Edit: Đình Đình
Beta: Dan, GBear
_______________________
Hứa Quang lê lết cơ thể mệt mỏi mở cửa nhà, chìa khóa còn kịp đút vào ổ thì người từ bên trong đã mở ra rồi. Một bóng đen thình lình xuất hiện ở trước mặt, biểu cảm Hứa Quang hoảng sợ sau đó sắc mặt nghiêm túc, trách cứ nói: "Tại sao đã khuya như vậy rồi em còn chưa ngủ? Không biết nghĩ cho sức khỏe sao!"
Hứa Lượng nhấp môi không nói, đột nhiên vươn cánh tay ôm lấy cả người Hứa Quang so với mình còn cao lớn hơn vào lồng ngực: "Anh hai, người kia là ai vậy?"
"Là đồng nghiệp của anh. Tan làm xong thì cũng đã quá muộn, nên cậu ta đưa anh đi ăn khuya, tiện thể đưa anh về."
"Chỉ là đồng nghiệp thôi sao?" Hứa Lượng cũng không phải là người đơn thuần như Hứa Quang nghĩ. Có người bạn bình thường nào đêm khuya tan ca dẫn đi ăn còn đưa về tận nhà, đã thế chủ động xuống xe trước mở cửa giúp, còn dùng tay chắn nóc xe để người xuống xe không bị đụng vào đầu? Này! Cmn là bạn trai còn chưa chắc tinh tế được như vậy.
Hứa Quang cảm giác được ngữ khí tức giận của cậu em trai, liền giải thích: "Cậu ấy là người phỏng vấn lúc anh đi xin việc. Mọi người trong công ty đều biết cậu ấy là người tốt, hôm nay cũng vì tan làm quá muộn, bữa tối lại bận đến nỗi không kịp ăn gì nên cậu ấy mới rủ anh đi ăn khuya chung."
Nghe đến câu Hứa Quang không ăn tối đã thành công dời đi sự chú ý của Hứa Lượng: "Cái gì? Anh không ăn cơm tối, còn làm việc đến nửa đêm? Ngày mai anh từ chức liền đi, không cần tiếp tục đi làm nữa!"
"Tiểu Lượng!" Người giỏi chịu đựng như Hứa Quang cũng bị Hứa Lượng chỉnh cho đến nỗi tức giận, lời anh nói không tự giác được, tông giọng nâng cao: "Đừng có mà tùy hứng như vậy, bằng cấp của anh không cao, tìm được công việc thích hợp rất khó khăn. Chờ khi nào sức khỏe của em ổn định thì chúng ta cùng nhau nỗ lực trả hết nợ nần, có như vậy thì anh sẽ không cần phải tiếp tục vất vả." Tuy rằng không quá thông minh, nhưng sống chung với nhau nhiều năm như vậy, Hứa Quang vẫn biết cách vuốt cơn giận của em trai xuống.
Hứa Lượng vẫn luôn cảm thấy không vui khi anh trai xem cậu như đứa con nít, nhưng Hứa Quang đã không định tự gánh vác nợ nần mà đồng ý cùng cậu cố gắng chia sẻ gánh nặng, chứng minh việc anh hai đã đối xử với cậu ngang hàng.
"Dù sao anh cũng phải cách tên khốn đó ra xa chút, vừa nhìn liền biết không phải người tốt! Anh ngẫm lại năm đó anh tốt với Giả Khánh Văn như vậy, hắn trả cái gì lại cho anh? Dẫm đạp lên người anh! Tên kia thì mới có quen biết mà hắn đã đối với anh tốt như vậy, nhất định có mưu đồ." Hứa Lượng có cảm nhận khá mãnh liệt được nguy cơ tìm ẩn trên người Thanh Hòa, với cái tên Giả Khánh Văn năm đó ở trong đội bơi lội không biết xấu hổ lợi dụng anh hai đều là những kẻ khốn nạn giống nhau, chúng tiếp cận anh hai vì ý đồ xấu xa.
"Tiểu Lượng, không nên nói như vậy. Hiện tại anh vừa không tiền lại không quyền, cậu ta có thể hại anh cái gì?" Giả Khánh Văn – cái tên đã lâu không nhắc lại, anh cũng đã quên đi cảm giác tê tâm liệt phế, trong lòng chỉ còn một chút lạnh lẽo.
Vào những năm tháng thanh xuân, Hứa Quang đơn thuần vẫn nghĩ mình được Giả Khánh Văn chiếu cố. Gia cảnh của Giả Khánh Văn cũng không phải đặc biệt tốt, ba là kẻ bạo lực gia đình, mẹ lại bị bệnh tâm thần, ấy vậy mà tên kia chỉ cần có đồ ăn ngon đều sẽ chia cho Hứa Quang một nửa, vẫn luôn ân cần đối xử tốt với anh. Hơn nữa, từ nhỏ Hứa Quang đã biết mình là người đồng tính, trong tình bạn và ỷ lại này lại chậm rãi len lỏi lên một tâm tư khác. Khi đó anh cũng rất ngây thơ, làm tình với con trai như thế nào cũng không biết. Lúc hai người xác định mối quan hệ, những cái chạm thân mật duy nhất chẳng qua là từ cánh môi khẽ nhẹ như lông ngỗng, đến cả việc nắm tay nhau cũng thoáng qua, mặc dù chỉ như vậy nhưng Hứa Quang cũng thấy rất thỏa mãn. Anh cho rằng mối quan hệ ngầm này sẽ tiếp tục được duy trì cho đến khi hai người đủ chín chắn đối mặt với áp lực hai bên gia đình, tháng ngày sau đó sẽ là những ký ức tốt đẹp chôn tận đáy lòng. Nhưng là......Thời điểm tuyển chọn thành viên đội bơi lội quốc gia, Hứa Quang trúng tuyển làm thành viên dự bị, còn Giả Khánh Văn lại chỉ kém điều kiện một chút.
Hứa Quang có chút do dự với việc di chuyển đến thành phố, nếu đi luyện tập thì anh và người yêu sẽ chia xa. Khi tâm trạng Hứa Quang rối rắm không được bao lâu thì ảnh chụp anh ở trên giường lỏa thân cùng một người con trai khác với những hành động cực kì thân mật như lúc ôm nhau, hôn môi bị truyền ra ngoài. Khi đó mọi người trong đội tuyển tỉnh đều biết chuyện này, chúng tạo thành luồn sóng ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Vì danh dự của đội tuyển nên phía trên đem chuyện này đè ép xuống dưới, Hứa Quang cũng vì vậy mà lỡ mất dịp tốt vào đội tuyển quốc gia. —— những bức hình đó đều là do Giả Khánh Văn thừa lúc Hứa Quang ngủ mà bố trí chụp lại, tất nhiên cũng đã tránh né việc không để lộ khuôn mặt của gã. Giả Khánh Văn nói với anh: "Thực xin lỗi, tiểu Quang. Tôi thật sự rất cần vị trí trong danh sách này, chỉ khi tôi đến thành phố mới có thể thoát khỏi sự khống chế của cha tôi. Tôi không muốn tiếp tục bị đánh đến thân tàn ma dại rồi bị người khác cười nhạo. Cho nên, thật xin lỗi."
Hứa Quang chỉ có thể không im lặng, rơi lệ: "Cậu đi rồi, vậy tôi phải làm sao đây?" Đôi cánh của anh đã bị cướp đi, làm sao có thể tiếp tục bay lượn? Lúc ấy, huấn luyện viên đối với Hứa Quang rất tốt, cô không trách Hứa Quang, thậm chí còn giúp anh đã 24 tuổi có cơ hội ở lại đội bơi, không phải vì sự thiên tài của anh, mà là bởi vì gia thế lẻ loi hiu quạnh mà thôi. Phút thứ 90 của cuộc đời cũng sắp được chạm đến đích, vậy mà gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, thật sự là khiến người khác muốn xấu hổ.
Hứa Quang vẫn luôn cho rằng Hứa Lượng ngây thơ không biết sự thật của chuyện này, chỉ biết Giả Khánh Văn hãm hại anh khiến anh mất đi tư cách tham gia đội tuyển quốc gia. Thật ra Hứa Lượng đối với sự việc năm đó còn rõ hơn Hứa Quang. Giả Khánh Văn thường tới nhà Hứa Quang chơi, thấy đứa em trai bảy tuổi có diện mạo đáng yêu của anh nên bắt đầu nảy sinh dục vọng. Trong tối ngoài sáng muốn chiếm lấy cậu, còn muốn dụ dỗ đem cậu lên giường gian dâm. Người trưởng thành sớm như Hứa Lượng ngoại trừ có lần bị sờ qua khuôn mặt thì gã vẫn luôn không thể nắm được cái tay của cậu, Giả Khánh Văn tâm tà dâm vẫn luôn tìm cách lui tới chỗ Hứa Quang.
Hứa Lượng trong tối ngoài sáng đều đã nhắc nhở nhẹ cái tên Giả Khánh Văn có vấn đề, nhưng Hứa Quang lại biến cảnh báo của Hứa Lượng thành ghen ghét vì cho rằng sự chú ý đã bị người khác chiếm lấy nên cậu em trai sinh ra bất mãn. Hứa Lượng lại không muốn nói rõ hành động xấu xa của Giả Khánh Văn, bằng không Hứa Quang nhất định sẽ tìm đến gã để liều mạng. Chỉ cần vận động viên bị phát hiện đánh nhau ở bên ngoài sẽ bị đá ra khỏi đội, cho nên Hứa Lượng đáp ứng rất nhiều điều kiện bất ổn do Giả Khánh Văn đưa ra. Lúc Hứa Quang không biết chuyện, Hứa Lượng thường bị Giả Khánh Văn yêu cầu hôn vào mặt rồi chạm vào bàn tay, lúc ấy cậu cũng chỉ có thể nhịn, vì anh trai nên cậu không dám động đến gã.
Khi Giả Khánh Văn nhẫn tâm vứt bỏ Hứa Quang, xem anh như đá kê chân cho tiền đồ sáng lạng của mình thì cũng là lúc đặt dấu chấm cho cuộc đời gã. Không có Hứa Quang kiềm chế, Hứa Lượng như con hổ thả ngoài lồng sắt, tìm người mà cắn nuốt!
Anh hai, đừng để cho em biết anh với cái tên đeo mắt kính kia có cái gì đó, nếu không, em không bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì đâu......Tên tiểu hổ năm đó đã hóa thành một lão hổ, rất nhanh đã có đủ năng lực đặt người anh trai thân yêu nhất giam ở lòng ngực.
Những người khác đều nói Hứa Quang là kẻ cuồng em trai, nhưng sẽ không bao giờ nghĩ tới, Hứa Lượng mới là kẻ cuồng anh trai đáng sợ nhất.
______Hết chương 10________
Beta: Dan, GBear
_______________________
Hứa Quang lê lết cơ thể mệt mỏi mở cửa nhà, chìa khóa còn kịp đút vào ổ thì người từ bên trong đã mở ra rồi. Một bóng đen thình lình xuất hiện ở trước mặt, biểu cảm Hứa Quang hoảng sợ sau đó sắc mặt nghiêm túc, trách cứ nói: "Tại sao đã khuya như vậy rồi em còn chưa ngủ? Không biết nghĩ cho sức khỏe sao!"
Hứa Lượng nhấp môi không nói, đột nhiên vươn cánh tay ôm lấy cả người Hứa Quang so với mình còn cao lớn hơn vào lồng ngực: "Anh hai, người kia là ai vậy?"
"Là đồng nghiệp của anh. Tan làm xong thì cũng đã quá muộn, nên cậu ta đưa anh đi ăn khuya, tiện thể đưa anh về."
"Chỉ là đồng nghiệp thôi sao?" Hứa Lượng cũng không phải là người đơn thuần như Hứa Quang nghĩ. Có người bạn bình thường nào đêm khuya tan ca dẫn đi ăn còn đưa về tận nhà, đã thế chủ động xuống xe trước mở cửa giúp, còn dùng tay chắn nóc xe để người xuống xe không bị đụng vào đầu? Này! Cmn là bạn trai còn chưa chắc tinh tế được như vậy.
Hứa Quang cảm giác được ngữ khí tức giận của cậu em trai, liền giải thích: "Cậu ấy là người phỏng vấn lúc anh đi xin việc. Mọi người trong công ty đều biết cậu ấy là người tốt, hôm nay cũng vì tan làm quá muộn, bữa tối lại bận đến nỗi không kịp ăn gì nên cậu ấy mới rủ anh đi ăn khuya chung."
Nghe đến câu Hứa Quang không ăn tối đã thành công dời đi sự chú ý của Hứa Lượng: "Cái gì? Anh không ăn cơm tối, còn làm việc đến nửa đêm? Ngày mai anh từ chức liền đi, không cần tiếp tục đi làm nữa!"
"Tiểu Lượng!" Người giỏi chịu đựng như Hứa Quang cũng bị Hứa Lượng chỉnh cho đến nỗi tức giận, lời anh nói không tự giác được, tông giọng nâng cao: "Đừng có mà tùy hứng như vậy, bằng cấp của anh không cao, tìm được công việc thích hợp rất khó khăn. Chờ khi nào sức khỏe của em ổn định thì chúng ta cùng nhau nỗ lực trả hết nợ nần, có như vậy thì anh sẽ không cần phải tiếp tục vất vả." Tuy rằng không quá thông minh, nhưng sống chung với nhau nhiều năm như vậy, Hứa Quang vẫn biết cách vuốt cơn giận của em trai xuống.
Hứa Lượng vẫn luôn cảm thấy không vui khi anh trai xem cậu như đứa con nít, nhưng Hứa Quang đã không định tự gánh vác nợ nần mà đồng ý cùng cậu cố gắng chia sẻ gánh nặng, chứng minh việc anh hai đã đối xử với cậu ngang hàng.
"Dù sao anh cũng phải cách tên khốn đó ra xa chút, vừa nhìn liền biết không phải người tốt! Anh ngẫm lại năm đó anh tốt với Giả Khánh Văn như vậy, hắn trả cái gì lại cho anh? Dẫm đạp lên người anh! Tên kia thì mới có quen biết mà hắn đã đối với anh tốt như vậy, nhất định có mưu đồ." Hứa Lượng có cảm nhận khá mãnh liệt được nguy cơ tìm ẩn trên người Thanh Hòa, với cái tên Giả Khánh Văn năm đó ở trong đội bơi lội không biết xấu hổ lợi dụng anh hai đều là những kẻ khốn nạn giống nhau, chúng tiếp cận anh hai vì ý đồ xấu xa.
"Tiểu Lượng, không nên nói như vậy. Hiện tại anh vừa không tiền lại không quyền, cậu ta có thể hại anh cái gì?" Giả Khánh Văn – cái tên đã lâu không nhắc lại, anh cũng đã quên đi cảm giác tê tâm liệt phế, trong lòng chỉ còn một chút lạnh lẽo.
Vào những năm tháng thanh xuân, Hứa Quang đơn thuần vẫn nghĩ mình được Giả Khánh Văn chiếu cố. Gia cảnh của Giả Khánh Văn cũng không phải đặc biệt tốt, ba là kẻ bạo lực gia đình, mẹ lại bị bệnh tâm thần, ấy vậy mà tên kia chỉ cần có đồ ăn ngon đều sẽ chia cho Hứa Quang một nửa, vẫn luôn ân cần đối xử tốt với anh. Hơn nữa, từ nhỏ Hứa Quang đã biết mình là người đồng tính, trong tình bạn và ỷ lại này lại chậm rãi len lỏi lên một tâm tư khác. Khi đó anh cũng rất ngây thơ, làm tình với con trai như thế nào cũng không biết. Lúc hai người xác định mối quan hệ, những cái chạm thân mật duy nhất chẳng qua là từ cánh môi khẽ nhẹ như lông ngỗng, đến cả việc nắm tay nhau cũng thoáng qua, mặc dù chỉ như vậy nhưng Hứa Quang cũng thấy rất thỏa mãn. Anh cho rằng mối quan hệ ngầm này sẽ tiếp tục được duy trì cho đến khi hai người đủ chín chắn đối mặt với áp lực hai bên gia đình, tháng ngày sau đó sẽ là những ký ức tốt đẹp chôn tận đáy lòng. Nhưng là......Thời điểm tuyển chọn thành viên đội bơi lội quốc gia, Hứa Quang trúng tuyển làm thành viên dự bị, còn Giả Khánh Văn lại chỉ kém điều kiện một chút.
Hứa Quang có chút do dự với việc di chuyển đến thành phố, nếu đi luyện tập thì anh và người yêu sẽ chia xa. Khi tâm trạng Hứa Quang rối rắm không được bao lâu thì ảnh chụp anh ở trên giường lỏa thân cùng một người con trai khác với những hành động cực kì thân mật như lúc ôm nhau, hôn môi bị truyền ra ngoài. Khi đó mọi người trong đội tuyển tỉnh đều biết chuyện này, chúng tạo thành luồn sóng ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Vì danh dự của đội tuyển nên phía trên đem chuyện này đè ép xuống dưới, Hứa Quang cũng vì vậy mà lỡ mất dịp tốt vào đội tuyển quốc gia. —— những bức hình đó đều là do Giả Khánh Văn thừa lúc Hứa Quang ngủ mà bố trí chụp lại, tất nhiên cũng đã tránh né việc không để lộ khuôn mặt của gã. Giả Khánh Văn nói với anh: "Thực xin lỗi, tiểu Quang. Tôi thật sự rất cần vị trí trong danh sách này, chỉ khi tôi đến thành phố mới có thể thoát khỏi sự khống chế của cha tôi. Tôi không muốn tiếp tục bị đánh đến thân tàn ma dại rồi bị người khác cười nhạo. Cho nên, thật xin lỗi."
Hứa Quang chỉ có thể không im lặng, rơi lệ: "Cậu đi rồi, vậy tôi phải làm sao đây?" Đôi cánh của anh đã bị cướp đi, làm sao có thể tiếp tục bay lượn? Lúc ấy, huấn luyện viên đối với Hứa Quang rất tốt, cô không trách Hứa Quang, thậm chí còn giúp anh đã 24 tuổi có cơ hội ở lại đội bơi, không phải vì sự thiên tài của anh, mà là bởi vì gia thế lẻ loi hiu quạnh mà thôi. Phút thứ 90 của cuộc đời cũng sắp được chạm đến đích, vậy mà gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, thật sự là khiến người khác muốn xấu hổ.
Hứa Quang vẫn luôn cho rằng Hứa Lượng ngây thơ không biết sự thật của chuyện này, chỉ biết Giả Khánh Văn hãm hại anh khiến anh mất đi tư cách tham gia đội tuyển quốc gia. Thật ra Hứa Lượng đối với sự việc năm đó còn rõ hơn Hứa Quang. Giả Khánh Văn thường tới nhà Hứa Quang chơi, thấy đứa em trai bảy tuổi có diện mạo đáng yêu của anh nên bắt đầu nảy sinh dục vọng. Trong tối ngoài sáng muốn chiếm lấy cậu, còn muốn dụ dỗ đem cậu lên giường gian dâm. Người trưởng thành sớm như Hứa Lượng ngoại trừ có lần bị sờ qua khuôn mặt thì gã vẫn luôn không thể nắm được cái tay của cậu, Giả Khánh Văn tâm tà dâm vẫn luôn tìm cách lui tới chỗ Hứa Quang.
Hứa Lượng trong tối ngoài sáng đều đã nhắc nhở nhẹ cái tên Giả Khánh Văn có vấn đề, nhưng Hứa Quang lại biến cảnh báo của Hứa Lượng thành ghen ghét vì cho rằng sự chú ý đã bị người khác chiếm lấy nên cậu em trai sinh ra bất mãn. Hứa Lượng lại không muốn nói rõ hành động xấu xa của Giả Khánh Văn, bằng không Hứa Quang nhất định sẽ tìm đến gã để liều mạng. Chỉ cần vận động viên bị phát hiện đánh nhau ở bên ngoài sẽ bị đá ra khỏi đội, cho nên Hứa Lượng đáp ứng rất nhiều điều kiện bất ổn do Giả Khánh Văn đưa ra. Lúc Hứa Quang không biết chuyện, Hứa Lượng thường bị Giả Khánh Văn yêu cầu hôn vào mặt rồi chạm vào bàn tay, lúc ấy cậu cũng chỉ có thể nhịn, vì anh trai nên cậu không dám động đến gã.
Khi Giả Khánh Văn nhẫn tâm vứt bỏ Hứa Quang, xem anh như đá kê chân cho tiền đồ sáng lạng của mình thì cũng là lúc đặt dấu chấm cho cuộc đời gã. Không có Hứa Quang kiềm chế, Hứa Lượng như con hổ thả ngoài lồng sắt, tìm người mà cắn nuốt!
Anh hai, đừng để cho em biết anh với cái tên đeo mắt kính kia có cái gì đó, nếu không, em không bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì đâu......Tên tiểu hổ năm đó đã hóa thành một lão hổ, rất nhanh đã có đủ năng lực đặt người anh trai thân yêu nhất giam ở lòng ngực.
Những người khác đều nói Hứa Quang là kẻ cuồng em trai, nhưng sẽ không bao giờ nghĩ tới, Hứa Lượng mới là kẻ cuồng anh trai đáng sợ nhất.
______Hết chương 10________
Danh sách chương