Đối với một vong linh pháp sư, gọi về tử linh hay triệu hồi chiến sĩ xương khô chính là việc đầu tiên phải học trong nghề, còn việc thứ hai, đó chính là tập luyện thao tác tinh tế sinh vật vong linh.

Các vong linh cấp thấp không có trí tuệ, nếu để hắn hành động theo bản năng, hiệu quả sẽ cực kỳ thấp, chân trái vấp chân phải, ngã vỡ trên đất bằng là chuyện bình thường, nhất là nếu ngươi mong nó đến cứu mạng mà nó chơi quả đột nhiên giải thể thì lúc đó sẽ có người muốn khóc mà không được.

Vì lẽ đó, đem tinh thần hoà vào trong tạo vật của mình, nâng cao độ đồng hoá và đồng điệu giữa hai bên, để ý chí của mình chỉ huy hành động của vong linh tạo vật là thứ mà các pháp sư vong linh bắt buộc phải học.

Còn ta, Vĩnh Dạ đại đế, dù thế nào thì ít nhất cũng là một pháp sư vong linh hợp cách.

Trước đây ta từng vì hưng phấn nhất thời mà thiết kế một hệ thống thao tác, tuy nhiên, trong thực chiến nó luôn phản ứng trì độn, chỉ lệnh hỗn loạn, bảo đông đánh tây, do đó, ta quyết định vứt bỏ, trực tiếp sử dụng kĩ xảo khống chế cơ sở nhất – đồng hoá tinh thần.

“Ha ha, ăn một chiêu Hàng Long thập bát chưởng của ta! Tuy rằng ‘Long’ không có…”

Ta điều khiển Adamn trùng chân xuống, giẫm mạnh một cái, cả thân thể phóng ra như một quả tên lửa, móng vuốt tay trái nắm chặt lấy cái đầu rồng trên thân Greenspan, bàn tay phải tạo thành hình chưởng, cả cánh tay biến thành trọng pháo, cương lực mạnh mẽ lập tức bộc phát.

“Phá!”

Sau tiếng gầm nhẹ, cả cái đầu rồng răng rắc hoá thành phấn vụn bay lả tả khắp nơi.

“Ngao ngao ngao ngao!” “Không thể nào!!”

Hai chiếc đầu còn lại của Greenspan hét lên sợ hãi, hắn từng giao thủ với Adamn trước kia, Adamn lúc đó đâu có cường hoành đến thế, vừa xông lên đã đánh nát một đầu của hắn.

Trước kia ta từng là một thiên tài kiếm thuật, số lượng võ kỹ ta xem và luyện qua đếm không hết. Trong số võ kỹ ta luyện có cả những loại bí tịch dị giới, những bí tịch đó đi theo con đường hoàn toàn khác với các võ kỹ ở Nahri này. Ở đây người ta theo đuổi sự cải biến tự thân trên căn bản, muốn biến từ phàm nhân thành siêu nhân, mấy thứ lặt vặt không được xem trọng, còn những võ kỹ dị giới kia lại theo đuổi việc đào móc toàn bộ tiềm lực của bản thân, tìm cách để lực xuất ba phần nhưng hiệu quả mười phần, nếu xét về mức độ tinh xảo, chúng còn cao cấp hơn nhiều những bí kỹ của võ tăng.

Điều tiếc nuối duy nhất là chúng cần phải có sự duy trì của ma lực mới có thể biểu hiện ra uy lực thực sự, thứ ma lực đó lại còn phải là loại đặc biệt, đặc chủng (thực ra là chân khí và nội công), vì lẽ đó, cho đến nay, mấy bản bí tịch ấy chỉ có thể dùng làm đồ trưng bày trong tủ sách của ta. Tuy nhiên, nếu ta dùng thân thể của Adamn đi biểu diễn chúng thì không có vấn đề gì, thiếu ma lực cứ dùng sức lực đi bù.

Vừa rồi là lần đầu tiên ta sử dụng thân thể của Adamn thử nghiệm loại kỹ xảo phát lực hoàn mỹ này, nhìn uy lực mạnh mẽ của nó, ta cũng khá là kinh ngạc.

“Chiêu tiếp theo!”

Tứ chi Adamn chống xuống đất, bắt đầu bạo vọt tốc độ, mỗi một lần nhảy vọt đều tạo ra những cơn chấn động như đất rung núi lở.

“Tránh ra!!”, Greenspan vừa ăn thiệt thòi nên biết lợi hại, thế nhưng so với hắn, tên Ramstein to lớn và trì độn kia sao tránh né kịp.

Adamn bạo tốc độ xuất hiện bên người Ramstein, sau đó đột ngột đứng lên, cả người hoá thành viên đạn pháo, cứ thế va chạm vào người đối thủ.

“Thiết sơn kháo! Đáng tiếc không có sơn!”

“Ầm ầm!”

Con kiến khổng lồ không kịp thốt tiếng nào đã bị lật ngửa đập bay, sáu cái chân múa loạn trên không, cả thân hình kéo lê trên mặt đất quét sạch một đường.

Dục vọng bạo thực khiến nhục thân của Adamn tiến hoá đến mức hoàn mỹ, võ kỹ dị giới lại theo đuổi mục tiêu đem tiềm lực thân thể phát huy toàn bộ, hai điều đó kết hợp khiến thực lực Adamn tăng lên đến một cấp độ khó tin nổi.

Khi con cự thú tinh tinh dùng đôi mắt như hai ngọn đèn pha trông về hướng vị chấp chính quan cuối cùng chưa bị ăn đập, vu yêu Penny Hoar không chút do dự chạy mất hút.

Đây vốn chỉ là lợi ích trao đổi, vĩnh dạ quyền trượng cũng chưa tới tay, mấy vị chấp chính quan đều chừa dư lực, khi Callia đến tương trợ bên này, vì nể mặt mũi đồng liêu, bọn họ càng như thể ra tay đánh đùa.

Hiện giờ nhìn thấy Adamn bạo tẩu thế không thể đỡ, vạn nhất thật sự bị cái tên trước giờ không nhìn tình cảm đồng liêu này đập chết thì biết chạy đi đâu kêu oan.

Vong linh quân chủ và cường giả tộc rồng đều chủ yếu dựa vào thiên phú để ăn cơm, luận cảnh giới, tiểu Hồng mới chỉ vừa đạt đến cấp độ sử thi, tuy nhiên nếu phối hợp với thiên phú của chủng tộc hoàng kim, nàng mà đánh thật sự thì có lẽ đến bán thần Adam cũng không chống nổi.

Vốn chỉ mình tiểu Hồng đã có thể đè hai tên chấp chính quan lên mà đánh (đại bộ phận chấp chính quan chỉ là thánh giả, phối hợp với thiên phú mới đạt chiến lực của sử thi giai), hiện tại bên phòng thủ lại có hai chấp chính quan đến chi viện, đã thế còn là hai tên mạnh hơn, rõ ràng không thể đánh.

Quân tử chịu được thiệt trước mắt, các vong linh quân chủ đều là mấy tên sống ngàn năm thành tinh, tất nhiên không phải là những kẻ chỉ biết dựa vào nắm đấm.

Vì vậy, Greenspan cũng học hỏi Penny mang theo Ramstein chạy trốn, mà ta thì cũng không định đuổi cùng giết tận, mấy ngày nữa là đến buổi đấu giá rồi, màn kịch lớn còn chưa bắt đầu, ta còn cần họ lên diễn vai chính.

“Đại…”, Callia kích động muốn nói gì đó, thế nhưng ta lại truyền âm ngăn lại lời nàng. “Chờ tí nữa lại nói.”

Khi Adamn giải trừ biến thân, một lần nữa trở thành tên Gnome nhỏ bé nhảy nhảy nhót nhót, ta thuần thục lấy từ trong ngực ra một cuốn sách, chuyển đến trước mặt hắn.

“Người anh em, ta thấy ngươi cốt cách tinh kỳ, là kỳ tài luyện võ ngàn năm mới gặp! Nhiệm vụ bảo vệ hoà bình thế giới giao cho ngươi! Ta ở đây có bản bí tịch thần công Như Lai thần chưởng, nó cùng ngươi có duyên, coi như cho ngươi chút tiện nghi, bán ngươi giá mười đồng…” (*)

“Roạt kèn kẹt!” Adamn đói gấp liền nuốt chửng cả bản bí tịch, suýt thì cắn cả tay ta, sau đó hắn dùng ánh mắt mong chờ nhìn ta kỳ vọng cha mình tiếp tục cho ăn cơm.

“….Bị ăn, chờ chút, phun ra! Ta chỉ đùa một tẹo, cuốn đó ta chưa kịp sao chép cũng chưa kịp luyện thành, đây là thứ tuyệt bản duy nhất, cho dù luyện không được cũng có thể dùng như đồ bí truyền đi doạ người nha…”

Adamn uỷ khuất nhìn lão già đang nhét tay vào miệng mình lục lọi tìm đồ, nếu là kẻ khác dám làm thế hắn đã nuốt luôn rồi, nhưng đây là cha nha, hắn chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Callia tỷ tỷ của, hy vọng nhận được sự trợ giúp.

Nhưng lúc này Callia trong bộ dạng nhân loại đâu có nhìn đến thằng em đang cầu cứu, đôi mắt của nàng đang bận khoá chặt trên thân đại đế của mình, tất cả những thứ xung quanh đều bị lơ là rơi, ánh mắt nhiệt tình tựa như có thể thiêu đốt hết thảy.

“Đại…đại nhân, đã lâu không gặp!” Thấy đại đế hiện tại đang nguỵ trang như muốn giấu giếm thân phận, Callia đổi lại cách xưng hô. Sau đó nàng đi tới nắm lấy chéo áo đại đế, một bên di di mũi chân một bên giày vò ngón tay, hệt như một thiếu nữ hoài xuân gặp người tình trong mộng.

Mấy chuyện kiểu như: “Hỏi xem vì sao đại đế bỏ lại hết mọi thứ đi giả chết”, “Nhiệm vụ Reinhardt nhờ vả” đều bị nàng ném qua một bên, lúc này cốt long nữ vương đến nói cũng không rõ ràng, khuôn mặt trắng bệch của vong linh vậy mà lại hiện ra chút ráng hồng màu máu, đôi mắt quỷ dị không còn hiện lên sự thâm sâu khó dò như trước đây mà chỉ sít sao nhìn chặt người trước mắt, sợ hãi hắn lại đột nhiên biến mất.

Ánh mắt nhiệt tình như lửa đó ta tất nhiên biết và chỉ có thể thầm kêu khổ trong lòng, tuy ta là vu yêu nhưng không có sở thích luyến thi nha, càng không có chút cảm giác nào với người chết, nhầm, rồng chết…

“Đại nhân?”

Trong khi ta vắt hết óc để biên ra mấy lời nói nhảm, bản năng của ta bắt đầu báo động, ta lập tức cúi đầu xuống.

Cùng lúc đó, Callia vốn chìm trong vui mừng vì gặp lại đại đế cũng bừng tỉnh lại, đôi cánh xương trải rộng, nhảy vọt lên bên trên.

Tại chỗ cũ nơi nàng vừa đứng cũng lập tức tràn đầy mũi băng và vết cắt.

“Eliza, không đến nỗi….” ta kinh ngạc nhìn người nữ bộc đang lơ lửng trên không trung, bộ dáng Eliza hiện thời rất không bình thường.

Hai mắt ngập tràn tơ máu, nhãn cầu hoá thành hình dạng của nhãn cầu dã thú, điệu bộ băng lãnh hờ hững biến mất sạch sẽ không còn chút gì, trên khuôn mặt bắt đầu xuất hiện lân phiến, nàng vừa há mồm thở dốc vừa nhìn chằm chặp Callia.

Tay phải của nàng đã triệt để hoá thành móng vuốt ác ma, làn da cũng biến thành lớp vảy màu đỏ cam, đôi sừng nhỏ sau tai mọc dài ra bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, cái đuôi sau lưng cũng vặn vẹo biến hình.

“Ma hoá cao độ!! Sao có thể!”

Ta vội vàng lấy ra khế ước ma quỷ nhưng lại không phát hiện ra vấn đề gì, không chút nghi ngờ chút nào, Eliza đã làm cách nào đó để vượt qua phong toả của khế ước, tiến vào trạng thái ma hoá cao độ.

“Grừưa a a a! Chết đ! Chết đ! Chết đ!”

Eliza điên cuồng nhảy đến giữa không trung, một đôi cánh thịt màu đỏ cam xuất hiện buông ra sau lưng nàng, sau đó, nó mạnh mẽ gập xuống, tạo động lực khiến nàng bổ nhào tới chỗ Callia, liều mạng phát động công kích.

Đối với người bình thường, áp lực gió của cú đấm khi Eliza tiến vào trạng thái ma hoá cao độ đã đủ để giết chết họ, tuy nhiên Callia lại chỉ nhíu mày, cảm thấy hơi phiền lòng khi phút giây trùng phùng của mình và đại đế bị người khác cắt ngang.

Đối thủ quả thật không yếu, vậy nhưng nếu so với nàng thì còn kém xa. Chấp chính quan thứ tư thấy người đánh tới sao chịu thiệt thòi, vươn tay điểm ra định giết chết nửa ác ma trước mắt.

“[Finger of Death]…”

“Gallei Sig, ngươi đang làm cái gì?”

Lời rống giận của đại đế khiến kẻ không sợ trời chẳng sợ đất như Callia run rẩy, pháp thuật hình thành hơn nửa trực tiếp tán đi, ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống. Mái tóc bạc tịnh lệ bị vướng vào bùn bẩn cũng không quan tâm, nàng cũng bỏ qua luôn những sợi tơ và móng vuốt sắc bén sắp đến trước mắt.

“Pháp chủ: Cưỡng chế chấp hành!” Ta cầm tờ khế ước lên tay, vận dụng linh hồn lạc ấn ‘công chính pháp ấn’ thuấn phát loại pháp chú cấp bảy.

Từ trong hư không, pháp chuỳ rơi xuống, hai luồng hào quang bạc bao phủ người ta và Eliza, phù ấn hình cán cân mịt mờ hiện lên trên bầu trời, đại biểu việc quan hệ khế ước giữa ta và Eliza đang trong quá trình kiểm nghiệm.

Sau đó, vì Eliza phản bội khế ước, cán cân mất đi sự thăng bằng, lượng lớn ánh sáng trật tự trói chặt lấy nàng, bắt đầu quá trình đảo ngược ma hoá theo như khế ước.

Đáng tiếc vực sâu hỗn loạn và căn nguyên trật tự là ngang hàng, lượng sức mạnh trật tự dù bạo tặng cũng là vô dụng, mãi cho đến khi hiệu quả của pháp chú tán đi vẫn không thể nào chuyển ngược những bộ phận đã ma hoá.

Dù không thể nào tự do hành động, Eliza vẫn trừng trừng nhìn Callia, hai con ngươi dã thú đầy tràn sát ý, đó là loại thù hận không thể xả thịt róc xương đối phương.

“Bộp!”, tiểu Hồng dùng tay đập vào gáy Eliza khiến nàng ngất đi, sau đó cẩn thận ôm lấy nàng.

“Roland, đây là lỗi của ta, ta quên không bảo ngươi đừng mang Eliza đến. Xưa kia chính tay Callia giết Eliza, có lẽ vì nhìn thấy kẻ giết mình trong kiếp trước, bản năng của linh hồn kích hoạt thù hận ẩn sâu để vượt qua sự phong toả của khế ước, cũng khiến nàng mất đi lý trí.”

Ta tiếp lấy nữ bộc của mình, lắc đầu, thở dài một hơi.

“Không, ngươi không sai, người sai, là ta….”



Eliza trong cơn ngủ say tựa như rơi vào trong lòng biển lớn, vô tận sức mạnh ở cạnh hai bên nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, bí ảo của Abyss, lực lượng vô cùng, tước vị ác ma… vươn tay là có.

“Không cần!”, bản năng nàng cảm thấy mình còn một sự tình cực kỳ trọng yếu muốn làm, vì lẽ đó Eliza cự tuyệt dụ hoặc từ Abyss.

Sau đó, nàng mơ thấy mình trở thành một tiểu đạo tặc lấy mục tiêu là trở thành phú bà giàu nhất thế giới, nàng theo đại ca đội trưởng thánh kị sĩ, pháp sư tỷ tỷ và Adam đần độn đi mạo hiểm. Đoàn mạo hiểm nhỏ đi khắp toàn bộ mặt đất, lòng đất, địa cực, sa mạc… Dần dần, những con chim non khi xưa dần dần thành thục, cũng trở thành các truyền kì trong miệng người mới…

Sinh hoạt là mạo hiểm, mạo hiểm là sinh hoạt, ở đó chua căy mặn ngọt gì đều có…

Có những chuyện tốt khiến người ta vui vẻ, cũng có nỗi đau khiến người ta bi ai, tại cuộc hành trình đó, mục tiêu của chính mình bất tri bất giác dần dần thay đổi, tìm kiếm tài bảo chì còn là hứng thú, phú bà đệ nhất cũng trở thành lời khẩu hiệu vui đùa.

Thứ trọng yếu nhất của chính mình chính là người kia, người luôn mang theo khuôn mặt cười ấm áp nhưng trong nội tâm lại tràn ngập âu lo, người đại ca ngu ngốc luôn lặng lẽ trả giá bảo vệ chính mình và đồng bạn…

“Eliza…. Eliza, ngươi nghe thấy không?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Eliza biết giấc mơ của mình đã kết thúc, thế nhưng trong lúc mê man, cánh tay xương khô và cánh tay ấm áp trong giấc mộng dần dần trùng hợp lại.

“Là Rola ca ca sao?”, trong khe hở giữa ảo ảnh và hiện thực, khuôn mặt anh tuấn của đại ca Rola trước là sửng sốt, sau đó lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

Đó là biểu tình mỗi lần đại ca đi thu dọn cục diện rối rắm mà mình và Adam đần độn bày ra, năm ấy, khi mình còn chưa trưởng thành vẫn thích xem nhất bộ dạng bất đắc dĩ lại mang theo yêu chiều này của đại ca, thậm chí vì thế mà đi khắp nơi quấy rối, hại đại ca phải kéo theo mình đến từng nhà nói xin lỗi.

Nhưng một giây sau, ảo giác tán đi, mặt cười ôn hoà của đại ca biến thành cái mặt xương khô làm người hận đến nghiến răng nghiến lợi, có lẽ thứ duy nhất không thay đổi chính là bộ dạng yêu chiều và hớn hở từ đáy lòng đó đi.

“…Nga, nguyên lai là chủ nhân khốn kiếp!”

“Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt, ngươi đã hôn mê liền ba ngày, hiện tại thân thể có chút mệt mỏi rồi nhìn nhầm là bình thường, ngủ thêm một lát đi.”

Khi chủ nhân rời đi, Eliza giãy dụa ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh gian phòng mình, trên bàn trà cạnh giường có đặt một chút nước và cháo loãng cho bệnh nhân, còn có mấy miếng ô mai đường.

Cháo loãng là một trong số ít món ăn mà chủ nhân cũng như đại ca Rola biết làm, xem tỉ lệ màu vàng xen lẫn màu trắng trong đó, có lẽ đây là sản phẩm sau mấy lần thất bại, còn ô mai đường…

“Ha, bao năm rồi vẫn không tiến bộ, chủ nhân đần, thế mà vẫn cho rằng ta còn là đứa bé mỗi khi phát sốt liền không chịu ăn cơm uống cháo, phải cho kẹo mới chịu ngoan ngoãn ăn cơm sao? Ha ha!”

Tuy ôm oán như vậy, Eliza lại nhè nhẹ bóc mở vỏ bọc, đem miếng ô mai ném vào trong miệng, nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức vị ngọt ngọt chua chua giống hệt trong hồi ức.

Ký ức vẫn tiếp tục hiện lên trong trí óc, từng câu chuyện cũ lần lượt đi qua trước mí mắt, kiếp trước giờ đây biến thành ký ức của kiếp này, còn thiếu nữ trong hiện tại lại chống tay lên cạnh giường, cố gắng đứng dậy.

“Thật không ra dáng, đến chính mình cũng không dám đối mặt, thảo nào chủ nhân nói ta không xứng vào truyền kỳ. Mục tiêu nhân sinh của ta không phải sớm đã xác định sao? Ta không phải người quá lý trí như Margareth, cũng không khiếp nhược như Lisa, ta là Eliza, Eliza độc nhất vô nhị, ta muốn cái gì sẽ không chờ đợi đến thiên hoang địa lão giống hai nữ nhân kia, ta sẽ tự mình đi lấy, tự mình đi đoạt!”

Theo lời thề thốt ra, vô số cột lửa và băng giá tràn ngập căn phòng, tuy vậy trong phòng lại không có một tia nóng hổi hay rét lạnh.

“Linh hồn lạc ấn của ta, ứng với dục vọng bản năng, rượt đuổi vật mình mộng tưởng.”

Tại nơi sâu trong linh hồn Eliza, một chiếc đầu rồng và một chiếc đầu thú màu đen bắt đầu điên cuồng cắn xé, đến sau cùng ngưng kết thành một ấn ký mang hình dáng hai cái đầu thú cắn xé nhau.

Cái ấn ký trong linh hồn này đại biểu cho tính công kích không ngừng của kẻ nắm giữ nó, cũng chính tại thời khắc này, Eliza bước vào truyền kỳ giai.

“Lược đoạt giả, đó chính là tên của ngươi!”

(*) Nguyên văn đoạn lão ăn mày bán sách trong Tuyệt đỉnh Kung fu – Châu Tinh Trì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện