Trong Quan Nguyệt Các hoàn toàn yên tĩnh, phòng ngủ chỉ loé lên chiếc đèn dầu bị gió thổi lay động, phản chiếu lên cửa sổ một bóng hình không ngừng vặn vẹo.

Vân Ỷ Phong khựng lại, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không thể nói là do đâu, tựa hồ là quá mức tĩnh lặng, hoặc là... Hắn hơi nhíu mày, thoáng liếc đến Quý Yến Nhiên đã thấy đối phương đang nhìn mình, dùng khẩu hình nói ra một chữ.

"Máu."

Vân Ỷ Phong lập tức phản ứng, nhận ra điểm kỳ quái phảng phất trong bầu không khí nơi đây—là máu, mùi máu tươi, mùi máu tươi nhàn nhạt bị gió lạnh khuếch tán.

"Cha." Kim Hoán không phát giác điều gì, còn đang chậm rãi bám tường bước lên phía trước, "Người ngủ chưa?"

"Kim huynh!" Vân Ỷ Phong giữ chặt cánh tay hắn, "Đừng nhúc nhích vội."

"...Có chuyện gì vậy?" Kim Hoán đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh liền mơ hồ đoán ra sự thật, nét mặt từ mờ mịt đã chuyển thành kinh hãi, đầu gối mềm nhũn suýt nữa ngã ngồi ra đất, rốt cục không quản được gì nữa, lớn giọng hô hoán, "Cha! Người đang ở chỗ nào?"

Quý Yến Nhiên đẩy cửa phòng bước vào, bắt gặp một nửa màn ngủ buông thõng xuống đất, Kim Mãn Lâm nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm nghiền đầu nghẹo sang một bên, trên cổ là một vệt máu đỏ tươi, sớm đã không còn hơi thở.

"Cha! Cha ta đâu!" Kim Hoán lập cập rờ rẫm tìm cửa, Vân Ỷ Phong không giữ nổi hắn, ngược lại còn bị đẩy đến lảo đảo. Kim Hoán cả hai mắt đều mù, vốn dĩ đáy lòng đã luống cuống, lúc này ở bên rõ ràng có người nhưng lại chẳng có ai chịu lên tiếng trả lời, một màn quỷ dị như vậy đại biểu cho điều gì, liên hệ với chuỗi án mạng liên tiếp xảy ra trên Thưởng Tuyết Các trong thời gian vừa qua, không cần nói cũng hiểu.

"Cha!" Hắn sõng soài bò lê trên đất, trán không biết va vào đâu mà bắt đầu chảy máu.

"Kim huynh, Kim huynh ngươi bình tĩnh!" Vân Ỷ Phong đỡ lấy hắn, do dự vài lần mới nói, "Kim chưởng môn hắn... hắn đi rồi, xin nén bi thương."

"Không, không thể nào, lúc ta ra cửa, cha ta vẫn đang điều tức trị thương, còn dặn ta phải sớm trở về, làm sao có thể như vậy, không, ta không tin, cha ta đâu, cha ta đâu rồi?" Kim Hoán hoang mang lo sợ, mặt cắt không còn giọt máu, xương cốt như đồng thời tê liệt ngã phịch xuống nền tuyết. Quý Yến Nhiên tiến đến đỡ lấy hắn dìu đến bên giường.

Kim Hoán giọng khản đặc: "Cha ta ở đâu, trên giường sao? Hay là trên mặt đất?"

"Trên giường, Kim chưởng đang nằm." Vân Ỷ Phong nói, "Ngay trước mặt ngươi."

"Cha... cha!" Kim Hoán run rẩy vươn tay, muốn sờ lại khựng giữa không trung, mang theo vài phần sợ hãi quay đầu hỏi, "Vân môn chủ, cha ta cũng, cũng giống như hai người Kỳ gia, đều bị... hư hại rồi sao sao?"

"Không." Vân Ỷ Phong nghe ra ý tứ của hắn, cũng không biết câu trả lời của mình tính là an ủi hay thậm chí còn khiến hắn đau lòng hơn, "Thân xác Kim chưởng môn không bị móng vuốt cào loạn, cũng không có quá nhiều máu, ánh mắt hắn... rất an tường." Hẳn là khi còn chưa xác định được tình hình đã bị một dao kết liễu.

Kim Hoán nghe vậy người run bần bật, rốt cục nhào đến bên giường, oà lên khóc lớn, âm giọng khản đặc đầy thê lương, thật không đành lòng nghe.

Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong đối mặt, đều nhìn ra ý tứ từ trong mắt đối phương.

Lần này lại là ai làm đây? Bi hoan của mỗi người không phải bi hoan của tất cả, nhưng nỗi đau mất đi người thân—loại thống khổ đến xé lòng này, dù ai chưa từng phải trải qua vẫn ít nhiều có thể cảm nhận được. Vân Ỷ Phong không đành lòng, tiến lên nói: "Kim huynh, hai mắt trúng độc của ngươi còn chưa lành, nếu cứ tiếp tục khóc như vậy sẽ rất tổn hại đến thị lực, Kim chưởng môn ở dưới suối vàng mà biết được sẽ chỉ càng lo lắng hơn thôi, trước đứng lên đi đã."

"Là ai, ai đã giết cha ta!" Kim Hoán lầm bầm, hắn cầm lên đôi tay đã lạnh ngắt, lại quay ra kéo lấy vạt áo Vân Ỷ Phong, nghiến răng nói, "Vân môn chủ, cầu xin ngươi giúp ta tìm ra hung thủ, ta nguyện lấy toàn bộ tính mạng thân gia báo đáp, chỉ cần có thể báo thù cho cha ta, chuyện gì ta cũng sẽ làm!"

"Kim huynh yên tâm, Kim chưởng môn vô tội bị sát hại, tình hình biến chuyển kì quái, ta cùng Quý huynh tất nhiên sẽ không bỏ mặc." Vân Ỷ Phong đỡ hắn ngồi lên ghế, thoáng nhìn về phía giường, "Về phần Kim chưởng môn—"

"Đừng chôn cha ta ở trong tuyết!" Kim Hoán nghẹn ngào ngắt lời hắn, run rẩy muốn đi đến bên giường thì bị Vân Ỷ Phong ngăn lại.

"Kim huynh." Hắn thở dài nói, "Không nên để lại di thể trong phòng ở thế này, chí ít cũng phải mang ra ngoài sân, chờ đến khi Kim huynh khỏi mắt có thể tới thăm viếng."

Kim Hoán thấy trong mắt một mảnh đen kịt, chỉ nghe tiếng người nói chuyện bên tai, không thể làm gì khác, hắn hận nhất vì sao mình phải mù ngay lúc này. Quý Yến Nhiên một mình đứng cạnh giường, cẩn thận khám xét thi thể Kim Mãn Lâm, có thể thấy lần này rất khác vụ chủ tớ Kỳ gia, vết thương trí mạng chỉ có duy nhất một dấu cắt trên cổ, chém đến vô cùng tàn độc, đầu gần như lìa xuống. Có điều một thương tích lớn như vậy, đáng ra hẳn nên có máu bắn tung toé khắp ba thước đổ lại mới phải, thế nhưng xung quanh Kim Mãn Lâm không có quá nhiều máu, trên giường cũng không có dấu vết kháng cự, rất có thể là... chết ở nơi khác, rồi bị hung thủ chuyển về giường?

Trong lòng sinh nghi, hắn định gọi Vân Ỷ Phong đến bàn bạc, vừa ngẩng đầu thì thấy Kim Hoán ngã xuống ngất xỉu, hai mắt đỏ rực trợn trừng, trên mặt ngổn ngang đầy vết hằn, dường như vô cùng hãi hùng.

Hắn cũng bị doạ đến giật mình: "Xảy ta chuyện gì vậy?"

"Gặp chấn động lớn, còn trúng phải bột hoa đuôi bọ cạp, bởi vậy dễ choáng váng, nước mắt cũng đỏ như máu." Vân Ỷ Phong nói, "Vừa rồi ta nói cũng không chỉ để doạ hắn, nếu còn khóc nhiều như vậy thì rất dễ dẫn đến mù vĩnh viễn, trước hết cứ cho hắn nghỉ ngơi đã."

Quý Yến Nhiên xách người đến giường bên phòng sát vách rồi nói cho Vân Ỷ Phong về điểm đáng ngờ mình phát hiện, hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Hắn nhìn qua, phòng ngủ xác thực không giống nơi trực tiếp xảy ra án mạng. Vân Ỷ Phong rút cây ngân châm từ trong tay áo, thử lên miệng vết thương trên cổ một chút, lúc rút ra, đầu châm ẩn ẩn biến xanh.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Trúng độc?"

"Là trúng độc, nhưng không đoán được thời gian cụ thể, cũng không biết là loại độc gì." Vân Ỷ Phong nói, "Nhớ Kim Hoán từng nói không? Kim chưởng môn trong một lần đi áp tiêu từng bị người ta hãm hại, lưu lại mầm bệnh trong người, vẫn luôn phải uống thuốc bổ thường xuyên để duy trì, cho nên chưa chắc đã là bị độc chết."

"Theo lý mà nói, nếu hung thủ tìm được cơ hội thì việc hạ độc giết người quả thực dễ như trở bàn tay, không có lí do gì để hắn phải xông vào tận đây bổ một dao kết liễu trên cổ Kim Mãn Lâm." Quý Yến Nhiên nói, "Huống hồ mấy hôm nay mọi người vẫn ăn chung, muốn tìm cơ hội để đầu độc mình hắn không hề dễ."

"Ai nói sau khi trúng độc thì không cần cắt cổ nữa?" Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh bàn, "Ở đại mạc không phải có rất nhiều thuật vu cổ sao? Vương gia chẳng lẽ chưa từng nghe qua, máu chảy ròng ròng mới có thể dưỡng quỷ? Hạ độc thuần tuý không đủ."

Quý Yến Nhiên nghi hoặc nói: "Ý ngươi là Âm Quỷ huyết trạch?"

"Đây là một khả năng." Vân Ỷ Phong nói tiếp, "Hơn nữa, bị cắt yết hầu mà không có máu tươi tuôn trào, ngoại trừ khả năng bị giết ở nơi khác, thì người chết cũng có thể đã sớm bỏ mình vì độc từ trước rồi, thi thể đã lạnh buốt ở trên giường, đương nhiên sẽ không chảy ra quá nhiều máu. Chung quy vẫn chưa thể nói lên điều gì, điều tra xong mới xác định được chính xác."

Quý Yến Nhiên gật gật đầu, lại nói: "Đúng đêm Địa Ngô Công xông vào, khắp nơi nháo nhào, mới nhìn thì không có ai đáng nghi, nhưng nếu hung thủ thật sự là một người ở trong Thưởng Tuyết Các này, kỳ thực ra ai cũng đều có khả năng."

Một mất tích đã lâu, một đột nhiên từ trên trời rơi xuống, một vì đánh nhau mà tới chậm, một đợi một mình trong hoa viên... Chưa bàn đến động cơ, chí ít là người nào cũng có đủ thời gian gây án trong lặng lẽ.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Ngươi đoán là ai làm?"

"Loại chuyện này tốt nhất không nên suy đoán lung tung." Vân Ỷ Phong dựa vào bàn, một tay chống đầu, "Thân là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ không phải nên coi trọng chứng cứ sao?"

Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Nói chuyện thôi mà."

"Ta không đoán." Vân Ỷ Phong nhướn mắt, "Vương gia tám phần đã có hướng suy nghĩ của mình mà không chịu nói ra, ngược lại còn muốn lôi kéo ta, đây là cái đạo lý gì?"

Quý Yến Nhiên nhìn nhìn hắn, lắc đầu cười: "Cả một đêm mệt mỏi rồi, về nghỉ trước đi, ta ở đây canh chừng."

Bên ngoài trời đã sáng lên, dám chắc không đến một canh giờ nữa, nơi này sẽ lại nháo loạn một trận. Vân Ỷ Phong ngáp một cái, "Ngủ cũng không yên được, không ngủ."

Quý Yến Nhiên cởi áo khoác của mình, bao lên người hắn. Vân Ỷ Phong nằm bò trên bàn một lát, cảm thấy hơi cấn, lại thấy Quý Yến Nhiên ở một bên vẫn đang trầm tư suy nghĩ, dứt khoát kéo tay hắn sang làm gối cho mình.

Tuy hơi cứng, nhưng vẫn còn hơn là không có gì.

Quý Yến Nhiên không chút cảnh giác bỗng bị trưng dụng, tâm tình hơi phức tạp.

Ngươi đúng là không khách khí.

...

—Ngồi nhìn một thân ảnh gầy gò mỏng manh, tâm trí cũng thấy trầm theo.

Hơn một canh giờ sau, đây là kết luận quý giá mà Tiêu vương điện hạ rút ra.

Vân Ỷ Phong xoay cổ giãn cơ, cuống họng khàn khàn cất tiếng: "Đi gọi những người còn lại đến đi."

Quý Yến Nhiên nhắc nhở: "Ngươi có nhận ra, gần đây ngươi sai sử ta càng ngày càng thuận miệng không?"

Vân Ỷ Phong lưu loát trả lời: "Không hề, không thể nào, không thấy gì hết."

Quý Yến Nhiên cười cười: "Vậy ngươi tự mình đi đi."

Vân Ỷ Phong ôm ngực, nhíu nhíu mi tâm: "Vương gia, bên ngoài gió lạnh."

Quý Yến Nhiên nhanh nhẹn phản ứng, túm miệng hắn nhận thua: "Dừng dừng dừng, để ta đi."

Vân Ỷ Phong ngồi thẳng người lại: "Ừm."

Ngươi xem, ta đâu có sai sử, là ngươi tự mình muốn đi.

Qua một lúc, một con chồn sương trắng muốt rón rén chen vào phòng, nhìn quanh không thấy có người lạ bèn nhào đến trong ngực Vân Ỷ Phong, lập tức cuộn tròn không nhúc nhích, tựa như cũng cảm nhận biến cố của nơi đây, chỉ biết dùng cái đầu bông xù cọ cọ hắn. Thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mới nhảy đi qua đường cửa sổ.

Đoàn người vội vàng tiến vào sân, ngay cả Mộ Thành Tuyết cũng ở đây, hắn vốn dĩ đang định đến sau núi xem thử đám dây leo, trên đường lại gặp Quý Yến Nhiên.

Liễu Tiêm Tiêm lên tiếng đầu tiên: "Kim chưởng môn thật sự chết rồi?"

"Di thể ở ngay bên trong, tuy không phải toàn thân đầy máu, nhưng tử trạng cũng có chút thê thảm." Vân Ỷ Phong nói, "Kim huynh quá đau lòng, khóc đến hôn mê bất tỉnh, ta có để chút an thần hương trong phòng sát vách cho hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."

"Chuyện này... tại sao vẫn còn xảy ra án mạng nữa a." Ngọc thẩm cũng sợ hãi, vốn còn tưởng bắt được tặc nhân đột nhập thì tương lai có thể yên bình một chút, vậy mà trong nháy mắt Kim chương môn đã lại chết.

"Các ngươi đều nhìn ta làm gì? Ta không có làm gì à nha!" Mắt thấy mọi người đều đang nhìn mình, Địa Ngô Công khóc không ra nước mắt, "Ta là trộm thôi mà, cùng lắm chỉ đi đào mộ trộm mộ, vô duyên vô cớ giết người làm gì, cũng không có ai trả công cho ta!"

Nhắc đến việc giết người thu bạc, Liễu Tiêm Tiêm lập tức nói: "Cho nên ý ngươi, việc này là do sát thủ làm?"

"Ta không hề nói vậy!" Địa Ngô Công cãi không lại cả đám người này, nước mắt đã muốn giàn giụa, cuối cùng dứt khoát ngồi phệt xuống đất, khóc lóc om sòm cầu tha thứ, "Chư vị đại gia, tiểu cô nãi nãi, xin các ngươi giơ cao đánh khẽ với ta, đừng cuốn ta vào vòng xoáy ân oán giang hồ này được không?"

Có lẽ bởi vì thanh âm hắn hơi lớn, Kim Hoán ở trong phòng cũng bị đánh thức, lần mò bám lấy vách tường, hai mắt vô thần nói: "Vân môn chủ, ngươi có ở đây không?"

"Ta đây." Vân Ỷ Phong vội vàng đỡ lấy hắn, "Tất cả mọi người đều đang ở đây."

"Mộ Thành Tuyết đâu... Mộ Thành Tuyết cũng ở đây sao?" Kim Hoán run giọng hỏi, đáy mắt lại ngập lên một tầng sương đỏ.

Địa Ngô Công nhanh chóng lủi về phía sau, nhỡ đâu mấy người giang hồ này một lời không hợp liền đánh nhau, mình cũng không tránh khỏi vạ lây.

Mộ Thành Tuyết lạnh lùng nói: "Ta không giết cha ngươi, không có ai trả bạc, ta không làm."

"Ngươi nói không thì ta phải tin sao?" Kim Hoán kích động, "Ngoại trừ ngươi còn có thể là ai!"

Mộ Thành Tuyết nói: "Chuyện này ngươi nên đi hỏi quan phủ, hoặc là tự mình đi tra, ở đây lớn tiếng thì có ích gì, cha ngươi nhắm mắt cũng không thể thanh thản."

"Ngươi!" Kim Hoán cất tiếng chói tai, tay bám lấy Vân Ỷ Phong cũng phát run, "Ngươi, chính ngươi thu bạc của tên họ Nhạc lòng dạ âm hiểm kia, đáp ứng giúp hắn giết người nuôi Âm Quỷ, lạm sát người vô tội như vậy, ngươi không sợ tương lai sẽ gặp phải báo ứng sao!"

"Cái gì?" Địa Ngô Công vốn đang tập trung xem náo nhiệt, nghe được mấy chữ "giết người nuôi Âm Quỷ" liền bị doạ đến mất hồn, "Trên núi này có người nuôi Âm Quỷ? Ta ta ta... ta đây chẳng có gì, lại không nhà không cửa, không dưỡng nổi loại quỷ này, không dưỡng nổi loại quỷ này đâu!" Hắn vừa nói vừa dập đầu hướng Mộ Thành Tuyết cúi lạy, hiển nhiên ngầm thừa nhận hắn là hung thủ.

Vân Ỷ Phong nghe phát đau đầu, quát hắn: "Ngươi câm miệng cho ta!"

"Vân môn chủ..." Địa Ngô Công vẻ mặt cầu xin, lắp bắp nói, "Nhưng ngươi phải cứu ta, ta... đúng rồi, ta dẫn các ngươi xuống núi a!" Hắn đang giả khóc thì đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình, lập tức lại mừng rỡ hí hửng, từ dưới đất bò dậy, "Cần gì quản hắn nuôi Âm Quỷ hay không, hôm nay chúng ta liền xuống núi!"

Nghe được hai chữ "xuống núi", hai tay Kim Hoán đột nhiên thu lại.

"Trước tới vách núi xem sao." Vân Ỷ Phong cảm giác hắn có chút miễn cưỡng, khẽ nói, "Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải giải mối nguy trước mắt đã. Đừng lo lắng, việc đã đáp ứng huynh, ta nhất định sẽ làm được."

Kim Hoán do dự một chút cũng gật đầu: "Đa tạ môn chủ."

"Cùng đi đi." Vân Ỷ Phong lại nói, "Trước khi hai mắt khỏi lại, cứ đi liền với ta."

Khi hai người còn đang nói chuyện, Mộ Thành Tuyết và Địa Ngô Công đã bước ra khỏi sân. Quý Yến Nhiên vốn muốn đi theo luôn, lại thoáng thấy Kim Hoán muốn túm lấy Vân Ỷ Phong mà đi, nhớ tới vết hằn năm ngón tím bầm tối hôm qua, bèn vươn tay dùng trường kiếm của mình cản lại, "Để ta dìu Kim huynh đi."

Bất thình lình bị nhét một khối kim loại lạnh buốt vào trong tay, Kim Hoán mờ mịt nói: "Ơ?"

"Đến đây." Quý Yến Nhiên nắm lấy vai hắn đi ra ngoài, "Cẩn thận bước chân."

Vân Ỷ Phong: "..."

Liễu Tiêm Tiêm nhiều chuyện, dùng cùi chỏ không bị thương huých huých hắn: "Vân môn chủ, sao ta lại có cảm giác, dường như Quý thiếu hiệp không muốn để người khác chạm vào ngươi nhỉ?"

Vân Ỷ Phong mặt không đổi sắc: "Ừm."

Liễu Tiêm Tiêm tiếp tục nhìn hắn dò xét: "Gì nữa, chỉ "Ừm" thôi là sao?"

Vân Ỷ Phong buồn cười: "Vậy chứ ta phải nói thế nào đây?"

"Chí ít cũng nói cho ta nguyên nhân đi chứ." Liễu Tiêm Tiêm lầm bầm trong miệng, chợt nghĩ tới một khả năng khó lường, hạ giọng sợ sệt hỏi: "Hay là Quý thiếu hiệp nghi ngờ Kim Hoán, cảm thấy chính hắn đã giết cha ruột của mình?"

Ngọc thẩm nghe được cũng kinh hoảng: "Hả?"

"Tiểu nha đầu nhà ngươi, về sau tuyệt đối đừng có gả cho tri huyện, nếu không người ta dù là thanh quan cũng sẽ bị ngươi châm ngòi thổi gió mà biến thành hồ đồ." Vân Ỷ Phong giật giật mí mắt, chân thành vỗ vai nàng, "Đi thôi, đưa theo thẩm thẩm đến sau núi xem thế nào."

(*tri huyện: quan địa phương)

-

vtrans by xiandzg
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện