Editor: Gà đồng

Ngoài trời đã đen kịt, ta vẫn ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu, chiếc bút cầm trong tay rất lâu mà vẫn chưa biết hạ xuống thế nào. Mãi sau, ta cuối cùng vẫn thở dài, bắt đầu viết.

“Tước sĩ Ferdinand tôn kính, đã lâu không gặp ngài, không biết thành Sulfur hiện ra sao?... Hơn ba trăm năm qua, phần lớn truyền thừa và bí kĩ đã mất đi trong chiến loạn, đoàn kị sĩ hoàng gia của Lam bây giờ còn không đáng để xưng là tam lưu. Chúng ta, đám tổ tiên này, có lẽ không thể ngồi nhìn. Vì vậy, ta cũng đạt thành hiệp nghị với hậu duệ, đề cung một số ‘giáo quan’ tiến hành chỉ đạo đám gà non kia.”

“Nghĩ tới nghĩ lui, việc này chỉ có ngài là phù hợp nhất. Mời ngài mang theo kiếm thánh Freddie, Lucas… Đám kị sĩ trẻ tuổi đã có giác ngộ, đã không quá để ý đến thân phận vong linh. Chúng ta chỉ cần cẩn thận không lộ ra trên đường là ổn rồi.”

Đây dù sao cũng là thư cho trưởng bối, ta tiêu không ít công phu cho nó, nếu như bỏ hết những từ ngữ rườm ra, nội dung của nó thực ra rất đơn giản: nhờ quân đoàn chó săn rực lửa điều động vài vị lão thành đến công quốc Đông Lam dạy bảo hậu bối. Thế nhưng, nếu không phải thư mời do ta tự tay viết, sợ rằng lão Ferdinand vốn lòng còn đầy áy náy với cố hương kia sẽ không bao giờ bước chân lên phiến băng nguyên đó nữa.

Dù đã hoá làm xương khô, Ferdinand vẫn là vị lão tướng quân dày dạn kinh nghiệm huấn luyện binh lính. Ngoại trừ kĩ thuật chiến đấu, hắn còn rất nhiều thứ có thể truyền thụ, tỉ như kinh nghiệm, tỉ như chiến thuật, tỉ như ý chí, tỉ như quân hồn ẩn sâu dưới lá cờ này.

“Mong khi trống trận vang lên, đám kị sĩ trẻ tuổi đó có thể gánh nổi vinh quang và trách nhiệm mà người đi trước để lại. Việc này không có ngài không thành, ta chân thành mong đợi giây phút gặp lại ngài ở nơi băng tuyết.”

Một phong thư đã xong, phong thư còn lại rất đơn giản, không cần suy xét chọn từ, có việc nói thẳng.

“Đông Lam đã nhận luật pháp là quốc giáo, các ngươi không thể rụt lại không tiếp. Nơi đây cần một Giáo hoàng, cần một hệ thống tư pháp trọn vẹn, cần một giáo hội chân thần hoàn chỉnh… Đó là một cơ hội, chỉ cần thành công, quá trình truyền bá luật pháp sẽ được rút gọn vài chục năm, thậm chí trên trăm năm. Bàn cược này đáng để hạn vốn, dựng cờ hiệu của chân thần lên, ta không tin có ai dám cản các ngươi tới Đông Lam.”

Chỉ cần lấy danh nghĩa của giáo hội Luật pháp, không ít thực lực ẩn giấu trong tay ta liền có thể trồi lên mặt đài. Mà sau khi đặt cược vào bàn, vận mệnh của ta giờ cũng đã gắn chặt với vận mệnh của Đông Lam.

Nếu Đông Lam có thể nhất phi trùng thiên, làm quốc giáo, luật pháp cũng thuận thế nước lên thuyền lên, còn nếu Đông Lam diệt quốc…, được rồi, vẫn có thể quay về Sulfur, có điều ảnh hưởng xấu không thể nói là nhỏ.

Sau khi dùng sáp dán kĩ hai lá thư, ta lại viết cho tên Adam giờ này không biết đang ở đâu kia một lá. Khi hết thảy hoàn thành, ta lại do dự, phong thư cuối cùng này ta không muốn viết, thế nhưng không thể không viết.

“Dasos, Oran có vẻ như đang gặp phiền toái, nếu xử lí không thích đáng, diệt quốc cũng không phải không thể nào. Có lẽ ngươi sẽ cho ta đang nói quá, nhưng ngươi vẫn cần nhìn cho kĩ, tất cả nhưng điều này bắt nguồn từ một đám Murloc….”

Trước đó, ta không hề nghĩ đến rằng việc ta bị tập kích lại dẫn ra nhiều việc đến vậy. Chuyện này phải kể từ lúc ta trở về giáo hội….

Lúc đó, khi ta mượn được áo choàng, cúi đầu cố tránh ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của đám nữ nhân trong xe, ta đem trí óc suy nghĩ việc đám hải tộc hiện thân ở nơi này.

Hải tộc không phải tên gọi chỉ một chủng tộc duy nhất, nó là tên gọi chung của tất cả các chủng tộc có trí tuệ sống dưới nước như Murloc, Naga, Sea Giant…, chúng thường tồn tại dưới dạng bộ lạc và vương quốc dưới nước.

Biển sâu có áp suất rất lớn, quái vật biển nơi đây lại càng mạnh mẽ đến mức khó tưởng tượng. Kẻ yếu không có cách nào sinh tồn ở đáy biển sâu. Chính vì thế, dù biển rất rộng, không gian sinh tồn của hải tộc lại bị bó khá hẹp.

Có rất nhiều bộ lạc Murloc sống cạnh bờ biển, thế nhưng chúng không thể rời khỏi mặt nước quá lâu, sức uy hiếp đối với sinh vật trên cạn là có hạn, thậm chí nguy cơ từ chúng còn không bằng một đoàn quân đến từ nước bên cạnh. Nhưng do tính công kích của nhiều tộc dưới nước cực mạnh, vì vậy trên cơ bản hải tộc đều có quan hệ đối địch với các quốc gia trên lục địa.

Bởi thế, dù trên sông ta gặp rồng cũng không kì quái bằng gặp phải hải tộc.

Kagoshi là thủ đô cảu Oran, nó không phải không phòng bị thuỷ vực, lại càng đừng nói có cả một bộ lạc hải tộc đang tồn tại ở nơi này mà không có tin tức gì.

Murloc là loài có thể sinh tồn ở cả nước ngọt và nước mặn nên có thể gặp ở ven sông, nhưng bộ lạc Murloc có thể nuôi dưỡng cá mập ma thì không thể sinh hoạt trong lòng sông, huống chi cá mập ma vốn là loài ở biển mới có.

Từ đó dễ dàng suy luận ra được, đám hải tộc này đã men theo cửa biển ngược dòng đi đến đây.

Chuyện này không bình thường, ở cửa biển lẫn trên sông đều có trạm gác của Oran, bọn Murloc bỏ nhiều tinh lực như thế, né qua tất cả để đến đây vô thanh vô tức chẳng lẽ lại chỉ vì muốn tham quan Kagoshi chơi chơi nhân tiên ngắm một lần kế vị đại điển? Mà ta cũng không cần nghi ngờ lâu…

“Hử, cá mập ma, thương và ngư xoa chế từ xương cá voi? Cờ hiệu của bọn họ có phải màu trắng đúng không? Phải rồi, đó hẳn là bộ lạc Bạch Kình. Nếu ngươi gặp bọn hắn ở dưới nước, lại còn bị bọn hắn tập kích, như vậy bọn hắn chắc hẳn đang muốn cướp lấy toà thành này.”

Ta nhớ tới Traxex cũng là hải tộc, mà hải yêu vốn có địa vị rất cao trong hải tộc, có khả năng nàng biết cái gì đó. Vì vậy, ta sai người mời nàng tới hỏi chuyện, kết quả vừa nói hai câu nàng đã đưa ra một quả bom tấn.

“Cướp lấy toà thành này? Cướp lấy thủ đô của đế quốc Oran? Bộ lạc kia điên rồi à?”

“Bọn họ không điên, tại cả khu vinh nam biển Đen, bộ lạc Bạch Kình chính là một trong ba bộ lạc lớn nhất. Murloc chỉ là đám quân tiền trạm, sau đó sẽ còn có hải xà, Naga, Sea Giant tới. Nói không chừng còn có cả mỹ nhân ngư và hải ngư.”

“Nhưng chỉ thế cũng không có khả năng công thành, việc này khác gì chọc giận toàn bộ một đế quốc siêu cấp, bọn họ không sợ bị hạm đội oanh tạc?”

“Ha ha, ngươi không hiểu hải tộc. Hải tộc xưa nay chưa từng lo lắng sẽ đắc tội ai. Bộ lạc Bạch Kình lại là bộ lạc du mục, đồng thời cũng là bộ lạc đánh thuê có tiếng. Bọn hắn cướp đủ rồi phắn là xong, chẳng lẽ các chủng tộc trên đất còn có khả năng đuổi? Mặt khác, ngươi nghĩ không có người dẫn đường thì chúng nó có thể đi tới nơi này mà không ai biết?”

Chà, mùi âm mưu càng ngày càng nồng.

Hạm đội tuần tra không phát hiện? Chỉ sợ có người khống chế họ khiến họ giả như không thấy, thậm chí dứt khoát để hải tộc bám dưới đáy thuyền cứ thế đi ngược dòng.

Còn mục đích? Quá rõ ràng, nếu trong điển lễ, Kagoshi bị tập kích, vậy mặt mũi Dasos coi như không còn cứu, ngôi vương ngồi vững hay không cũng cần cân nhắc.

“Tên mập kia cũng tham dự kế hoạch này, hắn sợ ngươi đến vậy, ngươi hoàn toàn có thể tìm hắn hỏi thăm.”

“Vỡ trứng? Hắn cũng tham dự?”

“Phải, ta là người liên hệ của bộ lạc Bạch Kình. Nhưng mà hắn cứ quấn lấy ta, khiến ta khó chịu. Vì vậy ta bực mình sử dụng mị hoặc nguyền rủa với hắn khiến hắn vô tri tự biến mình thành thái giám. Chả hiểu sao hắn lại khôi phục được.”

Rồi, hoá ra tất cả nguyên nhân ở đây. Mà sao lại có một gian tế có thể thản nhiên tự nhận thân phận như Traxex??

“Chẳng qua kế hoạch có vẻ đã thất bại, ta định thừa cơ thoát ly Bạch Kình.”

“Thất bại? Không phải thành công rồi sao?”

“Một nhóm người liên lạc khác không hiểu sao bị người diệt sạch, hang ổ của bọn hắn cũng bị đốt trụi. Không có nhân loại dẫn đường, bộ lạc căn bản không thể đi từ biển tới đây. Mà ta, một kẻ thất bại, nếu trở về bộ lạc kiểu gì cũng trở thành món nhắm trà của tù trưởng.”

Ta bịt trán, đừng nói rằng…

“Đúng rồi, đám kia đều mang một chiếc nhẫn có đồ án bầy sao và tròng mắt.”

Ta đoán không sai mà.

Giống như Dasos vẫn phòng bị đám người giúp mình đăng cơ, Tháp Chiêm Tinh cũng làm việc tương tự. Bọn chúng cấu kết bộ lạc Bạch Kình cùng các quý tộc phản đối Dasos, chơi trò chơi hai mặt quen thuộc.

Nếu Dasos ngoan ngoãn hợp tác với bọn hắn, nói không chừng lần tập kích này sẽ tự động tan thành mây khói. Đáng tiếc, sau khi bị lùng bắt, dư đảng Tháp Chiêm Tinh quyết định cá chết lưới rách với Dasos.

“Ha ha, đám này còn để cho bộ lạc Bạch Kinh đến tập kích đường bờ biển. Bọn hắn không biết hải tộc đã mạnh hơn gấp ba kể từ khi vị đại nhân kia tỉnh giấc. Thật sự đến lúc sóng lớn tấn công, hệ thống phòng ngự yếu đuối đó căn bản không thể ngăn trở, rồi còn bao nhiêu người có thể sống sót sau đó thì khỏi nói.”

“Đại nhân? Eiros?”

Traxex hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.

“Đúng, hải tộc đã không phải hải tộc trong quá khứ. Vị đại nhân kia và Nữ vương phong bạo đang liên thủ, tất cả hải tộc đều đang khát vọng máu tươi và linh hồn của sinh vật trên mặt đất. Đó là thứ mà hải tộc dùng để lấy lòng đấng bất hủ. Hiện tại đã có mấy bộ lạc và vương quốc liên hợp, chiến tranh là điều nhất định phải đến.”

Nữ vương phong bạo là thần thủ hộc của hải tộc, là một thành viên tà thần hỗn độn. Bây giờ, dưới sự chỉ dẫn của Eiros, dưới kèn lệnh thánh chiến, dưới thù hận tích luỹ sau nhiều năm đấu tranh với các chủng tộc trên mặt đất, hải tộc dần thoát ly thân phận tương đối trung lập của mình mà ngả vào hỗn loạn vòng tay.

Rồi sự việc chin phần mười sẽ vượt quá phạm vi đám quý tộc kia mong muốn, một trận tập kích nhỏ sẽ biến thành quốc chiến.

“Khác với các hải tộc khác, ta có rất nhiều bạn bè trên bờ. Sợ rằng chính vì như vậy mấy gia hoả kia đã không tin tưởng ta, tên mập kia dính lấy ta rất có thể còn có mục tiêu khác.”

“Vì sao ngươi không nói sớm?”

“Ta đã phản bội, không dám về biển, tin tức đã gãy, đến việc cuối cùng có còn tập kích hay không cũng không rõ. Mà nói với ai? Hiện tại đến khi quân tiền trạm đã đến ta mới có thể nói với ngươi. Về sau mọi chuyện không liên quan đến ta, ta có một mình, thế đơn lực bạc, lại là dị tộc, cả hai bên đều chướng mắt. Ta không quản được chuyện gì, mà chuyện gì cũng không định quản.”

Nói xong đoạn này, Traxex thở một hơi. Nàng vừa đá xong quả bóng phiền phức này đến đầu người khác.

Sau đó chúng ta còn thương lượng thật lâu, thế nhưng vẫn không tìm được ra kết luận gì tốt. Bất kể là kế sách ứng đối còn là tính chân thật trong lời Traxex.

Bất kể trong truyền thuyết hay hiện thực, hải yêu đều không phải là một chủng loài thiện lương và hiền lành. Nàng chủ động nói ra hết thảy lại càng khiến người ta hoài nghi có dối trá trong đó. Mà cảm nhận của ta vẫn đang cảnh báo không ngừng, có một thứ rất trọng yếu bị ta quên mất.

Trời đã về chiều, thám tử của ta cũng đã quay về.

“Có tin tức mới sao?”

Heloise nhảy lên cửa sổ, bản thân nàng vẫn luôn ngủ gà ngủ gật, có điều bốn cái phân thân của nàng phân biệt giám sát nhất của nhất động của hải yêu và đám Murloc chỗ bờ sông.

“Có, ả hải yêu kia không đáng tin. Ả không bỏ xuống tất cả như nàng thể hiện mà phái hết mấy con báo biển đi giám thị Murloc, còn bản thân ả thì đi tới công hội đạo tặc và công hội lính đánh thuê uỷ thác tìm đô.”

“Đồ vật?”

“Đúng, hình như là cống phẩm gì đó. Nghe nói liên quan đến hải thần.”

“Liên quan đến hải thần, vậy việc làm của nàng là bình thường. Không còn tin nào khác sao. Tình huống trong sông hiện thế nào.”

“Đám Murloc đang kiến tạo doanh địa trong sông, xem ra quả là quân tiền trạm, đang chuẩn bị để đón quân chính quy phía sau.”

Ta gật đầu, tính báo rất tốt, nhưng vẫn không có kết luận cụ thể.

“Tình báo chưa đủ, chúng ta vẫn không hiểu rõ quốc gia này và hải tộc…”

“Khục, Roland, ta thì lại đoán được một ít, muốn biết sao?”

“Cá khô và sữa bò mặc ngươi ăn đến nôn… Được rồi, ta đùa thôi, ngươi không phải mèo, đừng cắn, có gì nói thẳng.”

Nàng có vẻ rất thích bộ dạng ta lúc đau đầu, đủng đà đủng đỉnh đi trên cạnh cửa sổ, cái đuôi vểnh lên tận trời.”

“Đệ tử ngu xuẩn của ta, rất đơn giản, vì lợi ích. Hải tộc không phải người từ thiện, mạo hiểm lên bờ đánh lén thủ đô đế quốc, không đủ lợi ích sao có thể nói thông. Còn nữa, thuỷ nguyên tố thần đâu phải thần thủ hộ của hải tộc, Eiros và hải tộc hợp cùng một chỗ, tất phải có thứ gì đó đả động được nàng.”

“Ngươi định nói… Chết tiệt! Bàn chơi này thật là lớn.”

Heloise phất phất chân trước, một con thuỷ nguyên tố loại nhỏ tan rã, hoá thành mưa phùn lất phất, một đám tượng gỗ hình Murloc tiến lên trong mưa.

“Hải tộc muốn lên bờ, dựa vào trợ giúp của thuỷ nguyên tố thần?”

“Trên mặt lý luận thì hẳn là vậy. Dạng lợi ích như vậy đủ cả thảy hải tộc điên cuồng, Oran lần này gặp phiền toái lớn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện