“Nơi cực bắc có một đất nước của băng tuyết tên là Lam. Đất nước ấy có đất đai nghèo nàn nhưng sản vật phong phú, thừa thãi thuỷ tinh ma năng, quốc gia giàu có, thương nghiệp phồn vinh, võ nghiêp phát triển, cường binh hãn tốt, một mình đối kháng người thú, tinh linh ở phía đông và ác ma ở phía tây, ngăn trở dị tộc tiến vào trung tâm lục địa. Vương thất của nước Lam có truyền thống lâu đời, lịch đại đều đưa hoàng tử lên làm tướng. Thế nhưng vào thời gian mạt quốc có một đôi vương tử song sinh chào đời, đây là biểu hiện bất tường, là dấu hiệu mất nước, sau đó, dị tộc cùng lúc xâm lấn, thiên tai giáng lâm, cả nước bị lật úp…”
“Con mẹ nó, mấy lời văn nhã trên giấy này hệt như bãi cứt chó ngoài đường!”
Mỗi lần nhìn dòng miêu tả công quốc Lam trong quyển đại lục thông sử ta đều càm thấy buồn nôn. Thiên tai? Ha ha, nơi đâu có thiên tai, rõ ràng là nhân hoạ. Lịch sử quả nhiên luôn do người thắng viết, chúng luôn vì mình đổi trắng thay đen, ca công tụng đức.
Để ta, một người trong cuộc, một người dùng mấy trăm năm đi tìm chân tướng nói rõ lại lịch sử một lần.
Năm AD1518, cũng tức là 378 năm trước, người thú và ác ma đồng thời xâm lấn, ý đồ tiến vào thế giới loài người giàu có để cướp đoạt. Nước Lam ở vị trí biên thuỳ lâm vào tình trạng chiến tranh toàn diện, phía đông do vương tử Roland chỉ huy, phía tây do vương tử Cavens lĩnh quân, khi đó hai vị vương tử mới mười hai tuổi.
Bốn năm trước, nước láng giềng St.Fergus chào đón vị vua mới, Charlotte III. Hắn là một gã bạo quân, chỉ một thời gian sau khi lên cầm quyền đã khiến dân chúng lầm than, nội bộ lục đục. Vì tạm thời chuyển mâu thuẫn ra bên ngoài, hắn đem mũi giáo hướng về công quốc Lam giàu có bên cạnh, không ngừng gây lên các cuộc xung đột biên giới.
Dị tộc xâm lấn khiến cả nước Lam lâm vào tình trạng cực kỳ căng thẳng, đã thế hai nước láng giềng sớm có dã tâm lại đem quân chọc sâu vào biên giới phía nam, vùng an toàn duy nhất, điều đó khiến cả đất nước nguy tại sớm tối.
Dưới tình thế nguy cấp, vương tử Roland dùng thân phận thánh kỵ sĩ trở về bản bộ thánh đường giáo hội, tại hội nghị liên hiệp của các nước lên án các quốc gia khác không để ý đạo nghĩa cơ bản nhất, yêu cầu hai nước kia lập tức rút quân. Đáng tiếc St.Fergus đã sớm có chuẩn bị trước, hắn tố cáo vương tử Roland là dị đoan cấu kết với ác ma.
Kẻ chủ trì hội nghị lúc đó là hồng y giáo chủ Ben Zuma đã được nhận hối lộ từ trước, hắn lập tức phán quyết Roland là dị đoan, bắt giam Roland và chuẩn bị tử hình công khai. Các nước lớn khác thì cũng nhận được lời hứa hẹn chia chác mỏ thuỷ tinh ma năng của St.Fergus,, ngồi im nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh. Nếu không phải sự tình này bọn hắn làm quá phận khiến các thánh kỵ sĩ và mục sư tầng lớp dưới bạo động kháng nghị, sợ rằng phán quyết sẽ là lập tức xử tử.
Cùng năm đó, Cavens một thân một mình xông vào bản bộ của thánh đường, chém giết vô số lính canh gác, cứu ra Roland, máu tươi nhuộm đỏ cả đại giáo đường, trong số người chết có cả con riêng của giáo hoàng đương nhiệm. Tin tức truyền ra, giáo hội mất sạch thể diện, người đời chấn kinh, lịch sử gọi đó là ‘huyết án Vine’.
Trong khi huyết án phát sinh, rất nhiều cường giả của thánh kỵ sĩ và mục sư lại chỉ đứng nhìn không ra tay, hai năm sau, giáo hoàng St.Paul IX nhận lỗi từ chức, Ben Zuma bị trục xuất.
Nhưng trước khi vị giáo hoàng này từ chức, lấy cớ ‘huyết án Vine’, toàn bộ điển tịch của thánh đường tại vương thất và nước Lam đều bị tịch thu, cả quốc gia bị phán quyết là đất nước dị đoan. Đáng châm chọc hơn, đúng lúc này người thú thành công đột phá phòng tuyến phía đông, ác ma cũng thành công đột phá phòng tuyến phía tây, toàn bộ con dân của nước Lam đều chìm vào trong cuộc huyết chiến khủng bố với phe hỗn loạn, quả thực là ‘dị đoan’.
Mùa xuân năm AD1519, 377 năm trước, giáo hoàng St.Paul khởi xướng cuộc ‘thánh chiến’ thảo phạt quốc gia dị đoan, các quốc gia khác vì lợi ích của mỏ thuỷ tinh ma năng và vô số nô lệ nhao nhao hưởng ứng cuộc thánh chiến hoang đường này, lời phản đối của các thánh kỵ sĩ và các mục sư bị tất cả cao tầng đè xuống, họ chỉ có thể bất đắc dĩ trầm mặc như cũ.
Cùng năm đó, toàn bộ phòng tuyến của Lam bị phá huỷ, những quốc dân may mắn còn sống sót dưới sự hiệu triệu của vương thất tiến vào đô thành Defender, tất cả tàn quân co cụm cố thủ nơi này.
Năm AD1520, 376 năm trước, sau mười lăm tháng bị vây kín, vì hết đạn cạn lương, Defender, đô thành của một quốc gia loài người bị liên quân loài người công phá, vương tử Roland suất lĩnh tất cả quân coi giữ cùng nhau tuẫn thành, vương tử Cavens mất tích, năm đó, hai vương tử mười bốn tuổi.
Liên quân nhân loại chịu thiệt hại trầm trọng vì sự chống trả quyết liệt của quân phòng thủ, dưới sự giận dữ, họ đồ thành cho hả dạ. Oán hận của bình dân và quân sĩ trước khi chết biến nơi đây thành vùng đất tử vong, tất cả các hộ quốc kỵ sĩ và bình dân vượt qua cái chết trở về nhân thế, hoá thành những kẻ bất tử, trả lại mối thù đối với người sống.
Vì không kịp đề phòng, liên quân bị diệt quá nửa, sau đó vương tử Cavens vốn đã mất tích lại xuất hiện, lần này, hắn thật sự cấu kết với ác ma, đem lửa giận bao trùm lên các quốc gia nhân loại và thánh đường.
Trận chiến đó đánh suốt mười sáu năm, vô số quốc gia bị huỷ diệt, thế giới nhân loại hoá thành địa ngục, thánh đường vì vậy cũng phải tiến hành cải cách nội bộ.
Về sau những quốc gia và vương thất trước kia từng tiến đánh Lam cũng lần lượt kết thúc dưới cơn vong linh thiên tai, nhiều chủng tộc trường thọ hoài nghi Vĩnh Dạ đại đế là vương tử Roland trước kia, dù sao thì cây chiến kỳ màu lam đó quá dễ thấy, tuy nhiên, dưới sự phủ nhận của thánh đường, điều này không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Giờ đây, công quốc Lam đã trở thành đoạn lịch sử u tối nhất trong các đoạn lịch sử u tối của cả nhân loại, nếu nhất định phải đề cập tới thì cũng chỉ có lời giới thiệu vắn tắt vặn vẹo trong đại lục thông sử.
“…vào thời gian mạt quốc có một đôi vương tử song sinh chào đời, đây là biểu hiện bất tường, là dấu hiệu mất nước, sau đó, dị tộc cùng lúc xâm lấn, thiên tai giáng lâm, cả nước bị lật úp. Vương tử Cavens còn cấu kết với ác ma, dẫn sói vào nhà, khiến nước nọ và gần mười bảy nước xung quanh huỷ diệt.”
“Huỷ diệt, ha ha!”
Con ngựa u linh dưới thân ta dẫn đầu cả đoàn quân, ta quay đầu nhìn cây chiến kỳ lắc lư giữa không trung, lại nhìn đại quân ác ma phía trước, cả tâm trí bỗng như quay về tới thời đại của gió và lửa ấy, vì vậy, ta giơ cao thánh kiếm Roland đã gãy, nó, chính là biểu tượng của vương quyền của Lam.
“Chỉ cần ta còn tại, Lam không bao giờ bị huỷ diệt.”
“Lam quốc không bao giờ bị huỷ diệt!”
Người cầm chiến kỳ chính là tướng quân xương khô Freddie. Hắn là thủ tịch kiếm thánh của cả đoàn kỵ sĩ hoàng gia trước đây lẫn quân đoàn chó săn đỏ rực hiện tại, mấy trăm năm qua, hắn đã từng trải vô số chiến dịch, cây chiến kỳ hắn cầm đừng nói đổ ngã, cả nghiêng lệch cũng chưa từng.
“Tấn công nào các kỵ sĩ! Đánh nhừ tử bọn ác ma đáng chết này.”
Đó là tiếng của của ‘ôn dịch bạo quân’ Kaka, đừng trách các đòn công kích của nàng dở dở ương ương, nàng vốn không phải là quân nhân, nếu không có sự kiện kia thì sau đó nàng đã trở thành một thương nhân chuyên bán các sản phẩm làm đẹp từ thuật luyện kim rồi.
Trong số hai vạn bốn ngàn sáu trăm lẻ hai tàn binh này, có quân nhân chính quy vì nước mà chết, có những bình dân sau khi tham gia thủ thành thời gian dài mới dần thành quân nhân, cách bọn họ tấn công thiên kỳ bách quái, thế nhưng chính đám gia hoả nhìn không đáng tin đó lại chính là nơi linh hồn ta dựa giẫm.
Nhân dân của ta ở sau lưng của ta, các kỵ sĩ của ta ở bên cạnh ta, vương quốc của ta ngay tại nơi này. Huỷ diệt? Mất nước? Đùa nhau à?!? “Trở về đi, vương quốc của chúng ta, đô thành của chúng ta – – [tâm tượng thế giới, Defender không bao giờ ngã]”
Bông tuyết bay xuống, gió tuyết đầy trời, thời gian cứ như quay lại mùa đông năm đó.
Ngọn lửa linh hồn ta cháy hừng hực, sau khi không quan tâm cái giá phải trả, linh hồn lạc ấn ‘hàn băng hành giả’ của ta hồi phục.
Tuyết bay vạn dặm, tầm mắt đã không thể thấy được nơi xa, vách núi, mặt đất đều bị màu trắng bao phủ, hàn băng đông kết, gió bấc thấu xương, đây là cảnh tượng quen thuộc ở vùng đất phía bắc.
Còn lũ ác ma lấy thuộc tính lửa lam chủ thì bắt đầu run rẩy tại trong vùng bão tuyết đột ngột hàng lâm này, đây là thứ còn nguy hiểm hơn cấm chú trước đó, nó là sự kiểm nghiệm đào thải tàn khốc của tự nhiên.
Trong khi đám ác ma run rẩy, đội quân người chết của ta lại cất cao giọng cười, người chết không e ngại giá lạnh, họ nhấc cao binh khí của chính mình, năng lực tác chiến trong tuyết thậm chí còn cao hơn trong điều kiện bình thường.
Đúng vậy, thứ tâm tượng thế giới vang danh lịch sử của ta chỉ là loại thế giới phụ trợ thuần tuý. Nó không có chút ý nghĩa nào nếu không có quân đoàn của ta, tuy nhiên, nếu quân đoàn của ta ở trong đó, nó chính là tâm tượng thế giới mạnh nhất.
Đợt tuyết này, chỉ là bắt đầu…
“Ta là vương giả của người chết, là vương tử của nước Lam, là thủ tịch kỵ sĩ của đoàn kỵ sĩ cuối cùng, ta thề bảo vệ nhân dân và lãnh thổ của đất nước ta, ta thề không bao giờ khuất phục kẻ xâm lược, ta thề cải biến tất cả vận mệnh trớ trêu, ta thề để tất cả các sinh mệnh sinh ra trong bình đẳng.”
Đó là lời thề của tên vương tử mất nước xưa kia, giờ đây nó là lời thề của tất cả các kỵ sĩ bên cạnh ta.
“Điện hạ, ta là người kỵ sĩ nhân từ nhất của ngài, ta thề giúp đỡ kẻ yếu, trợ giúp tất cả những kẻ hướng đến ta cầu xin giúp đỡ.”
Thrance, người kỵ sĩ từng mang theo nạn dân đi qua quãng đường hơn ngàn dặm đề về Defender, trong số mấy trăm người trong đoàn, chỉ có kẻ phân phối thức ăn là chính bản thân hắn bị chết đói.
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ kiên cường nhất của ngài, ta thề can đảm đối mặt cường bạo, dù có chết trăm lần cũng không hối tiếc.”
Camille Sias, kẻ mang danh ‘đọ sức cùng titan’, hắn là người không sợ bất cứ thứ gì, kể cả khi đầu thân hai ngả thì sự công kích của hắn cũng không dừng lại.
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ chính trực nhất của ngài, ta thề chống lại tất cả sai lầm, mặc kệ sai lầm đó đến từ đâu.”
Fenduck, một vị anh em thánh kỵ sĩ từng đi theo ta khi đi đến hội nghị liên hiệp các quốc gia, ta được Cavens cứu đi, còn hắn thì bị treo cổ trên quảng trường, cho đến lúc chết, hắn vẫn duy trì chính nghĩa trong lòng, chưa từng khuất phục bất kỳ ai, cho dù đó có là quyền lực của giáo hội hay sự tín ngưỡng với thánh quang.
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ vô dụng nhất của ngài, ta thề sẽ chiến đấu vì những ai tay không tấc sắt, tuy ta chỉ có thể dùng nhục thân làm tường chắn.”
Carlos, ai dám nói ngươi vô dụng? Vì cứu những nạn dân đó, một kẻ sớm đã kiệt sức như ngươi đã dùng thân thể máu thịt làm hộ thuẫn cho dân thường, không lùi một bước, cuối cùng chết vì trúng một trăm lẻ sáu mũi tên…
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ bác ái nhất của ngài, ta thề trợ giúp tất cả các anh em của ta, dùng thân thể của ta bảo hộ người nhà bọn hắn.”
Lucas, ngươi đã làm được, người nhà của anh em ngươi đều vô sự, nhưng ngươi lại khiến mọi người đau lòng, sao ngươi không thể bảo vệ được một đứa trẻ mới mười lăm tuổi như chính bản thân ngươi?
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ trung thành nhất của ngài, ta thề sẽ đi theo gót chân ngài đến vĩnh viễn.”
Best, đứa con trai ‘bạo nộ’ của ta, ngươi từng chỉ là một con chó cưng, dần dần trở thành quân đoàn trưởng của chó săn đỏ rực. Nhiều người nói ngươi phải nhờ nhục thể cường hãn ta ban cho mới có được hôm nay, lại có người châm chọc ngươi là một con chó ngu ngốc chỉ biết trung thành. Ngươi vẫn luôn mỉm cười đối mặt tất cả nhưng lời đó, đem lòng trung thành của loài chó là vinh dự cao nhất, nanh vuốt và lòng phẫn nộ của ngươi trước sau vẫn luôn hướng về phía địch nhân.
“Căn nguyên trật tự, nếu những kỵ sĩ như vậy còn không xứng trở thành anh linh, thế thì con mắt của ngươi mù rồi. Nếu họ không xứng trở thành anh linh, vậy thì những anh hùng trong sử thi cũng chỉ là hạng lừa đời lấy tiếng mà thôi. Trở về nào, vì ta chiến đấu, các kỵ sĩ của ta!”
Dưới sự quán thâu lực lượng của linh hồn, các linh hồn lạc ấn lại tiếp tục hồi phục, ‘vong giả chi quan’ và ‘thánh quang chi tử’ lần lượt sáng lên, lực lượng của trật tự và hỗn loạn xung đột với nhau, cuối cùng biến thành thứ ánh sáng cải biến tất cả quy tắc.
Ta và các kỵ sĩ của ta cất lời kêu gọi, quang huy lấp lánh chiếu rọi khắp nơi, toàn bộ thế giới bị thay đổi, tam tượng thế giới thay thế hiện thực.
Nơi đây là vùng đất của băng tuyết và khói lửa không giới hạn, tràn ngập hương vị của chiến trường, phía xa xa, toà thành tên gọi Defender đang cháy rừng rực, đó là thứ chúng ta vĩnh viễn chờ đợi, cũng là quê nhà mà chúng ta không cách nào trở về.
Đây là tâm tượng thế giới của ta, dưới tác dụng của nó, chúng ta trở về 376 năm trước, trở về buổi đêm tuyết bay đầy trời ấy, trở về phút giây khi Defender còn chưa sụp đổ, phút giây chúng ta còn đang chống trả số phận.
Trong thế giới của ta, tất cả mọi thứ đều bị sửa lại, ta và các kỵ sĩ lúc này đã không còn trong hình dạng thi thể và xương cốt khó coi ấy nữa.
Cuồng phong thổi chiến kỳ bay phần phật, phía dưới lá cờ là từng khuôn mặt khôi ngô hoạt bát cùng những cơ thể cường tráng khoẻ mạnh, họ mang trên mình những vũ khí sắc bén và bộ giáp tinh xảo. Hiện tại, bọn họ không còn là vong linh bình thường mà là những kẻ được căn nguyên trật tự giao cho linh thể bất hủ và một cái tên dễ nghe – anh linh.
Anh linh và tử linh vốn chỉ sai khác một chút, dưới tác dụng của [Defender không bao giờ ngã], các kỵ sĩ trung thành của ta chính là những kẻ duy nhất có tư cách được xưng tụng là anh hùng, có tư cách hoá thân làm anh linh.
Bọn họ nắm giữ lực lượng và kinh nghiệm được tích luỹ mấy trăm năm, lại thu được thân thể hoàn mỹ thích hợp với mình nhất, thực lực của họ giờ đây đều tăng gấp ba lần trở lên.
Nhìn thấy biến hoá như vậy, cả đại quân của ác ma bắt đầu run rẩy và lùi bước, theo lẽ thường, mỗi tên anh linh ít nhất đều có giai vị từ truyền kỳ trở lên, đối diện họ, bọn chúng không có chút phần thắng nào.
“Bá tước ác ma? Không đáng một xu, đổi công tước hoặc vương tử tới nghe còn tạm được.”
Các anh linh kỵ sĩ bắt đầu càn quét ác ma, tiếng cười cuồng ngạo của đám người Camille Sias và Best vang vọng khắp chiến trường.
Kiếm thánh Freddie vừa đeo chiến kỳ trên lưng vừa nhảy múa giữa vòng vây kẻ địch, mười tám thanh lợi kiếm lơ lửng xung quanh hắn, chỉ một mình hắn đã tạo thành một cái kiếm trận, thân thể anh linh giao phó cho hắn khả năng dùng ý niệm điều động kiếm, giờ phút này, các đường kiếm của hắn hoa lệ hơn, nguy hiểm hơn gấp bội so với lúc còn trong trạng thái vong linh.
Ở cạnh đó, một con chó ba đầu canh giữ địa ngục đã hiện thân trên chiến trường, A Bảo và A Bối hai hợp một, lộ ra chân thân, ba chiếc đầu của nó cùng lúc ngâm xướng lên tiếng ca chết chóc, cánh cửa thông hướng tử vong rộng mở, đó là thứ đại biểu cho sự phẫn nộ của chúa tể địa ngục.
Ta là người thúc ngựa đi đầu, sau một chốc đã thọc sâu vào tận trung tâm đại quân ác ma, thân hình to lớn như núi của Kakagiri hiện lên trước mắt; thánh kiếm Roland trong tay ta cũng đã trở nên hoàn chỉnh lại tự bao giờ. Ta cười vui vẻ, huy động thánh kiếm trong tay, thúc giục chiến mã tăng tốc, hoá thành một đạo tàn ảnh công kích về phía trận địa địch.
Trong thế giới này, ta vẫn là vương tử kiêm thánh kỵ sĩ Roland mà không phải tên vu yêu Roland với thân thể không trọn vẹn. Chính ta, mới là thủ tịch kỵ sĩ(*) của đoàn kỵ sĩ này!
Lúc ta đến, Adam và Kakagiri đã quấn lấy nhau đánh đấm túi bụi, hắn thấy ta đến trợ giúp thì hơi sững sờ một chút, sau đó lại nở nụ cười.
“Quả nhiên là đại ca Rola. Sao, nghĩ thông rồi, cuối cùng cũng định gặp ta một lần ư?”
Dù bây giờ ta khôi phục bộ dáng lúc mười bốn tuổi, lệch hẳn so với lúc sắm vai Rola, nhưng khuôn mặt ta vẫn có rất nhiều điểm tương tự với đại ca Rola trong trí nhớ của hắn, có lẽ, phỏng đoán bao lâu nay đã đến lúc nghiệm chứng.
“Aizz, vốn tính toán hoàn toàn phục sinh rồi dùng khuôn mặt kia tiễn ngươi đoạn đường. Thôi, tí nữa nói nhảm sau, còn có kẻ đang chờ, giờ cần ta giúp một tay không?”
“Đương nhiên, có thể quần ẩu thì solo làm gì, đây không phải điều người thường nói sao?”
Ta và Adam cùng cười một tiếng, hai thanh thần kiếm màu đỏ và màu bạc chạm vào nhau giữa không trung, tia lửa bắn tung toé ra bốn phía, sau một khắc, chúng đồng thời ăn ý chém về phía bá tước ác ma.
“Lưu thuỷ tuế nguyệt trảm!”
“Hỡi thánh quang, tên địch nhân kia đáng đánh một trận!”
––------------
(*) thủ tịch kỵ sĩ (kiếm thánh)… kỵ sĩ (kiếm thánh) đứng đầu trong một tổ chức nào đó, đôi khi cũng được dùng với nghĩa kẻ mạnh nhất.
“Con mẹ nó, mấy lời văn nhã trên giấy này hệt như bãi cứt chó ngoài đường!”
Mỗi lần nhìn dòng miêu tả công quốc Lam trong quyển đại lục thông sử ta đều càm thấy buồn nôn. Thiên tai? Ha ha, nơi đâu có thiên tai, rõ ràng là nhân hoạ. Lịch sử quả nhiên luôn do người thắng viết, chúng luôn vì mình đổi trắng thay đen, ca công tụng đức.
Để ta, một người trong cuộc, một người dùng mấy trăm năm đi tìm chân tướng nói rõ lại lịch sử một lần.
Năm AD1518, cũng tức là 378 năm trước, người thú và ác ma đồng thời xâm lấn, ý đồ tiến vào thế giới loài người giàu có để cướp đoạt. Nước Lam ở vị trí biên thuỳ lâm vào tình trạng chiến tranh toàn diện, phía đông do vương tử Roland chỉ huy, phía tây do vương tử Cavens lĩnh quân, khi đó hai vị vương tử mới mười hai tuổi.
Bốn năm trước, nước láng giềng St.Fergus chào đón vị vua mới, Charlotte III. Hắn là một gã bạo quân, chỉ một thời gian sau khi lên cầm quyền đã khiến dân chúng lầm than, nội bộ lục đục. Vì tạm thời chuyển mâu thuẫn ra bên ngoài, hắn đem mũi giáo hướng về công quốc Lam giàu có bên cạnh, không ngừng gây lên các cuộc xung đột biên giới.
Dị tộc xâm lấn khiến cả nước Lam lâm vào tình trạng cực kỳ căng thẳng, đã thế hai nước láng giềng sớm có dã tâm lại đem quân chọc sâu vào biên giới phía nam, vùng an toàn duy nhất, điều đó khiến cả đất nước nguy tại sớm tối.
Dưới tình thế nguy cấp, vương tử Roland dùng thân phận thánh kỵ sĩ trở về bản bộ thánh đường giáo hội, tại hội nghị liên hiệp của các nước lên án các quốc gia khác không để ý đạo nghĩa cơ bản nhất, yêu cầu hai nước kia lập tức rút quân. Đáng tiếc St.Fergus đã sớm có chuẩn bị trước, hắn tố cáo vương tử Roland là dị đoan cấu kết với ác ma.
Kẻ chủ trì hội nghị lúc đó là hồng y giáo chủ Ben Zuma đã được nhận hối lộ từ trước, hắn lập tức phán quyết Roland là dị đoan, bắt giam Roland và chuẩn bị tử hình công khai. Các nước lớn khác thì cũng nhận được lời hứa hẹn chia chác mỏ thuỷ tinh ma năng của St.Fergus,, ngồi im nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh. Nếu không phải sự tình này bọn hắn làm quá phận khiến các thánh kỵ sĩ và mục sư tầng lớp dưới bạo động kháng nghị, sợ rằng phán quyết sẽ là lập tức xử tử.
Cùng năm đó, Cavens một thân một mình xông vào bản bộ của thánh đường, chém giết vô số lính canh gác, cứu ra Roland, máu tươi nhuộm đỏ cả đại giáo đường, trong số người chết có cả con riêng của giáo hoàng đương nhiệm. Tin tức truyền ra, giáo hội mất sạch thể diện, người đời chấn kinh, lịch sử gọi đó là ‘huyết án Vine’.
Trong khi huyết án phát sinh, rất nhiều cường giả của thánh kỵ sĩ và mục sư lại chỉ đứng nhìn không ra tay, hai năm sau, giáo hoàng St.Paul IX nhận lỗi từ chức, Ben Zuma bị trục xuất.
Nhưng trước khi vị giáo hoàng này từ chức, lấy cớ ‘huyết án Vine’, toàn bộ điển tịch của thánh đường tại vương thất và nước Lam đều bị tịch thu, cả quốc gia bị phán quyết là đất nước dị đoan. Đáng châm chọc hơn, đúng lúc này người thú thành công đột phá phòng tuyến phía đông, ác ma cũng thành công đột phá phòng tuyến phía tây, toàn bộ con dân của nước Lam đều chìm vào trong cuộc huyết chiến khủng bố với phe hỗn loạn, quả thực là ‘dị đoan’.
Mùa xuân năm AD1519, 377 năm trước, giáo hoàng St.Paul khởi xướng cuộc ‘thánh chiến’ thảo phạt quốc gia dị đoan, các quốc gia khác vì lợi ích của mỏ thuỷ tinh ma năng và vô số nô lệ nhao nhao hưởng ứng cuộc thánh chiến hoang đường này, lời phản đối của các thánh kỵ sĩ và các mục sư bị tất cả cao tầng đè xuống, họ chỉ có thể bất đắc dĩ trầm mặc như cũ.
Cùng năm đó, toàn bộ phòng tuyến của Lam bị phá huỷ, những quốc dân may mắn còn sống sót dưới sự hiệu triệu của vương thất tiến vào đô thành Defender, tất cả tàn quân co cụm cố thủ nơi này.
Năm AD1520, 376 năm trước, sau mười lăm tháng bị vây kín, vì hết đạn cạn lương, Defender, đô thành của một quốc gia loài người bị liên quân loài người công phá, vương tử Roland suất lĩnh tất cả quân coi giữ cùng nhau tuẫn thành, vương tử Cavens mất tích, năm đó, hai vương tử mười bốn tuổi.
Liên quân nhân loại chịu thiệt hại trầm trọng vì sự chống trả quyết liệt của quân phòng thủ, dưới sự giận dữ, họ đồ thành cho hả dạ. Oán hận của bình dân và quân sĩ trước khi chết biến nơi đây thành vùng đất tử vong, tất cả các hộ quốc kỵ sĩ và bình dân vượt qua cái chết trở về nhân thế, hoá thành những kẻ bất tử, trả lại mối thù đối với người sống.
Vì không kịp đề phòng, liên quân bị diệt quá nửa, sau đó vương tử Cavens vốn đã mất tích lại xuất hiện, lần này, hắn thật sự cấu kết với ác ma, đem lửa giận bao trùm lên các quốc gia nhân loại và thánh đường.
Trận chiến đó đánh suốt mười sáu năm, vô số quốc gia bị huỷ diệt, thế giới nhân loại hoá thành địa ngục, thánh đường vì vậy cũng phải tiến hành cải cách nội bộ.
Về sau những quốc gia và vương thất trước kia từng tiến đánh Lam cũng lần lượt kết thúc dưới cơn vong linh thiên tai, nhiều chủng tộc trường thọ hoài nghi Vĩnh Dạ đại đế là vương tử Roland trước kia, dù sao thì cây chiến kỳ màu lam đó quá dễ thấy, tuy nhiên, dưới sự phủ nhận của thánh đường, điều này không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Giờ đây, công quốc Lam đã trở thành đoạn lịch sử u tối nhất trong các đoạn lịch sử u tối của cả nhân loại, nếu nhất định phải đề cập tới thì cũng chỉ có lời giới thiệu vắn tắt vặn vẹo trong đại lục thông sử.
“…vào thời gian mạt quốc có một đôi vương tử song sinh chào đời, đây là biểu hiện bất tường, là dấu hiệu mất nước, sau đó, dị tộc cùng lúc xâm lấn, thiên tai giáng lâm, cả nước bị lật úp. Vương tử Cavens còn cấu kết với ác ma, dẫn sói vào nhà, khiến nước nọ và gần mười bảy nước xung quanh huỷ diệt.”
“Huỷ diệt, ha ha!”
Con ngựa u linh dưới thân ta dẫn đầu cả đoàn quân, ta quay đầu nhìn cây chiến kỳ lắc lư giữa không trung, lại nhìn đại quân ác ma phía trước, cả tâm trí bỗng như quay về tới thời đại của gió và lửa ấy, vì vậy, ta giơ cao thánh kiếm Roland đã gãy, nó, chính là biểu tượng của vương quyền của Lam.
“Chỉ cần ta còn tại, Lam không bao giờ bị huỷ diệt.”
“Lam quốc không bao giờ bị huỷ diệt!”
Người cầm chiến kỳ chính là tướng quân xương khô Freddie. Hắn là thủ tịch kiếm thánh của cả đoàn kỵ sĩ hoàng gia trước đây lẫn quân đoàn chó săn đỏ rực hiện tại, mấy trăm năm qua, hắn đã từng trải vô số chiến dịch, cây chiến kỳ hắn cầm đừng nói đổ ngã, cả nghiêng lệch cũng chưa từng.
“Tấn công nào các kỵ sĩ! Đánh nhừ tử bọn ác ma đáng chết này.”
Đó là tiếng của của ‘ôn dịch bạo quân’ Kaka, đừng trách các đòn công kích của nàng dở dở ương ương, nàng vốn không phải là quân nhân, nếu không có sự kiện kia thì sau đó nàng đã trở thành một thương nhân chuyên bán các sản phẩm làm đẹp từ thuật luyện kim rồi.
Trong số hai vạn bốn ngàn sáu trăm lẻ hai tàn binh này, có quân nhân chính quy vì nước mà chết, có những bình dân sau khi tham gia thủ thành thời gian dài mới dần thành quân nhân, cách bọn họ tấn công thiên kỳ bách quái, thế nhưng chính đám gia hoả nhìn không đáng tin đó lại chính là nơi linh hồn ta dựa giẫm.
Nhân dân của ta ở sau lưng của ta, các kỵ sĩ của ta ở bên cạnh ta, vương quốc của ta ngay tại nơi này. Huỷ diệt? Mất nước? Đùa nhau à?!? “Trở về đi, vương quốc của chúng ta, đô thành của chúng ta – – [tâm tượng thế giới, Defender không bao giờ ngã]”
Bông tuyết bay xuống, gió tuyết đầy trời, thời gian cứ như quay lại mùa đông năm đó.
Ngọn lửa linh hồn ta cháy hừng hực, sau khi không quan tâm cái giá phải trả, linh hồn lạc ấn ‘hàn băng hành giả’ của ta hồi phục.
Tuyết bay vạn dặm, tầm mắt đã không thể thấy được nơi xa, vách núi, mặt đất đều bị màu trắng bao phủ, hàn băng đông kết, gió bấc thấu xương, đây là cảnh tượng quen thuộc ở vùng đất phía bắc.
Còn lũ ác ma lấy thuộc tính lửa lam chủ thì bắt đầu run rẩy tại trong vùng bão tuyết đột ngột hàng lâm này, đây là thứ còn nguy hiểm hơn cấm chú trước đó, nó là sự kiểm nghiệm đào thải tàn khốc của tự nhiên.
Trong khi đám ác ma run rẩy, đội quân người chết của ta lại cất cao giọng cười, người chết không e ngại giá lạnh, họ nhấc cao binh khí của chính mình, năng lực tác chiến trong tuyết thậm chí còn cao hơn trong điều kiện bình thường.
Đúng vậy, thứ tâm tượng thế giới vang danh lịch sử của ta chỉ là loại thế giới phụ trợ thuần tuý. Nó không có chút ý nghĩa nào nếu không có quân đoàn của ta, tuy nhiên, nếu quân đoàn của ta ở trong đó, nó chính là tâm tượng thế giới mạnh nhất.
Đợt tuyết này, chỉ là bắt đầu…
“Ta là vương giả của người chết, là vương tử của nước Lam, là thủ tịch kỵ sĩ của đoàn kỵ sĩ cuối cùng, ta thề bảo vệ nhân dân và lãnh thổ của đất nước ta, ta thề không bao giờ khuất phục kẻ xâm lược, ta thề cải biến tất cả vận mệnh trớ trêu, ta thề để tất cả các sinh mệnh sinh ra trong bình đẳng.”
Đó là lời thề của tên vương tử mất nước xưa kia, giờ đây nó là lời thề của tất cả các kỵ sĩ bên cạnh ta.
“Điện hạ, ta là người kỵ sĩ nhân từ nhất của ngài, ta thề giúp đỡ kẻ yếu, trợ giúp tất cả những kẻ hướng đến ta cầu xin giúp đỡ.”
Thrance, người kỵ sĩ từng mang theo nạn dân đi qua quãng đường hơn ngàn dặm đề về Defender, trong số mấy trăm người trong đoàn, chỉ có kẻ phân phối thức ăn là chính bản thân hắn bị chết đói.
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ kiên cường nhất của ngài, ta thề can đảm đối mặt cường bạo, dù có chết trăm lần cũng không hối tiếc.”
Camille Sias, kẻ mang danh ‘đọ sức cùng titan’, hắn là người không sợ bất cứ thứ gì, kể cả khi đầu thân hai ngả thì sự công kích của hắn cũng không dừng lại.
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ chính trực nhất của ngài, ta thề chống lại tất cả sai lầm, mặc kệ sai lầm đó đến từ đâu.”
Fenduck, một vị anh em thánh kỵ sĩ từng đi theo ta khi đi đến hội nghị liên hiệp các quốc gia, ta được Cavens cứu đi, còn hắn thì bị treo cổ trên quảng trường, cho đến lúc chết, hắn vẫn duy trì chính nghĩa trong lòng, chưa từng khuất phục bất kỳ ai, cho dù đó có là quyền lực của giáo hội hay sự tín ngưỡng với thánh quang.
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ vô dụng nhất của ngài, ta thề sẽ chiến đấu vì những ai tay không tấc sắt, tuy ta chỉ có thể dùng nhục thân làm tường chắn.”
Carlos, ai dám nói ngươi vô dụng? Vì cứu những nạn dân đó, một kẻ sớm đã kiệt sức như ngươi đã dùng thân thể máu thịt làm hộ thuẫn cho dân thường, không lùi một bước, cuối cùng chết vì trúng một trăm lẻ sáu mũi tên…
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ bác ái nhất của ngài, ta thề trợ giúp tất cả các anh em của ta, dùng thân thể của ta bảo hộ người nhà bọn hắn.”
Lucas, ngươi đã làm được, người nhà của anh em ngươi đều vô sự, nhưng ngươi lại khiến mọi người đau lòng, sao ngươi không thể bảo vệ được một đứa trẻ mới mười lăm tuổi như chính bản thân ngươi?
“Điện hạ, ta là kỵ sĩ trung thành nhất của ngài, ta thề sẽ đi theo gót chân ngài đến vĩnh viễn.”
Best, đứa con trai ‘bạo nộ’ của ta, ngươi từng chỉ là một con chó cưng, dần dần trở thành quân đoàn trưởng của chó săn đỏ rực. Nhiều người nói ngươi phải nhờ nhục thể cường hãn ta ban cho mới có được hôm nay, lại có người châm chọc ngươi là một con chó ngu ngốc chỉ biết trung thành. Ngươi vẫn luôn mỉm cười đối mặt tất cả nhưng lời đó, đem lòng trung thành của loài chó là vinh dự cao nhất, nanh vuốt và lòng phẫn nộ của ngươi trước sau vẫn luôn hướng về phía địch nhân.
“Căn nguyên trật tự, nếu những kỵ sĩ như vậy còn không xứng trở thành anh linh, thế thì con mắt của ngươi mù rồi. Nếu họ không xứng trở thành anh linh, vậy thì những anh hùng trong sử thi cũng chỉ là hạng lừa đời lấy tiếng mà thôi. Trở về nào, vì ta chiến đấu, các kỵ sĩ của ta!”
Dưới sự quán thâu lực lượng của linh hồn, các linh hồn lạc ấn lại tiếp tục hồi phục, ‘vong giả chi quan’ và ‘thánh quang chi tử’ lần lượt sáng lên, lực lượng của trật tự và hỗn loạn xung đột với nhau, cuối cùng biến thành thứ ánh sáng cải biến tất cả quy tắc.
Ta và các kỵ sĩ của ta cất lời kêu gọi, quang huy lấp lánh chiếu rọi khắp nơi, toàn bộ thế giới bị thay đổi, tam tượng thế giới thay thế hiện thực.
Nơi đây là vùng đất của băng tuyết và khói lửa không giới hạn, tràn ngập hương vị của chiến trường, phía xa xa, toà thành tên gọi Defender đang cháy rừng rực, đó là thứ chúng ta vĩnh viễn chờ đợi, cũng là quê nhà mà chúng ta không cách nào trở về.
Đây là tâm tượng thế giới của ta, dưới tác dụng của nó, chúng ta trở về 376 năm trước, trở về buổi đêm tuyết bay đầy trời ấy, trở về phút giây khi Defender còn chưa sụp đổ, phút giây chúng ta còn đang chống trả số phận.
Trong thế giới của ta, tất cả mọi thứ đều bị sửa lại, ta và các kỵ sĩ lúc này đã không còn trong hình dạng thi thể và xương cốt khó coi ấy nữa.
Cuồng phong thổi chiến kỳ bay phần phật, phía dưới lá cờ là từng khuôn mặt khôi ngô hoạt bát cùng những cơ thể cường tráng khoẻ mạnh, họ mang trên mình những vũ khí sắc bén và bộ giáp tinh xảo. Hiện tại, bọn họ không còn là vong linh bình thường mà là những kẻ được căn nguyên trật tự giao cho linh thể bất hủ và một cái tên dễ nghe – anh linh.
Anh linh và tử linh vốn chỉ sai khác một chút, dưới tác dụng của [Defender không bao giờ ngã], các kỵ sĩ trung thành của ta chính là những kẻ duy nhất có tư cách được xưng tụng là anh hùng, có tư cách hoá thân làm anh linh.
Bọn họ nắm giữ lực lượng và kinh nghiệm được tích luỹ mấy trăm năm, lại thu được thân thể hoàn mỹ thích hợp với mình nhất, thực lực của họ giờ đây đều tăng gấp ba lần trở lên.
Nhìn thấy biến hoá như vậy, cả đại quân của ác ma bắt đầu run rẩy và lùi bước, theo lẽ thường, mỗi tên anh linh ít nhất đều có giai vị từ truyền kỳ trở lên, đối diện họ, bọn chúng không có chút phần thắng nào.
“Bá tước ác ma? Không đáng một xu, đổi công tước hoặc vương tử tới nghe còn tạm được.”
Các anh linh kỵ sĩ bắt đầu càn quét ác ma, tiếng cười cuồng ngạo của đám người Camille Sias và Best vang vọng khắp chiến trường.
Kiếm thánh Freddie vừa đeo chiến kỳ trên lưng vừa nhảy múa giữa vòng vây kẻ địch, mười tám thanh lợi kiếm lơ lửng xung quanh hắn, chỉ một mình hắn đã tạo thành một cái kiếm trận, thân thể anh linh giao phó cho hắn khả năng dùng ý niệm điều động kiếm, giờ phút này, các đường kiếm của hắn hoa lệ hơn, nguy hiểm hơn gấp bội so với lúc còn trong trạng thái vong linh.
Ở cạnh đó, một con chó ba đầu canh giữ địa ngục đã hiện thân trên chiến trường, A Bảo và A Bối hai hợp một, lộ ra chân thân, ba chiếc đầu của nó cùng lúc ngâm xướng lên tiếng ca chết chóc, cánh cửa thông hướng tử vong rộng mở, đó là thứ đại biểu cho sự phẫn nộ của chúa tể địa ngục.
Ta là người thúc ngựa đi đầu, sau một chốc đã thọc sâu vào tận trung tâm đại quân ác ma, thân hình to lớn như núi của Kakagiri hiện lên trước mắt; thánh kiếm Roland trong tay ta cũng đã trở nên hoàn chỉnh lại tự bao giờ. Ta cười vui vẻ, huy động thánh kiếm trong tay, thúc giục chiến mã tăng tốc, hoá thành một đạo tàn ảnh công kích về phía trận địa địch.
Trong thế giới này, ta vẫn là vương tử kiêm thánh kỵ sĩ Roland mà không phải tên vu yêu Roland với thân thể không trọn vẹn. Chính ta, mới là thủ tịch kỵ sĩ(*) của đoàn kỵ sĩ này!
Lúc ta đến, Adam và Kakagiri đã quấn lấy nhau đánh đấm túi bụi, hắn thấy ta đến trợ giúp thì hơi sững sờ một chút, sau đó lại nở nụ cười.
“Quả nhiên là đại ca Rola. Sao, nghĩ thông rồi, cuối cùng cũng định gặp ta một lần ư?”
Dù bây giờ ta khôi phục bộ dáng lúc mười bốn tuổi, lệch hẳn so với lúc sắm vai Rola, nhưng khuôn mặt ta vẫn có rất nhiều điểm tương tự với đại ca Rola trong trí nhớ của hắn, có lẽ, phỏng đoán bao lâu nay đã đến lúc nghiệm chứng.
“Aizz, vốn tính toán hoàn toàn phục sinh rồi dùng khuôn mặt kia tiễn ngươi đoạn đường. Thôi, tí nữa nói nhảm sau, còn có kẻ đang chờ, giờ cần ta giúp một tay không?”
“Đương nhiên, có thể quần ẩu thì solo làm gì, đây không phải điều người thường nói sao?”
Ta và Adam cùng cười một tiếng, hai thanh thần kiếm màu đỏ và màu bạc chạm vào nhau giữa không trung, tia lửa bắn tung toé ra bốn phía, sau một khắc, chúng đồng thời ăn ý chém về phía bá tước ác ma.
“Lưu thuỷ tuế nguyệt trảm!”
“Hỡi thánh quang, tên địch nhân kia đáng đánh một trận!”
––------------
(*) thủ tịch kỵ sĩ (kiếm thánh)… kỵ sĩ (kiếm thánh) đứng đầu trong một tổ chức nào đó, đôi khi cũng được dùng với nghĩa kẻ mạnh nhất.
Danh sách chương