Kì thực Vân Ỷ Phong còn chưa có hưởng thụ đủ cuộc sống chỉ có ăn ăn uống uống và nghiên cứu ẩm thực như hiện tại, thậm chí hắn nhất quyết cho rằng mình chỉ đang "tìm hiểu" về loại sinh hoạt sướng như tiên này chứ không hơn—quả nhiên là xa hoa sinh sa đoạ, môn chủ Phong Vũ môn mạnh bạo hùng hồn ngày nào, giờ chỉ muốn ở lì lại Giang Nam, Vương thành, hoặc một địa phương xinh đẹp nào đó, làm một nông dân chuyên cần.

Nhưng vấn đề nan giải còn đó, Giang gia vẫn loạn như thế, hắn chỉ đành gác lại kế hoạch trồng trọt, gọi mười mấy tên đệ tử Phong Vũ môn ở các thành trấn quanh đó đến hỗ trợ tìm manh mối.

"Đây là tất cả đồ vật liên quan đến Nhị thúc." Giang Lăng Phi dẫn đám người vào một căn chứa sách, "Phần lớn đều là tranh chữ, thư từ và sổ sách, cùng chút đồ lặt vặt của hắn khi còn sống—vốn định chờ bao giờ Tam tỷ về thăm nhà sẽ giao cho nàng xử lí, nên được giữ gìn rất tốt."

Vân Ỷ Phong gật đầu: "Giang đại ca yên tâm, bọn ta sẽ xem xét cẩn thận, tuyệt đối không làm hỏng."

"Vậy ngươi bắt đầu đi, ta phải đi chút công chuyện khác bây giờ." Giang Lăng Phi vỗ vỗ vai hắn, "Cứ tự nhiên như ở nhà, cần gì thì tìm quản gia."

Đệ tử Phong Vũ môn hiển nhiên đã quá quen với việc tìm manh mối, dù Giang Nam Mục khi còn sống cứ rảnh ra là làm thơ vẽ tranh, thi thoảng lại trao đổi thư từ với tri âm ở xa, để lại một phòng chứa đầy tranh và chữ, nhưng vì được sắp xếp quy củ nên nhiệm vụ rà soát không quá khó khăn, cứ thế một ngày trôi qua.

Hoàng hôn buông xuống, Vân Ỷ Phong đang đứng vươn vai trong sân, nhìn chân trời ngập tràn nắng chiều đỏ rực ánh vàng của ngày thu, gió nổi mây tụ ùn ùn kéo đến, liền liên tưởng đến đại mạc ở Tây Bắc. Từ biệt Nhạn thành cũng đã lâu, quả thật là có chút nhớ, hơn nữa lần trước rời đi vào lúc sống dở chết dở, hắn còn chưa có cơ hội thoả thích giục ngựa trên cát vàng đại mạc hay ngắm kĩ phong cảnh một chút, sau này có thời gian... Ái!

Vân Ỷ Phong ôm bả vai, xoay người nhìn bà lão hung dữ đang cầm cán bột trên tay, dở khóc dở cười nói: "Bà bà, sao người lại đánh ta?"

Đối phương là nô bộc cũ duy nhất còn sót lại của Giang Nam Mục, nghe nói thời trẻ là thợ may nổi tiếng, lận đận thế nào lại lấy phải một tên chồng hỗn trướng, suốt ngày phải lấy nước mắt rửa mặt. Nhị nãi nãi lương thiện thấy vậy ra mặt đưa nàng về, từ đấy ở lại Giang phủ suốt mấy chục năm, chưa một lần ra ngoài.

Lão bà bà cau có mắng hắn: "Đừng có mặc đồ trắng, rất giống quỷ, thay đồ đi, thay mau!"

"Được được được." Vân Ỷ Phong một lần nữa tránh đi cán bột, thuận miệng đáp cho có, "Mai ta thay liền, thay sang y phục đỏ chót luôn được không? Vậy mới rực rỡ cát tường ha."

"Thay luôn đi! Ai mặc đồ trắng cũng là quỷ, là quỷ giết người." Lão bà bà không dễ bị lừa gạt, ra sức chọc chọc vào ngực hắn, "Ngay ở đây, đâm một dao, trực tiếp xuyên qua."

Vân Ỷ Phong nghe xong nhăn mặt, lão bà bà này mặt mũi thì hiền lành mà sao nói chuyện lại đẫm máu vậy chứ. Thấy nàng vẫn huơ huơ cán bột trên tay như Tôn Ngộ Không, Vân Ỷ Phong buộc phải tìm cách dỗ người buông vũ khí, nhưng đối phương lại tiếp tục: "Chính mắt ta nhìn thấy, áo trắng giết áo xanh, còn ném áo xanh xuống giếng nữa, ngươi đó, mau đi thay áo đi!"

Vân Ỷ Phong: "..."

Vân Ỷ Phong thăm dò: "Giếng nào?"

"Cái giếng trong sân sau, đậy lại bằng đá tảng lớn." Lão bà bà thần thần bí bí ghé sát tai hắn, "Không tin thì ngươi đi mà xem, ta không nói dối đâu."

Vân Ỷ Phong hơi nhíu mày, sân sau quả thật có một cái giếng, đúng là được đậy lại bằng đá tảng, xung quanh rêu xanh mọc đầy, nhìn như một cây cột màu xanh tráng kiện, đã rất có tuổi, giết người sao... Đang mải nghĩ, Giang Lăng Phi và Quý Yến Nhiên cũng tiến vào từ ngoài sân, thấy hắn chìm trong suy tư liền hỏi: "Sao thế?"

"Vừa nói chuyện với lão bà ở khu nhà này, hình như nàng từng trông thấy một vụ án mạng nào đó." Vân Ỷ Phong nói, "Hay là Giang đại ca cho người kiểm tra cái giếng kia thử xem sao, biết đâu lại phát hiện ra thi hài thật."

Đang yên đang lành, bỗng dưng lại phát sinh ra chuyện này. Giang Lăng Phi phân phó mấy tên gia đinh xuống giếng tháo nước móc bùn sạch sẽ, quả nhiên phát hiện một bộ xương trắng co quắp trong góc, xương ngón tay vẫn đang trong tư thế cắm vào khe rãnh trên thành giếng, giống như đã khổ sở vùng vẫy hồi lâu mới mất mạng.

Hỏi lão bà kia lần nữa cũng không ích gì, bởi nếu không phải nói áo trắng giết áo xanh, thì chính là chỉ thẳng vào Vân Ỷ Phong, quy kết nhìn ngươi hiền lành hoa quý như Bồ Tát, nói chuyện ôn hoà nhã nhặn, thế mà tại sao lại giết người, nói đi, vì sao lại giết người kia chứ?

Khám nghiệm thi hài xong, Mai Trúc Tùng kết luận: "Hung án xảy ra ít nhất mười năm trước, người chết là một phụ nhân, xương đùi xương sườn và cánh tay đều có vết thương cũ, có lẽ sau khi trưởng thành từng bị trọng thương, hơn nữa nhìn tình trạng cong vẹo của xương hiện tại, dám chắc người chữa bệnh cho nàng khi ấy chính là một tên lang băm."

"Trên thân có nhiều vết thương cũ như thế, hẳn là người hành tẩu giang hồ." Giang Lăng Phi nói, "Nhưng nhị thúc hiền lành nhu nhược, sao có thể quen biết một bằng hữu hung ác như thế, đang ở nhà người ta làm khách mà đã nôn nóng giết người rồi."

Vân Ỷ Phong ngờ ngợ: "Có lẽ nào là... Tạ tiểu thư năm ấy, nàng giết tì nữ của mình?"

Bộ dáng ôn nhu hoa quý như Bồ Tát, từng ở lại nhà của Giang Nhị gia, võ công cao cường, từng đặc điểm đều rất ăn khớp. Nàng cũng từng nảy sinh mâu thuẫn với tì nữ của mình, lời phản kháng "vì cái gì ta không được phụ lòng Tướng quân" rất có thể chính là động cơ khiến nàng ra tay.

Tất nhiên, đây đều mới là suy đoán vô căn cứ, cũng có thể là một nhân sĩ giang hồ tàn ác khác giết người rồi vứt xác xuống giếng, chứ không liên quan gì đến Tạ Hàm Yên.

Ba người trong sân yên lặng nhìn nhau, không biết phải bắt đầu điều tra về câu chuyện từ mười năm trước này từ đâu, đang lúc im ắng, đệ tử Phong Vũ môn tất tả chạy vào, nói vừa tìm thấy một bức thư.

Một phong thư mười năm tuổi, được gửi từ đệ nhất phong lưu tài tử Khổng Trung của đất Hoài Nam đến cho Giang Nam Mục. Những trang đầu chỉ thảo luận thi ca, đến vài dòng viết ngoáy cuối cùng mới nói, nhờ phúc của Vương công tử mà mấy ngày trước hắn đã được diện kiến đệ nhất mĩ nhân nức tiếng của Nhạc thành, dung mạo đúng là rất diễm lệ, song chỉ đẹp chứ không có nội hàm, khí chất kém xa vị phụ nhân thanh nhã mà ta gặp ở nhà ngươi lần trước, thậm chí còn chẳng bằng tì nữ kiệm lời đi cùng khi ấy, chủ tớ hai nàng gần đây vẫn khoẻ chứ, được Ngũ gia đưa về Thương Tùng Đường, không ở nhà ngươi nữa, hay đưa về Tây Nam luôn rồi? Đưa về Tây Nam, lại thêm một chi tiết gắn với Tạ Hàm Yên. Đọc thư thì thấy, nàng không hẳn là khách của Giang Nam Mục, mà dường như là khách của Giang Nam Chấn gửi gắm cho Giang Nam Mục.

Giang Lăng Phi nói: "Ngũ thẩm tính tình cay nghiệt lại hay ghen, rất lợi hại. Cũng có khả năng là vì thế nên Ngũ thúc mới đưa khách đến chỗ Nhị thúc ở tạm."

"Bất luận thế nào, đều có thể thấy là Giang Ngũ gia quen biết Tạ tiểu thư, thậm chí quan hệ hai người còn không tệ." Vân Ỷ Phong nói, "Vậy mà mấy lần trước khi chúng ta nhắc đến Lư tướng quân, Tạ gia, hay cây đàn cổ tìm được trong Nhã Nhạc Cư kia, hắn vẫn tỏ ra không biết gì, làm như mờ mịt lắm."

Bởi nói, mật báo bên Hoàng thượng đúng là chuẩn, may mà kịp thời ngăn chặn con đường đến với chức chưởng môn của Giang Nam Chấn.

Trước mắt, mới chỉ có hai manh mối.

Thứ nhất, quan hệ giữa Giang Nam Chấn và Tạ Hàm Yên không hề đơn giản, ít nhất mười năm sau thất bại của Lư tướng quân, Tạ Hàm Yên từng đến Giang gia ở lại cùng tì nữ, Giang Nam Chấn còn ra sức giấu diếm chuyện này.

Thứ hai, Tạ Hàm Yên đã xảy ra mâu thuẫn với tì nữ của mình, trong lúc tranh cãi có nhắc đến "vì cái gì ta không được phụ lòng Tướng quân", đồng thời rất có khả năng vì thế mà ra tay giết nàng rồi quẳng xác xuống giếng.

Người ở khi xưa tại nhà Giang Nam Mục đã không còn, cho nên chỉ có thể bắt đầu từ Giang Nam Chấn.

Dĩ nhiên, dựa vào mình bức thư nhắc tới "phụ nhân thanh nhã" và "Tây Nam" thì chưa đủ để khẳng định đấy là Tạ Hàm Yên. Vì vậy Quý Yến Nhiên quyết định tới Hoài Nam cùng Vân Ỷ Phong.

Giang Lăng Phi nói: "Ta vừa tiếp nhận chức Chưởng môn, Ngũ thúc hẳn vẫn chưa nguôi ngoai, chắc sẽ còn giả bệnh thêm mấy tháng nữa, các ngươi cứ yên tâm đi đi, cứ để ta canh chừng Thương Tùng Đường."

Từ thành Đan Phong đến thành Vạn Lý ở Hoài Nam, cũng chính là quê quán của vị Khổng tài tử kia, nếu như đi đường không nghỉ đêm, thì chỉ mất có hơn mười ngày.

Phi Sương Giao và Thuý Hoa, một trước một sau lao đi vun vút trên đường lớn, gió thổi ào ào bên tai, tâm tình rất thoải mái. Vân Ỷ Phong vung tay phất roi, thúc ngựa đen bên dưới tăng tốc, Phi Sương Giao thấy vậy liền ngứa ngáy, cũng muốn tung vó đuổi theo, nhưng lại bị chủ nhân ghì lại.

"Ngươi đừng có mà vượt." Quý Yến Nhiên cười nhẹ, "Nếu lại thắng bọn họ nữa, thì đêm nay ngươi không có cà rốt ăn, mà ta cũng phải ngủ dưới đất đấy biết không."

Không biết Phi Sương Giao có hiểu hay không, nhưng bước chân cũng chậm lại thật, dường như đã quyết tâm vứt bỏ mặt mũi vì cà rốt.

Cứ như vậy, Thuý Hoa hiên ngang khí phách chạy đằng trước, Phi Sương Giao nhai cà rốt đuổi theo sau, rốt cục vào một buổi chiều, cũng đến được thành Vạn Lý.

Thành Vạn Lý, danh tự nghe thì khoa trương phách lối, nhưng thực chất đi từ đông sang tây thành còn chưa hết một canh giờ. Nơi ở của Khổng Trung cũng rất dễ tìm, trước nhà có một gốc liễu đại tướng xiêu xiêu vẹo vẹo, cổng vào sân mở he hé, Vân Ỷ Phong nhẹ gõ hai lần, cánh cửa gỗ "cọt kẹt" một tiếng, tự mở ra.

"Khổng tiên sinh có nhà không?" Vân Ỷ Phong hỏi.

Mãi một lúc sau, trong phòng mới truyền đến tiếng hỏi khàn khàn: "Ai tìm ta vậy? Vào đây rồi nói."

Cửa phòng ngủ bị đẩy mở, một nam tử tóc hoa râm đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thanh âm run rẩy: "Các ngươi là ai?"

"Bọn ta là người của Giang gia thành Đan Phong." Vân Ỷ Phong đặt điểm tâm thuốc bổ mang theo lên bàn, "Vừa lúc đi ngang qua thành Vạn Lý nên muốn vào thăm Khổng tiên sinh ít chút."

"Giang gia à." Nam tử chống người ngồi dậy, ngờ vực nói, "Đã mười năm rồi ta không gặp người Giang gia, có việc gì mà đột nhiên lại chạy tới đây?"

"Khụ." Vân Ỷ Phong nói, "Thực không dám giấu, bọn ta tìm được một phong thư cũ trong thư phòng của Giang Nhị gia, nên muốn thỉnh giáo Khổng tiên sinh vài điều."

Khổng Trung đã rõ: "Thì ra là vậy, được thôi. Các ngươi cứ hỏi đi, có điều trí nhớ ta gần đây không được tốt lắm, chỉ sợ nói loạn."

"Tiên sinh thử xem bức thư này đi." Vân Ỷ Phong lấy ra từ trong tay áo, "Còn nhớ chứ?"

Khổng Trung chỉ liếc qua một cái đã gật đầu; "Thư này đúng là do ta viết."

Vân Ỷ Phong lại hỏi: "Thấy trong thư nhắc đến một "phụ nhân thanh nhã", tiên sinh biết thân phận thật của nàng có quan hệ gì với Giang Ngũ gia không?"

"Nhìn khí khái điệu bộ, hẳn là đến từ một danh môn đại tộc." Khổng Trung cố gắng nhớ lại, "Nàng sở hữu tướng mạo dịu dàng, nhưng tính cách rất cương liệt, đồng thời còn có chút thái độ... bài trừ đối với Hoàng gia."

-

vtrans by xiandzg
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện