Trong khu cung điện thành Kagoshi, có một khu vực mang rất đậm phong cách dị vực. Nó chính là khu nhà ở của đoàn sứ tiết ngoại giao và các đại sứ quán.

Công quốc Đông Lam không có đại sứ quán tại đế quốc Oran. Mà tại một gian biệt thự lâm thời nào đó, dù đêm đã khuya, một vị thiếu nữ bị lừa gạt nào đó vẫn còn chưa hết tức giận.

“Dasos đáng chết! Lúc hắn mời chúng ta tới đâu có nói như vậy? Đây là lừa gạt, là nhục nhã cả thảy công quốc!”

Thiếu nữ mười bốn tuổi đang phát tiết cảm xúc trong gian phòng, đáng tiếc, nàng cũng chỉ có thể phát tiết như vậy đối với vị tỷ tỷ tùy tùng của mình.

“Đúng vậy, bọn họ lừa gạt chúng ta, nhưng chúng ta là nước nhỏ, nào có biện pháp gì thay đổi được. Chẳng lẽ công bố hết mọi chuyện, kiên quyết từ chối!? Một khi chúng ta làm thế, sợ rằng bọn họ sẽ lập tức coi đây là sự sỉ nhục đối với đế quốc và tân vương, mượn cớ này phát động chiến tranh xâm lược.”

Đúng vậy, sứ đoàn công quốc Đông Lam vốn không hề có ý tứ làm nước phụ thuộc. Công chúa Renee bị lừa tới. Tương đồng cảnh ngộ với bọn họ còn có mấy nước nhỏ nữa vẫn kiên trì không muốn cúi đầu.

“Án theo tình thế phát triển hiện tại, đà đi lên của đế quốc Oran đã không thể ngăn cản. Nếu khi những quốc gia khác cúi đầu xưng thần mà chúng ta vẫn kiên trì, tất sẽ trở thành cái đinh trong mắt mọi người. Vin vào cớ duy hộ tôn nghiêm của nước lớn, Oran tuyệt đối sẽ chớp cơ hội này mở rộng lãnh thổ. Nước ta vừa mới trải qua cuộc chiến với người thú, không thể chịu nổi thêm cuộc chiến tranh nào nữa.”

Từ đầu đến cuối đây rõ ràng là một dương mưu, cậy thế ép người. Renee cắn chặt răng, nói:

“Hẳn bọn họ hiểu rõ điểm này mới lừa chúng ta đến đây. Nhưng mà chị Kelly, ngươi chẳng phải vẫn nói huyết mạch của Lam không bao giờ khuất phục sao! Chúng ta liều với bọn chúng.”

Người tùy tùng của Renee, một vị mộ tinh linh, chính là vị giáo sư cung đình đã phục vụ gần năm trăm năm cho vương thất – Celebrian, gọi tắt là Kelly.

Nàng từng dạy dỗ hơn hai mươi vị quân chủ, thậm chí còn từng là người dạy vỡ lòng cho song vương tử trong truyền thuyết, có uy vọng cực cao tại Đông Lam.

“Cho nên nếu lần này có thể làm cho huyết mạch của Lam cúi đầu, Dasos và Oran tuyệt đối sẽ thu được thanh danh cực lớn. Nếu chúng ta không khuất phục, hắn sẽ xuất quân. Bất kể chúng ta ứng đối ra sao hắn cũng không chịu thiệt. Chính vì vậy hắn mới tùy tiện dùng loại quỷ kế hoa chiêu bậc thấp đó.”

“Vì sao chứ? Mọi người đều là nhân loại, vì cái gì còn khó đối phó hơn cả lũ người thú điên cuồng kia thế?”

Khuôn mặt vị công chúa trẻ tuổi tràn đầy mệt mỏi. Tại Kagoshi mấy ngày này, nàng còn cảm thấy mệt mỏi hơn cả mấy tháng chinh chiến tại biên cảnh.

“Ha, chính vì đều là nhân loại nên mới khó đối phó. Điện hạ lại quên tại sao nước Lam khi xưa sụp đổ ư? Chúng ta trấn thủ phương bắc bao nhiêu năm cho cả loài người, cuối cùng phải chịu đối xử thế nào? Vô sỉ phản bội! Dị đoan tài phán! Vĩnh viễn đừng nên tin tưởng những tên quốc vương nhân loại vừa ngu xuẩn thiển cận lại không có thành tín ấy, à quên, còn đám thần minh trật tự không chút tín nghĩa kia nữa.”

Kelly mỉm cười, mỉa mai toàn bộ xã hội nhân loại và thần minh trật tự với giọng nói cực kỳ êm dịu.

“Với lại, nếu ngươi đáp ứng ký tên vào hiệp ước phụ thuộc, mức ủng hộ của người dân đối với ngươi sẽ giảm mạnh. Hoặc có lẽ, đây cũng là một trong những mục đích của họ. Dù sao thì huyết mạch này đã từng gây đủ nỗi đau cho bọn hắn, biểu hiện của ngươi cũng đủ để bọn hắn cảnh giác.”

Renee đã không thể nói thêm được lời nào, nàng còn rất trẻ, đâu thể suy nghĩ được sâu xa được rằng chỉ vì mình giả đánh người thú rất tốt nên cả công quốc Đông Lam phải chịu cảnh bị bức cúi đầu xưng thần!

“Không thể nào!”

“Không, khả năng nào rất cao. Ai bảo ngươi có hai vị tổ tiên uy danh hiển hách đây. Huyết mạch của ngươi cũng từng xuất hiện lớp lớp anh tài. Sự cảnh giác của bọn chúng là điều đương nhiên. Hơn nữa, khuôn mặt ngươi rất giống với hai vị vương tử sinh đôi kia, không, phải gọi là y như đúc. Bất kể là ác ma xâm nhập hay đêm máu Defender đều không phải thứ mà chúng chịu được thêm một lần.”

Nói xong, hai người đều ngước nhìn lên bức tranh treo ở vách tường. Bức tranh vẽ cảnh chiến trường ác liệt. Nơi đó có một đôi song sinh. Một người cầm kiếm nhảy lên giữa không trung giơ kiếm lên chuẩn bị bổ xuống, thánh quang màu kim tỏa sáng chói lọi như thiên thần hạ phàm, khuôn mặt cười tỏa nắng. Một người khác đứng ở phía sau, tay trái cầm kiếm, tay phải cầm ma trượng, lửa địa ngục cháy rừng rực trên người hắn, cả khuôn mặt ngập tràn giận dữ.

Đám kỵ sĩ anh dũng đang xung phong phía đằng sau bọn họ, còn trước mặt hai người thì là vô ngần người thú và ác ma. Tai bốn góc bức tranh, hàng loạt cờ xí của các quốc gia nhân loại ẩn ẩn hiện hiện như thể một đám kền kền chờ xác thối.

Đây là bản phục chế của bức danh họa “Những vương tử cuối cùng” tại công quốc Đông Lam.

“Hai điện hạ Roland và Cavens ư? Kelly tỷ, nếu bọn họ tại cục diện của ta hiện tại, liệu tình hình có tốt hơn không?”

Renee có chút buồn bã, loại cảm giác thẹn với tổ tiên này khiến nàng thấy rất bất lực.

“Đừng nói mấy câu như thế, ngươi đã làm rất tốt rồi.”

Kelly lắc đầu.

“Loại so sánh này không có ý nghĩa, Renee là Renee, song vương tử là song vương tử. Nếu Cavens tại vị trí của ngươi hẳn sẽ nhấc kiếm lên giết cho thống khoái, điều này chỉ có thể làm cục diện càng thảm.”

“Nói như vậy, nếu Roland ở đây, tình huống sẽ không giống thế?”

Renee nhạy cảm phát hiện hàm nghĩa ẩn tàng trong lời nói của Kelly.

Nghe cô công chúa nhỏ nói lời này, Kelly hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười hoài niệm.

“Roland à, nếu là hắn thì ngay từ đầu sẽ không để mình rơi vào tình huống bị động này. Tên tiểu tử đó nhìn bề ngoài rất ấm áp, rất tươi sáng, kỳ thực bụng đen hơn bất kỳ ai. Hắn không lừa người khác là may, ai đủ sức đi lừa hắn chứ? Cavens thì trăm phần trăm sẽ bị mắc lừa, có điều bị lừa cũng chả sao, hắn cứ thẳng tắp tiến tới, dùng bạo lực trấn áp mọi chuyện bất ngờ.”

Lòng tò mò của Renee bị gợi lên, Kelly không khác gì một ‘đồ thư quán’ về vương thất Lam. Có điều trước nay nàng rất ít khi kể chuyện cũ, khó khăn lắm mới có dịp nàng nổi hứng nói, nàng nhất định phải truy hỏi đến cùng.

“Hì hì, Kelly tỷ tỷ, có thể kể cho ta một chút về sự tích của họ sao? Bọn họ thật sự mạnh mẽ như truyền thuyết kể lại à?”

Renee mệt mỏi dựa bên người Kelly, mặc cho đối phương sửa lại tóc tai, thay đổi trang điểm. Đây đã là thói quen thường ngày từ hai năm nay.

Kẻ lông mày thô một chút, tỉa bớt tóc, kẻ mắt sắc hơn, dùng phấn trang che lại màu da quá mức trắng mịn. Dưới tay Kelly, sự khác biệt giữa nam và nữ trên nét mặt của Renee dần dần mơ hồ.

Tại thế cục bất lợi như hiện nay, công quốc Đông Lam cần một vị anh hùng kỵ sĩ giống hệt như thánh kỵ sĩ Roland trong truyền thuyết chứ không cần một vị thục nữ quý tộc chú định sẽ bận rộn cả ngày ở các buổi tiệc xã giao.

“Dù thật sự khó tin, nhưng trên thực tế, bọn họ còn xuất sắc hơn cả trong truyền thuyết. Nếu không phải chiến tranh bạo phát, không đủ thời gian để bọn họ trưởng thành, thời đại ấy hẳn phải thuộc về hai người bọn họ.”

Nghe thế, Renee ngẩng phắt đầu dậy, bút hóa trang trong tay Kelly vạch một đường thật dài trên gương mặt nàng.

“Không thể nào, lúc bọn họ tử trận mới cùng tuổi với ta. Không, Kelly tỷ nói nhất định đúng, ta thật vô dụng. Nếu Roland điện hạ có thể ở đây ra quyết định thay ta thì thật là tốt.”

“Phụt.”

Renee nói xong, Kelly lại che miệng bật cười.

“Kelly tỷ tỷ, ngươi cười cái gì, ta nói rất nghiêm túc!”

“Không phải thế Renee. Ta cười vì trước kia cũng có người từng nói như vậy!”

“Ai?”

“Roland, hắn luôn nói ‘Aizz, thật phiền toán, lãng phí thời gian ta xem sách, nếu Cavens có thể tự quyết định thì thật tốt, thế thì ta liền có thể cả ngày ngồi lười xem sách!’”

Anh hùng trong truyền thuyết vậy mà lại có loại tính cách biếng nhác như vậy? Vị Roland thường được coi là gương mẫu của thánh kỵ sĩ cùng vương thất đó lại thường ưa thích lười biếng trộm nhàn? “Roland điện hạ rất thích xem sách ư?”

“Siêu ưa thích, không quản là nghệ thuật, âm nhạc, văn học, lịch sử, thiên văn, địa lý, dù là mấy thứ linh ta linh tinh như luyện kim thuật và cơ giới học hắn đều thích. Nếu như không bị đưa đến giáo hội làm kỵ sĩ rồi chiến tranh nổ ra, có lẽ cuối cùng hắn sẽ thành một đại học giả được cả thế giới kính ngưỡng.”

“Chờ đã, Kelly tỷ, lúc hắn bị đưa đi làm thánh kỵ sĩ chẳng phải mới mười tuổi sao? Nhỏ như vậy đã đọc sách?”

“Hai vị điện hạ đều bắt đầu đọc sách lúc mới một tuổi, nếu không làm sao có thể trở thành thiên tài cả Nahri đều công nhận. Có điều, trong chuyện này còn có chút tình tiết thú vị nho nhỏ.”

“Thật là lợi hại! Mà chuyện thú vị gì vậy?”

“Ân, bình thường bé trai một tuổi mới học đi, dù huyết mạch vương thất Lam có thể khiến trẻ nhỏ sớm phát triển ý thức, nhưng mà Cavens mới sinh được một tháng đã biết chạy và nói được vài từ đơn giản, đó quả là siêu thiên tài đủ để ghi vào sử sách rồi.”

“Còn Roland điện hạ thì sao?”

“Hắn à? Cavens biết chạy hắn mới học bò, Cavens kêu cha kêu mẹ hắn còn khóc nhè. Mãi đến khi cả hai tròn một tháng, khi chúng ta đều vì Roland mà lo lắng, khi Cavens cậy vào khí lực tốt hơn cướp bình sữa của hắn, hắn mới mở miệng nói chuyện.”

“Nói chuyện?”

“Ừ, đầu tiên hắn nói với Cavens: ‘Ê, tiểu tử, ngươi không sợ bị cắt miếng nghiên cứu, nhưng ta thì sợ. Kiềm chế một chút, giả vờ chuyên nghiệp một chút. Chúng ta là trẻ con bình thường, giờ đáng lẽ mới học khóc thôi. Đến đây nào, cùng anh khóc một tiếng. Oa a a a! Nào, lại lần nữa. Oa a a a!”. Sau đó, hắn phát hiện Cavens căn bản nghe không hiểu, tiếp tục cướp, vì vậy hắn liền hô to cầu cứu: ‘Ê ê ê, các ngươi quản đứa nhóc nghịch ngợm này chặt một chút được không, hắn dám vô lễ với anh trai hắn. Hừ, dám cướp lương thực của lão phu, lão phu đồng quy vu tận với ngươi!’”

“Mới một tháng tuổi mà đã biết ẩn giấu tài năng? Quá đáng khủng bố đi!”

“Nếu không thấy tận mắt thì ai dám tin. Mấy trăm năm nay ta đã dạy không biết bao nhiêu thiên tài trong vương thất, nhưng vẫn chưa từng thấy loại tiểu hài tử quái vật đến vậy. Người người đều cho rằng Cavens là thiên tài siêu cấp, kỳ thật Roland càng khác thường. Nếu không phải hắn đem tinh lực phân tán quá rộng, bỏ lỡ thời gian rèn luyện tốt nhất, kiểu gì cũng không kém hơn Cavens.”

“Tỷ có thể kể thêm về Roland điện hạ sao?”

Nhìn vẻ tiều tụy mệt mỏi của Renee, Kelly vuốt nhẹ những sợi tóc mai của nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán của người thiếu nữ.

“Thôi được, coi như kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe trước khi ngủ đi. Roland nha, hắn tuy rất thông minh, thế nhưng cũng rất dở hơi. Có lần hắn hào hứng bừng bừng lôi kéo ta đi xem một phát minh mới, còn đắc ý giới thiệu: ‘Xem, thứ trong suốt này hẳn phải bán rất có giá, ta gọi nó là pha lê. Nhờ nó, cuộc sống sinh hoạt của dân chúng nước ta phải tốt lên rất nhiều.’”

“Pha lê là Roland đại nhân phát minh sao? Ta nhớ là hơn sáu ngàn năm trước có rồi mà?”

“Ân, nhưng lúc đó hắn không biết. Khi ta nói cho hắn điều này, vẻ mặt hắn xụ xuống, cực kỳ đáng thương, lại còn thấp giọng nỉ non: ‘Không việc gì, vậy thì chuyển qua in ấn đi.’”

“In ấn? Nó không phải bị thần tri thức lũng đoạn từ lâu rồi sao?”

“Ừ, lúc đó ta cũng nói vậy, thế là mặt hắn lại càng như bom tịt ngòi. Chẳng qua đến ngày thứ hai, hắn liền quên hết, chuyển sang nghiên cứu thiên văn học và sinh vật học, còn nói cái gì gọi là thuyết tiến hóa, rồi cái gì chọn lọc tự nhiên. Tuy xem ra không có căn cứ, nhưng giờ nhớ lại thì lại thấy có chút đạo lý. Tỷ như: 【 Vạn vật không phải do thần tạo, không phải cố định bất biến. Sinh vật luôn luôn tiến hóa, mà chọn lọc tự nhiên chính là động lực cho sự tiến hóa. Mọi sinh vật đều có bản năng phồn thực, nhưng không gian sinh tồn và điều kiện vật chất là có hạn, cho nên mọi sinh vật tất phải đấu tranh vì sinh tồn…】 “

“Chư sinh phàm trần không phải do chúng thần tạo ra ư? Sinh mạng chẳng lẽ không phải khởi nguồn từ Abyss và Heaven ư? Đây rõ ràng là nói bừa.”

“Đúng thế, rồi hắn cũng biết mình sai. Nhưng mà rất nhanh hắn lại tìm đến đồ chơi mới. Từ trước đến nay Roland vẫn luôn một dạng, không biết cái gì gọi là nản lòng và vứt bỏ. Cho dù chiến tranh bắt đầu, hắn trưởng thành rất nhanh, từ một tên gà non biến đổi thành một quân thần chân chính, nếu địch nhân không phải mạnh hơn chúng ta gấp trăm lần…”

Phẫn nộ và mệt nhọc tích lũy khiến Renee chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Nhìn bộ giáp mà người thiếu nữ trút xuống treo bên tường, Kelly trầm tư suy nghĩ.

Bộ khải giáp này rất hoa lệ, bên ngoài là trọng giáp bí ngân, trên thực tế nó chỉ là giáp mỏng được khảm lên một lớp hợp kim, thậm chí còn nhẹ hơn cả giáp da.

Huyết mạch Lam không có khả năng khiến đời nào cũng đều xuất hiện thiên tài, Renee không phải thiên tài, thậm chí nàng còn không phải một chiến sĩ thích hợp. Mười bốn tuổi nàng vẫn chỉ là hắc thiết sơ cấp, không khác mấy so với bình dân.

Cuộc xung phong ba ngàn dặm đó, nàng chỉ phụ trách giơ cờ xí và hô khẩu hiệu, làm một vật biểu tượng là đủ. Nếu thật sự để nàng gặp địch nhân, bất luận một tên người thú nào cũng có thể miểu sát nàng.

Đáng tiếc, giờ đây công quốc Đông Lam nội ưu ngoại hoạn, nó cần một vị công chúa giống với anh hùng cổ đại. Renee đã phải hi sinh rất nhiều. Đáng tiếc, theo tình huống trước mắt, nàng rồi sẽ còn phải hi sinh thêm, cho dù sự hi sinh này rồi có thể chỉ là vô ích, thậm chí đáp lại nàng sẽ là ác danh và hiểu lầm.

“Haizz, Renee nói cũng không sai, gánh nặng này quá nặng đối với nàng. Roland, ngươi giờ ở nơi nào?”

Kelly vuốt vẻ thanh đoản đao treo bên hôm, chỗ đó có hai con rồng đang quấn lấy nhau, giữa chúng khảm hai viên dạ minh châu, một viên u ám như đêm tối, một viên lại tỏa ra quang mang trắng bệch.

Đây là mệnh đăng, thứ mà rất nhiều vương thát điều lưu truyền, Khi thành viên của vương thất vừa sinh ra, người ta sẽ lấy xuống giọt máu đầu tiên và cử hành nghi thức. Viên minh châu, sản phẩm của nghi thức, sẽ trở thành mệnh đăng. Nếu người đã chết thì đèn cũng tắt. Đây cũng là một phương pháp để ngăn ngừa thành viên vương thất bị giả mạo.

Hai viên minh châu ở chỗ Kelly, chính là mệnh đăng của đôi vương tử song sinh - - Roland và Cavens.

“Mệnh đăng của Cavens càng ngày càng đen, xem ra hắn đã triệt để sa và hỗn loạn, nhưng còn Roland thì…”

Mệnh đăng của Roland cực kỳ quỷ dị, một trăm năm trước, nó thậm chí còn đen hơn cả Cavens. Ấy nhưng cách đây không lâu, nó đột ngột tắt ngúm, hai tháng sau, nó lại sáng lên, đổi sang màu trắng.

“Nếu mệnh đăng phản ánh tình huống chân thực, Roland hẳn là còn sống trên đời, sinh hoạt của hắn cũng nên tốt lắm.”

Không hiểu sao thân đao bỗng nhiên rung động một chút, như thể nhận lấy sự triệu hoán nào đó, Kelly đứng thẳng người dậy theo bản năng, quay đầu nhìn lại, nàng phát hiện dưới tàng cây có một bóng người.

“Roland!”

Lúc định thần nhìn lại, Kelly lại thấy chỗ đó chỉ có một cành liễu phiêu dật trong gió.

Lắc lắc đầu, nàng đóng cửa sổ lại.

“Haizz, xem ra ta cũng không hơn gì Renee, đều yếu đuối và mong mỏi có một bả vai để tựa vào.”

Tại một ngóc nàng không nhìn tới, dưới bệ cửa sổ, một thân ảnh đeo chiếc mặt nạ bạc giận dữ nghiến răng.

“Dasos, ngươi được lắm, dám giở trò với đất nước của ta, ta sẽ khiến kết cục của ngươi thảm hơn cả trong lịch sử.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện