Được hai vị đại phu dốc lòng chữa trị, thân thể Nguyệt Nha phục hồi rất nhanh, cảm xúc cũng dần ổn định lại. Vốn muốn mau chóng đưa người về bộ tộc Trục Nguyệt, nhưng Đa Cát lại thấy Linh Tinh Nhi thường xuyên tới trò chuyện với nàng, quan hệ hai người dường như không tệ, cuối cùng quyết định ở thêm một thời gian, thuận tiện xem xem có giúp đỡ được gì hay không.

Chưa đến mười ngày, chính xác là ngày thứ bảy, Gia Nhĩ Đằng đã sai người gửi đến một phong tín hàm, giao hẹn sẽ gặp Quý Yến Nhiên tại một vùng sa mạc cách Nhạn thành mấy chục dặm—ở vào thời kì hoà bình, đây là nơi các phiên chợ mậu dịch thường tụ họp, nhưng hiện nay, chí ít là cho đến khi Gia Nhĩ Đằng chịu thu dã tâm của mình lại, Đại Lương có thể rút binh về, dân chúng cũng không dám bén mảng lại gần.

Vân Ỷ Phong nói: "Để ta đi cùng Vương gia."

"Trời lạnh như thế, ở nhà đợi ta đi." Quý Yến Nhiên nắm lấy hai tay hắn, đưa lên miệng hôn hôn, "Đừng lo."

"Đối phương một là con cáo già giảo hoạt, sao ta có thể không lo cho được." Vân Ỷ Phong hơi nhíu mày. Chẳng cần đám phán, đến đứa trẻ ba tuổi ở Tây Bắc này có khi cũng biết thứ mà Gia Nhĩ Đằng muốn là gì. Đánh đuổi vu tộc Dạ Lang và cứu chữa cho Nguyệt Nha đều là những việc bọn họ tình nguyện làm, cho nên nếu có kết thúc hợp tác với Gia Nhĩ Đằng tại đây, cũng chẳng có gì đáng tiếc hết.

"Khả năng nào cũng vậy, chỉ cần có liên quan đến Huyết Linh chi, liên quan đến ngươi, ta đều muốn thử một lần." Quý Yến Nhiên ôm hắn, thấp giọng nói, "Ta yêu ngươi như mạng sống, có thể không tiếc mình xông pha khói lửa vì ngươi, nhưng cũng biết việc gì nên làm việc gì không, hắn đâu thể uy hiếp được, hmm?"

Vân Ỷ Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vòng tay ôm chặt lấy eo đối phương, rầu rĩ nói: "Được rồi, ta chờ ngươi về."

Đi cùng Quý Yến Nhiên có Lâm Ảnh, hai người vừa khởi hành từ phủ Tướng quân, Lý Quân đã chạy hùng hục đuổi theo, thở hổn hển nói: "Chờ chút chờ chút!"

Lâm Ảnh khó hiểu: "Bình Lạc Vương có việc gì mà phải vội vã thế?"

"Không có việc gì, chỉ là muốn căn dặn vài câu thôi." Lý Quân lo lắng nói, "Nhất định phải lấy được Huyết Linh chi bằng bất cứ giá nào, lừa Gia Nhĩ Đằng một chút cũng được, giải độc cho Vân môn chủ quan trọng hơn." Càng nói, thanh âm càng nhẹ đi, "Ta nói thật, hắn giấu tiệt chuyện mấy ngày vừa rồi liên tục nôn ra máu, sắp không chống chịu nổi nữa rồi mà vẫn không cho phép ta nói với Thất đệ, Mai tiền bối cũng có thể làm chứng điều này."

Lâm Ảnh nghe vậy lo lắng, nhìn sang Vương gia ở bên cạnh, bình thường nhìn sắc mặt và tinh thần Vân môn chủ không tệ, còn tưởng là Tễ Liên vẫn có tác dụng chứ, thì ra là không phải sao? "Về với Vân nhi đi." Quý Yến Nhiên nói, "Ta sẽ quay lại nhanh thôi."

Lý Quân đáp ứng, khoanh tay đứng trước cổng nhìn hai người rời đi, trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng.

Trong buồng sưởi sau nhà, Vân Ỷ Phong ngồi cạnh bàn, trên người khoác tấm áo choàng dày mềm mại, một tay chống đầu, ngẩn người nhìn về phía trước. Bức tranh Tết dán trên tường có cá chép sặc sỡ cùng đứa nhỏ bụ bẫm, còn có cả Thọ Tinh lão nhân, nhìn thế nào cũng thấy mừng vui rạng rỡ, cát tường đầy phòng.

(*Thọ Tinh lão nhân: biểu tượng của sự trường thọ, ở mình chính là ông Thọ trong Phúc-Lộc-Thọ đó)

Vì vậy Lý Quân tranh thủ nói: "Ngươi yên tâm, Thất đệ nhất định sẽ lấy được Huyết Linh chi thôi mà."

"Không phải là ta đang chờ Huyết Linh chi." Vân Ỷ Phong ngồi thẳng dậy, "Ngẫm lại thì làm như ngươi nói, muốn bắt giặc trước bắt vua—bắt giam luôn Gia Nhĩ Đằng có khi lại chí lí."

Lý Quân vỗ đùi, vậy thì làm thôi, hiện tại vẫn còn kịp mà!

Vân Ỷ Phong cười cười, hỏi hắn: "Vương gia với Lâm phó tướng đi rồi à?"

"Phải, nếu tiến triển thuận lợi thì tối nay là về thôi." Lý Quân châm trà cho hắn, "Ngươi muốn ra ngoài một lát, hay về phòng nghỉ ngơi?"

"Chẳng muốn gì hết." Vân Ỷ Phong vẫn lơ đãng đáp lại.

Lý Quân nghĩ nghĩ một hồi, nói: "Hay muốn nghe ta kể về địa phương nổi tiếng, bao gồm cả Giang Nam mà ngươi vẫn luôn muốn tới không." Hắn là người Hoàng gia, lại được cái ham vui, tất nhiên đã đi qua vô số cảnh đẹp, thưởng thức vô vàn mĩ nhân, đến nay vẫn chưa cưới ai, không phải vì không yêu giai nhân, mà là nhiều quá yêu không xuể.

Vân Ỷ Phong nói: "Nơi ta muốn đến ở Giang Nam, là thành Thương Thuý." Nghe tên đã có thể tưởng tượng ra một vùng núi xa nước gần ẩn hiện trong sương mù. Trùng hợp là Lý Quân quả thực đã ở đó mấy tháng, nay vừa vặn có cái để mà kể cho hắn, từ con hẻm nhỏ trải đá vôi, tường trắng ngói đen hai bên đường, cho đến cành đào trắng hồng đua ra khỏi góc mái, thấm đẫm gió mưa toả ra mùi hương nhàn nhạt.

(*thương thuý: sắc xanh ngát bao la của cây cỏ)

Lý Quân phấn khởi: "Sau này ngươi với Thất đệ cũng mua một căn như vậy đi."

Vân Ỷ Phong cười cười: "Ừ."

"Đến lúc ấy, ta sẽ đến thành Thương Thuý mở một tiệm đồ cổ, hoặc một tiệm gấm vóc, hoặc mở hẳn một phường ca múa luôn." Lý Quân hớn ha hớn hở, sống thế có mà sướng như tiên.

(*phường ca múa: cũng là nơi giải trí nhưng nhân viên ở đây bán nghệ chứ không bán thân như ở lầu xanh)

Vân Ỷ Phong nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi hắn, muốn mở phường ca múa sao không đến thành Kim Lăng, phồn hoa huyên náo nhuyễn ngọc sinh hương ở đó mới phù hợp chứ. Chứ thành Thương Thuý trầm như vậy, ngươi mở cái nơi ăn chơi xa xỉ thế có mà lỗ vốn.

"Căn bản là muốn ở gần ngươi với Thất đệ thôi mà." Lý Quân tự mình rót thêm trà, lại kể tiếp về thành cảnh vật con người ở thành Thương Thuý, huyên thiên nửa ngày mới phát hiện người cùng bàn đã thiếp đi từ bao giờ.

Bao lấy giấc mộng nhẹ như bông, là cảnh xuân tháng ba xinh đẹp, cùng gió thổi dương liễu đung đưa.

Vân Ỷ Phong mơ màng nghĩ, này cũng coi như là được thấy tận mắt rồi.

...

Đoàn người của Gia Nhĩ Đằng đã đến từ trước, trong gian phòng trống—mà lúc trước hẳn từng là một lò mổ, bàn đá còn vương vết máu khô, góc tường lộn xộn đống dao phay rỉ. Khung cảnh đã tệ, mấy chục ánh nến còn không ngừng nhảy nhót, bầu không khí lại càng thêm bí bức.

Lâm Ảnh nói: "Đại thủ lĩnh chọn chỗ khéo thật."

"Giữa một vùng hoang mạc cằn cỗi, lấy đâu ra nơi nào tử tế hơn, đành phải chọn ở đây thôi." Gia Nhĩ Đằng nói, "Nhưng Vương gia yên tâm, mảnh đất này sẽ không như vậy mãi đâu."

Quý Yến Nhiên nhướn mày: "Sao, Đại thủ lĩnh quyết định hợp tác với Đại Lương, trị cát thông thương cho người dân rồi à?"

"Không phải hợp tác, mà là giao mảnh đất này cho ta." Giọng nói Gia Nhĩ Đằng trầm thấp, lớp áo choàng đen to sụ chạm đất, bị gió thổi qua mà vẫn như tầng sương mù dày đặc dữ tợn không xê dịch chút nào, ánh mắt hắn sáng rực, "Ta muốn mười toà thành của Tây Bắc Đại Lương, đây chính là điều kiện thứ ba."

Quý Yến Nhiên trầm mặc nhìn thẳng hắn, Lâm Ảnh ở bên lên tiếng: "Nếu ta nhớ không nhầm, chính Đại thủ lĩnh đã từng cam kết, điều kiện thứ ba không dính líu gì đến Đại Lương, bách tính hay quân đội, cũng sẽ không chủ động gây ra chiến tranh."

"Đại Lương đã có ngàn dặm phía Nam phì nhiêu màu mỡ, cần gì giữ chặt lấy mười thành Tây Bắc xơ xác nghèo nàn này nữa, chi bằng hãy giao lại cho ta, bách tính cũng sẽ có lợi hơn." Gia Nhĩ Đằng nói, "Về chuyện quân đội chiến tranh gì đó, chỉ cần Tiêu vương điện hạ đáp ứng, thì tất thảy sẽ đều diễn ra trong hoà bình nắng đẹp, không một ai phải chết kia mà."

Quý Yến Nhiên lạnh giọng: "Có giao lại được mười thành Tây Bắc hay không, e là không phải do ta quyết định."

"Phải rồi, tất nhiên là cần được Hoàng đế Đại Lương chấp thuận, thế nhưng Hoàng đế có chấp thuận hay không, vẫn phụ thuộc vào Vương gia." Gia Nhĩ Đằng nói, "Dẫu sao Hoàng đế ở xa, Tây Bắc lại là địa bàn của Vương gia."

Lâm Ảnh đứng bên, nghĩ bụng, cái cuộc đàm phán thì chết tiệt, gió bên ngoài lại còn thổi như vũ bão muốn cuốn bay nóc nhà tồi tàn phía trên. Hắn xuất thân từ cao môn vọng tộc nơi Vương thành, dù vào quân doanh đã lâu, bình thường vẫn rất ít khi nói tục, mà lúc này cũng không nhịn được mà hỏi thăm tổ tông họ hàng đối phương một phen.

Quý Yến Nhiên không chút nao núng: "Sao, Đại thủ lĩnh có cách nào thuyết phục hoàng huynh cắt mười thành Tây Bắc cho ngươi rồi à?"

"Chỉ cần Vương gia phối hợp thôi." Gia Nhĩ Đằng ngồi ở đầu còn lại của chiếc bàn dài, hơi rướn người lên, "Ta cam đoan từ nay về sau, giữa bộ tộc Cát Đằng và Đại Lương sẽ chỉ có hoà bình trăm năm. Dân chúng có thể tự do trao đổi buôn bán, tiền đẹp rượu ngon chất đầy nhà. Ta sẽ giúp Đại Lương giữ vững an ổn cho toàn đại mạc thảo nguyên này, để Tây Bắc không còn chiến hoả, Vương gia cũng có thể giải giáp quy điền, về nơi non xanh nước biếc ẩn cư cùng người trong lòng.

Hoà bình và ấm no, đây vẫn luôn là khát vọng của nhân dân Tây Bắc bấy lâu nay, mở cửa thông thương, nghe cũng hấp dẫn không kém. Gia Nhĩ Đằng nói tiếp: "Muốn đổi lấy tất cả những điều này, cái giá chỉ là mười toà thành hoang vu xơ xác mà thôi, một khi Vương gia gật đầu, tự ta sẽ có biện pháp khiến Hoàng đế Đại Lương ban thánh chỉ xuống."

"Huống chi, không vì bách tính, thì cũng là vì Vân môn chủ."

"Một tháng sau, nếu Vương gia còn chưa đưa ra một câu trả lời chắc chắn cho ta, toàn bộ Huyết Linh chi sinh trưởng trong sương đêm sẽ bị giội dầu hoả đốt thành tro."

Một cánh cửa bị cuồng phong thổi đập vào tường đánh "rầm", vỡ nát.

Sắc trời ảm đạm, tầm nhìn mù mịt cát vàng bay.

Trước khi rời đi, Gia Nhĩ Đằng còn quay đầu nói thêm: "Đúng rồi, cũng thỉnh Vương gia mau trả Chu Cửu Tiêu và Dương Bác Khánh về lại bộ tộc Cát Đằng."

Tiếng vó ngựa bên ngoài xa dần, gió cũng dần yếu đi.

Lâm Ảnh thăm dò: "Vương gia?"

Quý Yến Nhiên không nói lời nào, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận tối sầm, qua một lát mới lên tiếng đáp lại: "Đi, về thôi."

...

Vân Ỷ Phong đã đi ngủ, Lý Quân vừa canh giữ vừa gật gà gật gù ở gian ngoài, thấy hai người trở về, vốn muốn ra hỏi han một chút, kết quả bị Lâm Ảnh dùng ánh mắt ngăn lại, đành thức thời thấp thỏm nói: "Vậy... vậy ta đi ngủ trước đây, đúng rồi, tối nay Vân môn chủ còn chưa ăn gì đâu, lên ngủ từ rất sớm, dường như không được khoẻ."

Quý Yến Nhiên ném áo choàng qua một bên, lập tức đi vào phòng ngủ.

Bên trong, Vân Ỷ Phong đang cuộn mình, dùng giọng mũi nghèn nghẹt nói: "Vương gia đừng nghe Bình Lạc Vương, căn bản do ta lười dậy thôi, mì gà nhà bếp nấu hồi tối lại còn rất khó ăn."

Quý Yến Nhiên ngồi xổm bên giường, áp mu bàn tay lên trán hắn.

Vân Ỷ Phong nói: "Đã nói rồi, ta không sao mà, mau đi tắm đi."

Quý Yến Nhiên thở dài: "Không hỏi ta kết quả đàm phán ra sao à?"

"Có gì mà không đoán được." Vân Ỷ Phong quấn chăn chặt thêm một chút, "Thứ mà hắn muốn, là mười lăm hay là hai chục toà thành trì của Tây Bắc?"

"Chưa tham đến mức đấy." Quý Yến Nhiên gác cằm lên gối hắn, giọng nói khàn khàn, "Hắn chỉ đòi mười thành thôi."

"Mơ đi, một toà cũng không, nửa cái làng cũng không cho hắn." Vân Ỷ Phong bĩu môi, "Nghe ta, đi rửa mặt đi."

Hai người nói với nhau nhẹ nhàng, cứ như một đôi vợ chồng trẻ trước giờ đi ngủ đang kể chuyện hàng xóm lại sang vay gạo, quyết rồi đấy, tuyệt đối không được cho hắn đâu.

Quý Yến Nhiên miễn cưỡng cười cười, dịu dàng hôn lên mặt hắn: "Ừ."

-

vtrans by xiandzg
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện