Editor: Gà đồng

Trong thần thoại cổ xưa, trên tầng mây là nơi ở của thần, là cõi vĩnh hằng của linh hồn. Nơi đó, thần minh ngồi trên bảo toạ, cai trị thần quốc, dõi con mắt nhìn kĩ lấy ngươi.

“Mẹ, mẹ, mục ứ họ nói các vị thần luôn nhìn chúng ta. Trên thế giới nhiều người như vậy, thế thì thần nhiều mắt lắm sao? Chẳng lẽ họ toàn thân đầy mắt là mắt, thật đáng sợ nha.”

Trên quảng trường, một đứa bé nghịch ngợm mau miệng nói với mẹ mình những câu này, chiều hôm đó, hắn bị xử tử trên đài thiêu bởi tội danh khinh nhờn chúng thần.

Đây là câu chuyện nổi tiếng về ‘lời nói thật của Tom bé nhỏ’, đồng thời cũng là mồi cháy thúc đẩy sự khiêu chiến với những kẻ bề trên giả dối, buộc các giáo hội chân thần phải cải cách.

Còn chuyện thực tế trên đám mây có cái gì, những kẻ có khả năng bay qua đám mây, đều nhất trí sáng suốt tránh đi vấn đề này.

Vào thời cận đại, có những chuyện muốn giấu cũng không giấu nổi nữa. Sự thực rằng thần vực nằm ở vị diện khác cũng đặt trước mắt mỗi người, câu nói ‘thần nhìn kĩ mỗi người’ cũng trở thành lời nói chỉ còn tìm thấy trong điển tịch cổ.

Thần minh ở Nahri không phải toàn trí toàn năng. Tế đàn và giáo hội là nơi để ý chí của bọn họ hàng lâm đến hiện thực. Nếu phàm nhân gọi đến tên thật của thần thì quả thực thần sẽ lập tức có cảm ứng, những chuyện khác, chỉ có mục sư thông qua tận tuỵ cầu nguyện mới có thể đến tai thần. Đương nhiên, các thần sứ hay phân thân giáng lâm làm chuyện này càng nhanh.

Thần quyền và vương quyền đã tranh đấu từ bao năm nay và không có dấu hiệu kết thúc. Việc bóc giải bí mật của thần linh là việc cấm kị, nhưng các quốc gia vẫn cố tình ngấm ngầm làm.

Cái thời đại mà người cầm quyền thực tế tại mỗi quốc gia đều là người đại diện cho vị chân thần nào đó đã kết thúc. Hiện tại, các chân thần cấp cho nhân loại khá nhiều tự do. Có điều, nay thánh chiến đã đến gần, sự tự do này ắt sẽ càng ngày càng bó hẹp.

Thánh chiến là một tiến trình tất nhiên trong lịch sử, các thần thậm chí chẳng cần hạ thần dụ, các quốc gia cũng sẽ tự động chuẩn bị chiến tranh. Dù sao, đối phương đều đã đánh tới tận cửa.

Lần thánh chiến cuối cùng này sẽ xuất hiện vô vàn những kiểu binh chủng mới, đặc biệt là các binh chủng không quân, phù không hạm của Oran có lẽ trước chưa từng có, nhưng tuyệt đối không phải sau không ai bằng.

Bầu trời đã hoàn toàn mở cửa với phàm nhân, nhưng dù thế thì việc vượt qua tầng mây cũng vẫn vô cùng khó khăn. Nơi này vẫn là cấm khu sinh mệnh đối với không quân bởi độ ấm cực thấp và không khí loãng. Cho dù toạ kị chịu đựng được, kị sĩ cưỡi trên cũng chết ngắc.

Vậy nhưng lúc này ta lại đang chao liệng trong biển mây đơn giản như đang bôn phóng trên mặt đất. Isabella hoá thân thành thiên mã, một lớp kết giới băng tinh cách tuyệt sự tiếp xúc của ta với điều kiện áp suất thấp và thiếu dưỡng khí bên ngoài.

Giá lạnh trên không trung chẳng là gì đối với tộc băng ngạc, toạ kị ma pháp có ưu thế cực lớn trong chuyện bay lượn trên không trung.

Nơi xa, một con vân kình lớn tựa ngọn núi lật mình trong biển mây, cảnh tượng hoành tráng khiến người nhìn run rẩy.

Vân kình là một loại nửa sinh vật nửa phong nguyên tố, thân thể của nó to lớn gấp mười cá voi trong biển khơi. Mỗi khi nó động thân, cả biển mây đều cuộn lên cuồng phong bão táp, ngay cả phong nguyên tố thần cũng không làm gì được loại vật khổng lồ này.

Nghe nói hắc dực nhân kiến lập thành thị của mình trong mây, tiếc rằng họ bị bác đoạt khả năng bay, buộc phải đi về phía biển. Thật là tiếc khi không được hân thưởng phương thức sinh hoạt trong mây độc đáo của họ.

[Hệ thống nhắc nhở: không cần tiếc, ngươi sẽ được nhìn thấy nó nhanh thôi, hi vọng lúc ấy ngươi vẫn có đủ tâm tình để ngắm cảnh.]

Ta tiếp tục làm ngơ hệ thống, đem lực chú ý hướng về cảnh tượng nơi không xa.

Trong mây mù nổi lên vô số đám mây hình thù kì quái, chúng liên tục thay đổi, lúc giống núi, lúc giống cây, lúc lại giống người khổng lồ. Giống như sóng trong hải dương, từng áng mây sẽ cuốn theo gió mà đụng vào nhau, không ngừng cải biến dáng vẻ của mình.

Thế nhưng có một số đám mây không bao giờ cải biến, dưới tác dụng của ma pháp, chúng sẽ giữ nguyên hình dạng đến cả trăm năm. Những đám mây được ‘gia cố’ ổn định này là nơi ở của vân thú. Và đám cư dân nơi đó không hoan nghênh sự viếng thăm của chúng ta chút nào.

Hiện tại sau lưng chúng ta đang có một cụm vân thú đuổi theo, trong đó phần lớn là vân điểu, đám này thấy náo nhiệt nên theo xem xem. Mặt khác còn có mấy con vân long, một loại vật ăn thịt trong chuỗi thức ăn nơi đây.

Dù nói là vân long nhưng thực tế đám này chỉ là mấy con dực long nhỏ dài khoảng một mét. Cái đám ngu ngốc này không quan tâm chênh lệch thực lực, cắm cổ đuổi theo hòng xiên chết chúng ta.

Isabella hiện tại dù kém xa thời toàn thịnh thì vẫn dư sức xử gọn đám này. Thế nhưng ta lại đưa tay vỗ vỗ, tỏ ý bảo nàng bứt tốc cắt đuôi bọn chúng là đủ.

Thiên mã thuận theo giương hai cánh, hoá thành cầu vồng, chỉ chốc lát đã không thấy đám vân thú bám theo đâu nữa.

“Roland, ngươi đang rất vui?”

“Hả? À, đúng, ngươi nhìn ra được à?”

Ta đương nhiên đang rất vui, nếu không thì cũng không bay đến tận đây, dù sao thì đi đường lựa chọn vùng trời thấp vẫn tốt hơn.

Còn về vì sao ta vui…

Bởi những bí mật chân chính ta sẽ không nói, những phương án tổng quát dính dáng đến các thần ta không đề cập, thời gian sẽ xảy ra các kiếp nạn cũng không được nhắc tới, rồi khả năng cứu vớt thành công cao bao nhiêu cũng bị lờ đi, thế nên, lời mời bạn hữu của ta nhìn có vẻ cực kì thiếu thành ý.

Chẳng phải sao, thử tượng tượng, ngày nào đó bỗng có người đi đến nói với ngươi một tràng kiểu: ‘sắp tận thế rồi, tin ta thì may ra còn đường sống, đem tất cả của ngươi giao cho ta đi.’ Ta dám cá nếu ngươi không vả vỡ mồm tên kia thì Heloise không phải người.

Ta đã dùng khá nhiều chứng cứ để chứng minh rằng tận thế cực kì có khả năng xảy ra, và tỏ vẻ ta đã và đang cố giải quyết đống phiền toái ấy. Dù vậy, muốn mọi người gật đầu đem tương lai giao vào trong tay ta tất nhiên cần phải có thời gian.

Ta hiểu được vì sao họ lại trầm mặc sau khi nghe ta nói, những nhân vật chỉ vừa mở mồm liên thu được một đống tiểu đệ vốn chỉ gặp trong tiểu thuyết tự sướng.

“Có lẽ vận mệnh đã chỉ dẫn cho ta, đại nhân, ta nguyện ý hiệu lao dưới trướng ngài. Nếu huỷ diệt tiến tới, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Ờm, có vẻ luận điểm vừa rồi của ta vừa lập lên liền bị bà cô ngốc này nhảy ra đánh đổ…

Thánh kị sĩ luôn luôn là đám dễ bị dụ khị nhất, Diana lại là loại dễ bị dụ nhất trong đám thánh kị sĩ. Nàng đáp ứng là một mở đầu tốt, nhưng kế tiếp mọi người vẫn trầm mặc.

“Roland đại nhân, ta có biết một vu yêu ở thành Sulfur cũng có tên này, hắn với ngươi…” Silverhook đặt câu hỏi, nhìn như không quan trọng lắm nhưng thời khắc then chốt này tốt nhất không cần nói dối.

“Ta và hắn là một, nhưng nguyên nhân chuyển hoá hồi sinh không thể nói.”

“Vậy vị thánh kị sĩ vương tử trong truyền thuyết hơn ba trăm năm trước? Tên anh hùng mà đám bị thịt thiếu não vẫn ngày ngày tụng niệm?”

Câu hỏi rất tốt, xem ra mấy tên này dạo gần đây không chỉ quậy mà còn bỏ thời gian ra thu thập tình báo chuẩn bị kế hoạch tương lai. Nếu thời gian này ta không làm gì để kéo người ở lại, vậy có lẽ sẽ không ít người sau khi lên bờ liền chủ động rời đi.

“Cũng là ta, nhưng nguyên cớ vẫn không thể trả lời.”

Lời thừa nhận của ta khiến không ít người hít một hơi dài. Một đồng bạn cả ngày quậy phá bên người đột nhiên lắc mình hoá thân thành anh hùng truyền kì, điều này khiến cho tất cả đều cảm thấn chấn kinh, đồng thời cũng khiến cho tất cả tò mò lí do vì sao hắn lại ở thành Sulfur mai danh ẩn tích lâu đến vậy.

“Vấn đề cuối cùng, Vô Miên giả đại nhân có quan hệ gì với ngươi?”

“Đồng bạn, mục tiêu của chúng ta nhất trí, thủ đoạn sử dụng nhất trí. Xét theo khía cạnh nào đó, chúng ta gần gũi tương tự như một người… Nói đến đây, ai vẫn muốn lựa chọn lui ra, bắt buộc phải kí khế ước bảo mật.”

Ta và Vô Miên giả vốn là một người, nhưng điều này không thể nói toạc ra, phải dùng cách chơi chữ để lái theo hướng khác.

Silverhook nhìn sang Klose đang ngồi im lặng, nàng chần chờ một chút, sau đó gật đầu thừa nhận tính chân thật của lời này.

“Được, ta cũng có thể đại biểu thay anh của ta luôn, toàn bộ thương hội trong tay chúng ta đều áp lên người ngài, tuỳ ngài sai khiến. Tuy nhiên nếu là hành vi thương nghiệp thì nhớ trả tiền! Địa tinh xưa nay vẫn có câu: ‘Càng thân thì tính nợ càng phải rõ!”



Ta trợn mắt kinh ngạc, đám địa tinh tham lam ích kỉ này vốn sẽ là đối tượng khó thuyết phục nhất, vậy mà giờ lại thành kẻ gật đầu thứ hai chỉ sau Diana? “Có gì mà phải kinh ngạc vậy? Vu yêu Roland vốn là huynh đệ nhiều năm của chúng ta, Vô Miên giả đại nhân là người chúng ta kính nể nhất. Nếu các ngươi đều nói rằng huỷ diệt sẽ đến, vậy nó chắc chắn phải đến. Ta không chạy nhanh tìm chỗ ôm đùi chứ còn do dự cái gì?”

Nói đến cùng vẫn là vấn đề lòng tin, coi như tận thế là thật, ôm đoàn sưởi ấm vẫn còn tốt hơn chán tìm đại thụ ôm rồi bị đẩy ra làm pháo hôi.

Silverhook đáp ứng khiến hướng gió lập tức biến chuyển, cái gật đầu của hắn thực sự có tác dụng cực lớn.

“Ta đi theo đại ca Silverhook, ta cũng kính trọng Vô Miên giả đại nhân. Ta sớm đã nghi ngờ ngài ấy bỗng nhiên đăng thần vị là có nguyên nhân. Có lẽ chúng ta chỉ là những quân cờ trên bàn cờ, nhưng nếu là quân cờ trong tay Vô Miên giả, ta tin chắc ngài sẽ không để chúng ta hi sinh vô ích.”

Kabbalah vừa dứt lời, Hoyle lập tức xen mồm vào.

“Nếu đây là ý tứ của Vô Miên giả đại nhân thì ngươi nói thẳng ngay từ đầu là xong, bọn ta tin tưởng ngài ấy là đủ. Còn nữa, đám chúng ta lùn nhưng không mù, không có ngươi chắc giờ bọn ta đã chết chìm trong ngục giam, cái ân này chúng ta còn nhớ.”

Nói hay lắm lão Hoyle, tiếc rằng, đây là những lời bình thường cuối cùng ta nghe được trong buổi thảo luận…

“Momo… Momo thích nhất đại nhân Vô Miên giả!”

Phải, ta vừa thừa nhận đẳng thức Vô Miên giả = Roland = Rola, ta hiểu được ngụ ý trong lời này của ngươi, nhưng phiền ngươi lau nước miếng được không Momo?

“Bao cơm à?” “Thằng ngu Dish, phải hỏi cơm có thịt không nữa? Ngày ba bữa là đủ rồi.”

Cavensdish không được thông minh cho lắm, cho hắn ăn no liền dụ tới.

“Sao có thể! Trên đời này còn bao nhiêu mĩ thú… mĩ nữ ta chưa được gặp, sao có thể để nó huỷ điệt. Chúng ta phải cùng nhau thay đổi vận mênh, không quan tâm kẻ muốn huỷ diệt thế giới tàn khốc mà mĩ lệ này là ai, ta nhất định sẽ đuổi giết hắn đến hơi thở cuối cùng.”

Phản ứng này mới bình thường chứ. Tất nhiên, đấy là nếu ngươi bỏ qua cái đoạn Mening lỡ mồm.

Từ khi biết Mening, lần đầu tiên ta thấy hắn chăm chú và nghiêm túc như vậy. Cả người hắn sáng bừng lên hào quang linh hồn, tâm thần chìm vào cảm ngộ. Hắn đang đột phá bình cảnh, trở thành một thú vương thợ săn cấp truyền kì.

“Ta đã sai. Quá khứ ta nhìn tình yêu quá mức phiến diện. Yêu một người không nhất định phải có được người đó. Bảo vệ tất cả những gì đẹp đẽ mĩ lệ mới là chí nguyện của ta. Đại ái vô cương! Tạm biệt, ta của quá khứ, ta hiện tại đã biết được, thế nào mới là chân ái thực sự!”

“Lòng thủ hộ bác ái! Ta thề thủ hộ tất cả những gì đẹp đẽ nhất, không nề hà chủng tộc, không quan tâm tuổi tác, không phân biệt giới tính, không kể đến chức nghiệp, dù nó là sinh vật máu lạnh hay máu nóng, dù nó còn sống hay đã chết, dù nó là bò sát hay động vật có vú…”

Thật bác con chị nó ái, ta đã từng nghe rất nhiều lời thề lúc tiến giai truyền kì, những lời này thường là chân ngôn đại triệt đại ngộ của người đó, thế nhưng, loại lời thề để người ta muốn đánh thế này vẫn là lần đầu.

“…Dù nó là chim hay là thú, dù nó hình cái xiên hay hình cái thìa…”

Lời thề ngày càng dài, cũng ngày càng không thích hợp.

“A a a a! Đánh hắn! Xem chiêu đoạn hổ thủ của ta!”

“Lão phu không nhịn được nữa, an hem, lên!”

“Gạch đặc hiệu ‘An toàn’, Gạch đặc hiệu ‘An toàn’, sản xuất theo phương pháp gia truyền, được người dùng gần xa tin dụng! Gạch ‘An toàn’, sản phẩm gạch hàng đầu Nahri! Ầm ầm! Ầm Ầm!”

Đến gạch cũng phát nổ, anh em nhà Belha, các ngươi định biến nhà người ta thành quả bom à?

Cho dù bị đánh sấp, lời thề của Mening vẫn không dừng lại. Ánh sáng tiến giai vẫn tiếp tục sáng lên. Dựa theo thời gian trì tục này mà đánh giá, lạc ấn linh hồn của hắn thuộc loại cường đại nhất trong số các lạc ấn ta từng thấy.

“… Dù nó còn là trứng hay đã thành gà mái, dù nó thuộc loại S hay loại M…”

Mening náo một hồi thế này khiến không khí nghiêm trọng vừa rồi bay mất sạch, cũng tiện để cuộc thảo luận tiếp tục.

Mặt mũi của Vô Miên giả quả thực đủ lớn. Sau khi biết đây cũng là ý của thần luật pháp, các chức nghiệp giả hệ luật pháp và mấy tên dở hơi của thành Sulfur lập tức đồng ý đi theo. 

Sau đó, là những lời cự tuyệt đã được đoán trước.

“Ta có thể tạm đi cùng sao? Quyết định lớn thế này cần phải có thời gian suy nghĩ.”

Traxex lời này còn tính khách khí, phần lớn đám người Oran cũng thế, dù vậy, vẫn có một đoàn người Oran sau khi suy nghĩ vẫn quyết định rời thuyền.

Ta cũng không cưỡng cầu, chỉ bắt bọn họ kí khế ước không để lộ bí mật, sau đó khuyên trong vòng một năm không nên trở lại Oran, dù sao việc tự nhiên tan biến rồi tự nhiên xuất hiện rất dễ bị các cơ quan tình báo chú ý, bọn họ cũng không muốn bị nhốt địa lao bức cung.

Ngoại trừ mười bảy người kiên trì rời thuyền, tất cả những người khác đều ở lại, đặc biệt đám nhân tài đào được trước khi Kagoshi huỷ diệt đều đủ cả. Thật là một lần thuyết phục thành công. Sao ta không vui cho được.

“Chờ cán bộ nhân viên giáo hội luật pháp đến rồi đám kị sĩ của ta cũng đến, có những gia hoả cốt cán này, kế hoạch thực hiện sẽ trơn tru hơn nhiều. Chắc không lâu lắm nữa đâu, chỗ kia sẽ trở thành một nơi rất tốt. Khà khà, thành Sulfur trên mặt đất, tựa hồ nghe không đến nỗi tồi.”

Tất nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chính khiến ta cưỡi thiên mã bay vượt tầng mây, ta làm thế này có mục đích khác.

Nơi ta muốn đến là một bãi đổ nát, lúc này đang có hai thân ảnh quyen thuộc khoác áo choàng lúi húi tìm cái gì đó.

“Camicease, Fenduck, các ngươi tới đây làm gì?”

Vong linh thống lĩnh và cấp dưới trực thuộc có được mối liên hệ đặc biệt, chính vì cảm ứng được bọn họ ở gần nên ta mới vội vàng chạy tới.

“Điện hạ, chúng ta nhận được lệnh của ngài sau liền đi thẳng lên hướng bắc. Thế nhưng đại nhân Best nói phong ấn nơi đây có động tĩnh, thế nên phái chúng ta đến xem tinhf hình.”

“Điện hạ,, phong ấn của Omar bị phá bỏ, theo dấu vết để lại thì là đế quốc Ciro làm. Bọn họ có ý gì, tự tìm chết sao?”

“Thông qua quyết nghị của nghị hội, từ bây giờ, Omar Lam sẽ trở thành chấp chính quan thứ ba thay cho nữ yêu vương Heloise bị mất tích.”

Thông cáo của nghị hội khiến toàn bộ Ciro chấn kinh, một ‘người mới’ vèo một cái bỗng trở thành một trong những kẻ đứng đầu đế quốc.

Các vong linh mới không biết Omar đều hỏi dò kẻ bỗng nhiên xuất hiện này là ai, mà những vong linh biết thì đều đang nguyền rủa sự điên cuồng của nghị hội.

“Chết tiệt, nghị hội điên sao? Đám này không sợ Omar lại gậy bạo loạn? Hiện Vĩnh Dạ đại đế không ở đây, ai có thể ép được tên ngạo mạn điên cuồng này?”

Cảm ứng được hai thân tín xuất hiện tại vị trí kia khiến ta ẩn ước đoán được sự việc phát sinh, mà khi nhận được tin xác thực, ta vẫn bàng hoàng, tất cả tâm tình bay mất sạch.

Nhưng thôi, phong ấn đã giải, ở lại chỗ này không làm được sự tình gì.

Giờ mục đích của bọn ta đều là Đông Lam, vì thế ta mang luôn hai kị sĩ vong linh về theo đường cũ, đợi đố kị đến cửa biển đã ước định lại hội hợp.

Đường về khá thuận lợi, thế nhưng lúc đến nơi, ta lại phát hiện Ánh sáng cực bắc đang chiêu đãi ‘khách’.

Một con bạch tuộc khổng lồ cuốn chặt thân thuyền, nước mực độc tràn ra nhuộm cả một vùng biển thành màu đen.

Một con cá voi một sừng không lồ đang điên cuồng xông tới va vào thuyền, trên thân nó được phụ trợ đủ loại lực nguyên tố, gia tăng sức mạnh khi va chạm.

“Ha ha, bọn khốn, ta không dễ chết thế đâu! Mà nếu ta không chết, vậy các ngươi chết chắc.”

Con qua đen cười điên dại giữa không trung trụi nửa bên lông, trên mặt cũng bị thiêu nửa, xấu kinh người. Cơ mà, cái giọng này ta vẫn nhận ra được hắn là ai.

“Hừ, con mắt của Loom, mệnh ngươi thật cứng, quả không hổ danh con gián đứng đầu bầy gián tháp chiêm tinh.”

Cái hôm chúng ta đánh với Hadaraa, tên này ăn một quả hoả cầu từ vũ khí chiến lược tháp pháp sư trên thuyền phù không phóng ra. Mọi người đều tưởng hắn ngủm rồi, sau đó thì cũng vội lui lại, không kiểm tra chiến quả, để cho hắn đường sống.

“Nữ vương phong bạo, ban lực lượng cho ta! Ta, con mắt của Loom, bộc tòng trung thành nhất của ngài.”

Tên này chắc sợ bị pháo bắn trúng, lẩn cao thật cao, trên tay cầm một căn pháp trượng dính thần lực quẫy quẫy tập trung sấm chớp, có vẻ đang tìm cơ hội giúp con hải quái dưới kia một tay.

Đang tiếc, ta cũng đang ở trên mây.

“Suỵt~ các ngươi xem ta phát hiện cái gì này! Ở đây có một tên chiêm tinh giả lạc đàn, chúng ta có thể thử bắt lấy nó. Một tên chiêm tinh giả có thể cung cấp năng lượng đủ để chúng ta hoạt động trong vòng vài ngày tới. Thịt chiêm tinh giả giàu protein và anbumin, thống kê sơ bộ gấp khoảng ba lần thịt bò. Có điều chiêm tinh giả không dễ chơi, bọn này mệnh cứng, chạy nhanh, khó bắt hệt như đám họ hàng con gián của chúng. Vì thế, ta cần từ từ tiếp cận nó, đừng phát ra thanh âm nào.”

“A, ta bắt được nó rồi, nó đang giãy rất mạnh.”

“Chúng ta có thể đem đầu nó cắt bỏ rồi ăn sống phần còn lại. Nhưng nếu thời gian không gấp, ta đề nghị nướng, khi đó sẽ ngon hơn.”

“Xem nào, ừm, vị không tồi, rất giống thịt gà!”

“Roland thối, đừng có phối âm, thứ này Isabella không ăn. Ăn sẽ tiêu chảy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện