Ngày 3 tháng 12 năm 2014. Tuyết nhỏ.
Trên nền đất cũ của trường Tiểu học trung tâm thị trấn Triều Dương thành phố Sở Nguyên.
Điện thoại báo án là của một chủ thầu xây dựng gọi đến, ngữ khí gấp gáp và sợ hãi, nói rằng công trường anh ta đang thầu đã xảy ra án mạng.
Lúc đó tôi đang ở Ủy ban phường Tịnh Giang để làm hồ sơ xin trợ cấp tối thiểu cho một người họ hàng bị hạn chế khả năng vận động, sau khi nhận được thông báo ra hiện trường, tôi vội chạy ra cửa, bắt một chiếc ta-xi.
Tài xế là một người đàn ông vạm vỡ gần 40 tuổi, sau khi nghe tôi nói địa chỉ cần đến, anh ta liền tối sầm mặt, mở cửa rồi đuổi tôi xuống xe, nói: “Bà chị đùa tôi à, băng qua đường là tới, chị đi bộ qua đó chẳng nhanh hơn đợi tôi quay đầu xe sao?”
Tôi xin lỗi lia lịa rồi bước xuống xe, vừa chạy tới hiện trường vừa tức giận bất bình --- Tôi mới hơn 30 tuổi, lại bị một ông chú ngoài 40 gọi bằng “bà chị”, dựa vào đâu cơ chứ? Băng qua đường là đến địa giới của thị trấn Triều Dương, đô thị hóa vùng ven, đất rộng người thưa, xe kéo và xe ba gác chạy trên mặt đường thênh thang. Sáp đường là một dãy cửa hàng bán lẻ 2 tầng, đằng sau chính là hiện trường vụ án, trước đây là trường Tiểu học trung tâm thị trấn Triều Dương.
Sau này tìm hiểu, ngôi trường Tiểu học này đã bị di dời, nền đất cũ được bán cho công ty bất động sản, nghe nói là để xây dựng một tổ hợp nhà ở - kinh doanh. Trường Tiểu học là một công trình chỉ cao 2 tầng, dạng hình vòm, mỗi tầng có hai mươi mấy phòng học, cửa nẻo đều đã hỏng hóc. Sân trường to rộng trống trải, đó có thể là nguyên nhân chính để các nhà đầu tư nhắm vào nơi này.
Địa điểm xảy ra vụ án là một phòng học ở tầng 2, người báo án là chủ thầu Quản Bưu và hai người đàn ông trông có vẻ là công nhân đang đứng nói chuyện với nhau trên sân với thái độ căng thẳng. Bọn họ thấy tôi tiến vào, đều gào lên: “Chỗ này là nơi tư nhân, đi ra đi ra.” Ngữ khí ngang ngược, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Tôi xuất trình thẻ cảnh sát: “Có phải các anh báo án không?”
Bọn họ thấy tôi một thân một mình, lại mặc thường phục, bèn ngờ vực đáp: “Vâng...... ở trên tầng, phòng 203, cô lên xem đi.”
Cầu thang ở bên ngoài, phía trên là một hành lang dài, phòng 203 nằm ở cuối hành lang. Cánh cửa gỗ vô cùng tàn nát, miễn cưỡng nối với khung cửa, cảm giác chỉ cần chạm nhẹ là rụng. Mở cửa ra, một mùi má.u tanh và thối rữa quyện lẫn xộc vào mũi, ánh nắng chói mắt chiếu xuyên qua cửa sổ, căn phòng bụi bay mù mịt.
Đợi sau khi nhìn rõ tình hình trên mặt đất, lông tơ trên người tôi dựng ngược, không khỏi rùng mình, cảnh tượng như thể bước vào chốn địa ngục trần gian.
Một th.i th.ể nữ nằm sõng soài ở góc tường, chiếc áo cánh bị vén lên tận cổ, quần đùi bị tụt xuống đầu gối, chỉ có áo ngực và quần lót là hoàn hảo, đa số bộ phận trên cơ thể trần trụi. Điều đáng sợ nhất là, đầu của th.i th.ể nữ bị cắt đứt, phần cổ má.u thịt lẫn lộn, trên sàn và trên tường có một lượng má.u lớn phụt lên, giống như tù nhân bị chặt đầu ở trong phim vậy.
Đầu của th.i th.ể nữ nằm ở giữa sàn, da đầu bị lột sạch, lộ ra má.u thịt đỏ tươi và xương cốt trắng dã. Da mặt không bị tổn hại, hai mắt nhắm, nhưng miệng lại hơi há, thấp thoáng thấy được hai hàm răng trắng muốt nhuộm đỏ màu má.u.
Một vài đồ đạc linh tinh bị vứt bừa bộn ra sàn, có bao tải, bao vải bông và một con dao dài hơn một gang, vát nhọn về sau, thân dao đầy vết má.u khô.
Căn phòng chỉ có một cánh cửa sổ đóng chặt, mặt kính bụi bặm, gần như không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Nhưng mặt tường vẫn trắng sáng, được viết đầy những chữ bằng màu đỏ má.u, là [Hảo Liễu Ca] trong [Hồng Lâu Mộng], nét chữ thanh thoát: “Đám cỏ mộ hoang nay cằn cỗi...... Đến khi xanh cỏ mắt nhắm rồi......” lại có chút ăn nhập với cảnh tượng trước mắt.
Tôi đứng ở cửa, do dự không biết có nên tiến vào trong hay không. Làm pháp y 10 năm nay, trải qua biết bao hiện trường vụ án, nhưng tôi một thân một mình và tiên phong đi trước đến hiện trường thì đây là lần đầu, huống chi nơi này lại vô cùng má.u me đáng sợ. Đang do dự, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có cái gì đó đặt xuống vai, tôi giật mình kinh hãi, la lên thất thanh rồi né sang một bên, ngoái đầu nhìn, không ngờ Hai Lượng đã dẫn mấy người đến, tay phải của anh ta vẫn đang cứng đờ giữa không trung, dường như bị phản ứng kịch liệt của tôi làm cho kinh ngạc.
Tôi bị dọa cho hai chân mềm nhũn, tim đập thình thịch, chửi anh ta: “Sợ chế.t đi được, đứng sau lưng tôi mà chả phát ra động tĩnh gì.”
Hai Lượng gãi đầu khó xử: “Có mà, cô không nghe thấy thôi. Sao cô đến hiện trường nhanh thế?”
Tôi hoàn hồn lại, thở dốc đáp: “Vừa hay tôi đang có việc ở gần đây, nên chạy tới luôn. Hiện trường này thật là thê thảm.”
Hai Lượng thò đầu vào trong ngó nghiêng, cũng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hung thủ xuống tay thật tàn ác.”
Có người ở đây, tôi nhất thời trở nên gan dạ hơn nhiều, tiến thẳng vào hiện trường. Tôi khám qua th.i th.ể, rồi lần lượt thu thập chứng cứ vật lý, sau khi thu xếp xong, Thẩm Thư mới xuất hiện, bộ dạng điềm tĩnh, dường như không bị quấy nhiễu bởi vụ án trước mặt.
Cậu ta trông tôi đang cắm đầu làm việc, bèn chủ động bắt chuyện: “Buổi họp của chính quyền thành phố cứ dần dứ mãi, không dứt ra được. Tình hình ở đây thế nào rồi?”
Tôi dùng tầm nhìn ngoại vi ở góc mắt để liếc nhìn cậu ta, đáp: “Th.i th.ể nữ, bị cắt lìa đầu, da đầu bị lột mất một nửa, nhìn bộ dạng thì có vẻ hung thủ muốn lột hẳn da đầu xuống, nhưng khúc giữa xảy ra sự cố nên chưa thể hoàn thành.”
Thẩm Thư có chút kinh ngạc hỏi: “Thủ đoạn tàn nhẫn vậy sao? Đã xá.c minh được danh tính của nạn nhân chưa?”
Tôi lắc đầu đáp: “Ngoại trừ quần áo trên người, chưa phát hiện ra đồ đạc cá nhân của nạn nhân, tuy nhiên chất liệu của quần áo đều rất tốt, hơn nữa còn là nhãn hàng quốc tế, điều kiện kinh tế của nạn nhân hẳn rất khá giả, xá.c minh danh tính nạn nhân có lẽ sẽ không quá khó khăn.”
“Tuổi của nạn nhân trong khoảng từ 25 đến 35, cao khoảng 1m7, trọng lượng khoảng 60kg. Phần thịt trên cổ th.i th.ể bị co lại rõ rệt, phần da ở rìa vết thương cuộn vào trong, hiện trường có một lượng má.u lớn vung tóe, ngoài ra chưa phát hiện vết thương chí mạng nào khác trên cơ thể, cho nên tôi đoán nạn nhân bị chặt đầu khi còn sống. Dựa vào mức độ cương cứng của th.i th.ể và trạng thái của vết hoen tử thi, có thể xá.c định thời gian gây án trong vòng 12 tiếng, có lẽ vào khoảng đêm ngày hôm qua. Hiện trường còn lưu lại hung khí, là con dao lọc thịt chuyên dùng để giế.t mổ, chế tác tinh xảo, thân dao nặng và sắc, lưỡi dao trùng khớp với vết cắt ở cổ nạn nhân. Ngoài ra, còn phát hiện ở hiện trường một vài vật phẩm, có lẽ là do hung thủ để lại, chỉ có điều những vật phẩm này vô cùng kỳ quái, không biết bọn chúng được dùng để làm gì.”
Thẩm Thư liếc nhìn những túi vật chứng đã được phân loại và đóng gói, nói: “Cho tôi xem.”
Tôi lần lượt bày ra từng món, đáp: “Cái bao tải này, ban đầu nằm ở đây.” Tôi chỉ xuống bên cạnh th.i th.ể nữ, “Trong bao tải tìm được rất nhiều cọng tóc, hoàn toàn giống với tóc trên đầu nạn nhân, cho nên th.i th.ể nữ có thể đã được nhét vào bao tải rồi đem chở tới đây. Trong túi không có vết má.u, điều đó cũng chứng minh khi nạn nhân bị nhét vào bao thì vẫn chưa bị thương. Loại bao tải này rất thường thấy trên thị trường, cực bền, hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của một người, không có gì lạ, lạ là những món đồ này.” Tôi lại mở ra một túi vật chứng, “Có bếp than, chảo sắt nhỏ, đá cuội, một túi cát, nước khoáng, còn có một túi thuốc hóa chất pha chế, không biết là thứ gì. Những thứ này xuất hiện ở hiện trường vụ án, thật là quái đản.”
Thẩm Thư cau mày nói: “Lại là một vụ án khó nhằn đây.”
Cảnh sát hình sự thực thụ luôn có một tật chung --- Thấy cái mình thích là thèm, càng là kỳ án, đại án, yếu án, lại càng khiến họ sôi má.u, dâng trào ý chí. Tôi tin rằng lúc này cả người Thẩm Thư đã bước vào trạng thái chiến đấu.
Tôi nói: “Dấu chân trên mặt đất rất hỗn loạn, lại đều không hoàn chỉnh, không có giá trị thu thập. Tuy nhiên tôi đã phát hiện ra một vài cọng tóc nữ trên sàn, dựa vào độ dài, màu sắc và độ dày của tóc để phán đoán, nó không phải của nạn nhân, không loại trừ là của hung thủ để lại.”
Thẩm Thư chẳng nói đúng sai, chỉ gật đầu. Ánh mắt cậu ta đặt lên [Hảo Liễu Ca] ở trên tường, bảo: “Kia là danh tác của hung thủ, hay đã có ở đó từ lâu?”
Tôi không trả lời được, bỗng sau lưng có người nói: “Sớm đã có ở đó rồi. Căn phòng này vốn là phòng làm việc, do việc di dời đã khiến một giáo viên tỏ ra bất mãn với xã hội, nên đã bôi lên tường những lời lẽ kỳ quái đó.”
Người nói là Quản Bưu, cái tay chủ thầu cổ đeo dây chuyền vàng, tay buộc sợi chỉ đỏ ấy hình như đang trả lời câu hỏi của Thẩm Thư, nhưng lại liếc mắt nhìn tôi.
Trông bộ dạng thì có vẻ trước khi lên tầng Thẩm Thư đã gặp qua Quản Bưu, biết thân phận của anh ta, liền hỏi: “Lần trước anh đến căn phòng này là khi nào?”
Quản Bưu đáp: “Ba ngày trước, sau khi nhận mối làm ăn này, tôi đã xem hết lượt tầng trên tầng dưới của tòa nhà. Lúc đó căn phòng này trống trơn, không có người chế.t.”
Tôi nghĩ bụng mấy lời này đúng thật thừa thãi, nếu ba ngày trước mà phát hiện xá.c chế.t thì đã chẳng giữ đến bây giờ rồi. Đang mải nghĩ, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng cãi lộn, có người hét toáng: “Hiện trường vụ án thì làm sao? Tôi có thẻ phỏng vấn được Sở thành phố cấp phát, tại sao lại không được vào trong? Anh còn to hơn Giám đốc Sở hả?”
Vùa nghe thấy cái giọng càn quấy đó tôi đã biết ngay là Trình Giai, não tôi như muốn nổ tung, cái con bé phóng viên đài truyền hình có khứu giác còn thính hơn cả Đông Lai này, thật khiến người khác bất lực.
Thẩm Thư thấy th.i th.ể và vật chứng trên sàn đều đã được thu dọn sạch sẽ, chẳng còn gì mà người ngoài không được phép xem, bèn vẫy tay ra hiệu cho viên cảnh sát đang chặn Trình Giai thả cho cô ấy vào.
Trình Giai dẫn theo một cậu quay phim trẻ tuổi lách qua khe hẹp mà viên cảnh sát kia vừa mới nhường để tiến vào trong, nhưng lại không tỏ ra ngang bướng, biểu cảm trên gương mặt chân thành và nhiệt tình, khiến người ta có cảm giác cô ấy xuất phát từ niềm vui tận đáy lòng để tới gặp bạn. EQ hơn người là bí quyết để Trình Giai giành được lượng lớn tin tức độc quyền, con bé có thể chịu nhục, chịu khinh, chịu mắng, ở một hoàn cảnh khác, lại có thể khóc lóc om xòm, nịnh trên lừa dưới, thậm chí là dùng sắc đẹp để quyến rũ, đủ 18 loại võ thuật trên đời.
Con bé vừa nhìn thấy tôi liền ôm chầm lấy một cách thái quá, những lời mắng nhiếc của tôi bị con bé chặn dưới cổ họng. Con bé kéo cậu quay phim lại rồi giới thiệu: “Đây là Tần Hoan, nhân tài mới của đài truyền hình,” Lại giới thiệu tôi, “Đây là chị họ yêu quý nhất nhất của tôi, pháp y số 1 của thành phố Sở Nguyên.” Khi Trình Giai giới thiệu về người khác luôn không tiếc những lời vàng ngọc, đối với những người khả năng chịu đựng kém như tôi hễ nghe là sởn da gà, nhưng cũng có người nghe lại bùi tai.
Tôi vội đáp: “Em chửi xéo chị đó à? Cái gì mà số 1, em bị nhiễm bệnh nghề nghiệp của mấy tay bên đội trị an rồi đó à?”
Tần Hoan không nhịn nổi cười, hàm răng của cậu ta trắng muốt và đều tăm tắp, cười lên trông rất xán lạn. Thẩm Thư cũng cười, chào Trình Giai: “Thông tin của cô nhanh nhạy thật đấy.”
Trình Giai nói với Thẩm Thư bằng bộ mặt nịnh bợ: “Đâu có đâu có, là do hợp tác với dân cảnh tốt thôi.”
Tôi sốt ruột bảo: “Đừng nói mỗi mấy lời lọt tai nữa, muốn chụp gì thì chụp mau lên, về viết báo cáo cho đúng chừng mực, biết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, đừng có mà nói năng lung tung.” Lời tôi nói tuy khó nghe, nhưng vẫn đồng ý cho Trình Giai vào phỏng vấn và chụp ảnh.
Con bé nào chịu bỏ lỡ thời cơ, vội bảo Tần Hoan mở máy quay, còn con bé thì đứng tạo dáng trước ống kính rồi bình luận. Nhưng dù sao tư liệu mà con bé nắm được có hạn, nói được hai phút là cảm thấy cạn ngôn, bèn ngoái đầu nhìn tôi, ánh mắt đong đầy sự đáng thương và nài nỉ, ý bảo tôi mở bao xá.c và túi đựng vật chứng ra cho con bé chụp.
Điều đó đã vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi vờ như không nhìn thấy, cho người lần lượt đem vật chứng ở hiện trường lên xe, sau đó đánh tiếng với con bé: “Bọn chị về Sở đây, nếu như em vẫn muốn chụp thêm thì để chị bảo một cậu cảnh sát ở lại cùng nhé?”
Trình Giai có chút mất hứng, đáp: “Không cần đâu, bọn em quay đủ rồi.”
Trên xe trở về đội hình sự, Thẩm Thư chỉ vào gương chiếu hậu rồi nói với tôi: “Xe của Trình Giai lại bám theo kìa, em họ của cô bền gan vững chí thật đấy.”
Trên nền đất cũ của trường Tiểu học trung tâm thị trấn Triều Dương thành phố Sở Nguyên.
Điện thoại báo án là của một chủ thầu xây dựng gọi đến, ngữ khí gấp gáp và sợ hãi, nói rằng công trường anh ta đang thầu đã xảy ra án mạng.
Lúc đó tôi đang ở Ủy ban phường Tịnh Giang để làm hồ sơ xin trợ cấp tối thiểu cho một người họ hàng bị hạn chế khả năng vận động, sau khi nhận được thông báo ra hiện trường, tôi vội chạy ra cửa, bắt một chiếc ta-xi.
Tài xế là một người đàn ông vạm vỡ gần 40 tuổi, sau khi nghe tôi nói địa chỉ cần đến, anh ta liền tối sầm mặt, mở cửa rồi đuổi tôi xuống xe, nói: “Bà chị đùa tôi à, băng qua đường là tới, chị đi bộ qua đó chẳng nhanh hơn đợi tôi quay đầu xe sao?”
Tôi xin lỗi lia lịa rồi bước xuống xe, vừa chạy tới hiện trường vừa tức giận bất bình --- Tôi mới hơn 30 tuổi, lại bị một ông chú ngoài 40 gọi bằng “bà chị”, dựa vào đâu cơ chứ? Băng qua đường là đến địa giới của thị trấn Triều Dương, đô thị hóa vùng ven, đất rộng người thưa, xe kéo và xe ba gác chạy trên mặt đường thênh thang. Sáp đường là một dãy cửa hàng bán lẻ 2 tầng, đằng sau chính là hiện trường vụ án, trước đây là trường Tiểu học trung tâm thị trấn Triều Dương.
Sau này tìm hiểu, ngôi trường Tiểu học này đã bị di dời, nền đất cũ được bán cho công ty bất động sản, nghe nói là để xây dựng một tổ hợp nhà ở - kinh doanh. Trường Tiểu học là một công trình chỉ cao 2 tầng, dạng hình vòm, mỗi tầng có hai mươi mấy phòng học, cửa nẻo đều đã hỏng hóc. Sân trường to rộng trống trải, đó có thể là nguyên nhân chính để các nhà đầu tư nhắm vào nơi này.
Địa điểm xảy ra vụ án là một phòng học ở tầng 2, người báo án là chủ thầu Quản Bưu và hai người đàn ông trông có vẻ là công nhân đang đứng nói chuyện với nhau trên sân với thái độ căng thẳng. Bọn họ thấy tôi tiến vào, đều gào lên: “Chỗ này là nơi tư nhân, đi ra đi ra.” Ngữ khí ngang ngược, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Tôi xuất trình thẻ cảnh sát: “Có phải các anh báo án không?”
Bọn họ thấy tôi một thân một mình, lại mặc thường phục, bèn ngờ vực đáp: “Vâng...... ở trên tầng, phòng 203, cô lên xem đi.”
Cầu thang ở bên ngoài, phía trên là một hành lang dài, phòng 203 nằm ở cuối hành lang. Cánh cửa gỗ vô cùng tàn nát, miễn cưỡng nối với khung cửa, cảm giác chỉ cần chạm nhẹ là rụng. Mở cửa ra, một mùi má.u tanh và thối rữa quyện lẫn xộc vào mũi, ánh nắng chói mắt chiếu xuyên qua cửa sổ, căn phòng bụi bay mù mịt.
Đợi sau khi nhìn rõ tình hình trên mặt đất, lông tơ trên người tôi dựng ngược, không khỏi rùng mình, cảnh tượng như thể bước vào chốn địa ngục trần gian.
Một th.i th.ể nữ nằm sõng soài ở góc tường, chiếc áo cánh bị vén lên tận cổ, quần đùi bị tụt xuống đầu gối, chỉ có áo ngực và quần lót là hoàn hảo, đa số bộ phận trên cơ thể trần trụi. Điều đáng sợ nhất là, đầu của th.i th.ể nữ bị cắt đứt, phần cổ má.u thịt lẫn lộn, trên sàn và trên tường có một lượng má.u lớn phụt lên, giống như tù nhân bị chặt đầu ở trong phim vậy.
Đầu của th.i th.ể nữ nằm ở giữa sàn, da đầu bị lột sạch, lộ ra má.u thịt đỏ tươi và xương cốt trắng dã. Da mặt không bị tổn hại, hai mắt nhắm, nhưng miệng lại hơi há, thấp thoáng thấy được hai hàm răng trắng muốt nhuộm đỏ màu má.u.
Một vài đồ đạc linh tinh bị vứt bừa bộn ra sàn, có bao tải, bao vải bông và một con dao dài hơn một gang, vát nhọn về sau, thân dao đầy vết má.u khô.
Căn phòng chỉ có một cánh cửa sổ đóng chặt, mặt kính bụi bặm, gần như không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Nhưng mặt tường vẫn trắng sáng, được viết đầy những chữ bằng màu đỏ má.u, là [Hảo Liễu Ca] trong [Hồng Lâu Mộng], nét chữ thanh thoát: “Đám cỏ mộ hoang nay cằn cỗi...... Đến khi xanh cỏ mắt nhắm rồi......” lại có chút ăn nhập với cảnh tượng trước mắt.
Tôi đứng ở cửa, do dự không biết có nên tiến vào trong hay không. Làm pháp y 10 năm nay, trải qua biết bao hiện trường vụ án, nhưng tôi một thân một mình và tiên phong đi trước đến hiện trường thì đây là lần đầu, huống chi nơi này lại vô cùng má.u me đáng sợ. Đang do dự, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có cái gì đó đặt xuống vai, tôi giật mình kinh hãi, la lên thất thanh rồi né sang một bên, ngoái đầu nhìn, không ngờ Hai Lượng đã dẫn mấy người đến, tay phải của anh ta vẫn đang cứng đờ giữa không trung, dường như bị phản ứng kịch liệt của tôi làm cho kinh ngạc.
Tôi bị dọa cho hai chân mềm nhũn, tim đập thình thịch, chửi anh ta: “Sợ chế.t đi được, đứng sau lưng tôi mà chả phát ra động tĩnh gì.”
Hai Lượng gãi đầu khó xử: “Có mà, cô không nghe thấy thôi. Sao cô đến hiện trường nhanh thế?”
Tôi hoàn hồn lại, thở dốc đáp: “Vừa hay tôi đang có việc ở gần đây, nên chạy tới luôn. Hiện trường này thật là thê thảm.”
Hai Lượng thò đầu vào trong ngó nghiêng, cũng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hung thủ xuống tay thật tàn ác.”
Có người ở đây, tôi nhất thời trở nên gan dạ hơn nhiều, tiến thẳng vào hiện trường. Tôi khám qua th.i th.ể, rồi lần lượt thu thập chứng cứ vật lý, sau khi thu xếp xong, Thẩm Thư mới xuất hiện, bộ dạng điềm tĩnh, dường như không bị quấy nhiễu bởi vụ án trước mặt.
Cậu ta trông tôi đang cắm đầu làm việc, bèn chủ động bắt chuyện: “Buổi họp của chính quyền thành phố cứ dần dứ mãi, không dứt ra được. Tình hình ở đây thế nào rồi?”
Tôi dùng tầm nhìn ngoại vi ở góc mắt để liếc nhìn cậu ta, đáp: “Th.i th.ể nữ, bị cắt lìa đầu, da đầu bị lột mất một nửa, nhìn bộ dạng thì có vẻ hung thủ muốn lột hẳn da đầu xuống, nhưng khúc giữa xảy ra sự cố nên chưa thể hoàn thành.”
Thẩm Thư có chút kinh ngạc hỏi: “Thủ đoạn tàn nhẫn vậy sao? Đã xá.c minh được danh tính của nạn nhân chưa?”
Tôi lắc đầu đáp: “Ngoại trừ quần áo trên người, chưa phát hiện ra đồ đạc cá nhân của nạn nhân, tuy nhiên chất liệu của quần áo đều rất tốt, hơn nữa còn là nhãn hàng quốc tế, điều kiện kinh tế của nạn nhân hẳn rất khá giả, xá.c minh danh tính nạn nhân có lẽ sẽ không quá khó khăn.”
“Tuổi của nạn nhân trong khoảng từ 25 đến 35, cao khoảng 1m7, trọng lượng khoảng 60kg. Phần thịt trên cổ th.i th.ể bị co lại rõ rệt, phần da ở rìa vết thương cuộn vào trong, hiện trường có một lượng má.u lớn vung tóe, ngoài ra chưa phát hiện vết thương chí mạng nào khác trên cơ thể, cho nên tôi đoán nạn nhân bị chặt đầu khi còn sống. Dựa vào mức độ cương cứng của th.i th.ể và trạng thái của vết hoen tử thi, có thể xá.c định thời gian gây án trong vòng 12 tiếng, có lẽ vào khoảng đêm ngày hôm qua. Hiện trường còn lưu lại hung khí, là con dao lọc thịt chuyên dùng để giế.t mổ, chế tác tinh xảo, thân dao nặng và sắc, lưỡi dao trùng khớp với vết cắt ở cổ nạn nhân. Ngoài ra, còn phát hiện ở hiện trường một vài vật phẩm, có lẽ là do hung thủ để lại, chỉ có điều những vật phẩm này vô cùng kỳ quái, không biết bọn chúng được dùng để làm gì.”
Thẩm Thư liếc nhìn những túi vật chứng đã được phân loại và đóng gói, nói: “Cho tôi xem.”
Tôi lần lượt bày ra từng món, đáp: “Cái bao tải này, ban đầu nằm ở đây.” Tôi chỉ xuống bên cạnh th.i th.ể nữ, “Trong bao tải tìm được rất nhiều cọng tóc, hoàn toàn giống với tóc trên đầu nạn nhân, cho nên th.i th.ể nữ có thể đã được nhét vào bao tải rồi đem chở tới đây. Trong túi không có vết má.u, điều đó cũng chứng minh khi nạn nhân bị nhét vào bao thì vẫn chưa bị thương. Loại bao tải này rất thường thấy trên thị trường, cực bền, hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của một người, không có gì lạ, lạ là những món đồ này.” Tôi lại mở ra một túi vật chứng, “Có bếp than, chảo sắt nhỏ, đá cuội, một túi cát, nước khoáng, còn có một túi thuốc hóa chất pha chế, không biết là thứ gì. Những thứ này xuất hiện ở hiện trường vụ án, thật là quái đản.”
Thẩm Thư cau mày nói: “Lại là một vụ án khó nhằn đây.”
Cảnh sát hình sự thực thụ luôn có một tật chung --- Thấy cái mình thích là thèm, càng là kỳ án, đại án, yếu án, lại càng khiến họ sôi má.u, dâng trào ý chí. Tôi tin rằng lúc này cả người Thẩm Thư đã bước vào trạng thái chiến đấu.
Tôi nói: “Dấu chân trên mặt đất rất hỗn loạn, lại đều không hoàn chỉnh, không có giá trị thu thập. Tuy nhiên tôi đã phát hiện ra một vài cọng tóc nữ trên sàn, dựa vào độ dài, màu sắc và độ dày của tóc để phán đoán, nó không phải của nạn nhân, không loại trừ là của hung thủ để lại.”
Thẩm Thư chẳng nói đúng sai, chỉ gật đầu. Ánh mắt cậu ta đặt lên [Hảo Liễu Ca] ở trên tường, bảo: “Kia là danh tác của hung thủ, hay đã có ở đó từ lâu?”
Tôi không trả lời được, bỗng sau lưng có người nói: “Sớm đã có ở đó rồi. Căn phòng này vốn là phòng làm việc, do việc di dời đã khiến một giáo viên tỏ ra bất mãn với xã hội, nên đã bôi lên tường những lời lẽ kỳ quái đó.”
Người nói là Quản Bưu, cái tay chủ thầu cổ đeo dây chuyền vàng, tay buộc sợi chỉ đỏ ấy hình như đang trả lời câu hỏi của Thẩm Thư, nhưng lại liếc mắt nhìn tôi.
Trông bộ dạng thì có vẻ trước khi lên tầng Thẩm Thư đã gặp qua Quản Bưu, biết thân phận của anh ta, liền hỏi: “Lần trước anh đến căn phòng này là khi nào?”
Quản Bưu đáp: “Ba ngày trước, sau khi nhận mối làm ăn này, tôi đã xem hết lượt tầng trên tầng dưới của tòa nhà. Lúc đó căn phòng này trống trơn, không có người chế.t.”
Tôi nghĩ bụng mấy lời này đúng thật thừa thãi, nếu ba ngày trước mà phát hiện xá.c chế.t thì đã chẳng giữ đến bây giờ rồi. Đang mải nghĩ, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng cãi lộn, có người hét toáng: “Hiện trường vụ án thì làm sao? Tôi có thẻ phỏng vấn được Sở thành phố cấp phát, tại sao lại không được vào trong? Anh còn to hơn Giám đốc Sở hả?”
Vùa nghe thấy cái giọng càn quấy đó tôi đã biết ngay là Trình Giai, não tôi như muốn nổ tung, cái con bé phóng viên đài truyền hình có khứu giác còn thính hơn cả Đông Lai này, thật khiến người khác bất lực.
Thẩm Thư thấy th.i th.ể và vật chứng trên sàn đều đã được thu dọn sạch sẽ, chẳng còn gì mà người ngoài không được phép xem, bèn vẫy tay ra hiệu cho viên cảnh sát đang chặn Trình Giai thả cho cô ấy vào.
Trình Giai dẫn theo một cậu quay phim trẻ tuổi lách qua khe hẹp mà viên cảnh sát kia vừa mới nhường để tiến vào trong, nhưng lại không tỏ ra ngang bướng, biểu cảm trên gương mặt chân thành và nhiệt tình, khiến người ta có cảm giác cô ấy xuất phát từ niềm vui tận đáy lòng để tới gặp bạn. EQ hơn người là bí quyết để Trình Giai giành được lượng lớn tin tức độc quyền, con bé có thể chịu nhục, chịu khinh, chịu mắng, ở một hoàn cảnh khác, lại có thể khóc lóc om xòm, nịnh trên lừa dưới, thậm chí là dùng sắc đẹp để quyến rũ, đủ 18 loại võ thuật trên đời.
Con bé vừa nhìn thấy tôi liền ôm chầm lấy một cách thái quá, những lời mắng nhiếc của tôi bị con bé chặn dưới cổ họng. Con bé kéo cậu quay phim lại rồi giới thiệu: “Đây là Tần Hoan, nhân tài mới của đài truyền hình,” Lại giới thiệu tôi, “Đây là chị họ yêu quý nhất nhất của tôi, pháp y số 1 của thành phố Sở Nguyên.” Khi Trình Giai giới thiệu về người khác luôn không tiếc những lời vàng ngọc, đối với những người khả năng chịu đựng kém như tôi hễ nghe là sởn da gà, nhưng cũng có người nghe lại bùi tai.
Tôi vội đáp: “Em chửi xéo chị đó à? Cái gì mà số 1, em bị nhiễm bệnh nghề nghiệp của mấy tay bên đội trị an rồi đó à?”
Tần Hoan không nhịn nổi cười, hàm răng của cậu ta trắng muốt và đều tăm tắp, cười lên trông rất xán lạn. Thẩm Thư cũng cười, chào Trình Giai: “Thông tin của cô nhanh nhạy thật đấy.”
Trình Giai nói với Thẩm Thư bằng bộ mặt nịnh bợ: “Đâu có đâu có, là do hợp tác với dân cảnh tốt thôi.”
Tôi sốt ruột bảo: “Đừng nói mỗi mấy lời lọt tai nữa, muốn chụp gì thì chụp mau lên, về viết báo cáo cho đúng chừng mực, biết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, đừng có mà nói năng lung tung.” Lời tôi nói tuy khó nghe, nhưng vẫn đồng ý cho Trình Giai vào phỏng vấn và chụp ảnh.
Con bé nào chịu bỏ lỡ thời cơ, vội bảo Tần Hoan mở máy quay, còn con bé thì đứng tạo dáng trước ống kính rồi bình luận. Nhưng dù sao tư liệu mà con bé nắm được có hạn, nói được hai phút là cảm thấy cạn ngôn, bèn ngoái đầu nhìn tôi, ánh mắt đong đầy sự đáng thương và nài nỉ, ý bảo tôi mở bao xá.c và túi đựng vật chứng ra cho con bé chụp.
Điều đó đã vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi vờ như không nhìn thấy, cho người lần lượt đem vật chứng ở hiện trường lên xe, sau đó đánh tiếng với con bé: “Bọn chị về Sở đây, nếu như em vẫn muốn chụp thêm thì để chị bảo một cậu cảnh sát ở lại cùng nhé?”
Trình Giai có chút mất hứng, đáp: “Không cần đâu, bọn em quay đủ rồi.”
Trên xe trở về đội hình sự, Thẩm Thư chỉ vào gương chiếu hậu rồi nói với tôi: “Xe của Trình Giai lại bám theo kìa, em họ của cô bền gan vững chí thật đấy.”
Danh sách chương