Trên bầu trời kịch liệt chiến trận, phía dưới mặt biển giao tranh cũng không có kém cạnh tí nào.

Rùa thần Kim Quy hiện tại quả thực vô cùng tức giận. Đối mặt với ba con linh vật cùng Nguyễn Trọng Lăng, nó hiện tại đã nổi lên sát niệm trong lòng.

- Nếu các ngươi đã gian ngoan mất khôn như vậy…

- Triệu hoán thần binh: Thuận Thiên Kiếm hiện!!!

Rùa thần hai mắt đỏ ngầu. Miệng nhả lôi đình. Lưng gánh mưa gió giông bão. Một lời nói ra, bầu trời như chẻ làm đôi. Một thanh vô hình kiếm khổng lồ đột nhiên xuất hiện dựng thẳng ở trên đỉnh đầu.

Kiếm ấy vẻ ngoài cổ xưa chất phác! Hình thẳng mà rộng bản. Thân kiếm có sắc cạnh dùng để chém hoặc đâm. Chuôi kiếm đỉnh có khảm nạm chân trâu. Tua ren thanh mảnh như tóc mây. Đốc kiếm có gắn ngọc thạch đỏ. Cả thanh kiếm nhìn lành lạnh mà sáng choang! Hình dạng vậy mà chẳng khác gì thanh gươm thần mà Nguyễn Trọng Lăng hay dùng là mấy.

Ừ? Hóa ra Gươm thần mà cậu hay dùng được gọi là Thuận Thiên Kiếm~

Chỉ là rùa thần Kim Quy cũng không có cho đám đối thủ thêm thời gian để mà suy tính tìm hiểu.

- Thuận Thiên Đệ Nhất Trảm!!!

- Ầm ầm ầm…!!!

Đất trời ầm ầm vang. Cũng không thấy rùa thần vung chân múa vuốt gì. Thanh kiếm khổng lồ treo lơ lửng trên không trung kia ấy vậy mà giống như có bản thân tự có ý thức, thân kiếm như tia chớp vung lên hạ xuống. Ấy thế nhưng chỉ một nhát chém vu vơ, Voi chín ngà liền bị đã trảm phá làm đôi. Thân thể dù cho rắn chắc hơn đá hoa cương cũng không có cái quái gì dùng. Bị chém cứ gọi là như chém đậu phụ~ Cả người nổ tung như đá vụn!!!

- Thuận Thiên Đệ Nhị Trảm!!!

- Đuỳnh đoàng…~

Lại một nhát chém như sấm nổ vang rền. Gà chín cựa thân hình bao trùm trong lôi đình sấm sét, không cả kịp tránh né liền đã tan xương nát thịt dưới lưỡi gươm. Nhìn mà khiến người ta phát rét~

- Hí luật luật….~

Ngựa chín hồng mao dường như cảm nhận được thanh kiếm kia sức mạnh khủng bố cùng kết cục chết chóc của mình. Thân thể theo một tiếng hí vang liền hòa tan thành vô tận biển lửa, hoàn toàn đã biến mất thực thể chỉ mong có thể tránh né được Thuận Thiên Kiếm tìm tòi.

- Vô tri~

- Thuận Thiên Đệ Tam Trảm!!!

- Bùng… bùng… bùng…~ BÙM!!!

Một nhát kiếm chém xuống! Vô tận biển lửa tận thành không! Ngựa chín hồng mao cũng theo đó mà đi vậy~

Nguyễn Trọng Lăng thấy vậy không khỏi quá ư nó sợ hãi~

Làm sao sống qua đệ tứ trảm bây giờ??? Đó là một vấn đề sống còn chúng ta cần phải suy ngẫm!!! Bởi lẽ hiện tại đã đến lượt cậu chàng mất rồi~

Bụt ơi cứu con!!! Đó là những gì Trọng Lăng hiện tại muốn thét lên nhất~



Thời gian quay trở lại trước đó, thời điểm mà Nguyễn Trọng Lăng còn đang ở trên bãi đá sông Hồng đối mặt với ông Bụt hiền lành, còn chưa có dấn thân vào cuộc chiến kinh thiên động điện đảo loạn đất trời như bấy giờ… Thời điểm mà cậu chàng còn đang mong ngóng câu trả lời cho nghi hoặc của mình từ phía vạn năng ông Bụt.

Tất nhiên thời điểm này Nguyễn Trọng Lăng vẫn còn hăng hái lắm, còn đang mưu mô làm sao chém được ông Bụt kiếm lấy quyền năng mới. Và nhờ sự thông minh sáng suốt cũng như gan dạ liều lĩnh của chính mình (gan to hơn gan chó)… Khoảng cách của cậu chàng và ông Bụt cũng không quá đáng chỉ là 3m mà thôi. Một khoảng cách tương đối có thể làm nên rất nhiều chuyện~

Chạy tới! Vung kiếm lên chém!

Đối phương vung phất trần đón đỡ~

Chúng ta đây thu hồi lại Gươm thần rồi thật nhanh cho gọi đi ra!!!

Một nhát gươm đâm thẳng???

Chiến thắng thuộc về người có lòng~

Một cái kế hoạch thật là hoàn hảo vậy!!! Có điều trước hết cứ nghe qua đối phương nói cái gì đã cũng tốt~ Nên biết trước đó Ngựa Giáp Sắt khoảng cách đối phương chỉ có 0.01 mét thôi cũng đã bị bất thình lình định trụ đây này! Ai mà biết được ông Bụt mạnh mẽ biết bao nhiêu cơ chứ. Mọi chuyện vẫn còn cần bàn bạc, bàn bạc kĩ càng hơn mới xong~

Vì thế cậu chàng liền yên lặng đứng đợi câu trả lời. Phía đối diện, chỉ nghe thấy ông Bụt giọng điệu bình thản giảng giải nói chuyện:

- Cái gọi là người phàm chém giết thần linh cướp đoạt quyền năng nhìn qua càng giống như một âm mưu hơn là một món quà~

- Đối với người bày ra tất cả những chuyện này mà nói… Thần linh hiển thế liền giống như một chiếc két sắt di động chứa đựng tràn đầy kho báu nguyện lực.

- Một thứ năng lượng tạo ra từ trí tưởng tượng của con người ở thế giới thực, thăng hoa trong thế giới thần thoại hư ảo rồi cuối cùng biến hóa để trở thành thần lực trợ giúp thần linh giáng xuống phàm trần.

- Nó cũng là nguồn gốc tạo thành quyền năng hay phép thuật thậm chí bản thân sự tồn tại của thần linh khác biệt so với phép thuật của con người. Mạnh mẽ hơn! Khó chống lại hơn! Huyền ảo hơn vô số lần…vv

- Sự hình thành nguyện lực là một loại chu kì, giống như liên hệ giữa mây mưa và hơi nước bốc hơi từ biển hồ. Bất kể hình thái nào trong quá tình này cũng đều không thể thiếu thốn được!

- Người phàm chém giết thần linh giống như một chùm chìa khóa mở ra kho báu. Kẻ đứng sau nghi thức có thể nhờ đó đánh cắp nguyên lực của thần linh bị chém giết thông qua việc ban phát quyền năng cho phàm nhân. Biến phàm nhân trở thành chìa khóa, trở thành đường nối để từ một không gian, một thời gian, một thế giới khác đánh cắp lấy nguyên lực.

- Một kĩ xảo cao siêu! Một ý tưởng thật tuyệt diệu không thể không khiến người ta vỗ tay tán thưởng~

- Ngược lại phàm nhân dù cho trải qua cải tạo cũng chỉ có thể sở hữu, chứa đựng một chút ít năng lực đánh cắp được mà thôi. Để rồi trở thành kẻ làm công, trở thành công cụ mà không tự mình hay biết~

- Mỗi khi trên thế giới này xuất hiện phàm nhân đánh giết thần linh, nghi thức cướp đoạt này sẽ được kích hoạt. Nhìn như ban ân, thực là giống như nguyền rủa.

- Phần thưởng và công sức không cân xứng. Đợi đến một ngày kia chùm chìa khóa hen rỉ không sử dụng thêm nữa, hay như đường ống ách tắc cần phải thay mới… Kết cục của chìa hóa hay đường ống kia cũng đã xác định!

- Đó là chưa kể tới việc đối đầu với thần linh hậu quả!

- Chàng trai trẻ, con thấy việc này như thế nào?

Ông Bụt cười cười nhìn về phía cậu chàng. Lời nói bình thản nhưng ẩn chứa nội dung lại khiến người nghe khôn cùng rét lạnh.

Có vẻ như cậu trong lúc vô tình đã dấn thân vào một mớ chuyện kinh khủng đi rồi~

- Làm sao để chứng thực lời ông vừa nói là đúng?

Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Lăng cũng sẽ không chỉ vì đối phương một vài câu nói, một vài phân tích liền sẽ tin là thật. Ngược lại cậu cho rằng chỉ có khi tự bản thân mình không ngừng mạnh mẽ lên vậy mới có thể tìm được chân tướng mọi chuyện, mới có thể bảo toàn chính mình.

Hơn nữa tại sao ông Bụt lại nói những điều này ra với cậu cũng là một điểm vô cùng khả nghi. Có điều nghe qua lời nói của ông cụ vừa rồi cũng là không có lửa thì làm sao có khói. Thật đúng với câu họa húc khôn lường, trên đời nào đâu tự dưng có đĩa bánh thơm ngon rơi xuống~

Cậu cần phải suy nghĩ đề phòng nhiều thêm!!!



Kết thúc chương 73.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện