“Bạn học, cậu thật sự không cân nhắc một chút sao? Gia nhập hội học sinh thật sự rất có ích cho cuộc sống và các mối quan hệ của cậu sau này, về sau lúc tìm việc làm…”

Tạ Hoằng Nghị cẩn thận liếc nhìn Đàm Mặc đang đi giày.

Lúc trước cậu ta còn thuận miệng hỏi Đàm Mặc tại sao đến trường mà chẳng mang theo gì, ấy rồi xế chiều hôm đó, Đàm Mặc liền cùng cô bạn gái xinh đẹp của mình mua một đống đồ về.

Nhân phẩm của bạn cùng phòng mới thật sự khá tốt, Tạ Hoằng Nghị cảm thán. Tuy rằng Đàm Mặc và Kiều Lam rất khiêm tốn bỏ bao bì đi, nhưng là một người mê giày thích giày nhưng lại không mua nổi chúng, Tạ Hoằng Nghị nhìn một cái vẫn nhận ra vài đôi giày mà Đàm Mặc và Kiều Lam mua về.

Giá của vài đôi giày công lại tuyệt đối phải mấy vạn, chưa kể còn có nhiều quần áo như thế.

Bảo sao lúc người ta đến lại chẳng mang theo gì, gia cảnh tốt nên cứ mặc sức mà mua hết.

Vậy nên thành thật mà nói, những đàn chị này thề son sắt rằng sau này có thể hỗ trợ tìm việc làm gì gì đó, có khi Đàm Mặc người ta vốn không nghĩ đến chuyện đi tìm việc làm.

Quả nhiên, hoặc là Đàm Mặc không mở miệng, hoặc là chỉ có hai chữ hờ hững: “Không đi.”

Các đàn chị không bỏ cuộc, liên tục nói với Đàm Mặc rằng hội học sinh không phải muốn vào là vào, đây là một cơ hội rất hiếm có, nếu không phải thấy Đàm Mặc có thành tích tốt (quá đẹp trai), anh còn phải trải qua vòng phỏng vấn và tuyển chọn như những sinh viên khác mới có thể tham gia.

Nhưng cho dù có nói thế nào, Đàm Mặc vẫn trả lời hai chữ, “Không đi.”

Từ trong hai tiếng “Không đi” này của Đàm Mặc, Tạ Hoằng Nghị thậm chí còn nghe ra được tâm trạng của anh ----------

Càng lúc càng bực bội.

Đã ở ranh giới không thể nhịn được nữa.

Tạ Hoằng Nghị cảm thấy mình phải ra mặt một chút thôi. Cậu ta ho khan vài tiếng một cách cực kỳ cố ý, gọi Đàm Mặc rồi nói: “Đàm Mặc, còn hai phút nữa là đến chín giờ!”

Chín giờ đúng tan học, khoảng chín giờ các lớp sẽ kết thúc họp lớp. Vừa rồi Tạ Hoằng Nghị hỏi Đàm Mặc có muốn đến canteen kiếm đồ ăn sau khi họp lớp xong hay không, Đàm Mặc nói không đi, bảo mình phải đi đón bạn gái.

Thế là một đám đàn chị vây quanh Đàm Mặc nhìn thấy Đàm Mặc vừa rồi mặt mày vẫn không hề có chút biểu cảm nào đứng lên sau khi liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay.

“Xin tránh đường một chút.”

“Chuyện đó… Đàn em à…”

“Xin tránh đường một chút, tôi có việc gấp.”

Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một thiếu niên vừa mới lên năm nhất, nhưng khi Đàm Mặc lạnh mặt thì rất có lực cảnh cáo. Mãi đến khi thiếu niên đẹp trai cao ráo và nổi tiếng rời khỏi phòng học, một đàn chị hiếu kỳ mới hỏi Tạ Hoằng Nghị: “Chuyện gì mà vội vã thế?”

Tạ Hoằng Nghị híp mắt một cách lười biếng, giọng ê a: “Đón bạn gái đó ~”

Muốn bao nhiêu cố ý thì có bấy nhiêu.

Quả nhiên vừa nói xong, tất cả đàn chị đều im lặng.

Cuối cùng Tạ Hoằng Nghị cũng cảm thấy thoải mái trong lòng.

Này thì các chị không mời, tôi kém hơn Đàm Mặc có một tí tẹo như thế!

Hai người bạn cùng phòng khác ở bên cạnh đều mang vẻ mặt “tôi không biết cậu ta”.

Sau khi ra khỏi phòng học, Đàm Mặc mới thấy Wechat mà Kiều Lam gửi tới. Vừa rồi bị vây quanh mãi, cho dù không thích nhưng Đàm Mặc vẫn có phép lịch sự cơ bản. Dẫu có rất nhiều người đến tìm, Đàm Mặc không thèm để ý đến, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.

Anh không trả lời mà gọi thẳng cho Kiều Lam.

Cuộc gọi được kết nối, giọng cô gái không rõ lắm ở nơi đông người: “Bên anh cũng xong rồi hả?”

“Ừ.” Đàm Mặc trả lời. “Tòa nhà nào?”

Câu hỏi không rõ đầu đuôi vậy mà Kiều Lam có thể hiểu được ngay.

“Tòa nhà số ba, 3402.”

“Đợi anh.”

Kiều Lam cúp máy, nói với bạn cùng phòng: “Mấy cậu đi trước đi, mình còn có chút việc.”

Liễu Xán Xán thuận miệng hỏi: “Sao thế, có cần giúp đỡ không?”

“Không cần đâu.” Kiều Lam cười cười. “Bạn trai mình đến đón.”

“Cậu có bạn trai hả!”

Giọng La Man bỗng cất cao, khiến rất nhiều người xung quanh đều nhìn về hướng Kiều Lam bên này, đặc biệt là mấy tên con trai hôm nay thỉnh thoảng lại nhìn Kiều Lam. Lúc này La Man mới che miệng lại, nháy nháy mắt: “Mình đã bảo mà, Lam Lam cậu đẹp như thế sao lại có thể độc thân chứ? Xán Xán, chúng ta cũng nán lại xem bạn trai của Kiều Lam đi, được không?”

“Bạn trai của người ta, cậu xem làm gì?” Liễu Xán Xán quả thật không hiểu được.

“Đều là bạn cùng phòng cả mà.” La Man nói. “Mình cảm thấy Lam Lam xinh đẹp như thế, vậy người yêu cậu ấy có đẹp trai hay không đây. Hơn nữa bạn cùng phòng có bạn trai, trước tiên phải gặp một lần, sau đó mời chúng ta ăn bữa cơm. Chuyện này rất bình thường không phải sao?”

Ba người Kiều Lam cùng nhức đầu. Chuyện này bình thường lắm à? Liễu Xán Xán không có tâm tình làm con thiêu thân với La Man. Bạn cùng phòng là bạn cùng phòng. Bạn trai của bạn cùng phòng là bạn trai của bạn cùng phòng. “Mình đi đây, cậu thích xem thì tự mà xem.”

“Này này!”

La Man nhìn hai người bạn cùng phòng rời đi ở phía trước rồi nhìn lại Kiều Lam hoàn toàn làm lơ mình, cuối cùng cô nàng vẫn chạy theo đám Liễu Xán Xán. Cô nàng không muốn đi một mình trong khuôn viên trường đâu.

Đàm Mặc ở tòa nhà chính. Kiều Lam ở tòa nhà số ba. Khoảng cách hơi xa một chút. Kiều Lam ngồi ở phía sau lướt xem tài khoản công khai của trường mà mình vừa theo dõi, không thấy Đàm Mặc đến.

Đàm Mặc nhìn Kiều Lam rồi đi tới, anh bỗng cảm thấy mình nhớ cô vô cùng.

Thành thật mà nói, anh thực sự không quen với nó.

Đặc biệt là lúc nghỉ hè, hai người gần như là cùng ăn cùng ở, hai mươi bốn giờ đều ở cùng một chỗ. Nhưng từ sau khi vào học, ký túc cách khá xa, phòng học cũng không ở cùng một chỗ. Ngoại trừ buổi trưa ăn cơm với nhau, hôm nay không còn lần gặp nào khác.

Cuối cùng cũng gặp lại Kiều Lam, sự bực bội, lo lắng và những cảm xúc tiêu cực vừa rồi của Đàm Mặc bỗng biến mất sạch sẽ.

Kiều Lam còn chưa kịp hỏi Đàm Mặc nói với các đàn chị cái gì, Đàm Mặc đã khai sạch sẽ toàn bộ, nói vừa rồi không trả lời tin nhắn là vì có người tìm anh, muốn cho anh vào hội học sinh.

“Anh nghĩ sao?”

“Không đi.” Đàm Mặc vẫn trả lời hai chữ này nhưng giọng điệu có thể thấy dịu dàng hơn nhiều so với lúc nãy. “Còn em?”

“Có thể em sẽ tham gia câu lạc bộ Tâm lý của trường hay đại loại vậy. Người hướng dẫn nói chuyện này rất hữu ích cho chuyên ngành…”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng học. Chớp mắt lúc sắp đi ra, Đàm Mặc đột ngột cúi đầu, bất ngờ hôn lên môi Kiều Lam.

Kiều Lam giật nảy mình: “Còn có người…”

“Không có ai cả.” Đàm Mặc hài lòng sau nụ hôn, nắm lấy tay cô bước ra ngoài. “Đại học không có nói là không được yêu đương.”

Kiều Lam mỉm cười, mắt khẽ cong lên: “Vậy thì vị thành niên có thể yêu đương không?”

Đàm Mặc nheo hai mắt lại, nắm thật chặt bàn tay mềm mại trong tay: “Em đợi đấy!”

Đợi đến tháng sau.

Tháng sau anh sẽ đủ mười tám tuổi!

Ầy, hung dữ thế?

Kiều Lam phì cười.

Ngoài miệng hung dữ như vậy thế mà mắt không dám nhìn cô. Trong đầu không biết đang nghĩ đến thứ gì, lỗ tai đỏ hết cả.

Đàm Mặc bị Kiều Lam cười, lỗ tai càng nóng hơn. Như một đứa bé đang tức giận, anh cảnh cáo Kiều Lam không được phép cười nữa, sau đó cứng nhắc chuyển chủ đề: “Có muốn ăn gì không?”

“Không ăn.” Kiều Lam lắc đầu kiên quyết. “Em muốn giữ dáng.”

Cô phải kiểm soát cân nặng và giữ gìn nhan sắc! Đại bảo bối Đàm Mặc bây giờ quá trêu ghẹo người khác rồi. Người ta đều phải thông qua phỏng vấn mới có thể vào hội học sinh, Đàm Mặc thì là người của hội học sinh đến mời anh vào thẳng.

Đàm Mặc hoàn toàn không biết là Kiều Lam lại cực kỳ có cảm giác nguy cơ. Anh vờ như rất tự nhiên ôm eo cô một chút: “Không mập.”

“Bây giờ đương nhiên là không mập, đợi đến lúc mập thật thì đã muộn rồi.”

Được thôi. Dù chưa thỏa mãn nhưng Đàm Mặc vẫn lấy tay về, vậy bây giờ bọn mình nên đi đâu đây?

Thương thay cho một thiên tài trẻ có trí thông minh siêu phàm, trong chuyện hẹn hò tình cảm mãi mãi không hiểu gì cả. Sau một lúc lâu tỏ vẻ trầm tư, Kiều Lam nói: “Xem ra không có chuyện gì nữa, vậy trở về ký túc xá đi?”

Đàm Mặc: “…”

Anh im lặng nhìn Kiều Lam chằm chằm, sau đó bắt lấy tay cô: “Vậy bây giờ ra ngoài đi dạo chút đi.”

Hiện tại đã là chín giờ hơn, mười giờ ba mươi là đóng cửa ký túc xá, không thể đi chỗ nào quá xa nên chỉ loanh quanh trong khuôn viên trường. Đàm Mặc không quan tâm lắm là đi đâu, miễn ở bên Kiều Lam là được.

Trong trường rất rộng, đi dạo một chút cũng gần hết thời gian. Đàm Mặc đưa Kiều Lam đến dưới khu ký túc, anh bỗng cảm thấy trọ ở trường không hề tốt chút nào.

Lúc trước Kiều Lam nói với anh rằng hãy thử trọ ở trường trước, nếu thật sự không thể nào thích ứng được thì lúc đó lại dọn ra ngoài cũng không sao.

Tuy rằng giây phút này Đàm Mặc đã nảy sinh ý nghĩ muốn dọn ra ngoài nhưng đến cùng anh vẫn nhịn được.

Bây giờ chỉ mới hai ngày đã muốn dọn ra ngoài, bản thân anh có phải quá yếu ớt rồi hay không? Có lẽ Kiều Lam sẽ cảm thấy anh nói một đằng làm một nẻo, tính tình trẻ con. Hơn nữa, ở ký túc cũng là vì tốt cho anh. Kiều Lam muốn thấy anh giao tiếp nhiều hơn với những người khác.

Có một số người rất phiền, chẳng hạn như những người thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn anh, chẳng hạn như những đàn chị nói rất nhiều lần mà vẫn không chịu đi kia; nhưng cũng có những người tương đối thuận mắt, chẳng hạn như ba người bạn cùng phòng mới.

Tuy rằng có một người hơi nói nhiều một chút nhưng chung quy lại vẫn khá ổn khi sống cùng. Mối liên kết như thế này giữa những người cùng giới vẫn là một cảm giác hết sức mới lạ theo quan điểm của Đàm Mặc, chưa kể ba người Tạ Hoằng Nghị cũng học rất giỏi. Thỉnh thoảng bọn họ lại trao đổi một chút vấn đề về học tập, khá là hợp ý.

Vậy nên, tạm thời, trước tiên Đàm Mặc có thể nhẫn nại.

“Lát nữa còn phải thử quân phục nữa.” Kiều Lam nói. “Ngày mai là huấn luyện quân sự rồi.”

“Ừ.”

“Vậy sáng mai em không đợi anh. Viện bọn em yêu cầu tập trung ở tòa nhà số ba, lại còn rất sớm, thời gian khác với bọn anh.”

“…”

Đàm Mặc lại không muốn nói chuyện. Lúc này, chẳng những cảm thấy ở ký túc phiền phức, thậm chí anh còn cảm thấy lên đại học cũng phiền phức theo.

Hơn nữa, Đàm Mặc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Sáng mai không được gặp, thế thì ngay cả dáng vẻ Kiều Lam lúc mặc quân phục anh cũng không được thấy. Dù rằng đến trưa có thể nhìn, nhưng cũng là thấy sau những người khác?

Đàm Mặc lập tức càng bực dọc hơn.

Kiều Lam nhạy cảm nhận thấy Đàm Mặc đột ngột xuất hiện áp suất thấp. Cô vươn tay sờ sờ mái tóc anh như thể vuốt lông, dịu dàng nói: “Tự dưng sao thế?”

“Ngày mai bọn em tập trung mấy giờ?” Đàm Mặc cứng nhắc hỏi.

“Bảy giờ ba mươi.” Kiều Lam nói. “Ngoan nhé. Sáng ngày mai vội lắm. Anh tự sắp xếp rồi đi tập trung với bạn cùng phòng, buổi trưa kết thúc chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Đàm Mặc không nói lời nào, cứ nhìn Kiều Lam như vậy. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Anh muốn thấy.”

Kiều Lam sững sờ. Muốn thấy cái gì cơ?

Muốn thấy em mặc quân phục.

Chẳng những thế, anh còn muốn là người nhìn thấy đầu tiên.

Cuối cùng Kiều Lam cũng hiểu rõ điều mà Đàm Mặc đang bứt rứt. Trái tim cô mềm nhũn: “Cho dù vậy thì vẫn có những người khác nhìn thấy trước mà.”

Nhìn Đàm Mặc áp suất thấp, Kiều Lam xem thời gian, còn năm phút nữa là ký túc xá đóng cửa. Cô nhét điện thoại di động vào tay Đàm Mặc: “Đợi em.” Nói xong thì chạy lên lầu.

Phòng ký túc ở lầu bốn.

Không cao nhưng cũng không thấp.

Mấy người Liễu Xán Xán giật nảy mình vì Kiều Lam đột ngột xông tới: “Không cần phải vội vàng, mấy phút nữa mới đóng cửa…”

Bọn họ tưởng rằng Kiều Lam chạy về vì sắp đóng cửa nhưng rồi lại thấy cô dùng tốc độ nhanh nhất đút đôi chân dài vào trong chiếc quần rằn ri, giẫm lên giày, túm lấy sợi thắt lưng rồi lại xông ra ngoài.

Mọi người:???

Đây là làm gì vậy?

Đàm Mặc cầm điện thoại của Kiều Lam. Sau một lúc lâu, anh trông thấy cô bạn gái xinh đẹp của mình chạy ra từ ký túc xá nữ, trên người khoác áo khoác quân phục, khóa còn chưa kéo xong.

Đồng phục quân sự của bọn họ không có màu lục thông thường mà là xanh nước biển, hơn nữa còn được gia công đặc biệt. Huy hiệu đeo trên ngực là khẩu hiệu của trường, băng tay là huy hiệu trường, còn có quân hàm cùng rất nhiều bộ phận và chi tiết khác. Thoạt nhìn đặc biệt có chất cảm.

Kiều Lam vừa đi vừa mặc áo khoác quân phục vào. “Bên trong em thật sự không thay kịp.” Kiều Lam đưa mũ và thắt lưng trong tay cho Đàm Mặc, mình thì tiện tay buộc một kiểu tóc đuôi ngựa rồi đội mũ vào, sau đó định vươn tay ra lấy thắt lưng để đeo. Cô vươn tay ra rồi lại rụt về.

Ngũ quan tinh xảo hiện ra cực kỳ quyến rũ dưới bóng đêm. Cô gái giang hai tay thì thầm với thiếu niên còn chưa đủ tuổi trưởng thành nào đó.

“Để anh xem đầu tiên, thắt lưng cũng cho anh đeo nốt, như vậy có được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện