Ngày 25 tháng 8 năm 2001. Trời nhiều mây hửng nắng.
Căn nhà cũ của Tiền Học Lễ.
Trong lúc tôi đang chạy Đông chạy Tây để tìm kiếm sự thật về Trần Quảng, tổ trọng án lại nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, lại chỉ đích đanh muốn nói chuyện với Thẩm Thư. Dù số điện thoại hiển thị không giống lần trước nhưng Thẩm Thư dựa vào ngữ điệu và cách dùng từ, khẳng định người này và người gọi điện nặc danh lần trước là một. Thậm chí Thẩm Thư còn cho rằng, người này chính là cái kẻ có chế.t cũng không chịu mở miệng - Đào Anh, nhưng cậu lại không có cách nào buộc Đào Anh phải thừa nhận thân phận. Hơn nữa, cậu cũng không biết trong tay Đào Anh nắm được bao nhiêu nội tình.
Không nghe rõ giọng nói trong điện thoại nhưng có thể đoán được đối phương đang rất sợ hãi, không nắm chắc tình hình, bởi vì hắn nói chuyện lúc vội vàng, lúc lại ngắc ngứ, giọng còn nghẹn ngào như sắp khóc. Điều này càng khiến Thẩm Thư thêm chắc chắn với phán đoán của mình, đối phương chính là Đào Anh - người đã nhận được những hình ảnh về cái chế.t thê thảm của Tô Nam và Lâm Mỹ Quyên, thực tế cũng không phải ai cũng giữ được thần kinh thép khi phải đối diện với cái chế.t đang cận kề. Đối phương vẫn không ngừng khóc trong điện thoại, Thẩm Thư cẩn thận dò xét trong lời nói của hắn để tìm kiếm manh mối có giá trị, nhưng dù thế nào cũng không nắm được mấu chốt. Lúc này, vị trí bốt điện thoại công cộng đã được xác định dựa vào số điện thoại kia, nhân viên đồn cảnh sát được cử tới hiện trường ngay tức khắc.
Tuy nhiên, đối phương dù không khống chế được cảm xúc nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, hắn tính toán thời gian rất chính xác, khóc lóc được hai ba phút sau thì chuẩn bị cúp máy. Thẩm Thư xét thấy tình hình vẫn chưa có cách nào nắm được thóp đối phương, bèn gọi hẳn tên hắn ra: “Anh là Đào Anh?” Đối phương im lặng mấy giây, rồi lại ngập ngừng không rõ ràng, đáp: “Không, không phải, đợi…… đợi đến lúc cần thiết, tôi sẽ nói cho anh biết…… tôi là ai.” Thẩm Thư lo lắng hắn sẽ nhân cơ hội này mà cúp điện thoại, vậy nên mỗi câu cậu ta nói ra đều rất thẳng thừng: “Hung thủ là ai? Phối hợp với cảnh sát, anh có thể bảo vệ chính mình.” Đối phương lại im lặng phút chốc, rồi đột nhiên bật khóc nức nở không nói thành lời: “Tôi không biết…… sao mà tôi…… biết được? Tôi nghĩ, chắc chắn có liên quan đến chuyện đó, nhưng chuyện đó đã bị giấu kĩ rồi, trừ chúng tôi ra……. sao lại có người khác biết được?” Trong tiếng khóc thống khổ thê lương bị gián đoạn, là âm thanh tút tút của điện thoại.
Lúc cảnh sát dân sự có mặt ở bốt điện thoại công cộng thì thấy máy điện thoại buông thõng lắc lư trong không trung, bên chiếc điện thoại không có một bóng người.
Thẩm Thư tay vẫn còn cầm máy, ngẩn ngơ thất thần. Tô Nam, Lâm Mỹ Quyên, (Đào Anh?) đều bị cuốn vào một chuyện gì đó, chuyện này nghiêm trọng tới mức có thể đem đến họa sát thân. Cậu ta dựa vào suy đoán, bất kể kẻ nặc danh kia có phải là Đào Anh hay không, thì chắc chắn hắn cũng không biết hung thủ là ai, cũng có nghĩa là, chuyện mà bọn họ gây ra không chỉ là gây thù oán đơn thuần. Cuộc sống của ba người họ không hề có liên quan gì đến nhau, điểm chung duy nhất là tuổi tác tương đương, đều là sinh viên đại học Công Nông Binh, chẳng lẽ chuyện này xảy ra lúc học đang đi học? Một ngòi nổ vừa xa vừa dài, bao nhiêu năm sau mới bùng phát, rốt cuộc đang ẩn giấu một mối thù khắc cốt đến thế nào đây? Lúc này là 4 giờ chiều, tôi đang cùng Trần Quảng điều tra vụ án ở thôn Tiểu Vương, còn cách 8 tiếng cho đến khi họ phát hiện ra tôi mất tích.
Cảm ơn bố. Tôi đã từng giới thiệu trong phần “Để người chế.t được nhắm mắt”, bố tôi từng đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng Cảnh sát nghiên cứu, trước khi ông về hưu, tôi vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm kiếm việc làm, còn đang phân vân giữa làm việc ở Sở Cảnh sát hay Viện kiểm sát, ông ấy đã giúp tôi ra quyết định, chọn phòng khoa học kĩ thuật của Sở Cảnh sát. Bố tôi đã làm cảnh sát quá nửa đời người, tính cảnh giác rất cao, tôi cũng không phải ngoại lệ, tối nào ông cũng sẽ kiểm tra tôi. 10 giờ tối hôm đó, điện thoại bàn nhà tôi không ai nhấc máy, gọi di động cũng không được, ông liền nổi má.u nghề nghiệp, tìm hẳn phòng khoa học kĩ thuật kiểm tra xem đêm nay tôi có nhận nhiệm vụ phải điều động ra ngoài không, sau đó gọi điện thoại tới thẳng nhà Trần Quảng đòi gặp người. Trần Quảng cười ha ha với ông, bảo: “Con gái hai mươi tuổi đầu, nửa đêm ra ngoài chơi một chút, anh sợ cái gì?” Bố tôi không thích nói chuyện mập mờ với ông ta, cứng rắn bảo: “Con gái tôi, tôi hiểu, nó biết tối nào tôi cũng sẽ gọi điện kiểm tra tình hình của nó, bất kể đi đâu nó cũng sẽ báo cho tôi, nó là người của phòng các cậu, cũng là người cậu dẫn dắt, tôi phải tìm cậu đòi người.
Trần Quảng không đấu lại được bố tôi, đồng ý giúp ông đi tìm người.”
Sau khi hỏi một lượt từ trên xuống dưới các nhân viên ở phòng khoa học kĩ thuật mà không ai biết tôi đi đâu, Trần Quảng bèn gọi điện cho tổ trọng án. Thẩm Thư đang ở trong phòng kí túc cá nhân dành cho cảnh sát nằm sát vách phòng của tổ trọng án, nghe thấy có người báo cáo, phản ứng đầu tiên của cậu ta là “Chế.t rồi, xảy ra chuyện rồi”, cậu ta vội vàng điều động nhân sự đi tìm kiếm tung tích của tôi.
Một đồng nghiệp 11 giờ đêm vẫn chưa về nhà, dù nói thế nào thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đến đồn cảnh sát khu quản hạt cũng sẽ không ra tay tìm kiếm, đội trọng án càng không nhất thiết phải làm lớn chuyện, nhỡ đâu tôi có việc ra ngoài một chút thôi thì sao. Hành động của Thẩm Thư, không ít thì nhiều cũng là sai sót trong công tác chỉ đạo. Tại sao cậu ấy lại có phản ứng dữ dội như vậy? Tại sao phải cử cả nhân sự tổ điều tra đi tìm kiếm? Sau này tôi phân tích, chỉ có thể là vì cậu ta sớm đã để ý đến hành tung của tôi, nói không chừng, cậu ta đã ngấm ngầm cho điều tra Trần Quảng, thế nên trăm sông mới cùng đổ về một mối, chúng tôi đã cùng nghĩ tới một nơi. Thế nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, Thẩm Thư dù có nói thế nào cũng không chịu nhận, chuyện cậu ta đã không muốn nói thì dù có tra tấn cũng đừng mong cậu ta sẽ nôn ra dù chỉ một chữ.
Tổ trọng án chỉ mất nửa tiếng đồng để tìm được Tiền Học Lễ. 11 giờ 35 phút đêm hôm đó, tôi được giải cứu.
Mặc dù chỉ bị bắt giam 4 – 5 tiếng đồng hồ, tôi vẫn cảm thấy như trải qua một kiếp luân hồi đằng đẵng. Bóng tôi vô biên và hoàn cảnh tuyệt vọng đó đã để lại trong tôi một bóng đen sâu thẳm. Tới tận bây giờ, tôi vẫn sợ ở một mình trong bóng tối, mỗi lẫn như thế là tôi lại toát mồ hôi, toàn thân lạnh toát, nói chuyện lắp bắp. Triệu chứng này theo Tâm lý học gọi là “Hội chứng căng thẳng sau sang chấn”, tâm lý dễ bị tổn thương và cũng khó trị khỏi được.
Thẩm Thư, Vu Ngân Bảo, Mã Văn Siêu cùng một tốp 10 cảnh sát của đồn đã xông vào căn nhà cũ của Tiền Học Lễ. Vì không chắc chắn hung thủ có ẩn nấp trong phòng hay không, cũng không biết sẽ phải đối diện với nguy hiểm gì nên tất cả mọi người đều rất căng thẳng, lên đạn súng, mò mẫm tìm kiếm. Họ không phát ra bất kì một âm thanh nào, ở trong bóng tối, tôi chỉ có thể nghe thấy những tiếng bước chân rất khẽ, không rõ là bạn hay thù, tâm lý tôi đã suy sụp nên không thể chịu nổi bất kì cú sốc nào nữa, tôi chỉ muốn bật khóc thành tiếng.
May là Thẩm Thư không tìm kiếm trong im lặng, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng nói: “Thục Tâm, cô ở đâu?” Giọng nói rất khẽ, nhưng lại có thể đánh thức tôi trong cơn hoảng loạn. Tôi khóc, nước mắt giàn giụa, cảm giác đó cũng giống như người bị xử án tử hình, vào đúng lúc đang đối diện với mũi súng đen ngòm sâu hoắm trên pháp trường bỗng nhiên nhận được tuyên cáo vô tội. Nắm được sợi dây sinh mệnh, cảm giác khi ấy vạn vật trên thế gian đều thật đẹp đẽ, cuộc đời thật đáng quý, tất cả những phiền não trong cuộc đời dù ít dù nhiều cũng đều nhẹ nhàng tan biến, không để lại dấu tích.
Thời khắc được giải cứu, giải thoát khỏi tất cả sự bẩn thỉu, mệt mỏi, bết bát, tàn tạ, suy yếu là thời khắc tôi khó quên nhất trong cuộc đời, cũng là thời khắc tôi vui mừng nhất. Họ kiểm tra thấy tôi không có vết thương ngoài nào, sau đó cử người và xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra tổng thể.
Cảm ơn bố. Cảm ơn tổ trọng án. Cảm ơn...... Trần Quảng?
Trong căn phòng cũ kĩ này, đâu đâu cũng là vết dầu loang và bụi băm, một vị trí đắc địa cho nghi phạm che giấu dấu vết phạm tội. Thẩm Thư vẫn tỏ thái độ như bình thường, không tìm Trần Quảng yêu cầu hỗ trợ mà trực tiếp gọi điện thẳng cho trưởng phòng khoa học kĩ thuật, cử một chuyên gia dấu vết khác mà chưa từng tiếp xúc với vụ án này tới khám xét hiện trường. Theo quy trình mà nói, báo cáo với trưởng phòng hay phó phòng đều không có gì khác biệt, nhưng bởi vì vụ án này vẫn luôn do Trần Quảng phụ trách, hành động đó của Thẩm Thư hơi có ý mạo phạm. Đương nhiên, xét về góc độ vụ án, thà rằng khiến Trần Quảng phật ý còn hơn là để cho dấu vết phạm tội quan trọng ở hiện trường bị phá hủy.
Nhưng kết quả điều tra khiến mọi người vô cùng thất vọng. Hiện trường chỉ có dấu chân của tôi và các nhân viên cảnh sát, hoàn toàn không có bất kì dấu chân của ai khác. Chuyên gia dấu vết dựa vào mức độ nông sâu trên mặt đất để phán đoán, kẻ bắt cóc tôi đã dùng chăn bông bọc hai chân của hắn lại để di chuyển. Làm theo cách này có hai cái lợi, thứ nhất là giảm âm thanh tiếng bước chân xuống tối thiểu, tự do di chuyển mà không bị phát hiện, thứ hai là không để lại dấu chân, tránh để phía cảnh sát bắt được bất kì một manh mối nào. Chuyên gia dấu vết có thể dựa vào dấu giày của kẻ tình nghi để xác định độ tuổi, chiều cao, cân nặng, cùng những đặc điểm sinh lý, thậm chí nghề nghiệp, tình trạng kinh tế hoặc thành phần xã hội, nhưng lại không thể dựa vào dấu chăn bông để đưa ra bất kỳ một kết luận chính xác nào. Ngay đến cả sợi dây thừng trói tôi cũng là “cây nhà lá vườn”, một sợi dây thừng được phát hiện ra ở trong căn nhà. Đây là một tên hung thủ có đầu óc giảo hoạt, năng lực phản điều tra mạnh chưa từng thấy.
Căn nhà cũ của Tiền Học Lễ.
Trong lúc tôi đang chạy Đông chạy Tây để tìm kiếm sự thật về Trần Quảng, tổ trọng án lại nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, lại chỉ đích đanh muốn nói chuyện với Thẩm Thư. Dù số điện thoại hiển thị không giống lần trước nhưng Thẩm Thư dựa vào ngữ điệu và cách dùng từ, khẳng định người này và người gọi điện nặc danh lần trước là một. Thậm chí Thẩm Thư còn cho rằng, người này chính là cái kẻ có chế.t cũng không chịu mở miệng - Đào Anh, nhưng cậu lại không có cách nào buộc Đào Anh phải thừa nhận thân phận. Hơn nữa, cậu cũng không biết trong tay Đào Anh nắm được bao nhiêu nội tình.
Không nghe rõ giọng nói trong điện thoại nhưng có thể đoán được đối phương đang rất sợ hãi, không nắm chắc tình hình, bởi vì hắn nói chuyện lúc vội vàng, lúc lại ngắc ngứ, giọng còn nghẹn ngào như sắp khóc. Điều này càng khiến Thẩm Thư thêm chắc chắn với phán đoán của mình, đối phương chính là Đào Anh - người đã nhận được những hình ảnh về cái chế.t thê thảm của Tô Nam và Lâm Mỹ Quyên, thực tế cũng không phải ai cũng giữ được thần kinh thép khi phải đối diện với cái chế.t đang cận kề. Đối phương vẫn không ngừng khóc trong điện thoại, Thẩm Thư cẩn thận dò xét trong lời nói của hắn để tìm kiếm manh mối có giá trị, nhưng dù thế nào cũng không nắm được mấu chốt. Lúc này, vị trí bốt điện thoại công cộng đã được xác định dựa vào số điện thoại kia, nhân viên đồn cảnh sát được cử tới hiện trường ngay tức khắc.
Tuy nhiên, đối phương dù không khống chế được cảm xúc nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, hắn tính toán thời gian rất chính xác, khóc lóc được hai ba phút sau thì chuẩn bị cúp máy. Thẩm Thư xét thấy tình hình vẫn chưa có cách nào nắm được thóp đối phương, bèn gọi hẳn tên hắn ra: “Anh là Đào Anh?” Đối phương im lặng mấy giây, rồi lại ngập ngừng không rõ ràng, đáp: “Không, không phải, đợi…… đợi đến lúc cần thiết, tôi sẽ nói cho anh biết…… tôi là ai.” Thẩm Thư lo lắng hắn sẽ nhân cơ hội này mà cúp điện thoại, vậy nên mỗi câu cậu ta nói ra đều rất thẳng thừng: “Hung thủ là ai? Phối hợp với cảnh sát, anh có thể bảo vệ chính mình.” Đối phương lại im lặng phút chốc, rồi đột nhiên bật khóc nức nở không nói thành lời: “Tôi không biết…… sao mà tôi…… biết được? Tôi nghĩ, chắc chắn có liên quan đến chuyện đó, nhưng chuyện đó đã bị giấu kĩ rồi, trừ chúng tôi ra……. sao lại có người khác biết được?” Trong tiếng khóc thống khổ thê lương bị gián đoạn, là âm thanh tút tút của điện thoại.
Lúc cảnh sát dân sự có mặt ở bốt điện thoại công cộng thì thấy máy điện thoại buông thõng lắc lư trong không trung, bên chiếc điện thoại không có một bóng người.
Thẩm Thư tay vẫn còn cầm máy, ngẩn ngơ thất thần. Tô Nam, Lâm Mỹ Quyên, (Đào Anh?) đều bị cuốn vào một chuyện gì đó, chuyện này nghiêm trọng tới mức có thể đem đến họa sát thân. Cậu ta dựa vào suy đoán, bất kể kẻ nặc danh kia có phải là Đào Anh hay không, thì chắc chắn hắn cũng không biết hung thủ là ai, cũng có nghĩa là, chuyện mà bọn họ gây ra không chỉ là gây thù oán đơn thuần. Cuộc sống của ba người họ không hề có liên quan gì đến nhau, điểm chung duy nhất là tuổi tác tương đương, đều là sinh viên đại học Công Nông Binh, chẳng lẽ chuyện này xảy ra lúc học đang đi học? Một ngòi nổ vừa xa vừa dài, bao nhiêu năm sau mới bùng phát, rốt cuộc đang ẩn giấu một mối thù khắc cốt đến thế nào đây? Lúc này là 4 giờ chiều, tôi đang cùng Trần Quảng điều tra vụ án ở thôn Tiểu Vương, còn cách 8 tiếng cho đến khi họ phát hiện ra tôi mất tích.
Cảm ơn bố. Tôi đã từng giới thiệu trong phần “Để người chế.t được nhắm mắt”, bố tôi từng đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng Cảnh sát nghiên cứu, trước khi ông về hưu, tôi vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm kiếm việc làm, còn đang phân vân giữa làm việc ở Sở Cảnh sát hay Viện kiểm sát, ông ấy đã giúp tôi ra quyết định, chọn phòng khoa học kĩ thuật của Sở Cảnh sát. Bố tôi đã làm cảnh sát quá nửa đời người, tính cảnh giác rất cao, tôi cũng không phải ngoại lệ, tối nào ông cũng sẽ kiểm tra tôi. 10 giờ tối hôm đó, điện thoại bàn nhà tôi không ai nhấc máy, gọi di động cũng không được, ông liền nổi má.u nghề nghiệp, tìm hẳn phòng khoa học kĩ thuật kiểm tra xem đêm nay tôi có nhận nhiệm vụ phải điều động ra ngoài không, sau đó gọi điện thoại tới thẳng nhà Trần Quảng đòi gặp người. Trần Quảng cười ha ha với ông, bảo: “Con gái hai mươi tuổi đầu, nửa đêm ra ngoài chơi một chút, anh sợ cái gì?” Bố tôi không thích nói chuyện mập mờ với ông ta, cứng rắn bảo: “Con gái tôi, tôi hiểu, nó biết tối nào tôi cũng sẽ gọi điện kiểm tra tình hình của nó, bất kể đi đâu nó cũng sẽ báo cho tôi, nó là người của phòng các cậu, cũng là người cậu dẫn dắt, tôi phải tìm cậu đòi người.
Trần Quảng không đấu lại được bố tôi, đồng ý giúp ông đi tìm người.”
Sau khi hỏi một lượt từ trên xuống dưới các nhân viên ở phòng khoa học kĩ thuật mà không ai biết tôi đi đâu, Trần Quảng bèn gọi điện cho tổ trọng án. Thẩm Thư đang ở trong phòng kí túc cá nhân dành cho cảnh sát nằm sát vách phòng của tổ trọng án, nghe thấy có người báo cáo, phản ứng đầu tiên của cậu ta là “Chế.t rồi, xảy ra chuyện rồi”, cậu ta vội vàng điều động nhân sự đi tìm kiếm tung tích của tôi.
Một đồng nghiệp 11 giờ đêm vẫn chưa về nhà, dù nói thế nào thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát, đến đồn cảnh sát khu quản hạt cũng sẽ không ra tay tìm kiếm, đội trọng án càng không nhất thiết phải làm lớn chuyện, nhỡ đâu tôi có việc ra ngoài một chút thôi thì sao. Hành động của Thẩm Thư, không ít thì nhiều cũng là sai sót trong công tác chỉ đạo. Tại sao cậu ấy lại có phản ứng dữ dội như vậy? Tại sao phải cử cả nhân sự tổ điều tra đi tìm kiếm? Sau này tôi phân tích, chỉ có thể là vì cậu ta sớm đã để ý đến hành tung của tôi, nói không chừng, cậu ta đã ngấm ngầm cho điều tra Trần Quảng, thế nên trăm sông mới cùng đổ về một mối, chúng tôi đã cùng nghĩ tới một nơi. Thế nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, Thẩm Thư dù có nói thế nào cũng không chịu nhận, chuyện cậu ta đã không muốn nói thì dù có tra tấn cũng đừng mong cậu ta sẽ nôn ra dù chỉ một chữ.
Tổ trọng án chỉ mất nửa tiếng đồng để tìm được Tiền Học Lễ. 11 giờ 35 phút đêm hôm đó, tôi được giải cứu.
Mặc dù chỉ bị bắt giam 4 – 5 tiếng đồng hồ, tôi vẫn cảm thấy như trải qua một kiếp luân hồi đằng đẵng. Bóng tôi vô biên và hoàn cảnh tuyệt vọng đó đã để lại trong tôi một bóng đen sâu thẳm. Tới tận bây giờ, tôi vẫn sợ ở một mình trong bóng tối, mỗi lẫn như thế là tôi lại toát mồ hôi, toàn thân lạnh toát, nói chuyện lắp bắp. Triệu chứng này theo Tâm lý học gọi là “Hội chứng căng thẳng sau sang chấn”, tâm lý dễ bị tổn thương và cũng khó trị khỏi được.
Thẩm Thư, Vu Ngân Bảo, Mã Văn Siêu cùng một tốp 10 cảnh sát của đồn đã xông vào căn nhà cũ của Tiền Học Lễ. Vì không chắc chắn hung thủ có ẩn nấp trong phòng hay không, cũng không biết sẽ phải đối diện với nguy hiểm gì nên tất cả mọi người đều rất căng thẳng, lên đạn súng, mò mẫm tìm kiếm. Họ không phát ra bất kì một âm thanh nào, ở trong bóng tối, tôi chỉ có thể nghe thấy những tiếng bước chân rất khẽ, không rõ là bạn hay thù, tâm lý tôi đã suy sụp nên không thể chịu nổi bất kì cú sốc nào nữa, tôi chỉ muốn bật khóc thành tiếng.
May là Thẩm Thư không tìm kiếm trong im lặng, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng nói: “Thục Tâm, cô ở đâu?” Giọng nói rất khẽ, nhưng lại có thể đánh thức tôi trong cơn hoảng loạn. Tôi khóc, nước mắt giàn giụa, cảm giác đó cũng giống như người bị xử án tử hình, vào đúng lúc đang đối diện với mũi súng đen ngòm sâu hoắm trên pháp trường bỗng nhiên nhận được tuyên cáo vô tội. Nắm được sợi dây sinh mệnh, cảm giác khi ấy vạn vật trên thế gian đều thật đẹp đẽ, cuộc đời thật đáng quý, tất cả những phiền não trong cuộc đời dù ít dù nhiều cũng đều nhẹ nhàng tan biến, không để lại dấu tích.
Thời khắc được giải cứu, giải thoát khỏi tất cả sự bẩn thỉu, mệt mỏi, bết bát, tàn tạ, suy yếu là thời khắc tôi khó quên nhất trong cuộc đời, cũng là thời khắc tôi vui mừng nhất. Họ kiểm tra thấy tôi không có vết thương ngoài nào, sau đó cử người và xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra tổng thể.
Cảm ơn bố. Cảm ơn tổ trọng án. Cảm ơn...... Trần Quảng?
Trong căn phòng cũ kĩ này, đâu đâu cũng là vết dầu loang và bụi băm, một vị trí đắc địa cho nghi phạm che giấu dấu vết phạm tội. Thẩm Thư vẫn tỏ thái độ như bình thường, không tìm Trần Quảng yêu cầu hỗ trợ mà trực tiếp gọi điện thẳng cho trưởng phòng khoa học kĩ thuật, cử một chuyên gia dấu vết khác mà chưa từng tiếp xúc với vụ án này tới khám xét hiện trường. Theo quy trình mà nói, báo cáo với trưởng phòng hay phó phòng đều không có gì khác biệt, nhưng bởi vì vụ án này vẫn luôn do Trần Quảng phụ trách, hành động đó của Thẩm Thư hơi có ý mạo phạm. Đương nhiên, xét về góc độ vụ án, thà rằng khiến Trần Quảng phật ý còn hơn là để cho dấu vết phạm tội quan trọng ở hiện trường bị phá hủy.
Nhưng kết quả điều tra khiến mọi người vô cùng thất vọng. Hiện trường chỉ có dấu chân của tôi và các nhân viên cảnh sát, hoàn toàn không có bất kì dấu chân của ai khác. Chuyên gia dấu vết dựa vào mức độ nông sâu trên mặt đất để phán đoán, kẻ bắt cóc tôi đã dùng chăn bông bọc hai chân của hắn lại để di chuyển. Làm theo cách này có hai cái lợi, thứ nhất là giảm âm thanh tiếng bước chân xuống tối thiểu, tự do di chuyển mà không bị phát hiện, thứ hai là không để lại dấu chân, tránh để phía cảnh sát bắt được bất kì một manh mối nào. Chuyên gia dấu vết có thể dựa vào dấu giày của kẻ tình nghi để xác định độ tuổi, chiều cao, cân nặng, cùng những đặc điểm sinh lý, thậm chí nghề nghiệp, tình trạng kinh tế hoặc thành phần xã hội, nhưng lại không thể dựa vào dấu chăn bông để đưa ra bất kỳ một kết luận chính xác nào. Ngay đến cả sợi dây thừng trói tôi cũng là “cây nhà lá vườn”, một sợi dây thừng được phát hiện ra ở trong căn nhà. Đây là một tên hung thủ có đầu óc giảo hoạt, năng lực phản điều tra mạnh chưa từng thấy.
Danh sách chương