Suốt quãng thời gian này, vì đi tìm Quỷ Thứ thần y, ám vệ Tiêu vương phủ đã ngày đêm bôn ba khắp Đại Lương, chỉ hận không thể lật tung cả mặt đất lên luôn. Đông Bắc đi, Tây Bắc đi, Tây Nam cũng đi, nhà giàu Giang Nam còn đi đến từng hộ để tra xét, nhưng chẳng thu hoạch được gì, không ngờ cuối cùng lại thăm dò được tin tức ở ngay trước cửa nhà, người mời hắn cũng không phải đâu xa, chính là Công bộ Thị Lang trong triều, Viên Viễn Tư.

Thật đúng là, đi mòn gót sắt không tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.

Giang Lăng Phi nói: "Nghe bảo nhi tử của vị Viên đại nhân này mắc bệnh hiểm nghèo, hơn hai năm không có tiến triển, hắn liền bán đi tất cả đất đai ruộng đồng ở quê Lô Châu, mượn thêm của bằng hữu một số bạc lớn, để mời thần y đến Vương thành, sáng nay vừa mới vào phủ."

"Nhắc lão Ngô chuẩn bị ít dược liệu quý." Quý Yến Nhiên phân phó, "Theo ta đến Viên phủ một chuyến."

Giang Lăng Phi sững sờ: "Bây giờ luôn?"

"Đúng, bây giờ luôn." Quý Yến Nhiên không muốn chậm trễ một khắc nào. Người trong giang hồ phần lớn luôn thần thần bí bí, Quỷ Thứ lại càng nổi tiếng là hành tung bất định, chờ qua một đêm, kiểu gì sáng mai cũng phát sinh đột xuất—Thuốc hối hận không mua được, hắn cũng không muốn uống.

Ngô Sở Tư đang ở trong mộng giết địch tứ phương, đột nhiên bị người vén chăn lên, còn tưởng là quân doanh lại xảy ra chuyện, ngồi trên giường nửa ngày mới phản ứng được, à, Vương gia muốn dược liệu quý sao.

Nhưng trong phủ quả thực không có đâu.

Cây nhân sâm ba trăm tuổi bị trùng mọt ăn rỗng được nhắc đến hồi trước, đã là mặt hàng đẳng cấp nhất rồi.

Giang Lăng Phi chắp tay sau lưng đi vòng vòng: "Không phải chứ, các ngươi thật sự nghèo nàn như vậy?"

"Bởi vì trong phủ đâu có người bị bệnh." Lão Ngô rất vô tội, "Vương gia thân thể cường tráng, bị chém cho chục phát đao vẫn có thể tự hồi, lão Thái phi thì thường ngày cưỡi ngựa luyện kiếm, ngay cả phong hàn cũng rất ít khi nhiễm phải, hai mẹ con người sắt nhà họ, còn cần đến mấy thứ thuốc bổ rởm đời ấy làm gì?"

Đương nhiên, nếu kiên quyết muốn tìm thì vẫn có thể thây một ít, đều là ban thưởng từ trong cung nhân dịp lễ tết, dùng để dưỡng âm bổ máu, nhuận khí thanh nhiệt, trong hộp quà còn kèm theo đơn thuốc, viết rõ dùng một thời gian có thể làm da dẻ mịn màng trắng nõn, dung nhan mỹ lệ—thứ này chung quy không thích hợp đem biếu vị Thị lang công tử kia a!

"Quản nó làm gì." Giang Lăng Phi xé tan tờ đơn đánh "soạt", cẩn thận đóng hộp lại, "Được rồi, nhìn cũng không lộ."

Ngô Sở Tư: "..."

Phi Sương Giao lao đi vun vút như sấm sét, bốn vó lăng cao đạp mạnh, khói bụi bốc lên mù mịt trước cổng nhà Viên phủ.

Người giữ cửa hùng hùng hổ hổ, nghĩ ai mà không biết lựa thời điểm như vậy, nửa đêm canh ba rồi còn đến nhà người ta, định bụng đi ra giáo huấn cho vài câu thì chẳng ngờ đối phương chính là Tiêu vương điện hạ, lập tức nhảy cao ba thước chạy vào thông truyền nhanh như chớp.

Trong tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng, Viên Viễn Tư vừa cài áo vừa hối hả vén rèm bước vào, thở hổn hển nói: "Hạ quan không biết Vương gia đại giá quang lâm, chưa chuẩn bị tiếp đón từ xa, chưa chuẩn bị tiếp đón từ xa, mong Vương gia thứ tội."

"Đêm khuya còn tìm đến nhà, là bản vương lỗ mãng." Quý Yến Nhiên chỉ chỉ những dược liệu trên bàn, "Những thứ này là dành cho lệnh lang."

Lão Ngô ở bên cạnh còn bù vào một câu: "Lệnh đường dùng cũng được."

(*lệnh lang: your son; lệnh đường: your mother)

Viên Viễn Tư tạ ơn liên tục, lại lo lắng nói: "Vương gia tới đây, là vì trong triều xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì." Quý Yến Nhiên nói, "Chỉ là nhận được tin Quỷ Thứ thần y hiện tại đang ở trong phủ, chuyện này là thật sao?"

"... Phải, phải." Viên Viễn Tư vuốt mồ hôi lạnh trên trán, "Vương gia minh giám, tiền xem bệnh đưa cho Quỷ Thứ thần y là do hạ bán đi sản nghiệp tổ tiên cùng sự giúp đỡ từ bằng hữu mà có được, tuyệt đối không hề tham nhũng nhận hối lộ. Cũng, cũng không dám để người ngoài biết tin, vì sợ nhiều người nhiều miệng... Chao ôi, Trân nhi thật sự là sắp không xong rồi."

Quý Yến Nhiên gật đầu: "Đại nhân yên tâm, bản vương hiểu được."

Bệnh của Viên Trân là nghi nan tạp chứng lại hung hiểm, thổ huyết đến cả Vương thành đều biết, ngay cả Lý Cảnh cũng rất quan tâm, còn đặc biệt gửi thái y—vốn dĩ đây là một đại ân điển, song vì thái y cũng không thể chữa trị, ân điển bỗng trở thành gánh nặng, cho nên để mời thần y dân gian mà Viên Viễn Tư cũng phải cẩn thận như đi trộm, chỉ sợ bị người xấu bụng nghe được tin tức liền chụp mũ mình xem thường hoàng ân.

"Bệnh tình của lệnh lang sao rồi?" Quý Yến Nhiên hỏi.

Nhắc đến đề tài này, sắc mặt Viên Viễn Tư lập tức thư giãn hơn rất nhiều, miệng khen không ngớt nói Quỷ Thứ kia quả nhiên ghê gớm, chiều nay chỉ đâm vài cái châm mà đã khiến Viên Trân lấy lại khẩu vị, sắc mặt hồng thuận, ngủ cũng an hơn trước rất nhiều.

"Thật sự lợi hại như vậy?" Quý Yến Nhiên nhấc tay gọi Viên Viễn Tư đến trước mặt mình, "Bản vương cũng có một ca bệnh nan nguy, muốn thỉnh giáo thần y, Viên Thị lang thanh toán hết bao nhiêu tiền điều trị, ta sẽ tăng giá gấp đôi, liệu có thể gọi hắn tới xem bệnh một lần hay không?"

Ngô Sở Tư ở bên nghe được liền đau đầu, cái bệnh muốn táng gia bại sản này của Vương gia rốt cục là bao giờ mới chữa được đây, mở miệng lần nào cũng gấp đôi gấp bội, không ai quản nổi.

Viên Viễn Tư tự mình đến khách phòng thỉnh Quỷ Thứ thần y, không bao lâu sau, rèm bị vén lên một người tiến vào.

Trong thoại bản giang hồ, thần y nếu không tóc trắng bồng bềnh thì cũng trẻ tuổi tuấn tú, tóm lại phải là tiên phong đạo cốt hoặc công tử lỗi lạc thì bách tính mới thích xem. Còn nam tử trung niên vừa gầy vừa đen lại giống khỉ, trên miệng còn vểnh ra hai chòm ria mép như Quỷ Thứ thần y đây, nhìn thế nào cũng không có chút khí chất nào của "thần", ngược lại chỉ thấy giống thần côn bán thuốc tăng lực.

(*thần côn: đại khái là dân lừa đảo)

"Tiêu vương điện hạ." Đối phương cung cung kính kính hành lễ, "Không biết là ai cần xem bệnh?"

"Môn chủ Phong Vũ môn, Vân Ỷ Phong." Quý Yến Nhiên không vòng vo với hắn, thẳng thắn nói, "Thần y còn nhớ chứ?"

"Vân môn chủ à." Quỷ Thứ gật đầu, "Tất nhiên, tất nhiên không quên được, đây... chính là sinh mạng kiên cường bậc nhất thế gian, Diêm La Vương cũng không thể thu phục, trước giờ ta chưa từng gặp được ai như vậy." Nói đến cuối, ngữ điệu hắn trở nên sùng bái, giống như thật tâm bội phục, "Thì ra Vương gia là muốn hỏi bệnh giúp hắn, ta biết thứ độc ấy, phải có Huyết Linh chi, chỉ có Huyết Linh chi mới giải được."

Quanh đi quẩn lại, vẫn không thoát được Huyết Linh chi, lão Ngô nghe xong trầm mặc, lão Thái phi nghe được rơi lệ.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Ngoài Huyết Linh chi ra thì sao?"

"Ngoại trừ Huyết Linh chi, không gì có thể cứu được." Quỷ Thứ kiên nhẫn giải thích, "Độc của Vân môn chủ, là bảy tám chục loại đã tan vào trong máu, dược liệu bình thường căn bản là vô dụng, nếu không phải Huyết Linh chi thì không được."

Lão Ngô sững sờ, cái gì mà "bảy tám chục loại đã tan vào trong máu"? Vậy mà Quỷ Thứ còn bồi thêm một câu: "Mà có lẽ không phải bảy tám chục loại độc vật đâu, đã lâu rồi nên ta không nhớ rõ lắm, hình như là trăm bảy trăm tám, hoặc là bảy tám trăm gì đó."

Lão Ngô: "..."

"Ta cũng muốn chữa khỏi cho hắn, trên thế gian này ta muốn chữa khỏi cho hắn hơn bất kì ai." Quỷ Thứ ảo não, tựa như vô cùng tiếc hận bảng hiệu vàng của mình lại xuất hiện một vết nứt, "Đơn thuốc nào cũng đã thử qua, kết quả không những không giải được độc, mà còn suýt mất luôn nửa cái mạng, cho nên từ đó cũng không dám động tay nữa."

Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Sao trong người hắn lại tồn tại nhiều độc vật như vậy?"

"Ôi chao." Quỷ Thứ lắc đầu liên tục, "Ngày đó là do hắn không hiểu chuyện, tuỳ hứng làm loạn, thôi không nói nữa, không nói nữa, mất công hắn lại tăng xông với ta, nếu Vương gia muốn biết thì tự mình hỏi đi."

Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Huyết Linh chi thì sao, thật sự không có đầu mối gì để tìm kiếm sao?"

"Trong sách không có ghi chép gì hết." Quỷ Thứ nói, "Chỉ có một lời đồn, Huyết Linh chi sinh ra trên vạn ngàn thi cốt, sinh dưỡng nhờ máu tươi và oán khí, cho nên nếu ai muốn có được nó, chậc... cửu tử nhất sinh, ngàn hung vạn hiểm."

Ngô Sở Tư chép miệng: "Tà môn như vậy?"

"Lấy độc trị độc thôi." Quỷ Thứ nói, "Độc của Vân môn chủ, cũng tà môn như vậy."

...

Từ sau khi ra khỏi Viên phủ, Quý Yến Nhiên không nói lời nào suốt một lúc lâu.

Ngô Sở Tư cẩn thận quan sát hắn nửa ngày mới nói: "Vương gia, ta cảm thấy thần y kia cứ như là giả thần giả quỷ, gì mà thi cốt với chả oán khí, có loại dược tốt nào lại quy tụ ở một nơi như vậy? Nhất định là nói bậy nói bạ."

"Về đã." Quý Yến Nhiên ra lệnh, "Không được để việc này lộ ra."

Ngô Sở Tư gật đầu: "Dạ."

Lúc trở lại vương phủ, trời đã sắp sáng. Thanh Nguyệt đang ôm kiếm đứng canh trước sân phòng Vân Ỷ Phong, thấy Quý Yến Nhiên tiến đến liền hành lễ rất quy củ: "Vương gia, sư phụ đang điều tiết nội lực, không thể để ai quấy nhiễu."

"Không phải lúc nãy đã ngủ rồi sao." Quý Yến Nhiên bận tâm nhìn cửa sổ, "Không có việc gì chứ?"

"Không sao, chỉ là hơi tức ngực khó thở, bệnh cũ thôi." Thanh Nguyệt nói, "Đúng rồi, sư phụ còn nói, sáng mai hắn muốn ăn bún ở hẻm Thợ Nề, ăn xong lại tiến cung."

Quý Yến Nhiên cười cười: "Ta biết rồi."

Thanh Nguyệt nói: "Vậy mời Vương gia trở về."

"Không sao, ta ngồi đây một lát." Quý Yến Nhiên ngồi xuống băng ghế đá, "Chờ sư phụ ngươi ngủ rồi ta sẽ đi."

Thanh Nguyệt: "..."

Vấn đề này, có chút nan giải a!

Bởi vì trong phòng, làm gì có ai.

Trước khách phòng của Viên phủ, vài dược đồng đang đứng gác đêm, vạn vật an tĩnh, thình lình xuất hiện một bóng trắng rơi xuống sân, doạ cho tất cả giật nảy mình, vội vàng lấy ra bình độc dược treo bên hông, có điều vừa thấy rõ người đến là ai thì lập tức cúi đầu, rụt rè không dám mở miệng nữa.

(*dược đồng: dạng như đệ tử đi theo các thầy thuốc đông y ở cổ đại)

Vân Ỷ Phong vung chưởng mở tung cánh cửa gỗ, lạnh lùng nhìn người ngồi cạnh bàn: "Ngươi đến Vương thành làm gì?"

"Đến xem bệnh cho công tử nhà Viên đại nhân." Quỷ Thứ ra hiệu cho hắn đóng cửa, "Chỉ không ngờ bệnh nhân này còn chưa trị xong, đã có một bệnh nhân khác xuất hiện, mới vừa rồi Tiêu vương điện hạ—"

Còn chưa kịp nói xong, cổ đã bị một thanh trường kiếm sáng loáng đè lên, Vân Ỷ Phong ép hắn tới góc tường, gằn từng chữ: "Ngươi muốn chết."

"Ta chưa nói gì hết." Quỷ Thứ trấn an, "Chỉ nói Huyết Linh chi sinh từ thi cốt, dưỡng bằng oán khí, trong sách cũng viết như vậy, vi sư không hề nói láo."

Hắn vừa nói vừa từ từ đẩy nhẹ trường kiếm ra xa, dùng ngón trỏ quệt qua vài giọt máu trên cổ, vết thương dài hơn hai tấc, trong nháy mắt đã liền đóng vảy.

(*hai tấc: tầm 7cm)

"Vị Tiêu vương điện hạ kia, xem ra thực sự rất quan tâm đến ngươi." Quỷ Thứ nói, "Vậy cũng tốt, nói không chừng hắn lại tìm ra được Huyết Linh chi."

"Câm miệng!"

"Nghe Chu Nhi nói ngươi đang làm giúp Tiêu vương không ít việc." Quỷ Thứ tra Phi Loan Kiếm của hắn về lại vỏ, "Ban đầu ta còn thắc mắc, đang yên đang lành Phong Vũ môn lại dính líu đến triều đình làm gì, rõ là không giống tính cách của ngươi chút nào, giờ thì hiểu rồi. Nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn chưa tìm ra Huyết Linh chi, có lẽ đã sớm vô kế khả thi, lại không tìm được sự giúp đỡ, nhưng thống soái tám mươi vạn binh mã Đại Lương này, luận về cả bản lĩnh lẫn quyền thế, hắn quả là người thích hợp nhất."

Vân Ỷ Phong hung hăng nghiến răng, lạnh lẽo hiện đầy trong đáy mắt: "Mau cho đám người lởn vởn theo ta của ngươi cút hết đi."

Quỷ Thứ thở dài: "Đồ đệ ngốc, sao ngươi vẫn không chịu hiểu, vi sư không phải đang giám thị, mà là lo lắng cho ngươi a."

-

vtrans by xiandzg

Quyển 3 này sẽ tiết lộ nhiều hơn về thân thế của Vân môn chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện