Kiều Lam đứng nơi đầu hành lang nhìn bác Trần đã đi xa. Ttrong bóng đêm, cô đứng ngẩn người thật lâu.
Sống hai mươi năm ở đời trước, từ nhỏ Kiều Lam đã không biết cha mẹ mình là ai, tên là gì, ngay cả họ mà cô đang mang đây cũng là chọn đại một cái. Người đối xử tốt nhất với cô ở đời trước chính là người phụ nữ có lòng hảo tâm đã giúp đỡ cô học cấp 3 kia. Sau này đậu đại học rồi, Kiều Lam thề sẽ nhớ ơn người phụ nữ ấy cả đời.
Thế nhưng chưa kịp làm gì cả, cô đã biến thành Kiều Lam hiện tại. Chỉ vì chút không đành lòng nên quan tâm cậu thiếu niên tên Đàm Mặc này nhiều hơn một chút, thế nhưng những gì thiếu niên kia đáp lại cô lại quá nhiều.
Kiều Lam ngồi xổm xuống, chôn mặt vào đầu gối.
Trong sách nói những người mắc hội chứng Asperger thường rất khó kết bạn. Một khi đã làm được, họ sẽ trở nên luống cuống không biết phải giữ lấy tình bạn đó như thế nào, vậy nên họ sẽ dùng những phương thức trực tiếp và đơn giản nhất để đối xử tốt với bạn.
Nhưng như vậy cũng quá tốt rồi. Kiều Lam thở dài một hơi. Hơn hai mươi năm qua, đã từng có lúc, tuyết rơi không có ai bảo cô mặc ấm, nhắc cô mang dù, càng không nói đến việc cố ý đưa cô về nhà.
Ngồi xổm trên mặt đất thêm vài phút, hoặc có lẽ là mười mấy phút sau, Kiều Lam mới đứng lên trở vào nhà.
Đã qua mười hai giờ đêm, trong nhà chỉ còn mỗi mẹ Kiều đang còn thức để đắp mặt nạ. Nhìn thấy Kiều Lam về, bà ta liếc mắt nhìn cô một cái, cằn nhằn: “Giờ mới mò mặt về nhà. Cả nhà trời không thấy bóng dáng đâu, cũng chẳng thưa gửi gì cả. Nhỏ giọng một chút, em trai mày vừa mới ngủ.”
Nhìn theo bóng lưng mẹ Kiều trở về phòng, Kiều Lam mới nhận ra rằng mình đã trở về hiện thực.
______
Kiều Lam vốn tưởng rằng vì trận cãi nhau đó với Đường Cầm mà cô sẽ bị mọi người tẩy chay một lần nữa như lúc đầu. Nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng hình như cũng không đến mức như thế.
Bọn họ đều chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nói chung thì bản chất của mỗi người cũng không phải là xấu.
Hoặc cũng có thể là bởi vì Đường Cầm không phải là Trần Diệu Dương hay Tống Dao. Trong lớp cô ta không quan trọng đến mức mà mọi người phải cô lập Kiều Lam vì cô ta. Vậy nên ngoại trừ mấy nữ sinh chơi thân với Đường Cầm ra, không có ai tỏ thái độ gì quá lớn với Kiều Lam cả.
Ví dụ như Bùi Ninh, còn có mấy bạn học ngồi phía trên và bên phải Kiều Lam nữa, họ vẫn chào hỏi và trò chuyện với cô như bình thường. Kiều Lam học Anh Văn và Toán rất tốt, khi tan học sẽ có một vài bạn học đến hỏi bài cô.
Nhưng đối với Đàm Mặc, phần lớn học sinh trong lớp đều cố gắng cách anh thật xa, tuy vậy, trong số đó cũng có một ít bạn học dần thay đổi.
Ngày nào Kiều Lam cũng nói chuyện với Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc không có đột ngột đánh người khác như những gì Đường Cầm nói. Thậm chí anh còn không lớn tiếng với người khác. Anh không điên cũng không hề ngốc một chút nào, lúc anh nói chuyện với Kiều Lam trông không hề đáng sợ.
Thế nhưng Đàm Mặc không hề quan tâm đến tất cả những chuyện đó.
Bây giờ người duy nhất khiến anh để ý chỉ có một mình Kiều Lam thôi.
Lúc này Kiều Lam đang chơi trò so trí nhớ cùng Bùi Ninh và một vài bạn học ngồi phía trước.
Không biết là ai bắt đầu trước. Bọn họ đều là những nam sinh nữ sinh cùng tuổi, nói chuyện một hồi liền có chút không phục, muốn so tài một lần. Nữ sinh ngồi phía trước Kiều Lam là người ra đề kiêm trọng tài. Kiều Lam, Bùi Ninh và một nam sinh khác là người chơi.
Câu hỏi rất đơn giản. Mười chữ số La Mã được sắp xếp ngẫu nhiên, nữ sinh ra đề sẽ đọc tổng cộng mười lăm số, trong ba người ai viết đúng được nhiều số nhất thì thắng. Phần thưởng rất đơn giản, hai cây kẹo mút.
Trong mắt Đàm Mặc, những trò chơi như vậy thật là nhàm chán.
Anh căn bản không hiểu được những trò lãng phí thời gian như vậy thì có gì vui.
Nhưng Kiều Lam lại đang chơi. Vậy nên Đàm Mặc bỏ quyển sách trong tay xuống, nhìn bọn họ chơi.
Nữ sinh ra đề viết ngẫu nhiên mười lăm chữ số, sau đó lấy giấy che lại, hắng giọng rồi nói: “Nghe cho kỹ nha, chỉ đọc một lần thôi đó. Hai, bốn, năm, không … hai, tám. Viết đi, đếm ngược 10 giây nha. Mười, chín, tám, bảy…”
Kiều Lam rút ra một cây bút, vừa viết được ba số, Bùi Ninh bên cạnh đột nhiên cuống lên: “Ôi ôi số thứ năm là gì đấy?” Sau đó vô thức nhìn thoáng qua chỗ Kiều Lam.
Kiều Lam đẩy Bùi Ninh ra, xoay người lại, đặt vở lên bàn Đàm Mặc.
Cô nhanh chóng viết được tám số. Đến số thứ chín, đột nhiên không nhớ rõ đó là số bảy hay số tám.
Nữ sinh ra đề nhìn một nam sinh khác viết, không thể ngừng cười: “Cái này mà cậu cũng viết sai được hả? Đếm ngược nha…”
Kiều Lam thật sự không nhớ ra nổi, đang định viết đại một số nào đó thì Đàm Mặc đã dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy nhỏ giọng nói với cô: “846728.”
Không chút suy nghĩ, Kiều Lam trực tiếp viết theo những gì Đàm Mặc đọc.
Đàm Mặc ngẩn người. Cô không sợ anh nhớ nhầm sao? Nữ sinh vừa đếm hết những giây cuối cùng thì lập tức rút lấy tờ giấy trong tay ba người bọn họ, xem xong thì cười ha hả: “Sao ngay số thứ ba mà cậu đã sai rồi hả? Bùi Ninh sai ba số, ôi, Kiều Lam viết đúng hết luôn! Mình đã nói rồi mà, trí nhớ của con gái tụi mình không hề kém so với các cậu đâu. Xem Kiều Lam đây này…”
“Đó là Kiều Lam nhớ dai chứ có phải cậu đâu…”
Bàn trước lại ầm ĩ cả lên. Kiều Lam quay người cười híp mắt với Đàm Mặc, nhỏ giọng cảm thán: “Sao cậu giỏi dữ vậy.”
Đôi mắt của cô gái trước mặt rất đen, rất sáng. Cô nhìn anh, thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng. Đàm Mặc vốn đã quen nghe mọi người nói mình điên, nói mình ngốc. Anh nghĩ rằng mình đã quen với điều đó rồi, không cảm giác được gì cả. Nhưng khi nghe Kiều Lam nói như vậy, anh vẫn cảm thấy được sự vui vẻ từ tận đáy lòng.
Có lẽ là vì câu nói đó, hoặc cũng có lẽ là vì người nói câu nói đó là Kiều Lam.
Đàm Mặc nhớ rõ, trước khi gặp được Kiều Lam, mỗi ngày ở trường anh phải chịu đựng biết bao sự giày vò và hành hạ. Nhưng bây giờ cuộc sống học đường của anh dường như không còn khó khăn như trước nữa.
Đây là trạng thái thoải mái nhất của anh khi ở bên ngoài.
Cuối tuần, Đàm Mặc không đến nhà hàng Tây. Anh tìm được một quyển sách rất hay, hai ngày này đều đắm chìm vào trong đó.
Tối chủ nhật, dẫu bận trăm công nghìn việc, cha Đàm vẫn đến thăm Đàm Mặc.
Đàm Mặc không ở cùng với cha.
Từ lúc anh còn chưa có ký ức, cha mẹ anh đã ly hôn. Từ sau năm anh bảy tuổi, mẹ anh rốt cuộc cũng phát hiện anh khác với những đứa trẻ bình thường, rồi sau đó đưa anh đến Mỹ để chữa trị.
Một lần đi là bảy năm.
Đối với cha, Đàm Mặc không có kỷ niệm cũng như tình cảm gì. Sau khi được cha đưa về nước, anh không chịu được gia đình mới ầm ĩ của cha. Anh tìm đến ông, dùng lời nói không có chút tình cảm nào nói cho ông biết, anh không muốn ở cùng bọn họ.
Thế là từ đó anh ở cùng với bác Trần và dì Trần – người đã từng chăm sóc anh và mẹ.
Thỉnh thoảng cha Đàm sẽ đến thăm anh.
Ông nhớ đến việc Đàm Mặc đột nhiên không muốn đến trường lúc trước. Ban đầu ông muốn nói chuyện với anh, nhưng rồi lại phát hiện căn bản là mình đang độc thoại. Đàm Mặc gần như không nói lời nào, mấy lần mở miệng ngắn ngủi cũng là những lời vớ vẩn nhảm nhí.
Cha Đàm chỉ có thể bảo trợ lý tìm bác sĩ tâm lý. Sau khi trao đổi với bác sĩ tâm lý, lúc này ông mới đến tìm Đàm Mặc một lần nữa.
Ông đã từng cảm thấy rằng Đàm Mặc tự kỷ, bài ngoại, vậy nên mới đưa anh đến trường, để anh được tiếp xúc với bạn bè đồng lứa, với nhiều người hơn. Cho đến khi trao đổi với bác sĩ tâm lý, bác sĩ khuyên ông không nên làm như vậy, lúc này cha Đàm mới vội vàng đi tìm Đàm Mặc.
Nghĩ đến những lời bác sĩ tâm lý nói, trong lòng ông hơi khó chịu.
Ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Mặc, hỏi dạo này anh sống thế nào.
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn ông, nói ra lời từ đáy lòng: “Rất tốt.”
Cha Đàm hơi nghi ngờ, bởi vì khuôn mặt vô cảm kia của Đàm Mặc không hề liên quan đến hai chữ “rất tốt” kia chút nào.
Ông không biết rằng chứng bệnh của con trai mình gọi là Asperger, cũng không biết rằng anh gặp khó khăn trong việc chấp nhận tình cảm và biểu đạt cảm xúc. Ông cứ nghĩ rằng Đàm Mặc mắc chứng tự kỷ thông thường, và rồi ông nhớ lại những lời mà bác sĩ nói.
Vì chống lại thế giới bên ngoài và không muốn dính vào phiền phức, trẻ tự kỷ đôi khi sẽ nói dối.
Cha Đàm nhìn Đàm Mặc một lúc lâu, sau đó thở dài: “Ban đầu là do ta không suy nghĩ kĩ, ép con đến trường học. Ta biết con không thích đến đó. Con không thích vậy thì không đi nữa.”
Đàm Mặc khó hiểu nhìn cha mình. Rõ ràng anh đã nói mọi việc rất tốt, tại sao cha anh lại như thể không nghe thấy thế kia.
Thế nên Đàm Mặc lặp lại một lần nữa: “Tôi nói là tôi rất tốt. Tôi muốn đến trường.”
Thay vì ngồi đây nói những lời này với cha Đàm, anh càng thích đến trường hơn. Đàm Mặc thích nhìn cô gái trước mặt thỉnh thoảng lại quay đầu mỉm cười với mình.
Anh không muốn nói gì với cha Đàm nữa, đẩy xe lăn đi về phòng mình.
Hôm nay là chủ nhật, ngày mai là có thể gặp được Kiều Lam rồi.
Hôm sau Đàm Mặc vẫn đến trường như bình thường, đẩy xe lăn đi vào phòng học. Khi anh nhìn thấy người ngồi trước mình không còn là Kiều Lam nữa mà đã đổi thành một nữ sinh khác, Đàm Mặc sững sờ ngay tại chỗ.
Chỗ ngồi của anh vẫn ở đó, nhưng người ngồi phía trước lại không phải là cô.
Mỗi tuần một lần thay phiên đổi chỗ. Tuần trước Kiều Lam còn đang ngồi ngay trước mặt anh, nhưng sau một tuần, cô đã đổi sang chỗ khác.
Cô ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên của tổ thứ hai. Khoảng cách giữa hai người không tính là rất xa. Nhưng trong một thoáng đó, Đàm Mặc lại cảm thấy vô cùng thảng thốt.
Bạn mới đến ở bàn trước mở cửa sổ ra. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khuôn mặt khó chịu của Đàm Mặc càng trở nên tái nhợt.
Trước mặt anh là quyển sách mà hôm qua anh cảm thấy rất thú vị, nhưng bây giờ Đàm Mặc lại không đọc được nổi một chữ.
Anh không kiềm chế được nhìn về phía Kiều Lam hết lần này đến lần khác. Đàm Mặc có thể thấy được rằng cô đang nghe giảng, đang cúi đầu viết bài, thế nhưng lại không còn nhìn thấy rõ từng sợi tóc của cô nữa. Đàm Mặc không thấy cô thường xuyên quay về phía mình, nằm sấp trước mặt anh, và cả đôi mắt đen nhánh kia nữa.
Thì ra Kiều Lam không ngồi trước mặt anh mãi. Đến cuối tuần, rồi những tuần tiếp theo nữa, cô sẽ đổi sang những vị trí càng lúc càng cách xa anh hơn.
Một giây trước đây thôi Đàm Mặc còn cảm thấy cuộc sống học đường của mình hiện giờ rất tốt, bây giờ nháy mắt liền quay trở lại như lúc ban đầu, thậm chí so với ban đầu còn khiến anh khó lòng chịu đựng hơn nữa.
Anh cứng ngắc ngẩng đầu, lại nhìn sang, thấy Bùi Ninh đang cầm bút giảng cho Kiều Lam nghe cái gì đó.
Có lẽ là đang giảng bài Vật Lý.
Lúc anh còn ngồi phía sau Kiều Lam, thỉnh thoảng Kiều Lam sẽ hỏi Bùi Ninh về đề Vật Lý.
Thật ra Đàm Mặc cũng biết làm những đề kia, anh không giống như Bùi Ninh, phải suy tư rất lâu mới tìm ra được đáp án. Anh có thể nói cho Kiều Lam biết câu trả lời chính xác trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng bây giờ, ngay cả việc hai người họ đang trao đổi về cái gì, anh cũng không nghe được.
Đàm Mặc đã từng rất ghét Bùi Ninh, bởi vì Bùi Ninh chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mặt Kiều Lam, cậu ta chỉ cần hơi động đậy là có thể chạm vào cánh tay của cô. Nhưng dù trước đó có như thế nào, tất cả đều không khiến Đàm Mặc khó chịu như lúc này.
Bởi vì chẳng những Bùi Ninh có thể thoải mái nói chuyện với Kiều Lam, bây giờ cậu ta còn có thể cùng cô đổi chỗ đến những vị trí khác.
Mà anh thì sẽ chỉ cách cô càng ngày càng xa.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Ninh, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ.
Anh muốn ngồi cùng cô.
Sống hai mươi năm ở đời trước, từ nhỏ Kiều Lam đã không biết cha mẹ mình là ai, tên là gì, ngay cả họ mà cô đang mang đây cũng là chọn đại một cái. Người đối xử tốt nhất với cô ở đời trước chính là người phụ nữ có lòng hảo tâm đã giúp đỡ cô học cấp 3 kia. Sau này đậu đại học rồi, Kiều Lam thề sẽ nhớ ơn người phụ nữ ấy cả đời.
Thế nhưng chưa kịp làm gì cả, cô đã biến thành Kiều Lam hiện tại. Chỉ vì chút không đành lòng nên quan tâm cậu thiếu niên tên Đàm Mặc này nhiều hơn một chút, thế nhưng những gì thiếu niên kia đáp lại cô lại quá nhiều.
Kiều Lam ngồi xổm xuống, chôn mặt vào đầu gối.
Trong sách nói những người mắc hội chứng Asperger thường rất khó kết bạn. Một khi đã làm được, họ sẽ trở nên luống cuống không biết phải giữ lấy tình bạn đó như thế nào, vậy nên họ sẽ dùng những phương thức trực tiếp và đơn giản nhất để đối xử tốt với bạn.
Nhưng như vậy cũng quá tốt rồi. Kiều Lam thở dài một hơi. Hơn hai mươi năm qua, đã từng có lúc, tuyết rơi không có ai bảo cô mặc ấm, nhắc cô mang dù, càng không nói đến việc cố ý đưa cô về nhà.
Ngồi xổm trên mặt đất thêm vài phút, hoặc có lẽ là mười mấy phút sau, Kiều Lam mới đứng lên trở vào nhà.
Đã qua mười hai giờ đêm, trong nhà chỉ còn mỗi mẹ Kiều đang còn thức để đắp mặt nạ. Nhìn thấy Kiều Lam về, bà ta liếc mắt nhìn cô một cái, cằn nhằn: “Giờ mới mò mặt về nhà. Cả nhà trời không thấy bóng dáng đâu, cũng chẳng thưa gửi gì cả. Nhỏ giọng một chút, em trai mày vừa mới ngủ.”
Nhìn theo bóng lưng mẹ Kiều trở về phòng, Kiều Lam mới nhận ra rằng mình đã trở về hiện thực.
______
Kiều Lam vốn tưởng rằng vì trận cãi nhau đó với Đường Cầm mà cô sẽ bị mọi người tẩy chay một lần nữa như lúc đầu. Nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng hình như cũng không đến mức như thế.
Bọn họ đều chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nói chung thì bản chất của mỗi người cũng không phải là xấu.
Hoặc cũng có thể là bởi vì Đường Cầm không phải là Trần Diệu Dương hay Tống Dao. Trong lớp cô ta không quan trọng đến mức mà mọi người phải cô lập Kiều Lam vì cô ta. Vậy nên ngoại trừ mấy nữ sinh chơi thân với Đường Cầm ra, không có ai tỏ thái độ gì quá lớn với Kiều Lam cả.
Ví dụ như Bùi Ninh, còn có mấy bạn học ngồi phía trên và bên phải Kiều Lam nữa, họ vẫn chào hỏi và trò chuyện với cô như bình thường. Kiều Lam học Anh Văn và Toán rất tốt, khi tan học sẽ có một vài bạn học đến hỏi bài cô.
Nhưng đối với Đàm Mặc, phần lớn học sinh trong lớp đều cố gắng cách anh thật xa, tuy vậy, trong số đó cũng có một ít bạn học dần thay đổi.
Ngày nào Kiều Lam cũng nói chuyện với Đàm Mặc, nhưng Đàm Mặc không có đột ngột đánh người khác như những gì Đường Cầm nói. Thậm chí anh còn không lớn tiếng với người khác. Anh không điên cũng không hề ngốc một chút nào, lúc anh nói chuyện với Kiều Lam trông không hề đáng sợ.
Thế nhưng Đàm Mặc không hề quan tâm đến tất cả những chuyện đó.
Bây giờ người duy nhất khiến anh để ý chỉ có một mình Kiều Lam thôi.
Lúc này Kiều Lam đang chơi trò so trí nhớ cùng Bùi Ninh và một vài bạn học ngồi phía trước.
Không biết là ai bắt đầu trước. Bọn họ đều là những nam sinh nữ sinh cùng tuổi, nói chuyện một hồi liền có chút không phục, muốn so tài một lần. Nữ sinh ngồi phía trước Kiều Lam là người ra đề kiêm trọng tài. Kiều Lam, Bùi Ninh và một nam sinh khác là người chơi.
Câu hỏi rất đơn giản. Mười chữ số La Mã được sắp xếp ngẫu nhiên, nữ sinh ra đề sẽ đọc tổng cộng mười lăm số, trong ba người ai viết đúng được nhiều số nhất thì thắng. Phần thưởng rất đơn giản, hai cây kẹo mút.
Trong mắt Đàm Mặc, những trò chơi như vậy thật là nhàm chán.
Anh căn bản không hiểu được những trò lãng phí thời gian như vậy thì có gì vui.
Nhưng Kiều Lam lại đang chơi. Vậy nên Đàm Mặc bỏ quyển sách trong tay xuống, nhìn bọn họ chơi.
Nữ sinh ra đề viết ngẫu nhiên mười lăm chữ số, sau đó lấy giấy che lại, hắng giọng rồi nói: “Nghe cho kỹ nha, chỉ đọc một lần thôi đó. Hai, bốn, năm, không … hai, tám. Viết đi, đếm ngược 10 giây nha. Mười, chín, tám, bảy…”
Kiều Lam rút ra một cây bút, vừa viết được ba số, Bùi Ninh bên cạnh đột nhiên cuống lên: “Ôi ôi số thứ năm là gì đấy?” Sau đó vô thức nhìn thoáng qua chỗ Kiều Lam.
Kiều Lam đẩy Bùi Ninh ra, xoay người lại, đặt vở lên bàn Đàm Mặc.
Cô nhanh chóng viết được tám số. Đến số thứ chín, đột nhiên không nhớ rõ đó là số bảy hay số tám.
Nữ sinh ra đề nhìn một nam sinh khác viết, không thể ngừng cười: “Cái này mà cậu cũng viết sai được hả? Đếm ngược nha…”
Kiều Lam thật sự không nhớ ra nổi, đang định viết đại một số nào đó thì Đàm Mặc đã dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy nhỏ giọng nói với cô: “846728.”
Không chút suy nghĩ, Kiều Lam trực tiếp viết theo những gì Đàm Mặc đọc.
Đàm Mặc ngẩn người. Cô không sợ anh nhớ nhầm sao? Nữ sinh vừa đếm hết những giây cuối cùng thì lập tức rút lấy tờ giấy trong tay ba người bọn họ, xem xong thì cười ha hả: “Sao ngay số thứ ba mà cậu đã sai rồi hả? Bùi Ninh sai ba số, ôi, Kiều Lam viết đúng hết luôn! Mình đã nói rồi mà, trí nhớ của con gái tụi mình không hề kém so với các cậu đâu. Xem Kiều Lam đây này…”
“Đó là Kiều Lam nhớ dai chứ có phải cậu đâu…”
Bàn trước lại ầm ĩ cả lên. Kiều Lam quay người cười híp mắt với Đàm Mặc, nhỏ giọng cảm thán: “Sao cậu giỏi dữ vậy.”
Đôi mắt của cô gái trước mặt rất đen, rất sáng. Cô nhìn anh, thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng. Đàm Mặc vốn đã quen nghe mọi người nói mình điên, nói mình ngốc. Anh nghĩ rằng mình đã quen với điều đó rồi, không cảm giác được gì cả. Nhưng khi nghe Kiều Lam nói như vậy, anh vẫn cảm thấy được sự vui vẻ từ tận đáy lòng.
Có lẽ là vì câu nói đó, hoặc cũng có lẽ là vì người nói câu nói đó là Kiều Lam.
Đàm Mặc nhớ rõ, trước khi gặp được Kiều Lam, mỗi ngày ở trường anh phải chịu đựng biết bao sự giày vò và hành hạ. Nhưng bây giờ cuộc sống học đường của anh dường như không còn khó khăn như trước nữa.
Đây là trạng thái thoải mái nhất của anh khi ở bên ngoài.
Cuối tuần, Đàm Mặc không đến nhà hàng Tây. Anh tìm được một quyển sách rất hay, hai ngày này đều đắm chìm vào trong đó.
Tối chủ nhật, dẫu bận trăm công nghìn việc, cha Đàm vẫn đến thăm Đàm Mặc.
Đàm Mặc không ở cùng với cha.
Từ lúc anh còn chưa có ký ức, cha mẹ anh đã ly hôn. Từ sau năm anh bảy tuổi, mẹ anh rốt cuộc cũng phát hiện anh khác với những đứa trẻ bình thường, rồi sau đó đưa anh đến Mỹ để chữa trị.
Một lần đi là bảy năm.
Đối với cha, Đàm Mặc không có kỷ niệm cũng như tình cảm gì. Sau khi được cha đưa về nước, anh không chịu được gia đình mới ầm ĩ của cha. Anh tìm đến ông, dùng lời nói không có chút tình cảm nào nói cho ông biết, anh không muốn ở cùng bọn họ.
Thế là từ đó anh ở cùng với bác Trần và dì Trần – người đã từng chăm sóc anh và mẹ.
Thỉnh thoảng cha Đàm sẽ đến thăm anh.
Ông nhớ đến việc Đàm Mặc đột nhiên không muốn đến trường lúc trước. Ban đầu ông muốn nói chuyện với anh, nhưng rồi lại phát hiện căn bản là mình đang độc thoại. Đàm Mặc gần như không nói lời nào, mấy lần mở miệng ngắn ngủi cũng là những lời vớ vẩn nhảm nhí.
Cha Đàm chỉ có thể bảo trợ lý tìm bác sĩ tâm lý. Sau khi trao đổi với bác sĩ tâm lý, lúc này ông mới đến tìm Đàm Mặc một lần nữa.
Ông đã từng cảm thấy rằng Đàm Mặc tự kỷ, bài ngoại, vậy nên mới đưa anh đến trường, để anh được tiếp xúc với bạn bè đồng lứa, với nhiều người hơn. Cho đến khi trao đổi với bác sĩ tâm lý, bác sĩ khuyên ông không nên làm như vậy, lúc này cha Đàm mới vội vàng đi tìm Đàm Mặc.
Nghĩ đến những lời bác sĩ tâm lý nói, trong lòng ông hơi khó chịu.
Ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Mặc, hỏi dạo này anh sống thế nào.
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn ông, nói ra lời từ đáy lòng: “Rất tốt.”
Cha Đàm hơi nghi ngờ, bởi vì khuôn mặt vô cảm kia của Đàm Mặc không hề liên quan đến hai chữ “rất tốt” kia chút nào.
Ông không biết rằng chứng bệnh của con trai mình gọi là Asperger, cũng không biết rằng anh gặp khó khăn trong việc chấp nhận tình cảm và biểu đạt cảm xúc. Ông cứ nghĩ rằng Đàm Mặc mắc chứng tự kỷ thông thường, và rồi ông nhớ lại những lời mà bác sĩ nói.
Vì chống lại thế giới bên ngoài và không muốn dính vào phiền phức, trẻ tự kỷ đôi khi sẽ nói dối.
Cha Đàm nhìn Đàm Mặc một lúc lâu, sau đó thở dài: “Ban đầu là do ta không suy nghĩ kĩ, ép con đến trường học. Ta biết con không thích đến đó. Con không thích vậy thì không đi nữa.”
Đàm Mặc khó hiểu nhìn cha mình. Rõ ràng anh đã nói mọi việc rất tốt, tại sao cha anh lại như thể không nghe thấy thế kia.
Thế nên Đàm Mặc lặp lại một lần nữa: “Tôi nói là tôi rất tốt. Tôi muốn đến trường.”
Thay vì ngồi đây nói những lời này với cha Đàm, anh càng thích đến trường hơn. Đàm Mặc thích nhìn cô gái trước mặt thỉnh thoảng lại quay đầu mỉm cười với mình.
Anh không muốn nói gì với cha Đàm nữa, đẩy xe lăn đi về phòng mình.
Hôm nay là chủ nhật, ngày mai là có thể gặp được Kiều Lam rồi.
Hôm sau Đàm Mặc vẫn đến trường như bình thường, đẩy xe lăn đi vào phòng học. Khi anh nhìn thấy người ngồi trước mình không còn là Kiều Lam nữa mà đã đổi thành một nữ sinh khác, Đàm Mặc sững sờ ngay tại chỗ.
Chỗ ngồi của anh vẫn ở đó, nhưng người ngồi phía trước lại không phải là cô.
Mỗi tuần một lần thay phiên đổi chỗ. Tuần trước Kiều Lam còn đang ngồi ngay trước mặt anh, nhưng sau một tuần, cô đã đổi sang chỗ khác.
Cô ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên của tổ thứ hai. Khoảng cách giữa hai người không tính là rất xa. Nhưng trong một thoáng đó, Đàm Mặc lại cảm thấy vô cùng thảng thốt.
Bạn mới đến ở bàn trước mở cửa sổ ra. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khuôn mặt khó chịu của Đàm Mặc càng trở nên tái nhợt.
Trước mặt anh là quyển sách mà hôm qua anh cảm thấy rất thú vị, nhưng bây giờ Đàm Mặc lại không đọc được nổi một chữ.
Anh không kiềm chế được nhìn về phía Kiều Lam hết lần này đến lần khác. Đàm Mặc có thể thấy được rằng cô đang nghe giảng, đang cúi đầu viết bài, thế nhưng lại không còn nhìn thấy rõ từng sợi tóc của cô nữa. Đàm Mặc không thấy cô thường xuyên quay về phía mình, nằm sấp trước mặt anh, và cả đôi mắt đen nhánh kia nữa.
Thì ra Kiều Lam không ngồi trước mặt anh mãi. Đến cuối tuần, rồi những tuần tiếp theo nữa, cô sẽ đổi sang những vị trí càng lúc càng cách xa anh hơn.
Một giây trước đây thôi Đàm Mặc còn cảm thấy cuộc sống học đường của mình hiện giờ rất tốt, bây giờ nháy mắt liền quay trở lại như lúc ban đầu, thậm chí so với ban đầu còn khiến anh khó lòng chịu đựng hơn nữa.
Anh cứng ngắc ngẩng đầu, lại nhìn sang, thấy Bùi Ninh đang cầm bút giảng cho Kiều Lam nghe cái gì đó.
Có lẽ là đang giảng bài Vật Lý.
Lúc anh còn ngồi phía sau Kiều Lam, thỉnh thoảng Kiều Lam sẽ hỏi Bùi Ninh về đề Vật Lý.
Thật ra Đàm Mặc cũng biết làm những đề kia, anh không giống như Bùi Ninh, phải suy tư rất lâu mới tìm ra được đáp án. Anh có thể nói cho Kiều Lam biết câu trả lời chính xác trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng bây giờ, ngay cả việc hai người họ đang trao đổi về cái gì, anh cũng không nghe được.
Đàm Mặc đã từng rất ghét Bùi Ninh, bởi vì Bùi Ninh chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mặt Kiều Lam, cậu ta chỉ cần hơi động đậy là có thể chạm vào cánh tay của cô. Nhưng dù trước đó có như thế nào, tất cả đều không khiến Đàm Mặc khó chịu như lúc này.
Bởi vì chẳng những Bùi Ninh có thể thoải mái nói chuyện với Kiều Lam, bây giờ cậu ta còn có thể cùng cô đổi chỗ đến những vị trí khác.
Mà anh thì sẽ chỉ cách cô càng ngày càng xa.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Ninh, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ.
Anh muốn ngồi cùng cô.
Danh sách chương