Sáng ngày 23 tháng 6 năm 2002. Mưa nhỏ.
Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Cứ ngỡ trận công đồn gần 20 ngày đêm, cuối cùng cũng vén được lớp màn nặng trịch, lộ ra một tia sáng ban mai. Ai ngờ sau một đêm khổ sở chờ đợi trong hy vọng, tin tức khiến người ta thất vọng lại nối đuôi nhau truyền đến.
FA06347, đây là một biển số xe giả. Theo ghi chép của Cục Đăng kiểm, biển số xe này vốn thuộc về một chiếc xe chở hàng hóa cỡ lớn, do chiếc xe đã bị bỏ, nên biển số cũng được thu hồi, vẫn chưa được cấp ra bên ngoài.
Điều này đã nâng tài xế lái chiếc xe ta-xi kia lên thành nghi phạm trọng yếu. Hắn không chỉ là người đã tiếp xúc với Miêu Diểu trước khi cô ấy bị hại, mà biển số xe lại trùng khớp với đuôi biển số mà nhân chứng ấy --- tài xế râu quai nón kia đã cung cấp. Quan trọng hơn là, biển số xe là giả. Mục đích của nó là vận chuyển phi pháp? Hay để che giấu cho hành vi rắp tâm phạm tội này? Đương nhiên, điều đó càng khiến cho quá trình điều tra phá án trở nên trắc trở. Mẫu mã, màu sắc của chiếc xe ta-xi này đều không khác gì so với hàng ngàn chiếc xe ta-xi khác trong thành phố. Cơ quan kỹ thuật điều tra đã cho tiến hành kiểm nghiệm đoạn ghi hình có liên quan đến chiếc xe ta-xi kia hết lần này đến lần khác, xá.c nhận thân xe không có dấu vết bị trầy xước, hư hại hay tu sửa, không thể dựa vào đó mà truy ra nguồn gốc của xe. Trên thực tế, chiếc xe này có đúng là xe ta-xi hay là xe khác ngụy trang mà thành, đều không có cách nào để xá.c nhận.
Đặc trưng diện mạo của tài xế ta-xi vô cùng mơ hồ. Dựa vào độ cao tư thế ngồi để phân tích, hắn cao khoảng 170cm, hơi gầy, cân nặng khoảng 60 – 70kg. Trong số ngũ quan chỉ có miệng là tương tối rõ ràng, có khoảng một phút đồng hồ khép khép mở mở. Còn về Miêu Diểu khi đó đang trong trạng thái say xỉn, trong khoảng thời gian này có lẽ cô ta đang tự lẩm bẩm một mình.
Tôi ngồi trong văn phòng trung tâm tin tức của Phòng Kỹ thuật điều tra, xem đi xem loại đoạn ghi hình này mấy chục lần, không bỏ qua một chi tiết nào trong khung hình. Một chi tiết tương đối quan trọng trong đó là, vị trí chiếc xe ta-xi này đứng đợi là dưới một gốc cây đại thụ một vòng tay ôm mới xuể, đội trọng án đã đến khảo sát thực địa, cái cây trong đoạn băng nằm đối diện với cửa hông ở đằng sau hộp đêm. Cửa chính của hộp đêm để khách đi vào, lưu lượng người đông, khách đứng bắt xe nhiều, đa số xe ta-xi sẽ đứng đậu ở đó. Cửa hông chỉ dành cho nhân viên sử dụng, do đa số nhân viên được thuê đều làm thâu đêm, thường có xe riêng, số người bắt ta-xi trong đêm rất ít. Cho nên, chiếc xe ta-xi này đợi ở đó, rất có thể là cố tình đợi Miêu Diểu, nếu suy đoán này là đúng thì có thể loại bỏ khả năng hung thủ gây án ngẫu nhiên, có thể xá.c nhận đây là một vụ mưu sát có chủ đích.
Thẩm Thư ở dí trong Phòng Kỹ thuật điều tra suốt từ 7 giờ sáng, trông ngóng như một đứa trẻ đang mong đợi món quà sinh nhật của mình, nhưng thứ đem đến lại là một kết quả khiến cậu ta thất vọng. Cũng chẳng trách, vụ án giế.t người phân xá.c liên hoàn có tính chất cực kỳ nghiêm trọng như này, tính đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có manh mối nào để có thể lần theo. Nếu như manh mối về chiếc ta-xi trong đoạn ghi hình bị cắt đứt thì vụ án lại rơi vào bế tắc. Mà hung thủ lại là kẻ cực kỳ căm ghét xã hội, khó có thể đảm bảo liệu hắn có đang âm thầm nhắm đến một đối tượng sát hại tiếp theo hay không.
Thể hình của Thẩm Thư vốn gầy còm, làm việc lao lực liên tục lại thiếu ngủ, khiến cậu ta tóp đi nhiều, ánh mắt nổi đầy tia má.u, râu ria mọc lên từ miệng và cằm, trông có vẻ rất mệt mỏi và tiều tụy.
Tôi thở dài trong lòng, muốn nói gì đó với cậu ấy, kìm nén hồi lâu, nghĩ ra một chuyện: “Hai nạn nhân đó, tôi nghi ngờ họ bị giế.t trước rồi bị cưỡng bức sau.” Thẩm Thư khẽ rùng mình, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra, hỏi: “Giế.t xong hiế.p? Cô chắc chứ?” Tôi đáp: “Không chắc, tôi chưa đề cập đến trong bản báo cáo giám định, thi thể bị phân hủy quá nặng nề, không thể xá.c nhận được, chỉ có thể dựa vào những dấu vết tổn thương không rõ ràng để đưa ra phán đoán.” Thẩm Thư nắm tay lại, không nói gì. Tôi bảo: “Đây là một tên hung thủ cực kỳ biến thái từ tâm lý đến hành vi, lại vô cùng xảo quyệt, nếu không phải hắn để lộ sơ hở trên bao tải, có thể tới bây giờ đến địa điểm xảy ra án mạng cũng không thể xá.c định.”
Thẩm Thư im lặng hồi lâu, lại tua đoạn ghi hình đến phút cuối cùng, dừng lại, chỉ vào nửa khuôn mặt lộ ra của tài xế ta-xi trong khung hình mà nói: “Cô xem, sau khi Miêu Diểu lên xe, hắn đã nói với cô ta đúng một phút, hơn nữa còn không hề ngắt đoạn, lúc đó Miêu Diểu đang trong trạng thái say xỉn, không thể nói chuyện với hắn được, cho nên hắn hẳn đang tự nói một mình.”
Tôi không hiểu cậu ta định biểu đạt điều gì, không tiếp lời, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cậu ta tiếp tục nói. Thẩm Thư như vừa hạ một quyết tâm lớn, nói: “Trong lĩnh vực kỹ thuật điều tra, tôi là kẻ ngoài ngành, những gì tôi nói đều là những lời không chuyên, tôi được biết thầy trò trường câm điếc đều biết nói ngôn ngữ cử chỉ, thông qua động tác tay để biểu đạt những ý đồ trong lòng. Liệu có khả năng này không, thông qua khẩu hình của tên tài xế ta-xi này, đoán ra được đại khái hắn đã nói những gì. Chỉ cần biết được nội dung của những lời hắn tự nói với mình là có thể tra ra được tối hôm đó họ đã đi đâu, hoặc biết được danh tính thật sự của tên tài xế ta-xi này.”
Câu hỏi này quả thực có hơi viển vông, tôi đáp: “Đọc môi? Đây là một nhánh bên của khoa học kỹ thuật điều tra, nói cách khác thì là tà thuyết. Theo như tôi biết, các trường cảnh sát trong nước đều không mở lớp này, cũng chưa nghe nói ở đâu có nhân tài về phương diện này. Nước ngoài từng có những tiền lệ phá án thông qua ngôn ngữ môi, nhưng cực kỳ hiếm như lông phượng sừng lân, không đủ để lấy ra làm mẫu. Huống gì, đọc môi cần có bối cảnh ngôn ngữ và văn hóa làm cơ sở, chuyên gia ngôn ngữ bằng môi ở nước ngoài cũng không thể đọc hiểu được phát âm tiếng Trung.” Tôi nói vậy, đồng nghĩa với việc phủ định đề xuất của Thẩm Thư. Là một bác sĩ pháp y, tôi tuy mới chân ướt chân ráo, nhưng dù sao cũng có chút lượng đọc hiểu, biết không ít những kiến thức đa dạng trong ngành. Pháp y học là một môn khoa học rất nghiêm cẩn, không phải cứ vỗ tay vào trán là nghi ra điểm khả thi.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Thư ửng đỏ, miễn cưỡng nhếch miệng cười, không hé răng.
Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Cứ ngỡ trận công đồn gần 20 ngày đêm, cuối cùng cũng vén được lớp màn nặng trịch, lộ ra một tia sáng ban mai. Ai ngờ sau một đêm khổ sở chờ đợi trong hy vọng, tin tức khiến người ta thất vọng lại nối đuôi nhau truyền đến.
FA06347, đây là một biển số xe giả. Theo ghi chép của Cục Đăng kiểm, biển số xe này vốn thuộc về một chiếc xe chở hàng hóa cỡ lớn, do chiếc xe đã bị bỏ, nên biển số cũng được thu hồi, vẫn chưa được cấp ra bên ngoài.
Điều này đã nâng tài xế lái chiếc xe ta-xi kia lên thành nghi phạm trọng yếu. Hắn không chỉ là người đã tiếp xúc với Miêu Diểu trước khi cô ấy bị hại, mà biển số xe lại trùng khớp với đuôi biển số mà nhân chứng ấy --- tài xế râu quai nón kia đã cung cấp. Quan trọng hơn là, biển số xe là giả. Mục đích của nó là vận chuyển phi pháp? Hay để che giấu cho hành vi rắp tâm phạm tội này? Đương nhiên, điều đó càng khiến cho quá trình điều tra phá án trở nên trắc trở. Mẫu mã, màu sắc của chiếc xe ta-xi này đều không khác gì so với hàng ngàn chiếc xe ta-xi khác trong thành phố. Cơ quan kỹ thuật điều tra đã cho tiến hành kiểm nghiệm đoạn ghi hình có liên quan đến chiếc xe ta-xi kia hết lần này đến lần khác, xá.c nhận thân xe không có dấu vết bị trầy xước, hư hại hay tu sửa, không thể dựa vào đó mà truy ra nguồn gốc của xe. Trên thực tế, chiếc xe này có đúng là xe ta-xi hay là xe khác ngụy trang mà thành, đều không có cách nào để xá.c nhận.
Đặc trưng diện mạo của tài xế ta-xi vô cùng mơ hồ. Dựa vào độ cao tư thế ngồi để phân tích, hắn cao khoảng 170cm, hơi gầy, cân nặng khoảng 60 – 70kg. Trong số ngũ quan chỉ có miệng là tương tối rõ ràng, có khoảng một phút đồng hồ khép khép mở mở. Còn về Miêu Diểu khi đó đang trong trạng thái say xỉn, trong khoảng thời gian này có lẽ cô ta đang tự lẩm bẩm một mình.
Tôi ngồi trong văn phòng trung tâm tin tức của Phòng Kỹ thuật điều tra, xem đi xem loại đoạn ghi hình này mấy chục lần, không bỏ qua một chi tiết nào trong khung hình. Một chi tiết tương đối quan trọng trong đó là, vị trí chiếc xe ta-xi này đứng đợi là dưới một gốc cây đại thụ một vòng tay ôm mới xuể, đội trọng án đã đến khảo sát thực địa, cái cây trong đoạn băng nằm đối diện với cửa hông ở đằng sau hộp đêm. Cửa chính của hộp đêm để khách đi vào, lưu lượng người đông, khách đứng bắt xe nhiều, đa số xe ta-xi sẽ đứng đậu ở đó. Cửa hông chỉ dành cho nhân viên sử dụng, do đa số nhân viên được thuê đều làm thâu đêm, thường có xe riêng, số người bắt ta-xi trong đêm rất ít. Cho nên, chiếc xe ta-xi này đợi ở đó, rất có thể là cố tình đợi Miêu Diểu, nếu suy đoán này là đúng thì có thể loại bỏ khả năng hung thủ gây án ngẫu nhiên, có thể xá.c nhận đây là một vụ mưu sát có chủ đích.
Thẩm Thư ở dí trong Phòng Kỹ thuật điều tra suốt từ 7 giờ sáng, trông ngóng như một đứa trẻ đang mong đợi món quà sinh nhật của mình, nhưng thứ đem đến lại là một kết quả khiến cậu ta thất vọng. Cũng chẳng trách, vụ án giế.t người phân xá.c liên hoàn có tính chất cực kỳ nghiêm trọng như này, tính đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có manh mối nào để có thể lần theo. Nếu như manh mối về chiếc ta-xi trong đoạn ghi hình bị cắt đứt thì vụ án lại rơi vào bế tắc. Mà hung thủ lại là kẻ cực kỳ căm ghét xã hội, khó có thể đảm bảo liệu hắn có đang âm thầm nhắm đến một đối tượng sát hại tiếp theo hay không.
Thể hình của Thẩm Thư vốn gầy còm, làm việc lao lực liên tục lại thiếu ngủ, khiến cậu ta tóp đi nhiều, ánh mắt nổi đầy tia má.u, râu ria mọc lên từ miệng và cằm, trông có vẻ rất mệt mỏi và tiều tụy.
Tôi thở dài trong lòng, muốn nói gì đó với cậu ấy, kìm nén hồi lâu, nghĩ ra một chuyện: “Hai nạn nhân đó, tôi nghi ngờ họ bị giế.t trước rồi bị cưỡng bức sau.” Thẩm Thư khẽ rùng mình, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra, hỏi: “Giế.t xong hiế.p? Cô chắc chứ?” Tôi đáp: “Không chắc, tôi chưa đề cập đến trong bản báo cáo giám định, thi thể bị phân hủy quá nặng nề, không thể xá.c nhận được, chỉ có thể dựa vào những dấu vết tổn thương không rõ ràng để đưa ra phán đoán.” Thẩm Thư nắm tay lại, không nói gì. Tôi bảo: “Đây là một tên hung thủ cực kỳ biến thái từ tâm lý đến hành vi, lại vô cùng xảo quyệt, nếu không phải hắn để lộ sơ hở trên bao tải, có thể tới bây giờ đến địa điểm xảy ra án mạng cũng không thể xá.c định.”
Thẩm Thư im lặng hồi lâu, lại tua đoạn ghi hình đến phút cuối cùng, dừng lại, chỉ vào nửa khuôn mặt lộ ra của tài xế ta-xi trong khung hình mà nói: “Cô xem, sau khi Miêu Diểu lên xe, hắn đã nói với cô ta đúng một phút, hơn nữa còn không hề ngắt đoạn, lúc đó Miêu Diểu đang trong trạng thái say xỉn, không thể nói chuyện với hắn được, cho nên hắn hẳn đang tự nói một mình.”
Tôi không hiểu cậu ta định biểu đạt điều gì, không tiếp lời, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cậu ta tiếp tục nói. Thẩm Thư như vừa hạ một quyết tâm lớn, nói: “Trong lĩnh vực kỹ thuật điều tra, tôi là kẻ ngoài ngành, những gì tôi nói đều là những lời không chuyên, tôi được biết thầy trò trường câm điếc đều biết nói ngôn ngữ cử chỉ, thông qua động tác tay để biểu đạt những ý đồ trong lòng. Liệu có khả năng này không, thông qua khẩu hình của tên tài xế ta-xi này, đoán ra được đại khái hắn đã nói những gì. Chỉ cần biết được nội dung của những lời hắn tự nói với mình là có thể tra ra được tối hôm đó họ đã đi đâu, hoặc biết được danh tính thật sự của tên tài xế ta-xi này.”
Câu hỏi này quả thực có hơi viển vông, tôi đáp: “Đọc môi? Đây là một nhánh bên của khoa học kỹ thuật điều tra, nói cách khác thì là tà thuyết. Theo như tôi biết, các trường cảnh sát trong nước đều không mở lớp này, cũng chưa nghe nói ở đâu có nhân tài về phương diện này. Nước ngoài từng có những tiền lệ phá án thông qua ngôn ngữ môi, nhưng cực kỳ hiếm như lông phượng sừng lân, không đủ để lấy ra làm mẫu. Huống gì, đọc môi cần có bối cảnh ngôn ngữ và văn hóa làm cơ sở, chuyên gia ngôn ngữ bằng môi ở nước ngoài cũng không thể đọc hiểu được phát âm tiếng Trung.” Tôi nói vậy, đồng nghĩa với việc phủ định đề xuất của Thẩm Thư. Là một bác sĩ pháp y, tôi tuy mới chân ướt chân ráo, nhưng dù sao cũng có chút lượng đọc hiểu, biết không ít những kiến thức đa dạng trong ngành. Pháp y học là một môn khoa học rất nghiêm cẩn, không phải cứ vỗ tay vào trán là nghi ra điểm khả thi.
Khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Thư ửng đỏ, miễn cưỡng nhếch miệng cười, không hé răng.
Danh sách chương