“Ta là người tốt, thật sự là người tốt.”

Câu này sắp thành câu cửa miệng của ta rồi, mỗi lần có ai đó nghe ta nói câu trên, biểu tình và thái độ của bọn họ đều rất đặc sắc và vi diệu.

“Ha a, thời tiết hôm nay thật đẹp, đặc biệt thích hợp cắm trại ngoài trời. Đúng rồi, tauren không thích rơm cỏ, thế nên không cần mang rơm cỏ làm gì, mang thịt bò đi, ta thích nướng chín tái, còn hơi hơi vị máu là ngon nhất.”

Đây là lời đáp lại của tên đầu bò thích ăn thịt bò nào đó, tuy dấu hiệu đánh trống lảng quá rõ ràng, thế nhưng đó cũng tính là câu đáp lại khiến người thoải mái nhất.

“Ha ha, chủ nhân, ngài lại đùa rồi, chỉ là chuyện cười hôm nay hơi quá trớn thì phải!”

“Khục, người tốt? Ta cười chết mất! Ngươi là người tốt, vậy ta là tình thánh!” Adam chút mặt mũi cũng không chịu cho ta.

“Không, coi như Roland là người tốt, ngươi cũng không thể trở thành tình thánh. Chẳng qua mục tiêu của Adam có vẻ rất cao nha, tình thánh? Muốn ta xây hậu cung quảng thu mĩ nữ cho ngươi không?” Ngay lập tức, Margareth dùng số oán niệm thực thể hoá của mình khiến Adam biết cái gì gọi là hoạ từ miệng mà ra, ân, lời này của Adam tất nhiên là do ta chuyển cáo tới Margareth.

Haizz, đại bộ phận người hiểu rõ ta, tựa như Adam hay Eliza đều phản ứng như vậy, đem ‘thuyết người tốt’ của ta thành một câu chuyện cười.

Chẳng qua, tại trong khái niệm của ta, ta đúng là đang nỗ lực làm người tốt.

“Là một vu yêu, nếu ta đi đỡ cụ già sang đường, chỉ sợ cụ lập tức đi hô thành quản đến cứu mạng. Thế là ta đánh trừ ác dương thiện, khử một tên ác đồ phải có ích hơn làm mười việc tốt lặt vặt chứ nhỉ. Đem cả toà thành thị thuận theo trật tự mà vận tác, để người dân bình thường sống không kém, thấy thế nào cũng đáng được mười vạn thiện quả…”

Nhưng đáng tiếc, cái hệ thống của ta vẫn khăng khăng nhất mực cho rằng ta là người xấu, vẫn như cũ đưa ra một cái lại một cái nhiệm vụ tà ác.

Bực mình nhất là những nhiệm vụ này không làm không được, không làm bị trừ điểm, thế thì ta sống lại bằng cách nào? Nhưng, ta thân là chấp pháp giả, tuỳ ý làm xằng là bất khả dĩ. Vì lẽ đó, cả ngày ta lúc nào cũng phải chật vật vắt hết óc ra đối phó; cố gắng biến những nhiệm vụ có tính huỷ diệt này thành các loại kịch tà ác nhưng chưa chạm đến giới tuyến luật pháp.

“Đem ba trăm người bức đến mức lăn lộn trên đất, tuyệt vọng, sụp đổ? Được, thử ‘Địa ngục gãi ngứa’ của ta…”, hậu di chứng của vụ này là đám lông gà dùng để chế tạo ‘Địa ngục gãi ngứa’ rơi vãi khắp quảng trường, mang lại cho ta một đơn phạt tiền nặng và một đống phí xử lí…

“Tại trước mặt công chúng ngược sát một sinh vật có trí tuệ, chết càng thảm càng tốt? Cái này đơn giản, chính là ngươi, quân đoàn gián, cho ngươi một phát ‘Tăng trí thuật’, sau đó sẽ là mười tám loại cực hình, ha ha ha, nên dùng ngũ mã phanh thây trước hay tùng xẻo trước nhỉ. Eliza, đem kim châm ngươi dùng để vá áo cho ta mượn. Dùng làm gì? Đương nhiên để làm dao phẫu thuật…”

Di chứng của vụ này là suốt một tuần Eliza mặc kệ ta, một tháng không tiến vào cự li ba mét, ánh mắt nàng xem ta tràn ngập khinh bỉ, lúc mở miệng cũng bắt đầu bằng ‘xú trùng chủ nhân’…

Loại làm càn này lúc mới đầu rất cực, thế nhưng về sau lại trở thành loại lạc thú khi đấu trí đấu sức với các thành quản. Ân, ta có vẻ đã biết vì sao Snowhoof và Lilith luôn gia nhập trận doanh chống thành quản, người xưa nói không sai, khoái lạc và biến thái đều là thứ truyền nhiễm.

Ừm, là một chấp pháp giả, cấp chút phiền toái cho thành quản không phải là không được, ta lúc nào đó muốn tìm cơ hội đi nói cho bọn họ. (âm thanh huyền bí: ngươi còn mặt mũi nói cho họ sao?!)

Ta từng rất khó hiểu, vì sao hệ thống mãi không thừa nhận ta là người tốt, cũng từng hoài nghi có phải mình sẽ mãi mãi làm một tên vu yêu tà ác, cho đến một ngày, khi ta gào thét với một tên tội phạm, không hiểu sao ta lại nghĩ thông.

“Ngươi cho rằng giết cha người ta, sau đó đem toàn bộ gia sản ra đền như sự bù đắp về mặt đạo nghĩa thì ngươi trở thành vô tội? Ngươi chính đang dối mình gạt người! Tên nguỵ thiện giả!”

“Không quản ngươi làm cái gì. Sự đau xót của kẻ bị hại đã trở thành sự thực tại giây khác đó. Không quan tâm về sau ngươi bồi thường hay cãi lại thế nào, tất cả đều không cải biến được sự thực: ngươi đã phạm tội. Chỉ có chấp nhận thẩm phán và chế tài của pháp luật mới có thể rửa sạch tội lỗi của ngươi. Nếu ngươi thực sự hối hận, vậy thì ngươi ở ngục giam cải tạo thật tốt, chuộc lại lỗi lầm, sau khi đi ra lần nữa làm người, sạch sẽ.”

Do có sự cầu tình của con gái kẻ bị hại, tên giết người cuối cùng bị phán nhẹ phạt mười lăm năm tù giam.

Khi vụ án đó kết thúc, ta hư thoát, cảm giác vô lực chưa bao giờ khốn nhiễu ta như lúc đó…

Tại tĩnh thất không người, ta ngồi bệt xuống ghế, hai tay ôm đầu. Nhìn đôi tay chỉ còn xương, ta triệt để đại ngộ.

Không quan tâm tương lai ta làm gì, tội ta mắc trong quá khứ thuỷ chung gánh lên thân ta. Những linh hồn vì ta mà chết đã tràn ngập cả Minh hà, dù ta có cứu với bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện tốt, ta vẫn là một tên tội đó, cả bản tâm của chính mình đều không lừa được thì làm sao khiến hệ thống thừa nhận ta là người tốt đây? Trước cửa tối cao pháp viện có một bia đá, phía trên còn khắc câu cách ngôn do chính ta viết. 【Thứ có thể rửa sạch tội hành, chỉ có sự thẩm phán công chính và chế tài của pháp điển, không có ngoại lệ】.

Đáng tiếc, có vẻ hiện tại chưa có ai có đủ tư cách thẩm phán ta, nếu đã thế, ta tự nhiên chỉ có thể bồi hồi tại giữa thiện và ác, chờ đợi ngày thẩm phán có thể vĩnh viễn không đến đó…

Có lẽ, trong nội tâm của ta cũng cảm nhận được, kẻ suýt nữa huỷ cả thế giới lại ngồi trên vị trí quan toà đi phán quyết mấy tên tội vặt là chuyện châm chọc và buồn cười thế nào…

“Cáp, coi như ta là tên nguỵ thiện giả thì làm sao? Ta cũng không phải loại chỉ nói ra để cầu yên lòng, ta chỉ cảm thấy chưa đến lúc đại lục Nahri này bị huỷ, nếu ‘lịch sử’ vốn có đã chứng minh đường lối bình thường không có cách nào vượt qua đại hạo kiếp, vậy thì để tên nguỵ thiện giả như ta nếm thử mấy cách tà ma ngoại đạo đi.”

Đúng vậy, ta vẫn luôn làm như thế, mà trước mắt con đường của ta lại gặp chút chướng ngại nho nhỏ.

Lúc này, tình báo kế tiếp đã thông qua ‘kẻ bàng quan’ truyền đến. Lũ tập kích cửa đông là quân đoàn hắc thuỷ của thành Caron, đó là thân vệ quân của thành chủ thành Caron, Quilboar(*) Hừ Hừ.

Mọi người không nghe nhầm, tên vị chủ thành này đúng là ‘Hừ Hừ’, một cái tên rất thú vị. Dù sao cũng xin tôn trọng tập tục lấy tiếng kêu đầu tiên của con non ra làm tên của Quilboar.

Chỉ có điều, tập tục này có chút tác dụng phụ, ví dụ như ngươi đến một nơi tụ tập của Quilboar nào đó rồi nói câu kiểu như “Hừ hừ, dcm mày!”; đảm bảo sẽ có khoảng ba hay bốn trăm tên Hừ Hừ đến tìm đập ngươi…

Từng có một siêu cấp trí giả của Quilboar phát minh ra cách đánh số để phân biệt, thế nhưng Quilboar cùng lắm chỉ đếm số đến hai mươi do chỉ có mười đầu ngón chân và mười đầu ngón tay, biện pháp thì hay nhưng thiếu tính thực tế, chỉ có thể bỏ xó.

Được rồi, người sáng tạo vạn vật coi như công bằng, tuy Quilboar trí tuệ không lên được mặt bàn, nhan trị cũng không ai dám nhìn thẳng, mùi hương cũng khiến người ta liên tưởng đến cái chuồng lợn; thế nhưng cả tộc Quilboar ai cũng thần lực trời sinh, da dày thịt béo, đặc biệt là sinh sản nhanh. Tất cả các chủng tộc chỉ cần có số lượng chống đỡ, thiên tài ắt xuất hiện, cường giả cũng không thiếu.

Quân đoàn hắc thuỷ chính là ví dụ, mỗi tên tân binh đều là ngàn chọn một, sau đó được huấn luyện bằng cách đánh giết lẫn nhau, bỏ yếu lưu mạnh. Cuối cùng mười tên sống sót cuối cùng của mỗi lứa sẽ có vinh dự trở thành cận vệ của Hừ Hừ.

Tuy quân đoàn hắc thuỷ nhân số cao nhất chỉ có ba ngàn người, lại thừa kế tính ‘chân ngắn’ đặc hữu của bộ binh, thế nhưng một đội quân có đẳng cấp bình quân là 50 không phải chuyện đùa. Chúng đặc biệt thích hợp với tổ hợp cuồng chiến sĩ – shaman, thiên phú da dày thịt béo của Quilboar lại thêm thị huyết thuật đủ để khiến cả quân đoàn biến thành vô số núi thịt di động, rất khó có thể chính diện chống lại chúng.

Đương nhiên đây còn là so sánh tại mặt bằng của địa hạ thế giới, một nơi cường giả như mây, nếu là ở thế giới mặt đất, quân đoàn hắc thuỷ ít nhất cũng tương đương tiêu chuẩn hoàng gia vệ đội của một đế quốc nhân loại.

Mười lăm phút trước, đã có gần ngàn trọng bộ binh quân đoàn hắc thuỷ cùng shaman hắc ám thuận theo cửa lớn rộng mở ở phía đông một đường xung phong, không chút kiêng kị hoành tảo tứ lược.

Xem ra, vì để khối minh ước có ấn tượng tốt, thành chủ Hừ Hừ cũng bỏ được vốn gốc, mà đám nghị viên hủ bại kia vậy mà dám đem chúng giấu ngay ngoài thành.

Mà đối tượng mới nhất của bọn chúng, lại là tiểu đội thành quản đến báo án sớm nhất, một tiểu đội thành quản, nhân số đầy đủ cũng chỉ có… mười người.

Vì yểm hộ thị dân chạy thoát, một tiểu đội thánh kị sĩ ám tinh linh tử chiến đến cùng, mà ám tinh linh thường thường đều có diện mạo xinh đẹp, Quilboar trời sinh tàn bạo háo sắc, thậm chí chết sống cũng không quan tâm.

Thi thể các thánh kị sĩ một bên bị nuốt chửng, một bên bị khinh nhờn, mà có lẽ hẳn phải cảm tạ quân kỉ không ra gì của Quilboar, chúng thậm chí bắt đầu ẩu đả lẫn nhau vì tranh quyền ‘ưu tiên hưởng dụng chiến lợi phẩm’.

Khi ta chạy đến hiện trường, trước mắt chính là thảm trạng như nhân gian địa ngục.

“Cáp ha ha, hiện tại chắc ta nên vui mừng vì hệ thống vẫn là phạm trù tà ác, chỉ cần tuỳ tâm sở dục là có thể mạnh hơn, rất đơn giản. Rốt cục, ác nhân vẫn cần ác nhân trị, còn có gì khiến người ta vui vẻ hơn là có thể tà ác hơn cả tà ác, điên cuồng hơn cả điên cuồng đây?”

Những thứ nguyền rủa âm lãnh ác độc cộng minh từ trong linh hồn, sát ý bất tận sôi trào trong ý thức, cuối cùng, tất cả gói gọn trong một câu.

“Giết sạch chúng!”

(*) nửa người nửa heo, ai chơi warcraft hay wow chắc biết tộc này, hay như trong dota thì cũng có Bristleback.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện