy luật hoạt động của Diêu Lôi, có khả năng dụ Diêu Lôi đến nơi rừng hoang đồi vắng. Trước mặt người khác, con bé tỏ ra ngoan ngoãn, bình tĩnh, phóng khoáng, độ lượng, trái ngược hoàn toàn với những hành vi phóng túng mà con bé biểu hiện lúc riêng tư, khiến người khác không khỏi nghi ngờ.
Diêu Bội và Mã Siêu vu cáo nhau ở phòng thẩm vấn đội hình sự, vụ án dường như đã đến thời khắc vén màn quan trọng, nhưng không biết con bé đã dùng thủ đoạn gì, khiến Mã Siêu bỏ qua hiềm khích, thậm chí còn làm những hành động điên khùng trên cầu tình yêu.
Con bé có động cơ giế.t hại Mã Siêu. Mã Siêu từng là nước cờ giúp con bé rửa sạch mối nghi ngờ trong vụ sát hại Diêu Lôi, là nhân chứng để chứng minh con bé không có thời gian gây án. Nhưng vì khả năng nhìn thấu phi phàm của Thẩm Thư, cảm giác trong đoạn băng có điểm đáng ngờ, đã khiến con bé để lộ sơ hở lớn, suýt thì bị lật tẩy. Thế là con bé chó cùng dứt giậu, tìm cơ hội giế.t Mã Siêu để diệt khẩu, chế.t là hết, trên thế giới này không có bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì có thể chứng minh con bé đã giế.t người.
Dù rằng chúng tôi có cả ngàn sự hoài nghi, nhưng bằng chứng đâu? Hiện trường vụ án của Diêu Lôi bị mưa lớn gột rửa, bị chó hoang cắn xé, đến một dấu chân, một sợi lông cũng không sót lại. Mã Siêu thì chế.t vì ngã từ trên cao, hiện trường không có camera, không có nhân chứng, điều đó khiến chúng tôi đành phải bó tay. Dù cho biết rõ Diêu Bội là hung thủ, chỉ có thể giương mắt đứng nhìn con bé nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Một cô bé 17 tuổi có diện mạo bình thường này, thật là đáng sợ.
Ngoài ra, còn một điểm nghi vấn quan trọng nữa khiến cho suy luận của cảnh sát không thể trọn vẹn, động cơ giế.t hại Diêu Lôi của con bé là gì? Bọn chúng tuy là chị em cùng mẹ khác cha, nhưng lại tương thân tương ái, chung sống hòa thuận, điều đó có thể chứng thực qua những câu chữ mà Diêu Lôi để lại và qua lời kể của bố mẹ và người thân của con bé. Cớ gì cảnh sát lại nghi ngờ con bé giế.t hại Diêu Lôi? Một sự nghi ngờ không có căn cứ, chỉ cho thấy cảnh sát đang bất lực.
Tôi có thể nghĩ được vậy, thì những cảnh sát lão luyện đã kinh qua cả trăm trận mạc như Thẩm Thư và Hai Lượng, đương nhiên cũng sẽ nghĩ được, cho nên mới đồng thời rơi vào sự trầm mặc.
Mãi lâu sau, Thẩm Thư đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Mấy năm trước chúng ta đã phá một vụ án nhảy lầu, cô đến Trung tâm Giám định pháp y của Bộ Công an tại Bắc Kinh, cô đã dùng [Phương pháp lắng đọng kim loại trong chân không] trên quần áo của nạn nhân để thu thập được dấu vân tay của hung thủ, liệu có thể làm lại một lần nữa được không?”
Tôi đáp: “Tôi đã sớm nghĩ tới cách này rồi. Thông thường mà nói, mồ hôi, vẩy da và những tổ chức khác trong lòng bàn tay của hung thủ sẽ tiếp xúc trực tiếp với người bị hại, để lại dấu vết, có thể áp dụng [Phương pháp lắng đọng kim loại trong chân không] để thu được dấu vân tay. Nhưng trong vụ án lần này, khi vụ án xảy ra Diêu Bội đã đeo găng tay trắng cô dâu. Hơn nữa bọn chúng còn là người yêu của nhau, khó tránh khỏi việc ôm ấp đụng chạm, dù cho trên quần áo của Mã Siêu có dấu vân tay của Diêu Bội, cũng chả nói lên được điều gì.”
Trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không vụ án này mãi mãi sẽ không có lời giải.
Danh sách chương