Editor: Gà đồng
‘Luyện kim sư kì tích’ Olivia, hiện tại còn chỉ là một cô bé có vẻ ngoài khá đáng yêu.
Nàng có một mái tóc dài gợn sóng màu vàng óng, một dáng người ma quỷ đến mức cả pháp bào thùng thình cũng không che dấu được, khuôn mặt phì nộn đáng yêu mang theo chút khí chất thiên nhiên mơ hồ, kèm với một đôi kính mắt màu bạc tô điểm thêm vẻ học thức.
Dù là lần đầu gặp mặt, ta lại thấy Olivia rất quen thuộc, có lẽ vẻ học thức kia khá giống Margareth và Eliza, nhất là khi đôi mắt kính đặc trưng đều chỉ là vật trang sức.
Dù một bên kính đã bay đâu không biết, dù trước mặt có khách đến thăm, Olivia vẫn để tâm tư dạo chơi tận chân trời, không một chút phòng bị, vết bẩn trên mặt cũng không lau, cả phòng khách bị nổ tung lộn xộn cũng không thu dẹp.
Có vẻ vị thiên tài trong truyền thuyết này có dây thần kinh vô cùng lớn.
Mặt khác, ta cũng đã biết vì sao Kathleen lại phản cảm với Olivia như vậy.
“Hoá ra là ‘giai cấp’ mâu thuẫn.” Nhìn thân hình của Olivia mà xem, một bộ pháp bào mặc trên người nàng, nhờ những đường cong động lòng người, biến trờ thành một bộ lễ phục. Còn nếu Kathleen mặc nó, ha ha…
Vóc người mảnh khảnh cứng chắc rất có lợi khi cưỡi ngựa tác chiến. Vưu vật với ‘bàn đào’ to lớn xóc nảy mãnh liệt sao có thể cầm chặt vũ khí. Các ngươi trời sinh đã là hạt giống kị sĩ tốt. Ừm, lần sau dùng mấy câu này an ủi các nàng đi.
Vì sao ta lại dùng từ ‘các’. Đơn giản, bởi Renee cũng đang dùng khuôn mặt đố kị và cừu hận nhìn Olivia, răng nanh cũng sắp cắn nát đến nơi.
“… Thật là to, thật sự cùng lứa sao. Hừ, sớm muộn cũng biến thành quả mướp.”
Chúng ta nên để lí trí xoá đi những thanh âm nguyền rủa này, đem lực chú ý quay lại vấn đề chính.
“Xin chào tiểu thư Olivia, ta là Rolahm.” Ta lên tiếng chào hỏi, tiếc rằng như vậy là chưa đủ để gọi về thần trí của người trước mặt.
“Chẳng lẽ ta cho nham ma vào quá sớm? Lần sau thử cho thêm chút chất trung hoà đi.”
“Này, này, tiểu thư Olivia. Ngươi nghe thấy sao?”
Người nào đó đã lôi ra giấy bút vẽ vẽ viết viết.
“Phải làm thế này này… Olivia, ngực bò sữa, sáng rồi, tới giờ học!”
Kathleen đi tới, kéo lỗ tai Olivia, hét một tiếng thật to khiến cả ta đều bị giật mình.
“Á, giáo sư Dana, ta không thất thần, ta đang chăm chú nghe giảng.”
Olivia phản xạ có điều kiện xoay người đứng thẳng tắp, hiển nhiên đã quên mất sự thật rằng mình đã bị học viện khai trừ.
“Phụt! Học tỷ, ngươi còn tưởng mình đang trong tiết học dược liệu của giáo sư Dana sao? Yên tâm đi, lần này không ai phạt ngươi đứng cả. Chúng ta tìm ngươi có chút việc.”
“Cây trúc, đừng gọi ta là ngực bò sữa, hại ta tưởng cô Dana đang mắng ta. Thật không hiểu sao mỗi lần gọi ta cô Dana lại phải dùng từ đó.”
Hoá ra biệt hiệu của Kathleen là cây trúc, hoá ra biệt hiệu ‘ngực bò sữa’ của Olivia đã được công nhận rộng rãi, đến cả giáo sư cũng dùng nó, bao nhiêu thù hận chất chứa trong đó a.”
“Cô Dana mãi đến tầm tuổi này còn chưa lấy chồng, khó khăn lắm mới có bạn trai, thế mà người đó lại chê nàng không có ngực rồi bỏ nàng. Ngươi thông cảm nàng chút đi, ngực bò sữa!”
“Nga, hoá ra là vậy, thảo nào nàng luôn nhìn chằm chặp vào ngực ta, ta còn tưởng nàng cũng kì cục giống đám con trai…”
“Khục, luyện kim sư Olivia, ta tìm ngươi có chút việc.”
Hai cô nàng này càng tám càng huyên thuyên, quên hết cả mọi người xung quanh. Thế nhưng khi ta vừa xen lời vào thì…
“…Mùi vị này, đây là thuốc nước Troll mà nhỉ, vì sao trên tiêu đề lại là thuốc mọc tóc?”
Silverhook lấy xuống một cái bình bên trên giá đỡ, dùng giọng nói bén nhọn nói lên nghi vấn của mình. Hắn lấy danh dự của một luyện kim sư cấp hoàng kim để đảm bảo rằng cái lọ này chắc chắn là nước thuộc hồi phục làm từ huyết dịch Troll, tuyệt đối không phải thuốc mọc tóc.
“A, ừm, loại nước thuốc này chưa hoàn thành. Ta nghĩ đem năng lực tái sinh của Troll dùng cho tóc, như vậy chỉ cần sử dụng nó, cái đầu hói ngoan cố nhất cũng phải mọc tóc. Kết quả… chờ chút, không thể uống!”
Đối với luyện kim thuật, lấy thân thí nghiệm luôn là phương thức hiểu rõ sản phẩm nhanh nhất. Cậy vào sức kháng dược hiệu rèn luyện bao năm của một đại luyện kim sư, Silverhook không do dự mở nắp bình uống cạn.
“Oẹ!” Silverhook ôm bụng, một gối quỳ xuống, sau đó một đám tóc trên đầu hắn rơi xuống. Hoá ra tóc của hắn là tóc giả.
Nguyên lai tên này không phải lấy tinh thần cống hiến cho khoa học mới tự mình thử thuốc, mà là nắm lấy cơ hội bù đắp thiếu hụt.
“Loại nước thuốc này là sản phẩm thất bại? Hắn đâu có việc gì đâu?”
“Không, nó thành công, nhưng có chút tác dụng phụ.”
Chỉ chốc lát sau sự thực đã thuyết minh tất cả. Từng sợi lông vừa thô vừa dài mọc ra từ toàn thân Silverhook, lúc đầu hắn còn vui mừng nhảy tưng tưng, bất quá ngay sau đó, phiền toái đã tới. Bộ lông trên người hắn đã dài tới chân mà vẫn còn tiếp tục sinh trưởng.
“Ý tưởng của sản phẩm đã thành công, nhưng vấn đề là làm thế nào để khống chế năng lực tái sinh của Troll, tức là nói, uống nó vào, lông mọc không ngừng…”
Chỉ sau hơn mấy phút, Silverhook đã biến thành một quả mao cầu, từ trên xuống dưới đều là đám lông đen kịt, ngay cả tròng mắt và khuôn mặt đều không thấy nữa.
“Cứu mạng, không thở nổi.”
Hắn muốn lấy thuốc trong bao của mình để tự cứu, nhưng giờ lại không cách nào đưa tay ra nổi. Đám lông tóc mới mọc quấn chặt lấy hắn, ngay cả lông mũi cũng mọc đến mức chặn đường hô hấp.
Còn không cứu hắn, có lẽ hắn sẽ là kẻ đầu tiên trên thế giới này chết vì bị lông mình làm ngạt…
Ta vội vàng rút kiếm, thế nhưng đám lông này cứ chặt đi lại mọc trở lại, chả khác gì quái vật tentacle. May sao, Olivia còn có biện pháp.
Nàng chạy tới đài thực nghiệm, lấy ra ba bình thuốc nước, nhanh chóng điều chế. Mấy cái bình bay múa trên không trung và hoàn thành quá trình quấy trộn dung hợp ngay tại đó. Nhờ kĩ xảo phối dược xuất sắc, chỉ vài giây ngắn ngủi sau thành phẩm đã hoàn thành và được Olivia ném mạnh về hướng Silverhook.
“Bang!”
Bình dược tề vỡ ra, nước thuốc trong đó văng tung toé lên người Silverhook, hiệu quả của bình thuốc mọc tóc kia được giải trừ, lông tóc bắt đầu rơi rụng.
“Được cứu rồi, phù.”
Silverhook nằm bệt ra đất, thở hồng hộc, nhưng mà…
“Phụt, ha ha ha!”
“Cái gì đây? Chó Chihuahua ai nuôi thả rông thế này? Ha ha ha!”
Địa tinh vốn nhiều lông, đó cũng là lí do vì sao Gnome luôn cười nhạo bọn họ là đám thú chưa tiến hoá. Mà đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến Silverhook biến thành quả mao cầu chứ không chỉ mỗi tóc trên đầu mọc dài ra.
Hiển nhiên, cả thuốc mọc tóc và giải dược của Olivia đều hiệu quả quá mức cần thiết. Mọi người cứ tưởng tượng, một con cún bi cạo trọc lông trông buồn cười thế nào, vậy thì Silverhook hiện nay cũng khó nhìn y hệt.
“Ta… tóc của ta! Nó vốn còn mười sáu cây tóc! Hết rồi, hết sạch rồi, lão đại, lão nhị, lão tam… tiểu thập lục, các ngươi sao bỏ ta mà đi. Ta giờ đây biết sống làm sao?”
Một con địa tinh trụi lủi lăn bò ra đất khóc lớn, đã thế còn đặt tên cho từng sợi tóc của mình rồi tế điển… hành động này quả thật…
Ta cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, trước để ta quay mặt đi chỗ khác cười một cái.
Đến khi Renee và Kathleen thôi cười bò ra đất, Silverhook cũng miễn cưỡng trấn định, bắt đầu đánh giá thực lực của tên đệ tử mới thu được.
Đệ tử? Silverhook là đại luyện kim sư cấp hoàng kim. Viện trưởng học viện luyện kim Oran cũng chưa chắc đạt được tầng thứ này. Hắn chỉ mới lộ ra thân phận, tỏ vẻ nguyện ý thu đồ đệ, Olivia lập tức quỳ xuống bái sư tại trận.
Olivia hiện mới mười lăm tuổi, chỉ mới là một con gà nhép. Có lẽ nàng rất có tiềm chất và sự sáng tạo, nhưng cơ sở của nàng thủng lỗ chỗ. Cấp thanh đồng đối với người cùng lứa có lẽ rất oách, nhưng trước mặt một đại sư cấp hoàng kim thì chẳng là gì. Mà nàng lại vừa bị học viện khai trừ, biến thành trò cười cho cả vòng luẩn quẩn của luyện kim sư ở Kagoshi, con đường tiến tới hầu như đứt đoạn, sao có thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này.
“Đây là dược tề ngươi pha chế? Mùi vị này… thuốc man lực à? Theo nhan sắc đánh giá, chắc hẳn không chỉ làm theo công thức bình thường, nó có khả năng tăng phúc lực lượng thêm bao nhiêu?”
Sau lần vừa rồi, dù là đại luyện kim sư cũng không còn dám thử dược của đệ tử.
“Ta dùng tinh huyết của Tauren thay cho máu trâu rừng trong phối phương nguyên gốc, có khả năng khiến cho người sử dụng tăng lực lượng gấp ba. Tác dụng phụ là khiến họ mọc sừng và mọc đuôi, sau đó chả hiểu sao còn bị cuồng hoá.”
Mặt Silverhook nhúm lại, suýt thì đánh rơi chiếc lọ trong tay xuống đất.
Một bình thuốc man lực bình thường mới tăng mười phần trăm lực lượng, lọ này tăng liền hai trăm phần trăm, lại còn phụ thêm hiệu quả biến thân và cuồng hoá. Từ xưa đến nay lợi ích lớn trả giá lớn, sau khi bạo phát… có lẽ khó sống.
“Cái lọ này… là thuốc hồi phục. Nhưng sao nó lại có màu đỏ thẫm là thế nào?”
“À há, ta cho thêm cỏ vòi rồng và nước bọt của thằn lằn hoá đá. Nó là sản phẩm đắc ý của ta, vừa có thể trị liệu vết thương vừa tặng người sử dụng hiệu quả như khi sử dụng [thạch bì thuật], sức phòng ngự tăng mạnh nha. Một bình thuốc, hai hiệu quả.”
“Tác dụng phụ?” Silverhook không vui không giận, hắn đã hiểu, vị đệ tử mới này của mình có chút kì quặc.
“Ờ ừm… ta đã tặng kèm thuốc giải trừ hoá đã, còn đề nhãn ‘Nếu không muốn thật sự thành tượng đá thì đừng sử dụng nó lúc chỉ có một mình.’, rất thành tâm a, chả hiểu sao bán mãi không ai mua.”
Bán không được là đúng rồi, không cẩn thận liền biến tượng đá, ai dám mua về uống? “Đây là gì? Mùi sữa bò??”
“Nga, đây là thuốc nở ngực mà đám sư muội nhờ ta làm, hiệu quả khá ổn, cũng là một trong số ít sản phẩm thành công của ta.”
Lời vừa dứt, Renee lập tức dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn nó. Nhưng vừa nhìn thấy quả đầu trụi lủi của người đang cầm chiếc bình, nàng lại do dự.
“… Đừng nghĩ nhiều, đây là một trong những lí do chính khiến nàng bị đuổi khỏi học viện. Thứ này quả thực có thể khiến ngực biến lớn, nhưng tác dụng cực ngắn, cứ mỗi tiếng lại phải uống một lọ để duy trì. Trong thời gian ấy, toàn bộ sữa bò trong vùng lân cận học viện bị bán sạch, cả học viện khắp nơi đều mùi sữa.”
Nghe thế, Renee càng do dự, tác dụng phụ này có vẻ vẫn có thể tiếp thu.
“Còn gì nữa sao? Chỉ thế chắc không đến nỗi bị khai trừ nha.”
Đột nhiên, Kathleen đỏ mặt, đem miệng dán đến tai Renee thì thào.
“… Sữa bò không có khả năng chỉ vào mà không ra. Tích luỹ đến trình độ nhất định sẽ bạo phun. Hồi đó cô Dana cũng vì vậy mà bị người yêu bỏ, đến giờ nàng vẫn không có mặt mũi gặp ai.”
Kathleen, ngươi đánh giá thấp thính lực của người trong phòng, ít nhất là ngươi đánh giá thấp thính lực của ta.
‘Luyện kim sư kì tích’ đến tận năm mươi năm sau mới nổi danh, chúng ta đến quá sớm. Các sản phẩm của nàng hiện tại tác dụng phụ vượt quá hiệu dụng mang lại. Thôi, dù sao vậy cũng tốt, ít nhất rất dễ dụ.
Trong thời đại này, quan hệ thầy trò cùng cha con cũng không kém nhiều lắm. Silverhook nguyện ý thu nhận nàng khiến quan hệ giữa nàng và chúng ta còn bền chặt hơn bất cứ lợi ích nào. Ừm, tất nhiên cần loại trừ nhất mạch thí sư nào đó, đấy là ngoại lệ.
“Đừng cắn, đừng cắn, ta còn chẳng phải bị đồ đệ mình diệt sao?”
“Hừ, ngươi đó là đáng đời. Biết rõ nhất mạch chúng ta có truyền thống này còn dám bồi dưỡng tân nhân.”
“Đấy là hai việc khác nhau. Ngươi làm cỏ thầy ngươi là do hắn hạ thủ với ngươi, ta biến ngươi thành tham lam cũng vì lúc đó ngươi có lòng hại người. Ngươi bảo ta tự tìm, ta thấy ngươi mới là tự làm tự chịu.”
“Hừ, quên đi, chuyện quá khứ bỏ qua. Ngươi xem, đôi thầy trò này rất giống chúng ta năm đó nha.”
“Không thể nào, Silverhook có vẻ rất chăm chú truyền thụ mà, hắn đâu phải lão thái bà hẹp hòi nào đó, dạy chút ma pháp còn yêu cầu làm nhiệm vụ lấy lòng.”
“Không, ta nói là đồ đệ sớm muộn gì cũng khiến sư phụ tắc tử. Nàng chẳng phải suýt thành công còn gì. Lại nhìn đống phát minh của nàng, ta cược trong vòng ba năm, tên hói kia không bị độc chết, cũng bị tức chết.”
Không biết Olivia làm cái gì dẫn phát một đám khói hồng, sau đó Olivia cúi đầu xin lỗi liên tục, Silverhook ngửa đầu lên trời, muốn khóc mà không có nước mắt, hắn vừa mất đi đám lông cuối cùng trên người – lông mi.
“Ta cược, ta đặt hắn một năm sẽ bị chỉnh chết!”
“Cược thế cược làm gì, chúng ta cược xem hắn bị độc chết hay bị tức chết đi.”
“Ta cảm thấy là bị nổ chết.”
Silverhook vốn là cuồng tạc đạn, nếu hắn truyền thụ cảm hứng cho phần tử nguy hiểm như Olivia…
“Nàng sau này sẽ là thủ hạ của ta… Đừng nói là ta đang đào hố bẫy chính mình nha!”
‘Luyện kim sư kì tích’ Olivia, hiện tại còn chỉ là một cô bé có vẻ ngoài khá đáng yêu.
Nàng có một mái tóc dài gợn sóng màu vàng óng, một dáng người ma quỷ đến mức cả pháp bào thùng thình cũng không che dấu được, khuôn mặt phì nộn đáng yêu mang theo chút khí chất thiên nhiên mơ hồ, kèm với một đôi kính mắt màu bạc tô điểm thêm vẻ học thức.
Dù là lần đầu gặp mặt, ta lại thấy Olivia rất quen thuộc, có lẽ vẻ học thức kia khá giống Margareth và Eliza, nhất là khi đôi mắt kính đặc trưng đều chỉ là vật trang sức.
Dù một bên kính đã bay đâu không biết, dù trước mặt có khách đến thăm, Olivia vẫn để tâm tư dạo chơi tận chân trời, không một chút phòng bị, vết bẩn trên mặt cũng không lau, cả phòng khách bị nổ tung lộn xộn cũng không thu dẹp.
Có vẻ vị thiên tài trong truyền thuyết này có dây thần kinh vô cùng lớn.
Mặt khác, ta cũng đã biết vì sao Kathleen lại phản cảm với Olivia như vậy.
“Hoá ra là ‘giai cấp’ mâu thuẫn.” Nhìn thân hình của Olivia mà xem, một bộ pháp bào mặc trên người nàng, nhờ những đường cong động lòng người, biến trờ thành một bộ lễ phục. Còn nếu Kathleen mặc nó, ha ha…
Vóc người mảnh khảnh cứng chắc rất có lợi khi cưỡi ngựa tác chiến. Vưu vật với ‘bàn đào’ to lớn xóc nảy mãnh liệt sao có thể cầm chặt vũ khí. Các ngươi trời sinh đã là hạt giống kị sĩ tốt. Ừm, lần sau dùng mấy câu này an ủi các nàng đi.
Vì sao ta lại dùng từ ‘các’. Đơn giản, bởi Renee cũng đang dùng khuôn mặt đố kị và cừu hận nhìn Olivia, răng nanh cũng sắp cắn nát đến nơi.
“… Thật là to, thật sự cùng lứa sao. Hừ, sớm muộn cũng biến thành quả mướp.”
Chúng ta nên để lí trí xoá đi những thanh âm nguyền rủa này, đem lực chú ý quay lại vấn đề chính.
“Xin chào tiểu thư Olivia, ta là Rolahm.” Ta lên tiếng chào hỏi, tiếc rằng như vậy là chưa đủ để gọi về thần trí của người trước mặt.
“Chẳng lẽ ta cho nham ma vào quá sớm? Lần sau thử cho thêm chút chất trung hoà đi.”
“Này, này, tiểu thư Olivia. Ngươi nghe thấy sao?”
Người nào đó đã lôi ra giấy bút vẽ vẽ viết viết.
“Phải làm thế này này… Olivia, ngực bò sữa, sáng rồi, tới giờ học!”
Kathleen đi tới, kéo lỗ tai Olivia, hét một tiếng thật to khiến cả ta đều bị giật mình.
“Á, giáo sư Dana, ta không thất thần, ta đang chăm chú nghe giảng.”
Olivia phản xạ có điều kiện xoay người đứng thẳng tắp, hiển nhiên đã quên mất sự thật rằng mình đã bị học viện khai trừ.
“Phụt! Học tỷ, ngươi còn tưởng mình đang trong tiết học dược liệu của giáo sư Dana sao? Yên tâm đi, lần này không ai phạt ngươi đứng cả. Chúng ta tìm ngươi có chút việc.”
“Cây trúc, đừng gọi ta là ngực bò sữa, hại ta tưởng cô Dana đang mắng ta. Thật không hiểu sao mỗi lần gọi ta cô Dana lại phải dùng từ đó.”
Hoá ra biệt hiệu của Kathleen là cây trúc, hoá ra biệt hiệu ‘ngực bò sữa’ của Olivia đã được công nhận rộng rãi, đến cả giáo sư cũng dùng nó, bao nhiêu thù hận chất chứa trong đó a.”
“Cô Dana mãi đến tầm tuổi này còn chưa lấy chồng, khó khăn lắm mới có bạn trai, thế mà người đó lại chê nàng không có ngực rồi bỏ nàng. Ngươi thông cảm nàng chút đi, ngực bò sữa!”
“Nga, hoá ra là vậy, thảo nào nàng luôn nhìn chằm chặp vào ngực ta, ta còn tưởng nàng cũng kì cục giống đám con trai…”
“Khục, luyện kim sư Olivia, ta tìm ngươi có chút việc.”
Hai cô nàng này càng tám càng huyên thuyên, quên hết cả mọi người xung quanh. Thế nhưng khi ta vừa xen lời vào thì…
“…Mùi vị này, đây là thuốc nước Troll mà nhỉ, vì sao trên tiêu đề lại là thuốc mọc tóc?”
Silverhook lấy xuống một cái bình bên trên giá đỡ, dùng giọng nói bén nhọn nói lên nghi vấn của mình. Hắn lấy danh dự của một luyện kim sư cấp hoàng kim để đảm bảo rằng cái lọ này chắc chắn là nước thuộc hồi phục làm từ huyết dịch Troll, tuyệt đối không phải thuốc mọc tóc.
“A, ừm, loại nước thuốc này chưa hoàn thành. Ta nghĩ đem năng lực tái sinh của Troll dùng cho tóc, như vậy chỉ cần sử dụng nó, cái đầu hói ngoan cố nhất cũng phải mọc tóc. Kết quả… chờ chút, không thể uống!”
Đối với luyện kim thuật, lấy thân thí nghiệm luôn là phương thức hiểu rõ sản phẩm nhanh nhất. Cậy vào sức kháng dược hiệu rèn luyện bao năm của một đại luyện kim sư, Silverhook không do dự mở nắp bình uống cạn.
“Oẹ!” Silverhook ôm bụng, một gối quỳ xuống, sau đó một đám tóc trên đầu hắn rơi xuống. Hoá ra tóc của hắn là tóc giả.
Nguyên lai tên này không phải lấy tinh thần cống hiến cho khoa học mới tự mình thử thuốc, mà là nắm lấy cơ hội bù đắp thiếu hụt.
“Loại nước thuốc này là sản phẩm thất bại? Hắn đâu có việc gì đâu?”
“Không, nó thành công, nhưng có chút tác dụng phụ.”
Chỉ chốc lát sau sự thực đã thuyết minh tất cả. Từng sợi lông vừa thô vừa dài mọc ra từ toàn thân Silverhook, lúc đầu hắn còn vui mừng nhảy tưng tưng, bất quá ngay sau đó, phiền toái đã tới. Bộ lông trên người hắn đã dài tới chân mà vẫn còn tiếp tục sinh trưởng.
“Ý tưởng của sản phẩm đã thành công, nhưng vấn đề là làm thế nào để khống chế năng lực tái sinh của Troll, tức là nói, uống nó vào, lông mọc không ngừng…”
Chỉ sau hơn mấy phút, Silverhook đã biến thành một quả mao cầu, từ trên xuống dưới đều là đám lông đen kịt, ngay cả tròng mắt và khuôn mặt đều không thấy nữa.
“Cứu mạng, không thở nổi.”
Hắn muốn lấy thuốc trong bao của mình để tự cứu, nhưng giờ lại không cách nào đưa tay ra nổi. Đám lông tóc mới mọc quấn chặt lấy hắn, ngay cả lông mũi cũng mọc đến mức chặn đường hô hấp.
Còn không cứu hắn, có lẽ hắn sẽ là kẻ đầu tiên trên thế giới này chết vì bị lông mình làm ngạt…
Ta vội vàng rút kiếm, thế nhưng đám lông này cứ chặt đi lại mọc trở lại, chả khác gì quái vật tentacle. May sao, Olivia còn có biện pháp.
Nàng chạy tới đài thực nghiệm, lấy ra ba bình thuốc nước, nhanh chóng điều chế. Mấy cái bình bay múa trên không trung và hoàn thành quá trình quấy trộn dung hợp ngay tại đó. Nhờ kĩ xảo phối dược xuất sắc, chỉ vài giây ngắn ngủi sau thành phẩm đã hoàn thành và được Olivia ném mạnh về hướng Silverhook.
“Bang!”
Bình dược tề vỡ ra, nước thuốc trong đó văng tung toé lên người Silverhook, hiệu quả của bình thuốc mọc tóc kia được giải trừ, lông tóc bắt đầu rơi rụng.
“Được cứu rồi, phù.”
Silverhook nằm bệt ra đất, thở hồng hộc, nhưng mà…
“Phụt, ha ha ha!”
“Cái gì đây? Chó Chihuahua ai nuôi thả rông thế này? Ha ha ha!”
Địa tinh vốn nhiều lông, đó cũng là lí do vì sao Gnome luôn cười nhạo bọn họ là đám thú chưa tiến hoá. Mà đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến Silverhook biến thành quả mao cầu chứ không chỉ mỗi tóc trên đầu mọc dài ra.
Hiển nhiên, cả thuốc mọc tóc và giải dược của Olivia đều hiệu quả quá mức cần thiết. Mọi người cứ tưởng tượng, một con cún bi cạo trọc lông trông buồn cười thế nào, vậy thì Silverhook hiện nay cũng khó nhìn y hệt.
“Ta… tóc của ta! Nó vốn còn mười sáu cây tóc! Hết rồi, hết sạch rồi, lão đại, lão nhị, lão tam… tiểu thập lục, các ngươi sao bỏ ta mà đi. Ta giờ đây biết sống làm sao?”
Một con địa tinh trụi lủi lăn bò ra đất khóc lớn, đã thế còn đặt tên cho từng sợi tóc của mình rồi tế điển… hành động này quả thật…
Ta cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, trước để ta quay mặt đi chỗ khác cười một cái.
Đến khi Renee và Kathleen thôi cười bò ra đất, Silverhook cũng miễn cưỡng trấn định, bắt đầu đánh giá thực lực của tên đệ tử mới thu được.
Đệ tử? Silverhook là đại luyện kim sư cấp hoàng kim. Viện trưởng học viện luyện kim Oran cũng chưa chắc đạt được tầng thứ này. Hắn chỉ mới lộ ra thân phận, tỏ vẻ nguyện ý thu đồ đệ, Olivia lập tức quỳ xuống bái sư tại trận.
Olivia hiện mới mười lăm tuổi, chỉ mới là một con gà nhép. Có lẽ nàng rất có tiềm chất và sự sáng tạo, nhưng cơ sở của nàng thủng lỗ chỗ. Cấp thanh đồng đối với người cùng lứa có lẽ rất oách, nhưng trước mặt một đại sư cấp hoàng kim thì chẳng là gì. Mà nàng lại vừa bị học viện khai trừ, biến thành trò cười cho cả vòng luẩn quẩn của luyện kim sư ở Kagoshi, con đường tiến tới hầu như đứt đoạn, sao có thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này.
“Đây là dược tề ngươi pha chế? Mùi vị này… thuốc man lực à? Theo nhan sắc đánh giá, chắc hẳn không chỉ làm theo công thức bình thường, nó có khả năng tăng phúc lực lượng thêm bao nhiêu?”
Sau lần vừa rồi, dù là đại luyện kim sư cũng không còn dám thử dược của đệ tử.
“Ta dùng tinh huyết của Tauren thay cho máu trâu rừng trong phối phương nguyên gốc, có khả năng khiến cho người sử dụng tăng lực lượng gấp ba. Tác dụng phụ là khiến họ mọc sừng và mọc đuôi, sau đó chả hiểu sao còn bị cuồng hoá.”
Mặt Silverhook nhúm lại, suýt thì đánh rơi chiếc lọ trong tay xuống đất.
Một bình thuốc man lực bình thường mới tăng mười phần trăm lực lượng, lọ này tăng liền hai trăm phần trăm, lại còn phụ thêm hiệu quả biến thân và cuồng hoá. Từ xưa đến nay lợi ích lớn trả giá lớn, sau khi bạo phát… có lẽ khó sống.
“Cái lọ này… là thuốc hồi phục. Nhưng sao nó lại có màu đỏ thẫm là thế nào?”
“À há, ta cho thêm cỏ vòi rồng và nước bọt của thằn lằn hoá đá. Nó là sản phẩm đắc ý của ta, vừa có thể trị liệu vết thương vừa tặng người sử dụng hiệu quả như khi sử dụng [thạch bì thuật], sức phòng ngự tăng mạnh nha. Một bình thuốc, hai hiệu quả.”
“Tác dụng phụ?” Silverhook không vui không giận, hắn đã hiểu, vị đệ tử mới này của mình có chút kì quặc.
“Ờ ừm… ta đã tặng kèm thuốc giải trừ hoá đã, còn đề nhãn ‘Nếu không muốn thật sự thành tượng đá thì đừng sử dụng nó lúc chỉ có một mình.’, rất thành tâm a, chả hiểu sao bán mãi không ai mua.”
Bán không được là đúng rồi, không cẩn thận liền biến tượng đá, ai dám mua về uống? “Đây là gì? Mùi sữa bò??”
“Nga, đây là thuốc nở ngực mà đám sư muội nhờ ta làm, hiệu quả khá ổn, cũng là một trong số ít sản phẩm thành công của ta.”
Lời vừa dứt, Renee lập tức dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn nó. Nhưng vừa nhìn thấy quả đầu trụi lủi của người đang cầm chiếc bình, nàng lại do dự.
“… Đừng nghĩ nhiều, đây là một trong những lí do chính khiến nàng bị đuổi khỏi học viện. Thứ này quả thực có thể khiến ngực biến lớn, nhưng tác dụng cực ngắn, cứ mỗi tiếng lại phải uống một lọ để duy trì. Trong thời gian ấy, toàn bộ sữa bò trong vùng lân cận học viện bị bán sạch, cả học viện khắp nơi đều mùi sữa.”
Nghe thế, Renee càng do dự, tác dụng phụ này có vẻ vẫn có thể tiếp thu.
“Còn gì nữa sao? Chỉ thế chắc không đến nỗi bị khai trừ nha.”
Đột nhiên, Kathleen đỏ mặt, đem miệng dán đến tai Renee thì thào.
“… Sữa bò không có khả năng chỉ vào mà không ra. Tích luỹ đến trình độ nhất định sẽ bạo phun. Hồi đó cô Dana cũng vì vậy mà bị người yêu bỏ, đến giờ nàng vẫn không có mặt mũi gặp ai.”
Kathleen, ngươi đánh giá thấp thính lực của người trong phòng, ít nhất là ngươi đánh giá thấp thính lực của ta.
‘Luyện kim sư kì tích’ đến tận năm mươi năm sau mới nổi danh, chúng ta đến quá sớm. Các sản phẩm của nàng hiện tại tác dụng phụ vượt quá hiệu dụng mang lại. Thôi, dù sao vậy cũng tốt, ít nhất rất dễ dụ.
Trong thời đại này, quan hệ thầy trò cùng cha con cũng không kém nhiều lắm. Silverhook nguyện ý thu nhận nàng khiến quan hệ giữa nàng và chúng ta còn bền chặt hơn bất cứ lợi ích nào. Ừm, tất nhiên cần loại trừ nhất mạch thí sư nào đó, đấy là ngoại lệ.
“Đừng cắn, đừng cắn, ta còn chẳng phải bị đồ đệ mình diệt sao?”
“Hừ, ngươi đó là đáng đời. Biết rõ nhất mạch chúng ta có truyền thống này còn dám bồi dưỡng tân nhân.”
“Đấy là hai việc khác nhau. Ngươi làm cỏ thầy ngươi là do hắn hạ thủ với ngươi, ta biến ngươi thành tham lam cũng vì lúc đó ngươi có lòng hại người. Ngươi bảo ta tự tìm, ta thấy ngươi mới là tự làm tự chịu.”
“Hừ, quên đi, chuyện quá khứ bỏ qua. Ngươi xem, đôi thầy trò này rất giống chúng ta năm đó nha.”
“Không thể nào, Silverhook có vẻ rất chăm chú truyền thụ mà, hắn đâu phải lão thái bà hẹp hòi nào đó, dạy chút ma pháp còn yêu cầu làm nhiệm vụ lấy lòng.”
“Không, ta nói là đồ đệ sớm muộn gì cũng khiến sư phụ tắc tử. Nàng chẳng phải suýt thành công còn gì. Lại nhìn đống phát minh của nàng, ta cược trong vòng ba năm, tên hói kia không bị độc chết, cũng bị tức chết.”
Không biết Olivia làm cái gì dẫn phát một đám khói hồng, sau đó Olivia cúi đầu xin lỗi liên tục, Silverhook ngửa đầu lên trời, muốn khóc mà không có nước mắt, hắn vừa mất đi đám lông cuối cùng trên người – lông mi.
“Ta cược, ta đặt hắn một năm sẽ bị chỉnh chết!”
“Cược thế cược làm gì, chúng ta cược xem hắn bị độc chết hay bị tức chết đi.”
“Ta cảm thấy là bị nổ chết.”
Silverhook vốn là cuồng tạc đạn, nếu hắn truyền thụ cảm hứng cho phần tử nguy hiểm như Olivia…
“Nàng sau này sẽ là thủ hạ của ta… Đừng nói là ta đang đào hố bẫy chính mình nha!”
Danh sách chương