“Được được, nếu chị ngươi không có nhà hôm nay thì hôm sau ta lại tới vậy. Chút quà này cầm lấy, đây chỉ là một chút tâm ý mà thôi.”

Hôm qua, phải mất nửa buổi tối ta mới ép được Gatling dỡ bỏ hoàn toàn đám bẫy rập và chất nổ, sau đó lại dùng mất nửa buổi tối còn lại mới khiến đám dở hơi kia buông xuống mục tiêu tranh giành đại sảnh.

Sau đó, lúc trời còn chưa sáng, ta lại ra ngoài một mình.

Ừm, nếu đám dở hơi đó đã không thể trị liệu, vậy thì phải nhanh chóng đi tim người có thể tin tưởng. Chỉnh lý lịch sử Oran một chút, ta lập tức tìm ra mấy vị danh nhân hiện tại còn chưa có thành tích gì.

Vì để chiêu mộ được thêm mấy người bình thường, ta nhịn đau gạch đi mấy cái tên, còn dư lại đều là những vị có đủ cả thực lực lẫn phẩm chất, đều là những vị anh hùng đáng kính nể.

Thế nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là ta liên tục đi tới hai nhà đều không có ai, mà nhà thứ ba, chỗ của “yến vũ kiếm” Svina Nelson, thì lại nhận được thông báo rằng nàng đã đi ra ngoài từ lúc sáng sớm.

Ta cảm thấy kỳ quái, sớm như vậy, một thiếu nữ như Svina có thể đi đâu? “Cậu bạn nhỏ, có thể nói cho ta chị ngươi đi đâu không?”

Một lần là ngẫu nhiên, giờ đến ba nhà đều không gặp được ai, ta tất nhiên phải tìm cách dụ dỗ cậu bé dễ lừa trước mặt tìm kiếm câu trả lời.

“Chị nói là không thể nói… Chị đi tham gia tuyển bạt kỵ sĩ thủ hộ, là một vị công chúa nước ngoài.”

Quả nhiên là một tên hùng hài tử, chỉ một chút kẹo với đồ chơi đã đủ để khiến đứa em mà Svina yêu thương nhất bán đi chị mình.

“Kỵ sĩ thủ hộ? Công chúa? Svina là nữ nhé, nàng giành được tới sao?”

Ta không khỏi cười ra tiếng, sau đó, nhớ lại lời giới thiệu về vị nữ anh hùng này, ta bỗng có thể lý giải một chút.

“Yến vũ kiếm” Svina, hậu duệ của một dòng đại quý tộc sa sút ở Oran. Vị nữ kiếm sĩ này lập chí chấn hưng gia tộc từ nhỏ, từng ngụy trang thành nam để gia nhập quân đội, mưu cầu lập công tấn thăng. Sau rồi vì bộc lộ thân phận mà bị đuổi khỏi đoàn kỵ sĩ Long Thương, bắt đầu đường độc hành của mình.

Rất rõ ràng, vị này hiện tại thay đổi phương pháp một chút, không gia nhập quân đội nữa mà đi tranh vị trí kỵ sĩ thủ hộ. Làm như vậy, nàng ít nhất có thể thoát khỏi thân phận bình dân, bước một bước lớn trên con đường chấn hưng gia tộc.

“Chờ chút, công chúa ngoại quốc? Cậu bé, biết cô công chúa đó tên gì không?”

“A? Ừm. Hình như là Ree… gì gì đó, họ Lam…”

Trong nháy mắt, cảm xúc của ta sôi trào lên, những lời còn lại của cậu bé không còn nghe rõ.

“Dasos, ngươi gan đấy!”

“Phẫn nộ? Bất lực? Sợ hãi? Tuyệt vọng?”

Renee đã không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình hiện tại. Khung cảnh và sự sôi động trên đấu trường hoàng gia lại càng khiến nàng sa vào tuyệt cảnh băng lãnh.

“Chúc mừng ngài, điện hạ Renee tôn kính, sắc đẹp của ngài vượt qua rặng núi Aster, ngài nhìn, những người trẻ tuổi tới đây hôm nay đều rất tuyệt vời, hẳn rằng ngài sẽ chọn được vị kỵ sĩ thủ hộ vừa ý nhất.”

“Kỵ sĩ thủ hộ? Vị hôn phu của ta do người Oran các ngươi định đoạt? Dựa vào cái gì?”

Lời rống giận vòng qua cổ họng rồi lại bị nàng nuốt xuống. Lần hoạt động tuyển bạt kỵ sĩ thủ hộ này chẳng phải là cố để cho nàng không có thời gian chuẩn bị sao. Nếu lúc này nói mấy câu kiểu “Ta chưa hề thương lượng chuyện này với các ngươi.”, “Ta không thừa nhận kỵ sĩ thủ hộ do lần này tuyển ra.”, đối phương lập tức sẽ mượn cơ hội phát huy, đem nó biến thành sự kiện ngoại giao, tạo cái cớ để phát binh xâm lược.

Nhìn đám sứ tiết nước khác đang vui vẻ ra mặt, nhìn ánh mắt đồng tình, bất lực, hâm mộ của bọn hắn, Renee biết rằng tìm giúp đỡ từ bọn họ là không có ý nghĩa.

Tất cả các loại biểu tình đều xuất hiện trên gương mặt bọn họ, trừ bỏ kinh ngạc, điều này nói rõ tất cả đều đã được thông tri từ sớm. Ấy vậy mà kẻ trong cuộc như mình lại chỉ được báo trước hai giờ đồng hồ.

Không biết Oran đã trả ra cái gì để đám minh hữu mới hôm qua còn tươi cười vui vẻ lập tức thay đổi, không chút do dự đem mình dâng lên làm tế phẩm. Renee giận dữ, vậy nhưng lại không biết tìm ai để phát tiết.

Nàng biết, tại trường cảnh ngoại giao, những câu chất vẫn lỗ mãng sẽ chỉ làm người khác xem thường chính mình, nước mắt lại càng tương trưng cho sự mềm yếu và non nớt.

“Đây là quan hệ giữa các nước trong lời thầy đó sao? Máu và luật rừng? Đám người Oran ngạo mạn, có một ngày các ngươi sẽ phải trả cái giá lớn, con vua sói thật sự sẽ xé nát cổ họng các ngươi.”

Thứ mà nàng có thể làm đó là nỗ lực đè ra một nụ cười, sau đó ghi khắc tất cả những khuôn mặt đáng ghét trước mắt vào đáy lòng.

Lang vương Dasos nghiền ngẫm nhìn cô thiếu nữ trước mặt. Một cô thiếu nữ mười bốn tuổi, tại gia đình giàu có bình thường hẳn còn chưa qua tuổi ham chơi, cô nàng này cắn răng, cúi thấp đầu, nỗ lực khắc chế, hiển nhiên đã hiểu rõ mọi chuyện.

Đối mặt với tình cảnh như bây giờ mà vẫn còn duy trì bình tĩnh đã rất hiếm có, nhưng nếu chỉ vậy mà đã muốn ngăn cản bá nghiệp của hắn, vậy thì vẫn quá non. Uy thế một mình một ngựa xông ngàn dặm kia chắc cũng chỉ là tuyên truyền mà thôi.

“Cạn chén, vì minh ước vĩ đại sắp được ký, vì tuấn kiệt của Oran, và vì mị lực kinh người của công chúa Renee!”

Sau khi Dasos đi trước nâng ly lên, tất cả quý tộc và vương tước đều vui mừng nâng lên chén rược vàng đựng đầy rượu đỏ trước mặt. Kẻ duy nhất ngoại lệ, đó chính là vị công chúa được chúc phúc.

Nàng bất lực, không biết phải làm gì, điều duy nhất có thể là ghi lại thù hận trước mắt và tìm kiếm thời cơ báo lại.

“Chư vị, xin lỗi, ta đi bổ trang một chút.”

Cuối cùng nàng vẫn chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, cảm xúc hỗn loạn khiến vành mắt nàng phiếm hồng, sau đó, nàng tùy tiện kiếm cớ bổ trang để rời đi cái nơi đâu đâu cũng là kẻ thù này một chút.

Nàng vừa đi xuống, Dasos lập tức ngầm tỏ ý để hai tên thị vệ cao to đen hôi âm thầm bám theo.

Hôm nay Renee là vai chính, chuyện kỵ sĩ thủ hộ này tất phải định đoạt tại đương trường, Dasos tuyệt đối không cho phép biến cố gì xảy ra.

Rất nhanh sau đó, một tên thị vệ ở lại canh ở mặt ngoài nhà vệ sinh, tên còn lại chạy về bẩm báo cho hắn.

Trong ý thức của Dasos, hắn không hề bạc đãi vị công chúa trẻ tuổi này, những kẻ dự tuyển dưới đài đều là anh tài trong đám quý tộc nhỏ và bình dân, chính hắn cũng có thể mượn cơ hội này tuyển mộ một chút người mới.

Đương nhiên, đám tử đệ của đại quý tộc và vương thất sẽ không tham dự trong ngày hôm nay, bởi lẽ, bên cạnh vinh dự và địa vị của một công chúa nước khác chính là cái giá phải rời xa trung tâm quyền lực của Oran.

Cuộc tuyển bạt kỵ sĩ thủ hộ theo lễ nghi chính thức là đấu lôi đài, những kỵ sĩ trẻ tuổi sẽ phô bày vũ kĩ và phong phạm của mình trước mắt thiếu nữ quý tộc trẻ. Chỉ cần biểu hiện ra đủ thực lực, dù là kẻ thất bại cũng sẽ nhận được tán thưởng.

Còn hai vị truyền kì phía “quan phương” sau khi xác nhận trong đám người này không có kẻ nào đáng ngờ hay có năng lực uy hiếp chính mình sau liền sảng khoái nhận thua, dù sao hai vị “đại thúc” này đều đã có tuổi, ức hiếp một cô bé mới mười bốn có điểm quá phận.

Hiện tại cuộc thi đã tuyển chọn đến vòng tứ kết, có thể đi tới bước này điều đạt đến tầm hoàng kim. Mà một vị trong đó chính là “yến vũ kiếm” Svina.

Đế vương tương lai cua Oran nâng chén hân thưởng sự bác ái của con dân mìn, đột nhiên nhìn thấy chiêu kiếm như bão táp dưới đài, hắn khẽ nhíu mày, gọi người hầu tới thì thầm hai câu.

Lúc này, không kẻ nào ở đây bận tâm suy nghĩ xem cô công chúa bị coi là thịt nằm trên thớt kia suy nghĩ thế nào.

Trong khi đó, tại gian phòng tẩy trang của khách quý, một cô bé im lặng rơi lệ, nức nở không thôi.

Mới một năm trước nàng vẫn còn là cô công chúa vô ưu vô tư, hiện tại phải đối mặt với sự đấu tranh quốc tế tàn khốc, gánh nặng quốc gia lại đè nặng lên vai, đi sai một bước là nước mất nhà tan. Nghĩ tới cố hương và những nhân dân tin tưởng chính mình, nhớ tới sự nhục nhã chuẩn bị phải đối mặt, nàng chỉ còn biết khóc.

“Phụ vương, chị Kelly, ta thật sự không phải một vị công chúa xứng chức…”

“Thế ngươi cần sức mạnh ư? Thứ sức mạnh đủ để cải biến vận mệnh?”

Một thanh âm đột ngột vang lên, tiếng nói đánh thẳng vào tâm linh đó khiến Renee vô thức tin nhiệm theo bản năng, hệt như lời khải thị của tiên tổ hay thần minh.

“Thật ư? Chỉ cần có thể thay đổi tất cả những thứ này, cho dù muốn ta giao ra linh hồn mình, ta cũng đồng ý… Ngươi là ai!?... Ngươi…ngươi đã làm gì với ta?”

Tốt, thuật ám thị đã bị giải trừ, nhưng đáp án vừa rồi khiến ta hơi thất vọng lắc đầu.

“Haizz, khẳng định là dòng giống của Cavens, ngu xuẩn hết mức, vừa mới đàm phán đả trả đi hết mọi thứ, tùy tiện một gã ma quỷ cũng có thể đem ngươi lừa sạch. Quá thất bại.”

“Ngươi…ngươi là ai?”

Kết giới tuyệt âm khiến tiếng kêu của Renee không làm ai chú ý, trước khi thiếu nữ mất đi ý thức, thứ hiện lên trước mặt nàng lại là một gương mặt giống mình như đúc và một giọng nói hơi quen thuộc.

“Ngủ một giấc đi, gánh nặng này quả thực ngươi chưa đủ sức gánh, để ta đỡ một chút cho. Bất quá lần trắc nghiệm đột xuất này điểm của ngươi là trứng ngỗng. Người trẻ tuổi, cần cố gắng nhiều hơn nhé.”

Cuộc tuyển chọn kỵ sĩ thủ hộ đã đi đến vòng chung kết, hai thí sinh tham dự trận này đều là những kị sĩ trẻ tuổi xuất sắc.

Trong hai người, kẻ cao lớn khôi ngô là Carter – trung đội trưởng đoàn kị sĩ Thương Long, hắn năm nay hai bảy tuổi. Dựa vào vũ kỹ xuất chúng và thanh chùy sử thi “Orc breaker”, hắn đánh đâu thắng đó, tiến thẳng vào trận chung kết.

Còn đối thủ của hắn, một gã kiếm khách vô danh trẻ tuổi, lại là dạng cao thủ chủ mẫn tiệp mà hắn ghét nhất. Sau khi nhận ra thực lực của cái tên anh tuấn đến mức giống con gái kia có lẽ còn trên mình, hắn vẫn lo lắng không thôi. Thế nhưng hiện tại, một tin vui từ trên trời giáng xuống lại khiến hắn mừng như điên.

Sự thực diễn ra cũng đúng như vậy, bắt đầu khai chiến, tên kiếm khách đó bắt đầu rụt rè, sợ trước sợ sau.

“Một con đàn bà còn muốn làm kỵ sĩ thủ hộ? Ngươi có công năng này à?”

Đúng thế, tin tức mà hắn nhận được đó là đối thủ trong trận này lại là một phụ nữ, mà nếu kỵ sĩ thủ hộ là phái nữ, thế thì mưu đồ của đế quốc tự nhiên trở thành chuyện cười.

Nữ tính và nữ tính không thể lưu lại hậu đại, thế khác gì tặng không cho đối phương một kị sĩ tốt.

Còn Svina, sau khi nhận được cảnh cáo, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng lời nhạo báng của đối thủ.

Lúc nhận được mật thư của người hầu hoàng gia, lúc đầu nàng còn vui mừng tưởng đói là lời mời chào, ấy vậy mà lại là mật lệnh cảnh cáo nàng không được phép đoạt vị trí đầu. Nàng muốn thắng, cũng có thể thắng, ấy nhưng làm thế khác nào phản kháng lại ý chỉ của đế quốc, sợ chết không đủ nhanh sao?

Vì vậy, kết quả trận đấu cuối cùng, còn chưa bắt đầu thì đã được xác định.

Lúc này, trên đài cao, ‘công chúa Renee’ đã trang điểm xong, quay trở lại chỗ ngồi.

Vẫn khuôn mặt đó, vẫn trang phục đó, chỉ có điều thần thái đã bất đồng.

Nếu cảnh tượng muốn khóc nhưng không có nước mắt vừa rồi khiến người ta liên tưởng nàng với một con chim non, vậy thì hiện tại, cô công chúa đó mỉm cười thản nhiên, một đường bước tới, nhịp bước vững chắc. Loại tự tin và kiêu ngạo đó khác nào con hùng ưng đang tuần thị lãnh địa săn bắn của mình.

“Để mọi người chờ lâu rồi.”

“Không sao, không sao.”

Chẳng biết vì sao, những tên sứ tiết tiểu quốc vừa vứt bỏ minh hữu bị ánh mắt mang theo ý cười đó lướt qua lập tức thấy lạnh cả sống lưng.

Ngắn ngủi năm phút đồng hồ mà khiến một người thay đổi hoàn toàn khiến cả Dasos cũng vô cùng kinh ngạc.

“Woaaa, tên kiếm khách kia là nữ?”

“Vì sao nữ cũng có thẻ tham gia?”

“Người thắng cuộc: Carter Tyas.”

Giờ đây, kết quả dưới tràng cũng đã rõ ràng. Svina vì bối rối chân tay mà bị trọng chùy đánh trúng bả vai. Ghim tóc cũng bị bật ra, để lộ mái tóc dài đẹp đẽ, đồng thời cũng để lộ thân phận nữ tính. Điều này khiến nàng tất nhiên bị mất đi cơ hội cạnh tranh.

Tên to con cao hơn hai mét Carter giơ chiến chùy lên hướng về khán đài giương giương đắc thắng, trông xa giống hệt một con đại tinh tinh vừa được khen thưởng. Phía xa đã có người bắt đầu bàn tán xì xào về cặp đôi dã thú và thiếu nữ này.

Thế nhưng, ‘công chúa Renee’ lại nở nụ cười.

‘Nếu là kỵ sĩ thủ hộ của ta, vậy chí ít phải mạnh hơn ta nhỉ? Ta có thể thử một chút sao?”

“Sao có thể làm bẩn đôi tay điện hạ được, điện hạ vẫn thích hợp với việc ngồi trong buồng ấm thêu hoa hơn, việc mang binh nặng nhọc này tốt nhất nên ném cho bọn nam nhân chúng ta.”

Dasos cười cười, thế nhưng lời nói rất châm chọc. Dù hắn cảm giác chiến tích của Renee chỉ là tuyên truyền, nhưng để đảm bảo, tốt nhất không nên cho đối thủ cơ hội lật bàn.

“Một kiếm là đủ, ta chỉ muốn xem xem hắn có phải mạnh thật hay là đồ hàng mã thôi mà. Nếu là đồ hàng mã, sau này chẳng phải ta sẽ chịu thiệt sao?”

Thiễu nữ nói rất nhẹ nhàng, biểu cảm rất đáng yêu, nhưng mà câu nói mang ý ngầm này lại làm cả khán đài xung quanh ồ lên.

Nếu Renee đã nói đến nước này mà còn không nhượng bộ, vậy thì Oran sẽ bị gán lên cái mác hẹp hòi. Vì thế, Dasos gật đầu đáp ứng.

Sau đó, người hầu hiểu ý lớn tiếng tuyên cáo:

“Hiện tại , dũng sĩ của chúng ta, Carter Tyas sẽ nghênh đón một trận khiêu chiến mới. Công chúa Renee sẽ tự thân trắc thí thực lực của đối phương. Vì để tránh việc vị kị sĩ cường tráng kia gây ra thương tổn đến công chúa, lần này chỉ cho phép công chúa công kích ba kiếm, nếu kị sĩ có thể đón đỡ, vậy danh hiệu kị sĩ thủ hộ lập tức có chủ.”

Tên người hầu này có vẻ hiểu được ý tứ của đức vua của mình, hắn nói như thể Renee chịu không được việc mất mặt này, cố ý tìm cớ đánh một tràng cho bõ tức. Nguyên bản một kiếm, giờ thành ba kiếm, nhìn thì rất rộng lượng, thực tế không có khác biệt về bản chất, mặt khác còn bày tỏ một loại tự tin đến ngạo mạn.

Còn câu nói ‘danh hiệu kị sĩ thủ hộ lập tức có chủ’ kia cũng đã đem mọi thứ khóa định, không để ra đường lui.

“Carter cố lên!”

“Điện hạ, cầu nương tay, ha ha ha!”

Toàn bộ đấu trường vang lên tiếng cười nhạo và huyên náo, tất cả mọi người đều coi lần “thử thách ba kiếm” này là một trò đùa. Ngay cả bản thân Carter cũng cười khả ố, cứ như thể công chúa đã đáp ứng hạ giá.

Renee nhìn tất cả, cười khẽ.

“Đáng tiếc ta không mang vũ khí, bệ hạ có thể cho mượn một thanh kiếm dùng tạm ư?”

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể sử dụng.”

Dasos không yên lòng đem bội kiếm đưa tới, thanh kiếm truyền thuyết màu máu này nổi danh cao ngạo, hắn chờ đợi xem Renee bị bôi mặt.

【 Ma kiếm: The Red Conqueror】 đây là bội kiếm của đời đời đế vương nước Oran, là thần binh cấp truyền thuyết. Hắn chỉ thuần phục kẻ chinh phục chân chính, tất cả kẻ yếu đến cơ hội chạm vào hắn cũng không có, nếu miễn cưỡng sử dụng lập tức sẽ bị ma kiếm rút hết máu tươi biến thành nô lệ.

Trước đó đã có mấy tên xui xẻo bị ma kiếm hút máu, tất cả những người biết lai lịch thanh kiếm này cũng lập tức chờ đợi trò vui giống Dasos.

“Cảm tạ sự rộng rãi của bệ hạ, a ha, một cậu bé thật bướng bỉnh. Phải biết nghe lời mới là cậu bé ngoan nha.”

Điều khiến người ta không thể tin tưởng đó là tiếng kêu thất thanh không có vang lên, ngược lại, thanh ma kiếm trong bàn tay kiều nộn kia ánh lên sắc quang hoa rực rỡ, ngay sau đó tất cả hào quang thu ngược vào, tất cả ánh máu ngưng kết trên lưỡi kiếm.

Thanh ma kiếm này đã tiến vào trạng thái chiến đấu, ngoan ngoãn như một đầu sủng vật nhỏ.

Làm chủ nhân của thanh kiếm, Dasos hoàn toàn không dám tin tưởng. Lần đâu tiên hắn thấy được ma kiếm tỏ vẻ phục tùng đến vậy. The Blood Conqueror chỉ phục kẻ có dã tâm bừng bừng, chẳng lẽ, thanh ma kiếm này đánh giá cô bé kia còn là một kẻ chinh phục cường đại hơn chính mình.

Hắn cảm thấy tình huống không ổn, muốn đứng dậy ngăn cản, chỉ có điều tất cả đã muộn.

Renee không bước theo cầu thang tiến xuống mà chậm rãi đi đến biên giới của khán đài, nhìn hướng trời xanh.

“Bao nhiêu năm rồi? Huyết mạch của Lam đời đời trấn thủ biên thùy phía bắc của nhân loại. Máu tươi của bao nhiêu người đổi lấy lại là thứ này, một đám phản bội, hoài nghi và địch thị?”

Renee bước một chân lên vòng bảo hộ, xung quanh bắt đầu rối loạn, những người hầu lo lắng nàng tự sát đã xông lên, thế nhưng thánh quang phun trào ra từ trong người nàng khiến không kẻ nào có thể tiếp cận.

“Bao nhiêu lần rồi? Máu đang chảy, vết thương chưa lành, thế mà đám ti bỉ sau lưng lại đâm thêm vết mới. Minh ước thần thánh bị coi như tờ giấy lộn, thích xé thì xé.”

Lời rủ rỉ thầm thì truyền khắp cả khán đài, những ngôn ngữ bình thường đó nay như nhiễm vào ma lực, trở thành lời khảo vấn lương tâm đối với tất cả đám bội phản.

“Các ngươi chẳng phải muốn biết bí mật của dòng dõi vương thất này sao? Được, để ta nói cho các ngươi biết. Vương thất này có được lực lượng của thần minh ban cho. Thần ân: hóa thân thiên sứ chiến tranh.”

Thánh quang ngày càng đậm đặc lại, sau đó hóa hình thành một đôi cánh ánh sáng thực chất, Renee nhảy ra khỏi khán đài, lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh nhìn của hàng vạn con người, toàn thân nàng bị quang huy che phủ, hoàn thành việc chuyển hóa từ phàm nhân thành thiên sứ.

Khác với những thần sứ của chân thần, đám thiên sứ đời mới, thiên sứ chiến tranh là tạo vật do tự tay nữ thần trật tự tạo ra, là quân tiên phong trong đoàn quân thảo phạt hỗn độn tà thần, là vương giả trong toàn bộ tộc quần thiên sứ.

Cánh hoàng kim đại biểu cho lực lượng trật tự vô thượng, thánh viêm thiêu đốt hừng hực đại biểu chế tài và thẩm phán, hoa văn màu kim trải khắp người tượng trưng cho quy luật vận hành thế giới. Tại thời đại xa xối trước kia, đối thủ của thiên sứ chiến tranh chỉ có thể là tà thần hoặc lĩnh chủ ác ma.

Đôi cánh ánh sáng giang rộng, hào quang hỏa diễm rừng rực cháy, liệt diễm thánh khiết dung hợp vào trong huyết quang của ma kiếm. Sau đó, đôi cánh khẽ vẫy, hóa thân thiên sứ Renee đã bay đến trên đầu Carter.

“Kị sĩ thủ hộ của ta? Buồn cười! Phàm nhân, ngươi biết tội của mình ư?”

“Ta ta ta….”

Đối mặt lời chất vấn của thiên sứ, Carter dao động.

Dưới sự tuyên truyền của giáo hội, trong mắt thế nhân, thiên sứ là sứ giả của chân thần đã sớm dung nhập vào lòng người, thế gian đã rất ít khi có thể nhìn thấy sứ giả của thần, mà một tên phàm nhân lại dám có ý đồ với thiên sứ, đó chẳng phải tội hành sao?

Tiếp đó, hắn đã không cần tiếp tục “ta”, Renee căn bản không chờ lời đáp trả của hắn, lập tức vung thanh ma kiếm chẻ xuống.

“Keng!”

Khiến người ta khó tưởng tượng được là Carter lại có thể giơ lên trọng chùy đón đỡ được chiêu này, hai thanh binh khí tương giao, hoa lửa tán xạ bốn phía.

“Ta ngăn được, ta vậy mà lại ngăn được… Vì sao các ngươi không hoan hô! Ta thắng, chỉ cần hai kiếm nữa, ta lập tức có thể cưới được công…”

Rồi Carter cũng biết được vì sao không có tiếng hoan hô, quả hực hắn đỡ được ma kiếm, vậy nhưng thánh diễm trên ma kiếm hắn không đỡ được, nó đang lan tràn khắp thân thể hắn, thiêu đốt mọi thứ.

Tiếng kêu thảm còn không kịp phát ra thì thân thể đã hóa làm tro tàn. Tên kị sĩ thủ hộ vừa xuất đầu đã bị một kiếm chết tươi, còn chết cực kỳ thê thảm, cả đấu trước bỗng nhiên im lặng.

“Hừ, không biết tự lượng sức, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga sao?”

Duy trì hình thái thiên sứ chiến tranh quá hao phí lực lượng, ngắn ngủi mười giây, thể lực và lực lượng trật tự trong Renee đã bị ép khô. Sau khi thu hồi hai cánh, nàng lần nữa trở lại là phàm nhân.

“Bốp bốp bốp!”, một tiếng vỗ tay vang lên, đó là tiếng vỗ tay của Dasos và tiếng cười sang sảng của hắn.

“Ha ha ha, quả thực không tự lượng sức, loại tục nhân đó sao xứng trở thành kị sĩ thủ hộ của ngài.”

Dasos tiến đến gần, đột nhiên quỳ một gối xuống.

“Vậy thì, thưa công chúa Renee mĩ lệ, ta, đế vương của đế quốc Oran, Dasos Neen, có thể may mắn trở thành kị sĩ thủ hộ của ngài sao?”

“Gì?”

Đây không khác gì cầu hôn tại trường, người cầu hôn còn là kẻ vốn không có hứng thú với nữ sắc như hoàng đế, sau nháy mắt, tiếng nghị luận và hô hét vang tận mây xanh.

Nhưng ta thì nhíu mày lại, ừm, là ta, không phải Renee. Renee thật đang ngất trong bồn cầu. Đoạn thời gian từ lúc công chúa trở về đến giờ là ta diễn. Vừa rồi hóa thiên sứ là thiên phú hóa thân thiên sứ chiến tranh, tất cả mọi việc đến giờ phút này đều nằm trong dự liệu, thứ duy nhất ngoài ý muốn là Dasos đến cầu hôn.

“Đàn ông đi cầu hôn đàn ông, thật buồn nôn!”

Có điều giờ phút này ta thật sự phải chăm chú suy xét, loại cầu hôn của đế vương này đề cập đến tôn nghiêm của quốc gia, không khéo còn thật sự khai chiến. Cự tuyệt hay chấp nhận đều không tốt lắm, thôi thì cứ dựa theo phương thức của ta mà làm vậy.

“Không thể nào.”

“Vì sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta sẽ lấy một nửa Oran này làm sính lễ, ngươi sẽ trở thành hoàng hậu của Oran. Chúng ta liên thủ đủ sức giành được tất cả mọi thứ trên thế giới này, vậy không tốt hơn làm một cô công chúa nhỏ ở cái góc phương bắc kia ư?”

Bị cự tuyệt, Dasos lập tức hóa thành một con sư tử điên, giận dữ chất vấn ta.

“Bởi vì không thể nào, ta lấy danh nghĩa của thánh quang xin thề, ta không có hứng thú với đàn ông, chỉ yêu thích phụ nữ.”

Đấu trường vừa sôi trào lên lập tức nguội lại, bọn họ vừa thấy đế vương của mình bị đá không thương tiếc.

Đối với thần chức giả như thánh kỵ sĩ, lời thề lấy bản nguyên lực lượng là cực kỳ chân thực, nếu không sẽ bị tước mất thần ân. Mà nhìn thánh quang vẫn đang phun trào từ thân thể cô công chúa kia, vậy không thể nghi ngờ lời nàng nói là thật.

Còn ta thì trực tiếp đi đến chỗ một người khác đang nằm ở lôi đài, vị ‘yến vũ kiếm’ Svina vừa thất bại vì bị vạch trần thân phận.

“Cảm tạ đế quốc Oran tổ chức cuộc tuyển bạt kỵ sĩ thủ hộ này, để ta có cơ hội được thấy vị kị sĩ đáng yêu đến vậy, ân, là nàng.”

Ta cúi thấp đầu, hôn nhẹ lên đầu trán cô thiếu nữ đã hóa ngốc trước mặt, hoàn thành nghi thức sau cùng.

“Kị sĩ và công chúa vừa thấy đã chung tình, một đoạn giai thoại đản sinh từ đó, đáng chúc mừng, đáng chúc mừng.”

Trăm ngàn năm sau, lịch sử có một đoạn ghi chép như vậy: Renee Lam thời còn là nữ tính – hay còn được biết nhiều hơn với cái tên ‘công chúa bách hợp’ – sở hữu một hậu cung với số lượng lên đến ba chữ số. Trong đó, Svina Nelson chính là thủ tịch kị sĩ và thủ tịch phi tử của nàng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện