Lộ trình từ thành Hàn Vụ tới Vương thành mất chừng mười ngày.

Khi đến nơi, vừa vặn là một ngày trời xanh nắng đẹp, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mặt trời ấm áp trải rộng, gió tháng chạp cũng không còn lạnh thấu xương như trước nữa.

Xe ngựa lấp lánh xuyên qua con phố dài, Vân Ỷ Phong vén màn xe nhìn ra các cửa hiệu san sát ven đường, người qua lại ồn ào náo nhiệt. Tiên sinh kể chuyện trong quán trà vỗ bàn, tiểu nhị trong tửu lâu cao giọng đọc lại thực đơn, mùi thơm từ chảo bánh rán tẩm đường vàng óng giòn rụm tỏa khắp vài dặm xung quanh, hấp dẫn đám trẻ đòi tới ăn. Ở phía trước lại nào là biểu diễn đánh đàn, hàng dệt may, phường gấm vóc, tiệm lá trà, còn có một cửa hiệu chuyên bán các vật phẩm nhập về từ Tây Dương, trên phố thỉnh thoảng xuất hiện vài người ngoại quốc mũi cao mắt sâu, dân chúng xung quanh cũng không lấy làm lạ mà còn chào hỏi bọn hắn nhiệt tình.

Chứng kiến suốt cả một đường, có thể thấy cuộc sống của người dân nơi đây đều an vui thái bình, trù phú sung túc, tựa như một bức hoạ về cuộc sống nhân gian đầy yên hoả.

Vân Ỷ Phong tựa lưng ngồi trong xe ngựa, thầm nghĩ, Vương thành quả nhiên là địa phương tốt đẹp.

Xe ngựa quen thuộc đi qua một lối nhỏ rồi vững vàng dừng lại trước vương phủ. Quản gia Lưu thúc sớm nghe được thông truyền, đã mở cổng đứng chờ sẵn, sau khi nhìn thấy Ngô Sở Tư liền tiến lên cười nói: "Thái phi vừa mới nhắc sao còn chưa thấy ngươi dẫn khách về, suýt nữa đã phái ta ra ngoài thành đi tìm."

"Ngoài thành có đang có tuyết rơi, không dám đi nhanh vì sợ bánh xe trơn trượt, bởi vậy mà chậm trễ một hồi." Ngô Sở Tư dừng hẳn xe lại, đích thân xuống kéo rèm, "Vân môn chủ, chúng ta đến nơi rồi."

Vân Ỷ Phong chưa từng nghĩ Tiêu vương phủ lại toạ lạc trong một con hẻm an tĩnh và tế nhị như vậy, ngoài cổng chẳng những không có sư tử đá đang giương nanh vuốt, sau khi vào nhà cũng chỉ gặp mỹ cảnh điền viên, thanh nhã chất phác, cùng khí chất nịnh tà* của vị thống soái binh mã Đại Lương kia... quả thật có chút không thích hợp, thậm chí còn giống như một toà nhà mới trộm được. Thế nhưng băn khoăn này đã nhanh chóng được giải đáp sau khi Vân Ỷ Phong gặp lão Thái phi—một phụ nhân trung niên nhiệt tình và hiếu khách, trên tóc không cài những châu thuý rườm rà phức tạp như bao lão phu nhân trong gia đình giàu có khác, mà được vấn lên rất đơn giản, quần áo cũng là thêu hoa chìm đơn sắc, song chỉ khi cất lời mới để lộ ra khí chất bất phàm, cùng bóng hình nàng công chúa đầy danh giá và tôn quý của một vùng thảo nguyên nhiều năm về trước. Nàng nhìn thấy hắn liền cười nói: "Vị này chính là Vân môn chủ? Ngoài trời giá rét, mau vào đây nghỉ ngơi."

(*nịnh tà: hoa ngôn xảo ngữ đầy gian tà)

"Thỉnh an Thái phi." Vân Ỷ Phong chắp tay cung kính nói, "Tuỳ tiện đến nhà gây phiền phức, lại không có chuẩn bị lễ vật gì, thật sự thất lễ rồi."

"Ngươi là bằng hữu của con ta, thì cũng nên xem đây là nhà của mình, nào có đạo lý về nhà còn phải mua lễ vật kia chứ." Lão Thái phi nắm lấy tay hắn vỗ vỗ, dò xét trên dưới một phen mới nói, "Chẳng trách Yến Nhiên ở trong thư không ngừng căn dặn ta phải chiếu cố ngươi cho tốt, thân thể gầy như vậy, dọc đường chắc hẳn đã chịu nhiều vất vả lắm phải không?"

"Lão Ngô mới vất vả." Vân Ỷ Phong rất cảm kích, "Cũng may mà có hắn."

Hạ nhân nhanh chóng bưng trà nóng đến, Vân Ỷ Phong cẩn thận ôm lên làm ấm tay, nhìn thấy màu trà xanh đậm cùng vài cánh hoa nhài chìm nổi trong chén toả ra mùi hương thơm ngát, liền nói: "Thì ra Thái phi cũng thích Bích Đàm Phiêu Tuyết, ở Phong Vũ môn ta có vài cân trà vừa hái từ Nga Mi Thục Trung, cũng tính là hàng hiếm, để khi nào trở về, ta sẽ cho người đưa đến Vương phủ."

"Vừa tới mà đã nói chuyện trở về là sao, trời đông còn lạnh, ít nhất cứ chờ đến đầu xuân ấm áp rồi hẵng tính." Lão Thái phi sai người mang lên ít điểm tâm, nhìn tướng ăn tinh tế nhu thuận của hắn thì rất thích, lại nói chuyện, "Lúc trước Yến Nhiên bảo mình có vị bằng hữu trong giang hồ sắp tới nhà, ta còn cho là một mãng phu múa giáo phi đao nào đó nữa chứ, không nghĩ Vân môn chủ lại là một người ôn nhu nhã nhặn như vậy, trông thì thật giống thư sinh nha."

Vân Ỷ Phong buông điểm tâm xuống, cười nói: "Thật ra ta cũng là vũ phu múa giáo phi đao."

"Nếu vũ phu nào cũng như Vân môn chủ thì giang hồ quả là một nơi thật thú vị." Lão Thái phi đứng dậy, thân thiết nói, "Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta đến phòng bếp xem một chút, cơm tối chắc cũng sắp xong rồi."

Lão Ngô đang ở trong sân nói chuyện với Lưu thúc về vài chuyện mua bán chuẩn bị cho ngày Tết, lại phân phó hắn, "Ngày mai nhất định phải đưa được thợ may tốt nhất trong thành về đây, toàn bộ hành lý của Vân môn chủ đều đã bị thiêu huỷ trên núi tuyết, dọc đường cũng chưa mua được bộ y phục nào chất lượng, Tết sắp đến rồi, phải nhanh chóng tranh thủ mới kịp."

Lưu thúc nghe xong hơi sửng sốt: "Chuyện y phục cũng do Vương phủ chúng ta lo?"

"Ngươi không biết đâu." Ngô Sở Tư rụt tay vào áo, dùng cùi chỏ huých huých hắn, hạ giọng nói, "Vân môn chủ này, là một người vô cùng đáng thương."

Sau lưng bỗng truyền đến tiếng người: "Đáng thương thế nào?"

"Thái phi." Ngô Sở Tư vội vàng hành lễ.

"Đến nói ta nghe, hắn vì sao lại đáng thương?" Lão Thái phi nói tiếp, "Thân thể hắn không khoẻ, cần nhờ cậy đến ngự y, chuyện này ta cũng biết, Quý Yến Nhiên đã nói ở trong thư, thế nhưng vẫn còn chuyện khác nữa?"

"Còn, còn chuyện Vương gia lừa gạt người ta nữa." Ngô Sở Tư cúi gằm mặt, dùng giọng điệu như ăn trộm chột dạ, kể qua về sự tình Huyết Linh chi.

Lão Thái phi: "..."

"Ngày mai ta sẽ vào cung." Ngô Sở Tư cố gắng trấn an bản thân, "Kho dược liệu trong Thái y viện nhiều như vậy, có khi sẽ tìm được hẳn mười bảy mười tám gốc Huyết Linh chi ấy chứ? Nghe tên cũng không phải quá quý hiếm đi, Lưu thúc, ngươi nói có phải không?"

Vị quản gia than thở: "Nghiệp chướng a."

Lão Thái phi nghe xong cũng thấy nhức đầu, thứ nhất vì cái miệng không biết lề thói của nhi tử nhà mình, sự tình quan trọng như mạng người mà cũng dám đem ra nói lung tung, thứ hai vì xót xa cho cậu trai trẻ tuổi tướng mạo ưu tú kia, rốt cục làm sao mà trúng phải loại kịch độc nan giải như vậy không biết. Bởi thế liền giao cho lão Lưu đi dọn dẹp khách phòng rộng rãi sáng sủa nhất cho hắn, cũng không cần tìm mua vải vóc ngoài phố nữa, mấy ngày trước Hoàng Thượng vừa gửi đến ít tuyết sa, nhanh chóng đi chọn vài mảnh thanh lịch nhã nhặn cắt cho Vân môn chủ ít quần áo mùa đông ấm áp, tuyệt không thể để bị lạnh mà phát bệnh.

Nhất thời, vì có Vân môn chủ đến nhà, mà Vương phủ trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Đệ tử Phong Vũ môn vốn định đến nhà trọ ở tạm cũng bị lão Thái phi gọi về, dù sao trong phủ vẫn còn rất nhiều phòng trống, ăn Tết phải đông đúc một chút mới náo nhiệt.

Mấy ngày sau đó, thợ may cùng ngự y liên tục thay phiên nhau ra vào phủ, Vân Ỷ Phong vừa được lấy số đo trong tiền sảnh, đã lại bị gọi về phòng trong để xem bệnh, muốn ngồi nghỉ một lát cũng không có thời gian. Đệ tử Phong Vũ môn trông thấy, đều không khỏi cảm động kịch liệt, cảm khái Tiêu vương phủ này quả quá nhiệt tình hiếu khách, đúng là đại hộ nhân gia, thật hào phóng! Vì vậy ngày thường nếu không có gì làm cũng sẽ chủ động đến xung quanh giúp đỡ, rất nhanh đã hoà nhập được với đám người trong vương phủ, kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ, cảm tưởng như đã quen biết nhau từ lâu.

Lão Thái phi hỏi: "Thế nào?"

Các vị thái y đều cúi mặt nhìn nhau, qua một lúc mới trả lời: "Thái phi, độc này của Vân môn chủ rất khó trị."

"Ta cũng biết là khó trị, nếu không thì đâu cần làm phiền đến Thái y viện, trong dân gian cũng không phải không có đại phu bình thường." Lão Thái phi tiếp tục, "Nói đi, rốt cục là khó trị ra sao?"

Đám người lại lâm vào trầm mặc, cuối cùng trưởng viện đành nhắm mắt thú thực: "E là... vô phương cứu chữa."

Có thể vào Thái y viện hành nghề, tất nhiên đều phải là danh y có tiếng, từng gặp qua không ít loại kịch độc trong giang hồ, nhưng thực sự không thể xác định Vân môn chủ rốt cục trúng phải loại độc gì, chỉ biết mạch tượng của hắn không theo một quy luật nào, khi gấp rút như trống đánh, khi tĩnh lặng mỏng manh như tơ nhện, còn nghe nói tình trạng lúc phát độc, khi thì phát lạnh thấu xương, khi lại khô nóng doạ người, đau đến ngất đi là chuyện thường xảy ra, hỗn loạn như vậy, rất dễ hao tổn nguyên khí, hơn nữa gần đây còn ngày càng trở nên khó khống chế, thật sự là không ổn.

Lão Thái phi lại hỏi: "Độc gì mà tra không ra? Ngay cả Vân nhi cũng không biết sao?" Nàng cố ý ra vẻ thân mật, để những người này phải lưu tâm hơn nữa.

"Chúng ta đã hỏi Vân môn chủ rất kĩ." Thái y trưởng nói, "Hắn chỉ kể ngày bé từng bị người bắt cóc, còn bị ép uống rất nhiều thuốc độc, nhưng đó là những loại gì thì hoàn toàn không biết."

Lão Thái phi nghe xong chỉ biết thở dài.

Thái y trưởng cố gắng an ủi: "Bọn ta đã ghi lại chi tiết chứng bệnh cùng mạch tượng của Vân môn chủ. Ở Thái y viện còn nhiều sách vở về giải dược, sau khi trở về sẽ cẩn thận nghiên cứu lại tất cả, biết đâu sẽ tìm được chút ghi chép liên quan. Về phần Huyết Linh chi gì đó, dù quả thực chưa nghe ai nhắc đến bao giờ, song thứ cho ta nói thẳng, loại tên giống như tiên đan thần dược có thể chữa được bách bệnh cải tử hồi sinh này, phần lớn đều chỉ do dân gian bịa ra thôi, không nên quá tin tưởng."

Lão Thái phi gật đầu, đứng dậy nói: "Vậy độc của Vân nhi, sau này đều phải phiền chư vị."

Lão Lưu quản gia đích thân tiễn chúng vị thái y ra khỏi vương phủ, trong tiền sảnh, Ngô Sở Tư đang rót chi lão Thái phi một chén trà nóng mới, nói: "Ta cũng đã xem bệnh cho Vân môn chủ, độc kia quả thật rất tà môn, khi không phát tác thì không khác gì người thường, nhưng chỉ vừa xuất hiện một chút liền sẽ mang đến đau đớn thấu tận tim gan xương tuỷ, hung hăng như muốn đoạt mệnh người bệnh ngay lúc ấy."

"Mấy năm này ở Mạc Bắc đã gặp qua không ít vu cổ thuật, vậy mà ngay cả ngươi cũng cho nó rằng tà môn, thì xác thực đúng là khó trị thật rồi." Lão Thái phi lại hỏi, "Tên bắt cóc năm đó thì sao? Nghĩ cách đem hắn tới đây, chưa nói đến việc trừng trị, trước hỏi rõ hắn đã cho đứa nhỏ uống vào những loại độc gì đã, có vậy mới mong bắt đúng bệnh kê đúng thuốc được chứ."

Ngô Sở Tư nói: "Đã hỏi qua, nhưng Vân môn chủ nói, tên đó cũng chết rồi."

"Chết rồi?" Lão Thái phi càng thêm buồn bực: "Ôi chao."

Lão Ngô cũng thở dài: "Ai..."

Sao lại trở nên rối tinh rối mù thế này.

...

Thiên tử đương triều nghe được chuyện này, cũng lập tức truyền khẩu dụ đến Thái y viện, lệnh cho bọn hắn không được lười biếng, nhất định phải nghĩ ra biện pháp chữa trị cho bằng hữu của Tiêu vương. Nhất thời, Thái y viện sáng đèn suốt ngày đêm, tất cả đều vô cùng khẩn trương, lại cẩn trọng tỉ mị lật xem từng trang sách cổ về y thuật, hi vọng có thể tìm được từ trong những ghi chép vụn vặt dài dòng kia chút gì đó hữu ích cho việc giải độc.

Chỉ tiếc là không có thu hoạch.

Thế nhưng bất luận dù có tìm được hay không, năm cũ vẫn phải qua đi, chớp mắt đã đến hai mươi lăm tháng chạp, các hộ gia đình trong thành đều rục rịch giăng đèn kết hoa, khắp đường phố cũng treo lên đèn lồng đỏ, không khí tràn ngập vui vẻ.

Lão Thái phi cười nói: "Vân môn chủ đừng chỉ ở nhà cùng ta, rất nhàm chán, cứ ra ngoài dạo chơi cho khuây khoả, đến Bát Tiên lâu ăn thử một bữa, ở đó làm cá nướng ngon nhất cái Vương thành này, bên bờ sông Bạch Khúc nghe nói cũng sắp có đoàn hát hí khúc tới biểu diễn, nhất định sẽ náo nhiệt lắm."

"Thái phi không đi sao?" Vân Ỷ Phong hỏi.

"Ngày này hàng năm trong cung sẽ mang ban thưởng đến, ta phải ở nhà còn nhận lễ." Lão Thái phi nói, "Được rồi, đi chơi đi cho vui. Đáng tiếc Lăng Phi không ở đây, chỉ có thể để A Phúc dẫn ngươi."

Vân Ỷ Phong khó hiểu: "Lăng Phi là ai?"

"Đó cũng là bằng hữu của Yến Nhiên, một công tử nhà giàu tao nhã tiêu sái, chỉ thích ăn chơi, lông bông lười nhác, còn xa mới được nhu thuận nghe lời như ngươi, lần nào đến vương phủ cũng nháo đến tung trời." Lão Thái phi miệng nói lời oán trách song ngữ khí lại đầy yêu thương cưng chiều, sau đó gọi nha hoàn mang áo khoác mới làm đến cho hắn, "Thợ may vừa mới đưa đến cổng, cũng không biết có vừa người không, cài kín cẩn thận, đừng để nhiễm lạnh."

"Ừm, đa tạ Thái phi." Vân Ỷ Phong vui vẻ tươi cười, "Rất vừa, cũng rất ấm áp."

Hắn thích ở đây, nơi này giống nhà.

Cũng thích Vương thành, có tiệm ăn ngon, có bách tính hiếu khách, có khung cảnh náo nhiệt động lòng.

A Phúc là người địa phương, con phố này có lịch sử thế nào, quán cơm nhà ai kia có món gì ngon nhất, hắn đều có thể thao thao bất tuyệt đọc thuộc lòng lại một lượt. Hắn nhớ kỹ lời dặn dò của lão Ngô trước khi ra cửa, vì vậy gặp được sạp mứt quả nào cũng dừng lại mua lấy hai xiên, lại hỏi: "Gần đây có một nhà chuyên làm rượu hoa quế, Vân môn chủ có muốn uống thử không?"

"Ăn uống suốt cả một đường rồi, trước nghỉ một lát đã." Vân Ỷ Phong nhìn nhìn phía trước, "Cái hẻm kia trông không tệ, trong đó có gì vậy?"

"Vài khu nhà gia đình thôi, nhưng lối nhỏ này đã nhiều năm tuổi, quanh đây đều là các hộ có danh thế hiển hách." A Phúc dẫn hắn đi vào, "Nhà nào xây cũng thật đẹp, các gia chủ đều phải bỏ ra nhiều tiền mới mời được thợ mộc từ các nơi về đây, quá trình thi công vô cùng tỉ mỉ tinh tế."

Dọc theo những dãy tường cao sừng sững, có thể thấy từng cái mái đình cũng được thiết kế rất tinh xảo độc đáo, nhìn là biết đã tiêu tốn không ít công phu cùng sức lực để xây nên. Chỉ có riêng một khu nhà nọ, hơi nhuốm màu cổ xưa, dường như lâu rồi chưa được tu sửa, khoá đồng trên cửa đã sớm rỉ sét hết cả.

"À, đây là nhà cũ của Chu gia, vài năm trước đã chuyển về quê nhà tại Thương Châu, nơi này từ đó vẫn cứ để không như vậy." A Phúc nói, "Chu Quan Đạo Chu lão gia, không biết Vân môn chủ có từng nghe qua?"

"Tất nhiên rồi, ta rất thích chữ và thơ của hắn, thì ra là người ở đây." Vân Ỷ Phong có chút bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp được nhà cũ của Thánh chữ ở đây, vì vậy không khỏi nhìn thêm nhiều chút. Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng người ngang ngược quát lớn: "Đứng đây làm gì? Đi đi, đi đi!"

Ngữ điệu cứ như đang đuổi ruồi, Vân Ỷ Phong nhìn sang, đối phương là một tên côn đồ dáng vẻ lưu manh xấu xí, mặt đầy khó chịu, song người đàn ông trung niên đi cùng lại chất phác hiền lành, lập tức cười cười khuyên nhủ: "Tiền gia, hai vị này chỉ là khách nhân qua đường, ngươi tức giận làm gì."

"Qua đường thì tập trung mà qua đi, con mắt láo liên nhìn thiên nhìn địa kia là có ý gì?" Tên côn đồ tiếp tục lớn tiếng, "Nói cho mà biết, khu nhà này ta để mắt rồi, ba ngày nữa là giao tiền." Hắn vừa nói vừa dò xét hai người, "Ai không biết thức thời muốn đến cướp, thì đừng có trách ta không khách khí!"

Vân Ỷ Phong hỏi: "Sao, các hạ muốn mua lại nhà cũ của Chu gia này?"

"Phải." Đối phương dương dương tự đắc, "Giữa trưa vừa trả tiền cọc rồi, lão Hà đây chính là người dẫn mối, các người dù có nhìn trúng toà nhà này thì cũng đừng nằm mơ nữa, mau về mà tè dầm trong mộng đi."

Người này nói năng đến là thô tục, mở miệng liền chửi mắng bừa bãi, trên thân mặc bộ áo vải thô nhếch nhác, nhìn thế nào cũng không quá thích hợp với khu nhà đầy khí chất của văn nhân tri thức này. Thấy A Phúc đang nhìn chằm chằm lỗ thủng ở đầu gối mình, hắn không khỏi thẹn quá hoá giận mà chỉ thẳng mặt hai người: "Mau cút đi!"

"Ta nói chứ cái người này—" A Phúc cũng nổi điên, định cùng hắn lý luận thì bị Vân Ỷ Phong kéo đi.

"Thôi thôi, đi."

A Phúc bị hắn kéo đến thất tha thất thểu, ra khỏi con hẻm vẫn chưa hết tức, bực bội nói: "Sao lại có loại người côn đồ đến thế không biết, cái dạng lưu manh như hắn thì xứng thế quái nào được với nhà cũ của Thánh chữ, viển vông!"

"Ngươi không nghe người ta nói à? Tiền cọc cũng đặt cả rồi." Vân Ỷ Phong trêu hắn, "Trông có hơi cũ nát, nhưng biết đâu trong sân nhà lại có chôn mấy chum đựng vàng ròng ấy chứ."

A Phúc lầm bầm: "Kể cả thế thì vẫn quá lỗ mãng."

"Phải phải phải, thật là lỗ mãng." Vân Ỷ Phong rất quý A Phúc, tiếp tục cùng hắn đi dạo một vòng trên phố, đang định tìm chỗ ăn cơm thì không ngờ lại thấy tên côn đồ kia nghênh ngang đi vào thanh lâu Di Hồng viện trên đường Đông Môn, trái ôm phải ấp đầy khoái hoạt.

A Phúc nói: "Phi!"

Vân Ỷ Phong hỏi: "Nghe giọng hắn có vẻ không phải người Vương thành?"

"Trước đây chưa từng gặp qua." A Phúc mặt đầy ghét bỏ, "Không biết là cái nhà giàu mới nổi đến từ đâu."

"Vừa mua nhà vừa vào kỹ viện, nhìn có vẻ là một tên ham thích hưởng lạc." Vân Ỷ Phong nói, "Nhà cũ của Thánh chữ hiện tại rất đắt giá phải không?"

"Đúng vậy." A Phúc gật đầu, "Mấy năm trước vẫn luôn chỉ khoá lại để không, gần đây mới truyền ra phong thanh muốn bán mà một loạt phú hộ đã nhao nhao đòi mua, ra giá ngày càng cao, người dẫn mối vì muốn kiếm thật nhiều lời lãi nên chưa từng để lộ bất kì động tĩnh gì cụ thể, không ngờ lại rơi vào tay tên côn đồ kia."

Vân Ỷ Phong vẫy vài đệ tử Phong Vũ môn đến, phân phó: "Theo dõi người kia, điều tra xem có nội tình gì không."

A Phúc hoang mang: "Vân môn chủ, ngươi điều tra hắn làm gì, có vấn đề sao?"

"Ừm." Vân Ỷ Phong cùng hắn đi vào quán trà, "Vừa mua nhà lớn vừa đi Di Hồng viện, rõ ràng là một người biết hưởng thụ, thế mà lại không nỡ mua cho mình vài bộ quần áo mới? Chắc chắn không phải vì bủn xỉn, cho nên ta đoán hắn lúc trước vẫn luôn cùng cực nghèo khổ, bữa nay đột nhiên nhận được một khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống, nhất thời không kìm được vui sướng mới trở nên phách lối, giương nanh múa vuốt như thế."

"Chẳng trách." A Phúc ngẫm nghĩ, lại hít một hơi khí lạnh, "Khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống, hắn không phải là tặc nhân giết người cướp của đấy chứ?"

"Thế nên ta mới cho ngươi đi điều tra." Vân Ỷ Phong nói, "Yên tâm đi, nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ kia, nếu thật sự là tặc nhân khét tiếng thì có khi sẽ còn đắc ý khoe khoang với tình nhân của hắn trong Di Hồng viện ấy chứ, không giấu diếm nổi đâu."

Quả nhiên hai người còn chưa uống trà xong, đệ tử Phong Vũ môn đã quay lại bẩm báo, người kia tên Tiền Tam, sáng nay vừa đi theo một thương đội đến Vương thành, hình như để hiến bảo vật cho Hoàng cung.

A Phúc nghe được liền muốn rớt hàm: "Cái tên vô lại đó mà cũng muốn hiến bảo vật cho Hoàng cung?"

Vân Ỷ Phong cũng bối rối: "Hiến bảo vật, bảo vật gì?"

"Không thấy nói kĩ." Đệ tử nói, "Nhưng có vẻ là hàng rất hiếm, còn bảo là liên quan đến "quốc vận Đại Lương", Hoàng thượng mà thấy được sẽ vui mừng khôn xiết, đảm bảo ban thưởng vạn lượng hoàng kim."

A Phúc thấy khoé miệng giật giật: "Nhất định là hắn chém gió."

Vân Ỷ Phong thì khẽ nhíu mày, bốn chữ "quốc vận Đại Lương" gì kia, sao lại... quen tai đến thế.

Dẫu sao mới cách đây không lâu, người nào đó cũng từng dâng hoàng kim đến Phong Vũ môn nhờ tìm giúp viên Xá Lợi tử có liên hệ mật thiết đến "quốc vận Đại Lương" cơ mà.

"Ngươi về trước đi." Vân Ỷ Phong nhanh chóng quyết định, bảo A Phúc, "Nói với Thái phi tối nay ta đi gặp bằng hữu, sẽ không ăn cơm ở nhà."

"Gặp bằng hữu nà—" A Phúc còn chưa kịp nói xong, Vân Ỷ Phong đã đứng dậy rời khỏi quán trà.

Người trong giang hồ, khinh công đúng tốt, bay nhanh như gió, bóng lưng vừa ở đây, thoắt cái đã biến mất rồi.

Trong Di Hồng viện, Tiền Tam còn đang mơ mơ màng màng, dâm ngôn tục tĩu không rời miệng. Quá nửa đêm, chân cẳng như đã muốn nhũn ra mới đứng dậy mặc quần.

"Gia, Tiền gia." Kỹ nữ ngồi trên giường, giận dỗi nói, "Trời sắp sáng rồi, trong nhà cũng đâu có cọp cái, người gấp cái gì?"

"Sáng mai còn có việc, hai ngày nữa ra khỏi cung rồi sẽ đến thương thương ngươi." Tiền Tam vội vàng mặc quần áo, hôn thêm vài cái trên mặt nàng mới lưu lưu luyến luyến rời đi. Bên ngoài vẫn sớm, trên đường không một bóng người, Vân Ỷ Phong vẫn luôn theo sát hắn, đến một khu nhà lớn ở phía Tây thành, nhìn hàng xe ngựa đỗ trong sân giống của thương đội, song đáng ngờ lại có không ít thủ vệ canh chừng, có vẻ là vừa đi tuần tra về.

Vân Ỷ Phong linh hoạt nhẹ nhàng, tựa như một mảnh tuyết trắng đáp xuống nóc nhà, không phát ra bất kì tiếng động nào.

"Xá Lợi tử này thật sự đáng tiền như vậy?" Hai người trong phòng đang tán gẫu, "Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, tròn tròn vậy thôi mà."

"Ngươi thì biết cái gì, Xá Lợi tử này chính là quốc vận, làm gì có bảo bối nào sánh được với vận mệnh quốc gia chứ hả?" Người kia thở dài, "Đời thế mà cũng tạo cơ hội cho hai huynh đệ chúng ta phát tài, vô duyên vô cớ lại nhặt được tiện nghi lớn như vậy."

Trên bàn có một hộp gỗ lim, mà thứ bên trong đang phát ra ánh xanh rực rỡ kia, chính là viên Xá Lợi tử bị đánh cắp.

Vân Ỷ Phong mơ hồ cảm thấy sự tình có chút sai sai.

Hắn vẫy hai tên đệ tử Phong Vũ môn đến theo dõi tiếp, bản thân thì lập tức quay trở về Vương phủ, trực tiếp đẩy mở cửa phòng của Ngô Sở Tư: "Lão Ngô!"

"Tới đây!" Thanh âm lanh lảnh của Ngô Sở Tư vang lên, hắn vùng dậy từ trên giường, đầu tóc như tổ quạ tiến đến ân cần hỏi, "Vân môn chủ muốn ăn gì sao?"

"Ta không muốn ăn gì hết." Vân Ỷ Phong nói, "Mau đi mời lão Thái phi tới tiền sảnh."

"Xảy ra chuyện gì sao?" Thấy sắc mặt hắn lo lắng, Ngô Sở Tư cũng không dám chậm trễ, vội vàng mặc vào quần áo tử tế.

Vân Ỷ Phong do dự một lúc mới lên tiếng: "Hình như ta tìm được Xá Lợi tử rồi."

...

Hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, bày ra chậu than trong tiền sảnh. Lão Thái phi nghe Vân Ỷ Phong kể lại sự tình hôm nay xong cũng cả kinh: "Xá Lợi tử đang ở Vương thành? Vậy chủ tử mà Chu Minh nhắc đến là sao?"

Ngô Sở Tư suy đoán: "Có phải đối phương muốn đặt bẫy, gây bất lợi cho Vương gia ở thành Vọng Tinh?"

"Bọn hắn là muốn dụ Yến Nhiên đến thành Vọng Tinh!" Lão Thái phi lầm bầm trong miệng, nhắc lại đến ba bốn lần, đầu tiên là cau mày, sau như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: "Nguy rồi!"

-

vtrans by xiandzg
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện