Kỳ nghỉ hè xảy ra hai chuyện lớn.

Chuyện lớn đầu tiên, vào đêm hè nào đó thầy chủ nhiệm lớp Dư Dục Sâm trong lúc chơi bóng rổ chân tay lẩm cẩm va chạm với một đứa bé, ngã xuống đất gãy mất một cái chân.

Chuyện lớn thứ hai là Phùng Hân Hân hẹn hò rồi, nhưng mà cuộc tình này chẳng kéo dài nổi hai tháng, vừa mới khai giảng đã bị đằng trai cắm cái sừng dài ơi là dài.

Nhìn qua thì hai chuyện này không dính dáng gì đến nhau, nhưng trên thực tế lại có mối quan hệ rất chặt chẽ đối với Dư Dục Sâm. Về sau nhìn lại, Dư Dục Sâm cảm thấy đây chính là sự giúp đỡ ông trời ban cho mình.

Sau khi bị gãy chân, thầy chủ nhiệm được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật của bệnh viện, lúc đẩy ra giữa hai chân mọc thêm một tấm thép. Bác sĩ bảo ít nhất phải nằm trên giường bệnh hơn một tháng.

Cứ coi như qua một tháng này thầy chủ nhiệm có thể xuống giường đi lại, nhưng lớp số 5 nằm ở tầng 4, thầy chủ nhiệm có chống nạng cũng không leo lên nổi. Bây giờ đổi phòng học cũng không hợp với tình hình thực thế cho lắm, phòng giáo vụ thẳng tay phê chuẩn cho thầy chủ nhiệm nghỉ bệnh dài hạn, để ông dưỡng thương cái chân cho tốt, lớp số 5 sẽ do giáo viên khác phụ trách.

Nhưng mà thầy chủ nhiệm vừa về dưỡng thương, lớp số 5 hoàn toàn không có ai quản lý. Sau khi mở họp nghiên cứu, phòng giáo vụ quyết định để cô giáo tiếng Anh của lớp thay thầy chủ nhiệm cũ làm chủ nhiệm tạm thời.

Cô giáo tiếng Anh mảnh mai yếu ớt, tính tình cực kỳ tốt. Chẳng ai trong lớp sợ cô hết, trong tiết học lớp vô cùng loạn, thái độ đi học chẳng nghiêm túc chút nào. Cô giáo tiếng Anh cơ bản không quản được đám học sinh, chẳng qua lúc trước không đứa nào dám càn rỡ quá mức vì ngại uy quyền của thầy chủ nhiệm. Giờ thầy chủ nhiệm vào viện rồi, cô nhận lớp số 5 nên đám con trai trong lớp không thèm kiêng nể gì nữa.

Giờ tự học buổi tối bọn họ lén lút trốn học đi quán net, được mấy buổi liên tiếp thì cuối cùng cũng bị bảo vệ bắt quả tang.

Đám không nên thân này khiến cô giáo tiếng Anh giận tới mức khóc lên, chạy đến phòng giáo vụ nói rằng mình thật sự không làm được chức chủ nhiệm tạm thời này, bảo phòng giáo vụ tìm người khác.

Phòng giáo vụ lại suy xét lần nữa, quyết định để Thẩm Hành Giản không dạy nặng, lại là nam lên làm chủ nhiệm tạm thời của lớp số 5, hẳn là có thể quản lý được đám con trai nghịch ngợm này.

Tính tình Thẩm Hành Giản cũng tốt, chuyện này cả lớp đều biết, đám con trai ban đầu chẳng coi Thẩm Hành Giản ra gì, chỉ là mới bị bảo vệ túm được một lần nên giờ không dám trốn học ra ngoài chơi net, chịu đựng ngồi yên mấy ngày.

Nhưng sau đó họ mới phát hiện ra Thẩm Hành Giản tính tình tốt ấy làm chủ nhiệm tạm thời không qua loa chút nào cả. Đã mấy giờ tự học liền anh đều đến kiểm tra, ai không có mặt lúc đó sẽ bị gọi điện về cho phụ huynh, quả thật còn quản lý nghiêm hơn thầy chủ nhiệm cũ.

Dưới “vũ khí đanh thép” của Thẩm Hành Giản, lớp số 5 đã ổn định lại.

Bên cạnh Thẩm Hành Giản, giờ tự học nào Dư Dục Sâm cũng lên trên bục giảng buông xả mấy lời hung ác. Cậu bảo nếu có ai dám trốn học gây chuyện cho Thẩm Hành Giản trong khoảng thời gian anh chủ nhiệm lớp, cậu sẽ khiến cả học kỳ này của người đó không dễ dàng chút nào.

Mọi người không hiểu tại sao Dư Dục Sâm bỗng nhiên ra trận, họ nhìn Dư Dục Sâm như nhìn một đứa ngốc. Cảm giác như đang quay lại hồi tiểu học, Dư Dục Sâm giống hệt tên lớp trưởng phiền phức ngày nào cũng lẽo đẽo sau lưng thầy giáo mở miệng mách lẻo.

Nhưng Dư Dục Sâm không thấy vậy, từ khi Thẩm Hành Giản lên làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời, hàng ngày cậu sẽ có nhiều cớ hơn để đến văn phòng tìm anh, mà trong giờ tự học cậu cũng chẳng cần kiếm anh nữa, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Thẩm Hành Giản đang ngồi trên bục giảng chấm bài rồi.

Lớp mười hai bận bịu trôi qua nhanh hơn bình thường nhưng lại đầy ý nghĩa.

Xong chuyện thầy chủ nhiệm gãy chân thì đến Phùng Hân Hân.

Chuyện của Phùng Hân Hân kể ra thì có hơi thảm, Dư Dục Sâm không được trực tiếp nghe kể nên chỉ biết một phần câu chuyện thôi.

Từ lớp 11 Phùng Hân Hân đã bắt đầu qua lại mờ ám với tên con trai này, đến lúc thi cuối kỳ thì chính thức xác nhận quan hệ. Cuối cùng hai người ở bên nhau chưa đến hai tháng, vừa khai giảng cái tên trai tồi kia đã cắm cái sừng dài, khiến cô khóc mất ba ngày liền, mắt sưng như hạt hạnh nhân.

Phùng Hân Hân từ đó vùi trong lớp chẳng ra khỏi cửa, không muốn để mọi người biết, nhưng lớp số 5 với lớp số 17 đối diện nhau, Dư Dục Sâm không thể không biết chuyện này. Cậu ngồi cùng bàn với Phùng Hân Hân suốt một năm lớp 10, khi ấy là bạn tốt hiện tại là “khuê mật tốt”. Giờ đây khuê mật tốt gặp phải trai tồi, khóc lóc suốt ngày không hơi đâu mà học hành, làm sao Dư Dục Sâm không trút giận thay cô được.

Thừa lúc tan học Dư Dục Sâm xông vào lớp số 17 tìm Phùng Hân Hân, Phùng Hân Hân đang gục xuống bàn vùi đầu vào khuỷu tay mình. Dư Dục Sâm nhìn cô, rồi nhìn Diêu Phán ngồi bên cạnh an ủi cô. Diêu Phán lắc lắc đầu với Dư Dục Sâm.

Dư Dục Sâm gõ bàn một cái, Phùng Hân Hân bèn ngẩng đầu lên, vành mắt cô đỏ hoe, giọng nói cũng khàn khàn: “Làm gì đó?!”

“Bị bắt nạt hở?” Dư Dục Sâm hỏi.

“Liên quan gì đến ông?!” Giọng cô còn pha chút nghẹn ngào.

“Rồi, biết rồi, chuyện này bà không cần để ý đến.” Dư Dục Sâm nhìn bộ dạng của Phùng Hân Hân thì biết ngay chuyện này không chỉ đơn giản như thế, Phùng Hân Hân hèn quá đi, gặp chuyện chỉ biết khóc. Nhưng cậu lại không nuốt nổi cục tức này, cậu muốn lấy lại danh dự giúp Phùng Hân Hân.

Sau đó Dư Dục Sâm kể lại chuyện này cho Chu Thanh, Từ Duyệt nghe. Hai người họ cũng muốn cùng nhau ra tay trút giận thay Phùng Hân Hân.

Ban đầu Dư Dục Sâm muốn chặn tên nhóc kia lúc tan giờ tự học buổi tối rồi đập cho một trận, báo thù giúp Phùng Hân Hân một phen, nhưng lại không biết sao lại bị lộ ra ngoài. Giờ tự học buổi tối vừa kết thúc, bọn họ còn chưa chặn được người đã gặp bác bảo vệ cầm đèn pin cùng giáo viên bên phòng giáo dục.

Cuối cùng, cuộc hẹn không thành công mà còn bị phê bình kiểm điểm.

Đám Dư Dục Sâm bị “Địa Trung Hải” xách đến văn phòng phê bình, ngay cả Thẩm Hành Giản tan sở về nhà cũng bị gọi đến văn phòng nghe “Địa Trung Hải” mắng.

“Ẩu đả đánh nhau?! Các cậu là lưu manh giang hồ côn đồ xóm chợ hay là học sinh lớp 12 đấy hả?!!!” Chủ nhiệm Phùng chỉ vào mũi của ba phần tử gây chuyện đang đứng trước mặt, lần lượt mắng từng người một. “Nếu chúng tôi không kịp biết tin đồn rồi bóp chết cái trận đánh nhau này từ trong trứng nước, thì hậu quả chính là ngày mai trường ta sẽ lên bản tin thời sự đấy! Rồi tôi sẽ phải đến đồn công an lôi các cậu về đúng không?!”

“Lại đây lại đây, mấy cậu nói qua tôi nghe xem rốt cuộc chuyện này là sao?! Nói rõ ràng cẩn thận đầu đuôi câu chuyện cho tôi, nếu không mấy cậu hôm nay đừng nghĩ tới chuyện về nhà!”

Dư Dục Sâm cứng đầu không nói gì, “Địa Trung Hải” trông cái dáng vẻ của Dư Dục Sâm mà sắp nhồi máu cơ tim đến nơi, ông chỉ vào Dư Dục Sâm cậu cậu cậu cậu hồi lâu cũng không thốt ra lời.

“Báo cáo!” Bỗng nhiên Phùng Hân Hân thở hồng hộc xuất hiện ở cửa văn phòng, trên đường về nhà cô nghe được tin bèn lập tức quay đầu chạy về phía trường học.

“Chủ nhiệm, thật ra…”

Cô còn chưa nói xong Dư Dục Sâm đã đứng dậy, một lời nhận hết tội về mình: “Chủ nhiệm, là do em đầu têu, không liên quan gì đến các bạn khác đâu ạ.”

“Khá nghĩa khí đấy!” Phùng chủ nhiệm không để ý tới cậu, nhìn Phùng Hân Hân: “Bạn nữ kia, em muốn nói gì?”

“Em…” Phùng Hân Hân vừa thốt ra chữ đầu tiên đã bị Dư Dục Sâm trừng mắt, nhốt hết lời muốn nói vào trọng bụng, lắc đầu, “Em không muốn nói gì hết ạ.”

“Được rồi, chuyện này để mai tôi xử lý hẳn hoi sau, ba cậu về viết cho tôi một bản kiểm điểm trước đã, năm ngàn chữ. Thứ hai đứng lên đọc trước mặt toàn bộ thầy trò trường ta! Có nghe thấy không?!”

“Còn cái tên đầu têu kia. Ngày mai cậu gọi phụ huynh đến đây.”

Chủ nhiệm Phùng xử lý xong cũng không thả họ đi, ông bảo phải đợi Thẩm Hành Giản đến mới thả bọn họ về được.

Thẩm Hành Giản đến rất nhanh, anh vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Chủ nhiệm Phùng kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho Thẩm Hành Giản nghe.

“Tiểu Thẩm à, tôi không ác ý gì với cậu đâu, tôi còn mới khen cậu quản lý lớp số 5 tốt đó, thế mà chưa chi đã đưa tôi một chuyện lớn như thế này, cậu làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời đúng là…”

“Chủ nhiệm Phùng, quả thật tôi có trách nhiệm chính trong việc này, chỉ trách tôi không phát hiện kịp thời…”

“…”

Dư Dục Sâm đứng bên cạnh nghe chủ nhiệm Phùng mắng mỏ Thẩm Hành Giản thì còn thấy khó chịu hơn cả lúc mình bị mắng. Cậu cắn môi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, trái tim dần dần trĩu nặng, mũi cũng hơi ê ẩm.

Cuối cùng chủ nhiệm Phùng cũng mỏi mồm, xua tay bảo Thẩm Hành Giản dẫn bọn họ về.

Quãng đường từ văn phòng đến cổng trường trở nên dài vô tận, bốn người đều cúi đầu không lên tiếng. Đến cổng, Thẩm Hành Giản mới dừng chân nói: “Cũng đã muộn rồi, các em tranh thủ thời gian về nhà trước đi, có gì ngày mai lại giải quyết.”

Từ Duyệt, Chu Thanh cùng Phùng Hân Hân lí nhí “Dạ” một tiếng rồi quay người rời đi, Dư Dục Sâm vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cậu nhìn Thẩm Hành Giản, cổ họng căng lên: “Thầy ơi…”

“Chủ nhiệm Phùng dặn em ngày mai mời phụ huynh đến đây.”

“Em biết ạ, thật ra em…” Dư Dục Sâm muốn mở miệng giải thích, cậu không cố tình gây phiền phức cho Thẩm Hành Giản đâu.

Thẩm Hành Giản bảo: “Em không cần nói gì cả, thầy biết hết mà. Nhưng đánh nhau đúng là một việc rất nghiêm trọng, về sau không được phép tái phạm nữa.”

Dư Dục Sâm nghèn nghẹn cất tiếng “Dạ.”

Thẩm Hành Giản nở nụ cười với Dư Dục Sâm, vươn tay xoa xoa đầu cậu: “Được rồi, về nhà thôi.”

Ban đêm Dư Dục Sâm gọi điện cho Dư Tín Hoành kể về chuyện này. Dư Tín Hoành không nói gì thêm, dời cuộc họp ngày mai để về nhà ngay trong đêm, hôm sau cùng Dư Dục Sâm đến trường.

Thành tích của Dư Dục Sâm rất tốt, là một mầm non tương lai được dạy dỗ vô cùng cẩn thận, lớp 12 lại là một năm học quan trọng không thể hời hợt, chủ nhiệm Phùng, Thẩm Hành Giản cùng Dư Tín Hoành bàn về chuyện đánh nhau của Dư Dục Sâm mất đến hai tiết.

Hai tiết này Dư Dục Sâm ngồi trong lớp mà hoảng sợ không thôi, Chu Thanh và Từ Duyệt ngồi bàn trước đang lén lút mở điện thoại chép kiểm điểm như điên. Giờ ra chơi Phùng Hân Hân qua đây, tối hôm qua cô mới khóc xong, mắt càng sưng hơn, cô đưa Dư Dục Sâm bản kiểm điểm mình thức trắng đêm để viết, vừa mở miệng đã nói xin lỗi cậu.

Dư Dục Sâm ra vẻ không kiên nhẫn: “Có gì đâu mà xin lỗi, cũng không hoàn toàn là vì bà, tôi đã sớm ngứa mắt cái tên kia rồi. Được rồi được rồi, tranh thủ thời gian về lớp bà đi.”

Phùng Hân Hân sụt sịt mũi, trưng khuôn mặt tươi cười với Dư Dục Sâm, nói: “Nhị Ngư, ông có nghĩa khí quá đi, tôi sẽ bao cơm ông cả tuần này luôn.”

“Ôi trời Phùng Hân Hân, còn hai đứa tôi nữa này!” Chu Thanh với Từ Duyệt cũng sáp lại nói.

“Đi! Tôi bao tất!” Phùng Hân Hân hào khí ngất trời đáp.

Đến giữa buổi học họ mới nói chuyện xong, Dư Tín Hoành xuất hiện ở cửa lớp gọi Dư Dục Sâm ra ngoài, Dư Dục Sâm ngoan ngoãn bước ra với dáng vẻ phục tùng, cụp mắt xuống chuẩn bị nghe dạy dỗ.

Dư Tín Hoành thở dài nói: “Lớp 12 căng thẳng, mẹ con phải đi làm, bố cũng phải đi làm. Trong nhà không có ai quản lý thường xuyên cũng không ổn, bố đã cùng chủ nhiệm và thầy Thẩm của con bàn bạc qua.”

“Hay là con đến nhà thầy Thẩm ở đi, để thầy ấy trông con?”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện