Nhìn thấy một đám đông bên ngoài bày ra tư thế dọa người hết sức khoa trương, trong lòng Thống Đốc đại nhân của chúng ta thấy bất ổn. Cái loại cảm giác này chính là "ta sắp sửa gặp xúi quẩy".

Không dám bước thêm bước nữa, đứng dựa vào khung cửa, trong lòng Leopold lại lần nữa dâng lên sợ hãi.

Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được rốt cuộc mình làm sai ở chỗ nào.

Nhịn không được, hắn hướng mắt nhìn về những người đứng ở hàng đầu, cũng phát hiện cha mẹ mình. Nhưng đổi lấy ánh mắt cầu cứu của hắn là ánh mắt của cha hắn ám chỉ "con hãy tự cầu nguyện cho mình đi".

Trong lòng Leopold lộp bộp một tiếng, xem ra trực giác của hắn cũng không có sai. Mà sao có thể sai khi mà ngay cả Đại hoàng tử Addis cũng tự thân xuất mã dẫn đầu bình đoàn lâm trận.

Chẳng lẽ trong lúc ta ngủ say đã làm một chuyện kinh thiên động địa? Ha, ha...

Kéo kéo khóe miệng cười gượng hai tiếng. Chuyện đáng chê cười này một chút cũng không buồn cười.

Cũng không cho Leopold thời gian loạn tưởng, Đại Hoàng Tử Addis đưa tay lên phất một cái. Một người đứng trong đám đông ở phía sau hắn chậm rãi đi ra. Hắn cung kính chào Đại Hoàng Tử Addis, rồi đi thẳng tới chỗ Leopold vẫn còn đang đứng nghiêng dựa trên cánh cửa phi thuyền, vẫn không có ý đi xuống dưới. Người kia gật đầu chào.

"Xin chào, Thống Đốc Seleigh Leopold ngài khỏe chứ. Ta là Thư ký đại diện Đội điều tra cấp cao. Theo mệnh lệnh của Thú Hoàng đến gặp ngài để thông báo cho ngài biết. Ngài đã "Làm ảnh hưởng ổn định trật tự của xã hội" cùng với "Hành vi cưỡng bức giống cái vị thành niên không thành". Với hai tội danh trên, mời ngài đi theo chúng ta về Đội điều tra cấp cao để phối hợp tiến hành điều tra. Xin cảm ơn."

(?_?) (?_?) (?_?) what the hell? (Cái quái gì đây?)

Đúng là....

SÉT - ĐÁNH - NGANG - TAI!

Thiếu chút nữa Thống Đốc đại nhân của chúng ta đã từ cửa phi thuyền ngã xuống. Nhưng dù hắn không có ngã xuống, sắc mặt cũng không tốt chút nào cả.

Hắn là người đã lăn lộn chốn quan trường thật nhiều năm, tất nhiên biết tội "Làm ảnh hưởng ổn định trật tự của xã hội" có mức độ bao nhiêu.

Nếu nói nhỏ thì đó là chiêu trò của những đối thủ ở chốn quan trường, là nước cờ khi muốn loại bỏ chướng ngại vật. Mặc kệ ngươi thoát được hay không thoát được đều chú định phải tổn binh hao tướng.

Nếu nói lớn thì không chỉ cá nhân bị hại, thậm chí có thể làm toàn bộ gia tộc bị kéo xuống theo. Cũng khó trách cha hắn không giúp được gì được mà nhắn nhủ hắn tự cầu nguyện.

Chậu phân này là kẻ thù nào đổ lên đầu ta?

Nếu định cho hắn mấy tội danh như "Trong thời gian nắm quyền lấy tiền bỏ túi riêng gây tổn hại ích lợi quốc gia" hoặc là "Thừa dịp quốc gia không ổn định tự lập khu tự trị" cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tội danh chủ yếu là từ miệng người mà ra thôi. Dù sao mấy người ganh ghét gia tộc Leopold tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Nhưng mệnh lệnh do Thú Hoàng trực tiếp ban ra, từ khi Chính phủ Liên Bang thành lập cho đến nay cũng phát sinh không hơn mười lần. Phần nhiều đều là chuyện có tính cực kỳ nghiêm trọng không thể xoay chuyển. Chuyện trên cơ bản đã định sẵn kết quả, cái gọi là Đội điều tra cấp cao chỉ là vai diễn đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Bàn tay nắm chặt, tâm Leopold loạn như ma.

Nếu nói tội trạng đầu tiên chỉ là làm lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt, thì tội trạng sau lại làm tim mật đóng băng. Toàn thân nóng ra mồ hôi, rồi lại lạnh run như bị đóng băng. Nóng lạnh cùng lúc làm cả người Leopold cảm thấy không tốt.

"Hành vi cưỡng bức giống cái vị thành niên không thành" là sao? Ai nói? Hắn đã cưỡng bức ai? Hắn căn bản không quen biết giống cái vị thành niên nào. Khoang đã......

Từ từ, để hắn ngẫm lại. Hình như hắn thật sự quen biết một vị giống cái như vậy. Giống cái kia xác thật cũng là vị thành niên......

Lắc mạnh đầu.

Không có khả năng! Nhất định là ta đã nghĩ quá nhiều. Bản thân ta sao có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy với Karen?

Nhưng càng phủ nhận bất an trong lòng càng dâng cao dày đặc. Nhưng trừ Karen, hắn còn biết giống cái nào vị thành niên?

"Seleigh, xuống đây trước đi con."

Rốt cuộc cũng quá đau lòng vì con trai, thấy hắn có một bộ dạng bị đả kích nặng nề, nước mắt Cổ Tình tuôn trào ra.

"Đừng đi qua đó."

Ông Caliban Leopold đi đến ôm vợ yêu đang muốn xông lên phía trước vào trong lòng ngực, đồng thời cũng vỗ về an ủi. Ông Caliban để tùy ý bà Cổ Tình ở trong lòng ngực mình làm ầm ĩ, cũng không buông tay.

Loại thời điểm này bọn họ không thể làm tình hình rối loạn thêm. Ông tin tưởng vào năng lực của con trai mình. Cũng...... Chỉ có thể tin tưởng hắn có năng lực bảo toàn chính mình mà thôi.

Biết mình không có thể làm cho cha mẹ lo lắng, Seleigh Leopold rũ mí mắt xuống, thả chậm hô hấp. Chờ khi tâm thần ổn định một chút, hắn mới lần nữa nâng mí mắt nhìn Addis, nói.

"Xin Đại Hoàng Tử điện hạ cho ta chỉnh đốn lại một chút, ta lập tức đi ra ngay."

Cũng mặc kệ Addis có đồng ý hay không, hắn xoay người vội vã rời khỏi cửa, đi vào trong.

Addis nheo nheo mắt, nếu hắn không có nhìn lầm thì hình như Thống Đốc thật sự không biết hai ngày trước hắn đã làm cái gì sao? Chẳng lẽ thiên hạ đệ nhất quân tử Leopold lại là người mắc chứng bệnh mất trí nhớ?

Trong phi thuyền, Leopold mím chặt môi. Ngón tay run run gõ tên mình cùng Karen trên thanh công cụ tìm kiếm. Nháy mắt tiếp theo, một đống tiêu đề có thể che trời lấp đất chen đầy màn hình. Ngón tay run rẩy chọn một mục có tên "Bản tình ca bi thương của Thống Đốc đại nhân cùng tuyệt mỹ thiếu niên".

Một đoạn video mở ra. Hình ảnh bên trong làm Leopold đầu váng mắt hoa, nháy mắt mặt tái xanh không còn chút máu.

Đây là một đoạn video dài không tới một phút đồng hồ. Cũng không biết ai đã cẩn thận tỉ mỉ cắt nối biên tập qua. Hình ảnh đúng là có khuynh hướng kích thích giác quan, tình tiết bên trong cũng khắc hoạ tương đối khá rõ nét.

Có một người đàn ông cường tráng bá đạo chôn đầu vào cổ một thiếu niên gặm cắn. Gương mặt kia thật đáng sợ. Mái tóc màu bạc che đi nửa bên mặt, càng làm nổi bật thêm vẻ tuấn mỹ tà mị.

Thiếu niên nhíu chặt hai đầu chân mày. Hàng mi dài run run. Một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt, rồi chậm rãi biến mất ở giữa những sợi tóc.

Quá đau lòng mà!

(xOx) (xOx) xOx) Nooooooooo

(Lời thật sự mà Gia Lôi muốn nói: ta thao, hắn cắn ông đây đau quá, đó là nước mắt sinh lý không phải khóc đâu..âu...âu!)

Lúc này hình ảnh chậm rãi phóng to, di chuyển trên mặt thiếu niên. Đôi môi đỏ tươi cùng cái mũi cao thẳng. Hình ảnh thê lương mà mỹ lệ kia có thể khiến lòng người ta thấy chua xót, đồng thời lại làm máu mũi giàn giụa.

Rồi môi người kia từ cổ thiếu niên đi xuống phía dưới, tiến đến mút chỗ nhô cao trên ngực thiếu niên. Hình ảnh đột nhiên dừng lại. Hiển nhiên phần sau đã bị người ta cắt bỏ.

Leopold không dám nghĩ đến phần bị cắt bỏ dài bao nhiêu. Hắn sợ chính mình sẽ không chịu nổi.

Có phải ta còn thiếu một chút nữa đã làm bước cuối cùng hay không? Vì thế nên mới có thể bị định tội cưỡng bức không thành? Vậy chẳng phải là đang nói, ta trừ việc chưa có cùng Karen làm bước cuối cùng thì cái gì cũng đều đã làm rồi?

Sắc mặt Leopold đỏ bừng.

Khó trách vì sao Garfield lại dùng ánh mắt hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống, nguyên nhân là ở chỗ này.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ làm việc gì mất mặt như thế. Cũng chưa bao giờ làm chuyện quá có lỗi với bạn bè như vậy.

Đặc biệt đó lại là Karen. Hắn phải làm như thế nào để gặp mặt đối phương?

Quả thực không bằng cầm thú!

Suy sụp ngồi dưới đất, Leopold vừa nắm tóc vừa trách cứ mình không phải người. Nhớ lại video vừa rồi, hắn không thể tự khống chế mình hồi tưởng từng màn trong đó. Dấu hôn rải khắp thân thể thiếu niên, tay thiếu niên chống đẩy, còn có khuôn mặt ửng hồng......

" Bốp "

Tự cho chính mình một bạt tai.

Seleigh Leopold đúng là tên khốn nạn. Gây thương tích cho Karen đã đủ cầm thú, sao còn vũ nhục người ta?

Ngửa gương mặt sưng đỏ lên rống to không thành tiếng.

Trên đời còn có giống cái nào tính tình tốt như Karen không?

Rõ ràng bị người ta làm nhục, vẫn quật cường kiên trì giữ bình tĩnh. Cái gì cũng không nói, thậm chí khi kẻ gây tội tỉnh lại vẫn tươi cười như cũ không hề có chuyện gì. Giống cái tốt như vậy ai lại không thích, không yêu thương? Sao có thể bỏ qua, không giữ lấy đặt ở trong tay cưng chiều?

Nhưng một thiếu niên đáng được yêu thương như vậy, lại bị chính hắn khinh miệt.

Căm giận, Leopold lại cho chính mình một bạt tai. Dấu năm ngón tay hồng hồng hiện lên một bên má, mặt mũi cũng mau chóng sưng vù đến biến hình.

Giống như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, Leopold bỗng nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Nếu đã gây ra chuyện không nên làm, hắn sẽ tự mình phụ trách. Hơn nữa trải qua những gì vừa rồi, hắn cũng không thể xem Karen là bạn mà đối đãi. Bởi vì hắn quên không được vẻ mặt thương tâm của Karen, thậm chí nghĩ tới tim liền đập tăng tốc.

Thân là một người có tính kỉ luật rất cao, lại là một giống đực không dễ gì bị ảnh hưởng bởi sắc dục, không thích cũng sẽ không nhìn nhiều. Hắn không cho rằng mình sẽ tùy tiện đối với Karen động dục.

Hắn thích Karen, điểm này không thể nghi ngờ.

Vậy thì phải trở thành người bảo vệ cho Karen thôi. Là người che mưa chắn gió, không để cho Karen bị bất cứ tổn thương nào!

Seleigh Leopold nghĩ thông suốt lập tức đi ra ngoài.

Trước mặt việc đầu tiên hắn phải làm là giải quyết xong phiền toái trên người. Sau đó đem chướng ngại cản trở mối quan hệ của hắn cùng Karen tháo gỡ, đó là cha mẹ hắn cộng thêm những trưởng bối khác trong gia tộc Leopold. Cuối cùng hắn mới chạy đến trước mặt Karen thổ lộ.

Thẳng thắn mà nói, hai việc trước cũng không có khó giải quyết. Nhưng xung quanh Karen có quá nhiều giống đực rất mạnh. Mà mỗi người trong bọn họ đều rất không vừa mắt hắn. Hình thú của hắn lại không thuộc về hệ chiến đấu. Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hắn sẽ bị chỉnh đốn đến chết đi sống lại vô số lần.

May mắn bọn họ cũng không dám giết chết hắn......

Hẳn là...... Không dám đi......

Xin Thần Thú phù hộ!

Jia Paer Garfield khẳng định sẽ không ra tay quá tàn nhẫn, nhưng Anson Alfred rất khó nói......

Thôi, vì đến được với người mình thích trả giá một chút cũng đáng!

Lại một lần nữa hắn đứng ở cửa ra của phi thuyền, bên tai hết đợt này đến đợt khác đều là âm thanh hút khí của đám đông. Leopold giơ tay sờ sờ hai má đã sưng vù, nở nụ cười thật dữ tợn.

"Thực xin lỗi đã làm mất thời gian của mọi người. Hiện tại chúng ta bắt đầu đi điều tra thôi."

Mọi người đều im lặng, suy đoán.

Thống Đốc Seleigh Leopold không phải bị đánh đến mức ngu luôn rồi chứ? Đi trêu chọc một đối thủ tàn ác như Thủ lĩnh Sullivan Elvis mà còn có thể cười vui vẻ như vậy. Hắn là không có nhận thức hay là từ nhỏ liền nhận thức không sâu sắc?

Rốt cuộc chỉ có cha mẹ hiểu con cái nhà mình. Hai vợ chồng nhà Leopold vừa rối rắm vừa phức tạp nhìn con trai đang chậm rãi từ cửa phi thuyền đi xuống dưới. Họ dở khóc dở cười nghĩ, không biết con trai mình có nhìn thấy đoạn tin nhắn Sullivan Elvis công khai thổ lộ tình cảm chưa?

Mặc kệ những người khác rối rắm như thế nào, Gia Lôi hiện tại đang cảm thấy mỹ mãn. Sau khi ăn no căng bụng thì hai người đi dạo chung quanh một hoa viên nhỏ trong một giờ, cảm thấy đã không còn căng bụng mới lảo đảo lắc lư đi vào phòng nghỉ xa hoa.

Đãi ngộ đẳng cấp Hoàng gia chính là không giống bình thường. Phòng điều trị to rộng thông thoáng, trông càng phong cách quý phái.

Xua xua tay, Gia Lôi đem Garfield đang lo sợ mình lại chạy trốn, đuổi đi báo cáo công tác. Gia Lôi nằm ngửa ở trên giường ngơ ngác xuất thần.

Trước khi có tin tức chính xác về Vũ Khan, nơi nào cũng không đi, dù sao cũng phải làm mình an tâm, mới có thể vui sướng tiếp tục kiếp sống chạy trốn.

Gia Lôi nghe loáng thoáng Garfield dặn do đi dặn dò lại bốn người mà hắn phái tới canh giữ ở cửa. Họ phải canh giữ chỗ này đến khi hắn trở về, dù có chết cũng phải nằm ngay đơ chắn ở cửa.

Gia Lạp xong nhe răng xoay người vùi đầu vào gối.

Thế giới này đầy chuyện rắc rối vẫn là đi ngủ thì tốt hơn.

"Cốc cốc cốc"

Đang mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, Gia Lôi đã bị từng đợt tiếng đập cửa kéo ra khỏi vòng tay ôm ấp của thần ngủ. Xoa xoa tóc đứng lên, Gia Lôi vừa ngáp vừa kéo cửa phòng ra.

(⊙o⊙)

Trước mắt là một người có diện mạo, phục trang đổi mới hoàn toàn. Quần áo mới tinh, giày bóng loáng, đầu tóc gọn ghẽ. Một bộ bắt mắt chói lọi, không làm người ta mù thì thề không bỏ qua.

Người đang ăn diện như siêu mẫu trình diễn thời trang này là Seleigh Leopold sao? Á khi nào thì bắt đầu thay đổi phong cách vậy?

Trên gương mặt Thống Đốc đại nhân là nụ cười như tắm mình trong gió xuân. Không còn chỗ sưng đỏ nào trên gương mặt. Làn da mịn màng trắng như ngọc có vài tia hào quang. Hai mắt tràn đầy nhu tình, phong thái nhẹ nhàng. Leopold chậm rãi đem bó hoa giấu ở sau lưng đưa đến trước người, nhìn Gia Lạp trịnh trọng mà lại ôn nhu nói:

"Karen, ta thích em. Cho phép ta theo đuổi em nhé."

Không hề nghĩ ngợi, Gia Lôi nâng chân lên hung tợn đạp qua. Có thể nói là một cái đạp chuẩn tàn nhẫn.

Cái tên nhân cách phụ biến thái kia, ngươi còn không biết xấu hổ mà ló đầu ra đây sao? Muốn đi tìm chết rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện