Lúc Kiều Lam và Bạch Ngọc trở về ký túc xá, Hạng Tiểu Hàn đang cãi nhau với một nữ sinh khác cùng phòng tên là Diêm Mai.

Phòng ký túc của Kiểu Lam có tổng cộng tám người, nhưng nhìn chung có thể chia ra thành ba bốn nhóm nhỏ trở lên. Mọi người ở chung với nhau, quan hệ tốt nhất không nhất thiết phải cùng phòng ký túc xá, dù ít dù nhiều thì mỗi ngày đều sẽ có một vài xích mích nhỏ.

Tuy vậy, rất hiếm khi xảy ra cãi vã ầm ĩ như thế này.

Lúc Kiều Lam và Bạch Ngọc bước vào, trong phòng ngoại trừ vài người ở ký túc xá ra thì còn có hai nữ sinh khác, là bạn năm lớp mười của Hạng Tiểu Hàn, nghe nói họ đã quen nhau từ hồi cấp hai nên cực kỳ thân thiết.

Hạng Tiểu Hàn thường xuyên đưa hai cô gái kia về phòng ngủ. Đến nhiều lần, Kiều Lam gặp họ thì cũng sẽ gật đầu chào hỏi.

Bây giờ Hạng Tiểu Hàn cãi nhau với Diêm Mai, hai cô gái kia tỏ vẻ xấu hổ. Kiều Lam và Bạch Ngọc nghe một lúc lâu mới hiểu được lý do bọn họ cãi nhau.

Có thể vào được lớp 18 thì mỗi người đều là những học sinh nổi bật nhất của lớp mình, nhưng sau khi những học sinh đó lên lớp mười một, học chung một lớp thì không nhất định là sẽ đứng đầu nữa. Trong ký túc xá, Kiều Lam là người có thành tích tốt nhất, dù sao cô cũng đứng vững ở vị trí thứ hai của khối. Hạng Tiểu Hàn thì ngược lại, thành tích của cô ta ở tốp dưới của lớp 18, nhưng vẫn có thể vào được top 200 toàn khối. Diêm Mai và Bạch Ngọc có thành tích ngang nhau, đều từ khoảng giữa lớp trở lên. Diêm Mai nhỉnh hơn Bạch Ngọc một chút.

Nhưng Diêm Mai chắc chắn là người chăm chỉ nhất, hệt như Kiều Lam năm ngoái vậy.

Ngày nào Diêm Mai cũng là người về ký túc muộn nhất sau khi ở lại lớp để học, mỗi trưa và trước khi đi ngủ cô ấy cũng giải đề một hồi, kết quả Hạng Tiểu Hàn lại đưa bạn của mình về ký túc xá, ba người vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, còn gây ồn ào.

Quan hệ của Hạng Tiểu Hàn với những nữ sinh khác cùng ký túc xá không quá tốt, vậy nên hai cô gái này mới đến ký túc xá chơi với cô ta. Bình thường không sao, hôm nay trùng hợp là Diêm Mai ở trong phòng. Diêm Mai bị làm phiền, không cách nào tập trung chú ý vào việc học được, vậy nên cô ấy mới bảo Hạng Tiểu Hàn nhỏ giọng lại một chút. Không biết Hạng Tiểu Hàn nói cái gì mà hai người rùm beng lên.

Lúc Kiều Lam và Bạch Ngọc trở về, hai người đã ầm ĩ một lúc lâu, nội dung của cuộc cãi vã đã biến thành Hạng Tiểu Hàn nói mọi người trong ký túc xa lánh cô ta, ngay cả bạn bè của cô ta mà cũng không cho đến; còn Diêm Mai thì trực tiếp chỉ trích Hạng Tiểu Hàn, bảo tại sao mọi người xa lánh cô ta thì phải tự mình hiểu lấy.

Hạng Tiểu Hàn đen mặt.

Có đôi khi Hạng Tiểu Hàn thật sự không hiểu được. Kể từ khi vào ở ký túc xá này, cô ta đã cố gắng hết sức để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với mọi người, nhưng kết quả là mọi người lại không tiếp nhận điều đó.

Có lẽ là Diêm Mai đã nhịn Hạng Tiểu Hàn rất lâu rồi, hôm nay nhất thời bộc phát. Diêm Mai nói Hạng Tiểu Hàn lúc nào cũng ríu ra ríu rít với bọn con trai trong lớp. Ở lớp thì thôi, đằng này về ký túc xá rồi mở miệng ra toàn nhắc đến những nam sinh chẳng có chút quan hệ gì với mình cả.

“Cậu không lo học hành thì thôi đi, còn làm phiền người khác để người khác cũng tệ như cậu vậy. Tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng đem người lớp khác về ký túc xá rồi? Không thấy tôi đang học bài sao?”

Hạng Tiểu Hàn cũng tức giận, lập tức mỉa mai: “Ngày nào cũng liều mạng như thế mà thành tích có tốt hơn được bao nhiêu đâu? Có giỏi thì cậu như Kiều Lam kia kìa, ngày đầu tiên đến lớp đã có người kèm cặp, chỉ cần học qua loa đã thi được hạng hai khối.”

Kiều Lam vừa đi vào còn chưa nói một câu nào: “…”

Hạng Tiểu Hàn nói sau lưng người khác, nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Kiều Lam vừa trở về phòng, tình cảnh xấu hổ đến mức nào không thể nói hết. Sắc mặt cô ta cứng đờ lại, bị nhiều người nhìn ngó như thế, nhất là Kiều Lam, Hạng Tiểu Hàn bỗng nhớ đến đủ loại chăm sóc mà Đàm Mặc dành cho cô, rồi lại nghĩ đến sự uy hiếp lạnh lùng của Đàm Mặc đối với mình. Chẳng những không cảm thấy xấu hổ vì bị Kiều Lam bắt gặp, Hạng Tiểu Hàn lại càng căm giận Kiều Lam hơn. Cô ta thẹn quá hóa giận, sinh ra suy nghĩ méo mó là tất cả mọi người đều bắt nạt mình. Sau khi bỏ lại một câu “Tôi chịu đủ rồi”, Hạng Tiểu Hàn xông ra khỏi ký túc xá.

Hạng Tiểu Hàn và hai cô bạn của mình đi rồi, Bạch Ngọc quả thật không biết nên nói gì mới phải: “Cậu ta chịu đủ cái gì rồi cơ? Mình còn chưa chịu đủ cậu ta đây này.”

Đã mười sáu mười bảy tuổi đầu, mọi người đều có khả năng phân biệt. Ngoài mặt Hạng Tiểu Hàn nhiệt tình, sau lưng không nên nói xấu người khác như thế. Tất cả mọi người đều là học sinh lớp chọn, trong đầu chỉ có học tập, mỗi mình Hạng Tiểu Hàn đặt tâm trí vào việc nghe ngóng xem nhà ai có điều kiện tốt, làm sao để lấy lòng con trai.

Diêm Mai cãi nhau với Hạng Tiểu Hàn xong thì cuối cùng cũng xả hết cơn tức giận. Cô ấy không hề bị khiêu khích bởi những lời chia rẽ vụng về kia của Hạng Tiểu Hàn, nhưng vẫn hơi khó hiểu hỏi Kiều Lam: “Đang yên đang lành tự dưng cậu ta nhắc đến cậu làm gì?”

“Ai mà biết.” Bạch Ngọc nói: “Cậu ta ngầm nhắm vào Kiều Lam không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Thật sự nghĩ rằng người khác mù nhìn không ra đấy hả.”

“Kiều Lam, sao cậu ta cứ nhắm vào cậu mãi vậy?”

“Không biết.” Kiều Lam nói. Mấy người khác cũng không hiểu được. Bạch Ngọc vui vẻ một lúc lâu: “Có khi cậu ta thích Hách Anh nên mới đố kị với Kiều Lam đó…”

Kiều Lam nhíu mày, không nói gì, trực giác bảo với cô rằng mọi chuyện không phải là như vậy. Cô nhớ lại lời nói vừa rồi của Hạng Tiểu Hàn. Cô ta vừa gây ảnh hưởng đến cô vừa nhắc đến Đàm Mặc.

Kiều Lam rất nhạy cảm với tất cả mọi chuyện liên quan đến Đàm Mặc. Trong ký túc, số lần Hạng Tiểu Hàn nhắc đến Đàm Mặc quả thật rất nhiều, thỉnh thoảng lại hỏi cô chuyện của Đàm Mặc. Kiều Lam không thân thiết với Hạng Tiểu Hàn cũng là vì Đàm Mặc, cô ta cứ hỏi cô có phải là điều kiện nhà Đàm Mặc rất tốt hay không.

Tuy rằng mọi người ai ai cũng tò mò về Đàm Mặc, nhưng từ trước đến giờ chưa có ai quan tâm đến Đàm Mặc như kiểu Hạng Tiểu Hàn. Kiều Lam bỗng nhớ đến phần văn kiện không biết là gì mà ngày đó Đàm Mặc đích thân đưa cho cô ta. Hạng Tiểu Hàn xem văn kiện xong thì sắc mặt cũng thay đổi.

Đàm Mặc nói đó là đồ mà một học sinh nào đó lớp khác gửi cho Hạng Tiểu Hàn, anh chỉ đưa lại cho cô ta mà thôi. Lúc đó Kiều Lam cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ ngẫm lại chỉ thấy toàn là lỗ hổng.

Đàm Mặc chưa bao giờ là người sẽ chủ động đưa đồ giúp người khác, mà Hạng Tiểu Hàn xem văn kiện xong thì trở nên cực kỳ hoảng sợ. Sự sợ hãi đó rõ ràng là vì Đàm Mặc.

Vậy nên giữa Đàm Mặc và Hạng Tiểu Hàn nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Bất kể là tốt hay xấu, rốt cuộc Kiều Lam vẫn không biết được.

Điều này khiến Kiều Lam không được thoải mái cho lắm. Từ lúc cô và Đàm Mặc quen biết đến giờ, giữa hai người chưa từng có bất kỳ bí mật nào cả, nhưng bây giờ Đàm Mặc lại giấu cô.

Cảm giác đó khiến Kiều Lam khó chịu không tả nổi.

Không phải là cô không cho Đàm Mặc kết bạn với những người khác, thế nhưng nếu người đó là Hạng Tiểu Hàn…

Kiều Lam bỗng không chắc chắn lắm. Đến chiều, Kiều Lam quay đầu nhìn thoáng qua Hạng Tiểu Hàn bên kia, sau đó quay lại nhỏ giọng hỏi Đàm Mặc: “Đàm Mặc, tụi mình đổi sang đây ngồi cậu có không thích không?”

“Không có.” Đàm Mặc dứt khoát nói, gần như không cần phải suy nghĩ, cho thấy đó là lời thật lòng.

Kiều Lam khẽ thở phào, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Hạng Tiểu Hàn hay Bạch Ngọc tốt hơn?”

Đột nhiên lại nhắc đến tên Hạng Tiểu Hàn, sự tàn khốc trong mắt Đàm Mặc chợt lóe lên.

Đàm Mặc chưa bao giờ ghét một người nào như thế, ghét đến nỗi khiến anh cảm nhận được rõ sự ghê tởm trong lòng mình. Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp người nào kinh tởm như vậy.

Nhưng anh cũng không thích Bạch Ngọc. Nữ sinh này là người bạn cùng giới thân nhất của Kiều Lam, cô ấy chiếm quá nhiều thời gian và sự chú ý của cô.

Thế nhưng nếu nhất định phải chọn một trong hai, Đàm Mặc im lặng một lúc rồi nói: “Bạch Ngọc.”

Lúc này Kiều Lam mới yên tâm.

Cô không muốn chủ động truy hỏi Đàm Mặc rốt cuộc giữa anh và Hạng Tiểu Hàn đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần là chuyện mà Đàm Mặc không muốn nói, Kiều Lam sẽ không bao giờ ép anh.

Sau khi gác chuyện này sang một bên, Kiều Lam bỗng nhận ra một chuyện, sắp tới sinh nhật của Đàm Mặc.

Kiều Lam lớn hơn Đàm Mặc gần nửa tuổi. Sinh nhật của anh vào tháng mười, Kiều Lam là tháng bảy. Lúc trước Kiều Lam cố tình học theo dì Trần gọi anh là “Mặc Mặc”, anh không cho cô gọi như thế. Kiều Lam liền nói mình lớn hơn anh mấy tháng, sao lại không thể gọi anh như vậy.

Đàm Mặc ngẩn người suy nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra được lý do nào để phản bác Kiều Lam cả. Kiều Lam bị mềm lòng bởi dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu hiếm hoi kia của Đàm Mặc, cuối cùng cũng không học theo dì Trần gọi “Mặc Mặc” để bắt nạt anh nữa.

Sinh nhật năm ngoái của Đàm Mặc, Kiều Lam vừa xuyên đến đây. Lúc đó Đàm Mặc vẫn còn lạnh lùng không nói chuyện với cô, đương nhiên là cô cũng không biết sinh nhật anh. Bây giờ sinh nhật anh lại sắp đến, Kiều Lam nghĩ hoài nghĩ mãi nhưng vẫn không biết nên tặng anh quà gì thì mới được.

Vì điều kiện hạn chế, Kiều Lam thật sự không có quá nhiều sự lựa chọn. Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Lam cảm thấy mình đúng là một người phàm tục. Cuối cùng, cô vẫn quyết định hỏi thẳng Đàm Mặc thì hơn.

Đàm Mặc đã chú ý đến Kiều Lam đang nằm sấp trên bàn từ lâu. Cô không đọc sách cũng không ngủ, cứ trợn tròn mắt không biết đang nghĩ gì.

Cô đang suy nghĩ điều gì? Có khoảnh khắc nào cô nghĩ đến anh hay không? Dẫu đã thấy rõ được sự xa vời trong tình cảm và hy vọng của mình, Đàm Mặc vẫn không khỏi tham lam nghĩ như vậy. Chỉ một chút mà thôi, dù sao thì bây giờ Kiều Lam cũng không biết anh đang nghĩ gì. Trong lòng cô, anh vẫn có một sức nặng nhất định.

Không ngờ cô gái lại quay về phía anh.

Bây giờ đang là tiết tự học, tất cả mọi người đều đang vùi đầu học hành. Kiều Lam khẽ gọi anh, nói: “Đàm Mặc, sắp đến sinh nhật cậu rồi đó.”

Đàm Mặc hơi giật mình.

Quay đầu lại đối diện với đôi mắt của Kiều Lam, trái tim anh rộn ràng một lúc. Đàm Mặc không kiềm được mà muốn hỏi cô, lúc nãy cô ngẩn người là vì nghĩ đến chuyện này sao?

Nhưng cuối cùng Đàm Mặc vẫn không dám thốt ra thành tiếng. Kiều Lam lại như thể hiểu được vẻ mặt của Đàm Mặc, cô giải thích: “Vừa nãy mình nghĩ mãi mà vẫn không biết nên tặng cậu cái gì cả. Thứ giá trị quá thì mình không mua nổi, ngược lại thì không có tâm ý. Thật sự không biết phải làm sao, vậy nên mình quyết định hỏi thẳng cậu. Đàm Mặc, cậu muốn quà gì?”

Vậy nên cô ngẩn người là vì chuyện này. Trái tim Đàm Mặc dường như đang dần nóng lên từng chút một.

Anh bỗng thấy mình rất tham lam.

Khi không có ai gần gũi và quan tâm anh, Đàm Mặc ước rằng ngày nào đó sẽ xuất hiện một người như vậy. Sau đó Kiều Lam xuất hiện, cô cực kỳ tốt với anh, anh hẳn là nên thỏa mãn, thế nhưng Đàm Mặc lại không kiềm chế được mà tìm cách đến gần cô hơn, thậm chí còn muốn giữ cô cho riêng mình.

Thật ra anh nên thỏa mãn từ lâu rồi, là do bản thân quá tham lam, nên bây giờ mới phải khổ sở như thế.

Đàm Mặc lắc đầu, nói: “Mình cũng không nghĩ ra.”

Anh chỉ muốn duy nhất một thứ, nhưng đó lại là niềm hy vọng xa vời mà anh vĩnh viễn không dám nói ra. Ngoại trừ thứ đó, Đàm Mặc thật sự không nghĩ ra được mình còn muốn điều gì nữa.

“Vậy tụi mình cứ từ từ nghĩ nhé. Cậu nghĩ ra rồi thì nói cho mình, mình sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ vào ngày sinh nhật.” Kiều Lam nói, sau đó lại bổ sung một câu: “Nghĩ ra thì nhất định phải nói cho mình đấy. Chỉ cần mình có thể cho được.”

Cậu không cho được.

Đàm Mặc nghĩ.

Tôi muốn cậu, nhưng cậu không nhất thiết phải vì người như tôi mà giao phó cả cuộc đời của mình.

Nhưng Đàm Mặc vẫn gật đầu đồng ý.

Kiều Lam cười híp mắt, đuôi mắt cong cong, vẫn là dáng vẻ khiến anh phải rung động. Cô lấy tai nghe trong cặp ra, đeo vào bắt đầu làm bài tập. Viết được vài chữ, cô quay sang nhìn Đàm Mặc, tháo tai nghe ra hỏi anh: “Nghe cùng không?”

Đàm Mặc đơ người.

… Cái gì… muốn hay không cơ?

Kiều Lam đưa tai nghe bên phải cho Đàm Mặc: “Cậu muốn nghe nhạc cùng mình không? Trong lớp ồn quá.”

Đàm Mặc muốn đưa tay ra nhận. Đương nhiên là anh muốn. Nhưng cuối cùng, Đàm Mặc vẫn nói với Kiều Lam: “Cậu cứ nghe một mình đi.”

Đeo một bên thì vẫn sẽ rất ồn.

Điều này không phải đơn giản sao?

Kiều Lam lấy trong cặp ra một cặp nút bịt tai, đây là do cô đặc biệt mua vì trong ký túc xá có người ngủ ngáy.

Đàm Mặc cúi đầu nhìn chiếc tai nghe màu trắng, đưa tay nhận lấy.

Tiếng ồn ào trong lớp bị ngăn cách ở bên ngoài, anh và Kiều Lam cùng nghe một bản nhạc, hệt như chỉ có hai người ở cùng nhau trong một không gian không ai biết đến. Anh không nghe thấy những thứ khác, bên tai là những bài hát mà từ trước đến giờ anh chưa từng nghe. Lời bài hát vang lên thật rõ ràng.

“Muốn nhìn thấy em cười, muốn cùng em đùa nghịch, muốn ôm lấy em trong vòng tay anh… Em có biết anh chỉ muốn rằng…”

(*) Lời bài hát Just One Time (Một Lần Cũng Tốt Rồi) của Dương Tông Vỹ.

Đàm Mặc nhẹ nhàng che ngực trái của mình lại, anh bỗng nghĩ ra món quà sinh nhật mà mình muốn.

Nếu đã không thể có cô cả cuộc đời, vậy anh có thể yêu cầu xa vời một cái ôm không? Như những gì trong lời bài hát.

Một lần thôi cũng tốt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện