- Xông pha thôi nào anh em ơi!!!

Vừa thông báo hết giờ một cái, thánh Tuấn đại gia của chúng ta liền lập tức bắt đầu lôi con SH của lão ấy ra phách lối nơi cổng trường.

- Zê zê zê!!! Xông pha zê zê zê…~

Đối với việc ủng hộ sĩ khí không mất đồng nào như vậy tên Linh ba xu đi đằng sau tuy rằng chỉ là đi xe đạp nát không thôi nhưng cũng rất là ra sức. Tiếc là nhìn cái vẻ mặt bệnh hoạn của lão và cái giọng điệu rên lên ư ử như cún gọi xuân đó…

Ừ! Mọi người đều chỉ có một suy nghĩ thằng này là từ cái trại nào mới về đây vậy hả??? - Mấy cha này thật là….!!!

Lăng theo thói quen than thở một tiếng đồng thời kiếm lấy một chiếc xe đạp một mình đi ngang qua, nhanh chân ngồi tọt lên trên đằng sau xe.

- Này! Chú không thấy rằng mình nên ngồi đằng trước mà đạp xe đi hay sao???

- Xuống!!! Ngay!!! Và Luôn!!!

Rất tốt! Rất cường đại! Vị đại ca vừa mới bắt hắn đổi chỗ đi lên phía trước lái xe đúng là một tay mọt truyện mạng chính hiệu tên Quang. Tuy rằng bình thường đều là cười cười nói nói (chuyên môn chỉ nói các tình tiết trong truyện) có điều tính tình cũng cục mịch lắm. Đại ca Quang ấy mà đã kêu lên ra lệnh như thế Thánh Lăng của chúng ta thật đúng là không dám không nghe theo.

- Được rồi! Được rồi! Lai thì lai! Làm gì mà đại ca hôm nay nóng tính thế~

- Hừ! Biết thế còn không khôn hồn đi lên trên nhanh lên. Chú mày… cứ để anh phải nóng!!!

Quang vẻ mặt cười khì khì, đang từ trên yên xe nhồm người một cái liền dễ dàng chuyển thành ngồi trên gác- ba- ga, ngược lại là anh Lăng của chúng ta phải vất vả xuống xe chạy đi lên phía trước.

- Ha ha… Mày cũng nhục quá đấy Lăng ạ!

- Qua ngay đây ngồi với tao đi này. Cần gì phải đi ngồi xe của cái thằng Quang chết tiệt ấy làm gì~

Một tên khốn kiếp khác nhìn thấy tình cảnh của hai người liền không khỏi lên tiếng chọc ghẹo.

- Má! Nếu không đổi tao lên ngồi xe máy cho. Đừng có mà ở đó đứng nói không đau thắt lưng.

Lăng hai mắt trợn trắng bực bực lên tiếng. Cái tên vừa giở giọng châm biếng hắn hiện tại đúng là đã đội xong mũ bảo hiểm ngồi chổm hổm lên trên xe máy của vị Tuấn đại gia kia. Lăng lúc nãy cũng là chậm chân nên mới phải kiếm xe đạp ngồi nhờ chứ không thì còn đến phiên đối phương.

Hắn hiện tại mà qua ngồi cùng há chẳng phải là đèo ba rồi. Phải biết là hôm nay đẹp trời như thế này các anh áo cam nhà ta làm việc hẳn là siêng năng lắm. Lại chưa nói trường bọn họ học chính ở trong phố cổ, đường phố quanh đây cũng vừa ngắn vừa nhỏ, nếu gặp phải các anh áo cam ấy thì có mà chạy đằng giời cũng không thoát được.

Tên này cũng đúng là vị… phó bí thư đoàn của lớp hắn. Kiếp trước cũng chính là cậu ta đưa ra cái vụ bốc thăm tuyển chức vị đồng thời sau này thật sự từ bí thư lớp trở thành phó bí thư đoàn trường. Hiện tại thời thế thay đổi luân chuyển tới phiên Lăng trở thành bí thư lớp có điều hắn thật đúng là không mấy hứng thú với việc thăng cấp cho cái chức vụ này của mình.

- Dù sao thì cũng là mày nhục lắm Lăng ạ!

- Để cái thằng Quang kia nó chèn ép như thế~ Chẹp chẹp chẹp…! Chú mày hiểu đấy!!! Ha ha ha…~

Lão Lộc đáng ghét kia như thường lệ giở cái giọng cười âm vang khắp làng xóm của lão để gây sự chú ý.

- Brừm Brừm Brừm….~

- Móa! Các chú sao cứ phải xoắn thế nhể. Anh đã nói rồi! Cứ lên tất cả đây ngồi với anh~

- Đùa chứ từ bé đến lớn anh chơi với các anh áo cam suốt có thấy bị bắt bao giờ đâu…

- Đến cả thằng lái xe như anh còn không sợ các chú sợ cái quái gì~

Tốt thôi! Lần này không chỉ nguyên tên Lộc kia giở giọng trêu đùa, vị Tuấn đại gia ngồi đằng trước kia cũng không có chịu yên thân, nhất quyết liền phát rú rú g axe máy đồng thời biểu hiện biểu hiện một tý độ tồn tại cảm của chính mình. Còn tất nhiên lời nói của hắn thì mọi người sẽ không ai nghe theo rồi. Ngược lại là nghe hắn bốc phét đã thói quen, cũng không quan trọng nghe thêm vài lần nữa.

Mà cũng chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Tính cách của anh Lăng nhà chúng ta cũng hẳn là như thế nào đó mới có thể chơi thân được với một đám sinh viên… đặc biệt như vậy. Còn đối với việc mình bị lấy ra trêu chọc, Lăng hiện tại đều theo bản năng sử dụng im lặng là vàng để âm thầm chống đối cho xong.

- Thôi đê lão Lộc kia! Còn có lão Tuấn bốc phét kia nữa. Các chú cứ cẩn thận đấy không tý anh đây âm thầm cho hai chú hết tất dân mà chơi bây giờ~

Được hưởng lợi từ việc ngồi nhờ xe của Lăng, Quang ngồi phía sau rất là trượng nghĩa phản bác lại một câu. Tiếc là Lăng hoàn toàn không cảm thấy câu uy hiếp này của hắn có một chút tác dụng nào. Có mà phản tác dụng tựa hồ còn phần trăm lớn hơn. Ngay sau đó quả nhiên…

- A ha! Thế thì tý nữa cứ tới mà giết anh đi nhé. Anh ở nhà xây nhà chòi đợi chú. Thằng nào không qua thằng ấy là cún con nghe không??? Quang cún~ Quang cute~

- Ha ha ha…~ Mắc cười quá!!!

- Brừm Brừm Brừm….~

- Anh quanh nhà ta hôm nay ghê thật đấy! Thế thôi tí nữa anh đây nhất định phải xua quân qua nhà chú đi dạo cho biết cửa biết nẻo rồi~

- Thôi anh đi đây!!! Nhớ tý đợi anh qua nhé Quang ơi…. ~

Theo tiếng âm thanh xe máy nổ đi xa, tiếng nói của đồng chí Lộc cùng đồng chí Tuấn cũng dần đần đi khuất. Hiện tại xung quanh liền cũng chỉ còn lại vài tên khác còn lẽo đẽo đạp xe đạp đi qua quán game giống như Lăng và Quang mà thôi. Đoạn nói chuyện của mấy người vừa rồi cũng liền theo hai vị kia phóng xe máy đi trước cứ như vậy bị bỏ qua hết. Ngược lại cũng chỉ là bạn bè vui đùa. Cũng không có mấy người để ý cả.

- Hai cái thằng chết bầm này! Tý nữa anh nhất định phải cho chúng nó hối hận mới được. Đúng không Lăng???

- Há! Đúng đúng! Đúng lắm~

Móa! Cũng chỉ có chú mày mới có thể tự tin được như vậy thôi. Đang hùng hục đạp xe, Lăng vừa nghe sau lưng tiếng nói chuyện của Quang liền không khỏi hai mắt trợn trắng.

Trình độ chơi game của hai người bọn họ so với bất kì tên nào trong hai kia còn kém cả một đoạn dài. Hai đánh một còn chưa chắc thắng chứ nói chi một chọi một. Chỉ cầu mong tí nữa chơi game hai tên kia đừng có cứ nhè hai người bọn họ mà đánh là cảm ơn trời đất lắm rồi. Hắn cũng không có tự tin mù quáng như tên mọt truyện ngồi đằng sau này được.

Ngược lại nếu là lát nữa chơi bắn Hafl life hoặc Đột kích thì còn có cơ may. Ngày hôm nay từ lúc chơi bóng rổ sau đó Lăng liền phát hiện các giác quan cùng năng lực phản ứng của mình đều vượt qua ngày xưa quá nhiều. Đoán chừng nếu dùng mấy thứ này để chơi các thể loại game đối kháng hẳn cũng sẽ rất mạnh đi.

Hừm! Nói vậy tí nữa nhất định phải rủ lũ khốn nạn này chơi mấy loại trò chơi kia mới được. Khặc khặc khặc… Đến lúc đó anh sẽ cho các chú biết thế nào là thiên hạ đệ nhất, thế nào là anh hùng vô địch thủ vậy~

Cũng chính trong lúc Lăng đang mơ mơ màng màng về tương lai tươi sáng ấy, nơi túi quần của hắn, tiếng chuông điện thoại đột nhiên không ngừng vang lên.

- A lô!

Một tay điều khiển xe một tay theo thói quen lôi điện thoại mở ra nghe, Lăng vẻ mặt không có gì thay đổi cho đến khi…

- Anh đang ở đâu vậy?

Một giọng nói lạ hoắc vang lên.

- Ừ? Ai vậy???

Số điện thoại cũng là số máy lạ bởi vậy Lăng cũng không có ngay lập tức nhận ra đây là điện thoại của ai cả. Phía bên kia người gọi điện cũng quá ầm ỉ điểm, nghe nghe cứ như là đang ở nơi công trường xây dựng không bằng.

- Hừ! Erica giận rồi đó! Anh yêu vậy mà không có lưu số điện thoại của người ta vào máy. Thật là… không đáng yêu một tý nào cả!!!

- Ầm ầm ầm ầm….~

Điện thoại hơi dừng một chút rồi đột nhiên vang lên giọng nói trả lời. Đi cùng với đó là một loạt tiếng nổ thật lớn. Nguyễn Trọng Lăng dù rằng chỉ nghe qua điện thoại, không cần nghĩ hắn cũng biết chuyện rắc rối đang đổ ập về phía mình rồi. Ngược lại so với đó việc có lưu số điện thoại hay không quả thực việc nhỏ như con thỏ vậy.

- Cô có chuyện gì không?

Nhận ra người gọi điện là Erica, Lăng âm thanh nói chuyện cũng không khỏi trở nên kì quái một ít. Ngày hôm qua hắn phải công nhận một điều rằng mình xử sự với Erica rất không đúng, rất quá quắt. Hiện tại hắn thật đúng là ngược ngùng cứ như vậy nói chuyện với cô nàng.

- Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho anh yêu hay sao???

- Rầm rầm rầm….!!!!

Giọng điệu của Erica tuy rằng nũng nịu thế nhưng âm thanh phá hoại phía bên kia lại cảm giác càng gần, càng nguy hiểm hơn rồi.

- Được được được! Cô muốn nói gì đều được. Hiện tại có thể đi vào nói chuyện chính được chưa? Phía bên cô hiện tại đang xảy ra chuyện gì thế hả???

Nói nói Nguyễn Trọng Lăng cũng không có phát hiện ra giọng điệu của hắn có pha lẫn một chút quan tâm mùi vị ở trong đó. Ngược lại bây giờ cũng không phải là lúc lo lắng tới những chuyện này.

- Há! Nói vào chuyện chính ấy ư...? Có thể nói chuyện với anh yêu chính là chuyện chính rồi~

- Rầm rầm rầm rầm rầm….~

- Nói trọng điểm!!!!

Lăng bực mình quát!

- Được rồi được rồi! Anh yêu thật chẳng có chút óc hài hước nào cả. Nói chuyện qua điện thoại như thế này cũng thật không tiện một chút nào. Anh yêu tốt nhất thật nhanh đi tới…

- Rầm rầm rầm…!!! Ầm ầm…!!!

- A lô!!! A lô??? Cô còn có ở đó không thế???

Điện thoại đang nói chuyện đột nhiên im bặt không tiếng động. Lăng theo bản năng đưa ra trước mặt nhìn lại. Màn hình điện thoại rõ ràng hiển thị bên kia cũng không có cắt đứt trò chuyện. Khả năng hắn hiện tại đưa lên tai nghe chỉ nghe được một loạt âm thanh ầm ĩ tiếng nổ thôi. Cố gắng nghe tiếp cũng chỉ có thể nghe được một loạt tiếng người la hét huyên náo.

Chuyện có vẻ như càng ngày càng tệ rồi???

- Kítttttttt….!!!

Xe đạp đột nhiên dừng lại.

- Làm sao rồi?

Quang đang ngồi phía sau tuy rằng loáng thoáng nghe được âm thanh trong điện thoại thế nhưng cũng thật không rõ ràng cho lắm hắn đang gặp phải chuyện gì.

- Không có gì! Nếu không mày chuyển sang ngồi tạm xe đạp lão Tuấn soái ca đằng sau kia đi. Tao mượn xe mày dùng tạm một lát. Hôm nay sợ là bận không qua chơi với các anh em được rồi. Mày đi qua thì bảo mọi người chơi trước đi. Lúc nào xong việc tao sẽ qua sau~

Nói nói hắn cũng không có ngừng việc lắng nghe âm thanh trên điện thoại, đồng thời trong lòng không ngừng suy tính tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với Erika các kiểu.

- Được rồi! Cái thằng lầy này! Mày bận thì cứ đi trước đi cũng được.

Đối với việc bị Lăng cướp đoạt xe trắng trợn như vậy Quang cũng không có gì cùng lắm thì cảm xúc. Gặp Lăng vẻ mặt lo lắng liền nói một đôi câu an ủi liền rời xe đợi đám người đằng sau đi qua lại kiếm xe đi nhờ. Nói tới không thể không kể đến việc Lăng thể lực xưa đây bằng nay, hắn đạp xe chở người cũng vì vậy còn nhanh hơn cả đám bạn học đi một mình một xe kia. Hiện tại tuy rằng dừng lại đã được một vài phút cũng còn không có thấy đám người kia đi ngang qua chỗ bọn họ.

Không ngừng lắng nghe điện thoại, không ngừng suy nghĩ tình huống, mãi cho tới khi hai người bọn họ nhìn thấy đám bạn cùng nhóm chơi game đi gần tới chỗ bọn họ Lăng mới thình lình nhận được một tin nhắn gửi tới.

Tin nhắn rất ngắn, chỉ có ba chữ nhà hát lớn mà thôi. Có điều cũng chỉ liền ba chữ như vậy liền để Lăng biết mình cần di chuyển đến đâu rồi.

- Tao đi trước nhé! Anh em ở lại chơi vui vẻ~

Qua loa nói lấy một tiếng, trong cái nhìn kinh ngạc của Quang và đám bạn học, Lăng dùng tốc độ gấp ba bốn lần lúc đi tới, ngược chiều bọn họ phóng thẳng. Tốc độ không thua gì tốc độ xe máy vậy.

Mục tiêu: Nhà hát lớn Hà Nội Số 1 Tràng Tiền!!!

Cái gì đang đợi hắn ở phía trước???



Kết thúc chương 49.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện