Cổng hỗ trợ là một kênh định hướng tọa độ được xây dựng đặc biệt trong các căn cứ quân sự lớn, dành để phục vụ mạng lưới lưu thông của quân đội. Là cách dịch chuyển nhanh nhất tới gần khu vực Vách Tường Vực Sâu. Nếu không phải không gian Vách Tường Vực Sâu có chứa quá nhiều từ tính khó xác định, thì các vị tiền bối đã trực tiếp thiết lập tọa độ trong vòng một thước trước Vách Tường Vực Sâu.

Nhìn thấy Sullivan vừa thể hiện uy phong vừa nói lời tàn nhẫn, nói xong còn có thể vỗ vỗ mông bỏ đi, các vị gia chủ dù luôn lấy đại cục làm trọng cũng nuốt không trôi khẩu khí này. Sắc mặt của mỗi một vị gia chủ đều là người này khó coi hơn người kia.

"Sao nào? Các người cảm thấy có cái gì không vừa lòng?"

Thú Hoàng thật sự muốn mở hộp sọ của những người luôn tự cao tự đại này ra xem bên trong là chứa óc hay đều đã biến thành bã đậu hũ hết rồi.

"Gia Lôi là giống cái quý hiếm. Hắn căn bản không thể ra chiến trường tham gia chống địch. Bởi vì trên vai của hắn đang gánh vác một trách nhiệm nặng nề, là giúp duy trì nhân loại trong tương lai. Lỡ như hắn bị dị tộc làm tổn thương thì ai trong các người đủ khả năng đứng ra chịu trách nhiệm đây?"

Là không ai đủ khả năng gánh nổi trách nhiệm.

"Không đủ khả năng đúng không? Không đủ khả năng gánh nổi trách nhiệm thì các người tức giận làm cái gì? Không thấy buồn cười sao?!"

"Chúng ta không nghĩ là để cho giống cái quý hiếm ra chiến trường. Nhưng thái độ của Gia Lôi là không chấp nhận được. Các chiến sĩ ra tiền tuyến liều mạng giết địch, hắn lại chỉ nghĩ tìm chỗ nghỉ ngơi. Sao hắn có thể chỉ nghĩ cho bản thân mình như thế chứ!"

Vẻ mặt đầy căm phẫn, gia chủ Adrian là người rất ít khi mất bình tĩnh, rõ ràng hôm nay có thể thấy được ông ta thật sự rất tức giận với Gia Lôi.

"Gia Lôi không có tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi, hắn đang dùng phương thức chiến đấu riêng. Ngài Adrian, mong ông đừng tùy tiện bôi nhọ người yêu của ta."

Lạnh mặt, Addis nhịn rồi lại nhịn vẫn không nhịn được nữa. Hắn phải vì người trong lòng mà đứng ra nói lý. Sullivan cùng Anson đều không ở đây, hắn phải thay cả phần họ để chiến đấu. Hắn tất nhiên không cần lại cố kỵ thể diện của những người này.

"Addis."

Thú Hoàng nhíu nhíu mày, mùi thuốc súng mới vừa tan đi một chút, Addis lại muốn châm ngòi lửa mới, định thiêu cháy rụi không còn gì sao? "Hết thảy chờ đánh bại dị tộc rồi lại nói."

Tranh chấp rốt cuộc đã ngừng. Lachlan Brooke lại bình tĩnh không được. Ông ta cảm thấy mình tựa như người trong suốt ở đây. Không ai chú ý tới ông ta, ngượng ngùng rời khỏi phòng nghị sự. Vẻ mặt thất thần, Lachlan Brooke chật vật đi ra khỏi cửa phòng.

"Báo cáo Thú Hoàng, đội quân thứ hai đã thành công đi qua cổng hỗ trợ."

"Báo cáo Thú Hoàng, đội quân thứ năm đã thành công đi qua cổng hỗ trợ."

"Báo cáo Thú Hoàng, gia tộc Alex đã thành công đi qua cổng hỗ trợ."

"Báo cáo Thú Hoàng........."

Màn hình lớn trên tường không ngừng vang lên âm thanh báo cáo của binh lính. Nhìn từng đội phi thuyền cất cánh, nội tâm những người trong phòng nghị sự cũng bay theo phi thuyền về phía Vách Tường Vực Sâu. Không ai còn tâm tình nhớ tới cách làm người của Gia Lôi rốt cuộc như thế nào.<HunhHn786>

"Addis."

Thú Hoàng vỗ vỗ thật mạnh bả vai con trai.

"Phụ hoàng đem hậu phương lớn giao lại cho con. Đừng làm cho ta thất vọng. Còn nữa, nhớ nói với mẫu hậu phải chăm sóc tốt cho bản thân. Ta xin lỗi vì không thể đi cùng bà ấy đến hơi thở cuối cùng. Bà ấy chính là tình yêu lớn nhất của đời ta."

Ông là Thú Hoàng, trách nhiệm của Thú Hoàng chính là dùng cách đơn giản nhất đổi lấy thắng lợi lớn nhất. Ông muốn làm theo cách của tổ tiên, dùng máu mình bảo vệ Vách Tường Vực Sâu.

Mà ông ta so với tổ tiên hạnh phúc hơn nhiều. Thời điểm bọn họ bỏ mình con trai cũng không bao lớn? Bản thân ông cả cháu cũng đã có rồi.

"Thực xin lỗi phụ hoàng, con cũng sẽ đồng thời đi đến Vách Tường Vực Sâu. Con nghĩ con không thích hợp chuyển đạt tâm ý giúp ngài."

"Addis hoàng tử nói cái gì vậy?!"

Kinh hô không chỉ một mình Thú Hoàng.

Đại Hoàng tử muốn cùng Thú Hoàng ra chiến trường sao? Ngài điên rồi à? Ngài chính là Thú Hoàng đời kế tiếp đó.

"Thực bất ngờ phải không?"

Addis mạnh mẽ đứng lên.

"Thân là con cái, con không thể để cha già đi chiến đấu anh dũng, còn mình lại an hưởng thái bình. Mà thân là một người cha, con phải làm một tấm gương tốt cho con của mình, vì nó mà tạo dựng một bầu trời."

Con......

Đúng vậy, Đại Hoàng tử cũng đã là cha. Tề tụ đủ ba đời đối với gia tộc Nuốt Thiên Thú mà nói đúng là chuyện kỳ tích.

"Không được, con ngoan ngoãn ở hậu phương cho ta. Tiền tuyến có một mình ta là đủ rồi, không cần con phải lắm chuyện."

Dù sao kết cục đều giống nhau, ta đã sống hơn bốn trăm tuổi, có thể sống thêm mấy năm?

"Phụ hoàng, ngài không thể bởi vì con là con ngài liền làm việc trái pháp luật. Con là giống đực, con có trách nhiệm vì tồn vong nhân loại mà chiến đấu, ai cũng không có tư cách ngăn trở con."

Hai cha con giằng co, những người khác trong phòng nghị sự đều không tiện xen vào. Thời điểm nước sôi lửa bỏng, bọn họ cũng không có thời gian nhúng tay.

Cuối cùng, Thú Hoàng không thể khuyên được Addis. Lần nữa Thú Hoàng vỗ vỗ thật mạnh bả vai Đại hoàng tử, ông cái gì cũng không nói, bước nhanh đi ra khỏi phòng nghị sự. Ông muốn đi từ biệt vợ yêu. Tuy rằng không có thể cùng Hoàng hậu sống đến cuối đời, nhưng ông sẽ ở cầu Nại Hà chờ bà, chờ bao lâu cũng nguyện ý.

Bị bỏ lại ở đại sảnh, Addis bình thản tiếp nhận nghi thức chào theo kiểu quân đội của mọi người.

Hắn yên lặng ở trong lòng tự nhủ "Gia Lôi, bảo trọng ". Sau đó Addis dứt khoát xoay người, mang theo đội quân tinh anh bước lên phi thuyền ra tiền tuyến.

"Sullivan? Anson?"

Mới vừa bước lên phi thuyền liền nhìn thấy được hai người không ngờ đến, Addis dùng ánh mắt cổ quái quét qua bụng dưới của hai người bọn họ.

Thật không nhìn ra, hai người này nhanh như vậy đã làm!

Tựa như Sullivan đã nói, hắn rất hiểu Gia Lôi. Tất nhiên Addis cũng biết Gia Lôi vì cái gì lại chủ động rời khỏi phòng nghị sự, còn nói Sullivan cùng Anson đi tìm mình.

Gia Lôi là người thực dễ dàng mềm lòng, đương nhiên chính là đã chấp nhận chuyện kia rồi.

Đi Vách Tường Vực Sâu chiến đấu là lành ít dữ nhiều, cũng khó nói trước được trong số bọn họ có được mấy người còn có thể sống sót trở về, hoặc là toàn bộ đều hi sinh không một ai trở về.

Gia Lôi không có bản lĩnh bảo vệ tốt cho tất cả mấy người bọn họ, chỉ có thể nhượng bộ, tận hết khả năng thỏa mãn nguyện vọng lớn nhất của bọn họ, cho bọn họn có được một đứa con cùng Gia Lôi.

Đây cũng là lý do vì sao hắn không có giáp mặt từ biệt cùng Gia Lôi. Nguyên nhân căn bản là hắn cố nén, buông tha, đem thời gian để lại cho Sullivan cùng Anson.

Nhưng hai người này chính là hồi báo hắn như vậy sao?

Cúi đầu nhìn đồng hồ, Addis mắng chửi trong lòng.

Con mẹ nó, mới có mười lăm phút, mà các người đã làm xong? Sullivan, Anson, xuất tinh sớm là bệnh, cần phải trị!

Hai cái người đàn ông bị Addis dùng ánh mắt xem thường nhìn, có sắc mặt càng lúc càng đen.

Bọn ta không phải xuất tinh sớm, bọn ta ở phương diện kia rất sung mãn đó!!

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Sullivan hãy còn nhớ rõ hắn ôm tâm tình kích động đi đến phòng Gia Lôi, lại bị Gia Lôi nhét vào tay một quả cầu còn nói "đem thứ kia của ngươi bắn vào bên trong".

Cảm giác thật kinh khủng!

Càng kinh khủng hơn chính là hắn đã thật sự bắn vào đó......

Như là trò ma thuật. Chất lỏng màu trắng bị quả cầu hấp thu, chậm rãi xuất hiện ở bên trong quả cầu......

Trong phút chốc như có một vạn con ngựa phi nước đại giẫm đạp trái tim. Bị giẫm đạp đến mức cả linh hồn cũng đang run rẩy.

Bóng ma thật lớn, từ nay về sau còn có thể cứng lên được không?

Anson cũng không tốt hơn Sullivan bao nhiêu. Bị người yêu sờ, lại bị quả cầu dọa, có thể chịu đến năm phút đồng hồ mới giao hàng đã tính chậm sao? Cái này cũng phải nói nhờ vào giọng hát của Gia Lôi. Bằng không trong vòng năm phút đồng hồ có thể nổi lên "hứng thú" hay không cũng chưa biết.

"Bốn giờ đồng hồ sau sẽ có một số lượng lớn quả cầu được vận chuyển đến tiền tuyến. Gia Lôi nói tất cả giống đực chưa có con đều có phần."

"Có ý tứ gì?"

Addis nghe mà không hiểu.

"Chờ Garfield cùng Leopold sử dụng qua, ngươi liền sẽ hiểu."

Nở nụ cười bí hiểm, nâng chiếc hộp trong tay, Sullivan thực thương xót cho hai vị sắp bị nạn. Không có tiếng ca mê hoặc của Gia Lôi, bọn họ làm sao có thể trong thời gian ngắn nhất hoàn thành sứ mệnh?

Còn nữa những giống đực chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu, muốn bọn họ ở trên chiến trường bớt chút thời giờ ấy ấy ấy...... Hình ảnh đó so với chính mình còn muốn kinh khủng hơn.

Vẫn là đừng suy nghĩ đến thì tốt hơn.

Dù sao Gia Lôi đang nỗ lực dùng phương thức riêng của chính mình vì tương lai nhân loại. Bọn họ phải làm chính là bỏ sức lực hộ tống một phần tương lai đó.

Trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu niên khi sắp chia tay, lời nói của người kia khiến người ta vừa yêu vừa hận.

"Từ bây giờ ta muốn bắt đầu tìm kiếm chọn lựa người thủ hộ mới. Lỡ như các ngươi không ai trở về, thì tới kỳ động dục cũng có thể có người sử dụng kịp thời."

Mặc dù biết Gia Lôi vì muốn gia tăng khích lệ cho bọn họ. Vì giúp bọn họ có động lực trở về mới nói như vậy, nhưng hắn vẫn ghen tị, cả một thùng dấm to.

Chờ đến khi trở về, ta sẽ làm cho em sinh thêm một đống con. Gia Lôi, em không thoát được đâu!

Hãy tin tưởng rằng với ý định chuẩn bị trèo tường của Gia Lôi sẽ là cái đinh ở trong lòng mấy người bọn họ. Không ai trong bọn họ dễ dàng chịu chết. Không biết chờ đến khi trận chiến kết thúc, Gia Lôi có hối hận vì mình nói quá nhiều hay không?

Chúng ta hãy cùng cầu nguyện Thần Thú sẽ phù hộ cho Gia Lôi thân luôn khỏe mạnh, hết năm này đến năm khác sẽ hạnh phúc với những người thân.

Nào cùng đợi kết quả ở phiên ngoại đi đi đi......

--Hoàn Chính Văn --
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện